Bố Y Quan Đạo

Chương 116: Khu vực quân sự

Cảnh Sương và Trương Thanh Vân đang chạy xe như bay trên đường cao tốc thành phố Vũ Đức.
Sau khi kết thúc hội nghị kinh tế huyện thì công tác của Trương Thanh Vân đã dần ít hẳn đi, hơn nữa Trương Thanh Vân còn đề cử với Hoàng Tung Sơn để Vương Đào tạm thời tiếp nhận chức vụ chủ trì công tác hằng ngày của huyện ủy. Hoàng Tung Sơn phê chỉ thị đồng ý, đây chính là liều thuốc an thần cho Trương Thanh Vân, nguyên nhân là gì thì tất cả mọi người đều đã biết.
Mỗi ngày đi làm Trương Thanh Vân đều vùi đầu vào trong những vấn đề của xã Lật Tử Bình, hắn phải làm sao để hòa nhập vào trong công tác khi đến Lật Tử Bình? Làm sao để phát động dân chúng tiếp nhận chính sách của chính phủ? Làm sao để kích thích những nhà máy chè hoạt động tích cực? Đồng thời cũng cần có sự hỗ trợ về tài chính của huyện ủy và chính phủ...Đây là tất cả những vấn đề mà Trương Thanh Vân suy xét vào khoảng thời gian vừa qua.
Sau khi tìm hiểu tài liệu, thăm hỏi các các bộ cơ sở, khảo sát thực địa thì lúc này trong lòng Trương Thanh Vân cũng nắm chắc được phần cơ bản. Hắn đã có được một tư tưởng sơ bộ về những công tác sau khi xuống Lật Tử Bình, còn vấn đề chi tiết như thế nào thì cần phải nhận thức cụ thể mới phân tích được.
Mọi chuyện đã có chút mạch lạc, tâm tư cũng đã ổn định nên Trương Thanh Vân lại cảm thấy rảnh rỗi, vì vậy mà Cảnh Sương mới đề xuất trước tết hai người đến thành phố Vũ Đức thăm Cảnh Chiến. Nhiều năm qua hai chị em Cảnh Sương chưa từng được ở cùng với nhau nhiều ngày, hơn nữa lúc này Cảnh Sương lại chính là vợ của Trương Thanh Vân.
Mà năm sau nhiệm vụ của Cảnh Chiến lại rất nặng, chắc chắn chị em Cảnh Sương cũng có ít cơ hội gặp mặt nhau hơn, vì vậy Cảnh Sương mới dứt khoát trước tết phải đến thăm em một lần.
Trương Thanh Vân cũng rất tò mò với chuyến đi lần này, Vũ Đức là một thành phố trong đất liền, tất nhiên nhiệm vụ quốc phòng cũng không được chú trọng, chắc chắn đóng quân sẽ rất ít, chắc chắn sẽ không có một vị tướng. Nhưng cũng không biết Triệu Truyền là người thuộc binh chủng nào mà hoàn toàn dừng chân ở thành phố Vũ Đức. Trương Thanh Vân kiểm tra danh sách thị ủy, chính ủy quân khu trong Vũ Đức thì chỉ có quân hàm cấp đại tá, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ, cũng rất tò mò với Triệu Truyền.
Sau khi chạy trên đường cao tốc được một lúc thì cũng đến quốc lộ, sau đó lại đi vào đường nhỏ, dần dần ngày càng xa xôi.
- A Sương, chúng ta đang đi đâu đây? Không phải đến nơi bộ đội đóng quân đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói.
- Không phải, chúng ta phải đi đến vùng giáp ranh, em trai của em cấp bậc rất thấp nên không có xe, chúng ta phải qua bên kia đón.
Cảnh Sương cười nói.
- Đúng rồi, Bưu tử thuộc binh chủng nào? Sao nơi đóng quân lại xa xôi như vậy?
Cảnh Sương lắc đầu nói:
- Còn chưa đến đâu, đợi tí nữa chắc chắn anh sẽ giật mình, kỷ luật trong quân của em chúng ta rất nghiêm, anh có thấy dãy núi trước mặt không? Bọn họ ở sâu bên trong, nơi đó có một con sông, anh đã nghe qua Áp Tử Hà chưa?
