Chu Quốc Lập là một người rất quyết đoán, là kẻ cầu phú quý trong nguy hiểm, sau khi hắn cùng bàn bạc với Hoàng Mẫn Hà thì đưa ra một quyết định kinh người, đó chính là đi theo Trương Thanh Vân đến cùng.
Không thể không nói Chu Quốc Lập đưa ra quyết định này vì bị ảnh hưởng bởi Hoàng Mẫn Hà, nàng là một người phụ nữ mưu cầu danh lợi chính trị, thích xem xét chính trị, nàng xem xét về Trương Thanh Vân còn mạnh hơn cả so với Chu Quốc Lập. Nàng liệt kê những kinh nghiệm nguy hiểm của Trương Thanh Vân trước đó, chủ tịch Trương có thể vượt qua núi đao biển lửa, bây giờ sao có thể lật thuyền trong khe hẹp?
Tất nhiên quan trọng là Hoàng Mẫn Hà đã vạch ra cho Chu Quốc Lập một con đường sáng, trước đó Chu Quốc Lập không thể có mặt mũi đến nhận tội với Trương Thanh Vân, vì trên tay không có lá bài gì, nếu đơn giản đi nhận tội thì làm gì còn độ nặng?
Bây giờ tình hình đã không giống, dùng đầu gối cũng biết đám người Hà Khôn có bụng dạ khó lường với Trương Thanh Vân, nếu Chu Quốc Lập nằm trong đám người Hà Khôn thì sẽ là một trợ lực lớn cho Trương Thanh Vân.
Như vậy Trương Thanh Vân có thể biết địch biết ta, do đó cũng xem như lấy được tiên cơ. Chu Quốc Lập có thể đứng vững dưới tình huống nguy cấp, Trương Thanh Vân không thể không cho hắn chút kính trọng, vì vậy mà khúc mắc giữa hai người sẽ được loại bỏ một cách vô cùng hợp lý.
Chu Quốc Lập cùng Hoàng Mẫn Hà bàn bạc với nhau đến tận khuya, khi đưa ra quyết đoán thì tinh thần của hắn hoàn toàn được buông lỏng. Khi hắn thả lỏng thì di chứng xối nước lạnh đã đến, sau đó hắn phát sốt, ngày hôm sau không thể rời khỏi giường, không thể không đi điều trị ở bệnh viện.
Gần đây Trương Thanh Vân lợi dụng khoảng thời gian nửa tháng để đi khắp mười thành phố và khu tự trị ở Giang Nam, lãnh đạo khối chính quyền xuống tuyến dưới thị sát là điều đương nhiên. Thậm chí khi thủ tướng Đỗ được đề bạt làm thủ tướng đã nói một nguyện vọng, đó chính là trong kiếp sống chính trị muốn tranh thủ đi đến tất cả các quận huyện trong cả nước.
Ví dụ như giang nam, toàn tỉnh có hơn mười thành phố, vậy cả nước có hơn ba mươi tỉnh và khu tự trị, nếu tính sơ lược cũng có cả ngàn quận huyện, đi qua các quận huyện một lần cũng là một công trình khổng lồ. Tuy thủ tướng Đỗ có nguyện vọng to lớn nhưng rõ ràng đến bây giờ còn chưa hoàn thành mục tiêu.
Một lãnh đạo quốc gia còn chú trọng cơ sở đến mức như vậy, Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, tất nhiên hắn cũng coi quá trình thăm viếng cơ sở là nhiệm vụ quan trọng nhất. Lần này Trương Thanh Vân muốn nắm chắc vấn đề ở phương diện kiến trúc, chính hắn sẽ truyền đạt cho các cấp quận huyện tuyến dưới, tất nhiên là tự mình giám sát, điều này rất cần thiết.
Đồng thời gần đây khối chính quyền đã ban bố những quyến nghị quát triệt và chứng thực kiểm nghiệm thực địa, nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới tìm hiểu nhiều lần là điều vô cùng quan trọng.
Trong lòng Trương Thanh Vân hiểu rất rõ về cục diện mình đang gặp phải, trong khối đảng ủy thì Thang Vận Quốc và Trần Hiểu ngày càng nghi kỵ hắn, thực tế gần đây trung ương có tin đồn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, điều này làm cho bọn họ ngoe nguẩy.
