Dạo này tình hình sức khỏe của Hoàng Tân Quyền không được tốt, trước đó quả tim của lão có vấn đề, trước tết đã làm thủ thuật, gần đây lại có dấu hiệu tái phát.
Vốn dựa theo lời dặn dò của bác sĩ thì Hoàng Tân Quyền sẽ không tham gia bữa tiệc hôm nay, nhưng bản thân lão có thái độ rất kiên quyết, lão nhất định phải đến. Vì vậy mà lúc này mới có tình cảnh Trương Thanh Vân cùng Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền uống trà đàm đạo.
Bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng cao thì lại càng lạnh nhạt với những tình huống pha trà, trong vòng hai năm qua hắn thường được nhân viên công tác ở bên cạnh chăm sóc, chỉ biết hưởng thụ.
Hôm nay tình huống đặc thù, trước mặt Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền thì hắn chỉ là tiểu bối, hắn phải tự mình pha trà.
Hương trà bùng lên nồng đậm, khói lượn lờ, tất cả ý cảnh bùng ra, Hoàng Tân Quyền cũng không chờ Trương Thanh Vân đưa đến tận tay mà tự nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó chép miệng nói:
- Đúng, đúng là mùi vị này, đây mới là mùi vị của Giang Nam.
Lưu Trắc Nhiên nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lão gật đầu nói:
- Anh Hoàng nói không sai, tôi giống như thấy được giang sơn tươi đẹp của Giang Nam, là khung cảnh phong tình rất đáng được hoài niệm.
Trương Thanh Vân lại cười nói:
- Hai vị đều là lãnh đạo Giang Nam, tất nhiên Giang Nam sẽ rất đẹp, mà nhân tài Giang Nam cũng xuất hiện lớp lớp. Hai vị trước nay từng là quan phụ mẫu Giang Nam, chắc chắn sẽ rất có cảm xúc, đây là một loại khí phách, khí phách Giang Nam.
Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời lắc đầu. Lưu Trắc Nhiên nói:
- Tư duy của cán bộ trẻ tuổi quả nhiên không tương đồng với những ông già chúng tôi, đối với chúng tôi thì núi sông Giang Nam tươi đẹp, đối với các cậu thì chỉ nghĩ đến lợi ích và hiệu quả.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó hắn cười ngượng ngùng mà không nói lời nào. Hoàng Tân Quyền dùng tay lau chút trà trên khóe miệng, sau đó lão đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Thanh Vân, tôi có một ý nghĩ, tôi nghĩ khi mình trăm tuổi thì tro cốt không muốn để ở Bát Bảo Sơn, vẫn muốn về nhà.
- Đỉnh Hoàng Lĩnh là một chỗ tốt, trước kia cha tôi đã an nghĩ ở nơi đó, cả đời này tôi không được ở gần bên cha, đây là một sự kiện rất tiếc nuối. Vì vậy tôi nghĩ vài năm sau tôi sẽ đến bên cạnh ông ấy, xem như giải quyết tiếc nuối cả đời.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, chú...
Hoàng Tân Quyền vung tay ngừng lời của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Anh không cần khuyên tôi, anh muốn nói gì tôi đều hiểu rất rõ, nhưng không ai nghèo ba họ chẳng ai khó ba đời, nhà tôi tuy không phải phú quý nhưng lại là gia đình cách mạng.
- Cha tôi là thế nhân vĩ đại, tôi không bằng một phần mười nhưng cũng không tính là người xấu, vẫn có lợi với nhân dân. Nhưng hai con trai của tôi, hì hì, chúng không bằng một phần trăm của tôi, đây đã hoàn toàn không phải là quy tắc thuộc phạm trù của con cháu Hoàng gia.
- Tôi sẽ vĩnh viễn nghỉ lại không tiếc nuối ở đỉnh Hoàng Lĩnh, thế nhân có tiếc nuối và đến thăm hay không thì tôi chẳng quan tâm, quả thật không quan tâm...
