Hội nghị thường ủy, trước đó có rất nhiều người không dự liệu được hội nghị lần này sẽ có tranh luận khốc liệt như vậy.
Trên hội nghị người người đều mổ xẻ xem có nên "mở lưới" hay không, tranh luận khốc liệt, hai bên không ai nhường ai, thế núi sông khó dung.
Hai bên có quan điểm khác biệt, âm thanh hòa hoãn là rất thấp, vì vậy nghe qua thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Người lên tiếng đầu tiên chính là bí thư thị ủy Thành Đô Tần Quốc Quyền, hắn nói:
- Các đồng chí, tôi giơ hai tay giúp đỡ, quyết sách cần phải thận trọng. Còn nguyên nhân, rất rõ ràng, mục đích của chúng ta không phải là ép tất cả các xí nghiệp vào chỗ chết, như vậy sẽ tạo nên thương tổn cho kinh tế. Chúng ta cần phải nhanh chóng đẩy lùi tà khí, cần nghiêm túc giữ vững trật tự kinh tế và xã hội.
- Tôi tin mọi người cũn đều có thể thấy, tình hình trước mắt thì tỉnh chúng ta đang phát triển rực rỡ, trật tự kinh tế và xã hội đều tốt, đã đạt đến mục đích mong muốn. Hơn nữa những người và những xí nghiệp cần phải nghiêm trị đã tỏ thái độ thừa nhận trách nhiệm rất tốt, chúng ta không nên quá bảo thủ, cần gì phải chĩa lưỡi kiếm lên kẻ đã chạy lại?
- Nói thật, giữ lại một xí nghiệp vĩ đại là không dễ dàng, những xí nghiệp này sẽ tạo ra cống hiến vô cùng to lớn cho Giang Nam, tương lai sẽ tiếp tục tạo ra cống hiến. Chúng ta cần phải tỉnh táo, bình tĩnh, cần phải cụ thể xử lý vấn đề.
Tần Quốc Quyền nói, giọng điệu giống như đã định luận sự việc, lời nói khá lớn, khí thế khá đủ, có thể nói là trái ngược với thái độ bình thường của hắn. Trước kia Tần Quốc Quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy sẽ không chắc chắn định luận như vậy.
Tần Quốc Quyền nói xong thì hội trường im ắng cả phút đồng hồ, Quý Đông Phương là phó chủ tịch thường vụ, hắn nghe vậy mà hai hàng chân mày nhăn lại, hắn cảm thấy âm điệu của hội nghị hôm nay là không đúng.
Quý Đông Phương đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn muốn tìm được chút ám hiệu từ chủ tịch. Nhưng Trương Thanh Vân căn bản không nhìn hắn, vẻ mặt mây trôi nước chảy, hắn vùi đầu vào văn kiện trên bàn.
Hội trường tẻ ngắt trong chốc lát thì có trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu và thư ký trưởng Mã Đào lên tiếng giúp đỡ, cục diện càng ngày càng sáng.
Xem ra có nhiều người chuẩn bị tốt cho đề tài thảo luận lần này, trước đó bọn họ có liên hệ đầy đủ, nếu không sẽ chẳng nghiêng về một phía, một người nói và nhiều người ủng hộ, người phía sau muốn chống cũng khó.
Bí thư ủy ban kỷ luật Miêu Cường đẩy kính, hắn đứng lên nói:
- Cái vị, nghiêm trị những người và xí nghiệp có liên quan đến vấn đề chính là quyết nghị của đảng ủy, bây giờ chúng ta đảo ngược lại quyết nghị này, chẳng phải quá lật lọng sao?
- Hơn nữa còn có nhiều vấn đề di chứng chưa được xử lý, đó chính là trình tự tư pháp, có nhiều chuyện cần phải theo, cần phải làm việc theo nếp. Ai cũng ngang hàng trước pháp luật, tư pháp không được khinh nhờn, dù là cá nhân nào, dù là đơn vị nào cũng không được phép có sự thiên vị.
