Bình thường mỗi ngày đều có cán bộ chạy về huyện ủy, hôm nay phó chủ tịch tỉnh Cao cũng đến thị sát. Trương Thanh Vân lúc này đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, lúc này tất cả nhân lực vật lực của thị trấn Nguyệt Toàn đều dồn vào lễ hội văn hóa cam.
- Bí thư Trương, bí thư Trương! Bí thư Hoàng muốn anh đến gặp ngay lập tức.
Đến tối khi Trương Thanh Vân quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Chu Truyền Phương.
- Sao? Muộn như vậy mà bí thư Hoàng còn đến Nguyệt Toàn à? Gặp ở nơi nào?
Trương Thanh Vân mở cửa, hắn vừa mặc quần áo vừa nói.
- Ở văn phòng!
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn vội vàng sửa soạn quần áo rồi bước nhanh xuống lầu.
Khi tiến vào văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Hoàng Tung Sơn đang ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh lão cũng có một người. Người này hơn bốn mươi, lưng thẳng, cặp lông mày rất có khí thế, đặc biệt là cặp mắt rất có thần.
- Chào bí thư Hoàng!
Hoàng Tung Sơn cười cười, lão vẫy tay nói:
- Giới thiệu với cậu, vị này chính là Uông Phong tiên sinh, là phóng viên của đài truyền hình Giang Nam. Uông tiên sinh, vị này chính là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn Trương Thanh Vân, là một cán bộ trẻ tuổi, đồng thời cũng là bí thư trẻ nhất của huyện Ung Bình chúng tôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thân mật với Uông Phong, khi chuẩn bị bắt tay thì lại đón nhận ánh mắt như chim ưng của đối phương. Trái tim Trương Thanh Vân lập tức đập mạnh, hắn đột nhiên cảm giác được chút áp lực thở không ra hơi. Hắn cau mày, người này rõ ràng không giống phóng viên.
- Thanh Vân, tôi giao Uông tiên sinh cho cậu, cậu phải sắp sếp tiếp đãi. Những ngày sau cậu hãy đưa anh ấy đi dạo khắp bốn phía để hiểu rõ tình hình.
Hoàng Tung Sơn không thèm quan tâm đến sự khác thường của Trương Thanh Vân, lão uống một ngụm trà rồi tùy ý nói.
Trương Thanh Vân khẽ cắn răng, hắn gật đầu nhưng trong lòng có chút lo lắng. Tuy đài truyền hình Giang Nam chỉ là cấp tỉnh nhưng có danh tiếng rất lớn, chỉ cần nhìn sự coi trọng của Hoàng Tung Sơn thì hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng Uông Phong này nhìn thế nào cũng không giống phóng viên, chẳng lẽ trong vấn đề này có manh mối gì đó?
Bí thư Hoàng đến đây cũng không cho phép Trương Thanh Vân có nhiều thời gian suy tính, tiếp theo tất nhiên Trương Thanh Vân phải báo cáo tiến độ công tác trước mắt cho Hoàng Tung Sơn. Rõ ràng tình hình lúc này phát triển rất thuận lợi, Hoàng Tung Sơn cũng tương đối hài lòng. Một lúc sau Hoàng Tung Sơn bỏ qua phát biểu, lão uống một chén trà rồi quay về huyện thành.
- Chủ nhiệm Chu, anh lập tức đến đặt một phòng trong khách sạn Hồng Tinh để sắp xếp phóng viên Uông ở tạm.
Trương Thanh Vân gọi Chu Truyền Phương rồi nói, Uông Phong này lai lịch không rõ ràng, vì vậy Trương Thanh Vân quyết định chỉ kính trọng mà không quá tiếp cận.
- Thôi khỏi, bí thư Tiểu Trương, không cần phải đặc biệt hóa, phóng viên chúng tôi cũng không chú ý quá nhiều chuyện như vậy, chỉ cần sắp xếp một phòng ở khu nhà tập thể của ủy ban thị trấn là được.