- Áp Tử Hà? Áp Tử Hà không phải thuộc thành phố Vũ Lăng sao?
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói.
- Nơi đây là thượng du, hạ du mới là thành phố Vũ Lăng...
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn đang định mở miệng thì điện thoại trong túi áo lại vang lên, vì vậy đành phải bấm nút nghe.
- Alo, chủ nhiệm Trương phải không? Anh đang ở chỗ nào thế?
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Vương Đào.
- Lão Vương à, tôi đang ở Vũ Đức, có chuyện gì không?
- Ở Vũ Đức sao? Không, không, không có gì, hôm nay mở hội nghị thường ủy thảo luận vấn đề nhân sự, sao anh lại đến Vũ Đức?
Vũ Đức giật mình nói.
Trương Thanh Vân không nhịn được phải cười thầm, hắn thầm nghĩ hội nghị thường ủy có gì liên quan đến mình chứ? Trọng điểm của ngày hôm nay chắc chắn là nhân tuyển cho chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy.
- Trương...Trương...Chủ nhiệm Trương, tôi sẽ gọi lại khi hội nghị thường ủy kết thúc, tôi...Trước tiên tôi gọi điện thoại chúc mừng anh!
Vương Đào nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hôm nay Vương Đào sao lại ăn nói lắp bắp như vậy? Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ rồi bỗng chốc hiểu rõ tất cả, hắn nhịn không được phải cười nói:
- Lão Vương à, anh có phải vì lần đầu tiên đảm nhiệm trọng trách thư ký hội nghị thường ủy mà có chút căng thẳng không?
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới vang lên giọng nói mất tự nhiên của Vương Đào:
-...Cái kia...Có một chút, có một chút. Tôi tưởng rằng anh đang ở Ung Bình, muốn tìm anh tâm sự, nào ngờ...
- Không cần căng thẳng, không cần căng thẳng, cứ coi như là một hội nghị bình thường là được. Cái gì cũng có lần đầu tiên, dần dần cũng sẽ quen thôi.
Trương Thanh Vân mở lời an ủi.
-...Tôi muốn hỏi anh...
- Tút, tút, tút!
Trương Thanh Vân nhìn vào điện thoại, không còn chút sóng nào, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, xe đang leo núi, đường núi gập ghềnh và uốn quanh, Cảnh Sương lái xe rất chậm.
Trương Thanh Vân hạ cửa sổ, hắn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, lúc này hắn phát hiện ra xe đang chạy trên một vách đá dựng đứng, bên cạnh chính là vực sâu vạn trượng. Dưới vách núi là một dòng sông uốn lượn, từ trên nhìn xuống giống như một con rắn màu xanh đang bò qua khe núi rồi kéo dài về phía trước.
Trương Thanh Vân có thể mơ hồ nhìn thấy những kiến trúc lốm đốm màu trắng trên ngọn núi phương xa, khi đến gần hơn thì hắn mới phát hiện những kiến trúc liên tục chuyển động. Hắn híp mắt xem xét cẩn thận thì nhìn thấy những kiến trúc kia chính là hàng loạt ra đa.
Xe hơi vòng vo một lúc lâu thì Trương Thanh Vân nhìn thấy trên vách núi đối diện có hàng loạt sợi cáp điện cao thế, hơn nữa còn có vẻ như vô cùng vô tận. Trương Thanh Vân cố gắng đảo mắt xem xét cũng không biết những sợi cáp điện cao thế bắt đầu từ nơi đâu tới, giống như xuất hiện từ trên mặt nước, cũng giống như từ trong khe đá và vách núi chui ra, hơn nữa những sợi cáp điện này nhìn không rõ lai lịch và khó thể nắm bắt đường đi.
- Thế nào? Mở mang kiến thức phải không? chỉ cần đi xuống sườn núi là đến nơi.
Cảnh Sương cười nói.
