Thường ủy của ủy ban kỷ luật trung ương, tổ trưởng tổ điều tra sự cố của trung ương Vương Văn Sở thuộc về đồng chí sắp về hưu, là cán bộ lão thành. Bình thường tổ kiểm tra trung ương thường sử dụng cán bộ lão thành, vì như vậy mới có thể lợi dụng được kinh nghiệm và uy vọng để phát triển công tác. Đồng thời vì cán bộ lão thành thường sắp về hưu, nhìn vấn đề và sự kiện thường khách quan công chính hơn, năng lực khống chế cục diện lại rất mạnh, sử dụng rất đáng tin cậy.
Vương Văn Sở năm nay đã sáu mươi lăm, trước nay lão rất có danh tiếng ở ủy ban kỷ luật, hơn nữa lại rất nghiêm túc, nổi danh nghiêm khắc. Tuy lão vừa đến Thành Đô nhưng tinh thần làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, lần này vừa đến đã làm cho Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa dính đầy bụi bẩn.
Trần Hiểu cũng là người từ ủy ban kỷ luật đi ra, nhưng với vị trí của hắn còn chưa đủ để Vương Văn Sở phải chú ý. Ngược lại Thang Vận Quốc lại rất quen thuộc Vương Văn Sở, nhưng ngày Vương Văn Sở đến Thành Đô thì Thang Vận Quốc vừa xuống tuyến dưới thị sát công tác thu hoạch nông sản, vì vậy làm cho ấn tượng đầu tiên của Vương Văn Sở về Giang Nam là không quá tốt.
Trương Thanh Vân tạm thời xử lý tốt cục diện ở Vũ Lăng thì lập tức lao đến tỉnh thành, hắn về đến Thành Đô thì trực tiếp phóng đến khách sạn Hán Dũng. Trên đường đi hắn luôn xem xét thái độ của tổ điều tra trung ương, xem xét chi tiết thì tổ điều tra lần này có vẻ hùng hổ, quá trình tiếp đãi tự trả tiền, tỉnh ủy sắp xếp khách sạn Vienna như Vương Văn Sở từ chối. Chỉ cần nhìn vào những điểm này cũng thấy người đến không quá tốt đẹp. Tất nhiên dù tình huống thế nào thì Trương Thanh Vân cũng không quá lo lắng, sự kiện Vũ Lăng đã được hắn nắm chắc, dù à tính chất hay tiêu cực cũng không thể giống như sự kiện Hành Thủy lần trước.
Nếu chẳng phải trung ương quá coi trọng Giang Nam thì chút sự kiện nhỏ nhặt ở Vũ Lăng sẽ chẳng đáng là gì, bây giờ dù trung ương cử tổ điều tra xuống Giang Nam nhưng Trương Thanh Vân vẫn xem công tác của mình là chuyện chính, cũng không thể bị sự kiện này làm ảnh hưởng.
Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa đang ở trong bãi đậu xe của khách sạn Hán Dũng chờ Trương Thanh Vân. Tuy bây giờ là trời thu nhưng ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, Trần Hiểu, Liêu Khải Hoa và nhân viên công tác bất chấp trời nóng, vẫn đợi bên ngoài hơn một giờ.
Khi Trương Thanh Vân đến thì Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa ra đón với gương mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt Trần Hiểu đỏ rực lên, hắn nói:
- Chủ tịch, anh Vương cần gặp anh, nếu không sẽ đến Vũ Lăng, tôi và anh Liêu ngăn không được...
Trương Thanh Vân bắt tay với Trần Hiểu, sau đó hắn gật đầu nói:
- Khổ cực cho hai anh rồi, không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ là một tổ điều tra mà thôi, cũng không nên quá đặt gánh nặng, có gì đáng sợ chứ?
Vẻ mặt Trần Hiểu trở nên trì trệ, hắn cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, Trương Thanh Vân lại bắt tay với Liêu Khải Hoa:
- Được rồi, chúng ta đi tiếp kiến thiết diện lão thần tiên thôi.
Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa đưa mắt nhìn nhau, Trần Hiểu nói:
- Tôi cũng không cần theo, chúng tôi đã vào nhiều, sợ rằng sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy chúng tôi không đủ tự tin.
Trần Hiểu nói như vậy làm Trương Thanh Vân không muốn phản đối, nhưng đối với Trần Hiểu thì Trương Thanh Vân vẫn hiểu khá rõ. Những năm nay Trần Hiểu luôn là trợ thủ, điều này cũng có lý. Hắn khó thể có được cơ hội đứng ra đảm đương sự việc.
Trần Hiểu đã đứng dưới trời nắng hơn một giờ, nếu bản thân không có lòng tin thì cũng là một thể hiện nôn nóng. Bây giờ Trương Thanh Vân đã đến, hắn coi như trút được gánh nặng, coi như hoàn thành chuyện lớn, điều này cũng nói rõ tư tưởng ỷ lại quá nghiêm trọng, là một cán bộ cao cấp mà có tư tưởng như vậy cũng làm người ta giật mình.
Nếu so sánh với Trần Hiểu thì Liêu Khải Hoa có vẻ tỉnh táo hơn, tất nhiên điều này cũng không loại trừ khả năng Trần Hiểu đối mặt với Trương Thanh Vân lại có thêm chút chướng ngại tâm lý. Dù sao trước đó hai người từng đối chọi với nhau ở hội nghị thường ủy và hội ý thường ủy, bây giờ thế cục biến đổi, tất cả những cố gắng của Trần Hiểu hóa thành hư vô, đứng trước mặt Trương Thanh Vân xấu hổ hoàn toàn có thể hiểu được.
Liêu Khải Hoa và Trương Thanh Vân cùng đi gặp Vương Văn Sở, đây là một phòng khách ở tầng trệt dành cho khách quý ở khách sạn Hán Dũng, Vương Văn Sở dẫn vài thành viên tổ điều tra chờ Trương Thanh Vân đến tiếp kiến, nhân viên công tác giúp Trương Thanh Vân mở cửa.
Vương Văn Sở cầm đầu tất cả mọi người cùng đứng lên, Trương Thanh Vân vào cửa thì áp tay xuống cười ha hả nói:
- Đều ngồi, đều ngồi thôi, không cần khách khí, tất cả đều là đồng chí của tổ điều tra trung ương, tôi đại biểu tỉnh ủy chính quyền Giang Nam hoan nghênh mọi người.
Trương Thanh Vân nói xong thì chủ động vươn tay với Vương Văn Sở, hắn nói:
- Anh Vương, đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay gặp mặt thật sự rất vui.
Vóc người Vương Văn Sở có hơi mập, hai bàn tay khá dày, hai cánh tay lão xiết chặt, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Với kinh nghiệm nhiều năm của Vương Văn Sở, lão biết rõ mình đã được gặp mặt người có thể làm chủ cho Giang Nam.
Vương Văn Sở nhìn bộ dạng hòa khí và khí thế của Trương Thanh Vân, khi vừa vào của đã tỏ ra tư thái của chủ nhà, khách chủ được phân biệt rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là thấy Trần Hiểu khó thể so sánh được, người đứng đầu một phương nên có phong thái như vậy.
Sau khi khách chủ ngồi vào vị trí của mình, Trương Thanh Vân là người lên tiếng đầu tiên, hắn báo cáo tình huống cơ bản ở Vũ Lăng và trước mắt đã xử lý tốt hậu quả. Hắn tỏ vẻ tiếc nuối khi Giang Nam xuất hiện sự cố, đại biểu tỉnh ủy chính quyền sẽ khắc sâu phê bình.
Trương Thanh Vân đối với tổ điều tra của trung ương thì nói:
- Tôi hôm nay có thể đảm bảo, tỉnh ủy chính quyền chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ công tác của tổ điều tra, nếu tổ điều tra cần tin tức ở phương diện nào thì chúng tôi tuyệt đối phối hợp.
- Vì đảm bảo công tác của tổ điều tra không bị quấy nhiễu, chúng tôi sẽ xem xét chọn người theo yêu cầu, nếu các anh bị quấy nhiễu thì có thể phản hồi với tôi, tôi sẽ bài trừ và nghiêm túc xử lý các đồng chí tương quan...
