- Phó chủ tịch Lý đã có báo cáo mua giống cam vàng và cam chiết, anh ấy cần chữ ký của anh!
Chu Truyền Phương khẽ nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, những chuyện thế này chỉ cần đưa cho chủ tịch Đàm ký là được, đồng chí Lý Kinh này rõ ràng cũng không nhanh nhạy.
Vẻ mặt Chu Truyền Phương chợt co rút, hắn dùng giọng nhẫn nại nói:
- Nhưng khoản tiền này hơi lớn, chủ tịch Đàm đã xem qua, vì vậy muốn mang đến cho anh xem xét.
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên:
- Đưa đây tôi xem.
- Chuyện gì thế này? Sao lại cần những một trăm ngàn?
Trương Thanh Vân tiếp nhận tài liệu trong tay Chu Truyền Phương rồi lập tức dùng giọng ngạc nhiên nói. Lúc này tài chính trong huyện rơi vào tình cảnh lấy trứng chọi đá, vì vậy mà tâm tình của Trương Thanh Vân lập tức trở nên trầm trọng.
- Nếu không thì...Bí thư Trương, những giống cam mới này đều có lợi cho nhân dân, nếu dựa theo ba quyết định của anh thì hoàn toàn có thể bắt nhân dân gánh một phần tài chính.
Chu Truyền Phương cẩn thận đề nghị.
Trương Thanh Vân nhíu chặt mày, hắn không nói một lời nào, một lúc lâu sau mới vung tay nói:
- Đưa cho chủ tịch Đàm bảo anh ấy ký tên, tôi phê chuẩn!
Dù khó khăn thế nào cũng không thể bắt nhân dân gánh vác, đây chính là nguyên tắc của Trương Thanh Vân. Lúc này những nông dân thị trấn Nguyệt Toàn vừa mới trở nên tích cực, nếu lại đòi tiền thì khó thể nào mở miệng.
Sau khi Chu Truyền Phương đi ra ngoài thì Trương Thanh Vân lại buồn bực suy nghĩ. Vấn đề xây dựng sân bãi cần tiền, Biện Huy Hoàng đồng ý cấp cho thị trấn Nguyệt Toàn mười ngàn đồng. Trường trung học Nguyệt Toàn cũng cần mười ngàn đồng, toàn bộ giống cam cần bỏ ra hơn một trăm ngàn đồng. Nếu dựa vào nghị quyết ba nguyên tắc thì hơn hai mươi ngàn héc ta cam chính phủ sẽ bỏ ra hơn bảy phần tiền, số còn lại bắt buộc phải huy động. Hơn nữa những nhà máy phân lân và phân đạm đều cần chính quyền trợ giúp, tình hình rõ ràng rất rối loạn.
Theo tính toán của Trương Thanh Vân thì chỉ cần một tháng nữa tài chính của thị trấn Nguyệt Toàn sẽ rơi vào tình cảnh cùng quẫn, sẽ thiếu hụt vài triệu, ngân sách từ phòng tài chính huyện rót xuống như muối bỏ biển. Cũng may trong khoảng thời gian này còn có khoản tiền lâm nghiệp, nhưng Trương Thanh Vân cũng bị các lãnh đạo huyện giẫm đuôi, rất khó sử dụng tùy tiện.
Đúng là không đi chợ không biết giá thực phẩm, lúc này Trương Thanh Vân mới biết làm quản gia khó khăn đến nhường nào, hơn nữa bây giờ hắn là quản gia cho hơn sáu mươi ngàn người.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên rất gấp rút.
- Vào đi!
- Không tốt, không tốt! Khu Liên Hợp gây náo loạn, chủ tịch Lý bị quần chúng vây quanh không thể thoát thân, vì vậy anh ấy muốn tôi thông báo ngay cho anh.
Người tiến vào chính là thư ký Ngô Hồng, vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân khẽ vươn người nói.
