Lệ Cương trầm ngâm không nói, ý tứ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, thăm viếng cán bộ lão thành và những gia đình khó khăn quả thật rất quan trọng. Đối với Lệ Cương thì rõ ràng cần phải ra mặt ở những trường hợp mấu chốt, như vậy những chuyện thăm hỏi như trên cũng không quá mức quan trọng.
- Tốt, cậu nói rất tốt, cậu ghi ra cho tôi một bản thảo, tôi sẽ sử dụng nó vào cuộc họp thường ủy vào buổi chiều. Thời gian bây giờ cũng không còn nhiều, cậu có lòng tin hoàn thành hay không?
Lệ Cương trầm ngâm một lúc thật lâu rồi vỗ đùi đứng dậy nói.
Trương Thanh Vân lập tức trở nên sững sờ, mới đây mà muốn ghi ra một bản thảo, đúng là khó khăn không nhỏ. Nhưng nếu Lệ Cương đã ngỏ lời thì hắn cũng không nên nói bất cứ điều gì, đành phải mở miệng nhận lời. Hắn lập tức nói lời cáo từ với Lệ Cương, hắn trở lại phòng làm việc của mình và vùi đầu chuẩn bị cho bản thảo.
- Chào cậu, thư ký Trương, tôi là Lôi Minh, đã nghe danh cậu từ lâu, tôi thay mặt cho tất cả đồng chí trong văn phòng huyện ủy hoan nghênh cậu.
Trương Thanh Vân chuẩn bị viết bản thảo thì cửa chính đột nhiên bị người ta đẩy ra, người đến chính là một vị phó chủ nhiệm của văn phòng huyện ủy, đồng thời cũng là thư ký của phó huyện trưởng Vũ, chính là Lôi Minh.
Lúc này mặt mũi Lôi Minh tràn đầy nụ cười, bộ dạng giống như hắn và Trương Thanh Vân là bạn bè lâu năm, nhưng một câu thư ký Trương của hắn có chút mập mờ. Nếu xét về thân phận thì Trương Thanh Vân phải được gọi là phó chủ nhiệm mới chính xác, vì thư ký của chủ tịch huyện rõ ràng không có cấp bậc hành chính. Lôi Minh gọi Trương Thanh Vân là thư ký Trương rõ ràng có ý nghĩa rất sâu không cần nói cũng hiểu.
- À, chào chủ nhiệm Lôi...Mời anh ngồi! Tôi vừa đến cũng muốn đi sang chào hỏi anh, nhưng lúc này là cuối năm, tất cả mọi người đều rất bận, tôi lại sợ quấy rầy công việc của các anh.
Trương Thanh Vân đứng dậy dùng giọng nhiệt tình nói.
- Đâu dám, đâu dám, thư ký Trương là cán bộ thanh niên mà huyện trưởng Lệ đã tự mình đề bạt, có thể trở thành đồng sự của cậu là vinh hạnh cho chúng tôi. Tôi vốn định tụ tập tất cả đồng chí đang làm việc trong văn phòng huyện ủy lại để mở tiệc mừng cậu, nhưng chủ nhiệm Liễu dạo này quá bận nên đề nghị mở tiệc vào thời gian khác, điều này thật sự uất ức cho cậu rồi.
Lôi Minh cười nói.
Trương Thanh Vân cười thầm, mình vừa mới đến mà Lôi Minh đã bắt đầu xuất chiêu, chưa nói đến chuyện mở miệng gọi là thư ký Trương, hơn nữa hắn còn châm ngòi mối quan hệ giữa mình và Liễu Thanh.
- Chủ nhiệm Lôi khách khí rồi, tiệc hoan nghênh cũng không cần thiết. Lúc này tất cả lãnh đạo trong huyện đều rất bận rộn, huyện ủy chúng ta lại có trách nhiệm rất lớn, các lãnh đạo đều đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, nếu chúng ta mở tiệc liên hoan thì chẳng phải sẽ bị khiển trách sao? Chủ nhiệm Lôi, anh thấy thế nào?