Hoàng Tân Quyền nói đến đây thì vẻ mặt tiêu điều nhưng giọng điệu lại bình thản, Trương Thanh Vân nghe vào tai mà trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy có gì đó chắn ngang. Hắn hiểu những cảm giác thất lạc của Hoàng Tân Quyền, đối với lão thì chuyện hai đứa con là đáng đau lòng nhất.
Tất nhiên nguyên nhân cũng không phải chỉ vì điều này, Hoàng Tân Quyền đã về hưu nhiều năm nhưng con cái cũng không có ở bên cạnh, vì vậy mà khó tránh khỏi tình cảnh cô đơn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy rất áy náy, những năm qua hắn đến thăm hỏi Hoàng Tân Quyền ngày càng ít.
Hoàng Tân Quyền muốn lá rụng về cội, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ đồng ý. Bây giờ tâm tình của lão rất tốt, nói rằng sẽ thừa dịp còn khỏe sẽ đến dãy Hoàng Lĩnh một lần.
- Được rồi, được rồi, không nói đến đề tài này nữa, nói đến chuyện Giang Nam đi thôi.
Hoàng Tân Quyền đột nhiên khoát tay, lão dừng lại một chút:
- Lần này những sự việc của các đoàn đại biểu Trung Nguyên tiến về thủ đô, tôi và bí thư Lưu đều biết rất rõ.
- Có người tự cho rằng mình là thông minh mà tự nện đá vào chân, cũng có người đắc ý quên hình, quên hết tất cả, cuối cùng trèo cao té đau, đầu tóc đầy bụi đất, bộ dạng cực kỳ chật vật.
- Nhưng cậu có thể khống chế Giang Nam ổn định trận tuyến, nhìn qua những biểu hiện của đoàn đại biểu Giang Nam lần này thì biết rõ tròn méo là thế nào. Nếu chỉ tính riêng điểm này thì chúng tôi cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Hoàng Tân Quyền chân thành nói, Lưu Trắc Nhiên cười cười, lão bổ sung:
- Có thể thấy Thanh Vân cậu là người tỉnh táo, thấy rõ tình thế. Thế đạo bây giờ có thể thấy được nhược điểm của mình, thấy rõ những vấn đề của mình, như vậy rất đáng được tán thưởng, phương diện này Giang Nam rất tốt.
Trương Thanh Vân liên tục khoát tay nói:
- Sự việc chưa hẳn là như vậy, điều đó nói rõ những tin đồn gần đây chẳng phải là Giang Nam chúng tôi có biểu hiện tốt, vấn đề chính là những tỉnh anh em còn lại xuất hiện sai lầm.
- Thật ra, nói đi cũng phải nói lại, biểu hiện của chúng ta có thể coi là quy củ, với vị trí hiện tại của Giang Nam ở Trung Nguyên thì chúng ta phải biết quy củ, như vậy mới tốt.
- Những ngày qua truyền thông rất náo nhiệt, người người đều nói Giang Nam rất tốt, đây có thể là chuyện phấn chấn nhân tâm, nhưng Giang Nam rốt cuộc có tốt hay không, ai cũng biết ấm lạnh.
- Sở dĩ có nhiều người nói Giang Nam tốt vì trung ương đang nể mặt Trung Nguyên, không muốn để cho Trung Nguyên lần này sinh ra sai lầm lớn ở thủ đô. Nếu cái gì cũng sai thì đây chẳng phải là thất bại rõ ràng của trung ương về vấn đề trẻ hóa cán bộ lãnh đạo tỉnh sao?
- Vì vậy, bí thư Hoàng, bí thư Lưu, bây giờ Giang Nam được tâng bốc cũng không quá tốt, chiếc mũ này trung ương cứng nhắc đưa lên đầu, đội cũng không tốt, cũng khó thể cứu vãn được mặt mũi, khó thể làm tốt ý nghĩ của trung ương.
Hoàng Tân Quyền và Lưu Trắc Nhiên đưa mắt nhìn nhau, cả hai cười không tiếng động. Trương Thanh Vân nói rất rõ ràng, lần này Trung Nguyên liên tiếp tự táng dương thì áp lực lớn nhất là trung ương, vì vấn đề trẻ hóa cán bộ Trung Nguyên là do trung ương thúc đẩy.
