Trên ti vi, người dẫn chương trình đan trang trầm ổn, vấn đề được đưa ra rất sắc bén, trực tiếp. Chủ tịch tỉnh ngồi đối điện thì có phong độ mê người, ngôn từ ẩn giấu sự khôi hài, giọng điệu hòa ái.
Sau khi chương trình "gặp gỡ chủ tịch" được phát hình thì tiếng vang xã hội rất mạnh, Trương Thanh Vân có quyết tâm rất mạnh với vấn đề Giang Nam, điều này làm cho dân chúng ủng hộ mạnh mẽ. Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến chế độ cán bộ, khối chính quyền không muốn làm rối vấn đề. Trương Thanh Vân trả lời rất khách quan, hắn nhấn mạnh vấn đề quy phạm Giang Nam, phải thành lập cơ chế tìm người giúp việc, phải đẩy mạnh công tuyển, đưa vào cơ chế cạnh tranh. Ít nhất trong hệ thống người giúp việc, sau này phải có chế độ đua ngựa, phải thật sự cầu thị, phải xem xét vào bản lĩnh và thành tích thực tế.
Trương Thanh Vân thừa nhận vấn đề, khối chính quyền phải làm công tác đả kích hủ bại, các cấp chính quyền phải hoàn thiện cơ chế, phải đề cao năng lực chấp chính ở những vị trí quan trọng, phải công khai minh bạch, phải tiếp nhận sự giám sát của quần chúng.
Trong chuyên mục "gặp mặt chủ tịch", Trương Thanh Vân trả lời rất tốt, rất thành khẩn, không có quá nhiều văn chương kiểu cách. Thực tế hắn nói những năm gần đây hình tượng của quan viên Giang Nam càng giảm sút trong mắt nhân dân, hiện tượng quan viên Giang Nam thoát ly quần chúng đã đến mức khó thể tha thứ.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này cho người ta thấy tư cách của một vị chủ tịch, hắn nói sau này chế độ chọn lựa cán bộ sẽ loại bỏ những quan viên thoát ly quần chúng, đối với những quan viên không xong thì phải vứt bỏ. Những lời của hắn rất có khí phách, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện quyết tâm lớn trong công tác cải cách Giang Nam, làm người ta phấn chấn.
Thực tế thì sau khi chương trình được phát hình, không những dân chúng có tiếng vang nhiệt liệt, hơn nữa thể chế cũng phát sinh bạo động. Từ cơ sở đến quận huyện thành phố, tất cả quan viên trên từng cấp bậc đều cảm nhận được dấu hiệu biến thiên trong lời nói của Trương Thanh Vân, có kẻ phấn chấn, có kẻ e ngại, có kẻ lo lnwags, có kẻ kỳ vọng.
Cũng có một số ít người tỏ ra thờ ơ, điều này cũng nói rõ một biến đổi lớn đang dần được tiến hành cả ở trong và ngoài thể chế...
...
Vùng ngoại ô, bên cạnh quán cơm Tử Phủ Đình có một căn nhà nhỏ, bên trong rất mộc mạc và đơn giản, sạch sẽ đến mức làm người ta sinh ra cảm giác được gột rửa. Tối nay căn nhà nhỏ đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách, Lăng Tuyết Phi mặc một bộ đồ ngủ trắng, người phụ nữ sau khi tắm rửa thì làn da trắng như ngó hành, trang nhã thoát tục, áo ngủ rộng thùng thình lại che giấu đường cong mê người, sinh ra cảm giác mờ ảo, thật sự khó thể miêu tả.
Lăng Tuyết Phi nằm trên ghế sa lông, trên người là một chiếc khăn tắm khá lớn, trước mặt năm mét là một chiếc ti vi màn ảnh rộng, bên trong là tiết mục "gặp mặt chủ tịch". Với khoảng cách thế này, Lăng Tuyết Phi có thể nhìn thấy những sợi râu trên mặt Trương Thanh Vân, mỗi lần nàng nghe tin tức về hắn thì mỗi lần chấn động. Sau khi nàng quay về Giang Nam mới cảm nhận được một vị chủ tịch tỉnh là cao xa thế nào, ít nhất một nghệ sĩ nổi tiếng như nàng cũng khó thể với tới.