Trong khối chính quyền thì Cao Khiêm đang giả vờ ngây dại, hắn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện nhưng thực tế lại đang hoạt động ở thủ đô, liều mạng kéo Trương Thanh Vân làm cá chết trong lưới.
Với hoàn cảnh bên trong là như vậy, bây giờ bên ngoài Trương Thanh Vân lại rút hết cành ô liu về, hắn triệt để đắc tội với vài phương thế lực, nói cục diện bây giờ là loạn trong giặc ngoài cũng không quá phận.
Trương Thanh Vân làm như vậy cũng chính là tìm đường sống trong cõi chết, thời gian không đợi con người, dưới hoàn cảnh như hiện tại thì hắn có thể đợi nhưng Giang Nam thì không. Bây giờ Trương Thanh Vân có ý nghĩ rất rõ ràng, cục diện bốn phía đều là kẻ địch thì người ta sẽ phải chạy lên tuyến trên, tìm đường đi lên tìm sự giúp đỡ từ trung ương.
Trương Thanh Vân tạm thời không biết nên đi tuyến trung ương như thế nào, hắn chọn bước đi vào quần chúng. Hắn thăm viếng hơn mười thành phố, mỗi lần đến các thành phố đều gặp quần chúng, đều nói về tính trọng yếu của vấn đề xem xét chỉnh đốn chất lượng công trình ở Giang Nam, đã nói về vấn đề đả kích hủ bại trong xây dựng.
Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, nhiều năm qua những công trình kiến trúc kéo đến tận các vùng hẻo lánh ở Giang Nam, rất nhiều dân chúng thấy rõ sự việc.
Có người chạy tuyến trên nhưng Trương Thanh Vân lại thích đi đường cơ sở, hắn nhất định phải ổn định cơ sở, để cho hành động có được cơ sở kiên cố của quần chúng, sau đó dần đi lên, khí thế chẻ tre.
Tất nhiên sự việc cũng không chỉ là đơn giản như vậy, Trương Thanh Vân am hiểu nhất chính à lợi dụng điểm mù của người khác. Nếu nói về vấn đề trước mắt thì ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào những chuyện lớn, dù là trong hay ngoài cũng chú tâm đến vấn đề đang xảy ra ở Giang Nam.
Đây chính là thời điểm hoàng kim cho Trương Thanh Vân hiểu rõ tố chất cán bộ cơ sở, có được sự trợ giúp của Lý Vũ Hiệp, Trương Thanh Vân đã đại khái có những hiểu biết về tình huống cán bộ từng thành phố. Bây giờ hắn đang thông qua quá trình thăm viếng, thị sát và phát biểu ý kiến để tìm hiểu những tình huống cán bộ Giang Nam mà thôi.
Trương Thanh Vân gần đây rất coi trọng công việc này, nhưng trước nay hắn không có cơ hội, nguyên nhân cũng vì hắn vừa đến Giang Nam, có quá nhiều công tác cần làm. Khía cạnh khác cũng vì đảng ủy nắm nhân sự quá chặt, Trần Hiểu không cho ai động vào nhân sự, dù kẻ nào cũng bị gây khó dễ, dưới tình huống đó thì Trương Thanh Vân rất khó triển khai mở rộng công tác.
Tình cảnh bây giờ lại không giống, Trần Hiểu không có tinh lực mà cũng chẳng có tâm tư để chú ý đến những vấn đề trên, vì vậy sẽ là cơ hội tốt cho Trương Thanh Vân làm quen cán bộ Giang Nam, xem xét sẵn cơ sở cho những quyết định bổ nhiệm trong tương lai. Đặc biệt là khi Giang Nam điều chỉnh ban ngành thì sẽ có rất nhiều cán bộ cần thay máu, lúc đó những cán bộ tốt là bảo bối cần được sử dụng, Trương Thanh Vân có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, vì vậy hắn chủ trì đại sự có vẻ thành thạo, có thể phòng ngừa chu đáo.
