Hội nghị thường ủy lần này dù là tỉnh ủy hay khối chính quyền tỉnh cũng đều rất chú ý, nguyên nhân có nhiều phương diện, thứ nhất là hội ý hôm nay rất có thể sẽ phát sinh chấn động cho quan trường Vũ Đức.
Người Giang Nam ai cũng biết những sòng bạc ngầm ở Vũ Đức rất hung hăng ngang ngược, bây giờ nếu tỉnh ủy tích cực với vấn đề này, như vậy chọc cây xuống đất thì nhất định sẽ sinh ra nhiều chuyện và thế lực ngoài dự đoán. Sòng bạc ngầm ở Vũ Đức đã phát triển nhiều năm, như vậy không có khả năng không có ô dù.
Mặt khác người nào cũng biết Trương Thanh Vân là người Vũ Đức, hơn nữa quan hệ giữa bí thư thị ủy Lệ Cương và Trương Thanh Vân là không nông cạn, lúc này tỉnh ủy nắm Vũ Đức làm điển hình, rõ ràng ít nhiều gì cũng có ý hướng về phía Trương Thanh Vân.
Bây giờ thế lực của Trương Thanh Vân ở tỉnh ủy vẫn rất yếu, hắn tham gia hội ý thường ủy lần này với tình cảnh không có ai đứng về phía mình. Một hội nghị thế này chắc chắn sẽ là tình huống Trương Thanh Vân bị vây công, đây là một vấn đề khá lớn, thậm chí có rất nhiều người cho rằng đây là một khảo nghiệm nghiêm trọng sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam.
Trần Hiểu hôm nay nhìn có vẻ rất thoải mái, gương mặt tốt đẹp, mỗi lần có họp hắn thường kẹp theo một quyển sổ màu đen, nhiều khi cũng không có thói quen mở ra xem, cũng có thói quen cầm theo bút để hí hoáy.
Bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa và Trần Hiểu có quan hệ cá nhân rất tốt, Trần Hiểu vừa đến thì hắn đã tiến lên nghênh đón:
- Chào bí thư Trần.
Trần Hiểu nhiệt tình gật đầu, bộ dạng có chút thận trọng.
Hai người bắt tay, Trần Hiểu nói: nguồn
- Khổ cực rồi.
Chỉ ba chữ nhưng bên trong chứa đựng những ý vị không tầm thường, Liêu Khải Hoa lại liên tục gật đầu.
Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí thứ hai giống như không phát giác ra những biểu hiện của hai người Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa, hắn đến tương đối sớm, sau khi đến đã liên hệ với thư ký hội nghị Phàm Cương.
Phàm Cương rất kinh ngạc vì Trương Thanh Vân biết nhiều vấn đề, vài ngày trước bí thư Thang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, điều này Trương Thanh Vân không ngờ lại biết rất rõ. Thang Vận Quốc bị sỏi thận khá nặng, đồng thời còn bị tiểu đường, Trương Thanh Vân hình như có chút hiểu biết về hai căn bệnh này. Khi hắn liên hệ với Phàm Cương thì dặn dò nên chú ý những chi tiết nhỏ, những thứ có lợi cho sức khỏe của bí thư Thang, tất nhiên Phàm Cương sẽ nhận được những lợi ích không nhỏ.
Thang Vận Quốc cuối cùng cũng đến phòng họp, lão không thích đi cùng với các lãnh đạo khác, thích đi một mình. Thư ký hội nghị Phàm Cương thường là người chào hỏi đầu tiên với Thang Vận Quốc.
Như vậy cũng có chỗ tốt, ít ra trước khi mở hội nghị thì mọi người cũng đã liên hệ với Phàm Cương, có thể biết được chút cảm xúc, trạng thái và chút quan điểm của bí thư, như vậy cũng thuận tiện cho mọi người thống nhất ý kiến trên hội nghị.