- Còn nữa, vừa rồi bí thư Tần nói đến thành tích của chúng ta, như vậy thành tích của chúng ta có được từ đâu? Chẳng phải chúng ta có thủ đoạn sấm sét, chẳng phải chúng ta có quyết tâm kiên định mới có được thành tích lớn như vậy sao?
- Vào thời điểm mấu chốt này nhân tâm Giang Nam vừa được buông lỏng, chúng ta giơ lên cao nhưng lại khẽ đặt xuống, đây chẳng phải sẽ cổ vũ cho những phần tử phạm pháp ngày càng oai vệ sao? Vấn đề này không thể nói hai lời, tôi không đồng ý.
Miêu Cường nói mà trong lòng rất căm tức, hắn nói xong thì bí thư tư pháp vừa nhận chức là Tiền Học Bình đã cầm micro nói:
- Bí thư Miêu, anh nói những lời này có vẻ hơi quá.
- Tư pháp ngang hàng với mọi người, pháp luậ cũng khó thiên vị.
- Chúng ta xử lý xem xét, cũng không phải giơ cao đánh khẽ rồi lại khẽ buông, chúng ta cần nhằm vào những người có thái độ tích cực, những người có thái độ như vậy cần phải xem xét. Tất nhiên đối với những người không đủ nhận thức, những đơn vị vẫn tồn tại vấn đề nghiêm trọng, chúng ta không được buông lỏng, cần phải nghiêm trị, đây là hai chuyện khác nhau rõ ràng.
Tiền Học Bình nói rất có khí phách, đạo lý rõ ràng, Trương Thanh Vân khẽ chau mày liếc mắt nhìn đối phương. Trương Thanh Vân còn chưa hoàn toàn biết về vị thường ủy vừa vào ban ngành này, chỉ biết có quan hệ tương đối gần với Thang Vận Quốc, người này thay thế cho bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa cũng vì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc có được thỏa hiệp.
Hôm nay Tiền Học Bình có thái độ rất kiên quyết, thực tế chính là chong chóng đo gió, là biểu thị thái độ của Thang Vận Quốc.
Mà sự thật cũng là như thế, Tiền Học Bình vừa nói xong thì bầu không khí hội nghị chợt căng thẳng. Trước đó vài người chưa lên tiếng đã trở nên thận trọng hơn, vì chỉ cần có chút khứu giác chính trị sẽ cảm nhận được đây là va chạm lần đầu tiên giữa bí thư và chủ tịch.
Tình huống như vậy rất hiếm gặp ở Giang Nam, đã vài tháng qua Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc sống chung rất khá, hai bên phân công phối hợp ăn ý, hai bên rất cân đối. Tình huống hôm nay biến hóa đột ngột, điều này vượt qua dự đoán của mọi người.
Bầu không khí hạ nhiệt, Quý Đông Phương hí hoáy múa bút, cũng thấy có những vấn đề khó thể xem xét rõ ràng. Hôm qua hắn vừa cùng Trương Thanh Vân đến nhà Thang Vận Quốc, lúc đó hai bên bàn bạc rất đầu cơ, bầu không khí rất hòa hợp, vì sao hôm nay lại biến đổi đột ngột như vậy?
Quý Đông Phương suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Mọi người tranh luận quá kịch liệt, xem ra sự việc này rất trọng đại, lợi và hại khó thể xem xét rõ ràng, chúng ta có nên thận trọng xem xét hay không?
- Anh Quý, hội nghị thường ủy hôm nay chúng ta đến rất đông đủ, tôi thấy chúng ta nên kiểm tra đầu phiếu và quyết định, thiểu số phục tùng đa số.
Cao Khiêm không nói lời nào chợt nói, hắn đưa ra phương án xem xét đầu phiếu vào đúng thời điểm lửa bùng lên cao nhất, như vậy chẳng phải là phân tranh cao thấp sao? Chỉ cần nhìn thái độ của thường ủy thì thấy Miêu Cường dựa vào Trương Thanh Vân, Quý Đông Phương dựa vào Trương Thanh Vân, hai người bọn họ đều khép nép bên cạnh Trương Thanh Vân, bọn họ lên tiếng đã biểu hiện thái độ của Trương Thanh Vân.
