Lý Vũ Hiệp cho rằng mình có cơ hội, nhưng sau khi dùng một bữa cơm với Trương Thanh Vân, lão biết mình sai lầm lớn, với vị trí hiện tại của Trương Thanh Vân thì lão rất khó thể tham gia.
Lý Vũ Hiệp và Trương Thanh Vân cùng dùng cơm, từ đầu đến cuối Trương Thanh Vân không đả động gì đến chuyện công tác, cũng không nhắc gì đến vấn đề nhân sự, lại càng không nói lời lôi kéo. Lý Vũ Hiệp thấy rất rõ, trong mắt Trương Thanh Vân thì mình căn bản chỉ là một nhân vật quá nhỏ, căn bản coi thường không muốn sử dụng.
Lý Vũ Hiệp nghĩ như vậy mà nổi giận và cảm thấy kỳ quái, lão không biết Trương Thanh Vân có ý gì và dựa vào cái gì. Đối phương dựa vào cái gì để cho rằng có thể nắm chắc cục diện Giang Nam? Lý Vũ Hiệp là một phó phòng tổ chức quyền cao chức trọng, chẳng lẽ không giúp được Trương Thanh Vân vài việc sao?
Không thể nghi ngờ kết quả như vậy làm Lý Vũ Hiệp cảm thấy thất lạc, đồng thời với những hiểu biết của lão về Trương Thanh Vân, lão đang xem xét có phải đối phương khảo nghiệm mình hay không? Đồng thời cũng hối hận vì không gọi Lý Phong Sơn đến đây.
Trương Thanh Vân và Lý Phong Sơn có quan hệ từ rất sớm, khi Trương Thanh Vân còn ở Ung Bình đã quen biết Lý Phong Sơn, vào thời điểm mấu chốt thì Lý Phong Sơn càng có cơ hội dựa gần Trương Thanh Vân hơn. Nếu như vậy thì Lý Vũ Hiệp cũng không bị động như lúc này.
Lý Vũ Hiệp đều luôn cho rằng mình là người nhìn xa, nhưng khi xử lý quan hệ với Trương Thanh Vân thì lão đã phạm sai lầm. Trước đó khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh Giang Nam, Lý Vũ Hiệp không ngờ có một ngày hắn sẽ lên làm chủ tịch tỉnh.
Lý Vũ Hiệp là người tiếp xúc sớm với Trương Thanh Vân, tất nhiên lão cũng chưa từng bỏ qua quá trình nghiên cứu về đối phương. Lão càng biết rõ về hắn thì càng thấy lợi hại, đồng thời cũng cực kỳ xem trọng tương lai của Trương Thanh Vân ở Giang Nam.
Vấn đề Giang Nam rốt cuộc có được giải quyết hay không thì đều phải dựa vào Trương Thanh Vân. Điề này lão không biết quá rõ, nhưng lão biết Thang Vận Quốc và Trần Hiểu không phải là đối thủ của Trương Thanh Vân, mặt khác Trương Thanh Vân có bối cảnh rất cứng ở thủ đô, vì vậy chỗ dựa của Trương Thanh Vân khi xuống Giang Nam là không cần lo lắng.
Thang Vận Quốc lại có tình cảnh khác biệt với Trương Thanh Vân, người này đã từng là chủ tịch tỉnh, nếu cục diện tốt thì Trương Thanh Vân sẽ có phần thưởng, sẽ giống như Thang Vận Quốc, sẽ tiến lên chức vụ bí thư tỉnh Giang Nam.
Nếu cục diện Giang Nam không tốt, tiếp tục có chuyện không may, như vậy Thang Vận Quốc lúc này sẽ hoàn toàn là người có đủ độ nặng và cực kỳ ổn thỏa khi chịu tội thay. Trung ương và nhân dân cũng có một mức độ tha thứ cực hạn với Thang Vận Quốc mà thôi.