- Là vấn đề trồng giống cam mới, khu Liên Hợp không cho trồng giống mới, bọn họ ngăn cản không cho phép nhân viên kỹ thuật làm việc, chủ tịch Lý...
Ngô Hồng dùng giọng lắp bắp nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày rồi phất phất tay, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện. Trước kia không có nguồn tiêu thụ thì nhân dân muốn chặt cam, nhưng bây giờ đã có đầu ra, làm gì còn kẻ nào cho phép trồng giống mới? Đây cũng chính là vấn đề thể hiện sự thiển cận của nhân dân, nhưng Lý Kinh này cũng thật là, làm chuyện lớn đều gây ra náo loạn...
- Lập tức thông báo đồn trưởng Vương xuống khu Liên Hợp, nói anh ấy đưa người xuống duy trì trật tự, sau đó tôi sẽ đến ngay.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau đó hắn lập tức lấy áo khoác đi xuống lầu.
Khi Trương Thanh Vân đến hiện trường thì sắc trời đã dần tối, đây là địa phương mà lần đầu hắn đến khảo sát, khu Liên Hợp, hắn nhớ rất kỹ.
Từ trụ sở ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn đi đến khu Liên Hợp phải đi qua nhiều đường núi, nói chung tất cả đều là đồi núi. Khi đến đây thì Trương Thanh Vân mới biết được thì ra ba thị trấn trong Ung Bình đều có cùng một địa hình. Những vườn cam của khu Liên Hợp cũng không nối tiếp với những khu khác mà ở tận trong khe núi, những lần trước Trương Thanh Vân phải rất khó khăn mới đi vào nơi vắng vẻ này.
Khi tiến vào khu Liên Hợp thì Trương Thanh Vân ngẫu nhiên nhìn thấy vài căn nhà gỗ, phần lớn những ngôi nhà đều tắt đèn, họa hoằn lắm mới thấy được có vài nhà bùng ra những luồng sáng vàng yếu ớt.
- Sao thế này? Tiểu Mã, khu Liên Hợp không có điện à?
Trương Thanh Vân nhíu mày hỏi.
Tiểu Mã dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trương Thanh Vân, sau khi do dự một lúc mới mở miệng:
- Không có vấn đề về điện nhưng dân chúng ở đây quá nghèo, bọn họ đều không dám dùng điện, tiền điện cũng cao, vì vậy...
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng phát lạnh, những phương án hắn vừa nghĩ ra trên đường đến đây đã hoàn toàn tiêu tan. Không biết rõ tình hình thì không có quyền lên tiếng, Trương Thanh Vân hắn không đi xuống nên chẳng biết rõ tâm tình của bà con nơi đây, Lý Kinh rõ ràng đã công tác sai lầm.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, Trương Thanh Vân hạ cửa kính, bên ngoài là một căn nhà xây chưa tô hồ, trên tường nhà viết vài dòng chữ cong queo: "Đảng ủy khu Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn", bên cạnh còn viết: "Trường tiểu học Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn".
Bên cạnh ngôi nhà chưa tô tường chính là một cây tre, có hai sợi dây thừng dùng để chằng về hai phía, trên đỉnh cây tre là một lá cờ đỏ với năm ngôi sao. Nhờ luồng sáng yếu ớt từ trong nhà bùng ra có thể thấy được lá cờ đã phai màu, những ngôi sao năm cánh cũng bong tróc chỉ còn để lại những dấu vết lờ mờ.
Trương Thanh Vân xuống xe hít vào một hơi thật sâu, lúc này những người tụ tập bên ngoài căn nhà đã tiến đến, người lớn và trẻ nhỏ dùng ánh mắt tò mò nhìn người và xe, trong ánh mắt có sự hâm mộ, mờ mịt và khiếp sợ.