Uông Phong mở lời trước khi Chu Truyền Phương chuẩn bị đi sắp xếp.
Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn khẽ nghiêng người, khoảng cách gần có thể mơ hồ nhìn thấy cặp tài liệu của Uông Phong có hiệu Armani. Tuy trên cặp không có logo nhưng kiếp trước Trương Thanh Vân đã gặp qua rất nhiều, bây giờ mới qua thế kỷ hai mươi, xài hàng hiệu thế này rõ ràng phải có thân phận.
(*: Giorgio Armani s. p. a,được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là 1 hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất...được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani.)
Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân lại càng cảm thấy nghi ngờ, tuy địa vị xã hội của phóng viên đài truyền hình Giang Nam là không thấp nhưng nếu sử dụng một chiếc cặp vài chục ngàn đồng thì quá mức xa xỉ. Hơn nữa nếu phóng viên sử dụng sản phẩm như vậy thì sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt, rõ ràng Uông Phong này chỉ là kẻ giả mạo.
Người này rốt cuộc đến Nguyệt Toàn để làm gì? Dựa vào thân phận thật sự thì hoàn toàn có thể đến đây quang minh chính đại, sao lại phải giả mạo phóng viên? Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy rất mơ hồ.
- Nếu đã như vậy thì sắp xếp Uông tiên sinh ở phòng bí thư Kim!
Trương Thanh Vân phân phó Chu Truyền Phương rồi quay đầu cười với Uông Phong:
- Đây là phòng bên cạnh tôi.
Nếu đã không thể trốn được thì Trương Thanh Vân sẽ cố ý sắp xếp thật gần, để xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau Trương Thanh Vân đã bắt đầu bận rộn, khi đến trưa trở về phòng thì Trương Thanh Vân phát hiện Uông Phong đang đọc báo trong phòng của mình.
- Bí thư Tiểu Trương, anh rõ ràng không hiểu đạo lý. Bí thư Hoàng muốn anh dẫn tôi đi xem xét tình hình khắp nơi, không ngờ anh lại đi làm và ném tôi ở nhà. Chẳng lẽ lễ hội văn hóa cam của các anh có gì đó không dám đưa lên báo chí sao?
Uông Phong buông tờ báo, hắn thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân cười nhạt rồi nói:
- Chúng tôi làm đều dưới ánh mắt tất cả mọi người, chỉ sợ các anh không đưa lên báo mà thôi. Nhưng lúc này lễ hội cam đang vào giai đoạn chuẩn bị gấp rút, nếu kịch hay không có diễn viên thì không tốt, anh cứ nghỉ ngơi vài ngày cho tốt là được. À, đồng sự của anh cũng chưa đến sao? Không có khí tài chụp ảnh quay phim, sao anh có thể cho chúng tôi lên báo?
Uông Phong chợt cười ha hả, hắn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt rất tập trung, vẻ mặt lại có vẻ nghiềm ngẫm. Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng sâu xa khó hiểu của Uông Phong mà trong lòng có chút bực bội, tình cảnh bây giờ quá rối loạn, sao hắn có tâm tư đánh thái cực quyền với kẻ khác? Vì vậy Trương Thanh Vân uống một ngụm trà rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Anh nói thật đi, rốt cuộc anh đến Nguyệt Toàn làm gì? Anh nói mình là phóng viên, tôi lại không tin. Anh cứ trực tiếp nói rõ mục đích, nếu tôi không giúp được cũng sẽ chẳng muốn mất thời gian của anh.
Uông Phong chợt trở nên sững sờ, hắn cười ha hả một lúc lâu rồi dùng giọng thoải mái nói:
- Không ngờ anh còn trẻ mà ánh mắt lại sâu sắc như vậy, tất cả các bí thư khác đều không nghi ngờ nhưng anh lại nhìn ra sơ hở. Tôi sơ hở ở chỗ nào, anh có thể nói rõ ràng được không?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Uông Phong, hắn thầm nghĩ suy đoán của mình quả nhiên không sai, rõ ràng là phóng viên giả mạo. Khi Uông Phong bị vạch trần mà vẻ mặt rất bình tĩnh, rõ ràng cũng là nhân vật lớn, Trương Thanh Vân nói:
- Ánh mắt của anh rất đặc biệt, không giống phóng viên, quá mức lợi hại. Hơn nữa phóng viên cũng không dùng cặp Armani chạy khắp nơi.