Căn cứ vào những phân tích như vậy thì Trương Thanh Vân đến Giang Nam là một ngọn núi lớn, Lý Vũ Hiệp cho rằng mình đã thấy rõ ràng, vì vậy luôn chờ đợi Trương Thanh Vân đến gần.
Ánh mắt Lý Vũ Hiệp rất đặc biệt, lão có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, tất nhiên phải có năng lực phân tích và tư duy đặc biệt. Lão nhìn vấn đề thường sâu sắc hơn người thường, đặc biệt là có những ý nghĩ khác biệt với tình thế Giang Nam.
Tất nhiên Lý Vũ Hiệp sẽ không thể biết Trương Thanh Vân sẽ đi như thế nào, nhưng lão càng không hiểu thì càng thấy Trương Thanh Vân là một cơ hội. Dù sao lão cũng biết quá rõ về hắn, nguyên nhân là vì Trương Thanh Vân hay lão cũng nhìn sự việc rất sâu, thị giác rất đặc biệt.
Nếu so sánh với Lý Vũ Hiệp thì Trương Thanh Vân còn nhìn vấn đề sâu sắc hơn, hắn không muốn vượt qua nhiều mương rãnh để liên kết quá nhiều với Lý Vũ Hiệp.
...
Cửa phòng họp hội nghị thường ủy, hôm nay tỉnh ủy mời họp, tất cả lãnh đạo thường ủy lũ lượt đi vào tốp năm tốp ba.
Trần Hiểu kẹp một cặp tài liệu rồi chậm rãi thả bước đi đến, hắn tiến lên làm tất cả thường ủy khác phải chào hỏi.
- Được, được, anh Ngô, khách rồi, anh Miêu...
Trần Hiểu mỉm cười chào hỏi mọi người, tất cả có vẻ rất tự nhiên, rất hài hòa, nhưng mỗi hành động của hắn lại có vẻ cẩn trọng.
Không thể nghi ngờ Trần Hiểu thích cảm giác trăng vây quanh sao, hắn là phó bí thư tỉnh ủy, là người nắm các ban ngành công tác tổ chức tuyên truyền của tỉnh ủy, là một lãnh đạo có thực quyền lớn, tất nhiên hắn phải tự cho mình là lãnh đạo khi đối mặt với những người này.
Trần Hiểu là cán bộ tiến lên theo Thang Vận Quốc, là người đi theo bí thư rất lâu năm, tất nhiên hắn phải biểu hiện sự tôn trọng lãnh đạo, ở nhiều phương diện khác còn phải tỏ ra mạnh mẽ. Dưới tình huống không có Thang Vận Quốc thì hắn luôn bày ra bộ dạng lãnh đạo, mỗi lần đến hội nghị thường ủy thì hắn thường đến sớm để tận hưởng cảm giác mọi người phải cúi đầu.
Trần Hiểu liên tục nắm tay chào hỏi các lãnh đạo thường ủy, khi đến trước mặt trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo:
- Thế nào? Trưởng phòng Lâm không được nghỉ ngơi tốt sao? Anh công tác cũng không nên quá sức, cần phải kết hợp với nghỉ ngơi.
Lâm Tắc Diêu cười nói:
- Cám ơn bí thư Trần quan tâm, gần đây công tác của khối tuyên truyền có hơi nặng, bây giờ Giang Nam lại ở vào giai đoạn mấu chốt, lúc này chúng ta không ra sức thì phải đợi lúc nào?
Trần Hiểu cười nói:
- Được, tôi đã hiểu, trưởng phòng Lâm đang để tuyên dương.
Lâm Tắc Diêu không nhượng bộ nói:
- Tôi tin hội nghị hôm nay sẽ làm cho mọi người biết rõ, tôi muốn xem xét trước một chút, nhưng đáng tiếc là không chút thu hoạch.
