Bố Y Quan Đạo

Chương 110: Câu hỏi mập mờ

Khóe miệng Trương Thanh Vân khẽ co quắp, hắn tiến lên cùng bắt tay với Đoạn Vĩnh Thuần, lúc này Đoạn Vĩnh Thuần cũng quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ. Hắn biết rõ Triệu tiểu thư nhà mình xét trên phương diện gì cũng tốt, nhưng về phần tính tình thì có hơi thái quá, bí thư huyện ủy bắt tay mà nàng còn cau mày.
- Sao vậy? Có một tiểu thư đến giám sát không tốt sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần chợt nóng lên, hắn cười hì hì vài tiếng. Trương Thanh Vân thì tiến thẳng về phía trước nói với Triệu Giai Ngọc:
- Sao vậy, giám đốc Triệu, chỉ vài ngày không gặp mà không nhận ra nhau rồi sao? Nếu gặp mặt mà chẳng chào hỏi cũng không hay.
Triệu Giai Ngọc quay người, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, một lúc lâu sau cặp môi mới mấp máy nói ra hai chữ:
- Chào anh.
Trương Thanh Vân cắn chặt răng rồi gật đầu với Triệu Giai Ngọc, sau đó lại nở nụ cười với Đoạn Vĩnh Thuần, sau đó trực tiếp tiến về phía lễ đài. Tiểu thái muội* Triệu Giai Ngọc quá mức khủng bố, Trương Thanh Vân hắn không nên dây vào nàng thì hơn.
Chương trình kế tiếp cũng có chút buồn chán, người đứng đầy trên cầu nghe các vị lãnh đạo nói lời dông dài. Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương và Đoạn Vĩnh Thuần đều lên đài phát biểu, đám người bên dưới chốc chốc lại vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân lại rất buồn ngủ, lời nói của lãnh đạo hắn nghe câu được câu không, cuối cùng thì dựa hẳn người lên thành cầu ngủ li bì.
- Này, này!
Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn chợt bùng tỉnh, trong lòng thầm kêu không ổn. Khoảng thời gian này hắn quá bận rộn, mỗi ngày đều phải tăng giờ làm nên quá mệt mỏi, không ngờ lãnh đạo lên đài nói chuyện mà chính mình thì ở bên dưới ngủ vùi.
Trương Thanh Vân quay đầu lại, vẻ mặt hắn lập tức trở nên trì trệ. Một gương mặt người đẹp đập vào mắt, hai hàng lông mày đen nhánh, cặp mắt như làn thu thủy, mũi ngọc tinh xảo như ngọc thạch, hơn nữa còn thẳng tắp, khéo léo, chiếc miệng mềm mại và sáng bóng, chỉ cần nhìn xuống một chút là thấy chiếc cổ ngọc với một sợi dây chuyền trắng. Lúc này sợi dây chuyền dang bùng lên những luồng sáng rực rỡ làm cho gương mặt tuyệt đẹp càng trở nên lung linh, đây không phải Triệu Giai Ngọc thì là ai?
Trương Thanh Vân ý thức được khoảng cách giữa mình và Triệu Giai Ngọc quá gần, hắn vội vàng lui về phía sau hai bước, nào ngờ hắn đụng phải người bên cạnh làm tình cảnh trở nên ồn ào. Gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ ửng, hắn liên tục chắp tay xin lỗi với mọi người.
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân khốn đốn như vậy thì khẽ nheo mắt, cặp mắt đẹp lóe lên cái nhìn vui vẻ. Nhưng lúc này vẻ mặt nàng vẫn cực kỳ lạnh lùng làm người ta sinh ra cảm giác không dám tiếp cận.
- À, giám đốc Triệu, có chuyện gì vậy?
Trương Thanh Vân lúng túng nói nhưng trong lòng cũng thầm kêu may mắn, may mà không có người ngoài nhìn thấy mình ngủ gật, nếu không sẽ mắc tội bất kính với lãnh đạo, tổ chức mà chụp mũ thì cũng rất khó chịu.
- Đăng Thảo Hoa Nhi Hoàng là gì? Anh biết không?
Triệu Giai Ngọc khẽ nói, tuy biểu cảm không thay đổi nhưng ánh mắt có chút mất tự nhiên giống như sợ người khác nghe thấy.
Trương Thanh Vân cũng trở nên ngây người, hắn thầm nghĩ cô gái này chắc chắn nghe sơn ca của một dân tộc trong huyện Ung Bình, đồng thời cũng cảm thấy dễ nghe lại có chút khó hiểu, vì vậy mới đến đây hỏi mình.
"Nhưng sao nàng lại hỏi câu này?"
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút cổ quái, vùng tây bắc huyện Ung Bình có một loại cỏ rất phổ biến, thân cỏ có thể làm tim đèn, nhưng Bấc Hoa Nhi Hoàng lại là một bàn sơn ca khác biệt, đây là dân ca mà người địa phương gọi là Hoa Nhi*.
(*: Hoa nhi là dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải. Ninh Hạ, Trung Quốc)
Vì thể loại Hoa Nhi thường chỉ nói về tình cảm ướt át giữa nam và nữ, mà sơn ca vùng núi của huyện Ung Bình lại có tên là Đăng Thảo Hoa Nhi Hoàng. Đây đều là những bài sơn ca có ca từ trần trụi, sau khi ngôn ngữ liên tục thay đổi thì Bấc Hoa Nhi Hoàng đã có ý nghĩa rộng hơn, sơn ca này thường nói về tình cảnh nam nhân tìm nữ nhân, tìm thú vui, cùng vui vẻ trên giường với phụ nữ.