Đêm khuya, ngọn đèn từ trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân vẫn bùng ra, cảnh vệ ở bên cửa biết rất rõ, chỉ cần đèn chụp chưa tắt thì chứng tỏ thủ trưởng còn chưa nghỉ ngơi.
Vì vậy Mao Khiêm thân là cảnh vệ ở bên cạnh Trương Thanh Vân nhiều năm lại chưa từng được nghỉ ngơi sớm, buổi tối khi những nhân viên cần vụ đã nghỉ thì tất cả những vấn đề về trà nước trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân đều do hắn phụ trách.
Lúc này đã xem như là cuối thu, buổi tối Giang Nam rất lạnh, những ngày hôm any Mao Khiêm luôn dùng nhưng bộ áo ấm dài. Hắn đi theo Trương Thanh Vân nhiều năm, gần đây hắn có thể nhìn vào tiết tấu công tác mà biết thủ trưởng đang căng thẳng. Mỗi lần có chuyện lớn xảy ra thì Trương Thanh Vân thường có thói quen ngủ trễ, thậm chí là thức trắng đêm không ngủ.
Thật ra nếu xem xét công tác của Trương Thanh Vân thì buổi tối chưa chắc đã ngồi trong phòng làm việc, có thể là chắp tay sau lưn đi dạo, cũng có thể là thưởng thức trà, đôi khi là đọc sách. Nhưng trong mắt Mao Khiêm thì thủ trưởng giống như một tên lính chuẩn bị đi chiến đấu, mỗi khi gặp sự việc lớn đều tĩnh khí.
Dù bên ngoài có bao nhiêu mưa gió thì Trương Thanh Vân vẫn lù lù bất động, trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung có một câu cảnh giới tỵyệt học: "Dù hắn có mạnh thế nào thì gió xanh vẫn có thể lật núi! ", Trương Thanh Vân có tâm tính và khí độ như vậy.
Mao Khiêm nâng ly trà và đẩy cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, trước mười hai giờ hắn đã đi vào một lần, đó là một lần châm trà thật sự. Nhưng sau mười hai giờ thì tần suất của hắn sẽ dày hơn, nhiều nhất thì nửa giờ sẽ vào một lần.
Đây là thói quen tạo ra trong những năm tháng ở bên cạnh các lãnh đạo tiền bối, bình thường khi lãnh đạo suy xét đến vấn đề khó khăn mà thư ký hay nhân viên công tác sẽ có tần suất cố định, như vậy tần suất sẽ lưu vào ấn tượng của lãnh đạo, dựa theo tần suất này thì thủ trưởng sẽ có thể ước lượng được thời gian.
Nếu tần suất chợt trở nên nhanh hơn, như vậy thủ trưởng sẽ mất đi phán đoán về thời gian, như vậy khả năng nghỉ ngơi sớm sẽ nhiều hơn.
Hôm nay Trương Thanh Vân đang đọc sách, trên bàn có khá nhiều sách, Mao Khiêm đi qua nhìn thấy "Lời thoại nhân gian" của Vương Quốc Duy.
Mao Khiêm khẽ đặt quyển sách lên giá, sau đó hắn vòng qua châm thêm nước cho Trương Thanh Vân, có ý phát ra một âm thanh không lớn. Trương Thanh Vân chú ý đến Mao Khiêm, hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Hảo tiểu tử, có rất nhiều thủ đoạn làm tôi cảm giác tần suất đến châm trà ngày càng nhanh, rõ ràng đang thúc tôi nghỉ ngơi sớm.
Mao Khiêm đứng thẳng người nói:
- Thủ trưởng, cũng không còn sớm nữa, dựa theo quy củ làm việc và nghỉ ngơi ngày thường thì bây giờ đã hơn hai giờ.
- Nói bậy, cậu tưởng rằng tôi không biết thời gian sao? Bây giờ mới hơn mười hai giờ, bây giờ mới hơn mười hai giờ, bình thường tôi ngủ vào lúc mười một giờ, hôm nay ngủ muộn một giờ.
Trương Thanh Vân nói, vừa rồi hắn vừa xem xong một sách tác về lãnh đạo trong quan trường, hắn thấy có cảm xúc. Vì vậy khi Mao Khiêm đến dâng trà với tần suất cao thì hắn cũng có hứng thú nói vài câu.