Thang Vận Quốc hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, mái tóc thưa thớt có hơi mất trật tự, lão vừa đến đã đảo mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thanh Vân. Hai người mặt đối mặt, lão lộ ra nụ cười vui vẻ rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Hội trường hôm nay do Phàm Cương bố trí, hắn công tác rất tốt, biết rõ những ham mê của các vị lãnh đạo. Trước mặt Trương Thanh Vân là một ly trà Long Tỉnh, những lãnh đạo khác lại là cà phê, trước mặt Thang Vận Quốc lại là một ly nước lọc.
Hội nghị chính thức bắt đầu, đầu tiên cục trưởng cục công an Tả Phụng Sơn giới thiệu tình huống ở Vũ Đức. Lần này tổ công tác của cục công an tỉnh tiến vào Vũ Đức, trước hội nghị lần này đã niêm phong hơn vài chục tụ điểm, bắt hơn hai trăm đối tượng tình nghi, trong đó có vài chục người đã từng có tiền án.
Cục công an tiến hành thẩm vấn những đối tượng hiềm nghi, lúc này liên lụy đã kéo dãn qua tầng tầng lớp lớp xã hội, thậm chí số quan viên có liên lụy cũng lên đến một con số kinh người. Tả Phụng Sơn đưa số liệu này truyền đạt cho các vị lãnh đạo trên hội nghị.
Sau khi Tả Phụng Sơn giới thiệu tình huống thì bầu không khí hội nghị trở nên ngưng trọng, Liêu Khải Hoa là người lên tiếng đầu tiên:
- Nghe xong báo cáo của cục trưởng Tả, tôi thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi, làm một bí thư tư pháp tỉnh ủy, trước nay tôi chưa từng đặt nặng Vũ Đức, vì vậy đầu tiên tôi phải làm kiểm điểm.
- Bây giờ tình huống ở Vũ Đức đã quá rõ ràng, có thể nói là thấy mà giật mình. Trong quá trình cục công an chúng ta tham gia phá án đã lôi ra những vụ án có sức ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, thậm chí có những vụ án cách đây vài chục năm, những ảnh hưởng của các vụ án đó là rất lớn.
- Ví dụ như lần này lôi ra được hàng loạt vụ án giết người, thủ phạm bị kéo ra, dân chúng Vũ Đức bây giờ đang nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
- Vì vậy tôi cho rằng hành động lần này với Vũ Đức là hiệu quả, chúng ta cần phải ngợi khen, nhưng đồng thời chúng ta cũng nên xem đây chỉ là sự kiện bắt đầu, chúng ta cần phải làm sao vào giai đoạn tiếp theo? Đây mới là vấn đề khó khăn.
- Nếu tiếp tục điều tra thì chúng ta nên bố trí thế nào, đây đều là những vấn đề đáng châm chước...
Liêu Khải Hoa lên tiếng khá nhiều, ăn nói rất kích động, hắn đánh giá rất cao với hành động chuyên nghiệp lần này, lời nói rõ ràng có giọng điệu ăn ngay nói thẳng, phải điều tra đến cùng.
Liêu Khải Hoa lên tiếng rõ ràng có hương vị định luận vấn đề, vì những thường ủy ngồi bên trên, ngoài Trương Thanh Vân thì tất cả đều cùng một lòng với Liêu Khải Hoa. Lúc này Liêu Khải Hoa nói ra rõ ràng, Miêu Cường và Trần Hiểu nhất định sẽ giúp đỡ.
Quả nhiên Liêu Khải Hoa vừa nói xong thì Miêu Cường đã nhân tiện nói:
- Lần này hành động chuyên nghiệp của cục công an ở Vũ Đức đã lấy ra hàng loạt vấn đề, có thể nói là thấy mà giật mình. Trước mắt tôi cho rằng có hai điểm khó thể dị nghị, thứ nhất là hành động lần này lấy được thành công khó chối bỏ, xã hội rất chú ý.
