Cao Cát Tường khép hờ hai mắt, trong tai vang lên những tiếng ù ù, mãi đến lúc này hắn mới hiểu bệnh tình của Cao Khiêm không phải là giả.
Cao Khiêm nôn nóng, sau đó mất đi sự tỉnh táo, trạng thái tinh thần cách biệt quá lớn so với một quan lớn cấp phó bộ, nhìn qua cứ tưởng là hai người.
- Được rồi, được rồi, anh không cần nổi giận với em, em sẽ để chủ tịch Trương đến thăm anh, khi đó anh có gan thì cứ nói chuyện với anh ấy.
Cao Cát Tường trầm giọng nói, hắn thật sự cảm thấy không nhịn được.
- Nói thì nói, anh sợ sao...
Cao Khiêm nói được nửa câu thì chợt sững sờ:
- Em nói gì? Em nói là ai đến?
Chủ tịch Trương trợn mắt nói:
- Còn là ai nũa, là chủ tịch Trương, Trương Thanh Vân, anh đang dưỡng bệnh, anh ấy đến thăm anh không được sao?
Vẻ mặt Cao Khiêm biến đổi vài lượt, hắn không nói lời nào, khí thế vừa rồi đã tan biết sạch, bắt đầu nằm trên ghế thở dài. Có thể thấy hắn đang lo nghĩ điều gì đó, một lát sau hắn nói:
- Cậu biết hắn sắp làm gì không?
Cao Cát Tường nhịn không được phải cười lên, Cao Khiêm rõ ràng là chim sợ cành cong, còn nói ai không khí khái, chính mình lại sợ hãi. Cao Cát Tường xem xét tư thế vừa rồi mà không nghi ngờ Trương Thanh Vân đến trại an dưỡng này, Cao Khiêm có vẻ muốn sống mái với đối phương.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Cao Khiêm, nhắc đến Trương Thanh Vân thì hắn khúm núm không biết phải làm sao, rõ ràng là miệng hùm gan sứa.
Trương Thanh Vân hôm nay tất nhiên không thể đến đây, nhưng nhìn tình huống thì có thể đoán ra, Cao Khiêm không phải là người ngu, hắn biết lúc này là thời buổi rối loạn, Trương Thanh Vân nếu không muốn có nhiều phiền toái thì không nên đến.
Nhưng Cao Khiêm lại lựa chọn cách thức tin tưởng, điều này nói rõ Trương Thanh Vân là thần kinh mẫn cảm trong lòng Cao Khiêm. Hắn liều mạng muốn đẩy Trương Thanh Vân vào chỗ chết, nguyên nhân có hơn phân nửa là sợ hãi, không phải vì thứ gì khác.
Trương Thanh Vân không đến, còn có một người đến, Cao Cát Tường không nắm chắc có thể thuyết phục được Cao Khiêm, vì vậy cũng chỉ có thể nhờ vào Nghê Thu Nguyệt. Những năm này Nghê Thu Nguyệt và Cao Khiêm đứng cách xa nhau, nếu không phải Cao Cát Tường ra mặt thì Nghê Thu Nguyệt sẽ không đến.
Nghê Thu Nguyệt rất ẩn nhẫn, nàng bước xuống từ một chiếc xe bình thường, nếu xét từ phương diện ăn mặc thì trên người là một chiếc áo khoác lông cừu, trang phục tầm thường. Nhưng nàng là người đẹp trời sinh, nàng ăn mặc cái gì cũng khó thể che giấu sự tao nhã.
Thực tế Nghê Thu Nguyệt cũng không còn trẻ, phụ nữ qua bốn mươi sẽ đi trên con đường tụt dốc, nhưng điều này không xuất hiện trên người nàng, năm tháng giống như không lưu lại giấu vết nào, dù là dung nhan vẫn làm người ta rung động như xưa.
Cao Cát Tường chỉ liếc mắt nhìn đã di dời ánh mắt, tuy hắn không quan tâm chuyện gió trăng nhưng đứng trước mắt một người đẹp như Nghê Thu Nguyệt cũng chẳng thể thờ ơ hoàn toàn.
Nếu so sánh với Cao Cát Tường thì Cao Khiêm lại đứng lên, Nghê Thu Nguyệt híp mắt nhìn Cao Khiêm rồi nói:
- Sao vậy? Anh ngây ngốc thật rồi à? Không biết tôi sao?