Bây giờ vấn đề trẻ hóa cán bộ đã được thúc đẩy, vài tỉnh Trung Nguyên liên tục giải bài thi nhưng lại đưa ra khá nhiều lời giễu cợt, vài tỉnh Trung Nguyên bị quét rác trên mặt, điều này càng làm cho trung ương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Chỉ cần nhìn vào những hành động tuyên truyền gần đây thì có thể thấy sách lược của Trung Nguyên đã thay đổi, đã bắt đầu đặt Giang Nam ở tuyến ngoài cùng trong công tác tuyên truyền, dùng những biểu hiện của Giang Nam để phụ trợ sự ổn định đại cục của Trung Nguyên. Không thể không nói chiêu thức này của trung ương có tác động rất lớn.
Chỉ cần xem xét vào những biên độ thay đổi này cùng với những tình hình mà trước đó Trương Thanh Vân còn chưa biết rõ thì có thể thấy được trung ương làn này rất khốn khổ với vấn đề Trung Nguyên, mà trung ương chật vật thì là ai chật vật.
Phải biết rằng người cố sức thúc đẩy vấn đề trẻ hóa cán bộ chính là tổng bí thư Lương, những lãnh đạo Trung Nguyên phần lớn đều do bí thư Lương đề bạt, nếu Trung Nguyên có vấn đề, như vậy có phải thương thảo về những ứng viên này không?
Hoàng Tân Quyền và Lưu Trắc Nhiên nói chuyện với Trương Thanh Vân mà cảm thấy cảm thán, quan hệ giữa Hoàng Tân Quyền và Trương Thanh Vân là không nông cạn, lão thấy rõ những bước phát triển của Trương Thanh Vân. Vài năm trước mỗi khi có chuyện lớn thì Trương Thanh Vân đều đến báo cáo và thương lượng với lão.
Có một số vấn đề Trương Thanh Vân không có ý kiến, như vậy trong lòng sẽ rất căng thẳng và bàng hoàng, những biểu hiện như vậy rất triệt để trong mắt Hoàng Tân Quyền. Trước kia Trương Thanh Vân vẫn còn chưa trưởng thành, vẫn còn chưa đủ sức làm lãnh đạo một phương.
Nhưng bây giờ, sau vài năm phát triển, Trương Thanh Vân đã không còn làm phiền Hoàng Tân Quyền trên vấn đề công tác. Mỗi lần hắn đến nhà đều chỉ nói chuyện phiếm với Hoàng Tân Quyền, khí độ cũng tự tin bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể nói là không gì so sánh nổi.
Hôm nay Hoàng Tân Quyền liên hệ với Trương Thanh Vân, lão phát hiện Trương Thanh Vân đã giống như hai người so với những năm về trước. Bây giờ suy nghĩ của Trương Thanh Vân tỉnh táo rõ ràng, đặc biệt là rất ẩn nhẫn, bộc lộ khí độ đầu sỏ một phương.
Giang Nam có vài chục triệu dân, Trương Thanh Vân ngồi lên vị trí bí thư tỉnh ủy Giang Nam, hắn quan sát chúng sinh, có khí độ bễ nghễ một phương, mà những thứ này lại biểu hiện vừa đúng trên người Trương Thanh Vân. Điều này cũng không làm người ta cảm thấy quá đường hoàng, lại không thể làm người ta bỏ qua sự hiện hữu của hắn, quả thật phát triển rất mạnh.
Lưu Trắc Nhiên thì không tính là quen thuộc Trương Thanh Vân, khi lão còn đang cầm quyền thì Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ nhỏ hạt vừng, căn bản khó lọt vào mắt xanh của lão. Sau đó lão cũng không quá biết rõ về lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân, chẳng qua chỉ biết được những tin tức bên lề.
Sau khi Trương Thanh Vân lên làm chủ tịch tỉnh Giang Nam thì Lưu Trắc Nhiên mới biết đây là nhân vật thế nào, bây giờ Trương Thanh Vân lại là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Lưu Trắc Nhiên nguyên là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất nhiên lão phải xem xét vấn đề.