Uông Phong chợt nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, vẻ mặt lại có chút cổ quái. Rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân cũng có chút hiệu quả, Uông Phong cũng cảm thấy ánh mắt Trương Thanh Vân khá tốt. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Uông Phong chợt nói:
- Thật ra anh cũng chỉ đoán đúng được một nửa, tôi thật sự là người làm truyền thông, đây là danh thiếp của tôi.
Uông Phong nói xong thì lấy trong túi áo ra một danh thiếp màu tím nhạt đưa tới, danh thiếp khá tinh xảo.
Trương Thanh Vân nhận lấy, hắn nhìn thoáng qua theo lễ nghĩa: "Uông Phong tập đoàn truyền thông Giang Nam", trên danh thiếp không ghi rõ chức vụ. Trương Thanh Vân giật mình, truyền thông Giang Nam sao? Đây rõ ràng là cá lớn, là thượng cấp của đài truyền hình Giang Nam, nhưng vấn đề này có gì liên quan đến Nguyệt Toàn? Uông Phong muốn làm phim về Nguyệt Toàn? Muốn làm phim phóng sự? Hay đầu tư? Hay là có chuyện gì khác?
- Nói thật ra tôi đến đây là muốn giúp đỡ người nghèo, tôi nghe nói trong thị trấn Nguyệt Toàn có một khu rất nghèo, có phải vậy không?
Uông Phong nói.
Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên tinh quang, hắn lập tức nhớ đến Triệu Giai Ngọc, vì ngoài nàng thì không còn ai khác. Chẳng lẽ Trương Thanh Vân chỉ đưa Triệu Giai Ngọc đi đến Liên Hợp một lần mà nàng đã để bụng? Nàng giúp mình tìm một đơn vị giúp đỡ người nghèo sao?
- Sao vậy, anh không tin lời tôi à?
Uông Phong cười nói.
- Tôi tin!
Trương Thanh Vân gật đầu:
- Anh trở về nói với giám đốc Triệu, đã làm phiền cô ấy phải hao tâm tổn trí, tôi thay mặt cho nhân dân khu Liên Hợp gửi lời cảm tạ đến cô ấy!
Trương Thanh Vân nói những lời này rất thật lòng, cái nhìn của hắn về Triệu Giai Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Xem ra con nhà quan cũng không phải loại vứt đi, rõ ràng vẫn có tâm tư.
Nếu có người muốn cho tiền dân nghèo thì Trương Thanh Vân tạm thời buông chuyện lớn đưa Uông Phong đến khu Liên Hợp. Tình cảnh nghèo khó của khu Liên Hợp cũng làm Uông Phong rung động, trên đường đi liên tục thở dài cảm khái. Uông Phong cũng lập tức nói rõ sau khi quay về sẽ đưa đến năm trăm ngàn đồng, Trương Thanh Vân cảm thấy rất hưng phấn, tất nhiên sẽ liên tục cám ơn.
Trên đường trở về Trương Thanh Vân nhìn qua Uông Phong đang ngồi bên ghế lái phụ rồi nói:
- Uông tiên sinh, anh có xuất thân quân nhân phải không?
Uông Phong dùng ánh mắt có chút hào hứng nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Làm sao cậu biết được?
- Ánh mắt của anh rất lợi hại, quân nhân đều có ánh mắt này.
Trương Thanh Vân nói.
Uông Phong nở nụ cười thoải mái, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân với ánh mắt thỏa mãn. Uông Phong thầm nghĩ ánh mắt Triệu Giai Ngọc quả nhiên rất tinh tế, tiểu tử này có tiền đồ, chỉ cần tiếp tục cầu tiến là được.