Vô tình Mao Khiêm đã ở bên cạnh Trương Thanh Vân được sáu năm, Trương Thanh Vân rất thích tiểu tử này, Mao Khiêm luôn thích ứng với công tác, vĩnh viễn cẩn thận tỉ mỉ. Sáu năm qua hầu như hắn luôn chú tâm vào công tác, cho đến bây giờ vẫn chưa thả lỏng, xét từ điểm này thì Trương Thanh Vân cảm thấy kính nể và cảm kích.
Mao Khiêm khi theo Trương Thanh Vân thì chỉ mới hai mươi hai, là một người lính còn khá mới, bây giờ đã là hai mươi tám, đã là lão binh. Trương Thanh Vân vì lo nghĩ cho tương lai của Mao Khiêm mà không muốn tiếp tục giữ lại.
Trong biên chế bộ đội thì độ tuổi chuyển nghề là rất quan trọng, nếu qua độ tuổi mới chuyển nghề thì rất phiền phức, Mao Khiêm đã đến tuổi, Trương Thanh Vân sẽ không giữ lại.
Những ngày trước Trương Thanh Vân đã điện thoại sắp xếp vấn đề này, chẳng qua Mao Khiêm còn chưa biết mà thôi.
Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Cảnh vệ đi theo mình nhiều năm sắp phải ra đi, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ có cảm xúc. Hôm nay hắn nói chuyện với Mao Khiêm để phóng thích cảm xúc này, tất nhiên cũng phóng thích áp lực của mình.
- Tiểu Mao Tử, không lâu nữa tôi sẽ về thủ đô một chuyến, lần này không thể so sánh với dĩ vãng, cực kỳ quan trọng. Nếu lần này cậu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ trọng thưởng.
Trương Thanh Vân khẽ nói.
- Vâng, thủ trưởng, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Mao Khiêm buông ly nhấc tay làm lễ, trả lời nghiêm túc và chăm chú. Trương Thanh Vân nhìn hắn mà cười rất sáng lạn, khoảnh khắc này hắn rất hâm mộ Mao Khiêm, đây đơn thuần chỉ là một chiến sĩ
Không thể không nói Chu Quốc Lập đưa ra quyết định này vì bị ảnh hưởng bởi Hoàng Mẫn Hà, nàng là một người phụ nữ mưu cầu danh lợi chính trị, thích xem xét chính trị, nàng xem xét về Trương Thanh Vân còn mạnh hơn cả so với Chu Quốc Lập. Nàng liệt kê những kinh nghiệm nguy hiểm của Trương Thanh Vân trước đó, chủ tịch Trương có thể vượt qua núi đao biển lửa, bây giờ sao có thể lật thuyền trong khe hẹp?
Tất nhiên quan trọng là Hoàng Mẫn Hà đã vạch ra cho Chu Quốc Lập một con đường sáng, trước đó Chu Quốc Lập không thể có mặt mũi đến nhận tội với Trương Thanh Vân, vì trên tay không có lá bài gì, nếu đơn giản đi nhận tội thì làm gì còn độ nặng?
Bây giờ tình hình đã không giống, dùng đầu gối cũng biết đám người Hà Khôn có bụng dạ khó lường với Trương Thanh Vân, nếu Chu Quốc Lập nằm trong đám người Hà Khôn thì sẽ là một trợ lực lớn cho Trương Thanh Vân.
Như vậy Trương Thanh Vân có thể biết địch biết ta, do đó cũng xem như lấy được tiên cơ. Chu Quốc Lập có thể đứng vững dưới tình huống nguy cấp, Trương Thanh Vân không thể không cho hắn chút kính trọng, vì vậy mà khúc mắc giữa hai người sẽ được loại bỏ một cách vô cùng hợp lý.
Chu Quốc Lập cùng Hoàng Mẫn Hà bàn bạc với nhau đến tận khuya, khi đưa ra quyết đoán thì tinh thần của hắn hoàn toàn được buông lỏng. Khi hắn thả lỏng thì di chứng xối nước lạnh đã đến, sau đó hắn phát sốt, ngày hôm sau không thể rời khỏi giường, không thể không đi điều trị ở bệnh viện.