Nhưng dựa vào trạng thái hiện tại thì thế lực của bọn họ có chút đơn bạc, thường ủy đã lên tiếng hơn phân nửa nhưng đã tạo nên xu thế nghiêng về một phía, nếu có thêm quyết định đầu phiếu thì chẳng phải đang khiêu chiến với Trương Thanh Vân sao?
Hội trường rất yên ắng, tất cả mọi người đưa mắt về phía Trương Thanh Vân và Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Thang Vận Quốc có chút thâm trầm, nhìn không ra những gì đang suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng trầm tin như nước, không muốn tỏ thái độ.
Trần Hiểu ngồi ở vị trí thứ ba, đã mấy lần muốn lên tiếng nhưng chẳng biết nói từ đâu, cuối cùng nói:
- Bí thư, anh xem...
Thang Vận Quốc chậm rãi đặt bút lên bàn, lão hắng giọng, đúng lúc này Trương Thanh Vân đã mở miệng nói:
- Vấn đề này tạm thời giữ lại, hôm nay không đưa ra quyết nghị...
Trương Thanh Vân nói những điều này rất bình tĩnh, nhưng lời nói phát ra lại có hương vị không giống, có khí thế sát phạt. Hắn chậm rãi đảo mắt qua hội trường rồi nói:
- Thế nào? Ai có ý kiến với đề nghị của tôi.
Yên tĩnh, Trương Thanh Vân nói xong thì cực kỳ yên tĩnh. Có vài người muốn ngẩng đầu lên tiếng nhưng cuối cùng cũng im ắng. Cao Khiêm ngồi dưới tay Trần Hiểu, hắn ngẩng đầu lên muốn nói nhưng Trương Thanh Vân đã quay đầu nói:
- Sao vậy? Bí thư Cao, anh không đồng ý sao?
Cao Khiêm đối mặt với Trương Thanh Vân, hắn đành phải tránh đi rất mất tự nhiên. Hắn mấp máy môi vài lượt, tâm thần không tập trung. Trương Thanh Vân quá bá đạo, lấy thế đè người, căn bản không cho người ta cơ hội đối thoại công bằng, đây là điều rất hiếm thấy ở hội nghị thường ủy có cấp bậc tỉnh ủy, rõ ràng có phong phạm không mặc cả.
Cao Khiêm sửa soạn lại ý nghĩ của mình, khi đang định lên tiếng kiên trì đến cùng thì Trần Hiểu đã nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch, vấn đề này cần phải thận trọng, hơn nữa gần đây Giang Nam chúng ta không nên để cho tình trạng tro tàn lại cháy, điều này thật sự không làm chúng ta coi trọng.
- Vì vậy vào bước ngoặt này tôi cho rằng không cần có hành vi buông lỏng cảnh giác, tất cả cần phải thận trọng, ý kiến của chủ tịch là rất đúng.
Trần Hiểu đột nhiên mở lời giúp đỡ Trương Thanh Vân làm cho Cao Khiêm trở tay không kịp, hắn nhịn không được phải quay đầu nhìn Trần Hiểu, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm. Có Trần Hiểu mở lời thì Cao Khiêm cũng không nói nên lời.
Trong quá trình này Thang Vận Quốc không lên tiếng, mãi đến khi có kết quả thảo luận lão cũng không lên tiếng, điều này làm cho bầu không khí hội nghị cực kỳ quỷ dị...
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc được một giờ, Trương Thanh Vân khẩn cấp triệu kiến chủ nhiệm ủy ban cải cách Nghê Quảng Vũ, hắn hỏi vì sao những công trình hạng mục căn bản của khối chính quyền lại gặp chướng ngại? Vì sao trong cả quá trình Nghê Quảng Vũ chỉ biết để ý mọi thứ, núp vào vị trí an toàn? Yêu cầu Nghê Quảng Vũ giải thích về những hành vi của ủy ban cải cách đối với các thành phố như Hành Thủy?