Sau khi tiếp xúc với nhau một ngày thì Uông Phong cũng có thêm một điều hiểu biết về Trương Thanh Vân, tiểu tử này thật sự rất giỏi, quan trọng là đầu óc linh hoạt.
Thật ra quan hệ giữa Uông Phong và Triệu Truyền khá thân mật, vấn đề giúp đỡ người nghèo lần này căn bản không phải Uông Phong hắn đề xướng, nhưng khi thấy bộ dạng thần bí của Triệu Giai Ngọc nói rằng muốn giúp đỡ người nghèo, sản nghiệp của Triệu gia lại quá mạnh, vì sao không tự bỏ tiền ra mà phải đi tìm người ngoài?
Uông Phong nói bóng gió mà Triệu Giai Ngọc lại có ý giấu diếm, vẻ mặt lại kỳ quái. Ngày thường Uông Phong xem Triệu Giai Ngọc như em gái, nha đầu này tính tình cao ngạo, lãnh đạm, bình thường nào có nói những lời như vậy, rõ ràng lần này có chút khác thường. Vì vậy Uông Phong lập tức sinh nghi, dù sao ở tỉnh thành cũng quá buồn, hắn quyết định đi thăm dò xem vấn đề cổ quái nằm ở đâu.
Khi Uông Phong đến Nguyệt Toàn thì gặp mặt Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà cũng xóa bớt kỳ quái trong lòng. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không tưởng tượng nhiều như vậy, có người đưa tiền giúp đỡ nhân dân Nguyệt Toàn thì hắn cảm thấy rất vui, cũng không cần quan tâm Uông Phong là thần tiên phương nào. Triệu gia có rất nhiều thần thông, Trương Thanh Vân cũng không có nhiều thời gian để quan tâm.
Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi Uông Phong, tửu lượng của Trương Thanh Vân rất mạnh nhưng lần này chính thức có thêm kinh nghiệm. Hai người không uống bia Vũ Đức mà uống rượu Ngũ Lương, Trương Thanh Vân cũng không ngờ Uông Phong cũng không phải đèn cạn dầu, hai người uống với nhau kẻ tám lạng người nửa cân.
Trương Thanh Vân và Uông Phong uống rượu kỳ phùng địch thủ, hơn nữa nói chuyện cũng rất đầu cơ. Trương Thanh Vân kiến thức rộng rãi, cũng hiểu vài phần về ngành truyền thông, vì vậy hắn nói chuyện phiếm với Uông Phong cũng có rất nhiều chủ đề. Uông Phong cũng tăng thêm cảm tình với Trương Thanh Vân, sau đó cách xưng hô của hai người cũng được thay đổi, Uông Phong gọi Trương Thanh Vân là Trương lão đệ, Trương Thanh Vân cũng gọi Uông Phong là Uông ca, hai người cứ như vậy mà kết thành anh em.
Vì Uông Phong đến tìm hiểu ngoài ý muốn mà Trương Thanh Vân có được chút thời gian nghỉ ngơi trong giai đoạn công tác bận rộn ngập đầu. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ Uông Phong không phải người đơn giản, nếu là ngày thường thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ phát hiện ra.
Nhưng lúc này trong đầu Trương Thanh Vân bề bộn quá nhiều chuyện, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu chi tiết. Ví dụ Uông Phong đến giúp đỡ người nghèo, đây là chuyện quang minh chính đại, sao lại phải giả vờ thân phận một phóng viên? Sao một phóng viên bình thường đến huyện Ung Bình mà Hoàng Tung Sơn lại biết? Hơn nữa Hoàng Tung Sơn còn tự mình đưa Uông Phong đến thị trấn Nguyệt Toàn.
Những thứ này có vẻ rất hời hợt nhưng đều rất đáng được suy tính cẩn thận. Hoàng Tung Sơn nhất định không biết rõ thân phận của Uông Phong, nhưng chắc chắn đã được một người nào đó đánh tiếng muốn lão coi trọng Uông Phong. Nếu là ngày thường thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ ý thức được những điểm nóng này, cũng vì vậy mà có thêm được vài tin tức tốt.