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn tỏ thái độ rất quyết đoán, không những trấn trụ người của tổ điều tra, hơn nữa Liêu Khải Hoa ở bên cạnh cũng giật mình. Trương Thanh Vân từ khi vào cửa đã nắm thế chủ động, vô tình đã ép dáng vẻ bệ vệ của Vương Văn Sở xuống khá thấp.
Liêu Khải Hoa căn bản không tin lời nói của Trương Thanh Vân, hắn cũng biết đại khái về sự kiện Vũ Lăng, nếu thật sự để cho tổ điều tra mở cộng công tác, như vậy sẽ tra được rất nhiều vấn đề nhiễu loạn. Nhưng điều khó thể nghi ngờ chính là Trương Thanh Vân nói chém đinh chặt sắt, nói quyết đoán, đây là điều mà người ta khó thể bắt bẻ được.
Tục ngữ nói, nói dễ hơn hát, có lẽ cũng ở vào tình huống lúc này. Trương Thanh Vân khí thế mạnh mẽ, năng lực khống chế cục diện làm cho Liêu Khải Hoa phải mở to mắt nhìn. Đối với Trương Thanh Vân thì Trần Hiểu khó thê cùng một cấp.
Khi Trần Hiểu gặp Vương Văn Sở thì rất xấu hổ, rất khó khăn, căn bản để cho Vương Văn Sở từ trên cao nhìn xuống để trách móc. Trương Thanh Vân thì khác biệt, tổ điều tra muốn mở rộng và triển khai công tác thì đơn giản phải cần có sự giúp đỡ của tỉnh ủy chính quyền Giang Nam.
Trương Thanh Vân hứa hẹn ra sức giúp đỡ công tác của tổ điều tra, Vương Văn Sở còn gì để nói?
Mặt khác Trương Thanh Vân và Vương Văn Sở gặp mặt nhau cũng dùng binh pháp, trước tiên hắn cho Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa ra mặt hóa giải, Vương Văn Sở mới đến thường khí thế rất mạnh, cho hai người kia đến để lão phát tiết, áp chế nhuệ khí.
Khi Vương Văn Sở yếu hơn một chút thì Trương Thanh Vân lại ra mặt, thời cơ nhất định sẽ chín muồi.
Liêu Khải Hoa có thể nhìn ra được vấn đề này, Vương Văn Sở là hồ ly sao không nhận ra? Nhưng lão có nhìn ra cũng chẳng có biện pháp, hơn nữa lần này tổ điều tra đến Giang Nam cũng được lãnh đạo căn dặn trước, chỉ cần vấn đề không lớn thì chẳng nên tích cực.
Vương Văn Sở nhận được chỉ thị như vậy thì không cảm thấy kỳ quái, từ khi Giang Nam thay đổi chủ tịch thì liên lạc giữa Trương Thanh Vân và trung ương rất chặt chẽ, trung ương cũng ngày càng hiểu rõ tình hình Giang Nam.
Sự kiện Vũ Lăng, theo như tin tức thì Trương Thanh Vân đã có dự đoán trước, hơn nữa còn có chuẩn bị đầy đủ. Nếu đã có chuẩn bị thì rõ ràng sự việc đã được khống chế, chỉ cần được khống chế thì chuyện to đã hóa nhỏ.
Hơn nữa sự kiện Vũ Lăng lần này đã phong tỏa tin tức rất chặt, không có truyền thông và ti vi đưa tin, ngay cả cũng chẳng có gì.
Đồng thời nhìn vào con số thương vong, rõ ràng còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của sự kiện lớn. Nếu không phải vận dụng bội đội địa phương, đồng thời trung ương lại mẫn cảm với Giang Nam thì căn bản tổ điều tra sẽ không cần phải đến.
