Mùa đông hiu quạnh, nước sông Giang Thủy xuống thấp, trước đó hai bên bờ sông Thanh Giang bừng bừng sức sống cây cối xanh tươi nhưng bây giờ khung cảnh rất điêu linh, trụi lủi, nhìn qua làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Cao Khiêm ngồi sau xe, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, cặp môi đỏ ửng yêu dị đã không còn, hôm nay môi hắn hơi trắng, có chút phát lạnh.
Tất cả mọi thứ chẳng qua Cao Khiêm quá căng thẳng, thực tế tối nay hắn đến gặp Trương Thanh Vân còn căng thẳng hơn khi gặp cục tổ chức trung ương. Hắn biết rõ lần này đến nói chuyện là phỏng vấn, Trương Thanh Vân là lãnh đạo trực tiếp của hắn, bây giờ là kẻ quyết định tương lai của hắn.
Dù trước kia Cao Khiêm cực kỳ tự tin, hắn cho rằng Trương Thanh Vân sẽ không làm gì được mình. Nhưng từ khi Trương Thanh Vân vung tay ở Giang Nam, động tác của hắn với biên độ quá lớn làm người ta sợ hãi, vì vậy Cao Khiêm không thể sinh ra hoài nghi về phán đoán của mình.
Thử nghĩ mà xem, Trương Thanh Vân dám đối mặt với đám thế lực ở Giang Nam, càng làm cho người ta sợ hãi chính là trung ương ở phía sau ủng hộ. Những thứ này có thể nói là hoàn toàn phá vỡ dự đoán của Cao Khiêm, bây giờ Cao Khiêm không dám nghĩ Trương Thanh Vân sẽ hạ thủ lưu tình với mình.
Hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng không đơn giản coi đó là vấn đề để Trương Thanh Vân có thể lưu tình, bây giờ khối chính quyền là nhà của Trương Thanh Vân, khối chính quyền cần xoay quanh một người. Cao Khiêm là một mâu thuẫn ở bên trong khối chính quyền, hắn thật sự không nghĩ ra Trương Thanh Vân sẽ định vị mình thế nào.
- Khụ, khụ! Text được lấy tại
Cao Khiêm ho khan vài tiếng, hắn lại nghĩ đến những lời cổ vũ của Nghê Thu Nguyệt lúc gần đi. Nghê Thu Nguyệt nói cho hắn biết không có gì phải lo lắng, Trương Thanh Vân không phải hổ ăn thịt người, Trương Thanh Vân bất bây giờ cũng rất nôn nóng. Dù sao Trương Thanh Vân còn phải suy xét cả phương diện ban ngành chính quyền, nói toajc ra là lãnh đạo đảng. Trương Thanh Vân muốn quán triệt ý chỉ của mình ở Giang Nam, nếu đảng ủy vẫn do Thang Vận Quốc áp chế, như vậy hắn không thể đạt được mục đích. Vì vậy nếu xét từ góc độ trên, Cao Khiêm sẽ không phải kẻ bết bát.
Cao Khiêm cẩn thận xem xét lời nói của Nghê Thu Nguyệt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy mà những cảm giác nôn nóng lo lắng cũng bớt đi một chút.
Trương Thanh Vân tự mình nghênh đón Cao Khiêm ở dưới lầu, Cao Khiêm cũng là một thường ủy tỉnh ủy nhưng không ở trong khu nhà thường ủy, hắn có một khu nhà cao cấp ở bên ngoài.
- Chủ tịch, anh đã quay về chủ trì đại cục, tôi tài học thấp kém, uy vọng không đủ, kinh nghiệm với tình huống lúc này rất kém. Nói một lời không sợ anh chê cười, khi sự việc mới bắt đầu xảy ra thì tôi đã cực kỳ chột dạ.
Cao Khiêm nói, thái độ rất thành thật, chân thành, không có vẻ giả vờ.
Trương Thanh Vân chỉ cười cười mà không tiếp lời Cao Khiêm, trước kia Cao Khiêm là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng ban tuyến dưới. Bây giờ Cao Khiêm nói mình tài học thấp kém, lời này không làm Trương Thanh Vân cảm thấy tự đắc, chỉ thầm lắc đầu với Cao Khiêm.