- Bí thư Trương, bí thư Trương! Bí thư Hoàng muốn anh đến gặp ngay lập tức.
Đến tối khi Trương Thanh Vân quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Chu Truyền Phương.
- Sao? Muộn như vậy mà bí thư Hoàng còn đến Nguyệt Toàn à? Gặp ở nơi nào?
Trương Thanh Vân mở cửa, hắn vừa mặc quần áo vừa nói.
- Ở văn phòng!
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn vội vàng sửa soạn quần áo rồi bước nhanh xuống lầu.
Khi tiến vào văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Hoàng Tung Sơn đang ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh lão cũng có một người. Người này hơn bốn mươi, lưng thẳng, cặp lông mày rất có khí thế, đặc biệt là cặp mắt rất có thần.
- Chào bí thư Hoàng!
Hoàng Tung Sơn cười cười, lão vẫy tay nói:
- Giới thiệu với cậu, vị này chính là Uông Phong tiên sinh, là phóng viên của đài truyền hình Giang Nam. Uông tiên sinh, vị này chính là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn Trương Thanh Vân, là một cán bộ trẻ tuổi, đồng thời cũng là bí thư trẻ nhất của huyện Ung Bình chúng tôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thân mật với Uông Phong, khi chuẩn bị bắt tay thì lại đón nhận ánh mắt như chim ưng của đối phương. Trái tim Trương Thanh Vân lập tức đập mạnh, hắn đột nhiên cảm giác được chút áp lực thở không ra hơi. Hắn cau mày, người này rõ ràng không giống phóng viên.
- Thanh Vân, tôi giao Uông tiên sinh cho cậu, cậu phải sắp sếp tiếp đãi. Những ngày sau cậu hãy đưa anh ấy đi dạo khắp bốn phía để hiểu rõ tình hình.
Hoàng Tung Sơn không thèm quan tâm đến sự khác thường của Trương Thanh Vân, lão uống một ngụm trà rồi tùy ý nói.
Trương Thanh Vân khẽ cắn răng, hắn gật đầu nhưng trong lòng có chút lo lắng. Tuy đài truyền hình Giang Nam chỉ là cấp tỉnh nhưng có danh tiếng rất lớn, chỉ cần nhìn sự coi trọng của Hoàng Tung Sơn thì hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng Uông Phong này nhìn thế nào cũng không giống phóng viên, chẳng lẽ trong vấn đề này có manh mối gì đó?
Bí thư Hoàng đến đây cũng không cho phép Trương Thanh Vân có nhiều thời gian suy tính, tiếp theo tất nhiên Trương Thanh Vân phải báo cáo tiến độ công tác trước mắt cho Hoàng Tung Sơn. Rõ ràng tình hình lúc này phát triển rất thuận lợi, Hoàng Tung Sơn cũng tương đối hài lòng. Một lúc sau Hoàng Tung Sơn bỏ qua phát biểu, lão uống một chén trà rồi quay về huyện thành.
- Chủ nhiệm Chu, anh lập tức đến đặt một phòng trong khách sạn Hồng Tinh để sắp xếp phóng viên Uông ở tạm.
Trương Thanh Vân gọi Chu Truyền Phương rồi nói, Uông Phong này lai lịch không rõ ràng, vì vậy Trương Thanh Vân quyết định chỉ kính trọng mà không quá tiếp cận.
- Thôi khỏi, bí thư Tiểu Trương, không cần phải đặc biệt hóa, phóng viên chúng tôi cũng không chú ý quá nhiều chuyện như vậy, chỉ cần sắp xếp một phòng ở khu nhà tập thể của ủy ban thị trấn là được.
Uông Phong mở lời trước khi Chu Truyền Phương chuẩn bị đi sắp xếp.
Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn khẽ nghiêng người, khoảng cách gần có thể mơ hồ nhìn thấy cặp tài liệu của Uông Phong có hiệu Armani. Tuy trên cặp không có logo nhưng kiếp trước Trương Thanh Vân đã gặp qua rất nhiều, bây giờ mới qua thế kỷ hai mươi, xài hàng hiệu thế này rõ ràng phải có thân phận.
(*: Giorgio Armani s. p. a,được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là 1 hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất...được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani.)
Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân lại càng cảm thấy nghi ngờ, tuy địa vị xã hội của phóng viên đài truyền hình Giang Nam là không thấp nhưng nếu sử dụng một chiếc cặp vài chục ngàn đồng thì quá mức xa xỉ. Hơn nữa nếu phóng viên sử dụng sản phẩm như vậy thì sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt, rõ ràng Uông Phong này chỉ là kẻ giả mạo.
Người này rốt cuộc đến Nguyệt Toàn để làm gì? Dựa vào thân phận thật sự thì hoàn toàn có thể đến đây quang minh chính đại, sao lại phải giả mạo phóng viên? Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy rất mơ hồ.
- Nếu đã như vậy thì sắp xếp Uông tiên sinh ở phòng bí thư Kim!
Trương Thanh Vân phân phó Chu Truyền Phương rồi quay đầu cười với Uông Phong:
- Đây là phòng bên cạnh tôi.
Nếu đã không thể trốn được thì Trương Thanh Vân sẽ cố ý sắp xếp thật gần, để xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau Trương Thanh Vân đã bắt đầu bận rộn, khi đến trưa trở về phòng thì Trương Thanh Vân phát hiện Uông Phong đang đọc báo trong phòng của mình.
- Bí thư Tiểu Trương, anh rõ ràng không hiểu đạo lý. Bí thư Hoàng muốn anh dẫn tôi đi xem xét tình hình khắp nơi, không ngờ anh lại đi làm và ném tôi ở nhà. Chẳng lẽ lễ hội văn hóa cam của các anh có gì đó không dám đưa lên báo chí sao?
Uông Phong buông tờ báo, hắn thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân cười nhạt rồi nói:
- Chúng tôi làm đều dưới ánh mắt tất cả mọi người, chỉ sợ các anh không đưa lên báo mà thôi. Nhưng lúc này lễ hội cam đang vào giai đoạn chuẩn bị gấp rút, nếu kịch hay không có diễn viên thì không tốt, anh cứ nghỉ ngơi vài ngày cho tốt là được. À, đồng sự của anh cũng chưa đến sao? Không có khí tài chụp ảnh quay phim, sao anh có thể cho chúng tôi lên báo?
Uông Phong chợt cười ha hả, hắn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt rất tập trung, vẻ mặt lại có vẻ nghiềm ngẫm. Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng sâu xa khó hiểu của Uông Phong mà trong lòng có chút bực bội, tình cảnh bây giờ quá rối loạn, sao hắn có tâm tư đánh thái cực quyền với kẻ khác? Vì vậy Trương Thanh Vân uống một ngụm trà rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Anh nói thật đi, rốt cuộc anh đến Nguyệt Toàn làm gì? Anh nói mình là phóng viên, tôi lại không tin. Anh cứ trực tiếp nói rõ mục đích, nếu tôi không giúp được cũng sẽ chẳng muốn mất thời gian của anh.
Uông Phong chợt trở nên sững sờ, hắn cười ha hả một lúc lâu rồi dùng giọng thoải mái nói:
- Không ngờ anh còn trẻ mà ánh mắt lại sâu sắc như vậy, tất cả các bí thư khác đều không nghi ngờ nhưng anh lại nhìn ra sơ hở. Tôi sơ hở ở chỗ nào, anh có thể nói rõ ràng được không?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Uông Phong, hắn thầm nghĩ suy đoán của mình quả nhiên không sai, rõ ràng là phóng viên giả mạo. Khi Uông Phong bị vạch trần mà vẻ mặt rất bình tĩnh, rõ ràng cũng là nhân vật lớn, Trương Thanh Vân nói:
- Ánh mắt của anh rất đặc biệt, không giống phóng viên, quá mức lợi hại. Hơn nữa phóng viên cũng không dùng cặp Armani chạy khắp nơi.