Cao Khiêm chợt run người, hắn gật đầu như gà mổ thóc:
- Em nói gì vậy, ngồi, ngồi đi.
Cao Cát Tường thầm thở dài một hơi, lần đầu tiên hắn cảm thấy Cao Khiêm quá yếu ớt không chịu nổi một đòn, giống như có một câu nói "Càng già càng hồ đồ, gan càng nhỏ".
Bây giờ không phải vì Cao Khiêm bị bệnh hay không mà Cao Cát Tường không nhìn thấy trên người hắn chút khí khái đàn ông. Bây giờ Cao Khiêm là điển hình của người nôn nóng mất đi lý trí, mặt khác còn rất nhát gan, còn có sự dịu dàng thái quá của phụ nữ.
Cao Cát Tường tìm một cơ hội đứng lên nói lời cáo từ, Cao Khiêm không nói gì, Nghê Thu Nguyệt lại không đồng ý, nàng nhất định phải giữ Cao Cát Tường ở lại dùng cơm. Nàng nói:
- Cát Tường, vất vả lắm mới đến Giang Nam một chuyến, cậu dù thế nào cũng phải ở lại ăn một bữa cơm với cha chứ? Anh của cậu những năm này đã là địa đầu xà ở Giang Nam, nhưng dạo này hình như đã bị hỏng mất vài phần, nếu tiếp tục như vậy thì địa đầu xà chỉ còn là một con rắn chết.
Nghê Thu Nguyệt nói rất bình thản, vẻ mặt Cao Khiêm chợt biến đổi, nàng không lên tiếng. Cao Cát Tường thở ra một hơi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có Nghê Thu Nguyệt thì Cao Cát Tường cũng không cần lo lắng đến Cao Khiêm.
Thức ăn trong khu an dưỡng có thể so sánh với khách sạn xa hoa, giữa trưa còn có rượu, Nghê Thu Nguyệt cố ý làm một chai Laffey, giống như anh em gặp lại, cũng giống như vợ chồng gặp lại. Trên bàn cơm Cao Khiêm dần khôi phục lại như thường, hắn liên tục mời rượu Cao Cát Tường, có vẻ rất nhiệt tình, cực kỳ có phong thái của chủ nhân.
Dưới sự chủ đạo của Cao Khiêm, ba người dùng cơm rất vui vẻ. Trên bàn cơm Nghê Thu Nguyệt đã ra lệnh cho Cao Khiêm dừng lại tất cả hành vi nguy hiểm, cố gắng an tâm tĩnh dưỡng.
Có vài lần Cao Khiêm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Nghê Thu Nguyệt nói hết lời rồi lại cau mày:
- Anh Cao, có gì thì anh cứ nói, hôm nay Cát Tường và anh không nói lời nào, như vậy người ta sẽ tưởng rằng tôi là kẻ ngang ngược bá đạo, không cho anh quyền lên tiếng.
- Sao có thể là như vậy?
Cao Khiêm nói, vẻ mặt hắn chợt trở nên có chút ảm đạm, hắn cầm ly rượu đỏ đổ vào miệng rồi nói:
- Thật ra trng lòng tôi cũng rất rõ ràng, Trương Thanh Vân không phải dạng tầm thường, bây giờ đừng tương rằng Giang Nam ầm ĩ là tốt, tình thế giống như Trương Thanh Vân rơi vào tuyệt cảnh, nhưng...
Cao Khiêm lắc đầu, trên mặt tỏ ra bất đắc dĩ, hắn tiếp tục nói:
- Các người không biết được sự lợi hại của Trương Thanh Vân nhưng tôi biết rất rõ, trong khối chính quyền tỉnh Giang Nam thì Trương Thanh Vân trước nay khống chế toàn diện chỉ trong thời gian một tháng.
- Chỉ cần nhìn cách phân công các phó chủ tịch lần đầu tiên thì đã thấy Trương Thanh Vân nắm rất nhiều tin tức bí ẩn, có vài người có vấn đề được hắn sắp xếp chu đáo, có lẽ khi đó hắn đã nghĩ đến ngày hôm nay.