- Bây giờ mọi người đều nghị luận xem hành động ở Vũ Đức sẽ làm đến mức nào, tỉnh ủy rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm? Dưới tình thế này chúng ta nên đẩy mạnh điều tra là việc đã định.
- Thứ hai tôi cho rằng đây là cơ hội tốt để điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, trước mắt chúng ta năm giữ được nhiều tình huống, tôi cho rằng nên làm một cách triệt để. Chúng ta không nên để mất thời cơ, cần phải quyết đoán điều chỉnh một vài cương vị công tác chủ chốt, đây cũng là một biểu hiện cho sự quyết tâm của tỉnh ủy...
Miêu Cường nói xong thì nâng ly nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt mất tự nhiên liếc sang Trương Thanh Vân. Lúc này vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm như nước, không chút khác thường. Đúng lúc này Trần Hiểu lại mở miệng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Miêu, lúc này thời cơ điều chỉnh ban ngành Vũ Đức đã đến rất đúng lúc, như vậy vừa thuận tiện cho chúng ta xâm nhập vào vấn đề ở Vũ Đức, lại có thể tránh cho những ảnh hưởng lan quá xa. Sau khi hành động đã trải qua thì quan viên Vũ Đức xuất hiện tình huống chân không, đây coi như là một phòng ngừa chu đáo.
Trần Hiểu lên tiếng thì lập tức tăng thêm một bước nhấn mạnh và cường điệu hóa.
Nói một ngàn đạo một vạn, đám người này nói nửa ngày thì Trần Hiểu là người cuối cùng nhấn mạnh trọng điểm, đó chính là muốn ra tay với ban ngành Vũ Đức, nếu nói chính xác hơn thì mục tiêu là Lệ Cương.
Trần Hiểu nói không nhiều, hắn cực kỳ thích nói ít mà ý nhiều, chỉ một câu đã cho đối phương thấy rõ ràng. Sau khi nói xong thì hắn nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, hắn dựa người ra phía sau, hai mắt híp lại.
Trần Hiểu tuyệt đối có lòng tin, hội ý thường ủy hôm nay sẽ có quyết nghị, đó là điều chỉnh ban ngành Vũ Đức. Như vậy cây đinh Lệ Cương có thể được nhổ đi, đây là một đả kích rất lớn cho Trương Thanh Vân.
Trần Hiểu đi theo Thang Vận Quốc nhiều năm, tất nhiên hắn biết rõ tính cách của bí thư Thang. Dưới tình thế bây giờ bí thư Thang chịu sự lên án từ khắp nơi, dù là các giới xã hội Giang Nam hay trung ương đều cho rằng Thang Vận Quốc quá cẩn thận, không dám ra tay ở Giang Nam.
Trong lòng Thang Vận Quốc thì đã sớm có những cách nói phản kích những nghi vấn trên, lần này Liêu Khải Hoa và các lãnh đạo khác mở rộng công tác đánh đuổi thế lực ngầm ở Vũ Đức, nếu xét tình huống trước mắt, sự kiên sòng bạc Vũ Đức tuy liên lụy rộng nhưng sau lưng không có thế lực quan trọng.
Mặt khác ban ngành Vũ Đức cũng yếu hơn một chút tư cách khi nói với địa phương tuyến dưới. Ví dụ như bí thư thị ủy Lệ Cương, người này dựa vào Trương Thanh Vân, trước mắt thì thế lực Thang Vận Quốc mạnh hơn Trương Thanh Vân, chỉ cần có lợi thì Thang Vận Quốc sẽ động tay vào Lệ Cương.
Hơn nữa Trần Hiểu thấy, chỉ cần Thang Vận Quốc cảm thấy đáng tin, như vậy tất cả thường ủy sẽ trăm miệng một lời với ý kiến động vào ban ngành Vũ Đức, Thang Vận Quốc khó thể không quan tâm.