Trương Thanh Vân lúc này phê bình thái độ không đúng đắn của Nghê Quảng Vũ, hắn nói đối phương cần phải nghĩ lại. Chuyện này nhanh chóng truyền ra ở Giang Nam, ngày hôm sau, chỉ qua một đêm thì cục tổ chức trung ương đã có công văn đến phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, yêu cầu miễn chức chủ nhiệm ủy ban cải cách của Nghê Quảng Vũ đồng thời sắp xếp vào học tập ở trường đảng. Hơn nữa còn có yêu cầu miễn đi chức vụ phó chủ tịch và cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập, bổ nhiệm chủ tịch thành phố Thanh Giang là Vương Cương Vân tiếp nhận chức vụ phó chủ tịch tỉnh và kiêm nhiệm cục trưởng cục công an.
Cùng ngày hôm đó, Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị đảng ủy toàn thể khối chính quyền, hắn xác định phân công các phó chủ tịch, đám người Hoa Quốc Hiên được ủy thác trách nhiệm, ban ngành chính quyền lại lật bài.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra hương vị thì ủy ban kỷ luật trung ương đã đến cục công an tỉnh Giang Nam, chỉ thị khogno cho những nhân vật khả nghi liên quan đến chất lượng công trình kiến trúc bỏ chạy, đưa ra biện pháp cưỡng chế. Biện pháp cưỡng chế được đưa ra với cả chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam là Mai Vinh.
Những hành động sấm sét này đã kéo cục diện Giang Nam về mức căng thẳng nhất, những hành động đả kích hủ bại lại mở màn, vì vậy mà mọi người sợ bóng sợ gió, Giang Nam chấn động.
Đúng lúc này Trương Thanh Vân tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Phượng Hoàng, trong lúc phỏng vấn hắn nhấn mạnh cục diện Giang Nam đã không còn như một năm trước đó. Lúc này những hành động đả kích quan tham và hủ bại đã được định, những hành động gần đây chỉ là tiêu diệt những phần tử còn sót lại, không liên quan đến những hành động đả kích mới. Truyện được copy tại
Trương Thanh Vân lại nhấn mạnh hạch tâm của Giang Nam là phát triển kinh tế, tất cả công tác còn lại đều phải phục vụ cho hạch tâm này
Trên hội nghị người người đều mổ xẻ xem có nên "mở lưới" hay không, tranh luận khốc liệt, hai bên không ai nhường ai, thế núi sông khó dung.
Hai bên có quan điểm khác biệt, âm thanh hòa hoãn là rất thấp, vì vậy nghe qua thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Người lên tiếng đầu tiên chính là bí thư thị ủy Thành Đô Tần Quốc Quyền, hắn nói:
- Các đồng chí, tôi giơ hai tay giúp đỡ, quyết sách cần phải thận trọng. Còn nguyên nhân, rất rõ ràng, mục đích của chúng ta không phải là ép tất cả các xí nghiệp vào chỗ chết, như vậy sẽ tạo nên thương tổn cho kinh tế. Chúng ta cần phải nhanh chóng đẩy lùi tà khí, cần nghiêm túc giữ vững trật tự kinh tế và xã hội.
- Tôi tin mọi người cũn đều có thể thấy, tình hình trước mắt thì tỉnh chúng ta đang phát triển rực rỡ, trật tự kinh tế và xã hội đều tốt, đã đạt đến mục đích mong muốn. Hơn nữa những người và những xí nghiệp cần phải nghiêm trị đã tỏ thái độ thừa nhận trách nhiệm rất tốt, chúng ta không nên quá bảo thủ, cần gì phải chĩa lưỡi kiếm lên kẻ đã chạy lại?
- Nói thật, giữ lại một xí nghiệp vĩ đại là không dễ dàng, những xí nghiệp này sẽ tạo ra cống hiến vô cùng to lớn cho Giang Nam, tương lai sẽ tiếp tục tạo ra cống hiến. Chúng ta cần phải tỉnh táo, bình tĩnh, cần phải cụ thể xử lý vấn đề.
Tần Quốc Quyền nói, giọng điệu giống như đã định luận sự việc, lời nói khá lớn, khí thế khá đủ, có thể nói là trái ngược với thái độ bình thường của hắn. Trước kia Tần Quốc Quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy sẽ không chắc chắn định luận như vậy.