Vẻ mặt Trần Hiểu biến đổi vài lượt, hắn không ngờ Lâm Tắc Diêu lạ chơi cao tay với mình ở trường hợp này, hơn nữa còn quét rác lên mặt làm hắn khó xuống đài. Ý nghĩa lời nói của Lâm Tắc Diêu cũng chứng tỏ hội nghị hôm nay sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa đầu mâu sẽ chĩa về phía Trần Hiểu.
Không những chỉ có Trần Hiểu nghe và hiểu, những người khác cũng ngửi thấy hương vị khác thường, vì vậy mà nụ cười trên mặt ai cũng giảm đi. Mọi người tản ra không muốn vây quanh Trần Hiểu, tất nhiên không muốn phó bí thư càng thêm xấu hổ.
Trần Hiểu rất mẩm cảm, chỉ cần xem xét hành vi của mọi người là hắn đã cảm thấy không xong. Một sự kiện vui sướng lại bị Lâm Tắc Diêu phá rối.
- Chủ tịch Trương!
Cũng không biết ai lên tiếng, mọi người quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Trương Thanh Vân đi về phía bên này.
Đây là lần thứ haiTrương Thanh Vân tham gia hội nghị thường ủy sau khi đến Giang Nam, hội nghị lần đầu hắn không lên tiếng, chỉ là dự thính. Hội nghị hôm nay hắn là nhân vật được chú ý tiêu điểm.
Gần đây Trương Thanh Vân rất chú ý đến hệ thống khối chính quyền, vì vậy hắn cũng không trao đổi quá nhiều với đám thường ủy tỉnh ủy ở đây.
Nhưng mọi người không trao đổi nhiều cũng chẳng sao, dù gì thì ai cũng phải khách khí.
Nếu so sánh với Trần Hiểu thì Trương Thanh Vân là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở Giang Nam, ngoài Thang Vận Quốc thì hắn chính là lãnh đạo cao nhất. Dưới tình huống gặp mặt các vị thường ủy thế này, tất nhiên không ai dám thất lễ, vì vậy mà ai cũng chủ động tiến lên chào hỏi, tình cảnh nhiệt liệt hơn rất nhiều so với Trần Hiểu lúc vừa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tâm tình Trần Hiểu càng thêm không xong, nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân bắt tay với Trần Hiểu khá chặt, hắn khách khí nói:
- Bí thư Trần, anh quá khách khí, hơn nữa anh là lãnh đạo của tôi, những nghi thức xã giao thế này cũng không nên quá chú trọng, nếu không sẽ rất khó cho tôi.
Khóe miệng Trần Hiểu chợt co quắp, hắn giống như cười nhưng bộ dạng cực kỳ khó coi. Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy dù xem xét thế nào cũng không hợp khẩu vị, còn không tìm ra sơ hở. Đúng là như vậy, khi Trương Thanh Vân còn ở Giang Nam thì Trần Hiểu là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, khi đó hai người cũng có chút quan hệ, lúc đó Trần Hiểu được xưng là lãnh đạo, Trương Thanh Vân nào nói sai?
Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng chỉ nói như vậy mà thôi, khi bắt tay thì Trần Hiểu càng thêm rụt rè, lại phối hợp với vẻ mặt đám người xung quanh thì rõ ràng Trần Hiểu không phải đứng cùng cấp với Trương Thanh Vân.
Vô tình Trương Thanh Vân đã đến Giang Nam được hơn một tháng, thời gian qua Trương Thanh Vân luôn ẩn nhẫn, chẳng lẽ hội nghị thường ủy hôm nay sẽ bộc phát sao?
Thật ra điều này cũng khó thể định đoạt, vì cục diện Giang Nam quá gấp, Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian, nếu cứ kéo dãn ra một ngày thì cục diện càng thêm không xong. Bây giờ đường sống quay về của hắn ngày càng hẹp, tất nhiên phải đến lúc ra tay.