Trương Thanh Vân khẽ cau mày, một đứa trẻ khoảng mười tuổi đi chân trần đang trơ mắt nhìn hắn, đứa bé mặc trên người một chiếc áo trắng bệch và một chiếc quần cộc, ống quần xăn đến tận đầu gối và rất bẩn thỉu. Đứa bé ngoài cặp mắt sáng như sao thì tất cả khuôn mặt và tay chân đều bẩn đất cát.
Bên cạnh bé trai cũng có một bé gái, cô bé có mái tóc rối bời, lọn tóc kết thành khối, rõ ràng đã lâu chưa rửa mặt gội đầu. Mà càng kỳ quái chính là Trương Thanh Vân nhìn xuống mới phát hiện cô gái mặc quần áo người lớn, áo thì được quấn lại, dưới eo là một chiếc dây thừng buộc lấy váy. Cũng vì cổ áo quá lớn mà cặp vai của cô bé cũng lộ hẳn ra ngoài.
Trương Thanh Vân lục lọi khắp toàn thân, trên người hắn không có chút kẹo bánh nào. Hai đứa bé thấy Trương Thanh Vân nhìn mình thì lập tức sợ hãi lui về phía sau vài bước núp sau lưng một người phụ nữ.
Trương Thanh Vân lại hướng mắt nhìn lên, phản ứng đầu tiên của người phụ nữ trước mặt chính là lén nhìn đi nơi khác và tựa người vào tường. Ánh mắt ngây ngốc của chị ta làm tâm tình Trương Thanh Vân lập tức chìm xuống tận đáy hồ, hắn ghĩ đến vấn đề chính mình là quan phụ mẫu ở nơi đây mà trong lòng giống như bị một tảng đá lớn lèn thật chặt, có chút cảm giác đau đớn.
- Bí thư Trương, bí thư Trương!
Đám người tản ra, Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Lý Kinh. Ngày hôm nay trời có mưa, quần áo Lý Kinh đã ướt đẫm, tóc cũng kết thành từng lọn, những hạt nước liên tục rơi xuống.
- Anh phải khổ cực rồi!
Trương Thanh Vân nói, khóe miệng hắn khẽ co rút, cuối cùng cũng không nặn được nụ cười.
- Chào bí thư Trương, tôi là Cốc Thành Tài, là bí thư chi bộ khu Liên Hợp.
Bên cạnh Lý Kinh là một người đàn ông trung niên, người này râu ria xồm xoàm, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, số lượng cúc áo đã mất hơn phân nửa làm lộ ra bên trong chiếc áo len có màu sắc khá tối.
- Chào anh, các anh báo tình hình đi!
Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Cốc Thành Tài rồi nói.
- Trương...Bí thư Trương, thật xin lỗi, tôi đã nói dối!
Lý Kinh đỏ mặt nói:
- Nhưng tôi cảm thấy không đành lòng khi thay đổi giống cây nơi đây, anh cứ nhìn qua sẽ biết rõ tình hình nơi này. Mọi người đều muốn đợi đợt thu hoạch cam năm nay để bán kiếm ít tiền mua chút lương thực.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân có vẻ âm trầm thì Lý Kinh vội vàng bổ sung:
- Nơi đây đã hạn hán hai năm liên tục, ngoài khoai tây thì trong thôn không còn hạt gạo nào, mỗi năm người dân nơi đây đều sống bằng gạo trợ cấp của chính phủ.
- Anh đã ướt sũng, hôm nay anh làm được những gì?
Trương Thanh Vân hỏi.
- Bí thư Trương, hôm nay có vài giọt mưa, chủ tịch Lý chỉ đạo chúng tôi xuống đây thay đổi giống...
Cốc Thành Tài vội vàng tiếp lời, lần trước hắn cũng tham gia hội nghị kinh tế thị trấn Nguyệt Toàn, cũng đã từng nhìn thấy sự uy phong của bí thư Trương, vì vậy lúc này cũng có chút kính sợ.