Trương Thanh Vân gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng ngoài chấn động thì chỉ là chấn động. Từ khi nào thành phố Vũ Đức có một địa phương kỳ dị thế này, sao mình không biết?
- Anh nhìn kỹ xem, trên mặt sông có thuyền đánh cá, cá nơi này rất ngon, chúng ta sẽ dừng lại mua một ít.
Cảnh Sương nói.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm về phía mặt sông, quả nhiên thấy bóng dáng những chiếc thuyền lốm đốm. Hắn đang định híp mắt nhìn kỹ thì đột nhiên những tiếng động ầm ầm vang lên. Trương Thanh Vân lập tức cúi người xuống theo bản năng, hắn điều chính một góc độ chính xác để nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn thấy từ sâu trong núi phóng lên một chiếc trực thăng quân dụng, trực thăng càng bay càng cao, cuối cùng lại phóng về phía trước rồi biến mất ở phương xa vô tận.
Sau khi lên đến đỉnh núi thì Cảnh Sương lại lái xe đi xuống, sau vài chục phút thì Trương Thanh Vân cảm giác được mình càng ngày càng gần con sông bên dưới. Sau khi đi thêm một đoạn thì hắn phát hiện trước mặt không xa có một cái chợ nhỏ, trước chợ là một chiếc cổng vòm bằng xi măng khổng lồ, trên cổng vòm ghi ba chữ Nhân Triều Hà như rồng bay phượng múa.
- Được rồi, chúng ta phải dừng lại ở đây, nếu đi vào thì sẽ đến vùng cấm quân sự, nơi đây cách vùng cấm một cái thôn, có lẽ Bưu Tử đang ở đây chờ chúng ta.
Cảnh Sương nói, sau đó nàng dừng xe lại bên đường.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương bước xuống xe, lúc này Trương Thanh Vân có chút hăng hái đi dạo trong thôn. Sau khi nghe khẩu âm của các vị hương thân phụ lão nói chuyện thì hắn mới chắc chắn đây chính là địa bàn của Vũ Đức, hôm nay hắn rõ ràng đã mở rộng tầm mắt, đây rõ ràng là một vùng thế ngoại đào viên nhưng cũng chính là khu vực quân sự.
Trương Thanh Vân chỉ cần xem xét tình hình này thì biết đây là lực lượng bộ đội đặc biệt của quốc gia, nếu không phải là công binh thì cũng là pháo binh. Mà khả năng lớn nhất thì Triệu Truyền chính là người phụ trách toán quân này.
- Chị, chị!
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đồng thời quay đầu thì nhìn thấy Cảnh Chiến đang xách theo hai túi lớn đi về phía hai người. hắn mặc một bộ quân phục màu xanh, nhìn có vẻ rất hoạt bát, trên vai là một gạch hai sao, cấp trung úy.
- À, anh...Anh rể, anh cũng đến sao?
Cảnh Chiến vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì lập tức sững sốt, nhưng sau đó lại cười nói. Sau đó hắn đưa một túi đồ sang một tay rồi chìa tay nắm chặt bàn tay Trương Thanh Vân.
- Á!
Trương Thanh Vân cảm thấy bàn tay mình bị bóp thật chặt, các khớp xương bàn tay dồn lại truyền đến cảm giác đau nhức. Tiểu tử Cảnh Chiến rõ ràng đã tặng cho Trương Thanh Vân một món quà ra mắt khá độc đáo.
- Bưu tử cậu, suốt ngày không bao giờ nghiêm chỉnh, đáng đánh đòn.
Cảnh Sương ở bên cạnh dùng giọng giận dữ nói, nàng cong ngón tay tạo nên bộ dạng muốn cốc đầu.
- Hì hì, em chỉ đùa với anh rể một chút thôi.
Cảnh Chiến cười ngây ngô nói:
- Cũng tiện tay xem bình thường anh rể có ức hiếp chị không, kết quả rất hài lòng, ít nhất thì chị vẫn còn che chở cho anh ấy.
- Em...Em...