Tần Quốc Quyền nói xong thì hội trường im ắng cả phút đồng hồ, Quý Đông Phương là phó chủ tịch thường vụ, hắn nghe vậy mà hai hàng chân mày nhăn lại, hắn cảm thấy âm điệu của hội nghị hôm nay là không đúng.
Quý Đông Phương đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn muốn tìm được chút ám hiệu từ chủ tịch. Nhưng Trương Thanh Vân căn bản không nhìn hắn, vẻ mặt mây trôi nước chảy, hắn vùi đầu vào văn kiện trên bàn.
Hội trường tẻ ngắt trong chốc lát thì có trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu và thư ký trưởng Mã Đào lên tiếng giúp đỡ, cục diện càng ngày càng sáng.
Xem ra có nhiều người chuẩn bị tốt cho đề tài thảo luận lần này, trước đó bọn họ có liên hệ đầy đủ, nếu không sẽ chẳng nghiêng về một phía, một người nói và nhiều người ủng hộ, người phía sau muốn chống cũng khó.
Bí thư ủy ban kỷ luật Miêu Cường đẩy kính, hắn đứng lên nói:
- Cái vị, nghiêm trị những người và xí nghiệp có liên quan đến vấn đề chính là quyết nghị của đảng ủy, bây giờ chúng ta đảo ngược lại quyết nghị này, chẳng phải quá lật lọng sao?
- Hơn nữa còn có nhiều vấn đề di chứng chưa được xử lý, đó chính là trình tự tư pháp, có nhiều chuyện cần phải theo, cần phải làm việc theo nếp. Ai cũng ngang hàng trước pháp luật, tư pháp không được khinh nhờn, dù là cá nhân nào, dù là đơn vị nào cũng không được phép có sự thiên vị.
- Còn nữa, vừa rồi bí thư Tần nói đến thành tích của chúng ta, như vậy thành tích của chúng ta có được từ đâu? Chẳng phải chúng ta có thủ đoạn sấm sét, chẳng phải chúng ta có quyết tâm kiên định mới có được thành tích lớn như vậy sao?
- Vào thời điểm mấu chốt này nhân tâm Giang Nam vừa được buông lỏng, chúng ta giơ lên cao nhưng lại khẽ đặt xuống, đây chẳng phải sẽ cổ vũ cho những phần tử phạm pháp ngày càng oai vệ sao? Vấn đề này không thể nói hai lời, tôi không đồng ý.
Miêu Cường nói mà trong lòng rất căm tức, hắn nói xong thì bí thư tư pháp vừa nhận chức là Tiền Học Bình đã cầm micro nói:
- Bí thư Miêu, anh nói những lời này có vẻ hơi quá.
- Tư pháp ngang hàng với mọi người, pháp luậ cũng khó thiên vị.
- Chúng ta xử lý xem xét, cũng không phải giơ cao đánh khẽ rồi lại khẽ buông, chúng ta cần nhằm vào những người có thái độ tích cực, những người có thái độ như vậy cần phải xem xét. Tất nhiên đối với những người không đủ nhận thức, những đơn vị vẫn tồn tại vấn đề nghiêm trọng, chúng ta không được buông lỏng, cần phải nghiêm trị, đây là hai chuyện khác nhau rõ ràng.
Tiền Học Bình nói rất có khí phách, đạo lý rõ ràng, Trương Thanh Vân khẽ chau mày liếc mắt nhìn đối phương. Trương Thanh Vân còn chưa hoàn toàn biết về vị thường ủy vừa vào ban ngành này, chỉ biết có quan hệ tương đối gần với Thang Vận Quốc, người này thay thế cho bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa cũng vì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc có được thỏa hiệp.
Hôm nay Tiền Học Bình có thái độ rất kiên quyết, thực tế chính là chong chóng đo gió, là biểu thị thái độ của Thang Vận Quốc.