Trương Thanh Vân gật gật đầu, hắn đột nhiên quay đầu nói với Tiểu Mã ở sau lưng:
- Trên xe có kẹo gì không?
- Không, không có, chỉ có vài chiếc bánh nhân trứng!
- Anh lấy ra đây!
Trương Thanh Vân nhận lấy một túi bánh trong tay Tiểu Mã, sau đó hắn mỉm cười với hai đứa trẻ:
- Qua đây với chú, chú cho các cháu chút quà.
Hai đứa trẻ có vẻ khiếp đảm không dám tiến lên, Lý Kinh gật đầu với Cốc Thành Tài, lúc này Cốc Thành Tài vội nói:
- Nhị cẩu tử, Hoa muội tử, đi đến đi, chú Trương đang gọi kìa! Tam thẩm nhi, bảo hai đứa trẻ lại chú Trương cho quà.
Người phụ nữ được gọi là Tam thẩm nhi có chút luống cuống tay chân, nàng đẩy lưng hai con rồi khẽ nói:
- Nhị cẩu tử, Nhị bá Cốc gia muốn các con đi lên, các con cứ qua đi.
Đứa trẻ sợ hãi tiến lên, nó nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, cũng không dám mở miệng nói một câu chào chú. Khi khoảng cách còn lại rất gần thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra đứa trẻ này ăn mặc quá phong phanh, môi đã hơi tái, hàm răng chốc chốc lại đập vào nhau.
Trương Thanh Vân lấy ra hai chiếc bánh, hắn xé vỏ bọc rồi đưa cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hai đứa trẻ sợ hãi tiếp nhận bánh nhân trứng trong tay Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu cổ vũ, hai đứa trẻ lập tức há miệng cắn mạnh. Rõ ràng hương vị rất ngon, đứa bé trai Nhị cẩu tử cắn hai ba cái đã hết chiếc bánh, sau đó ánh mắt đứa bé lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhét túi bánh vào trong tay đứa bé trai rồi sờ đầu khẽ nói:
- Chú cho các cháu, nhớ chia cho em gái nhé! À, cháu học lớp mấy rồi?
Nhị cẩu tử giữ chặt lấy bịch bánh, lá gan nó cũng lớn hẳn lên, nó dùng giọng đứt quảng nói:
- Bốn...Lớp bốn ạ1
- Bí thư Trương, nhà đứa bé này ở phía đông khu Liên Hợp, người đàn ông duy nhất trong nhà ra ngoài làm công đã gặp tai nạn chết trong mỏ than, cả nhà chỉ còn lại một người phụ nữ. Tình cảnh nhà này rất khó khăn, nếu dựa theo quy hoạch thị trấn thì ba mẫu cam nhà này đều phải thay đổi hơn một nữa số giống, điều này quá mức khó khăn.
Lý Kinh ở bên cạnh nói xem vào.
- Ai cho anh được phép xen vào? Anh đứng sang một bên, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ tính sổ với anh, rõ ràng không có kỷ luật tổ chức, nói dối sao? Đường đường là một lãnh đạo thị trấn mà có thể nói ra những lời này, thật sự phụ lòng bồi dưỡng nhiều năm của tổ chức đảng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn quát lớn.
Gương mặt Lý Kinh chợt đỏ bừng, môi hắn mấp máy vài lượt nhưng không nói nên lời, hắn lui sang một bên đứng ngượng ngùng.
Đám người xung quanh thấy Trương Thanh Vân nổi giận cũng bắt đầu sợ hãi, hai đứa bé thấy vậy cũng lui về phía sau vài bước. Vẻ mặt Cốc Thành Tài chợt biến đổi, cuối cùng cũng không nhịn được nói:
- Bí thư Trương, chủ tịch Lý chẳng qua chỉ muốn tốt mà thôi! Hai năm qua anh ấy đã tự mình bỏ ra rất nhiều tiền mua lương thực cho chúng tôi, nếu anh phạt anh ấy thì cứ phạt chúng tôi, chúng tôi tự nguyện bị phạt.