Vương Văn Sở vừa đến Giang Nam thì biểu hiện là một người gây sự, thứ nhất đây là tính cách, thứ hai lão muốn xem ban ngành Giang Nam có đủ tự tin hay không. Lão rất thất vọng về Trần Hiểu, trong lòng sinh ra ấn tượng xấu với Giang Nam.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân xuất hiện làm hai mắt Vương Văn Sở tỏa sáng, chưa nói đến phương diện sách lược của Trương Thanh Vân, chỉ cần nói đến những biểu hiện và khí thế lệch trời, rõ ràng là binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê.
Trương Thanh Vân không chút hoang mang với tổ điều tra của trung ương, hắn hoàn toàn đủ tự tin, trạng thài này để lại ấn tương khó thể đo lường cho tổ điều tra.
Trương Thanh Vân nói xong thì Vương Văn Sở lên tiếng khách khí hơn rất nhiều. Đầu tiên lão tán dưng tỉnh ủy chính quyền Giang Nam có gan thừa nhận sai lầm, có thể nhận thức một cách chính xác với tính chất sự việc.
Vương Văn Sở cũng hùng hồn đưa ra đánh giá tích cực với thái độ của Trương Thanh Vân, rõ ràng là bánh ít đi bánh quy lại, trung ương tin tưởng tỉnh ủy chính quyền Giang Nam có năng lực xử lý sự việc. Lần này tổ kiểm tra của trung ương xuống Giang Nam chẳng qua chỉ yêu cầu tỉnh ủy và chính quyền tỉnh có thể ra sức giúp đỡ vài phương diện mà thôi.
Những lời nói của Vương Văn Sở đã chứng tỏ hội đàm thành công, Trương Thanh Vân quyết đoán sẽ ra sức giúp đỡ công tác của tổ điều tra. Vương Văn Sở lại cho Trương Thanh Vân ăn thuốc an thần, kết quả như thế nào có thể nghĩ ra, chắc chắn chẳng có gì lớn xảy ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Hai người Trương Thanh Vân và Vương Văn Sở nói chuyện hơn hai mươi phút, cuối cùng Trương Thanh Vân xem giờ và nói:
- Anh Vương, các vị đồng chí tổ điều tra, hôm nay chúng ta liên hệ đến đây thôi.
Trương Thanh Vân chỉ vào Liêu Khải Hoa:
- Đây là bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa, lần này anh ấy sẽ cùng đi với tổ điều tra xuống Vũ Lăng, mục tiêu chính là làm rõ tất cả sự việc
Vương Văn Sở năm nay đã sáu mươi lăm, trước nay lão rất có danh tiếng ở ủy ban kỷ luật, hơn nữa lại rất nghiêm túc, nổi danh nghiêm khắc. Tuy lão vừa đến Thành Đô nhưng tinh thần làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, lần này vừa đến đã làm cho Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa dính đầy bụi bẩn.
Trần Hiểu cũng là người từ ủy ban kỷ luật đi ra, nhưng với vị trí của hắn còn chưa đủ để Vương Văn Sở phải chú ý. Ngược lại Thang Vận Quốc lại rất quen thuộc Vương Văn Sở, nhưng ngày Vương Văn Sở đến Thành Đô thì Thang Vận Quốc vừa xuống tuyến dưới thị sát công tác thu hoạch nông sản, vì vậy làm cho ấn tượng đầu tiên của Vương Văn Sở về Giang Nam là không quá tốt.
Trương Thanh Vân tạm thời xử lý tốt cục diện ở Vũ Lăng thì lập tức lao đến tỉnh thành, hắn về đến Thành Đô thì trực tiếp phóng đến khách sạn Hán Dũng. Trên đường đi hắn luôn xem xét thái độ của tổ điều tra trung ương, xem xét chi tiết thì tổ điều tra lần này có vẻ hùng hổ, quá trình tiếp đãi tự trả tiền, tỉnh ủy sắp xếp khách sạn Vienna như Vương Văn Sở từ chối. Chỉ cần nhìn vào những điểm này cũng thấy người đến không quá tốt đẹp. Tất nhiên dù tình huống thế nào thì Trương Thanh Vân cũng không quá lo lắng, sự kiện Vũ Lăng đã được hắn nắm chắc, dù à tính chất hay tiêu cực cũng không thể giống như sự kiện Hành Thủy lần trước.