- Các người có phát hiện ra không, bây giờ bên ngoài tin đồn đầy trời nhưng Trương Thanh Vân không có bất kỳ động tác gì rõ ràng, đây là tích cách của hắn sao?
Cao Khiêm vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt càng ảm đạm:
- Sự việc khác thường tất nhiên có biến hóa khác thường, đúng là không ổn...
Cao Khiêm lầm bầm, hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, bộ dạng càng thêm uể oải. Cao Cát Tường và Nghê Thu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, lúc này Cao Khiêm phân tích rất rõ ràng, nào phải là Cao Khiêm vừa rồi?
- Vậy anh muốn làm gì? Anh đây là...
Cao Cát Tường nói.
Gương mặt Cao Khiêm chợt lạnh lẽo:
- Anh có biện pháp nào sao? Ở Giang Nam có Trương Thanh Vân, như vậy anh căn bản không có bất kỳ không gian nào khác. Anh muốn rời khỏi Giang Nam nhưng đám Tam thúc lại có quá nhiều băn khoăn, không cho anh đi.
- Anh bất đắc dĩ mới dùng chiêu đá hậu, khi anh đá hậu cũng không ngờ sẽ tham dự vào tràng phong ba lần này. Nói thật, dù là Thang Vận Quốc hay Trương Thanh Vân đều là nhân vật lợi hại, anh biết minh khôn thể trêu vào.
Cao Khiêm cười ha ha rồi vỗ vỗ đầu nói:
- Vì vậy anh là người miệng hùm gan sứa, Trương Thanh Vân là người mua danh chuộc tiếng, phong ba lần này anh là kẻ gây rối nhiều nhất, anh không nể mặt hắn, nhưng nếu hắn chiếm được tiên cơ thì anh lại là người an toàn nhất. Hơn nữa dù sao năm xưa anh cũng từng là cấp trên của hắn, nếu hắn đuổi cùng giết tuyệt thì sẽ bị người ta chụp mũ, đây không phải là phong cách của hắn.
- Tất nhiên Trương Thanh Vân rơi đài là tốt nhất, anh đi đầu hô hào, Thang Vận Quốc không phải người mù, tất nhiên lão sẽ thấy được công lao của anh...
Cao Khiêm chậm rãi nói, lời nói có ý nghĩ rất rõ ràng, có thể nói là mưu tính sâu xa, điều này làm cho Cao Cát Tường và Nghê Thu Nguyệt phải kinh hoàng. Đặc biệt là Cao Cát Tường, trước nay hắn luôn cảm thấy mình hơn người khi đối diện với Cao Khiêm, hắn cũn thường hay quan tâm đến Cao Khiêm trong gia tộc, nhưng hắn không ngờ mình cũng là người không hiểu Cao Khiêm.
- Ha ha.
Cao Khiêm cười ha hả, bội dạng rất âm nhu nhưng thần thái lại hòa ái. Hắn chợt nhíu mày nói:
- Cát Tường, cậu rất ngạc nhiên phải không? Cậu và anh không giống nhau, từ nhỏ cậu đã được gia tộc sủng ái, con đường làm quan đều được trải thảm, cậu chỉ cần cất bước là có được tương lai huy hoàng.
- Anh thì khác.
Trên mặt Cao Khiêm có chút thống khổ, hắn chưa tình là một người đàn ông, đây là nổi đau của cả đời hắn.
- Anh chỉ là một người bị cho ra rìa, thân phận thiếu gia của Cao gia thật ra chẳng có mấy tác dụng với anh. Sau khi anh tốt nghiệp đại học thì bị vứt bỏ ở Giang Nam, nếu không phải anh làm ra được vài thứ ra hồn thì gia tộc sẽ hoàn toàn bỏ rơi anh.
- Đây không phải anh nói bừa, những năm qua có bao nhiêu người bị gia tộc bỏ quên, em hiểu điều này hơn anh. Cậu Tám xuất ngoại vài chục năm chưa quay về, nguyên nhân thế nào cậu hiểu rồi chứ?
Giọng điệu của Cao Khiêm rất bình thản nhưng từng câu từng chữ lại rất khí thế, hắn vừa nói vừa đứng lên:
- Nói thật nhé, nhiều năm qua anh rất hâm mộ em, cảm thấy em có tương lai rộng mở, tiềm lực vô hạn, thành công sẽ khó đong đếm. Anh và em cũng khó thể so sánh với nhau, anh không bằng em, sao có thể so sánh được?