Thực tế Thang Vận Quốc cũng không cần trực tiếp giúp đỡ Trần Hiểu, lão chỉ cần bảo trì sự công bình là được. Lần này Trương Thanh Vân sẽ bị đánh rụng răng nhưng chỉ dám nuốt vào bụng, hơn nữa nếu làm tốt công tác ở Vũ Đức, như vậy không những lên án các nghi vấn về Thang Vận Quốc, còn kiếm được thanh danh tốt. Nói đến công lao thì tất cả tập trung lên người Thang Vận Quốc, chuyện tốt như vậy lão có lý do gì để từ chối?
Trần Hiểu càng xem xét thì càng nắm chắc, vì vậy mà ly cà phê trước mặt lại càng thơm. Lúc này trong lòng Trần Hiểu có chút khoái chí, Trương Thanh Vân kinh ngạc thì hắn càng vui sướng, đối với hắn thì hôm nay đối phương sẽ khốn khổ, tất cả cũng vì hắn ra tay.
Trương Thanh Vân giật ra tấm da hổ chế độ phê bình và xem xét trách nhiệm, người này tự nâng mình là lãnh đạo, chưa nói đến vấn đề trêu ghẹo hệ thống khối chính quyền, hơn nữa còn yêu cầu cả khối tỉnh ủy cũng theo cơ chế mình vạch ra. Điều này trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề vận hành quyền lợi của Trần Hiểu, chiêu thức đó của Trương Thanh Vân đã bóc một lớp quyền nhân sự của đối phương.
Vì có cơ chế xem xét trách nhiệm mà sau này Trần Hiểu sẽ không dám tùy tiện trên phương diện nhân sự, hơn nữa càng làm cho Trần Hiểu cảm thấy khó chịu chính là Trương Thanh Vân muốn điều chỉnh ban ngành khối chính quyền.
Thực tế thì những gì Trương Thanh Vân làm ra đã khiêu chiến với Trần Hiểu, Trương Thanh Vân có thể tính ở khối chính quyền, bây giờ cơ chế hắn vạch ra thừa thắng xông lên, Trần Hiểu có thể chịu được sao? Trước nay Trần Hiểu cũng không phải loại người khoáng đạt gì
Người Giang Nam ai cũng biết những sòng bạc ngầm ở Vũ Đức rất hung hăng ngang ngược, bây giờ nếu tỉnh ủy tích cực với vấn đề này, như vậy chọc cây xuống đất thì nhất định sẽ sinh ra nhiều chuyện và thế lực ngoài dự đoán. Sòng bạc ngầm ở Vũ Đức đã phát triển nhiều năm, như vậy không có khả năng không có ô dù.
Mặt khác người nào cũng biết Trương Thanh Vân là người Vũ Đức, hơn nữa quan hệ giữa bí thư thị ủy Lệ Cương và Trương Thanh Vân là không nông cạn, lúc này tỉnh ủy nắm Vũ Đức làm điển hình, rõ ràng ít nhiều gì cũng có ý hướng về phía Trương Thanh Vân.
Bây giờ thế lực của Trương Thanh Vân ở tỉnh ủy vẫn rất yếu, hắn tham gia hội ý thường ủy lần này với tình cảnh không có ai đứng về phía mình. Một hội nghị thế này chắc chắn sẽ là tình huống Trương Thanh Vân bị vây công, đây là một vấn đề khá lớn, thậm chí có rất nhiều người cho rằng đây là một khảo nghiệm nghiêm trọng sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam.
Trần Hiểu hôm nay nhìn có vẻ rất thoải mái, gương mặt tốt đẹp, mỗi lần có họp hắn thường kẹp theo một quyển sổ màu đen, nhiều khi cũng không có thói quen mở ra xem, cũng có thói quen cầm theo bút để hí hoáy.
Bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa và Trần Hiểu có quan hệ cá nhân rất tốt, Trần Hiểu vừa đến thì hắn đã tiến lên nghênh đón:
- Chào bí thư Trần.