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân rất chân thành, hắn cười rất thật, giống như tất cả đã được tính trước. Bầu không khí hắn tạo ra cũng giống như lan đến những người xung quanh, làm đám người không thể không xem xét sự việc.
Trước đó không ai biết hội nghị lần này sẽ có vai trò quan trọng với Giang Nam, nhưng khoảnh khắc này mọi người nhìn thấy Trương Thanh Vân, giống như chợt nhận ra sự quan trọng của hội nghị lần này, sợ rằng sẽ liên quan đến đại cục chỉnh thể của toàn tỉnh.
Người bắt tay cuối cùng với Trương Thanh Vân chính là Ngô Cương, trước hội nghị thường ủy lần này Ngô Cương đã cho Lý Vũ Hiệp đến tiếp xúc với Trương Thanh Vân, nhưng với bản lĩnh của Lý Vũ Hiệp mà căn bản không tìm ra được chút tin tức hữu dụng.
Điều này làm cho Ngô Cương bắt tay với Trương Thanh Vân và cảm thấy rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Chào chủ tịch, chúc mừng anh đến Giang Nam thời gian ngắn mà đã dung nhập vào công tác, Giang Nam chúng ta có anh thì không còn gì phải lo.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Trưởng phòng Ngô nói như vậy là không được, vấn đề Giang Nam cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, anh lại là một phần tử cực kỳ quan trọng. Nếu thiếu anh thì hàng trăm hàng ngàn cán bộ Giang Nam nào có tổ chức?
Ngô Cương cười cười, hắn liên tục nói lời khiêm tốn. Trương Thanh Vân nói;
- Trước kia công tác tổ chức ở Giang Nam tốt nhất cả nước, nhưng bây giờ lại làm người ta phải tiếc nuối. Tuy bên trong có nguyên nhân phức tạp nhưng anh Ngô cũng nên dùng nhiều tâm tư, tôi tin anh có thể xử lý tất cả vấn đề khó khăn.
Nụ cười trên mặt Ngô Cương chợt đông cứng, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không biết nói gì. Trương Thanh Vân lại cười ha hả, cũng không nói thêm điều gì, lúc này hội nghị đã sắp bắt đầu
Lý Vũ Hiệp và Trương Thanh Vân cùng dùng cơm, từ đầu đến cuối Trương Thanh Vân không đả động gì đến chuyện công tác, cũng không nhắc gì đến vấn đề nhân sự, lại càng không nói lời lôi kéo. Lý Vũ Hiệp thấy rất rõ, trong mắt Trương Thanh Vân thì mình căn bản chỉ là một nhân vật quá nhỏ, căn bản coi thường không muốn sử dụng.
Lý Vũ Hiệp nghĩ như vậy mà nổi giận và cảm thấy kỳ quái, lão không biết Trương Thanh Vân có ý gì và dựa vào cái gì. Đối phương dựa vào cái gì để cho rằng có thể nắm chắc cục diện Giang Nam? Lý Vũ Hiệp là một phó phòng tổ chức quyền cao chức trọng, chẳng lẽ không giúp được Trương Thanh Vân vài việc sao?
Không thể nghi ngờ kết quả như vậy làm Lý Vũ Hiệp cảm thấy thất lạc, đồng thời với những hiểu biết của lão về Trương Thanh Vân, lão đang xem xét có phải đối phương khảo nghiệm mình hay không? Đồng thời cũng hối hận vì không gọi Lý Phong Sơn đến đây.
Trương Thanh Vân và Lý Phong Sơn có quan hệ từ rất sớm, khi Trương Thanh Vân còn ở Ung Bình đã quen biết Lý Phong Sơn, vào thời điểm mấu chốt thì Lý Phong Sơn càng có cơ hội dựa gần Trương Thanh Vân hơn. Nếu như vậy thì Lý Vũ Hiệp cũng không bị động như lúc này.
