Trên website phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam xuất hiện thông báo về bỏ nhiệm cán bộ, đồng chí Lệ Cương bị miễn chức ủy viên thị ủy, thường ủy, bí thư thành phố Vũ Đức.
Điều này hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của mọi người, rất nhiều người cho rằng ngày Lệ Cương đi chính là lúc ban ngành Vũ Đức sẽ được điều chỉnh hoàn thiện. Nhưng thực tế thì khác biệt, Lệ Cương rời khỏi Vũ Đức nhưng người kế nhiệm vẫn còn chưa được xác nhận. Ngay ngày hôm sau khi Lệ Cương bị miễn chức thì đã có người ở Giang Nam nhận được tin, Lệ Cương tiến vào cục tổ chức trung ương làm phó cục trưởng cục hai với cấp bậc chính ban. Lúc này mới có nhiều kẻ giật mình, lần này Lệ Cương được điều động rõ ràng có sự can thiệp của cục tổ chức trung ương.
Xét ra phó cục trưởng cục hai của cục tổ chức trung ương vẫn kém thực quyền hơn bí thư thị ủy, nhưng đối với Lệ Cương thì hắn đang thiếu kinh nghiệm công tác ở bộ và ủy ban trung ương, hắn có cơ hội tiến vào cục tổ chức trung ương, thật ra chẳng khác nào rồng về biển, còn có không gian rộng rãi đón chào.
Vì bầu không khí chính đàn nên người Giang Nam thường có thói quen xem xét vấn đề điều động với quan hệ, bọn họ nhìn vào lần điều động này của Lệ Cương, rất nhiều người nghĩ đến Trương Thanh Vân.
Trưởng phòng cục tổ chức trung ương Chiêm Giang Huy là lãnh đạo cũ của Trương Thanh Vân, quan hệ giữa hai người là không tầm thường. Hơn nữa Lệ Cương lại là người đi theo Trương Thanh Vân, tất nhiên Lệ Cương tiến vào cục tổ chức trung ương sẽ làm người ta thấy vấn đề rất rõ ràng.
Vào thời điểm này Lệ Cương về thủ đô càng làm cho rất nhiều cán bộ nguyên lão ở Giang Nam phải cảm thán sự trưởng thành của Trương Thanh Vân. Sự việc ở Vũ Đức quá ác liệt, Lệ Cương là một bí thư thị ủy, chắc chắn khó thể được giữ lại.
Nhưng vấn đề đặt Lệ Cương ở vị trí nào mới thật sự là khảo nghiêm chính trị, nếu tiếp tục điều động Lệ Cương trong tỉnh Giang Nam, như vậy sẽ sinh ra nhiều tin đồn xấu, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng cho ban ngành mới ở Vũ Đức.
Mặc khác, cuối cùng Lệ Cương rời đi, nhiều người cho rằng đây là một làn đánh giá trực tiếp giữa Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc. Lệ Cương nếu tiếp tục ở lại Giang Nam sẽ làm cho nhiều người nghị luận không tốt về Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc.
Bây giờ Lệ Cương về thủ đô, chính thức tránh khỏi tất cả vấn đề, ngược lại còn thể hiện Trương Thanh Vân chủ động nhượng bộ làm người ta cảm thấy rất đẹp. Hắn vừa bảo vệ Lệ Cương, vừa coi như nể mặt Thang Vận Quốc, chỉ cần Thang Vận Quốc còn biết tư duy thì sẽ tôn trọng ý kiến của Trương Thanh Vân trên vấn đề nhân sự ở thành phố Vũ Đức.
Phòng làm việc của phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam, vẻ mặt Trần Hiểu tái nhợt, hắn nhấp một ngụm cà phê rồi nói thẳng với Ngô Cương. Chủ yếu là hắn phê bình Ngô Cương không làm tốt công tác khảo sát cán bộ, phía dưới cho ra những phản hồi không tốt, điều này làm cho phòng tổ chức bị cho rằng thiếu công bình công chính.