Trần Hiểu nhiệt tình gật đầu, bộ dạng có chút thận trọng.
Hai người bắt tay, Trần Hiểu nói: nguồn
- Khổ cực rồi.
Chỉ ba chữ nhưng bên trong chứa đựng những ý vị không tầm thường, Liêu Khải Hoa lại liên tục gật đầu.
Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí thứ hai giống như không phát giác ra những biểu hiện của hai người Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa, hắn đến tương đối sớm, sau khi đến đã liên hệ với thư ký hội nghị Phàm Cương.
Phàm Cương rất kinh ngạc vì Trương Thanh Vân biết nhiều vấn đề, vài ngày trước bí thư Thang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, điều này Trương Thanh Vân không ngờ lại biết rất rõ. Thang Vận Quốc bị sỏi thận khá nặng, đồng thời còn bị tiểu đường, Trương Thanh Vân hình như có chút hiểu biết về hai căn bệnh này. Khi hắn liên hệ với Phàm Cương thì dặn dò nên chú ý những chi tiết nhỏ, những thứ có lợi cho sức khỏe của bí thư Thang, tất nhiên Phàm Cương sẽ nhận được những lợi ích không nhỏ.
Thang Vận Quốc cuối cùng cũng đến phòng họp, lão không thích đi cùng với các lãnh đạo khác, thích đi một mình. Thư ký hội nghị Phàm Cương thường là người chào hỏi đầu tiên với Thang Vận Quốc.
Như vậy cũng có chỗ tốt, ít ra trước khi mở hội nghị thì mọi người cũng đã liên hệ với Phàm Cương, có thể biết được chút cảm xúc, trạng thái và chút quan điểm của bí thư, như vậy cũng thuận tiện cho mọi người thống nhất ý kiến trên hội nghị.
Thang Vận Quốc hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, mái tóc thưa thớt có hơi mất trật tự, lão vừa đến đã đảo mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thanh Vân. Hai người mặt đối mặt, lão lộ ra nụ cười vui vẻ rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Hội trường hôm nay do Phàm Cương bố trí, hắn công tác rất tốt, biết rõ những ham mê của các vị lãnh đạo. Trước mặt Trương Thanh Vân là một ly trà Long Tỉnh, những lãnh đạo khác lại là cà phê, trước mặt Thang Vận Quốc lại là một ly nước lọc.
Hội nghị chính thức bắt đầu, đầu tiên cục trưởng cục công an Tả Phụng Sơn giới thiệu tình huống ở Vũ Đức. Lần này tổ công tác của cục công an tỉnh tiến vào Vũ Đức, trước hội nghị lần này đã niêm phong hơn vài chục tụ điểm, bắt hơn hai trăm đối tượng tình nghi, trong đó có vài chục người đã từng có tiền án.
Cục công an tiến hành thẩm vấn những đối tượng hiềm nghi, lúc này liên lụy đã kéo dãn qua tầng tầng lớp lớp xã hội, thậm chí số quan viên có liên lụy cũng lên đến một con số kinh người. Tả Phụng Sơn đưa số liệu này truyền đạt cho các vị lãnh đạo trên hội nghị.
Sau khi Tả Phụng Sơn giới thiệu tình huống thì bầu không khí hội nghị trở nên ngưng trọng, Liêu Khải Hoa là người lên tiếng đầu tiên:
- Nghe xong báo cáo của cục trưởng Tả, tôi thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi, làm một bí thư tư pháp tỉnh ủy, trước nay tôi chưa từng đặt nặng Vũ Đức, vì vậy đầu tiên tôi phải làm kiểm điểm.
- Bây giờ tình huống ở Vũ Đức đã quá rõ ràng, có thể nói là thấy mà giật mình. Trong quá trình cục công an chúng ta tham gia phá án đã lôi ra những vụ án có sức ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, thậm chí có những vụ án cách đây vài chục năm, những ảnh hưởng của các vụ án đó là rất lớn.