Đáng lý ra lần này Lăng Tuyết Phi về Giang Nam và không có dự định đến tìm Trương Thanh Vân, dù sao hắn cũng có vị trí quá cao, nàng sợ sẽ mang đến phiền toái cho hắn.
Nhưng sự việc phát sinh không như mong muốn, Lăng Tuyết Phi đến Giang Nam thì gặp ngay phiền toái, hơn nữa còn là phiền phức lớn, chính nàng không thể nào giải quyết được. Nguyên nhân phát sinh hai năm trước, khi đó Lăng Tuyết Phi mở liveshow ở Giang Nam, lúc đó có tồn tại vấn đề thuế vụ.
Đáng lý ra sự kiện đã được dàn xếp ổn thỏa, lúc đó một phó phòng sở văn hóa tên là Lộ Thanh đã hạ giọng nói sẽ "giải quyết riêng". Nhưng gần đây Lộ Thanh này xảy ra vấn đề và bị kỷ luật, tất nhiên hắn sẽ nói rõ vấn đề khi được hỏi cung.
Chủ sự của buổi biểu diễn lần này không biết đã chạy đâu mất, nhưng tin tức về đêm diễn của Lăng Tuyết Phi vẫn được tung ra, vì thế mà có người đẩy nàng lên đầu súng. Trước đó nàng ở Giang Nam cũng đắc tội với một vài người, bây giờ có cớ để người ta gây phiền toái.
Lăng Tuyết Phi biết rất rõ những điều nhơ bẩn ở Giang Nam, trước đó đã có người chào hỏi với nàng, chỉ cần nàng "biết điều" thì sẽ có người giúp nàng hòa giải. Nàng còn nhớ ngày đầu tiên đã có người của ủy ban kỷ luật tìm nàng hỏi thăm tình huống, sau đó là phòng văn hóa thành phố Thành Đô, thậm chí viện kiểm sát cũng có người đại diện đến tìm.
Vì có người bày mưu đặt kế nên kết quả nói chuyện giữa hai bên không được tốt, đặc biệt là truyền thông lại ngửi được mùi tanh, ngay từ lúc sáng sớm thì các hãng truyền thông đã săn lùng tung tích của nàng. Lúc này tin tức Lăng Tuyết Phi khả nghi trốn thuế cũng bùng ra trên mạng, một cơn bão tố quét về phía nàng đang dần dần mở rộng.
- Tuyết Phi, chị thật sự phục em, đến lúc nào rồi mà em vẫn còn nhàn nhã như vậy? Em có biết lần này phiền toái lớn rồi không?
Người đại diện của Lăng Tuyết Phi là chị Mai, nàng ngồi xuống ghế sa lông rồi vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt ti vi.
- Đừng tắt, cứ để như vậy, tiết mục này rất hay.
Lăng Tuyết Phi nói, nàng dùng tay chụp lấy điều khiển từ xa và tiếp tục xem ti vi rất chăm chú.
Chị Mai tên là Khuông Mai, sau khi Lăng Tuyết Phi quay về nội địa thì tìm một người đại diện khác. Khuông Mai là một người phụ nữ giỏi, nàng không chỉ chuyên nghiệp còn cực kỳ quan tâm đến sinh hoạt của Lăng Tuyết Phi, hoàn toàn là một nhân vật bảo mẫu của Lăng Tuyết Phi. Điều này làm cho Lăng Tuyết Phi cảm thấy rất tốt, quan hệ giữa hai người cực kỳ hòa hợp.