Hôm nay Trần Hiểu dùng từ rất nghiêm khắc, hắn chỉ kém vỗ bàn mắng ầm lên. Thái độ của Ngô Cương lại rất tốt, hắn phối hợp với những lời phê bình của Trần Hiểu, bộ dạng vâng lời như đang nhận sai.
Ngô Cương làm một trưởng phòng tổ chức đáng lý cũng không cần phải ra vẻ ta đây, nhưng hắn có một đặc điểm tốt, có thể thông cảm sự đau khổ của người khác, đặc biệt là của lãnh đạo.
Ngô Cương biết rõ hôm nay Trần Hiểu phê bình nghiêm khắc, thật ra phê bình phòng tổ chức chỉ là giả, phát tiết bức bối trong lòng mới là thật. Hắn biết rõ Trần Hiểu không làm gì được và Lệ Cương được về thủ đô, điều này làm cho Trần Hiểu rất bức bối.
Trần Hiểu dùng trăm phương ngàn kế làm ra nhiều chuyện, mục đích của hắn là kéo đổ Lệ Cương, dù Lệ Cương không đi thì cũng sẽ bị bắt đi. Nhưng bây giờ Lệ Cương đi thì Trần Hiểu mới phát hiện sự việc quá phức tạp.
Lần này Lệ Cương đi vượt ra ngoài dự đoán của Trần Hiểu, khi Trần Hiểu còn đang mưu đồ sắp xếp vị trí cho Lệ Cương thì phòng tổ chức trung ương đã trực tiếp can thiệp, không những Trần Hiểu chẳng nói được gì, thậm chí cả Thang Vận Quốc cũng khó thể nhúng tay.
Vì vậy mà kế hoạch của Trần Hiểu vỡ tan tành, Lệ Cương vì vấn đề đánh bạc ở Vũ Đức mà được tổ chức xem xét thực tế và cho di dời công tác. Lần này Lệ Cương đi, Trần Hiểu coi như góp gạo thổi cơm cho Lệ Cương, vì vậy hắn khó thể chịu được cơn tức.
Ban ngành Vũ Đức còn đợi điều chỉnh, Trần Hiểu không đám đề cử người của mình một cách thiếu suy nghĩ, vì hắn không thể không quan tâm đến thái độ của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân điều Lệ Cương lên thủ đô, như vậy chắc chắn sẽ tiến thêm một bước ở vấn đề khác, đây là một môn học vấn gọi là hòa bình đúng mực.
Hơn nữa Trương Thanh Vân dẫn đoàn khảo sát quay về tạo nên tiếng vang lớn ở Giang Nam, điều này làm cho hắn nắm đủ nhân tâm, vào thời điểm này thì năng lượng của hắn làm cho Trần Hiểu khó thể chống đỡ. Lúc này ban ngành Vũ Đức điều chỉnh, Trương Thanh Vân phát huy tác dụng là điều khó thể nghi ngờ.
Trần Hiểu đối mặt với cục diện như vậy thì làm gì còn vui sướng cho được? Nhìn chung sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì Trần Hiểu đã ma xát mà mặt mày đầy bụi, lần này sự kiện Vũ Đức hắn định ra tay trước chế ngự người, nhưng Trương Thanh Vân lại phá vòng vây, chiếm tất cả chỗ tốt, bây giờ chuyện xấu của Lệ Cương cũng bị gạt bỏ.
Bây giờ Trần Hiểu căn bản chẳng còn bài tẩy gì, trước nay hắn luôn cho rằng mình là lá chắn mặt mũi cho Thang Vận Quốc, nhưng bây giờ hắn biết lá chắn không tạo nên uy hiếp với Trương Thanh Vân. Sau này Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp đối mặt với Thang Vận Quốc, những người khác đều phải đứng sang bên cạnh khi đối mặt với hai vị lãnh đạo, xu thế đoàn đội của thường ủy tỉnh ủy đã quá rõ ràng.
- Tút, tút.
Chuông điện thoại vang lên mà Trần Hiểu ra vẻ như không nghe thấy, hắn vẫn nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, vẻ mặt khá trầm thấp.
Ngô Cương ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Trần, điện thoại đến, chắc có việc.
- À.
Trần Hiểu à một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn thở dài một hơi giống như trong lòng rất bức bối.