Lý Vũ Hiệp đều luôn cho rằng mình là người nhìn xa, nhưng khi xử lý quan hệ với Trương Thanh Vân thì lão đã phạm sai lầm. Trước đó khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh Giang Nam, Lý Vũ Hiệp không ngờ có một ngày hắn sẽ lên làm chủ tịch tỉnh.
Lý Vũ Hiệp là người tiếp xúc sớm với Trương Thanh Vân, tất nhiên lão cũng chưa từng bỏ qua quá trình nghiên cứu về đối phương. Lão càng biết rõ về hắn thì càng thấy lợi hại, đồng thời cũng cực kỳ xem trọng tương lai của Trương Thanh Vân ở Giang Nam.
Vấn đề Giang Nam rốt cuộc có được giải quyết hay không thì đều phải dựa vào Trương Thanh Vân. Điề này lão không biết quá rõ, nhưng lão biết Thang Vận Quốc và Trần Hiểu không phải là đối thủ của Trương Thanh Vân, mặt khác Trương Thanh Vân có bối cảnh rất cứng ở thủ đô, vì vậy chỗ dựa của Trương Thanh Vân khi xuống Giang Nam là không cần lo lắng.
Thang Vận Quốc lại có tình cảnh khác biệt với Trương Thanh Vân, người này đã từng là chủ tịch tỉnh, nếu cục diện tốt thì Trương Thanh Vân sẽ có phần thưởng, sẽ giống như Thang Vận Quốc, sẽ tiến lên chức vụ bí thư tỉnh Giang Nam.
Nếu cục diện Giang Nam không tốt, tiếp tục có chuyện không may, như vậy Thang Vận Quốc lúc này sẽ hoàn toàn là người có đủ độ nặng và cực kỳ ổn thỏa khi chịu tội thay. Trung ương và nhân dân cũng có một mức độ tha thứ cực hạn với Thang Vận Quốc mà thôi.
Căn cứ vào những phân tích như vậy thì Trương Thanh Vân đến Giang Nam là một ngọn núi lớn, Lý Vũ Hiệp cho rằng mình đã thấy rõ ràng, vì vậy luôn chờ đợi Trương Thanh Vân đến gần.
Ánh mắt Lý Vũ Hiệp rất đặc biệt, lão có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, tất nhiên phải có năng lực phân tích và tư duy đặc biệt. Lão nhìn vấn đề thường sâu sắc hơn người thường, đặc biệt là có những ý nghĩ khác biệt với tình thế Giang Nam.
Tất nhiên Lý Vũ Hiệp sẽ không thể biết Trương Thanh Vân sẽ đi như thế nào, nhưng lão càng không hiểu thì càng thấy Trương Thanh Vân là một cơ hội. Dù sao lão cũng biết quá rõ về hắn, nguyên nhân là vì Trương Thanh Vân hay lão cũng nhìn sự việc rất sâu, thị giác rất đặc biệt.
Nếu so sánh với Lý Vũ Hiệp thì Trương Thanh Vân còn nhìn vấn đề sâu sắc hơn, hắn không muốn vượt qua nhiều mương rãnh để liên kết quá nhiều với Lý Vũ Hiệp.
...
Cửa phòng họp hội nghị thường ủy, hôm nay tỉnh ủy mời họp, tất cả lãnh đạo thường ủy lũ lượt đi vào tốp năm tốp ba.
Trần Hiểu kẹp một cặp tài liệu rồi chậm rãi thả bước đi đến, hắn tiến lên làm tất cả thường ủy khác phải chào hỏi.
- Được, được, anh Ngô, khách rồi, anh Miêu...
Trần Hiểu mỉm cười chào hỏi mọi người, tất cả có vẻ rất tự nhiên, rất hài hòa, nhưng mỗi hành động của hắn lại có vẻ cẩn trọng.
Không thể nghi ngờ Trần Hiểu thích cảm giác trăng vây quanh sao, hắn là phó bí thư tỉnh ủy, là người nắm các ban ngành công tác tổ chức tuyên truyền của tỉnh ủy, là một lãnh đạo có thực quyền lớn, tất nhiên hắn phải tự cho mình là lãnh đạo khi đối mặt với những người này.