Gần đây Trương Thanh Vân lợi dụng khoảng thời gian nửa tháng để đi khắp mười thành phố và khu tự trị ở Giang Nam, lãnh đạo khối chính quyền xuống tuyến dưới thị sát là điều đương nhiên. Thậm chí khi thủ tướng Đỗ được đề bạt làm thủ tướng đã nói một nguyện vọng, đó chính là trong kiếp sống chính trị muốn tranh thủ đi đến tất cả các quận huyện trong cả nước.
Ví dụ như giang nam, toàn tỉnh có hơn mười thành phố, vậy cả nước có hơn ba mươi tỉnh và khu tự trị, nếu tính sơ lược cũng có cả ngàn quận huyện, đi qua các quận huyện một lần cũng là một công trình khổng lồ. Tuy thủ tướng Đỗ có nguyện vọng to lớn nhưng rõ ràng đến bây giờ còn chưa hoàn thành mục tiêu.
Một lãnh đạo quốc gia còn chú trọng cơ sở đến mức như vậy, Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, tất nhiên hắn cũng coi quá trình thăm viếng cơ sở là nhiệm vụ quan trọng nhất. Lần này Trương Thanh Vân muốn nắm chắc vấn đề ở phương diện kiến trúc, chính hắn sẽ truyền đạt cho các cấp quận huyện tuyến dưới, tất nhiên là tự mình giám sát, điều này rất cần thiết.
Đồng thời gần đây khối chính quyền đã ban bố những quyến nghị quát triệt và chứng thực kiểm nghiệm thực địa, nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới tìm hiểu nhiều lần là điều vô cùng quan trọng.
Trong lòng Trương Thanh Vân hiểu rất rõ về cục diện mình đang gặp phải, trong khối đảng ủy thì Thang Vận Quốc và Trần Hiểu ngày càng nghi kỵ hắn, thực tế gần đây trung ương có tin đồn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, điều này làm cho bọn họ ngoe nguẩy.
Trong khối chính quyền thì Cao Khiêm đang giả vờ ngây dại, hắn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện nhưng thực tế lại đang hoạt động ở thủ đô, liều mạng kéo Trương Thanh Vân làm cá chết trong lưới.
Với hoàn cảnh bên trong là như vậy, bây giờ bên ngoài Trương Thanh Vân lại rút hết cành ô liu về, hắn triệt để đắc tội với vài phương thế lực, nói cục diện bây giờ là loạn trong giặc ngoài cũng không quá phận.
Trương Thanh Vân làm như vậy cũng chính là tìm đường sống trong cõi chết, thời gian không đợi con người, dưới hoàn cảnh như hiện tại thì hắn có thể đợi nhưng Giang Nam thì không. Bây giờ Trương Thanh Vân có ý nghĩ rất rõ ràng, cục diện bốn phía đều là kẻ địch thì người ta sẽ phải chạy lên tuyến trên, tìm đường đi lên tìm sự giúp đỡ từ trung ương.
Trương Thanh Vân tạm thời không biết nên đi tuyến trung ương như thế nào, hắn chọn bước đi vào quần chúng. Hắn thăm viếng hơn mười thành phố, mỗi lần đến các thành phố đều gặp quần chúng, đều nói về tính trọng yếu của vấn đề xem xét chỉnh đốn chất lượng công trình ở Giang Nam, đã nói về vấn đề đả kích hủ bại trong xây dựng.
Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, nhiều năm qua những công trình kiến trúc kéo đến tận các vùng hẻo lánh ở Giang Nam, rất nhiều dân chúng thấy rõ sự việc.
Có người chạy tuyến trên nhưng Trương Thanh Vân lại thích đi đường cơ sở, hắn nhất định phải ổn định cơ sở, để cho hành động có được cơ sở kiên cố của quần chúng, sau đó dần đi lên, khí thế chẻ tre.
Tất nhiên sự việc cũng không chỉ là đơn giản như vậy, Trương Thanh Vân am hiểu nhất chính à lợi dụng điểm mù của người khác. Nếu nói về vấn đề trước mắt thì ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào những chuyện lớn, dù là trong hay ngoài cũng chú tâm đến vấn đề đang xảy ra ở Giang Nam.