Trần Hiểu nhấc điện thoại lên, hắn nói:
- Tôi là Trần Hiểu, xin hỏi đầu dây là...
- Bí thư Trần, là tôi, Mã Đào. Là thế này, bí thư thông báo sáng mai tổ chức hội ý bàn bạc những vấn đề tương quan đến nhân sự Vũ Đức.
Đầu dây bên kia là thư ký trưởng Mã Đào.
- Cái gì? Ngày mai sao?
Trần Hiểu nói, hắn có chút thất thố. Mã Đào lại nói:
- Đúng vậy, bí thư nói chuyện này không thể kéo dài, ngày mai họp, anh có gì khó khăn sao?
- Không, không có gì.
Trần Hiểu nói, sáng sớm hắn đã nhận được tin tức Trương Thanh Vân từ thủ đô quay về. Trước đó Trương Thanh Vân dẫn đoàn xuất ngoại khảo sát chính là tranh thủ các hợp đồng đầu tư, lần này nghe nói ủy ban cải cách cũng đã duyệt quy hoạch của Giang Nam.
Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, mỗi lần hắn đi đâu và quay về thường mang theo chuyện vui, vì vậy có thể nói tình cảnh rất tươ đẹp.
Trương Thanh Vân vừa về thì Thang Vận Quốc đã yêu cầu hội ý thường ủy, điều này cũng cho người ta thấy trạng thái của Thang Vận Quốc. Trong lòng lão có lẽ cũng rất bất đắc dĩ, đúng là không có biện pháp, ai bảo sự việc Vũ Đức quá khẩn cấp mà Trương Thanh Vân lại biểu hiện quá tốt như vậy?
Trần Hiểu cũng không cắt điện thoại, Ngô Cương đã biết nội dung cuộc điện thoại, trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, thầm bội phục ánh mắt độc đáo của Lý Vũ Hiệp. Ban đầu Lý Vũ Hiệp đã đề nghị Ngô Cương nên bảo thủ ở phương diện nhân sự Vũ Đức, sợ rằng ý kiến của chủ tịch Trương sẽ phát huy tác dụng mấu chốt.
Khi đó Ngô Cương cũng không coi trọng lời nói của Lý Vũ Hiệp, nhưng bây giờ xem xét lại thì cảm thấy Lý Vũ Hiệp hiểu Trương Thanh Vân không tầm thường.
Trước mắt thường ủy tỉnh ủy sẽ có khả năng phải xếp hàng, Thang Vận Quốc đại biểu cho thực lực tuyệt đối ở Giang Nam vào lúc này, nhưng Trương Thanh Vân lại đại biểu cho tương lai Giang Nam. Bây giờ hành động thực tế của chủ tịch đã cho toàn xã hội Giang Nam thấy được hy vọng, thấy được cục diện mới và tôt đẹp của Giang Nam.
Nếu cứ kiên định lòng tin như vậy, chỉ cần cục diện Giang Nam có thể thay đổi, không ai hoài nghi Trương Thanh Vân sẽ là chủ nhà tương lai của Giang Nam. Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân hợp tác, nếu dựa vào lời nói theo quan điểm có chút chuyên nghiệp thì giống như sắp chuyển giao quyền lực, thời gian của Thang Vận Quốc ở Giang Nam cũng không còn quá lâu.
Dưới điều kiện như vậy thì các thế lực được phân chia là rất rõ ràng, nếu là cán bộ cựu chiến binh, cán bộ không còn cơ hội phát triển thì đứng bên cạnh Thang Vận Quốc là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu những kẻ cần không gian phát triển, cần liên tục phấn đấu, ai cũng sáng suốt chọn Trương Thanh Vân.
Trùng hợp là Ngô Cương còn là người có không gian cầu tiến, vì vậy dưới điều kiện đó Trần Hiểu căn bản đã bị Trương Thanh Vân bới ra sạch sẽ. Nếu đến giai đoạn lựa chọn thì Ngô Cương căn bản sẽ chẳng đi cùng đường với Trần Hiểu.