Mà sự thật cũng là như thế, Tiền Học Bình vừa nói xong thì bầu không khí hội nghị chợt căng thẳng. Trước đó vài người chưa lên tiếng đã trở nên thận trọng hơn, vì chỉ cần có chút khứu giác chính trị sẽ cảm nhận được đây là va chạm lần đầu tiên giữa bí thư và chủ tịch.
Tình huống như vậy rất hiếm gặp ở Giang Nam, đã vài tháng qua Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc sống chung rất khá, hai bên phân công phối hợp ăn ý, hai bên rất cân đối. Tình huống hôm nay biến hóa đột ngột, điều này vượt qua dự đoán của mọi người.
Bầu không khí hạ nhiệt, Quý Đông Phương hí hoáy múa bút, cũng thấy có những vấn đề khó thể xem xét rõ ràng. Hôm qua hắn vừa cùng Trương Thanh Vân đến nhà Thang Vận Quốc, lúc đó hai bên bàn bạc rất đầu cơ, bầu không khí rất hòa hợp, vì sao hôm nay lại biến đổi đột ngột như vậy?
Quý Đông Phương suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Mọi người tranh luận quá kịch liệt, xem ra sự việc này rất trọng đại, lợi và hại khó thể xem xét rõ ràng, chúng ta có nên thận trọng xem xét hay không?
- Anh Quý, hội nghị thường ủy hôm nay chúng ta đến rất đông đủ, tôi thấy chúng ta nên kiểm tra đầu phiếu và quyết định, thiểu số phục tùng đa số.
Cao Khiêm không nói lời nào chợt nói, hắn đưa ra phương án xem xét đầu phiếu vào đúng thời điểm lửa bùng lên cao nhất, như vậy chẳng phải là phân tranh cao thấp sao? Chỉ cần nhìn thái độ của thường ủy thì thấy Miêu Cường dựa vào Trương Thanh Vân, Quý Đông Phương dựa vào Trương Thanh Vân, hai người bọn họ đều khép nép bên cạnh Trương Thanh Vân, bọn họ lên tiếng đã biểu hiện thái độ của Trương Thanh Vân.
Nhưng dựa vào trạng thái hiện tại thì thế lực của bọn họ có chút đơn bạc, thường ủy đã lên tiếng hơn phân nửa nhưng đã tạo nên xu thế nghiêng về một phía, nếu có thêm quyết định đầu phiếu thì chẳng phải đang khiêu chiến với Trương Thanh Vân sao?
Hội trường rất yên ắng, tất cả mọi người đưa mắt về phía Trương Thanh Vân và Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Thang Vận Quốc có chút thâm trầm, nhìn không ra những gì đang suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng trầm tin như nước, không muốn tỏ thái độ.
Trần Hiểu ngồi ở vị trí thứ ba, đã mấy lần muốn lên tiếng nhưng chẳng biết nói từ đâu, cuối cùng nói:
- Bí thư, anh xem...
Thang Vận Quốc chậm rãi đặt bút lên bàn, lão hắng giọng, đúng lúc này Trương Thanh Vân đã mở miệng nói:
- Vấn đề này tạm thời giữ lại, hôm nay không đưa ra quyết nghị...
Trương Thanh Vân nói những điều này rất bình tĩnh, nhưng lời nói phát ra lại có hương vị không giống, có khí thế sát phạt. Hắn chậm rãi đảo mắt qua hội trường rồi nói:
- Thế nào? Ai có ý kiến với đề nghị của tôi.
Yên tĩnh, Trương Thanh Vân nói xong thì cực kỳ yên tĩnh. Có vài người muốn ngẩng đầu lên tiếng nhưng cuối cùng cũng im ắng. Cao Khiêm ngồi dưới tay Trần Hiểu, hắn ngẩng đầu lên muốn nói nhưng Trương Thanh Vân đã quay đầu nói:
- Sao vậy? Bí thư Cao, anh không đồng ý sao?
Cao Khiêm đối mặt với Trương Thanh Vân, hắn đành phải tránh đi rất mất tự nhiên. Hắn mấp máy môi vài lượt, tâm thần không tập trung. Trương Thanh Vân quá bá đạo, lấy thế đè người, căn bản không cho người ta cơ hội đối thoại công bằng, đây là điều rất hiếm thấy ở hội nghị thường ủy có cấp bậc tỉnh ủy, rõ ràng có phong phạm không mặc cả.