Cao Khiêm này mưu lược không thấp, hắn biết mình có vị trí xấu hổ, vì vậy muốn giả bệnh đề kiếm chút đồng tình, như vậy đã nó lên đầu óc rất linh hoạt. Hơn nữa người này cũng châm lửa ở thủ đô, cực kỳ không phải với Trương Thanh Vân, tình huống nằm trong rạng thái giữ mình của Tằng Quốc Phiên, cũng coi như có chút thao lược.
Nhưng nếu dựa theo sách "Nhìn người" thì Cao Khiêm hiểu Trương Thanh Vân, muốn lợi dụng thủ đoạn làm để Trương Thanh Vân không tiện là kẻ địch, tùy tiện kéo chút quan hệ cũng coi như là sách lược tốt.
Nếu không thì Cao Khiêm có thể lấy công làm thủ, không cần phải giữ bo bo lấy mình. Còn những lời nịnh hót thi càng không cần, sợ rằng sẽ mất thân phận của mình.
Trương Thanh Vân đưa Cao Khiêm vào phòng khách, hắn tự tay pha trà. Đáng lý ra Cao Khiêm vào thì Thẩm Di nên đi ra, nhưng tạm thời Trương Thanh Vân cho nàng dự thính, hắn cẩn thận xem như gặp mặt Cao Khiêm lần này là cả công và tư, có Thẩm Di ở bên cạnh thì chứng tỏ lập trường công.
Nếu nói ra thì có chút kỳ quái, trên quan trường thường có những chuyện như vậy, ví dụ Cao Khiêm lần này đến thăm hỏi Trương Thanh Vân nhưng không thể nói rõ vấn đề, chẳng qua xong vấn đề chào hỏi thì lập tức bổ sung báo so của công tác chính quyền.
Thật ra Trương Thanh Vân cũn không phải ngày đầu tiên về Giang Nam, vài ngày trước Cao Khiêm thường hay đến báo cáo công tác. Nhưng hôm nay Cao Khiêm chuẩn bị rất có hệ thống, hắn báo cáo rõ ràng tình hình công tác của khối chính quyền cho Trương Thanh Vân.
Cao Khiêm báo cáo rất trật tự rõ ràng, đối với những vấn đề có nghi vấn hoặc cần Trương Thanh Vân tự quyết định thì đều được nói rõ, hắn dùng hành động thực tế để bày tỏ thời gian gần đây mình công tác rất cẩn trọng. Cao Khiêm rõ ràng là vâng mệnh trong lúc nguy nan, hắn có thẻ biểu hiện tốt trong nguy nan, như vậy cũng là tư sản nên khoe khoang.
Trương Thanh Vân chăm chú nghe Cao Khiêm báo cáo, hắn thầm gật đầu, mãi cho đến khi báo cáo xong thì hắn sẽ không chen vào.
Cao Khiêm nói xong thì tình cảnh trở nên trầm mặc, Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dù bận rộn vẫn ung dung. Cao Khiêm thì rất trấn định, hắn cũng uống trà như Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Cao Khiêm nhưng không nói lời nào, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Cao Khiêm nhưng không vội tỏ thái độ, Nếu nói theo ý nào đó thì Trương Thanh Vân lần này muốn lật bài tẩy ở Giang Nam, đây cũng xem như một lần thay đổi người hầu.
Thường thì thay đổi nhân sự thường khó thể qua loa, Trương Thanh Vân đã hấp thu được những tinh túy ở bên trong, hơn nữa thường chăm chú học tập, hắn rất thận trọng với vấn đề này.
Tuy Trương Thanh Vân rất hiểu Cao Khiêm nhưng Tằng Quốc Phiên từng nói: "Dùng người phải biết người, biết đạo người, có thể xem xét qua nhiều phương diện, quan sát và rút ra phương pháp sử dụng hợp lý."
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không vì mối quen biết với Cao Khiêm mà tự tiện bỏ qua thói quen của mình.
Trương Thanh Vân nhìn người trước tiên là tư thái, sau đó xem chân, thế chân, động tác chân, biến hóa dưới chân, một người tâm tình có bình ổn hay không thường nhìn vào cặp chân.