Cục diện Giang Nam như một vở kịch, Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân luôn muốn phát triển, tất nhiên bọn họ sẽ biết những ai đang đứng sau lưng mình. Cục diện Giang Nam bây giờ là nghệ thuật thảo hiệp giữa mới và cũ, chuyện xấu duy nhất chính là vài phương thế lực nhìn vào chăm chăm.
Mỗi năm lại đến mùa cam, sau khi tập đoàn Tiết Cao đầu tư hơn mười ngàn mẫu cam ở Thành Đô, cuối cùng Thành Đô cũng có một vùng xanh ngắt, cam trải rộng từu trên núi xuống dưới núi.
Năm nay cam được mùa, những năm nay sản nghiệp cam quýt cũng là điểm sáng của Giang Nam, tất nhiên công lao đều quy kết cho thực lực hùng mạnh và lý niệm kinh doanh tiên tiến của Tiết Cao.
Chủ tịch tập đoàn Tiết Cao bây giờ là Biện Huy Hoàng, lão tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông và nhấn mạnh Tiết Cao phát triển không tranh lợi với dân. Lão nói về vấn đề cạnh tranh trong sản phẩm đồ uống, nói đến chất lượng sản phẩm.
Tất cả trang thiết bị của Tiết Cao đều được nhập về và theo công nghệ của EU, sản phẩm đồ uống của Tiết Cao cũng nổi tiếng an toàn. Chỉ cần xem xét vào đặc điểm này cũng thấy sản phẩm đồ uống của Tiết Cao phát triển thế nào.
Thật ra Tiết Cao cũng bỏ ra tài chính chuyển cho dân, đây chính là cơ sở kiên cố của Tiết Cao, tập đoàn phải nổi danh nhưng cũng phải cụ thể, không nên quá táo bạo.
Khi vào mùa thu hoạch cam cũng chính là thời điểm mừng ngày thành lập tập đoàn, Tiết Cao tổ chức nghit thức long trọng, có nhiều nhân vật đến chúc mừng. Trương Thanh Vân là một người có tác dụng then chốt với sự phát triển của Tiết Cao, hơn nữa còn là chủ tịch tỉnh Giang Nam, hắn tất nhiên phải đến tham gia
Điều này hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của mọi người, rất nhiều người cho rằng ngày Lệ Cương đi chính là lúc ban ngành Vũ Đức sẽ được điều chỉnh hoàn thiện. Nhưng thực tế thì khác biệt, Lệ Cương rời khỏi Vũ Đức nhưng người kế nhiệm vẫn còn chưa được xác nhận. Ngay ngày hôm sau khi Lệ Cương bị miễn chức thì đã có người ở Giang Nam nhận được tin, Lệ Cương tiến vào cục tổ chức trung ương làm phó cục trưởng cục hai với cấp bậc chính ban. Lúc này mới có nhiều kẻ giật mình, lần này Lệ Cương được điều động rõ ràng có sự can thiệp của cục tổ chức trung ương.
Xét ra phó cục trưởng cục hai của cục tổ chức trung ương vẫn kém thực quyền hơn bí thư thị ủy, nhưng đối với Lệ Cương thì hắn đang thiếu kinh nghiệm công tác ở bộ và ủy ban trung ương, hắn có cơ hội tiến vào cục tổ chức trung ương, thật ra chẳng khác nào rồng về biển, còn có không gian rộng rãi đón chào.
Vì bầu không khí chính đàn nên người Giang Nam thường có thói quen xem xét vấn đề điều động với quan hệ, bọn họ nhìn vào lần điều động này của Lệ Cương, rất nhiều người nghĩ đến Trương Thanh Vân.
Trưởng phòng cục tổ chức trung ương Chiêm Giang Huy là lãnh đạo cũ của Trương Thanh Vân, quan hệ giữa hai người là không tầm thường. Hơn nữa Lệ Cương lại là người đi theo Trương Thanh Vân, tất nhiên Lệ Cương tiến vào cục tổ chức trung ương sẽ làm người ta thấy vấn đề rất rõ ràng.
