Bố Y Quan Đạo

Chương 1236: Giang Nam đại phục hưng

Cảnh Sương lui về ở ẩn tất nhiên có liên quan đến Trương Thanh Vân, khi địa vị của hắn ngày càng cao thì mỗi người ở bên cạnh hắn đều được định vị rõ ràng. Trước Cảnh Sương thì Triệu Giai Ngọc đã rời khỏi thương giới, ngoài ngẫu nhiên làm vài hoạt động từ thiện thì nàng căn bản không tham gia bất kỳ hoạt động nào, nàng chỉ một lòng giúp chồng dạy con, lúc nhàn hạ thì đọc sách, trải nghiệm hạnh phúc của một cuộc sống thanh thản.
Khu biệt thự vườn cam, Trương Thanh Vân, Cảnh Sương, còn có con trai là Cảnh Lâm đang cùng nhau vui đùa trong phòng khách. Trong những đứa con của Trương Thanh Vân, có tướng mạo giống hắn nhất chính là con trai của Cảnh Sương.
Tiểu tử này khỏe mạnh kháu khỉnh, có hình tượng rất giống với Trương Thanh Vân, đặc biệt là cặp mắt và lông mày, quả thật từ một khuôn mà ra, ngay cả Trương Thanh Vân cũng cảm thấy cực kỳ giống, vì vậy hắn có chút thiên vị với Cảnh Lâm.
Tiểu tử này đáng lý đã đủ tuổi đến nhà trẻ nhưng Trương Thanh Vân không muốn cho đi sớm, dưới sự kiên trì của hắn, Cảnh Lâm bây giờ vẫn là một đứa bé ở nhà với cha mẹ, vì vậy mà nó cực kỳ vui sướng.
- Ba ba, con đã trốn xong, ba đến bắt con đi.
Têểu tử trốn sau ghế sa lông ở phòng khách dùng giọng trong trẻo nói, lúc này nó còn chưa phát giác cái đầu đang thò lò ra ngoài.
Trương Thanh Vân giả vờ không phát hiện ra, hắn đến tìm nơi chiếc tủ bên cạnh ti vi, sau đó lại nhìn xuống bàn trà, vừa tìm vừa gọi tên con. Cảnh Lâm đắc ý cười ha hả, Cảnh Sương ở bên cạnh xem hai cha con chọc cười, nàng cũng mỉm cười tủm tỉm, bộ dạng cực kỳ hạnh phúc.
- Được rồi, được rồi, Lâm Lâm đi ra, để ba ba nghỉ ngơi trong chốc lát. Hai cha con đã ầm ĩ nửa ngày rồi còn gì nữa.
Cảnh Sương vẫy tay với con rồi dùng giọng ra lệnh nói. Trương Thanh Vân đã công tác mệt mỏi cả ngày, tất nhiên đã đủ mệt mỏi, Cảnh Sương cũng có thể cảm nhận được.
Cảnh Lâm đi đến bên cạnh mẹ rất không tình nguyện, Trương Thanh Vân đến ôm con vào lòng nói:
- Cùng dì đi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, ngày mai chúng ta lại tiếp tục chơi, chơi trò diều hâu bắt gà con, cho cả mẹ tham gia.
Lúc này vẻ mặt Cảnh Lâm mới trở nên phơi phới, nó rất vui vẻ đi theo dì bảo mẫu vào tắm rửa, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Trương Thanh Vân và Cảnh Sương.
- Thế nào? Sống ở vùng thế ngoại đào viên thế này không bị đè nén đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương xích lại ngồi gần bên Trương Thanh Vân, nàng cười cười nói:
- Bị đè nén thì làm thế nào? Lựa chọn phải theo thói quen, bây giờ em đã rất quen, mỗi ngày đều được chơi đùa với Lâm Lâm, em cũng rất quen thuộc những người quản lý vườn cam. Đọc Truyện Online mới nhất ở
- Anh đấy, anh không cần lo lắng cho em, anh chỉ cần chăm chú duy trì công tác là được, sau đó phải nghỉ ngơi, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Trương Thanh Vân vươn tay ôm lấy Cảnh Sương, mỹ nhân như ngọc, tuy nàng đã hơn bốn mươi nhưng da dẻ vẫn bóng loáng trắng nõn nà, năm tháng giống như không để lại dấu vết gì trên người nàng.
Cảnh Sương nằm trong lòng Trương Thanh Vân, tình cảnh giống như năm xưa, bây giờ có được cảnh tượng như vậy là không dễ dàng gì. Trương Thanh Vân là người công tác bề bộn, hắn thiếu cơ hội gặp mặt Cảnh Sương, đôi khi gặp mặt cũng không có tâm tình thanh thản như hôm nay, tất nhiên sẽ không có được bầu không khí ấm áp hạnh phúc.
Mùi hương dịu dàng là phần mộ của anh hùng, không thể không nói bây giờ Trương Thanh Vân thật sự đau lòng, vì công tác mà hắn phải hy sinh nhiều thứ, nếu là bình thường sống cả đời, như vậy chẳng phải sẽ vui thú hơn sao?
Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, tâm trí Trương Thanh Vân đã đến mức độ như sắt thép, ngẫu nhiên cũng có chút cảm khái nhưng cuối cùng sẽ không thể nào cải biến được những quyết tâm và hùng tâm truy cầu sự nghiệp...
Cuối cùng kế hoạch điều chỉnh ban ngành Ba Lăng cũng ra lò, Lưu Thần là phó chủ tịch, thay mặt chủ tịch thành phố Ba Lăng như ước nguyện. Điều này đối với Lưu Thần thì tuyệt đối là một sự kiện đáng mừng.
Hai mươi bốn giờ sau khi hội nghị thường ủy tỉnh ủy kết thúc, điện thoại của Lưu Thần có thể nói là muốn phát nổ, tất cả đều là điện thoại chúc mừng, rất nhiều cán bộ trước kia chưa từng liên lạc đều điện thoại đến chúc mừng, vì vậy có thể thấy được nhân tình ấm lạnh thế nào.
Lưu Thần cũng không có tâm tư chú ý những vấn đề này, hắn đang chuẩn bị cho sự kiện Trương Thanh Vân tiếp kiến mình. Trước nay Trương Thanh Vân có một thói quen là thích gặp những lãnh đạo đảng ủy và chính quyền cấp dưới, hắn trực tiếp bố trí nhiệm vụ, đồng thời còn tìm hiểu công tác và cuộc sống của cấp dưới.
Lưu Thần và Trương Thanh Vân trước kia đã từng có hợp tác, hơn nữa gần đây Lưu Thần thường bỏ thời gian nghiên cứu phong cách của bí thư Trương, vì vậy có thể nói trong lòng luôn nắm chắc vài phần.
Quả nhiên Lưu Thần phán đoán cực kỳ chính xác, khi hắn vừa đến phòng tổ chức tỉnh ủy đưa tin thì Hồng Nham đã tự mình đưa hắn đến tiếp kiến bí thư Trương.
Dù Lưu Thần có đầy đủ chuẩn bị cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng, đặc biệt là khoảnh khắc gặp mặt Trương Thanh Vân, lòng bàn tay của hắn vã đầy mồ hôi.
- Bí...Chào...Bí thư Trương...
Giọng điệu của Lưu Thần có chút lắp bắp.
Trương Thanh Vân nở nụ cười tiến đến kéo tay Lưu Thần:
- Anh Lưu, anh còn nhớ đã bao năm rồi chúng ta chưa gặp mặt không? Anh có vẻ cũng thay đổi nhiều rồi.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Hồng Nham rồi nói:
- Anh Hồng, tôi và chủ tịch Lưu trước kia từng hợp tác với nhau, anh có biết huyện Tang Chương không? Trước kia nơi đó cũng không phải là vùng đất nổi danh du lịch mạo hiểm, là vùng đất nghèo hèn nhất Giang Nam, là một huyện tụt hậu, khi đó tôi và anh Lưu đã đến nhập gánh Tang Chương.
Hồng Nham mỉm cười gật đầu, lão đã biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lưu Thần, vì vậy Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy cũng không làm lão bất ngờ. Lão nói:
- Tang Chương bây giờ cũng không còn là một huyện nghèo khó, ngược lại còn rất giàu có, rõ ràng dân chúng Tang Chương cần phải cảm tạ hai vị quan tốt.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn mời Lưu Thần và Hồng Nham ngồi xuống, sau đó lại để Trần Gia Cường tiến vào dâng trà. Khi Trần Gia Cường dâng trà cho Hồng Nham thì vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, Hồng Nham híp mắt nhìn Trần Gia Cường rồi nói:
- Tiểu Trần, Tiết Phong Loan này không thể kết giao sâu sắc cho được, cậu đấy, vẫn còn quá trẻ, sau này cần phải rút ra bài học.
Vẻ mặt Trần Gia Cường chợt biến đổi, hắn gật đầu rồi lén đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân đang nói chuyện với Lưu Thần, hắn giống như không nghe thấy những gì Hồng Nham và Trần Gia Cường vừa nói, vì vậy mà trong lòng Trần Gia Cường thở phào một hơi.
Vì sự kiện Tiết Phong Loan mà Trần Gia Cường có chút ảnh hưởng, đặc biệt là Tiết Phong Loan bị cảnh cáo mà không phục, còn đi tìm Trần Gia Cường yêu cầu hỗ trợ. Lúc đó Trần Gia Cường không suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đồng ý giúp Tiết Phong Loan nói vài câu.
Nào ngờ Tiết Phong Loan đã bị Trương Thanh Vân định hình là nhân vật phản diện, điều này làm cho Trần Gia Cường giẫm chân vào khoảng không, quay đầu khó còn mặt mũi nhìn Trương Thanh Vân. Hắn là thư ký cho Trương Thanh Vân, không tiếp thu được ý đồ của lãnh đạo thì còn ra gì?