Uông Phong chợt nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, vẻ mặt lại có chút cổ quái. Rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân cũng có chút hiệu quả, Uông Phong cũng cảm thấy ánh mắt Trương Thanh Vân khá tốt. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Uông Phong chợt nói:
- Thật ra anh cũng chỉ đoán đúng được một nửa, tôi thật sự là người làm truyền thông, đây là danh thiếp của tôi.
Uông Phong nói xong thì lấy trong túi áo ra một danh thiếp màu tím nhạt đưa tới, danh thiếp khá tinh xảo.
Trương Thanh Vân nhận lấy, hắn nhìn thoáng qua theo lễ nghĩa: "Uông Phong tập đoàn truyền thông Giang Nam", trên danh thiếp không ghi rõ chức vụ. Trương Thanh Vân giật mình, truyền thông Giang Nam sao? Đây rõ ràng là cá lớn, là thượng cấp của đài truyền hình Giang Nam, nhưng vấn đề này có gì liên quan đến Nguyệt Toàn? Uông Phong muốn làm phim về Nguyệt Toàn? Muốn làm phim phóng sự? Hay đầu tư? Hay là có chuyện gì khác?
- Nói thật ra tôi đến đây là muốn giúp đỡ người nghèo, tôi nghe nói trong thị trấn Nguyệt Toàn có một khu rất nghèo, có phải vậy không?
Uông Phong nói.
Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên tinh quang, hắn lập tức nhớ đến Triệu Giai Ngọc, vì ngoài nàng thì không còn ai khác. Chẳng lẽ Trương Thanh Vân chỉ đưa Triệu Giai Ngọc đi đến Liên Hợp một lần mà nàng đã để bụng? Nàng giúp mình tìm một đơn vị giúp đỡ người nghèo sao?
- Sao vậy, anh không tin lời tôi à?
Uông Phong cười nói.
- Tôi tin!
Trương Thanh Vân gật đầu:
- Anh trở về nói với giám đốc Triệu, đã làm phiền cô ấy phải hao tâm tổn trí, tôi thay mặt cho nhân dân khu Liên Hợp gửi lời cảm tạ đến cô ấy!
Trương Thanh Vân nói những lời này rất thật lòng, cái nhìn của hắn về Triệu Giai Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Xem ra con nhà quan cũng không phải loại vứt đi, rõ ràng vẫn có tâm tư.
Nếu có người muốn cho tiền dân nghèo thì Trương Thanh Vân tạm thời buông chuyện lớn đưa Uông Phong đến khu Liên Hợp. Tình cảnh nghèo khó của khu Liên Hợp cũng làm Uông Phong rung động, trên đường đi liên tục thở dài cảm khái. Uông Phong cũng lập tức nói rõ sau khi quay về sẽ đưa đến năm trăm ngàn đồng, Trương Thanh Vân cảm thấy rất hưng phấn, tất nhiên sẽ liên tục cám ơn.
Trên đường trở về Trương Thanh Vân nhìn qua Uông Phong đang ngồi bên ghế lái phụ rồi nói:
- Uông tiên sinh, anh có xuất thân quân nhân phải không?
Uông Phong dùng ánh mắt có chút hào hứng nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Làm sao cậu biết được?
- Ánh mắt của anh rất lợi hại, quân nhân đều có ánh mắt này.
Trương Thanh Vân nói.
Uông Phong nở nụ cười thoải mái, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân với ánh mắt thỏa mãn. Uông Phong thầm nghĩ ánh mắt Triệu Giai Ngọc quả nhiên rất tinh tế, tiểu tử này có tiền đồ, chỉ cần tiếp tục cầu tiến là được.