Rượu đỏ như máu, Cao Khiêm nâng ly rượu lên môi, hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng tay lau chút rượu dính trên môi. Đúng lúc này ly rượu rơi xuống đất, âm thanh của Mao Khiêm cũng được kéo lên cao, hắn nói:
- Nhưng bây giờ anh đang căng thẳng, nếu nói một cách nghiêm khắc thì cái nhìn của anh dã biến đổi, mà người làm anh thay đổi cách nhìn chính là Trương Thanh Vân.
- Trương Thanh Vân là ai? Hắn chỉ là một con kiến hôi, hắn sinh ra ở góc núi Ung Bình, khi chúng ta còn đang tiếp nhận giáo dục chính thống thì hắn còn đang nghịch đất mà thôi. Khi chúng ta là cán bộ của chính đàn thì hắn chỉ là một cán bộ thôn chạy trối chết, sau lưng chúng ta có thế gia để người người hâm mộ nhưng sau lưng hắn lại rỗng tuếch.
- Nhưng bây giờ nhìn lại, nhìn anh và em, sao lại như vậy? Vì sao? Nguyên nhân chính là nhân tố con người, không trải qua mưa vùi gió dập, không trải qua cực khổ sao có thể thành tài? Một người trong lòng không mạnh thì sẽ khó thể phát triển.
- Vì vậy bây giờ anh có thể chịu được, dù Trương Thanh Vân cưỡi lên đầu lên cổ thì anh vẫn phải nhẫn nại. Anh càng hiểu được cách tự bảo vệ mình, bây giờ anh tiến thối không xong, rất nhiều người đã cho rằng anh chết chắc, anh tìm đường chết, nhưng đám người đang chê cười kia lại không biết, cười người hở răng...
Cao Khiêm nói, lời nói đưa ra tất cả cảm xúc dồn nén. Thực tế khoảng thời gian này hắn rất khó chịu, mỗi ngà đều ở một nơi buồn tẻ, đây là khảo nghiệm vượt qua sự nhẫn nại của hắn
Cao Khiêm nôn nóng, sau đó mất đi sự tỉnh táo, trạng thái tinh thần cách biệt quá lớn so với một quan lớn cấp phó bộ, nhìn qua cứ tưởng là hai người.
- Được rồi, được rồi, anh không cần nổi giận với em, em sẽ để chủ tịch Trương đến thăm anh, khi đó anh có gan thì cứ nói chuyện với anh ấy.
Cao Cát Tường trầm giọng nói, hắn thật sự cảm thấy không nhịn được.
- Nói thì nói, anh sợ sao...
Cao Khiêm nói được nửa câu thì chợt sững sờ:
- Em nói gì? Em nói là ai đến?
Chủ tịch Trương trợn mắt nói:
- Còn là ai nũa, là chủ tịch Trương, Trương Thanh Vân, anh đang dưỡng bệnh, anh ấy đến thăm anh không được sao?
Vẻ mặt Cao Khiêm biến đổi vài lượt, hắn không nói lời nào, khí thế vừa rồi đã tan biết sạch, bắt đầu nằm trên ghế thở dài. Có thể thấy hắn đang lo nghĩ điều gì đó, một lát sau hắn nói:
- Cậu biết hắn sắp làm gì không?
Cao Cát Tường nhịn không được phải cười lên, Cao Khiêm rõ ràng là chim sợ cành cong, còn nói ai không khí khái, chính mình lại sợ hãi. Cao Cát Tường xem xét tư thế vừa rồi mà không nghi ngờ Trương Thanh Vân đến trại an dưỡng này, Cao Khiêm có vẻ muốn sống mái với đối phương.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của Cao Khiêm, nhắc đến Trương Thanh Vân thì hắn khúm núm không biết phải làm sao, rõ ràng là miệng hùm gan sứa.
Trương Thanh Vân hôm nay tất nhiên không thể đến đây, nhưng nhìn tình huống thì có thể đoán ra, Cao Khiêm không phải là người ngu, hắn biết lúc này là thời buổi rối loạn, Trương Thanh Vân nếu không muốn có nhiều phiền toái thì không nên đến.