Nếu chẳng phải trung ương quá coi trọng Giang Nam thì chút sự kiện nhỏ nhặt ở Vũ Lăng sẽ chẳng đáng là gì, bây giờ dù trung ương cử tổ điều tra xuống Giang Nam nhưng Trương Thanh Vân vẫn xem công tác của mình là chuyện chính, cũng không thể bị sự kiện này làm ảnh hưởng.
Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa đang ở trong bãi đậu xe của khách sạn Hán Dũng chờ Trương Thanh Vân. Tuy bây giờ là trời thu nhưng ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, Trần Hiểu, Liêu Khải Hoa và nhân viên công tác bất chấp trời nóng, vẫn đợi bên ngoài hơn một giờ.
Khi Trương Thanh Vân đến thì Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa ra đón với gương mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt Trần Hiểu đỏ rực lên, hắn nói:
- Chủ tịch, anh Vương cần gặp anh, nếu không sẽ đến Vũ Lăng, tôi và anh Liêu ngăn không được...
Trương Thanh Vân bắt tay với Trần Hiểu, sau đó hắn gật đầu nói:
- Khổ cực cho hai anh rồi, không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ là một tổ điều tra mà thôi, cũng không nên quá đặt gánh nặng, có gì đáng sợ chứ?
Vẻ mặt Trần Hiểu trở nên trì trệ, hắn cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, Trương Thanh Vân lại bắt tay với Liêu Khải Hoa:
- Được rồi, chúng ta đi tiếp kiến thiết diện lão thần tiên thôi.
Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa đưa mắt nhìn nhau, Trần Hiểu nói:
- Tôi cũng không cần theo, chúng tôi đã vào nhiều, sợ rằng sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy chúng tôi không đủ tự tin.
Trần Hiểu nói như vậy làm Trương Thanh Vân không muốn phản đối, nhưng đối với Trần Hiểu thì Trương Thanh Vân vẫn hiểu khá rõ. Những năm nay Trần Hiểu luôn là trợ thủ, điều này cũng có lý. Hắn khó thể có được cơ hội đứng ra đảm đương sự việc.
Trần Hiểu đã đứng dưới trời nắng hơn một giờ, nếu bản thân không có lòng tin thì cũng là một thể hiện nôn nóng. Bây giờ Trương Thanh Vân đã đến, hắn coi như trút được gánh nặng, coi như hoàn thành chuyện lớn, điều này cũng nói rõ tư tưởng ỷ lại quá nghiêm trọng, là một cán bộ cao cấp mà có tư tưởng như vậy cũng làm người ta giật mình.
Nếu so sánh với Trần Hiểu thì Liêu Khải Hoa có vẻ tỉnh táo hơn, tất nhiên điều này cũng không loại trừ khả năng Trần Hiểu đối mặt với Trương Thanh Vân lại có thêm chút chướng ngại tâm lý. Dù sao trước đó hai người từng đối chọi với nhau ở hội nghị thường ủy và hội ý thường ủy, bây giờ thế cục biến đổi, tất cả những cố gắng của Trần Hiểu hóa thành hư vô, đứng trước mặt Trương Thanh Vân xấu hổ hoàn toàn có thể hiểu được.
Liêu Khải Hoa và Trương Thanh Vân cùng đi gặp Vương Văn Sở, đây là một phòng khách ở tầng trệt dành cho khách quý ở khách sạn Hán Dũng, Vương Văn Sở dẫn vài thành viên tổ điều tra chờ Trương Thanh Vân đến tiếp kiến, nhân viên công tác giúp Trương Thanh Vân mở cửa.
Vương Văn Sở cầm đầu tất cả mọi người cùng đứng lên, Trương Thanh Vân vào cửa thì áp tay xuống cười ha hả nói:
- Đều ngồi, đều ngồi thôi, không cần khách khí, tất cả đều là đồng chí của tổ điều tra trung ương, tôi đại biểu tỉnh ủy chính quyền Giang Nam hoan nghênh mọi người.