Trần Hiểu là cán bộ tiến lên theo Thang Vận Quốc, là người đi theo bí thư rất lâu năm, tất nhiên hắn phải biểu hiện sự tôn trọng lãnh đạo, ở nhiều phương diện khác còn phải tỏ ra mạnh mẽ. Dưới tình huống không có Thang Vận Quốc thì hắn luôn bày ra bộ dạng lãnh đạo, mỗi lần đến hội nghị thường ủy thì hắn thường đến sớm để tận hưởng cảm giác mọi người phải cúi đầu.
Trần Hiểu liên tục nắm tay chào hỏi các lãnh đạo thường ủy, khi đến trước mặt trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo:
- Thế nào? Trưởng phòng Lâm không được nghỉ ngơi tốt sao? Anh công tác cũng không nên quá sức, cần phải kết hợp với nghỉ ngơi.
Lâm Tắc Diêu cười nói:
- Cám ơn bí thư Trần quan tâm, gần đây công tác của khối tuyên truyền có hơi nặng, bây giờ Giang Nam lại ở vào giai đoạn mấu chốt, lúc này chúng ta không ra sức thì phải đợi lúc nào?
Trần Hiểu cười nói:
- Được, tôi đã hiểu, trưởng phòng Lâm đang để tuyên dương.
Lâm Tắc Diêu không nhượng bộ nói:
- Tôi tin hội nghị hôm nay sẽ làm cho mọi người biết rõ, tôi muốn xem xét trước một chút, nhưng đáng tiếc là không chút thu hoạch.
Vẻ mặt Trần Hiểu biến đổi vài lượt, hắn không ngờ Lâm Tắc Diêu lạ chơi cao tay với mình ở trường hợp này, hơn nữa còn quét rác lên mặt làm hắn khó xuống đài. Ý nghĩa lời nói của Lâm Tắc Diêu cũng chứng tỏ hội nghị hôm nay sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa đầu mâu sẽ chĩa về phía Trần Hiểu.
Không những chỉ có Trần Hiểu nghe và hiểu, những người khác cũng ngửi thấy hương vị khác thường, vì vậy mà nụ cười trên mặt ai cũng giảm đi. Mọi người tản ra không muốn vây quanh Trần Hiểu, tất nhiên không muốn phó bí thư càng thêm xấu hổ.
Trần Hiểu rất mẩm cảm, chỉ cần xem xét hành vi của mọi người là hắn đã cảm thấy không xong. Một sự kiện vui sướng lại bị Lâm Tắc Diêu phá rối.
- Chủ tịch Trương!
Cũng không biết ai lên tiếng, mọi người quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Trương Thanh Vân đi về phía bên này.
Đây là lần thứ haiTrương Thanh Vân tham gia hội nghị thường ủy sau khi đến Giang Nam, hội nghị lần đầu hắn không lên tiếng, chỉ là dự thính. Hội nghị hôm nay hắn là nhân vật được chú ý tiêu điểm.
Gần đây Trương Thanh Vân rất chú ý đến hệ thống khối chính quyền, vì vậy hắn cũng không trao đổi quá nhiều với đám thường ủy tỉnh ủy ở đây.
Nhưng mọi người không trao đổi nhiều cũng chẳng sao, dù gì thì ai cũng phải khách khí.
Nếu so sánh với Trần Hiểu thì Trương Thanh Vân là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở Giang Nam, ngoài Thang Vận Quốc thì hắn chính là lãnh đạo cao nhất. Dưới tình huống gặp mặt các vị thường ủy thế này, tất nhiên không ai dám thất lễ, vì vậy mà ai cũng chủ động tiến lên chào hỏi, tình cảnh nhiệt liệt hơn rất nhiều so với Trần Hiểu lúc vừa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tâm tình Trần Hiểu càng thêm không xong, nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân bắt tay với Trần Hiểu khá chặt, hắn khách khí nói:
- Bí thư Trần, anh quá khách khí, hơn nữa anh là lãnh đạo của tôi, những nghi thức xã giao thế này cũng không nên quá chú trọng, nếu không sẽ rất khó cho tôi.