- Ví dụ như lần này lôi ra được hàng loạt vụ án giết người, thủ phạm bị kéo ra, dân chúng Vũ Đức bây giờ đang nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
- Vì vậy tôi cho rằng hành động lần này với Vũ Đức là hiệu quả, chúng ta cần phải ngợi khen, nhưng đồng thời chúng ta cũng nên xem đây chỉ là sự kiện bắt đầu, chúng ta cần phải làm sao vào giai đoạn tiếp theo? Đây mới là vấn đề khó khăn.
- Nếu tiếp tục điều tra thì chúng ta nên bố trí thế nào, đây đều là những vấn đề đáng châm chước...
Liêu Khải Hoa lên tiếng khá nhiều, ăn nói rất kích động, hắn đánh giá rất cao với hành động chuyên nghiệp lần này, lời nói rõ ràng có giọng điệu ăn ngay nói thẳng, phải điều tra đến cùng.
Liêu Khải Hoa lên tiếng rõ ràng có hương vị định luận vấn đề, vì những thường ủy ngồi bên trên, ngoài Trương Thanh Vân thì tất cả đều cùng một lòng với Liêu Khải Hoa. Lúc này Liêu Khải Hoa nói ra rõ ràng, Miêu Cường và Trần Hiểu nhất định sẽ giúp đỡ.
Quả nhiên Liêu Khải Hoa vừa nói xong thì Miêu Cường đã nhân tiện nói:
- Lần này hành động chuyên nghiệp của cục công an ở Vũ Đức đã lấy ra hàng loạt vấn đề, có thể nói là thấy mà giật mình. Trước mắt tôi cho rằng có hai điểm khó thể dị nghị, thứ nhất là hành động lần này lấy được thành công khó chối bỏ, xã hội rất chú ý.
- Bây giờ mọi người đều nghị luận xem hành động ở Vũ Đức sẽ làm đến mức nào, tỉnh ủy rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm? Dưới tình thế này chúng ta nên đẩy mạnh điều tra là việc đã định.
- Thứ hai tôi cho rằng đây là cơ hội tốt để điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, trước mắt chúng ta năm giữ được nhiều tình huống, tôi cho rằng nên làm một cách triệt để. Chúng ta không nên để mất thời cơ, cần phải quyết đoán điều chỉnh một vài cương vị công tác chủ chốt, đây cũng là một biểu hiện cho sự quyết tâm của tỉnh ủy...
Miêu Cường nói xong thì nâng ly nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt mất tự nhiên liếc sang Trương Thanh Vân. Lúc này vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm như nước, không chút khác thường. Đúng lúc này Trần Hiểu lại mở miệng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Miêu, lúc này thời cơ điều chỉnh ban ngành Vũ Đức đã đến rất đúng lúc, như vậy vừa thuận tiện cho chúng ta xâm nhập vào vấn đề ở Vũ Đức, lại có thể tránh cho những ảnh hưởng lan quá xa. Sau khi hành động đã trải qua thì quan viên Vũ Đức xuất hiện tình huống chân không, đây coi như là một phòng ngừa chu đáo.
Trần Hiểu lên tiếng thì lập tức tăng thêm một bước nhấn mạnh và cường điệu hóa.
Nói một ngàn đạo một vạn, đám người này nói nửa ngày thì Trần Hiểu là người cuối cùng nhấn mạnh trọng điểm, đó chính là muốn ra tay với ban ngành Vũ Đức, nếu nói chính xác hơn thì mục tiêu là Lệ Cương.
Trần Hiểu nói không nhiều, hắn cực kỳ thích nói ít mà ý nhiều, chỉ một câu đã cho đối phương thấy rõ ràng. Sau khi nói xong thì hắn nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, hắn dựa người ra phía sau, hai mắt híp lại.