Trương Thanh Vân nói xong thì chủ động vươn tay với Vương Văn Sở, hắn nói:
- Anh Vương, đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay gặp mặt thật sự rất vui.
Vóc người Vương Văn Sở có hơi mập, hai bàn tay khá dày, hai cánh tay lão xiết chặt, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Với kinh nghiệm nhiều năm của Vương Văn Sở, lão biết rõ mình đã được gặp mặt người có thể làm chủ cho Giang Nam.
Vương Văn Sở nhìn bộ dạng hòa khí và khí thế của Trương Thanh Vân, khi vừa vào của đã tỏ ra tư thái của chủ nhà, khách chủ được phân biệt rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là thấy Trần Hiểu khó thể so sánh được, người đứng đầu một phương nên có phong thái như vậy.
Sau khi khách chủ ngồi vào vị trí của mình, Trương Thanh Vân là người lên tiếng đầu tiên, hắn báo cáo tình huống cơ bản ở Vũ Lăng và trước mắt đã xử lý tốt hậu quả. Hắn tỏ vẻ tiếc nuối khi Giang Nam xuất hiện sự cố, đại biểu tỉnh ủy chính quyền sẽ khắc sâu phê bình.
Trương Thanh Vân đối với tổ điều tra của trung ương thì nói:
- Tôi hôm nay có thể đảm bảo, tỉnh ủy chính quyền chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ công tác của tổ điều tra, nếu tổ điều tra cần tin tức ở phương diện nào thì chúng tôi tuyệt đối phối hợp.
- Vì đảm bảo công tác của tổ điều tra không bị quấy nhiễu, chúng tôi sẽ xem xét chọn người theo yêu cầu, nếu các anh bị quấy nhiễu thì có thể phản hồi với tôi, tôi sẽ bài trừ và nghiêm túc xử lý các đồng chí tương quan...
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn tỏ thái độ rất quyết đoán, không những trấn trụ người của tổ điều tra, hơn nữa Liêu Khải Hoa ở bên cạnh cũng giật mình. Trương Thanh Vân từ khi vào cửa đã nắm thế chủ động, vô tình đã ép dáng vẻ bệ vệ của Vương Văn Sở xuống khá thấp.
Liêu Khải Hoa căn bản không tin lời nói của Trương Thanh Vân, hắn cũng biết đại khái về sự kiện Vũ Lăng, nếu thật sự để cho tổ điều tra mở cộng công tác, như vậy sẽ tra được rất nhiều vấn đề nhiễu loạn. Nhưng điều khó thể nghi ngờ chính là Trương Thanh Vân nói chém đinh chặt sắt, nói quyết đoán, đây là điều mà người ta khó thể bắt bẻ được.
Tục ngữ nói, nói dễ hơn hát, có lẽ cũng ở vào tình huống lúc này. Trương Thanh Vân khí thế mạnh mẽ, năng lực khống chế cục diện làm cho Liêu Khải Hoa phải mở to mắt nhìn. Đối với Trương Thanh Vân thì Trần Hiểu khó thê cùng một cấp.
Khi Trần Hiểu gặp Vương Văn Sở thì rất xấu hổ, rất khó khăn, căn bản để cho Vương Văn Sở từ trên cao nhìn xuống để trách móc. Trương Thanh Vân thì khác biệt, tổ điều tra muốn mở rộng và triển khai công tác thì đơn giản phải cần có sự giúp đỡ của tỉnh ủy chính quyền Giang Nam.
Trương Thanh Vân hứa hẹn ra sức giúp đỡ công tác của tổ điều tra, Vương Văn Sở còn gì để nói?
Mặt khác Trương Thanh Vân và Vương Văn Sở gặp mặt nhau cũng dùng binh pháp, trước tiên hắn cho Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa ra mặt hóa giải, Vương Văn Sở mới đến thường khí thế rất mạnh, cho hai người kia đến để lão phát tiết, áp chế nhuệ khí.
Khi Vương Văn Sở yếu hơn một chút thì Trương Thanh Vân lại ra mặt, thời cơ nhất định sẽ chín muồi.