Khuông Mai thấy bộ dạng của Lăng Tuyết Phi thì nhíu mày, nàng chỉ kém đấm ngực giậm chân, nàng nói:
- Ôi, cô hai của tôi, cô muốn tôi gấp chết sao? Cô có biết hôm nay người của cục thuế thành phố Thành Đô đã đến rồi không? Bọn họ mở miệng là muốn phạt tiền, há miệng là năm triệu, thái độ cực kỳ ác liệt.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì buổi biểu diễn sắp tới sẽ hóa thành nguy cơ quan hệ xã hội, điều này...Điều này...
Khuông Mai rất nôn nóng, nàng căn bản không ngồi yên trên ghế sa lông, vì vậy bắt đầu dạo bước trong phòng, bộ dạng nóng như lửa đốt.
Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói:
- Chị đúng là, chút tâm tính cũng không có. Chị ngồi đi, chị xem chủ tịch tỉnh Giang Nam chúng ta kìa, nhiệt tình, anh tuấn tiêu sái, ẩn giấu khôi hài, còn dám nói thật. Giang Nam có vị quan phụ mẫu như vậy, chúng ta nôn nóng làm gì?
Khuông Mai hoàn toàn không biết nói gì, nàng trợn trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, sau đó thở dài một hơi rồi lắc đầu nói:
- Tôi không phục không được, dù sao tôi cũng mặc kệ, chính em nghĩ biện pháp xử lý đi, đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã nôn nóng.
Khuông Mai đặt mông ngồi lên ghế sa lông, Lăng Tuyết Phi ở bên cạnh vẫn nhìn lên màn hình ti vi, Khuông Mai nói:
- Làm quan thường không tốt, đừng nhìn vào vẻ đạo mạo của bọn họ trên ti vi, sau lưng đám người này thường có đầy kỹ nữ, cực kỳ hạ lưu xấu xa.
Lăng Tuyết Phi quay đầu nhìn Khuông Mai, nàng bĩu môi về phía tivi nói:
- Thế nào? Chị Mai, chị nói vị chủ tịch tỉnh này sao? Chị rất quen thuộc với anh ta sao?
- Chị...Chị không biết.
Khuông Mai lắc đầu giống như cảm thấy mình đã vơ đũa cả nắm, nhưng nàng vẫn không yếu thế mà tiếp tục nói:
- Thiên hạ đều là quạ đen thì chị cũng tin rằng người này chẳng phải là quạ trắng, em xem làm dáng chưa kìa, thậm chí người dẫn chương trình kia cũng vậy, đúng là quá phối hợp. Đây rõ ràng là hai kẻ muốn ra vẻ gây sự, nhưng người phụ nữ với cặp má đỏ và ánh mắt chốc chốc lại lén nhìn lãnh đạo, đúng là giả dối.
Khuông Mai vừa nói vừa nhìn lên tivi, thật ra biểu hiện của Hoàng Mẫn Hà ở trong tivi rất trưởng thành, lão luyện, căn bản không giống như những gì nàng vừa nói. Vì vậy mà nàng cảm thấy mình nói hơi quá, cuối cùng ngậm miệng không nói thêm lời nào mà chú tâm xem ti vi.
Khuông Mai cũng không phải một cô gái nhỏ, nàng năm nay đã bốn mươi và có loại đàn ông nào chưa được kinh nghiệm qua? Nàng thấy đây không phải là thời đại của anh đẹp trai, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, vị chủ tịch Trương trong ti vi còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp trai.
Điều này và hình tượng của quan viên trong lòng Khuông Mai có sự chênh lệch rất lớn, những ngày nay nàng là người đại diện cho Lăng Tuyết Phi, mỗi ngày nàng đều có liên hệ với quan viên. Nàng thấy chỉ cần là lãnh đạo thì đều là những ông già hỏng bét, có người ra vẻ đứng đắn, có kẻ cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, một đám cáo già như nhau, thật sự làm người ta hận không thể cắn chết.
Lại có những lãnh đạo bộ dạng ngây ngốc, tóc muối tiêu, vì hút thuốc lâu năm mà răng đen như than, tay khô và lạnh như băng làm toàn thân người ta nổi da gà. Nhưng đám người này lại rất vừa lòng với chính mình, thậm chí khi bắt tay Khuông Mai còn giữ mãi không buông, trong ánh mắt là cái nhìn đáng sợ, đến lúc này nàng nghĩ lại mà còn cảm thấy chán ghét.