Thực tế thì Lưu Trắc Nhiên cũng không phải loại cán bộ muốn thúc đẩy mạnh vấn đề trẻ hóa. Ví dụ như Trương Thanh Vân, Lưu Trắc Nhiên xem ra người này phải cần phát triển nhiều năm, nếu một cán bộ mà liên tục phát triển thuận lợi không gặp nghịch cảnh thì khó thể trưởng thành, không gặp lạnh nhạt thì khó thể ấm lòng, như vậy khó thể tiếp tục đi lên.
Lưu Trắc Nhiên đã nhìn qua lý lịch sơ lược của Trương Thanh Vân, lão cho rằng hắn phát triển quá thuận buồm xuôi gió, từ sâu trong lòng không quá đặt nặng Trương Thanh Vân.
Nhưng hôm nay tiếp xúc và Lưu Trắc Nhiên chậm rãi thay đổi, lão cảm thấy những suy nghĩ trước đó của mình là quá chủ quan. Trương Thanh Vân biết rất rõ tình huống của Giang Nam, không những thế còn hiểu rõ về cách nhận thức đại cục của trung ương.
Quan trọng là Trương Thanh Vân tuổi trẻ địa vị cao, hắn có thể ổn định tâm thần, có thể không bị bên ngoài quấy nhiễu, thực tế này rất đáng quý. Nếu quan sát đám lãnh đạo Trung Nguyên, chỉ cần nhìn vào đặc điểm này cũng có thể phán đoán được cao thấp ra sao.
Trương Thanh Vân cũng không biết tâm tư của hai đồng chí lãnh đạo cũ, tâm tư của hắn đã bay về Giang Nam. Nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ có một điều kiện cần, đó là thành tích, có thành tích thì mới có mặt mũi nói chuyện.
Năm nay Giang Nam có xếp hạng thấp kém như vậy, sang năm sẽ ra sao? Nếu trổ hết tài năng và có thể tạo ra thành tích, như vậy Trương Thanh Vân và ban ngành Giang Nam đâu cần phải ẩn nhẫn?
Vốn dựa theo lời dặn dò của bác sĩ thì Hoàng Tân Quyền sẽ không tham gia bữa tiệc hôm nay, nhưng bản thân lão có thái độ rất kiên quyết, lão nhất định phải đến. Vì vậy mà lúc này mới có tình cảnh Trương Thanh Vân cùng Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền uống trà đàm đạo.
Bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng cao thì lại càng lạnh nhạt với những tình huống pha trà, trong vòng hai năm qua hắn thường được nhân viên công tác ở bên cạnh chăm sóc, chỉ biết hưởng thụ.
Hôm nay tình huống đặc thù, trước mặt Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền thì hắn chỉ là tiểu bối, hắn phải tự mình pha trà.
Hương trà bùng lên nồng đậm, khói lượn lờ, tất cả ý cảnh bùng ra, Hoàng Tân Quyền cũng không chờ Trương Thanh Vân đưa đến tận tay mà tự nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó chép miệng nói:
- Đúng, đúng là mùi vị này, đây mới là mùi vị của Giang Nam.
Lưu Trắc Nhiên nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lão gật đầu nói:
- Anh Hoàng nói không sai, tôi giống như thấy được giang sơn tươi đẹp của Giang Nam, là khung cảnh phong tình rất đáng được hoài niệm.
Trương Thanh Vân lại cười nói:
- Hai vị đều là lãnh đạo Giang Nam, tất nhiên Giang Nam sẽ rất đẹp, mà nhân tài Giang Nam cũng xuất hiện lớp lớp. Hai vị trước nay từng là quan phụ mẫu Giang Nam, chắc chắn sẽ rất có cảm xúc, đây là một loại khí phách, khí phách Giang Nam.