Hồng Nham này cũng thật sự là loại người ghét ác như cừu, lão trực tiếp điện thoại đến phê bình Trần Gia Cường, điều này làm cho hắn bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng hôm nay Hồng Nham nói như vậy cũng làm cho Trần Gia Cường an tâm hơn, ít nhất cảm tình với Hồng Nham cũng đỡ hơn một chút.
Trần Gia Cường lui ra, Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu nói với Hồng Nham:
- Tiểu tử này đúng là, tôi vẫn luôn nói cậu ta chưa đủ trưởng thành, đang định tìm cơ hội để cho cậu ấy xuống tuyến dưới rèn luyện, nưh vậy có thể an tâm hơn.
- Khi chúng ta phân công cán bộ thì nhất định phải cẩn thận thẩm tra, Tiểu Trần là một ví dụ điển hình, cậu ấy ở bên cạnh tôi được vài năm, tôi còn chưa hiểu rõ về cậu ấy, huống hồ là những người khác? Vì vậy xét từ góc độ này có thể thấy công tác của anh Hồng là gánh nặng đường xa.
- Những lời nói của bọn họ khắc sâu vào trong lòng tôi, tất nhiên tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác.
Hồng Nham cất cao giọng nói.
Hồng Nham nói ra những lời này rất chân thành, Trương Thanh Vân gật đầu khuyến khích, sau đó bắt đầu liên hệ với Lưu Thần.
Trương Thanh Vân và Lưu Thần là người quen cũ, tất nhiên hắn hiểu rõ phong cách và năng lực của Lưu Thần. Người này ngoài có chút vấn đề về tâm tình thì năng lực và thái độ công tác hay trách nhiệm đều rất tốt, nếu đặt Lưu Thần ở Ba Lăng thì Trương Thanh Vân cũng yên tâm.
Nếu xét về phương diện tâm tình thì Trương Thanh Vân bây giờ cũng không có quá nhiều lo lắng, bây giờ Triệu gia không còn như năm xưa, thế của Triệu gia đã yếu đi rất nhiều, nếu Lưu Thần không có nơi dựa giẫm mà muốn vùng lên là không dễ dàng.
Mặt khác Lưu Thần bây giờ cũng không còn là Lưu Thần ở Tang Chương năm xưa, những năm này hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là hai năm qua, hắn liên tục thất bại nhưng những lời nhận xét của người khác về hắn lại khá tốt. Một nhân vật chính trị trưởng thành cần phải có kinh nghiệm lên xuống, Lưu Thần coi như đã từng trải qua đường gập ghềnh, vì vậy Trương Thanh Vân có thể tin hắn sẽ làm ra trò ở Ba Lăng.
Khi Trương Thanh Vân kết thúc buổi nói chuyện với Lưu Thần thì đã là giữa trưa, đây cũng là điều được cố ý sắp xếp. Trương Thanh Vân mời Lưu Thần và Hồng Nham ở lại dùng cơm, địa điểm là nhà ăn tỉnh ủy Giang Nam.
Trương Thanh Vân mời dùng cơm làm cho hai người Hồng Nham khá kích động, thường thì bí thư công tác thường ít khi mời cơm, đôi khi mời cấp dưới dùng cơm phần lớn là cơm công tác.
Một buổi ăn trưa với cấp dưới trong nhà hàng tỉnh ủy thế này là tuyệt đối không dễ dàng gì, vì vậy lần này có thể thấy Trương Thanh Vân cho Lưu Thần đủ mặt mũi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không đơn giản nể mặt Lưu Thần, bây giờ hắn đang phát động phong trào toàn Giang Nam đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, cố gắng đẩy mạnh khẩu hiệu phục hưng. Nếu muốn làm được như vậy thì điều đầu tiên cần làm chính là đoàn kết tất cả lực lượng, trong đó cũng liên quan trực tiếp đến các thế lực ở Giang Nam.
Trước đó phái con nhà quan hung hăng ngang ngược ở Giang Nam, Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ để tấn công. Bây giờ hoàn cảnh xấu đã qua, Giang Nam muốn phát triển cũng không thể thiếu đi sự ủng hộ của bọn họ, bây giờ cũng là lúc giải tỏa mâu thuẫn.
Nếu xét từ góc độ này thì lần này Trương Thanh Vân phân công Lưu Thần thật sự có ý nghĩa, càng có thêm một ý nghĩa biểu tượng. Bây giờ hắn lại nhiệt tình mở tiệc chiêu đãi Lưu Thần, cử động như vậy càng biểu hiện tâm ý.
Thời đại Giang Nam phục hưng đã đến, tất cả cán bộ và quần chúng Giang Nam cần phải đoàn kết cùng một mục tiêu, ai ai cũng phải đồng tâm hiệp lực, dùng trí tuệ và mồ hôi soạn ra thành tích vĩ đại mới cho Giang Nam.
Bây giờ tình thế Giang Nam đang rất tốt, lực lượng ngưng tụ đến độ cao trước nay chưa từng có, toàn tỉnh đều động, nơi đây trở thành vùng tràn đầy hy vọng

back top