Vào thời điểm này Lệ Cương về thủ đô càng làm cho rất nhiều cán bộ nguyên lão ở Giang Nam phải cảm thán sự trưởng thành của Trương Thanh Vân. Sự việc ở Vũ Đức quá ác liệt, Lệ Cương là một bí thư thị ủy, chắc chắn khó thể được giữ lại.
Nhưng vấn đề đặt Lệ Cương ở vị trí nào mới thật sự là khảo nghiêm chính trị, nếu tiếp tục điều động Lệ Cương trong tỉnh Giang Nam, như vậy sẽ sinh ra nhiều tin đồn xấu, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng cho ban ngành mới ở Vũ Đức.
Mặc khác, cuối cùng Lệ Cương rời đi, nhiều người cho rằng đây là một làn đánh giá trực tiếp giữa Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc. Lệ Cương nếu tiếp tục ở lại Giang Nam sẽ làm cho nhiều người nghị luận không tốt về Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc.
Bây giờ Lệ Cương về thủ đô, chính thức tránh khỏi tất cả vấn đề, ngược lại còn thể hiện Trương Thanh Vân chủ động nhượng bộ làm người ta cảm thấy rất đẹp. Hắn vừa bảo vệ Lệ Cương, vừa coi như nể mặt Thang Vận Quốc, chỉ cần Thang Vận Quốc còn biết tư duy thì sẽ tôn trọng ý kiến của Trương Thanh Vân trên vấn đề nhân sự ở thành phố Vũ Đức.
Phòng làm việc của phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam, vẻ mặt Trần Hiểu tái nhợt, hắn nhấp một ngụm cà phê rồi nói thẳng với Ngô Cương. Chủ yếu là hắn phê bình Ngô Cương không làm tốt công tác khảo sát cán bộ, phía dưới cho ra những phản hồi không tốt, điều này làm cho phòng tổ chức bị cho rằng thiếu công bình công chính.
Hôm nay Trần Hiểu dùng từ rất nghiêm khắc, hắn chỉ kém vỗ bàn mắng ầm lên. Thái độ của Ngô Cương lại rất tốt, hắn phối hợp với những lời phê bình của Trần Hiểu, bộ dạng vâng lời như đang nhận sai.
Ngô Cương làm một trưởng phòng tổ chức đáng lý cũng không cần phải ra vẻ ta đây, nhưng hắn có một đặc điểm tốt, có thể thông cảm sự đau khổ của người khác, đặc biệt là của lãnh đạo.
Ngô Cương biết rõ hôm nay Trần Hiểu phê bình nghiêm khắc, thật ra phê bình phòng tổ chức chỉ là giả, phát tiết bức bối trong lòng mới là thật. Hắn biết rõ Trần Hiểu không làm gì được và Lệ Cương được về thủ đô, điều này làm cho Trần Hiểu rất bức bối.
Trần Hiểu dùng trăm phương ngàn kế làm ra nhiều chuyện, mục đích của hắn là kéo đổ Lệ Cương, dù Lệ Cương không đi thì cũng sẽ bị bắt đi. Nhưng bây giờ Lệ Cương đi thì Trần Hiểu mới phát hiện sự việc quá phức tạp.
Lần này Lệ Cương đi vượt ra ngoài dự đoán của Trần Hiểu, khi Trần Hiểu còn đang mưu đồ sắp xếp vị trí cho Lệ Cương thì phòng tổ chức trung ương đã trực tiếp can thiệp, không những Trần Hiểu chẳng nói được gì, thậm chí cả Thang Vận Quốc cũng khó thể nhúng tay.
Vì vậy mà kế hoạch của Trần Hiểu vỡ tan tành, Lệ Cương vì vấn đề đánh bạc ở Vũ Đức mà được tổ chức xem xét thực tế và cho di dời công tác. Lần này Lệ Cương đi, Trần Hiểu coi như góp gạo thổi cơm cho Lệ Cương, vì vậy hắn khó thể chịu được cơn tức.
Ban ngành Vũ Đức còn đợi điều chỉnh, Trần Hiểu không đám đề cử người của mình một cách thiếu suy nghĩ, vì hắn không thể không quan tâm đến thái độ của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân điều Lệ Cương lên thủ đô, như vậy chắc chắn sẽ tiến thêm một bước ở vấn đề khác, đây là một môn học vấn gọi là hòa bình đúng mực.