Nhưng Cao Khiêm lại lựa chọn cách thức tin tưởng, điều này nói rõ Trương Thanh Vân là thần kinh mẫn cảm trong lòng Cao Khiêm. Hắn liều mạng muốn đẩy Trương Thanh Vân vào chỗ chết, nguyên nhân có hơn phân nửa là sợ hãi, không phải vì thứ gì khác.
Trương Thanh Vân không đến, còn có một người đến, Cao Cát Tường không nắm chắc có thể thuyết phục được Cao Khiêm, vì vậy cũng chỉ có thể nhờ vào Nghê Thu Nguyệt. Những năm này Nghê Thu Nguyệt và Cao Khiêm đứng cách xa nhau, nếu không phải Cao Cát Tường ra mặt thì Nghê Thu Nguyệt sẽ không đến.
Nghê Thu Nguyệt rất ẩn nhẫn, nàng bước xuống từ một chiếc xe bình thường, nếu xét từ phương diện ăn mặc thì trên người là một chiếc áo khoác lông cừu, trang phục tầm thường. Nhưng nàng là người đẹp trời sinh, nàng ăn mặc cái gì cũng khó thể che giấu sự tao nhã.
Thực tế Nghê Thu Nguyệt cũng không còn trẻ, phụ nữ qua bốn mươi sẽ đi trên con đường tụt dốc, nhưng điều này không xuất hiện trên người nàng, năm tháng giống như không lưu lại giấu vết nào, dù là dung nhan vẫn làm người ta rung động như xưa.
Cao Cát Tường chỉ liếc mắt nhìn đã di dời ánh mắt, tuy hắn không quan tâm chuyện gió trăng nhưng đứng trước mắt một người đẹp như Nghê Thu Nguyệt cũng chẳng thể thờ ơ hoàn toàn.
Nếu so sánh với Cao Cát Tường thì Cao Khiêm lại đứng lên, Nghê Thu Nguyệt híp mắt nhìn Cao Khiêm rồi nói:
- Sao vậy? Anh ngây ngốc thật rồi à? Không biết tôi sao?
Cao Khiêm chợt run người, hắn gật đầu như gà mổ thóc:
- Em nói gì vậy, ngồi, ngồi đi.
Cao Cát Tường thầm thở dài một hơi, lần đầu tiên hắn cảm thấy Cao Khiêm quá yếu ớt không chịu nổi một đòn, giống như có một câu nói "Càng già càng hồ đồ, gan càng nhỏ".
Bây giờ không phải vì Cao Khiêm bị bệnh hay không mà Cao Cát Tường không nhìn thấy trên người hắn chút khí khái đàn ông. Bây giờ Cao Khiêm là điển hình của người nôn nóng mất đi lý trí, mặt khác còn rất nhát gan, còn có sự dịu dàng thái quá của phụ nữ.
Cao Cát Tường tìm một cơ hội đứng lên nói lời cáo từ, Cao Khiêm không nói gì, Nghê Thu Nguyệt lại không đồng ý, nàng nhất định phải giữ Cao Cát Tường ở lại dùng cơm. Nàng nói:
- Cát Tường, vất vả lắm mới đến Giang Nam một chuyến, cậu dù thế nào cũng phải ở lại ăn một bữa cơm với cha chứ? Anh của cậu những năm này đã là địa đầu xà ở Giang Nam, nhưng dạo này hình như đã bị hỏng mất vài phần, nếu tiếp tục như vậy thì địa đầu xà chỉ còn là một con rắn chết.
Nghê Thu Nguyệt nói rất bình thản, vẻ mặt Cao Khiêm chợt biến đổi, nàng không lên tiếng. Cao Cát Tường thở ra một hơi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có Nghê Thu Nguyệt thì Cao Cát Tường cũng không cần lo lắng đến Cao Khiêm.
Thức ăn trong khu an dưỡng có thể so sánh với khách sạn xa hoa, giữa trưa còn có rượu, Nghê Thu Nguyệt cố ý làm một chai Laffey, giống như anh em gặp lại, cũng giống như vợ chồng gặp lại. Trên bàn cơm Cao Khiêm dần khôi phục lại như thường, hắn liên tục mời rượu Cao Cát Tường, có vẻ rất nhiệt tình, cực kỳ có phong thái của chủ nhân.