Trên gương mặt Trương Thanh Vân vẫn nở nụ cười rất nhiệt tình.
Lôi Minh trở nên sững sờ, vẻ mặt lập tức có chút mất tự nhiên. Hắn nghe và hiểu rất rõ những lời nói của Trương Thanh Vân, tiểu tử này ý nói các vị lãnh đạo đều có tâm tư khác nhau, ngươi chẳng qua chỉ là một tên cấp dưới mà dám tiệc tùng sao?
- Đúng vậy, thư ký Trương nói rất đúng! Điều này là sơ sót của tôi, có lẽ chủ nhiệm Liễu và cậu hiểu rõ hơn. Tôi vốn còn có chút bận tâm, sợ cậu mới đến mà tất cả mọi người không có gì bày tỏ sẽ có chút dao động, xem ra là tôi quá lo lắng rồi. Đúng là hậu sinh khả úy.
Lôi Minh cười nói, vừa rồi hắn đã vấp phải một cây đinh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, vẫn cực kỳ vui vẻ.
"Tên Lôi Minh này quả nhiên cũng có chút tài năng!"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn cũng nghe rõ những lời nói của Lôi Minh, ý nghĩ của tên kia rất rõ ràng, Lôi Minh sợ Trương Thanh Vân là một tên lỗ mãng, đâm đầu vào huyện ủy rồi chết lúc nào không biết. Nếu Lôi Minh đã nói như vậy thì coi như là một loại khẳng định đối với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười cười, Vũ Đức Chi này ở huyện Ung Bình đúng là quá mức vênh váo. Thủ hạ của lão chỉ là một người thư ký mà đã kiêu ngạo như vậy, xem ra sau này mình chắc chắn sẽ phải chiến đấu khá gian khổ.
- Tốt lắm, thư ký Trương, cậu tiếp tục làm việc đi! Hôm nay tôi chỉ đến xem qua, mọi người sau này còn gặp nhau dài dài, làm quen với nhau trước không phải sẽ tốt hơn sao? Sau này nếu có thời gian rãnh sẽ tiếp tục trao đổi thêm.
Khi thấy Trương Thanh Vân không nói gì thì Lôi Minh lại tiếp tục nói.
- Chủ nhiệm Lôi sao nói đã đi ngay thế, không ngồi lại uống chén trà sao?
- Ha ha, đừng khách khí, đừng khách khí, sau này còn nhiều cơ hội uống trà lắm. Lúc này tôi phải đi sắp xếp những công việc trước tết.
Lôi Minh vội vàng nói, khi nói xong thì cười rồi lập tức đi ra khỏi cửa.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Lôi Minh mà thầm cười lạnh một tiếng, người này cũng cực kỳ bận rộn giống như mình vậy mà rất biết giả vờ, ngay cả việc hoan nghênh dự tiệc cũng nói như thật, đúng là nhân tài.
Hội nghị thường ủy huyện mở ra lúc ba giờ chiều thì hơn hai giờ Trương Thanh Vân mới viết xong bản thảo. Lệ Cương nhận lấy bản thảo cũng chỉ tùy tiện đảo mắt qua, cũng không phát biểu ý kiến gì. Hắn muốn Trương Thanh Vân có chút chuẩn bị để một tiếng sau dự thính hội nghị.
Vì vậy khi Trương Thanh Vân đến hội trường thì cũng cảm thấy có chút không yên, nhưng khi đã tiến vào trong thì hắn cũng không có tâm tư đông muốn tây hưởng. Hắn không quen biết với các vị lãnh đạo trong thường ủy, đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt nhau, rõ ràng chào hỏi và nói chuyện xã giao và là không thể tránh khỏi.