Nếu đứng trên nền cát, người thật sự trầm ổn, tu dưỡng cao, tâm tính ổn định, như vậy hai người nói chuyện với nhau một vài giờ thì chỉ để lại trên mặt cát hai dấu chân mà thôi. Nhưng những người tâm tình kích động, vội vàng xao động, như vạy dấu chân sẽ rối tinh rối mù. Trước sau có hai kết quả, cũng có thể căn cứ vào đó mà xem xét tình huống biến hóa.
- Chủ tịch Cao, có một chuyện tôi luôn xem xét.
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, hắn dưng lạ một lúc nânng ly trầ lên nhấp một ngụm, sau đó dùng ánh mắt như cười như không nhìn Cao Khiêm. Lúc này hai chân Cao Khiêm khẽ di chuyển, phản ứng sự thay đổi nội tâm.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- À, nói thêm, có liên quan đến anh. Là thế này, sau khi trải qua sự cố ở Giang Nam, trung ương sẽ điều chỉnh đảng ủy chính quyền Giang Nam, thời cơ đã chín muồi. Xét tình huống trước mắt thì cục tổ chức trung ương sẽ trưng cầu ký kiến của tôi và bí thư Thang, sau đó sẽ đưa ra quyết định.
Trương Thanh Vân gõ tay lên ghế sa lông rất có tiết tấu, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, ánh mắt đảo qua Cao Khiêm nói:
- Trong mắt tôi thì vị tí của anh không thể dịch chuyển, hơn nữa còn phải tăng thêm trọng trách.
- Sự thật chứng minh vấn đề ở Giang Nam chủ yếu là do công tác đảng ủy không nắm mạnh, những này trước tôi đã trao đổi với bí thư, hai người chúng tôi cùng có chung một nhận thức, đó là năng lực công tác của ban ngành đảng ủy cực kỳ quan trọng.
- Anh là người Giang Nam, kinh nghiệm công tác phông phú, chắc chắn cũng hiểu rất rõ công tác ở Giang Nam. Vì vậy dù xé theo năng lực hay lý lịch, tôi đẩy mạnh ý kiến giúp anh nhận thêm trọng trách.
Cao Khiêm chợt sững sờ, hắn chợt ngồi thẳng lên, khoảnh khắc này hắn cảm thấy những cảm giác vui sướng làm choáng váng đầu óc. Hắn biết Trương Thanh Vân đang giúp mình lên làm phó bí thư tỉnh ủy.
Đây là kết quả mà Cao Khiêm không thể ngờ, Trương Thanh Vân có lực lượng quá nhỏ ở đảng ủy, nếu xét nhân tuyển chức phó bí thư thì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc phải đánh cờ, cuối cùng nhất có thể là trung ương cử xuống lính hàng không hoặc từ cán bộ từ địa phương khác tiến xuống.
Bây giờ cục diện Giang Nam chính là Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc muốn dùng vị trí phó bí thư làm giảm xóc, đối với Trương Thanh Vân thì đón một người mới không bằng chọn một người cũ.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân nói muốn giúp Cao Khiêm làm phó bí thư đảng ủy, đây chẳng phải muốn dựng Cao Khiêm ở khối đảng ủy sao?
Không phải chỉ có Cao Khiêm cảm thấy khó tưởng, ngay cả Thẩm Di ở bên cạnh cũng cảm thấy thái quá, nàng liên tục lén nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thở dài nói:
- Chủ tịch Cao, lần này hành động đả kích hủ bại đã triển khai mở rộng và đạt được hiệu quả, ý kiến của tôi là nhanh chóng dừng hành động, bắt đầu ổn định cục diện Giang Nam, để Giang Nam chính thức đi lên quỹ dạo phát triển.
- Bây giờ chúng ta không được chậm trễ, thời gian là vàng, những năm này Giang Nam luôn gặp vấn đề về kinh tế, mình đã rớt lại quá xa, nếu không có gắng đi theo, sợ rằng Giang Nam chúng ta chỉ uống nước mà sống.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn bắt đầu nói vè tương lai phát triển của Hoa Đông. Cao Khiêm nghe thì hiểu được ý của Trương Thanh Vân, Nghê Thu Nguyệt phân tích không sai, Trương Thanh Vân muốn thu tay, hắn không muốn đuổi giết cùng đường, bây giờ muốn ra tay giảng hòa.
Cao Khiêm nghĩ đến đây thì lắc đầu cười khổ, Trương Thanh Vân thật sự dám nghĩ dám làm, đám thế lực ở Giang Nam không là gì với hắn, hắn muốn bóp thì bốp, bây giờ chẳng phải đã xong rồi sao?