Cao Khiêm sửa soạn lại ý nghĩ của mình, khi đang định lên tiếng kiên trì đến cùng thì Trần Hiểu đã nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch, vấn đề này cần phải thận trọng, hơn nữa gần đây Giang Nam chúng ta không nên để cho tình trạng tro tàn lại cháy, điều này thật sự không làm chúng ta coi trọng.
- Vì vậy vào bước ngoặt này tôi cho rằng không cần có hành vi buông lỏng cảnh giác, tất cả cần phải thận trọng, ý kiến của chủ tịch là rất đúng.
Trần Hiểu đột nhiên mở lời giúp đỡ Trương Thanh Vân làm cho Cao Khiêm trở tay không kịp, hắn nhịn không được phải quay đầu nhìn Trần Hiểu, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm. Có Trần Hiểu mở lời thì Cao Khiêm cũng không nói nên lời.
Trong quá trình này Thang Vận Quốc không lên tiếng, mãi đến khi có kết quả thảo luận lão cũng không lên tiếng, điều này làm cho bầu không khí hội nghị cực kỳ quỷ dị...
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc được một giờ, Trương Thanh Vân khẩn cấp triệu kiến chủ nhiệm ủy ban cải cách Nghê Quảng Vũ, hắn hỏi vì sao những công trình hạng mục căn bản của khối chính quyền lại gặp chướng ngại? Vì sao trong cả quá trình Nghê Quảng Vũ chỉ biết để ý mọi thứ, núp vào vị trí an toàn? Yêu cầu Nghê Quảng Vũ giải thích về những hành vi của ủy ban cải cách đối với các thành phố như Hành Thủy?
Trương Thanh Vân lúc này phê bình thái độ không đúng đắn của Nghê Quảng Vũ, hắn nói đối phương cần phải nghĩ lại. Chuyện này nhanh chóng truyền ra ở Giang Nam, ngày hôm sau, chỉ qua một đêm thì cục tổ chức trung ương đã có công văn đến phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, yêu cầu miễn chức chủ nhiệm ủy ban cải cách của Nghê Quảng Vũ đồng thời sắp xếp vào học tập ở trường đảng. Hơn nữa còn có yêu cầu miễn đi chức vụ phó chủ tịch và cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập, bổ nhiệm chủ tịch thành phố Thanh Giang là Vương Cương Vân tiếp nhận chức vụ phó chủ tịch tỉnh và kiêm nhiệm cục trưởng cục công an.
Cùng ngày hôm đó, Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị đảng ủy toàn thể khối chính quyền, hắn xác định phân công các phó chủ tịch, đám người Hoa Quốc Hiên được ủy thác trách nhiệm, ban ngành chính quyền lại lật bài.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra hương vị thì ủy ban kỷ luật trung ương đã đến cục công an tỉnh Giang Nam, chỉ thị khogno cho những nhân vật khả nghi liên quan đến chất lượng công trình kiến trúc bỏ chạy, đưa ra biện pháp cưỡng chế. Biện pháp cưỡng chế được đưa ra với cả chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam là Mai Vinh.
Những hành động sấm sét này đã kéo cục diện Giang Nam về mức căng thẳng nhất, những hành động đả kích hủ bại lại mở màn, vì vậy mà mọi người sợ bóng sợ gió, Giang Nam chấn động.
Đúng lúc này Trương Thanh Vân tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Phượng Hoàng, trong lúc phỏng vấn hắn nhấn mạnh cục diện Giang Nam đã không còn như một năm trước đó. Lúc này những hành động đả kích quan tham và hủ bại đã được định, những hành động gần đây chỉ là tiêu diệt những phần tử còn sót lại, không liên quan đến những hành động đả kích mới. Truyện được copy tại
Trương Thanh Vân lại nhấn mạnh hạch tâm của Giang Nam là phát triển kinh tế, tất cả công tác còn lại đều phải phục vụ cho hạch tâm này