Hơn nữa Trương Thanh Vân dẫn đoàn khảo sát quay về tạo nên tiếng vang lớn ở Giang Nam, điều này làm cho hắn nắm đủ nhân tâm, vào thời điểm này thì năng lượng của hắn làm cho Trần Hiểu khó thể chống đỡ. Lúc này ban ngành Vũ Đức điều chỉnh, Trương Thanh Vân phát huy tác dụng là điều khó thể nghi ngờ.
Trần Hiểu đối mặt với cục diện như vậy thì làm gì còn vui sướng cho được? Nhìn chung sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì Trần Hiểu đã ma xát mà mặt mày đầy bụi, lần này sự kiện Vũ Đức hắn định ra tay trước chế ngự người, nhưng Trương Thanh Vân lại phá vòng vây, chiếm tất cả chỗ tốt, bây giờ chuyện xấu của Lệ Cương cũng bị gạt bỏ.
Bây giờ Trần Hiểu căn bản chẳng còn bài tẩy gì, trước nay hắn luôn cho rằng mình là lá chắn mặt mũi cho Thang Vận Quốc, nhưng bây giờ hắn biết lá chắn không tạo nên uy hiếp với Trương Thanh Vân. Sau này Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp đối mặt với Thang Vận Quốc, những người khác đều phải đứng sang bên cạnh khi đối mặt với hai vị lãnh đạo, xu thế đoàn đội của thường ủy tỉnh ủy đã quá rõ ràng.
- Tút, tút.
Chuông điện thoại vang lên mà Trần Hiểu ra vẻ như không nghe thấy, hắn vẫn nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, vẻ mặt khá trầm thấp.
Ngô Cương ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Trần, điện thoại đến, chắc có việc.
- À.
Trần Hiểu à một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn thở dài một hơi giống như trong lòng rất bức bối.
Trần Hiểu nhấc điện thoại lên, hắn nói:
- Tôi là Trần Hiểu, xin hỏi đầu dây là...
- Bí thư Trần, là tôi, Mã Đào. Là thế này, bí thư thông báo sáng mai tổ chức hội ý bàn bạc những vấn đề tương quan đến nhân sự Vũ Đức.
Đầu dây bên kia là thư ký trưởng Mã Đào.
- Cái gì? Ngày mai sao?
Trần Hiểu nói, hắn có chút thất thố. Mã Đào lại nói:
- Đúng vậy, bí thư nói chuyện này không thể kéo dài, ngày mai họp, anh có gì khó khăn sao?
- Không, không có gì.
Trần Hiểu nói, sáng sớm hắn đã nhận được tin tức Trương Thanh Vân từ thủ đô quay về. Trước đó Trương Thanh Vân dẫn đoàn xuất ngoại khảo sát chính là tranh thủ các hợp đồng đầu tư, lần này nghe nói ủy ban cải cách cũng đã duyệt quy hoạch của Giang Nam.
Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, mỗi lần hắn đi đâu và quay về thường mang theo chuyện vui, vì vậy có thể nói tình cảnh rất tươ đẹp.
Trương Thanh Vân vừa về thì Thang Vận Quốc đã yêu cầu hội ý thường ủy, điều này cũng cho người ta thấy trạng thái của Thang Vận Quốc. Trong lòng lão có lẽ cũng rất bất đắc dĩ, đúng là không có biện pháp, ai bảo sự việc Vũ Đức quá khẩn cấp mà Trương Thanh Vân lại biểu hiện quá tốt như vậy?
Trần Hiểu cũng không cắt điện thoại, Ngô Cương đã biết nội dung cuộc điện thoại, trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, thầm bội phục ánh mắt độc đáo của Lý Vũ Hiệp. Ban đầu Lý Vũ Hiệp đã đề nghị Ngô Cương nên bảo thủ ở phương diện nhân sự Vũ Đức, sợ rằng ý kiến của chủ tịch Trương sẽ phát huy tác dụng mấu chốt.