- Vị chủ tịch này có thể cũng là một vị quan viên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Khuông Mai thầm nghĩ, nàng cẩn thận xem xét Trương Thanh Vân, trong lòng bùng lên hảo cảm, tất nhiên trẻ tuổi và đẹp trai sẽ luôn chiếm ưu thế.
Lăng Tuyết Phi ngồi bên cạnh thì nhíu mày nhìn màn hình ti vi, nàng nói:
- Phải không? Sao em không thấy người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình? Ủa, chị nói có hơi quá, chị xem, chị xem này, ánh mắt này mà chị bảo là lúng liếng đa tình sao?
Lăng Tuyết Phi thầm nói, thái độ tinh nghịch và nghiền ngẫm, nàng đang phê bình thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn của Khuông Mai. Lúc này trong lòng nàng cũng cảm thấy rất thú vị, nàng thấy rõ Trương Thanh Vân liên tiếp nhíu mày vì ánh mắt "phóng điện" của người dẫn chương trình kia.
Trương Thanh Vân có vài người phụ nữ, Lăng Tuyết Phi biết điều này khá rõ, nhưng nàng biết chắc Trương Thanh Vân không phải đại sắc lang có thể leo lên người bất kỳ người phụ nữ nào. Khác biệt là Trương Thanh Vân rất bắt bẻ phụ nũ, vì vậy hắn sao có thể quan tâm đến một người phụ nữ dẫn chương trình đã già cỗi, lưng còn hơi gù chứ?
- Chị Mai, em đi gọi điện thoại, chị cứ xem nhé.
Lăng Tuyết Phi nhảy xuống ghế sa lông nói, bộ dạng như một thiếu nữ. Nãy giờ nàng vẫn không chịu điện thoại cho Trương Thanh Vân, nhưng khoảnh khắc này trong lòng nàng đã không còn chút chướng ngại, bên trong có cảm giác khó thể chờ mong lâu hơn
Sau khi chương trình "gặp gỡ chủ tịch" được phát hình thì tiếng vang xã hội rất mạnh, Trương Thanh Vân có quyết tâm rất mạnh với vấn đề Giang Nam, điều này làm cho dân chúng ủng hộ mạnh mẽ. Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến chế độ cán bộ, khối chính quyền không muốn làm rối vấn đề. Trương Thanh Vân trả lời rất khách quan, hắn nhấn mạnh vấn đề quy phạm Giang Nam, phải thành lập cơ chế tìm người giúp việc, phải đẩy mạnh công tuyển, đưa vào cơ chế cạnh tranh. Ít nhất trong hệ thống người giúp việc, sau này phải có chế độ đua ngựa, phải thật sự cầu thị, phải xem xét vào bản lĩnh và thành tích thực tế.
Trương Thanh Vân thừa nhận vấn đề, khối chính quyền phải làm công tác đả kích hủ bại, các cấp chính quyền phải hoàn thiện cơ chế, phải đề cao năng lực chấp chính ở những vị trí quan trọng, phải công khai minh bạch, phải tiếp nhận sự giám sát của quần chúng.
Trong chuyên mục "gặp mặt chủ tịch", Trương Thanh Vân trả lời rất tốt, rất thành khẩn, không có quá nhiều văn chương kiểu cách. Thực tế hắn nói những năm gần đây hình tượng của quan viên Giang Nam càng giảm sút trong mắt nhân dân, hiện tượng quan viên Giang Nam thoát ly quần chúng đã đến mức khó thể tha thứ.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này cho người ta thấy tư cách của một vị chủ tịch, hắn nói sau này chế độ chọn lựa cán bộ sẽ loại bỏ những quan viên thoát ly quần chúng, đối với những quan viên không xong thì phải vứt bỏ. Những lời của hắn rất có khí phách, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện quyết tâm lớn trong công tác cải cách Giang Nam, làm người ta phấn chấn.