Đây chính là thời điểm hoàng kim cho Trương Thanh Vân hiểu rõ tố chất cán bộ cơ sở, có được sự trợ giúp của Lý Vũ Hiệp, Trương Thanh Vân đã đại khái có những hiểu biết về tình huống cán bộ từng thành phố. Bây giờ hắn đang thông qua quá trình thăm viếng, thị sát và phát biểu ý kiến để tìm hiểu những tình huống cán bộ Giang Nam mà thôi.
Trương Thanh Vân gần đây rất coi trọng công việc này, nhưng trước nay hắn không có cơ hội, nguyên nhân cũng vì hắn vừa đến Giang Nam, có quá nhiều công tác cần làm. Khía cạnh khác cũng vì đảng ủy nắm nhân sự quá chặt, Trần Hiểu không cho ai động vào nhân sự, dù kẻ nào cũng bị gây khó dễ, dưới tình huống đó thì Trương Thanh Vân rất khó triển khai mở rộng công tác.
Tình cảnh bây giờ lại không giống, Trần Hiểu không có tinh lực mà cũng chẳng có tâm tư để chú ý đến những vấn đề trên, vì vậy sẽ là cơ hội tốt cho Trương Thanh Vân làm quen cán bộ Giang Nam, xem xét sẵn cơ sở cho những quyết định bổ nhiệm trong tương lai. Đặc biệt là khi Giang Nam điều chỉnh ban ngành thì sẽ có rất nhiều cán bộ cần thay máu, lúc đó những cán bộ tốt là bảo bối cần được sử dụng, Trương Thanh Vân có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, vì vậy hắn chủ trì đại sự có vẻ thành thạo, có thể phòng ngừa chu đáo.
Đêm khuya, ngọn đèn từ trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân vẫn bùng ra, cảnh vệ ở bên cửa biết rất rõ, chỉ cần đèn chụp chưa tắt thì chứng tỏ thủ trưởng còn chưa nghỉ ngơi.
Vì vậy Mao Khiêm thân là cảnh vệ ở bên cạnh Trương Thanh Vân nhiều năm lại chưa từng được nghỉ ngơi sớm, buổi tối khi những nhân viên cần vụ đã nghỉ thì tất cả những vấn đề về trà nước trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân đều do hắn phụ trách.
Lúc này đã xem như là cuối thu, buổi tối Giang Nam rất lạnh, những ngày hôm any Mao Khiêm luôn dùng nhưng bộ áo ấm dài. Hắn đi theo Trương Thanh Vân nhiều năm, gần đây hắn có thể nhìn vào tiết tấu công tác mà biết thủ trưởng đang căng thẳng. Mỗi lần có chuyện lớn xảy ra thì Trương Thanh Vân thường có thói quen ngủ trễ, thậm chí là thức trắng đêm không ngủ.
Thật ra nếu xem xét công tác của Trương Thanh Vân thì buổi tối chưa chắc đã ngồi trong phòng làm việc, có thể là chắp tay sau lưn đi dạo, cũng có thể là thưởng thức trà, đôi khi là đọc sách. Nhưng trong mắt Mao Khiêm thì thủ trưởng giống như một tên lính chuẩn bị đi chiến đấu, mỗi khi gặp sự việc lớn đều tĩnh khí.
Dù bên ngoài có bao nhiêu mưa gió thì Trương Thanh Vân vẫn lù lù bất động, trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung có một câu cảnh giới tỵyệt học: "Dù hắn có mạnh thế nào thì gió xanh vẫn có thể lật núi! ", Trương Thanh Vân có tâm tính và khí độ như vậy.
Mao Khiêm nâng ly trà và đẩy cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, trước mười hai giờ hắn đã đi vào một lần, đó là một lần châm trà thật sự. Nhưng sau mười hai giờ thì tần suất của hắn sẽ dày hơn, nhiều nhất thì nửa giờ sẽ vào một lần.