Liêu Khải Hoa có thể nhìn ra được vấn đề này, Vương Văn Sở là hồ ly sao không nhận ra? Nhưng lão có nhìn ra cũng chẳng có biện pháp, hơn nữa lần này tổ điều tra đến Giang Nam cũng được lãnh đạo căn dặn trước, chỉ cần vấn đề không lớn thì chẳng nên tích cực.
Vương Văn Sở nhận được chỉ thị như vậy thì không cảm thấy kỳ quái, từ khi Giang Nam thay đổi chủ tịch thì liên lạc giữa Trương Thanh Vân và trung ương rất chặt chẽ, trung ương cũng ngày càng hiểu rõ tình hình Giang Nam.
Sự kiện Vũ Lăng, theo như tin tức thì Trương Thanh Vân đã có dự đoán trước, hơn nữa còn có chuẩn bị đầy đủ. Nếu đã có chuẩn bị thì rõ ràng sự việc đã được khống chế, chỉ cần được khống chế thì chuyện to đã hóa nhỏ.
Hơn nữa sự kiện Vũ Lăng lần này đã phong tỏa tin tức rất chặt, không có truyền thông và ti vi đưa tin, ngay cả cũng chẳng có gì.
Đồng thời nhìn vào con số thương vong, rõ ràng còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của sự kiện lớn. Nếu không phải vận dụng bội đội địa phương, đồng thời trung ương lại mẫn cảm với Giang Nam thì căn bản tổ điều tra sẽ không cần phải đến.
Vương Văn Sở vừa đến Giang Nam thì biểu hiện là một người gây sự, thứ nhất đây là tính cách, thứ hai lão muốn xem ban ngành Giang Nam có đủ tự tin hay không. Lão rất thất vọng về Trần Hiểu, trong lòng sinh ra ấn tượng xấu với Giang Nam.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân xuất hiện làm hai mắt Vương Văn Sở tỏa sáng, chưa nói đến phương diện sách lược của Trương Thanh Vân, chỉ cần nói đến những biểu hiện và khí thế lệch trời, rõ ràng là binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê.
Trương Thanh Vân không chút hoang mang với tổ điều tra của trung ương, hắn hoàn toàn đủ tự tin, trạng thài này để lại ấn tương khó thể đo lường cho tổ điều tra.
Trương Thanh Vân nói xong thì Vương Văn Sở lên tiếng khách khí hơn rất nhiều. Đầu tiên lão tán dưng tỉnh ủy chính quyền Giang Nam có gan thừa nhận sai lầm, có thể nhận thức một cách chính xác với tính chất sự việc.
Vương Văn Sở cũng hùng hồn đưa ra đánh giá tích cực với thái độ của Trương Thanh Vân, rõ ràng là bánh ít đi bánh quy lại, trung ương tin tưởng tỉnh ủy chính quyền Giang Nam có năng lực xử lý sự việc. Lần này tổ kiểm tra của trung ương xuống Giang Nam chẳng qua chỉ yêu cầu tỉnh ủy và chính quyền tỉnh có thể ra sức giúp đỡ vài phương diện mà thôi.
Những lời nói của Vương Văn Sở đã chứng tỏ hội đàm thành công, Trương Thanh Vân quyết đoán sẽ ra sức giúp đỡ công tác của tổ điều tra. Vương Văn Sở lại cho Trương Thanh Vân ăn thuốc an thần, kết quả như thế nào có thể nghĩ ra, chắc chắn chẳng có gì lớn xảy ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Hai người Trương Thanh Vân và Vương Văn Sở nói chuyện hơn hai mươi phút, cuối cùng Trương Thanh Vân xem giờ và nói:
- Anh Vương, các vị đồng chí tổ điều tra, hôm nay chúng ta liên hệ đến đây thôi.
Trương Thanh Vân chỉ vào Liêu Khải Hoa:
- Đây là bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa, lần này anh ấy sẽ cùng đi với tổ điều tra xuống Vũ Lăng, mục tiêu chính là làm rõ tất cả sự việc