Chu Truyền Phương khẽ nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, những chuyện thế này chỉ cần đưa cho chủ tịch Đàm ký là được, đồng chí Lý Kinh này rõ ràng cũng không nhanh nhạy.
Vẻ mặt Chu Truyền Phương chợt co rút, hắn dùng giọng nhẫn nại nói:
- Nhưng khoản tiền này hơi lớn, chủ tịch Đàm đã xem qua, vì vậy muốn mang đến cho anh xem xét.
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên:
- Đưa đây tôi xem.
- Chuyện gì thế này? Sao lại cần những một trăm ngàn?
Trương Thanh Vân tiếp nhận tài liệu trong tay Chu Truyền Phương rồi lập tức dùng giọng ngạc nhiên nói. Lúc này tài chính trong huyện rơi vào tình cảnh lấy trứng chọi đá, vì vậy mà tâm tình của Trương Thanh Vân lập tức trở nên trầm trọng.
- Nếu không thì...Bí thư Trương, những giống cam mới này đều có lợi cho nhân dân, nếu dựa theo ba quyết định của anh thì hoàn toàn có thể bắt nhân dân gánh một phần tài chính.
Chu Truyền Phương cẩn thận đề nghị.
Trương Thanh Vân nhíu chặt mày, hắn không nói một lời nào, một lúc lâu sau mới vung tay nói:
- Đưa cho chủ tịch Đàm bảo anh ấy ký tên, tôi phê chuẩn!
Dù khó khăn thế nào cũng không thể bắt nhân dân gánh vác, đây chính là nguyên tắc của Trương Thanh Vân. Lúc này những nông dân thị trấn Nguyệt Toàn vừa mới trở nên tích cực, nếu lại đòi tiền thì khó thể nào mở miệng.
Sau khi Chu Truyền Phương đi ra ngoài thì Trương Thanh Vân lại buồn bực suy nghĩ. Vấn đề xây dựng sân bãi cần tiền, Biện Huy Hoàng đồng ý cấp cho thị trấn Nguyệt Toàn mười ngàn đồng. Trường trung học Nguyệt Toàn cũng cần mười ngàn đồng, toàn bộ giống cam cần bỏ ra hơn một trăm ngàn đồng. Nếu dựa vào nghị quyết ba nguyên tắc thì hơn hai mươi ngàn héc ta cam chính phủ sẽ bỏ ra hơn bảy phần tiền, số còn lại bắt buộc phải huy động. Hơn nữa những nhà máy phân lân và phân đạm đều cần chính quyền trợ giúp, tình hình rõ ràng rất rối loạn.
Theo tính toán của Trương Thanh Vân thì chỉ cần một tháng nữa tài chính của thị trấn Nguyệt Toàn sẽ rơi vào tình cảnh cùng quẫn, sẽ thiếu hụt vài triệu, ngân sách từ phòng tài chính huyện rót xuống như muối bỏ biển. Cũng may trong khoảng thời gian này còn có khoản tiền lâm nghiệp, nhưng Trương Thanh Vân cũng bị các lãnh đạo huyện giẫm đuôi, rất khó sử dụng tùy tiện.
Đúng là không đi chợ không biết giá thực phẩm, lúc này Trương Thanh Vân mới biết làm quản gia khó khăn đến nhường nào, hơn nữa bây giờ hắn là quản gia cho hơn sáu mươi ngàn người.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên rất gấp rút.
- Vào đi!
- Không tốt, không tốt! Khu Liên Hợp gây náo loạn, chủ tịch Lý bị quần chúng vây quanh không thể thoát thân, vì vậy anh ấy muốn tôi thông báo ngay cho anh.
Người tiến vào chính là thư ký Ngô Hồng, vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân khẽ vươn người nói.