Khóe miệng Trần Hiểu chợt co quắp, hắn giống như cười nhưng bộ dạng cực kỳ khó coi. Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy dù xem xét thế nào cũng không hợp khẩu vị, còn không tìm ra sơ hở. Đúng là như vậy, khi Trương Thanh Vân còn ở Giang Nam thì Trần Hiểu là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, khi đó hai người cũng có chút quan hệ, lúc đó Trần Hiểu được xưng là lãnh đạo, Trương Thanh Vân nào nói sai?
Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng chỉ nói như vậy mà thôi, khi bắt tay thì Trần Hiểu càng thêm rụt rè, lại phối hợp với vẻ mặt đám người xung quanh thì rõ ràng Trần Hiểu không phải đứng cùng cấp với Trương Thanh Vân.
Vô tình Trương Thanh Vân đã đến Giang Nam được hơn một tháng, thời gian qua Trương Thanh Vân luôn ẩn nhẫn, chẳng lẽ hội nghị thường ủy hôm nay sẽ bộc phát sao?
Thật ra điều này cũng khó thể định đoạt, vì cục diện Giang Nam quá gấp, Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian, nếu cứ kéo dãn ra một ngày thì cục diện càng thêm không xong. Bây giờ đường sống quay về của hắn ngày càng hẹp, tất nhiên phải đến lúc ra tay.
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân rất chân thành, hắn cười rất thật, giống như tất cả đã được tính trước. Bầu không khí hắn tạo ra cũng giống như lan đến những người xung quanh, làm đám người không thể không xem xét sự việc.
Trước đó không ai biết hội nghị lần này sẽ có vai trò quan trọng với Giang Nam, nhưng khoảnh khắc này mọi người nhìn thấy Trương Thanh Vân, giống như chợt nhận ra sự quan trọng của hội nghị lần này, sợ rằng sẽ liên quan đến đại cục chỉnh thể của toàn tỉnh.
Người bắt tay cuối cùng với Trương Thanh Vân chính là Ngô Cương, trước hội nghị thường ủy lần này Ngô Cương đã cho Lý Vũ Hiệp đến tiếp xúc với Trương Thanh Vân, nhưng với bản lĩnh của Lý Vũ Hiệp mà căn bản không tìm ra được chút tin tức hữu dụng.
Điều này làm cho Ngô Cương bắt tay với Trương Thanh Vân và cảm thấy rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Chào chủ tịch, chúc mừng anh đến Giang Nam thời gian ngắn mà đã dung nhập vào công tác, Giang Nam chúng ta có anh thì không còn gì phải lo.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Trưởng phòng Ngô nói như vậy là không được, vấn đề Giang Nam cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, anh lại là một phần tử cực kỳ quan trọng. Nếu thiếu anh thì hàng trăm hàng ngàn cán bộ Giang Nam nào có tổ chức?
Ngô Cương cười cười, hắn liên tục nói lời khiêm tốn. Trương Thanh Vân nói;
- Trước kia công tác tổ chức ở Giang Nam tốt nhất cả nước, nhưng bây giờ lại làm người ta phải tiếc nuối. Tuy bên trong có nguyên nhân phức tạp nhưng anh Ngô cũng nên dùng nhiều tâm tư, tôi tin anh có thể xử lý tất cả vấn đề khó khăn.
Nụ cười trên mặt Ngô Cương chợt đông cứng, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không biết nói gì. Trương Thanh Vân lại cười ha hả, cũng không nói thêm điều gì, lúc này hội nghị đã sắp bắt đầu