Triệu Giai Ngọc nghe thấy danh từ này chắc chắn từ trong miệng lưỡi trêu chọc của dân bản xứ, đáng thương là vị tiểu thư này lại không hiểu ý nghĩa, lại chạy khắp nơi hỏi người. Nếu như hỏi phải người dân bản xứ thì sợ rằng bọn họ sẽ cười đến mức ngất xỉu.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của Trương Thanh Vân thì Triệu Giai Ngọc cũng biết câu hỏi của mình có chút không ổn, vẻ mặt nàng trở nên đỏ ửng:
- Không có gì, coi như tôi chưa hỏi.
- Không hỏi thì tốt, đừng bao giờ hỏi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân rất kỳ quái:
- Nếu muốn hỏi thì cũng phải tìm người đồng tính.
- Anh...
Triệu Giai Ngọc há hốc miệng, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều người, vì vậy nàng trợn mắt với Trương Thanh Vân rồi lấy kính ra đeo lên không nói thêm lời nào. Nhưng sau đó ánh mắt của nàng liên tục nhìn về phía Trương Thanh Vân, có lẽ nàng đang hận không thể ăn gọn hắn. Tên kia là loại người dối trá, keo kiệt, những thứ này có thể bỏ qua nhưng lại còn lưu manh, đúng là loại khốn kiếp.
Trương Thanh Vân cũng không thể ngờ mình có hình tượng như vậy trong mắt người đẹp, hắn giương mắt nhìn lên đài chủ tịch. Sau khi hắn phát hiện hội nghị sắp kết thúc thì vội vàng dùng tay dạt người đi tìm lái xe. Chương trình buổi tối sẽ được sắp xếp ở trường phổ thông trung học dân tộc nội trú Cao Hỏa Vũ nhưng Hoàng Tung Sơn không tham gia chỉ để lại một mình Lệ Cương. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng phải theo Hoàng Tung Sơn quay về.
...
- Thanh Vân, hôm nay cậu có cảm nhận gì? Cứ nói tự nhiên.
Trên đường về Ung Bình, Hoàng Tung Sơn ngồi trong xe dùng giọng hăng hái nói. Hôm nay vẻ mặt lão rất tốt, làm quan mà có thể cùng dân chúng vui mừng thì kẻ nào cũng rất vui sướng.
- Rất tốt, rất náo nhiệt, anh rõ ràng cũng có công lớn trong chuyện lần này.
Trương Thanh Vân phụ họa nói.
Hoàng Tung Sơn cười ha hả, lão dùng giọng hào hứng mà cảm thán:
- Làm quan mà tạo ra phúc lợi cho dân thí chính là bổn phận của tất cả mọi người.
Hoàng Tung Sơn nói xong thì trầm mặc một lúc rồi xoay chuyển chủ đề:
- Thanh Vân, trưởng phòng Lưu phòng tổ chức đã đưa cho tôi một phần danh sách, tôi thấy phòng tổ chức cố ý cho cậu xuống cơ sở rèn luyện, cá nhân cậu có ý kiến gì không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn thầm nghĩ vì sao Lưu Vạn Hà lại trực tiếp đưa danh sách cho Hoàng Tung Sơn? Lưu Vạn Hà rõ ràng là người của Vũ Đức Chi, Vương Bình không phải đã xem qua danh sách này rồi sao? Chẳng lẽ Vũ Đức Chi cũng muốn tống mình đi? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không biết phải nói thế nào. Lệ Cương muốn đưa Trương Thanh Vân xuống Lật Tử Bình thì hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng vì sao Vũ Đức Chi cũng muốn đẩy mình xuống?
- À, hôm nay bí thư Vương cũng đã tìm tôi nói qua về vấn đề này, cá nhân tôi thì không có gì, sẽ tuân theo sự sắp xếp của tổ chức vô điều kiện. Nếu xuống cơ sở nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thanh Vân cẩn thận nói, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy kỳ quái, vì sao các lãnh đạo lại có sự thống nhất kỳ quái chưa từng thấy đối với vấn đề Trương Thanh Vân hắn xuống cơ sở? Điều này có gì đó sao? Chẳng lẽ có trò gì nằm ở đây?
Hoàng Tung Sơn gật đầu, lão không chú ý đến sự vẻ mặt biến đổi của Trương Thanh Vân, lão tiếp tục nói:
- Vậy thì tốt, điều này nói rõ tất cả các lãnh đạo đều xem trọng năng lực của cậu, sang năm là cậu hai sáu phải không? Hai sáu tuổi xuống làm lãnh đạo một xã cũng là chuyện đáng nở mày nở mặt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ chấn động, trong lòng cũng không có cảm giác vui sướng. Dựa vào giọng điệu của Hoàng Tung Sơn thì rõ ràng sẽ điều mình xuống cơ sở làm bí thư đảng ủy, đây là một tín hiệu rất quan trọng, rõ ràng tổ chức cũng đã coi trọng mình.
Cấp bậc hiện tại mà Trương Thanh Vân có thể sẽ đảm nhiệm chính là bí thư và chủ tịch xã, nhưng bí thư đảng ủy và chủ tịch xã khác biệt quá xa, quyền lực cũng khác hẳn, chỉ có bí thư đảng ủy mới xứng danh lãnh đạo trong xã.
(*: Những cô gái chơi bời, quậy phá, con quan...)

back top