- Là vấn đề trồng giống cam mới, khu Liên Hợp không cho trồng giống mới, bọn họ ngăn cản không cho phép nhân viên kỹ thuật làm việc, chủ tịch Lý...
Ngô Hồng dùng giọng lắp bắp nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày rồi phất phất tay, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện. Trước kia không có nguồn tiêu thụ thì nhân dân muốn chặt cam, nhưng bây giờ đã có đầu ra, làm gì còn kẻ nào cho phép trồng giống mới? Đây cũng chính là vấn đề thể hiện sự thiển cận của nhân dân, nhưng Lý Kinh này cũng thật là, làm chuyện lớn đều gây ra náo loạn...
- Lập tức thông báo đồn trưởng Vương xuống khu Liên Hợp, nói anh ấy đưa người xuống duy trì trật tự, sau đó tôi sẽ đến ngay.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau đó hắn lập tức lấy áo khoác đi xuống lầu.
Khi Trương Thanh Vân đến hiện trường thì sắc trời đã dần tối, đây là địa phương mà lần đầu hắn đến khảo sát, khu Liên Hợp, hắn nhớ rất kỹ.
Từ trụ sở ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn đi đến khu Liên Hợp phải đi qua nhiều đường núi, nói chung tất cả đều là đồi núi. Khi đến đây thì Trương Thanh Vân mới biết được thì ra ba thị trấn trong Ung Bình đều có cùng một địa hình. Những vườn cam của khu Liên Hợp cũng không nối tiếp với những khu khác mà ở tận trong khe núi, những lần trước Trương Thanh Vân phải rất khó khăn mới đi vào nơi vắng vẻ này.
Khi tiến vào khu Liên Hợp thì Trương Thanh Vân ngẫu nhiên nhìn thấy vài căn nhà gỗ, phần lớn những ngôi nhà đều tắt đèn, họa hoằn lắm mới thấy được có vài nhà bùng ra những luồng sáng vàng yếu ớt.
- Sao thế này? Tiểu Mã, khu Liên Hợp không có điện à?
Trương Thanh Vân nhíu mày hỏi.
Tiểu Mã dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trương Thanh Vân, sau khi do dự một lúc mới mở miệng:
- Không có vấn đề về điện nhưng dân chúng ở đây quá nghèo, bọn họ đều không dám dùng điện, tiền điện cũng cao, vì vậy...
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng phát lạnh, những phương án hắn vừa nghĩ ra trên đường đến đây đã hoàn toàn tiêu tan. Không biết rõ tình hình thì không có quyền lên tiếng, Trương Thanh Vân hắn không đi xuống nên chẳng biết rõ tâm tình của bà con nơi đây, Lý Kinh rõ ràng đã công tác sai lầm.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, Trương Thanh Vân hạ cửa kính, bên ngoài là một căn nhà xây chưa tô hồ, trên tường nhà viết vài dòng chữ cong queo: "Đảng ủy khu Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn", bên cạnh còn viết: "Trường tiểu học Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn".
Bên cạnh ngôi nhà chưa tô tường chính là một cây tre, có hai sợi dây thừng dùng để chằng về hai phía, trên đỉnh cây tre là một lá cờ đỏ với năm ngôi sao. Nhờ luồng sáng yếu ớt từ trong nhà bùng ra có thể thấy được lá cờ đã phai màu, những ngôi sao năm cánh cũng bong tróc chỉ còn để lại những dấu vết lờ mờ.
Trương Thanh Vân xuống xe hít vào một hơi thật sâu, lúc này những người tụ tập bên ngoài căn nhà đã tiến đến, người lớn và trẻ nhỏ dùng ánh mắt tò mò nhìn người và xe, trong ánh mắt có sự hâm mộ, mờ mịt và khiếp sợ.