Thực tế thì sau khi chương trình được phát hình, không những dân chúng có tiếng vang nhiệt liệt, hơn nữa thể chế cũng phát sinh bạo động. Từ cơ sở đến quận huyện thành phố, tất cả quan viên trên từng cấp bậc đều cảm nhận được dấu hiệu biến thiên trong lời nói của Trương Thanh Vân, có kẻ phấn chấn, có kẻ e ngại, có kẻ lo lnwags, có kẻ kỳ vọng.
Cũng có một số ít người tỏ ra thờ ơ, điều này cũng nói rõ một biến đổi lớn đang dần được tiến hành cả ở trong và ngoài thể chế...
...
Vùng ngoại ô, bên cạnh quán cơm Tử Phủ Đình có một căn nhà nhỏ, bên trong rất mộc mạc và đơn giản, sạch sẽ đến mức làm người ta sinh ra cảm giác được gột rửa. Tối nay căn nhà nhỏ đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách, Lăng Tuyết Phi mặc một bộ đồ ngủ trắng, người phụ nữ sau khi tắm rửa thì làn da trắng như ngó hành, trang nhã thoát tục, áo ngủ rộng thùng thình lại che giấu đường cong mê người, sinh ra cảm giác mờ ảo, thật sự khó thể miêu tả.
Lăng Tuyết Phi nằm trên ghế sa lông, trên người là một chiếc khăn tắm khá lớn, trước mặt năm mét là một chiếc ti vi màn ảnh rộng, bên trong là tiết mục "gặp mặt chủ tịch". Với khoảng cách thế này, Lăng Tuyết Phi có thể nhìn thấy những sợi râu trên mặt Trương Thanh Vân, mỗi lần nàng nghe tin tức về hắn thì mỗi lần chấn động. Sau khi nàng quay về Giang Nam mới cảm nhận được một vị chủ tịch tỉnh là cao xa thế nào, ít nhất một nghệ sĩ nổi tiếng như nàng cũng khó thể với tới.
Đáng lý ra lần này Lăng Tuyết Phi về Giang Nam và không có dự định đến tìm Trương Thanh Vân, dù sao hắn cũng có vị trí quá cao, nàng sợ sẽ mang đến phiền toái cho hắn.
Nhưng sự việc phát sinh không như mong muốn, Lăng Tuyết Phi đến Giang Nam thì gặp ngay phiền toái, hơn nữa còn là phiền phức lớn, chính nàng không thể nào giải quyết được. Nguyên nhân phát sinh hai năm trước, khi đó Lăng Tuyết Phi mở liveshow ở Giang Nam, lúc đó có tồn tại vấn đề thuế vụ.
Đáng lý ra sự kiện đã được dàn xếp ổn thỏa, lúc đó một phó phòng sở văn hóa tên là Lộ Thanh đã hạ giọng nói sẽ "giải quyết riêng". Nhưng gần đây Lộ Thanh này xảy ra vấn đề và bị kỷ luật, tất nhiên hắn sẽ nói rõ vấn đề khi được hỏi cung.
Chủ sự của buổi biểu diễn lần này không biết đã chạy đâu mất, nhưng tin tức về đêm diễn của Lăng Tuyết Phi vẫn được tung ra, vì thế mà có người đẩy nàng lên đầu súng. Trước đó nàng ở Giang Nam cũng đắc tội với một vài người, bây giờ có cớ để người ta gây phiền toái.
Lăng Tuyết Phi biết rất rõ những điều nhơ bẩn ở Giang Nam, trước đó đã có người chào hỏi với nàng, chỉ cần nàng "biết điều" thì sẽ có người giúp nàng hòa giải. Nàng còn nhớ ngày đầu tiên đã có người của ủy ban kỷ luật tìm nàng hỏi thăm tình huống, sau đó là phòng văn hóa thành phố Thành Đô, thậm chí viện kiểm sát cũng có người đại diện đến tìm.