Khi đó Ngô Cương cũng không coi trọng lời nói của Lý Vũ Hiệp, nhưng bây giờ xem xét lại thì cảm thấy Lý Vũ Hiệp hiểu Trương Thanh Vân không tầm thường.
Trước mắt thường ủy tỉnh ủy sẽ có khả năng phải xếp hàng, Thang Vận Quốc đại biểu cho thực lực tuyệt đối ở Giang Nam vào lúc này, nhưng Trương Thanh Vân lại đại biểu cho tương lai Giang Nam. Bây giờ hành động thực tế của chủ tịch đã cho toàn xã hội Giang Nam thấy được hy vọng, thấy được cục diện mới và tôt đẹp của Giang Nam.
Nếu cứ kiên định lòng tin như vậy, chỉ cần cục diện Giang Nam có thể thay đổi, không ai hoài nghi Trương Thanh Vân sẽ là chủ nhà tương lai của Giang Nam. Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân hợp tác, nếu dựa vào lời nói theo quan điểm có chút chuyên nghiệp thì giống như sắp chuyển giao quyền lực, thời gian của Thang Vận Quốc ở Giang Nam cũng không còn quá lâu.
Dưới điều kiện như vậy thì các thế lực được phân chia là rất rõ ràng, nếu là cán bộ cựu chiến binh, cán bộ không còn cơ hội phát triển thì đứng bên cạnh Thang Vận Quốc là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu những kẻ cần không gian phát triển, cần liên tục phấn đấu, ai cũng sáng suốt chọn Trương Thanh Vân.
Trùng hợp là Ngô Cương còn là người có không gian cầu tiến, vì vậy dưới điều kiện đó Trần Hiểu căn bản đã bị Trương Thanh Vân bới ra sạch sẽ. Nếu đến giai đoạn lựa chọn thì Ngô Cương căn bản sẽ chẳng đi cùng đường với Trần Hiểu.
Cục diện Giang Nam như một vở kịch, Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân luôn muốn phát triển, tất nhiên bọn họ sẽ biết những ai đang đứng sau lưng mình. Cục diện Giang Nam bây giờ là nghệ thuật thảo hiệp giữa mới và cũ, chuyện xấu duy nhất chính là vài phương thế lực nhìn vào chăm chăm.
Mỗi năm lại đến mùa cam, sau khi tập đoàn Tiết Cao đầu tư hơn mười ngàn mẫu cam ở Thành Đô, cuối cùng Thành Đô cũng có một vùng xanh ngắt, cam trải rộng từu trên núi xuống dưới núi.
Năm nay cam được mùa, những năm nay sản nghiệp cam quýt cũng là điểm sáng của Giang Nam, tất nhiên công lao đều quy kết cho thực lực hùng mạnh và lý niệm kinh doanh tiên tiến của Tiết Cao.
Chủ tịch tập đoàn Tiết Cao bây giờ là Biện Huy Hoàng, lão tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông và nhấn mạnh Tiết Cao phát triển không tranh lợi với dân. Lão nói về vấn đề cạnh tranh trong sản phẩm đồ uống, nói đến chất lượng sản phẩm.
Tất cả trang thiết bị của Tiết Cao đều được nhập về và theo công nghệ của EU, sản phẩm đồ uống của Tiết Cao cũng nổi tiếng an toàn. Chỉ cần xem xét vào đặc điểm này cũng thấy sản phẩm đồ uống của Tiết Cao phát triển thế nào.
Thật ra Tiết Cao cũng bỏ ra tài chính chuyển cho dân, đây chính là cơ sở kiên cố của Tiết Cao, tập đoàn phải nổi danh nhưng cũng phải cụ thể, không nên quá táo bạo.
Khi vào mùa thu hoạch cam cũng chính là thời điểm mừng ngày thành lập tập đoàn, Tiết Cao tổ chức nghit thức long trọng, có nhiều nhân vật đến chúc mừng. Trương Thanh Vân là một người có tác dụng then chốt với sự phát triển của Tiết Cao, hơn nữa còn là chủ tịch tỉnh Giang Nam, hắn tất nhiên phải đến tham gia