Trương Thanh Vân khẽ cau mày, một đứa trẻ khoảng mười tuổi đi chân trần đang trơ mắt nhìn hắn, đứa bé mặc trên người một chiếc áo trắng bệch và một chiếc quần cộc, ống quần xăn đến tận đầu gối và rất bẩn thỉu. Đứa bé ngoài cặp mắt sáng như sao thì tất cả khuôn mặt và tay chân đều bẩn đất cát.
Bên cạnh bé trai cũng có một bé gái, cô bé có mái tóc rối bời, lọn tóc kết thành khối, rõ ràng đã lâu chưa rửa mặt gội đầu. Mà càng kỳ quái chính là Trương Thanh Vân nhìn xuống mới phát hiện cô gái mặc quần áo người lớn, áo thì được quấn lại, dưới eo là một chiếc dây thừng buộc lấy váy. Cũng vì cổ áo quá lớn mà cặp vai của cô bé cũng lộ hẳn ra ngoài.
Trương Thanh Vân lục lọi khắp toàn thân, trên người hắn không có chút kẹo bánh nào. Hai đứa bé thấy Trương Thanh Vân nhìn mình thì lập tức sợ hãi lui về phía sau vài bước núp sau lưng một người phụ nữ.
Trương Thanh Vân lại hướng mắt nhìn lên, phản ứng đầu tiên của người phụ nữ trước mặt chính là lén nhìn đi nơi khác và tựa người vào tường. Ánh mắt ngây ngốc của chị ta làm tâm tình Trương Thanh Vân lập tức chìm xuống tận đáy hồ, hắn ghĩ đến vấn đề chính mình là quan phụ mẫu ở nơi đây mà trong lòng giống như bị một tảng đá lớn lèn thật chặt, có chút cảm giác đau đớn.
- Bí thư Trương, bí thư Trương!
Đám người tản ra, Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Lý Kinh. Ngày hôm nay trời có mưa, quần áo Lý Kinh đã ướt đẫm, tóc cũng kết thành từng lọn, những hạt nước liên tục rơi xuống.
- Anh phải khổ cực rồi!
Trương Thanh Vân nói, khóe miệng hắn khẽ co rút, cuối cùng cũng không nặn được nụ cười.
- Chào bí thư Trương, tôi là Cốc Thành Tài, là bí thư chi bộ khu Liên Hợp.
Bên cạnh Lý Kinh là một người đàn ông trung niên, người này râu ria xồm xoàm, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, số lượng cúc áo đã mất hơn phân nửa làm lộ ra bên trong chiếc áo len có màu sắc khá tối.
- Chào anh, các anh báo tình hình đi!
Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Cốc Thành Tài rồi nói.
- Trương...Bí thư Trương, thật xin lỗi, tôi đã nói dối!
Lý Kinh đỏ mặt nói:
- Nhưng tôi cảm thấy không đành lòng khi thay đổi giống cây nơi đây, anh cứ nhìn qua sẽ biết rõ tình hình nơi này. Mọi người đều muốn đợi đợt thu hoạch cam năm nay để bán kiếm ít tiền mua chút lương thực.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân có vẻ âm trầm thì Lý Kinh vội vàng bổ sung:
- Nơi đây đã hạn hán hai năm liên tục, ngoài khoai tây thì trong thôn không còn hạt gạo nào, mỗi năm người dân nơi đây đều sống bằng gạo trợ cấp của chính phủ.
- Anh đã ướt sũng, hôm nay anh làm được những gì?
Trương Thanh Vân hỏi.
- Bí thư Trương, hôm nay có vài giọt mưa, chủ tịch Lý chỉ đạo chúng tôi xuống đây thay đổi giống...
Cốc Thành Tài vội vàng tiếp lời, lần trước hắn cũng tham gia hội nghị kinh tế thị trấn Nguyệt Toàn, cũng đã từng nhìn thấy sự uy phong của bí thư Trương, vì vậy lúc này cũng có chút kính sợ.
Trương Thanh Vân gật gật đầu, hắn đột nhiên quay đầu nói với Tiểu Mã ở sau lưng:
- Trên xe có kẹo gì không?