Vì có người bày mưu đặt kế nên kết quả nói chuyện giữa hai bên không được tốt, đặc biệt là truyền thông lại ngửi được mùi tanh, ngay từ lúc sáng sớm thì các hãng truyền thông đã săn lùng tung tích của nàng. Lúc này tin tức Lăng Tuyết Phi khả nghi trốn thuế cũng bùng ra trên mạng, một cơn bão tố quét về phía nàng đang dần dần mở rộng.
- Tuyết Phi, chị thật sự phục em, đến lúc nào rồi mà em vẫn còn nhàn nhã như vậy? Em có biết lần này phiền toái lớn rồi không?
Người đại diện của Lăng Tuyết Phi là chị Mai, nàng ngồi xuống ghế sa lông rồi vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt ti vi.
- Đừng tắt, cứ để như vậy, tiết mục này rất hay.
Lăng Tuyết Phi nói, nàng dùng tay chụp lấy điều khiển từ xa và tiếp tục xem ti vi rất chăm chú.
Chị Mai tên là Khuông Mai, sau khi Lăng Tuyết Phi quay về nội địa thì tìm một người đại diện khác. Khuông Mai là một người phụ nữ giỏi, nàng không chỉ chuyên nghiệp còn cực kỳ quan tâm đến sinh hoạt của Lăng Tuyết Phi, hoàn toàn là một nhân vật bảo mẫu của Lăng Tuyết Phi. Điều này làm cho Lăng Tuyết Phi cảm thấy rất tốt, quan hệ giữa hai người cực kỳ hòa hợp.
Khuông Mai thấy bộ dạng của Lăng Tuyết Phi thì nhíu mày, nàng chỉ kém đấm ngực giậm chân, nàng nói:
- Ôi, cô hai của tôi, cô muốn tôi gấp chết sao? Cô có biết hôm nay người của cục thuế thành phố Thành Đô đã đến rồi không? Bọn họ mở miệng là muốn phạt tiền, há miệng là năm triệu, thái độ cực kỳ ác liệt.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì buổi biểu diễn sắp tới sẽ hóa thành nguy cơ quan hệ xã hội, điều này...Điều này...
Khuông Mai rất nôn nóng, nàng căn bản không ngồi yên trên ghế sa lông, vì vậy bắt đầu dạo bước trong phòng, bộ dạng nóng như lửa đốt.
Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói:
- Chị đúng là, chút tâm tính cũng không có. Chị ngồi đi, chị xem chủ tịch tỉnh Giang Nam chúng ta kìa, nhiệt tình, anh tuấn tiêu sái, ẩn giấu khôi hài, còn dám nói thật. Giang Nam có vị quan phụ mẫu như vậy, chúng ta nôn nóng làm gì?
Khuông Mai hoàn toàn không biết nói gì, nàng trợn trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, sau đó thở dài một hơi rồi lắc đầu nói:
- Tôi không phục không được, dù sao tôi cũng mặc kệ, chính em nghĩ biện pháp xử lý đi, đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã nôn nóng.
Khuông Mai đặt mông ngồi lên ghế sa lông, Lăng Tuyết Phi ở bên cạnh vẫn nhìn lên màn hình ti vi, Khuông Mai nói:
- Làm quan thường không tốt, đừng nhìn vào vẻ đạo mạo của bọn họ trên ti vi, sau lưng đám người này thường có đầy kỹ nữ, cực kỳ hạ lưu xấu xa.
Lăng Tuyết Phi quay đầu nhìn Khuông Mai, nàng bĩu môi về phía tivi nói:
- Thế nào? Chị Mai, chị nói vị chủ tịch tỉnh này sao? Chị rất quen thuộc với anh ta sao?
- Chị...Chị không biết.