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Cao Khiêm ngồi sau xe, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, cặp môi đỏ ửng yêu dị đã không còn, hôm nay môi hắn hơi trắng, có chút phát lạnh.
Tất cả mọi thứ chẳng qua Cao Khiêm quá căng thẳng, thực tế tối nay hắn đến gặp Trương Thanh Vân còn căng thẳng hơn khi gặp cục tổ chức trung ương. Hắn biết rõ lần này đến nói chuyện là phỏng vấn, Trương Thanh Vân là lãnh đạo trực tiếp của hắn, bây giờ là kẻ quyết định tương lai của hắn.
Dù trước kia Cao Khiêm cực kỳ tự tin, hắn cho rằng Trương Thanh Vân sẽ không làm gì được mình. Nhưng từ khi Trương Thanh Vân vung tay ở Giang Nam, động tác của hắn với biên độ quá lớn làm người ta sợ hãi, vì vậy Cao Khiêm không thể sinh ra hoài nghi về phán đoán của mình.
Thử nghĩ mà xem, Trương Thanh Vân dám đối mặt với đám thế lực ở Giang Nam, càng làm cho người ta sợ hãi chính là trung ương ở phía sau ủng hộ. Những thứ này có thể nói là hoàn toàn phá vỡ dự đoán của Cao Khiêm, bây giờ Cao Khiêm không dám nghĩ Trương Thanh Vân sẽ hạ thủ lưu tình với mình.
Hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng không đơn giản coi đó là vấn đề để Trương Thanh Vân có thể lưu tình, bây giờ khối chính quyền là nhà của Trương Thanh Vân, khối chính quyền cần xoay quanh một người. Cao Khiêm là một mâu thuẫn ở bên trong khối chính quyền, hắn thật sự không nghĩ ra Trương Thanh Vân sẽ định vị mình thế nào.
- Khụ, khụ! Text được lấy tại
Cao Khiêm ho khan vài tiếng, hắn lại nghĩ đến những lời cổ vũ của Nghê Thu Nguyệt lúc gần đi. Nghê Thu Nguyệt nói cho hắn biết không có gì phải lo lắng, Trương Thanh Vân không phải hổ ăn thịt người, Trương Thanh Vân bất bây giờ cũng rất nôn nóng. Dù sao Trương Thanh Vân còn phải suy xét cả phương diện ban ngành chính quyền, nói toajc ra là lãnh đạo đảng. Trương Thanh Vân muốn quán triệt ý chỉ của mình ở Giang Nam, nếu đảng ủy vẫn do Thang Vận Quốc áp chế, như vậy hắn không thể đạt được mục đích. Vì vậy nếu xét từ góc độ trên, Cao Khiêm sẽ không phải kẻ bết bát.
Cao Khiêm cẩn thận xem xét lời nói của Nghê Thu Nguyệt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy mà những cảm giác nôn nóng lo lắng cũng bớt đi một chút.
Trương Thanh Vân tự mình nghênh đón Cao Khiêm ở dưới lầu, Cao Khiêm cũng là một thường ủy tỉnh ủy nhưng không ở trong khu nhà thường ủy, hắn có một khu nhà cao cấp ở bên ngoài.
- Chủ tịch, anh đã quay về chủ trì đại cục, tôi tài học thấp kém, uy vọng không đủ, kinh nghiệm với tình huống lúc này rất kém. Nói một lời không sợ anh chê cười, khi sự việc mới bắt đầu xảy ra thì tôi đã cực kỳ chột dạ.
Cao Khiêm nói, thái độ rất thành thật, chân thành, không có vẻ giả vờ.
Trương Thanh Vân chỉ cười cười mà không tiếp lời Cao Khiêm, trước kia Cao Khiêm là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng ban tuyến dưới. Bây giờ Cao Khiêm nói mình tài học thấp kém, lời này không làm Trương Thanh Vân cảm thấy tự đắc, chỉ thầm lắc đầu với Cao Khiêm.