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt đỏ ửng, nàng hô lớn rồi phóng đến. Cảnh Chiến cười hì hì rồi khéo léo trốn tránh, thân thể Cảnh Sương vì thay đổi phương hướng quá đột ngột mà nhào vào lòng Trương Thanh Vân.
- Ha ha, chị, chị làm gì đấy? Em cũng không làm gì đấy nhé!
Cảnh Chiến cười ha hả nói.
- Em...
Cảnh Sương làm bộ lấn tới nhưng Trương Thanh Vân vội vàng kéo nàng lại, lúc này Cảnh Chiến lại bày ra vẻ mặt vô tội. Cảnh Sương trợn mắt nhìn Cảnh Chiến rồi nói:
- Đúng là một tiểu tử chưa trưởng thành, em nói đi, đã lớn thế này rồi...
Cảnh Sương bắt đầu một lượt thao thao bất tuyệt, Cảnh Chiến lập tức mở lời cầu xin:
- Chị, em chỉ đùa một chút thôi, chỉ đùa thôi...Cái này...Em đã mỏi nhừ tay ra rồi.
- Đáng đời.
Cảnh Sương trừng mắt liếc Cảnh Chiến, sau đó nhìn xuống hai túi nặng trong tay em mình. Nàng chợt dừng lại rồi nói:
- Xe ở bên kia, em mang hai túi này lên trước, chị và Thanh Vân đi mua cá.
- Không cần! Em vừa mua rồi, hì hì, lần này chị sẽ không mắng nữa đấy chứ?
Cảnh Chiến nói.
Cảnh Sương dùng ánh mắt tức giận nhìn Cảnh Chiến, ánh mắt nàng dần trở nên dịu dàng:
- Chúng ta trở về thôi.
- Chị, để em lái xe cho!
Cảnh Chiến đi đến bên cạnh xe rồi buông hai túi xuống nói.
- Không được, em chạy rất ẩu, với tình hình giao thông vào lúc này thì ai dám ngồi?
- Không, sẽ không chạy ẩu, xe thủ trưởng đều do em chạy, vậy mà chị còn nghi ngờ.
Cảnh Chiến lầm bầm nói, Cảnh Sương lại trừng mắt nhìn rồi lè lưỡi làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân, cũng không nói lời nào.
- Chị, thật ra hôm nay chị cũng không cần phải đến đón, thủ trưởng cũng muốn đi Vũ Đức.
Sau khi lên xe thì Cảnh Chiến nói.
- Vậy à? Sao em không nói sớm? Chị còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật, em...Tiểu tử này...
Cảnh Sương mở lời trách móc.
Vẻ mặt Cảnh Chiến lộ ra vẻ xin lỗi, một lúc sau hắn mới lầm bầm:
- Em cũng vì muốn được gặp chị và anh rể nhanh hơn một chút mà thôi, mà em cũng quên mất vấn đề kia.
- Không cần phải lo, anh đã mua và bỏ vào thùng xe vài đặc sản vùng núi, thủ trưởng là đại nhân vật, chắc chắn cũng sẽ không quan tâm đến việc lễ vật có quý giá hay không.
Trương Thanh Vân nói giải vây.
Cảnh Chiến cười rồi vứt về phía Trương Thanh Vân cái nhìn cảm kích. Hắn thầm nghĩ anh rể quả nhiên chu đáo, chuyện gì cũng có thể suy xét được, chị gái mình có được một người chồng thế này quả nhiên rất đáng để hài lòng.
Xe hơi đi vòng vo trên đường núi hơn hai giờ thì mới tiến vào thành phố Vũ Đức. Lúc này sắc trời đã tối, Cảnh Sương cũng đạp mạnh chân ga, xe chạy như tên bắn về phía khách sạn Lệ Cảnh. Cảnh Sương đã đặt sẳn hai gian phòng ở khách sạn Lệ Cảnh cũng vì muốn ở lại đây vài ngày, Cảnh Chiến nghỉ đông quá ít ngày, nếu về Ung Bình cũng chẳng được nghỉ ngơi, hơn nữa cha mẹ đã sớm qua đời, bây giờ hai chị em gặp nhau thì cũng đã mừng lắm rồi

back top