Lưu Trắc Nhiên và Hoàng Tân Quyền đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời lắc đầu. Lưu Trắc Nhiên nói:
- Tư duy của cán bộ trẻ tuổi quả nhiên không tương đồng với những ông già chúng tôi, đối với chúng tôi thì núi sông Giang Nam tươi đẹp, đối với các cậu thì chỉ nghĩ đến lợi ích và hiệu quả.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó hắn cười ngượng ngùng mà không nói lời nào. Hoàng Tân Quyền dùng tay lau chút trà trên khóe miệng, sau đó lão đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Thanh Vân, tôi có một ý nghĩ, tôi nghĩ khi mình trăm tuổi thì tro cốt không muốn để ở Bát Bảo Sơn, vẫn muốn về nhà.
- Đỉnh Hoàng Lĩnh là một chỗ tốt, trước kia cha tôi đã an nghĩ ở nơi đó, cả đời này tôi không được ở gần bên cha, đây là một sự kiện rất tiếc nuối. Vì vậy tôi nghĩ vài năm sau tôi sẽ đến bên cạnh ông ấy, xem như giải quyết tiếc nuối cả đời.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, chú...
Hoàng Tân Quyền vung tay ngừng lời của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Anh không cần khuyên tôi, anh muốn nói gì tôi đều hiểu rất rõ, nhưng không ai nghèo ba họ chẳng ai khó ba đời, nhà tôi tuy không phải phú quý nhưng lại là gia đình cách mạng.
- Cha tôi là thế nhân vĩ đại, tôi không bằng một phần mười nhưng cũng không tính là người xấu, vẫn có lợi với nhân dân. Nhưng hai con trai của tôi, hì hì, chúng không bằng một phần trăm của tôi, đây đã hoàn toàn không phải là quy tắc thuộc phạm trù của con cháu Hoàng gia.
- Tôi sẽ vĩnh viễn nghỉ lại không tiếc nuối ở đỉnh Hoàng Lĩnh, thế nhân có tiếc nuối và đến thăm hay không thì tôi chẳng quan tâm, quả thật không quan tâm...
Hoàng Tân Quyền nói đến đây thì vẻ mặt tiêu điều nhưng giọng điệu lại bình thản, Trương Thanh Vân nghe vào tai mà trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy có gì đó chắn ngang. Hắn hiểu những cảm giác thất lạc của Hoàng Tân Quyền, đối với lão thì chuyện hai đứa con là đáng đau lòng nhất.
Tất nhiên nguyên nhân cũng không phải chỉ vì điều này, Hoàng Tân Quyền đã về hưu nhiều năm nhưng con cái cũng không có ở bên cạnh, vì vậy mà khó tránh khỏi tình cảnh cô đơn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy rất áy náy, những năm qua hắn đến thăm hỏi Hoàng Tân Quyền ngày càng ít.
Hoàng Tân Quyền muốn lá rụng về cội, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ đồng ý. Bây giờ tâm tình của lão rất tốt, nói rằng sẽ thừa dịp còn khỏe sẽ đến dãy Hoàng Lĩnh một lần.
- Được rồi, được rồi, không nói đến đề tài này nữa, nói đến chuyện Giang Nam đi thôi.
Hoàng Tân Quyền đột nhiên khoát tay, lão dừng lại một chút:
- Lần này những sự việc của các đoàn đại biểu Trung Nguyên tiến về thủ đô, tôi và bí thư Lưu đều biết rất rõ.
- Có người tự cho rằng mình là thông minh mà tự nện đá vào chân, cũng có người đắc ý quên hình, quên hết tất cả, cuối cùng trèo cao té đau, đầu tóc đầy bụi đất, bộ dạng cực kỳ chật vật.
- Nhưng cậu có thể khống chế Giang Nam ổn định trận tuyến, nhìn qua những biểu hiện của đoàn đại biểu Giang Nam lần này thì biết rõ tròn méo là thế nào. Nếu chỉ tính riêng điểm này thì chúng tôi cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Hoàng Tân Quyền chân thành nói, Lưu Trắc Nhiên cười cười, lão bổ sung:
- Có thể thấy Thanh Vân cậu là người tỉnh táo, thấy rõ tình thế. Thế đạo bây giờ có thể thấy được nhược điểm của mình, thấy rõ những vấn đề của mình, như vậy rất đáng được tán thưởng, phương diện này Giang Nam rất tốt.