Liễu Thanh là chủ nhiêm văn phòng huyện ủy, hắn đưa theo Trương Thanh Vân đi chào hỏi tất cả lãnh đạo trong thường ủy. Rõ ràng chuyện đề bạt Trương Thanh Vân có ảnh hưởng rất lớn trong huyện Ung Bình, điểm này có thể thấy được trên vẻ mặt các vị lãnh đạo.
- Chào, cậu là Tiểu Trương à! Đúng là rất tốt, tinh thần và khí thế rất đầy đủ, rất tốt. Nhất định phải cố gắng làm gương cho những cán bộ thanh niên trong huyện đấy nhé.
Đây là câu nói đầu tiên của bí thư huyện ủy Hoàng Tung Sơn nói với Trương Thanh Vân. Người này đã gần sáu mươi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, cũng không biểu hiện ra chút ý nghĩ bắt bẻ và địch ý với Trương Thanh Vân, mặt mũi tràn đầy nụ cười hiền lành và khuyến khích.
Bí thư huyện ủy đã khách khí như vậy thì Trương Thanh Vân lại càng thêm cung kính, dù sao huyện ủy cũng là địa bàn của bí thư, nếu nói theo lý luận thì lãnh đạo trực tiếp của Trương Thanh Vân chính là Hoàng Tung Sơn. Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân lại có những ý nghĩ khác, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp Hoàng Tung Sơn, hắn vốn còn cho rằng với một kẻ quyền lợi hùng mạnh như Hoàng Tung Sơn thì nhất định là loại người lo lắng, nhưng những gì trong hiện thực lại hoàn toàn khác biệt. Người này rõ ràng là mẫu người hào phóng, những người tiếp xúc với lão đều thoải mái như được tắm trong gió xuân, rất đáng ngưỡng mộ.
Cùng là người có xuất thân đạm bạc, khoảnh khắc này cái nhìn của Trương Thanh Vân đối với Hoàng Tung Sơn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn thầm nghĩ nếu Hoàng Tung Sơn có bối cảnh thì địa vị tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này, trên người Hoàng Tung Sơn có rất nhiều điều mà Trương Thanh Vân hắn cần phải học hỏi và tham khảo. Chỉ cần khí độ của Hoàng Tung Sơn cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ.
Sau khi gặp mặt Hoàng Tung Sơn thì Trương Thanh Vân gặp mặt Vũ Đức Chi. Phó chủ tịch huyện Vũ Đức Chi rõ ràng trẻ hơn Hoàng Tung Sơn rất nhiều, Trương Thanh Vân đã xem qua lý lịch và biết được năm nay Vũ Đức Chi mới vừa tròn năm mươi. Nhưng nếu so sánh với Hoàng Tung Sơn thì Vũ Đức Chi hoàn toàn khác biệt, đây là loại người thâm trầm và nói năng cực kỳ thận trọng.
Vũ Đức Chi đối mặt với vẻ nhiệt tình của Trương Thanh Vân thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói câu nào nhưng trên mặt lại cố nặn ra nụ cười. Trương Thanh Vân cảm thấy rùng mình, hắn biết rõ biểu hiện của Vũ Đức Chi không phải chẳng có ý kiến gì với mình, chẳng qua tính cách của lão không cho phép nói ra.
Quan trường là một địa phương cần tài ăn nói, cần quan viên giỏi giao tiếp, nhưng Vũ Đức Chi rõ ràng không phải là loại người như vậy. Trương Thanh Vân cẩn thận quan sát, khi Vũ Đức Chi chào hỏi với Hoàng Tung Sơn vẫn giữ bộ mặt như vậy, trước sau Trương Thanh Vân không phát hiện ra lão nói một câu nào. Người như vậy mà có thể leo đến vị trí hiện tại, rõ ràng cực kỳ quái dị.
Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác giống như tiếp xúc với loại người như Vũ Đức Chi thì trong lòng sẽ ớn lạnh. Cảm giác ớn lạnh này không thể giải thích cho rõ ràng, đối phương chỉ cần gật đầu là có thể làm cho người ta sinh ra một cảm giác bị đè nén, đây tuyệt đối là một thanh kiếm cực kỳ sắc bén.