Cao Khiêm này mưu lược không thấp, hắn biết mình có vị trí xấu hổ, vì vậy muốn giả bệnh đề kiếm chút đồng tình, như vậy đã nó lên đầu óc rất linh hoạt. Hơn nữa người này cũng châm lửa ở thủ đô, cực kỳ không phải với Trương Thanh Vân, tình huống nằm trong rạng thái giữ mình của Tằng Quốc Phiên, cũng coi như có chút thao lược.
Nhưng nếu dựa theo sách "Nhìn người" thì Cao Khiêm hiểu Trương Thanh Vân, muốn lợi dụng thủ đoạn làm để Trương Thanh Vân không tiện là kẻ địch, tùy tiện kéo chút quan hệ cũng coi như là sách lược tốt.
Nếu không thì Cao Khiêm có thể lấy công làm thủ, không cần phải giữ bo bo lấy mình. Còn những lời nịnh hót thi càng không cần, sợ rằng sẽ mất thân phận của mình.
Trương Thanh Vân đưa Cao Khiêm vào phòng khách, hắn tự tay pha trà. Đáng lý ra Cao Khiêm vào thì Thẩm Di nên đi ra, nhưng tạm thời Trương Thanh Vân cho nàng dự thính, hắn cẩn thận xem như gặp mặt Cao Khiêm lần này là cả công và tư, có Thẩm Di ở bên cạnh thì chứng tỏ lập trường công.
Nếu nói ra thì có chút kỳ quái, trên quan trường thường có những chuyện như vậy, ví dụ Cao Khiêm lần này đến thăm hỏi Trương Thanh Vân nhưng không thể nói rõ vấn đề, chẳng qua xong vấn đề chào hỏi thì lập tức bổ sung báo so của công tác chính quyền.
Thật ra Trương Thanh Vân cũn không phải ngày đầu tiên về Giang Nam, vài ngày trước Cao Khiêm thường hay đến báo cáo công tác. Nhưng hôm nay Cao Khiêm chuẩn bị rất có hệ thống, hắn báo cáo rõ ràng tình hình công tác của khối chính quyền cho Trương Thanh Vân.
Cao Khiêm báo cáo rất trật tự rõ ràng, đối với những vấn đề có nghi vấn hoặc cần Trương Thanh Vân tự quyết định thì đều được nói rõ, hắn dùng hành động thực tế để bày tỏ thời gian gần đây mình công tác rất cẩn trọng. Cao Khiêm rõ ràng là vâng mệnh trong lúc nguy nan, hắn có thẻ biểu hiện tốt trong nguy nan, như vậy cũng là tư sản nên khoe khoang.
Trương Thanh Vân chăm chú nghe Cao Khiêm báo cáo, hắn thầm gật đầu, mãi cho đến khi báo cáo xong thì hắn sẽ không chen vào.
Cao Khiêm nói xong thì tình cảnh trở nên trầm mặc, Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dù bận rộn vẫn ung dung. Cao Khiêm thì rất trấn định, hắn cũng uống trà như Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Cao Khiêm nhưng không nói lời nào, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Cao Khiêm nhưng không vội tỏ thái độ, Nếu nói theo ý nào đó thì Trương Thanh Vân lần này muốn lật bài tẩy ở Giang Nam, đây cũng xem như một lần thay đổi người hầu.
Thường thì thay đổi nhân sự thường khó thể qua loa, Trương Thanh Vân đã hấp thu được những tinh túy ở bên trong, hơn nữa thường chăm chú học tập, hắn rất thận trọng với vấn đề này.
Tuy Trương Thanh Vân rất hiểu Cao Khiêm nhưng Tằng Quốc Phiên từng nói: "Dùng người phải biết người, biết đạo người, có thể xem xét qua nhiều phương diện, quan sát và rút ra phương pháp sử dụng hợp lý."
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không vì mối quen biết với Cao Khiêm mà tự tiện bỏ qua thói quen của mình.
Trương Thanh Vân nhìn người trước tiên là tư thái, sau đó xem chân, thế chân, động tác chân, biến hóa dưới chân, một người tâm tình có bình ổn hay không thường nhìn vào cặp chân.
Nếu đứng trên nền cát, người thật sự trầm ổn, tu dưỡng cao, tâm tính ổn định, như vậy hai người nói chuyện với nhau một vài giờ thì chỉ để lại trên mặt cát hai dấu chân mà thôi. Nhưng những người tâm tình kích động, vội vàng xao động, như vạy dấu chân sẽ rối tinh rối mù. Trước sau có hai kết quả, cũng có thể căn cứ vào đó mà xem xét tình huống biến hóa.