Trương Thanh Vân liên tục khoát tay nói:
- Sự việc chưa hẳn là như vậy, điều đó nói rõ những tin đồn gần đây chẳng phải là Giang Nam chúng tôi có biểu hiện tốt, vấn đề chính là những tỉnh anh em còn lại xuất hiện sai lầm.
- Thật ra, nói đi cũng phải nói lại, biểu hiện của chúng ta có thể coi là quy củ, với vị trí hiện tại của Giang Nam ở Trung Nguyên thì chúng ta phải biết quy củ, như vậy mới tốt.
- Những ngày qua truyền thông rất náo nhiệt, người người đều nói Giang Nam rất tốt, đây có thể là chuyện phấn chấn nhân tâm, nhưng Giang Nam rốt cuộc có tốt hay không, ai cũng biết ấm lạnh.
- Sở dĩ có nhiều người nói Giang Nam tốt vì trung ương đang nể mặt Trung Nguyên, không muốn để cho Trung Nguyên lần này sinh ra sai lầm lớn ở thủ đô. Nếu cái gì cũng sai thì đây chẳng phải là thất bại rõ ràng của trung ương về vấn đề trẻ hóa cán bộ lãnh đạo tỉnh sao?
- Vì vậy, bí thư Hoàng, bí thư Lưu, bây giờ Giang Nam được tâng bốc cũng không quá tốt, chiếc mũ này trung ương cứng nhắc đưa lên đầu, đội cũng không tốt, cũng khó thể cứu vãn được mặt mũi, khó thể làm tốt ý nghĩ của trung ương.
Hoàng Tân Quyền và Lưu Trắc Nhiên đưa mắt nhìn nhau, cả hai cười không tiếng động. Trương Thanh Vân nói rất rõ ràng, lần này Trung Nguyên liên tiếp tự táng dương thì áp lực lớn nhất là trung ương, vì vấn đề trẻ hóa cán bộ Trung Nguyên là do trung ương thúc đẩy.
Bây giờ vấn đề trẻ hóa cán bộ đã được thúc đẩy, vài tỉnh Trung Nguyên liên tục giải bài thi nhưng lại đưa ra khá nhiều lời giễu cợt, vài tỉnh Trung Nguyên bị quét rác trên mặt, điều này càng làm cho trung ương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Chỉ cần nhìn vào những hành động tuyên truyền gần đây thì có thể thấy sách lược của Trung Nguyên đã thay đổi, đã bắt đầu đặt Giang Nam ở tuyến ngoài cùng trong công tác tuyên truyền, dùng những biểu hiện của Giang Nam để phụ trợ sự ổn định đại cục của Trung Nguyên. Không thể không nói chiêu thức này của trung ương có tác động rất lớn.
Chỉ cần xem xét vào những biên độ thay đổi này cùng với những tình hình mà trước đó Trương Thanh Vân còn chưa biết rõ thì có thể thấy được trung ương làn này rất khốn khổ với vấn đề Trung Nguyên, mà trung ương chật vật thì là ai chật vật.
Phải biết rằng người cố sức thúc đẩy vấn đề trẻ hóa cán bộ chính là tổng bí thư Lương, những lãnh đạo Trung Nguyên phần lớn đều do bí thư Lương đề bạt, nếu Trung Nguyên có vấn đề, như vậy có phải thương thảo về những ứng viên này không?
Hoàng Tân Quyền và Lưu Trắc Nhiên nói chuyện với Trương Thanh Vân mà cảm thấy cảm thán, quan hệ giữa Hoàng Tân Quyền và Trương Thanh Vân là không nông cạn, lão thấy rõ những bước phát triển của Trương Thanh Vân. Vài năm trước mỗi khi có chuyện lớn thì Trương Thanh Vân đều đến báo cáo và thương lượng với lão.
Có một số vấn đề Trương Thanh Vân không có ý kiến, như vậy trong lòng sẽ rất căng thẳng và bàng hoàng, những biểu hiện như vậy rất triệt để trong mắt Hoàng Tân Quyền. Trước kia Trương Thanh Vân vẫn còn chưa trưởng thành, vẫn còn chưa đủ sức làm lãnh đạo một phương.