- Tốt, cậu nói rất tốt, cậu ghi ra cho tôi một bản thảo, tôi sẽ sử dụng nó vào cuộc họp thường ủy vào buổi chiều. Thời gian bây giờ cũng không còn nhiều, cậu có lòng tin hoàn thành hay không?
Lệ Cương trầm ngâm một lúc thật lâu rồi vỗ đùi đứng dậy nói.
Trương Thanh Vân lập tức trở nên sững sờ, mới đây mà muốn ghi ra một bản thảo, đúng là khó khăn không nhỏ. Nhưng nếu Lệ Cương đã ngỏ lời thì hắn cũng không nên nói bất cứ điều gì, đành phải mở miệng nhận lời. Hắn lập tức nói lời cáo từ với Lệ Cương, hắn trở lại phòng làm việc của mình và vùi đầu chuẩn bị cho bản thảo.
- Chào cậu, thư ký Trương, tôi là Lôi Minh, đã nghe danh cậu từ lâu, tôi thay mặt cho tất cả đồng chí trong văn phòng huyện ủy hoan nghênh cậu.
Trương Thanh Vân chuẩn bị viết bản thảo thì cửa chính đột nhiên bị người ta đẩy ra, người đến chính là một vị phó chủ nhiệm của văn phòng huyện ủy, đồng thời cũng là thư ký của phó huyện trưởng Vũ, chính là Lôi Minh.
Lúc này mặt mũi Lôi Minh tràn đầy nụ cười, bộ dạng giống như hắn và Trương Thanh Vân là bạn bè lâu năm, nhưng một câu thư ký Trương của hắn có chút mập mờ. Nếu xét về thân phận thì Trương Thanh Vân phải được gọi là phó chủ nhiệm mới chính xác, vì thư ký của chủ tịch huyện rõ ràng không có cấp bậc hành chính. Lôi Minh gọi Trương Thanh Vân là thư ký Trương rõ ràng có ý nghĩa rất sâu không cần nói cũng hiểu.
- À, chào chủ nhiệm Lôi...Mời anh ngồi! Tôi vừa đến cũng muốn đi sang chào hỏi anh, nhưng lúc này là cuối năm, tất cả mọi người đều rất bận, tôi lại sợ quấy rầy công việc của các anh.
Trương Thanh Vân đứng dậy dùng giọng nhiệt tình nói.
- Đâu dám, đâu dám, thư ký Trương là cán bộ thanh niên mà huyện trưởng Lệ đã tự mình đề bạt, có thể trở thành đồng sự của cậu là vinh hạnh cho chúng tôi. Tôi vốn định tụ tập tất cả đồng chí đang làm việc trong văn phòng huyện ủy lại để mở tiệc mừng cậu, nhưng chủ nhiệm Liễu dạo này quá bận nên đề nghị mở tiệc vào thời gian khác, điều này thật sự uất ức cho cậu rồi.
Lôi Minh cười nói.
Trương Thanh Vân cười thầm, mình vừa mới đến mà Lôi Minh đã bắt đầu xuất chiêu, chưa nói đến chuyện mở miệng gọi là thư ký Trương, hơn nữa hắn còn châm ngòi mối quan hệ giữa mình và Liễu Thanh.
- Chủ nhiệm Lôi khách khí rồi, tiệc hoan nghênh cũng không cần thiết. Lúc này tất cả lãnh đạo trong huyện đều rất bận rộn, huyện ủy chúng ta lại có trách nhiệm rất lớn, các lãnh đạo đều đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, nếu chúng ta mở tiệc liên hoan thì chẳng phải sẽ bị khiển trách sao? Chủ nhiệm Lôi, anh thấy thế nào?
Trên gương mặt Trương Thanh Vân vẫn nở nụ cười rất nhiệt tình.