- Chủ tịch Cao, có một chuyện tôi luôn xem xét.
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, hắn dưng lạ một lúc nânng ly trầ lên nhấp một ngụm, sau đó dùng ánh mắt như cười như không nhìn Cao Khiêm. Lúc này hai chân Cao Khiêm khẽ di chuyển, phản ứng sự thay đổi nội tâm.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- À, nói thêm, có liên quan đến anh. Là thế này, sau khi trải qua sự cố ở Giang Nam, trung ương sẽ điều chỉnh đảng ủy chính quyền Giang Nam, thời cơ đã chín muồi. Xét tình huống trước mắt thì cục tổ chức trung ương sẽ trưng cầu ký kiến của tôi và bí thư Thang, sau đó sẽ đưa ra quyết định.
Trương Thanh Vân gõ tay lên ghế sa lông rất có tiết tấu, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, ánh mắt đảo qua Cao Khiêm nói:
- Trong mắt tôi thì vị tí của anh không thể dịch chuyển, hơn nữa còn phải tăng thêm trọng trách.
- Sự thật chứng minh vấn đề ở Giang Nam chủ yếu là do công tác đảng ủy không nắm mạnh, những này trước tôi đã trao đổi với bí thư, hai người chúng tôi cùng có chung một nhận thức, đó là năng lực công tác của ban ngành đảng ủy cực kỳ quan trọng.
- Anh là người Giang Nam, kinh nghiệm công tác phông phú, chắc chắn cũng hiểu rất rõ công tác ở Giang Nam. Vì vậy dù xé theo năng lực hay lý lịch, tôi đẩy mạnh ý kiến giúp anh nhận thêm trọng trách.
Cao Khiêm chợt sững sờ, hắn chợt ngồi thẳng lên, khoảnh khắc này hắn cảm thấy những cảm giác vui sướng làm choáng váng đầu óc. Hắn biết Trương Thanh Vân đang giúp mình lên làm phó bí thư tỉnh ủy.
Đây là kết quả mà Cao Khiêm không thể ngờ, Trương Thanh Vân có lực lượng quá nhỏ ở đảng ủy, nếu xét nhân tuyển chức phó bí thư thì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc phải đánh cờ, cuối cùng nhất có thể là trung ương cử xuống lính hàng không hoặc từ cán bộ từ địa phương khác tiến xuống.
Bây giờ cục diện Giang Nam chính là Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc muốn dùng vị trí phó bí thư làm giảm xóc, đối với Trương Thanh Vân thì đón một người mới không bằng chọn một người cũ.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân nói muốn giúp Cao Khiêm làm phó bí thư đảng ủy, đây chẳng phải muốn dựng Cao Khiêm ở khối đảng ủy sao?
Không phải chỉ có Cao Khiêm cảm thấy khó tưởng, ngay cả Thẩm Di ở bên cạnh cũng cảm thấy thái quá, nàng liên tục lén nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thở dài nói:
- Chủ tịch Cao, lần này hành động đả kích hủ bại đã triển khai mở rộng và đạt được hiệu quả, ý kiến của tôi là nhanh chóng dừng hành động, bắt đầu ổn định cục diện Giang Nam, để Giang Nam chính thức đi lên quỹ dạo phát triển.
- Bây giờ chúng ta không được chậm trễ, thời gian là vàng, những năm này Giang Nam luôn gặp vấn đề về kinh tế, mình đã rớt lại quá xa, nếu không có gắng đi theo, sợ rằng Giang Nam chúng ta chỉ uống nước mà sống.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn bắt đầu nói vè tương lai phát triển của Hoa Đông. Cao Khiêm nghe thì hiểu được ý của Trương Thanh Vân, Nghê Thu Nguyệt phân tích không sai, Trương Thanh Vân muốn thu tay, hắn không muốn đuổi giết cùng đường, bây giờ muốn ra tay giảng hòa.
Cao Khiêm nghĩ đến đây thì lắc đầu cười khổ, Trương Thanh Vân thật sự dám nghĩ dám làm, đám thế lực ở Giang Nam không là gì với hắn, hắn muốn bóp thì bốp, bây giờ chẳng phải đã xong rồi sao?