Khuông Mai lắc đầu giống như cảm thấy mình đã vơ đũa cả nắm, nhưng nàng vẫn không yếu thế mà tiếp tục nói:
- Thiên hạ đều là quạ đen thì chị cũng tin rằng người này chẳng phải là quạ trắng, em xem làm dáng chưa kìa, thậm chí người dẫn chương trình kia cũng vậy, đúng là quá phối hợp. Đây rõ ràng là hai kẻ muốn ra vẻ gây sự, nhưng người phụ nữ với cặp má đỏ và ánh mắt chốc chốc lại lén nhìn lãnh đạo, đúng là giả dối.
Khuông Mai vừa nói vừa nhìn lên tivi, thật ra biểu hiện của Hoàng Mẫn Hà ở trong tivi rất trưởng thành, lão luyện, căn bản không giống như những gì nàng vừa nói. Vì vậy mà nàng cảm thấy mình nói hơi quá, cuối cùng ngậm miệng không nói thêm lời nào mà chú tâm xem ti vi.
Khuông Mai cũng không phải một cô gái nhỏ, nàng năm nay đã bốn mươi và có loại đàn ông nào chưa được kinh nghiệm qua? Nàng thấy đây không phải là thời đại của anh đẹp trai, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, vị chủ tịch Trương trong ti vi còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp trai.
Điều này và hình tượng của quan viên trong lòng Khuông Mai có sự chênh lệch rất lớn, những ngày nay nàng là người đại diện cho Lăng Tuyết Phi, mỗi ngày nàng đều có liên hệ với quan viên. Nàng thấy chỉ cần là lãnh đạo thì đều là những ông già hỏng bét, có người ra vẻ đứng đắn, có kẻ cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, một đám cáo già như nhau, thật sự làm người ta hận không thể cắn chết.
Lại có những lãnh đạo bộ dạng ngây ngốc, tóc muối tiêu, vì hút thuốc lâu năm mà răng đen như than, tay khô và lạnh như băng làm toàn thân người ta nổi da gà. Nhưng đám người này lại rất vừa lòng với chính mình, thậm chí khi bắt tay Khuông Mai còn giữ mãi không buông, trong ánh mắt là cái nhìn đáng sợ, đến lúc này nàng nghĩ lại mà còn cảm thấy chán ghét.
- Vị chủ tịch này có thể cũng là một vị quan viên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Khuông Mai thầm nghĩ, nàng cẩn thận xem xét Trương Thanh Vân, trong lòng bùng lên hảo cảm, tất nhiên trẻ tuổi và đẹp trai sẽ luôn chiếm ưu thế.
Lăng Tuyết Phi ngồi bên cạnh thì nhíu mày nhìn màn hình ti vi, nàng nói:
- Phải không? Sao em không thấy người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình? Ủa, chị nói có hơi quá, chị xem, chị xem này, ánh mắt này mà chị bảo là lúng liếng đa tình sao?
Lăng Tuyết Phi thầm nói, thái độ tinh nghịch và nghiền ngẫm, nàng đang phê bình thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn của Khuông Mai. Lúc này trong lòng nàng cũng cảm thấy rất thú vị, nàng thấy rõ Trương Thanh Vân liên tiếp nhíu mày vì ánh mắt "phóng điện" của người dẫn chương trình kia.
Trương Thanh Vân có vài người phụ nữ, Lăng Tuyết Phi biết điều này khá rõ, nhưng nàng biết chắc Trương Thanh Vân không phải đại sắc lang có thể leo lên người bất kỳ người phụ nữ nào. Khác biệt là Trương Thanh Vân rất bắt bẻ phụ nũ, vì vậy hắn sao có thể quan tâm đến một người phụ nữ dẫn chương trình đã già cỗi, lưng còn hơi gù chứ?
- Chị Mai, em đi gọi điện thoại, chị cứ xem nhé.
Lăng Tuyết Phi nhảy xuống ghế sa lông nói, bộ dạng như một thiếu nữ. Nãy giờ nàng vẫn không chịu điện thoại cho Trương Thanh Vân, nhưng khoảnh khắc này trong lòng nàng đã không còn chút chướng ngại, bên trong có cảm giác khó thể chờ mong lâu hơn