Lôi Minh trở nên sững sờ, vẻ mặt lập tức có chút mất tự nhiên. Hắn nghe và hiểu rất rõ những lời nói của Trương Thanh Vân, tiểu tử này ý nói các vị lãnh đạo đều có tâm tư khác nhau, ngươi chẳng qua chỉ là một tên cấp dưới mà dám tiệc tùng sao?
- Đúng vậy, thư ký Trương nói rất đúng! Điều này là sơ sót của tôi, có lẽ chủ nhiệm Liễu và cậu hiểu rõ hơn. Tôi vốn còn có chút bận tâm, sợ cậu mới đến mà tất cả mọi người không có gì bày tỏ sẽ có chút dao động, xem ra là tôi quá lo lắng rồi. Đúng là hậu sinh khả úy.
Lôi Minh cười nói, vừa rồi hắn đã vấp phải một cây đinh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, vẫn cực kỳ vui vẻ.
"Tên Lôi Minh này quả nhiên cũng có chút tài năng!"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn cũng nghe rõ những lời nói của Lôi Minh, ý nghĩ của tên kia rất rõ ràng, Lôi Minh sợ Trương Thanh Vân là một tên lỗ mãng, đâm đầu vào huyện ủy rồi chết lúc nào không biết. Nếu Lôi Minh đã nói như vậy thì coi như là một loại khẳng định đối với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười cười, Vũ Đức Chi này ở huyện Ung Bình đúng là quá mức vênh váo. Thủ hạ của lão chỉ là một người thư ký mà đã kiêu ngạo như vậy, xem ra sau này mình chắc chắn sẽ phải chiến đấu khá gian khổ.
- Tốt lắm, thư ký Trương, cậu tiếp tục làm việc đi! Hôm nay tôi chỉ đến xem qua, mọi người sau này còn gặp nhau dài dài, làm quen với nhau trước không phải sẽ tốt hơn sao? Sau này nếu có thời gian rãnh sẽ tiếp tục trao đổi thêm.
Khi thấy Trương Thanh Vân không nói gì thì Lôi Minh lại tiếp tục nói.
- Chủ nhiệm Lôi sao nói đã đi ngay thế, không ngồi lại uống chén trà sao?
- Ha ha, đừng khách khí, đừng khách khí, sau này còn nhiều cơ hội uống trà lắm. Lúc này tôi phải đi sắp xếp những công việc trước tết.
Lôi Minh vội vàng nói, khi nói xong thì cười rồi lập tức đi ra khỏi cửa.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Lôi Minh mà thầm cười lạnh một tiếng, người này cũng cực kỳ bận rộn giống như mình vậy mà rất biết giả vờ, ngay cả việc hoan nghênh dự tiệc cũng nói như thật, đúng là nhân tài.
Hội nghị thường ủy huyện mở ra lúc ba giờ chiều thì hơn hai giờ Trương Thanh Vân mới viết xong bản thảo. Lệ Cương nhận lấy bản thảo cũng chỉ tùy tiện đảo mắt qua, cũng không phát biểu ý kiến gì. Hắn muốn Trương Thanh Vân có chút chuẩn bị để một tiếng sau dự thính hội nghị.
Vì vậy khi Trương Thanh Vân đến hội trường thì cũng cảm thấy có chút không yên, nhưng khi đã tiến vào trong thì hắn cũng không có tâm tư đông muốn tây hưởng. Hắn không quen biết với các vị lãnh đạo trong thường ủy, đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt nhau, rõ ràng chào hỏi và nói chuyện xã giao và là không thể tránh khỏi.
Liễu Thanh là chủ nhiêm văn phòng huyện ủy, hắn đưa theo Trương Thanh Vân đi chào hỏi tất cả lãnh đạo trong thường ủy. Rõ ràng chuyện đề bạt Trương Thanh Vân có ảnh hưởng rất lớn trong huyện Ung Bình, điểm này có thể thấy được trên vẻ mặt các vị lãnh đạo.