Sau khi tiếp xúc với nhau một ngày thì Uông Phong cũng có thêm một điều hiểu biết về Trương Thanh Vân, tiểu tử này thật sự rất giỏi, quan trọng là đầu óc linh hoạt.
Thật ra quan hệ giữa Uông Phong và Triệu Truyền khá thân mật, vấn đề giúp đỡ người nghèo lần này căn bản không phải Uông Phong hắn đề xướng, nhưng khi thấy bộ dạng thần bí của Triệu Giai Ngọc nói rằng muốn giúp đỡ người nghèo, sản nghiệp của Triệu gia lại quá mạnh, vì sao không tự bỏ tiền ra mà phải đi tìm người ngoài?
Uông Phong nói bóng gió mà Triệu Giai Ngọc lại có ý giấu diếm, vẻ mặt lại kỳ quái. Ngày thường Uông Phong xem Triệu Giai Ngọc như em gái, nha đầu này tính tình cao ngạo, lãnh đạm, bình thường nào có nói những lời như vậy, rõ ràng lần này có chút khác thường. Vì vậy Uông Phong lập tức sinh nghi, dù sao ở tỉnh thành cũng quá buồn, hắn quyết định đi thăm dò xem vấn đề cổ quái nằm ở đâu.
Khi Uông Phong đến Nguyệt Toàn thì gặp mặt Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà cũng xóa bớt kỳ quái trong lòng. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không tưởng tượng nhiều như vậy, có người đưa tiền giúp đỡ nhân dân Nguyệt Toàn thì hắn cảm thấy rất vui, cũng không cần quan tâm Uông Phong là thần tiên phương nào. Triệu gia có rất nhiều thần thông, Trương Thanh Vân cũng không có nhiều thời gian để quan tâm.
Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi Uông Phong, tửu lượng của Trương Thanh Vân rất mạnh nhưng lần này chính thức có thêm kinh nghiệm. Hai người không uống bia Vũ Đức mà uống rượu Ngũ Lương, Trương Thanh Vân cũng không ngờ Uông Phong cũng không phải đèn cạn dầu, hai người uống với nhau kẻ tám lạng người nửa cân.
Trương Thanh Vân và Uông Phong uống rượu kỳ phùng địch thủ, hơn nữa nói chuyện cũng rất đầu cơ. Trương Thanh Vân kiến thức rộng rãi, cũng hiểu vài phần về ngành truyền thông, vì vậy hắn nói chuyện phiếm với Uông Phong cũng có rất nhiều chủ đề. Uông Phong cũng tăng thêm cảm tình với Trương Thanh Vân, sau đó cách xưng hô của hai người cũng được thay đổi, Uông Phong gọi Trương Thanh Vân là Trương lão đệ, Trương Thanh Vân cũng gọi Uông Phong là Uông ca, hai người cứ như vậy mà kết thành anh em.
Vì Uông Phong đến tìm hiểu ngoài ý muốn mà Trương Thanh Vân có được chút thời gian nghỉ ngơi trong giai đoạn công tác bận rộn ngập đầu. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ Uông Phong không phải người đơn giản, nếu là ngày thường thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ phát hiện ra.
Nhưng lúc này trong đầu Trương Thanh Vân bề bộn quá nhiều chuyện, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu chi tiết. Ví dụ Uông Phong đến giúp đỡ người nghèo, đây là chuyện quang minh chính đại, sao lại phải giả vờ thân phận một phóng viên? Sao một phóng viên bình thường đến huyện Ung Bình mà Hoàng Tung Sơn lại biết? Hơn nữa Hoàng Tung Sơn còn tự mình đưa Uông Phong đến thị trấn Nguyệt Toàn.
Những thứ này có vẻ rất hời hợt nhưng đều rất đáng được suy tính cẩn thận. Hoàng Tung Sơn nhất định không biết rõ thân phận của Uông Phong, nhưng chắc chắn đã được một người nào đó đánh tiếng muốn lão coi trọng Uông Phong. Nếu là ngày thường thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ ý thức được những điểm nóng này, cũng vì vậy mà có thêm được vài tin tức tốt.