Dưới sự chủ đạo của Cao Khiêm, ba người dùng cơm rất vui vẻ. Trên bàn cơm Nghê Thu Nguyệt đã ra lệnh cho Cao Khiêm dừng lại tất cả hành vi nguy hiểm, cố gắng an tâm tĩnh dưỡng.
Có vài lần Cao Khiêm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Nghê Thu Nguyệt nói hết lời rồi lại cau mày:
- Anh Cao, có gì thì anh cứ nói, hôm nay Cát Tường và anh không nói lời nào, như vậy người ta sẽ tưởng rằng tôi là kẻ ngang ngược bá đạo, không cho anh quyền lên tiếng.
- Sao có thể là như vậy?
Cao Khiêm nói, vẻ mặt hắn chợt trở nên có chút ảm đạm, hắn cầm ly rượu đỏ đổ vào miệng rồi nói:
- Thật ra trng lòng tôi cũng rất rõ ràng, Trương Thanh Vân không phải dạng tầm thường, bây giờ đừng tương rằng Giang Nam ầm ĩ là tốt, tình thế giống như Trương Thanh Vân rơi vào tuyệt cảnh, nhưng...
Cao Khiêm lắc đầu, trên mặt tỏ ra bất đắc dĩ, hắn tiếp tục nói:
- Các người không biết được sự lợi hại của Trương Thanh Vân nhưng tôi biết rất rõ, trong khối chính quyền tỉnh Giang Nam thì Trương Thanh Vân trước nay khống chế toàn diện chỉ trong thời gian một tháng.
- Chỉ cần nhìn cách phân công các phó chủ tịch lần đầu tiên thì đã thấy Trương Thanh Vân nắm rất nhiều tin tức bí ẩn, có vài người có vấn đề được hắn sắp xếp chu đáo, có lẽ khi đó hắn đã nghĩ đến ngày hôm nay.
- Các người có phát hiện ra không, bây giờ bên ngoài tin đồn đầy trời nhưng Trương Thanh Vân không có bất kỳ động tác gì rõ ràng, đây là tích cách của hắn sao?
Cao Khiêm vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt càng ảm đạm:
- Sự việc khác thường tất nhiên có biến hóa khác thường, đúng là không ổn...
Cao Khiêm lầm bầm, hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, bộ dạng càng thêm uể oải. Cao Cát Tường và Nghê Thu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, lúc này Cao Khiêm phân tích rất rõ ràng, nào phải là Cao Khiêm vừa rồi?
- Vậy anh muốn làm gì? Anh đây là...
Cao Cát Tường nói.
Gương mặt Cao Khiêm chợt lạnh lẽo:
- Anh có biện pháp nào sao? Ở Giang Nam có Trương Thanh Vân, như vậy anh căn bản không có bất kỳ không gian nào khác. Anh muốn rời khỏi Giang Nam nhưng đám Tam thúc lại có quá nhiều băn khoăn, không cho anh đi.
- Anh bất đắc dĩ mới dùng chiêu đá hậu, khi anh đá hậu cũng không ngờ sẽ tham dự vào tràng phong ba lần này. Nói thật, dù là Thang Vận Quốc hay Trương Thanh Vân đều là nhân vật lợi hại, anh biết minh khôn thể trêu vào.
Cao Khiêm cười ha ha rồi vỗ vỗ đầu nói:
- Vì vậy anh là người miệng hùm gan sứa, Trương Thanh Vân là người mua danh chuộc tiếng, phong ba lần này anh là kẻ gây rối nhiều nhất, anh không nể mặt hắn, nhưng nếu hắn chiếm được tiên cơ thì anh lại là người an toàn nhất. Hơn nữa dù sao năm xưa anh cũng từng là cấp trên của hắn, nếu hắn đuổi cùng giết tuyệt thì sẽ bị người ta chụp mũ, đây không phải là phong cách của hắn.
- Tất nhiên Trương Thanh Vân rơi đài là tốt nhất, anh đi đầu hô hào, Thang Vận Quốc không phải người mù, tất nhiên lão sẽ thấy được công lao của anh...