- Chào, cậu là Tiểu Trương à! Đúng là rất tốt, tinh thần và khí thế rất đầy đủ, rất tốt. Nhất định phải cố gắng làm gương cho những cán bộ thanh niên trong huyện đấy nhé.
Đây là câu nói đầu tiên của bí thư huyện ủy Hoàng Tung Sơn nói với Trương Thanh Vân. Người này đã gần sáu mươi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, cũng không biểu hiện ra chút ý nghĩ bắt bẻ và địch ý với Trương Thanh Vân, mặt mũi tràn đầy nụ cười hiền lành và khuyến khích.
Bí thư huyện ủy đã khách khí như vậy thì Trương Thanh Vân lại càng thêm cung kính, dù sao huyện ủy cũng là địa bàn của bí thư, nếu nói theo lý luận thì lãnh đạo trực tiếp của Trương Thanh Vân chính là Hoàng Tung Sơn. Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân lại có những ý nghĩ khác, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp Hoàng Tung Sơn, hắn vốn còn cho rằng với một kẻ quyền lợi hùng mạnh như Hoàng Tung Sơn thì nhất định là loại người lo lắng, nhưng những gì trong hiện thực lại hoàn toàn khác biệt. Người này rõ ràng là mẫu người hào phóng, những người tiếp xúc với lão đều thoải mái như được tắm trong gió xuân, rất đáng ngưỡng mộ.
Cùng là người có xuất thân đạm bạc, khoảnh khắc này cái nhìn của Trương Thanh Vân đối với Hoàng Tung Sơn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn thầm nghĩ nếu Hoàng Tung Sơn có bối cảnh thì địa vị tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này, trên người Hoàng Tung Sơn có rất nhiều điều mà Trương Thanh Vân hắn cần phải học hỏi và tham khảo. Chỉ cần khí độ của Hoàng Tung Sơn cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ.
Sau khi gặp mặt Hoàng Tung Sơn thì Trương Thanh Vân gặp mặt Vũ Đức Chi. Phó chủ tịch huyện Vũ Đức Chi rõ ràng trẻ hơn Hoàng Tung Sơn rất nhiều, Trương Thanh Vân đã xem qua lý lịch và biết được năm nay Vũ Đức Chi mới vừa tròn năm mươi. Nhưng nếu so sánh với Hoàng Tung Sơn thì Vũ Đức Chi hoàn toàn khác biệt, đây là loại người thâm trầm và nói năng cực kỳ thận trọng.
Vũ Đức Chi đối mặt với vẻ nhiệt tình của Trương Thanh Vân thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói câu nào nhưng trên mặt lại cố nặn ra nụ cười. Trương Thanh Vân cảm thấy rùng mình, hắn biết rõ biểu hiện của Vũ Đức Chi không phải chẳng có ý kiến gì với mình, chẳng qua tính cách của lão không cho phép nói ra.
Quan trường là một địa phương cần tài ăn nói, cần quan viên giỏi giao tiếp, nhưng Vũ Đức Chi rõ ràng không phải là loại người như vậy. Trương Thanh Vân cẩn thận quan sát, khi Vũ Đức Chi chào hỏi với Hoàng Tung Sơn vẫn giữ bộ mặt như vậy, trước sau Trương Thanh Vân không phát hiện ra lão nói một câu nào. Người như vậy mà có thể leo đến vị trí hiện tại, rõ ràng cực kỳ quái dị.
Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác giống như tiếp xúc với loại người như Vũ Đức Chi thì trong lòng sẽ ớn lạnh. Cảm giác ớn lạnh này không thể giải thích cho rõ ràng, đối phương chỉ cần gật đầu là có thể làm cho người ta sinh ra một cảm giác bị đè nén, đây tuyệt đối là một thanh kiếm cực kỳ sắc bén.