Trần Hiểu tuyệt đối có lòng tin, hội ý thường ủy hôm nay sẽ có quyết nghị, đó là điều chỉnh ban ngành Vũ Đức. Như vậy cây đinh Lệ Cương có thể được nhổ đi, đây là một đả kích rất lớn cho Trương Thanh Vân.
Trần Hiểu đi theo Thang Vận Quốc nhiều năm, tất nhiên hắn biết rõ tính cách của bí thư Thang. Dưới tình thế bây giờ bí thư Thang chịu sự lên án từ khắp nơi, dù là các giới xã hội Giang Nam hay trung ương đều cho rằng Thang Vận Quốc quá cẩn thận, không dám ra tay ở Giang Nam.
Trong lòng Thang Vận Quốc thì đã sớm có những cách nói phản kích những nghi vấn trên, lần này Liêu Khải Hoa và các lãnh đạo khác mở rộng công tác đánh đuổi thế lực ngầm ở Vũ Đức, nếu xét tình huống trước mắt, sự kiên sòng bạc Vũ Đức tuy liên lụy rộng nhưng sau lưng không có thế lực quan trọng.
Mặt khác ban ngành Vũ Đức cũng yếu hơn một chút tư cách khi nói với địa phương tuyến dưới. Ví dụ như bí thư thị ủy Lệ Cương, người này dựa vào Trương Thanh Vân, trước mắt thì thế lực Thang Vận Quốc mạnh hơn Trương Thanh Vân, chỉ cần có lợi thì Thang Vận Quốc sẽ động tay vào Lệ Cương.
Hơn nữa Trần Hiểu thấy, chỉ cần Thang Vận Quốc cảm thấy đáng tin, như vậy tất cả thường ủy sẽ trăm miệng một lời với ý kiến động vào ban ngành Vũ Đức, Thang Vận Quốc khó thể không quan tâm.
Thực tế Thang Vận Quốc cũng không cần trực tiếp giúp đỡ Trần Hiểu, lão chỉ cần bảo trì sự công bình là được. Lần này Trương Thanh Vân sẽ bị đánh rụng răng nhưng chỉ dám nuốt vào bụng, hơn nữa nếu làm tốt công tác ở Vũ Đức, như vậy không những lên án các nghi vấn về Thang Vận Quốc, còn kiếm được thanh danh tốt. Nói đến công lao thì tất cả tập trung lên người Thang Vận Quốc, chuyện tốt như vậy lão có lý do gì để từ chối?
Trần Hiểu càng xem xét thì càng nắm chắc, vì vậy mà ly cà phê trước mặt lại càng thơm. Lúc này trong lòng Trần Hiểu có chút khoái chí, Trương Thanh Vân kinh ngạc thì hắn càng vui sướng, đối với hắn thì hôm nay đối phương sẽ khốn khổ, tất cả cũng vì hắn ra tay.
Trương Thanh Vân giật ra tấm da hổ chế độ phê bình và xem xét trách nhiệm, người này tự nâng mình là lãnh đạo, chưa nói đến vấn đề trêu ghẹo hệ thống khối chính quyền, hơn nữa còn yêu cầu cả khối tỉnh ủy cũng theo cơ chế mình vạch ra. Điều này trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề vận hành quyền lợi của Trần Hiểu, chiêu thức đó của Trương Thanh Vân đã bóc một lớp quyền nhân sự của đối phương.
Vì có cơ chế xem xét trách nhiệm mà sau này Trần Hiểu sẽ không dám tùy tiện trên phương diện nhân sự, hơn nữa càng làm cho Trần Hiểu cảm thấy khó chịu chính là Trương Thanh Vân muốn điều chỉnh ban ngành khối chính quyền.
Thực tế thì những gì Trương Thanh Vân làm ra đã khiêu chiến với Trần Hiểu, Trương Thanh Vân có thể tính ở khối chính quyền, bây giờ cơ chế hắn vạch ra thừa thắng xông lên, Trần Hiểu có thể chịu được sao? Trước nay Trần Hiểu cũng không phải loại người khoáng đạt gì