Cao Khiêm chậm rãi nói, lời nói có ý nghĩ rất rõ ràng, có thể nói là mưu tính sâu xa, điều này làm cho Cao Cát Tường và Nghê Thu Nguyệt phải kinh hoàng. Đặc biệt là Cao Cát Tường, trước nay hắn luôn cảm thấy mình hơn người khi đối diện với Cao Khiêm, hắn cũn thường hay quan tâm đến Cao Khiêm trong gia tộc, nhưng hắn không ngờ mình cũng là người không hiểu Cao Khiêm.
- Ha ha.
Cao Khiêm cười ha hả, bội dạng rất âm nhu nhưng thần thái lại hòa ái. Hắn chợt nhíu mày nói:
- Cát Tường, cậu rất ngạc nhiên phải không? Cậu và anh không giống nhau, từ nhỏ cậu đã được gia tộc sủng ái, con đường làm quan đều được trải thảm, cậu chỉ cần cất bước là có được tương lai huy hoàng.
- Anh thì khác.
Trên mặt Cao Khiêm có chút thống khổ, hắn chưa tình là một người đàn ông, đây là nổi đau của cả đời hắn.
- Anh chỉ là một người bị cho ra rìa, thân phận thiếu gia của Cao gia thật ra chẳng có mấy tác dụng với anh. Sau khi anh tốt nghiệp đại học thì bị vứt bỏ ở Giang Nam, nếu không phải anh làm ra được vài thứ ra hồn thì gia tộc sẽ hoàn toàn bỏ rơi anh.
- Đây không phải anh nói bừa, những năm qua có bao nhiêu người bị gia tộc bỏ quên, em hiểu điều này hơn anh. Cậu Tám xuất ngoại vài chục năm chưa quay về, nguyên nhân thế nào cậu hiểu rồi chứ?
Giọng điệu của Cao Khiêm rất bình thản nhưng từng câu từng chữ lại rất khí thế, hắn vừa nói vừa đứng lên:
- Nói thật nhé, nhiều năm qua anh rất hâm mộ em, cảm thấy em có tương lai rộng mở, tiềm lực vô hạn, thành công sẽ khó đong đếm. Anh và em cũng khó thể so sánh với nhau, anh không bằng em, sao có thể so sánh được?
Rượu đỏ như máu, Cao Khiêm nâng ly rượu lên môi, hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng tay lau chút rượu dính trên môi. Đúng lúc này ly rượu rơi xuống đất, âm thanh của Mao Khiêm cũng được kéo lên cao, hắn nói:
- Nhưng bây giờ anh đang căng thẳng, nếu nói một cách nghiêm khắc thì cái nhìn của anh dã biến đổi, mà người làm anh thay đổi cách nhìn chính là Trương Thanh Vân.
- Trương Thanh Vân là ai? Hắn chỉ là một con kiến hôi, hắn sinh ra ở góc núi Ung Bình, khi chúng ta còn đang tiếp nhận giáo dục chính thống thì hắn còn đang nghịch đất mà thôi. Khi chúng ta là cán bộ của chính đàn thì hắn chỉ là một cán bộ thôn chạy trối chết, sau lưng chúng ta có thế gia để người người hâm mộ nhưng sau lưng hắn lại rỗng tuếch.
- Nhưng bây giờ nhìn lại, nhìn anh và em, sao lại như vậy? Vì sao? Nguyên nhân chính là nhân tố con người, không trải qua mưa vùi gió dập, không trải qua cực khổ sao có thể thành tài? Một người trong lòng không mạnh thì sẽ khó thể phát triển.
- Vì vậy bây giờ anh có thể chịu được, dù Trương Thanh Vân cưỡi lên đầu lên cổ thì anh vẫn phải nhẫn nại. Anh càng hiểu được cách tự bảo vệ mình, bây giờ anh tiến thối không xong, rất nhiều người đã cho rằng anh chết chắc, anh tìm đường chết, nhưng đám người đang chê cười kia lại không biết, cười người hở răng...
Cao Khiêm nói, lời nói đưa ra tất cả cảm xúc dồn nén. Thực tế khoảng thời gian này hắn rất khó chịu, mỗi ngà đều ở một nơi buồn tẻ, đây là khảo nghiệm vượt qua sự nhẫn nại của hắn