Nhưng bây giờ, sau vài năm phát triển, Trương Thanh Vân đã không còn làm phiền Hoàng Tân Quyền trên vấn đề công tác. Mỗi lần hắn đến nhà đều chỉ nói chuyện phiếm với Hoàng Tân Quyền, khí độ cũng tự tin bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể nói là không gì so sánh nổi.
Hôm nay Hoàng Tân Quyền liên hệ với Trương Thanh Vân, lão phát hiện Trương Thanh Vân đã giống như hai người so với những năm về trước. Bây giờ suy nghĩ của Trương Thanh Vân tỉnh táo rõ ràng, đặc biệt là rất ẩn nhẫn, bộc lộ khí độ đầu sỏ một phương.
Giang Nam có vài chục triệu dân, Trương Thanh Vân ngồi lên vị trí bí thư tỉnh ủy Giang Nam, hắn quan sát chúng sinh, có khí độ bễ nghễ một phương, mà những thứ này lại biểu hiện vừa đúng trên người Trương Thanh Vân. Điều này cũng không làm người ta cảm thấy quá đường hoàng, lại không thể làm người ta bỏ qua sự hiện hữu của hắn, quả thật phát triển rất mạnh.
Lưu Trắc Nhiên thì không tính là quen thuộc Trương Thanh Vân, khi lão còn đang cầm quyền thì Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ nhỏ hạt vừng, căn bản khó lọt vào mắt xanh của lão. Sau đó lão cũng không quá biết rõ về lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân, chẳng qua chỉ biết được những tin tức bên lề.
Sau khi Trương Thanh Vân lên làm chủ tịch tỉnh Giang Nam thì Lưu Trắc Nhiên mới biết đây là nhân vật thế nào, bây giờ Trương Thanh Vân lại là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Lưu Trắc Nhiên nguyên là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất nhiên lão phải xem xét vấn đề.
Thực tế thì Lưu Trắc Nhiên cũng không phải loại cán bộ muốn thúc đẩy mạnh vấn đề trẻ hóa. Ví dụ như Trương Thanh Vân, Lưu Trắc Nhiên xem ra người này phải cần phát triển nhiều năm, nếu một cán bộ mà liên tục phát triển thuận lợi không gặp nghịch cảnh thì khó thể trưởng thành, không gặp lạnh nhạt thì khó thể ấm lòng, như vậy khó thể tiếp tục đi lên.
Lưu Trắc Nhiên đã nhìn qua lý lịch sơ lược của Trương Thanh Vân, lão cho rằng hắn phát triển quá thuận buồm xuôi gió, từ sâu trong lòng không quá đặt nặng Trương Thanh Vân.
Nhưng hôm nay tiếp xúc và Lưu Trắc Nhiên chậm rãi thay đổi, lão cảm thấy những suy nghĩ trước đó của mình là quá chủ quan. Trương Thanh Vân biết rất rõ tình huống của Giang Nam, không những thế còn hiểu rõ về cách nhận thức đại cục của trung ương.
Quan trọng là Trương Thanh Vân tuổi trẻ địa vị cao, hắn có thể ổn định tâm thần, có thể không bị bên ngoài quấy nhiễu, thực tế này rất đáng quý. Nếu quan sát đám lãnh đạo Trung Nguyên, chỉ cần nhìn vào đặc điểm này cũng có thể phán đoán được cao thấp ra sao.
Trương Thanh Vân cũng không biết tâm tư của hai đồng chí lãnh đạo cũ, tâm tư của hắn đã bay về Giang Nam. Nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ có một điều kiện cần, đó là thành tích, có thành tích thì mới có mặt mũi nói chuyện.
Năm nay Giang Nam có xếp hạng thấp kém như vậy, sang năm sẽ ra sao? Nếu trổ hết tài năng và có thể tạo ra thành tích, như vậy Trương Thanh Vân và ban ngành Giang Nam đâu cần phải ẩn nhẫn?