- Không, không có, chỉ có vài chiếc bánh nhân trứng!
- Anh lấy ra đây!
Trương Thanh Vân nhận lấy một túi bánh trong tay Tiểu Mã, sau đó hắn mỉm cười với hai đứa trẻ:
- Qua đây với chú, chú cho các cháu chút quà.
Hai đứa trẻ có vẻ khiếp đảm không dám tiến lên, Lý Kinh gật đầu với Cốc Thành Tài, lúc này Cốc Thành Tài vội nói:
- Nhị cẩu tử, Hoa muội tử, đi đến đi, chú Trương đang gọi kìa! Tam thẩm nhi, bảo hai đứa trẻ lại chú Trương cho quà.
Người phụ nữ được gọi là Tam thẩm nhi có chút luống cuống tay chân, nàng đẩy lưng hai con rồi khẽ nói:
- Nhị cẩu tử, Nhị bá Cốc gia muốn các con đi lên, các con cứ qua đi.
Đứa trẻ sợ hãi tiến lên, nó nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, cũng không dám mở miệng nói một câu chào chú. Khi khoảng cách còn lại rất gần thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra đứa trẻ này ăn mặc quá phong phanh, môi đã hơi tái, hàm răng chốc chốc lại đập vào nhau.
Trương Thanh Vân lấy ra hai chiếc bánh, hắn xé vỏ bọc rồi đưa cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hai đứa trẻ sợ hãi tiếp nhận bánh nhân trứng trong tay Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu cổ vũ, hai đứa trẻ lập tức há miệng cắn mạnh. Rõ ràng hương vị rất ngon, đứa bé trai Nhị cẩu tử cắn hai ba cái đã hết chiếc bánh, sau đó ánh mắt đứa bé lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhét túi bánh vào trong tay đứa bé trai rồi sờ đầu khẽ nói:
- Chú cho các cháu, nhớ chia cho em gái nhé! À, cháu học lớp mấy rồi?
Nhị cẩu tử giữ chặt lấy bịch bánh, lá gan nó cũng lớn hẳn lên, nó dùng giọng đứt quảng nói:
- Bốn...Lớp bốn ạ1
- Bí thư Trương, nhà đứa bé này ở phía đông khu Liên Hợp, người đàn ông duy nhất trong nhà ra ngoài làm công đã gặp tai nạn chết trong mỏ than, cả nhà chỉ còn lại một người phụ nữ. Tình cảnh nhà này rất khó khăn, nếu dựa theo quy hoạch thị trấn thì ba mẫu cam nhà này đều phải thay đổi hơn một nữa số giống, điều này quá mức khó khăn.
Lý Kinh ở bên cạnh nói xem vào.
- Ai cho anh được phép xen vào? Anh đứng sang một bên, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ tính sổ với anh, rõ ràng không có kỷ luật tổ chức, nói dối sao? Đường đường là một lãnh đạo thị trấn mà có thể nói ra những lời này, thật sự phụ lòng bồi dưỡng nhiều năm của tổ chức đảng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn quát lớn.
Gương mặt Lý Kinh chợt đỏ bừng, môi hắn mấp máy vài lượt nhưng không nói nên lời, hắn lui sang một bên đứng ngượng ngùng.
Đám người xung quanh thấy Trương Thanh Vân nổi giận cũng bắt đầu sợ hãi, hai đứa bé thấy vậy cũng lui về phía sau vài bước. Vẻ mặt Cốc Thành Tài chợt biến đổi, cuối cùng cũng không nhịn được nói:
- Bí thư Trương, chủ tịch Lý chẳng qua chỉ muốn tốt mà thôi! Hai năm qua anh ấy đã tự mình bỏ ra rất nhiều tiền mua lương thực cho chúng tôi, nếu anh phạt anh ấy thì cứ phạt chúng tôi, chúng tôi tự nguyện bị phạt.