Đây là thói quen tạo ra trong những năm tháng ở bên cạnh các lãnh đạo tiền bối, bình thường khi lãnh đạo suy xét đến vấn đề khó khăn mà thư ký hay nhân viên công tác sẽ có tần suất cố định, như vậy tần suất sẽ lưu vào ấn tượng của lãnh đạo, dựa theo tần suất này thì thủ trưởng sẽ có thể ước lượng được thời gian.
Nếu tần suất chợt trở nên nhanh hơn, như vậy thủ trưởng sẽ mất đi phán đoán về thời gian, như vậy khả năng nghỉ ngơi sớm sẽ nhiều hơn.
Hôm nay Trương Thanh Vân đang đọc sách, trên bàn có khá nhiều sách, Mao Khiêm đi qua nhìn thấy "Lời thoại nhân gian" của Vương Quốc Duy.
Mao Khiêm khẽ đặt quyển sách lên giá, sau đó hắn vòng qua châm thêm nước cho Trương Thanh Vân, có ý phát ra một âm thanh không lớn. Trương Thanh Vân chú ý đến Mao Khiêm, hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Hảo tiểu tử, có rất nhiều thủ đoạn làm tôi cảm giác tần suất đến châm trà ngày càng nhanh, rõ ràng đang thúc tôi nghỉ ngơi sớm.
Mao Khiêm đứng thẳng người nói:
- Thủ trưởng, cũng không còn sớm nữa, dựa theo quy củ làm việc và nghỉ ngơi ngày thường thì bây giờ đã hơn hai giờ.
- Nói bậy, cậu tưởng rằng tôi không biết thời gian sao? Bây giờ mới hơn mười hai giờ, bây giờ mới hơn mười hai giờ, bình thường tôi ngủ vào lúc mười một giờ, hôm nay ngủ muộn một giờ.
Trương Thanh Vân nói, vừa rồi hắn vừa xem xong một sách tác về lãnh đạo trong quan trường, hắn thấy có cảm xúc. Vì vậy khi Mao Khiêm đến dâng trà với tần suất cao thì hắn cũng có hứng thú nói vài câu.
Vô tình Mao Khiêm đã ở bên cạnh Trương Thanh Vân được sáu năm, Trương Thanh Vân rất thích tiểu tử này, Mao Khiêm luôn thích ứng với công tác, vĩnh viễn cẩn thận tỉ mỉ. Sáu năm qua hầu như hắn luôn chú tâm vào công tác, cho đến bây giờ vẫn chưa thả lỏng, xét từ điểm này thì Trương Thanh Vân cảm thấy kính nể và cảm kích.
Mao Khiêm khi theo Trương Thanh Vân thì chỉ mới hai mươi hai, là một người lính còn khá mới, bây giờ đã là hai mươi tám, đã là lão binh. Trương Thanh Vân vì lo nghĩ cho tương lai của Mao Khiêm mà không muốn tiếp tục giữ lại.
Trong biên chế bộ đội thì độ tuổi chuyển nghề là rất quan trọng, nếu qua độ tuổi mới chuyển nghề thì rất phiền phức, Mao Khiêm đã đến tuổi, Trương Thanh Vân sẽ không giữ lại.
Những ngày trước Trương Thanh Vân đã điện thoại sắp xếp vấn đề này, chẳng qua Mao Khiêm còn chưa biết mà thôi.
Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Cảnh vệ đi theo mình nhiều năm sắp phải ra đi, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ có cảm xúc. Hôm nay hắn nói chuyện với Mao Khiêm để phóng thích cảm xúc này, tất nhiên cũng phóng thích áp lực của mình.
- Tiểu Mao Tử, không lâu nữa tôi sẽ về thủ đô một chuyến, lần này không thể so sánh với dĩ vãng, cực kỳ quan trọng. Nếu lần này cậu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ trọng thưởng.
Trương Thanh Vân khẽ nói.
- Vâng, thủ trưởng, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Mao Khiêm buông ly nhấc tay làm lễ, trả lời nghiêm túc và chăm chú. Trương Thanh Vân nhìn hắn mà cười rất sáng lạn, khoảnh khắc này hắn rất hâm mộ Mao Khiêm, đây đơn thuần chỉ là một chiến sĩ