Mã San gật đầu nói:
- Rất đẹp, lễ hội văn hóa cam lần này được tổ chức rất tốt, quả thật không gì sánh kịp, em tin cam Ung Bình nhất định sẽ bán được.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết lời nói của Mã San rất khoa trương, nhưng nếu nói về vấn đề tổ chức thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Còn hiệu quả thì rất khó nói, dù sao một sản nghiệp mà chỉ dựa vào lễ hội thì khó thể phát triển được.
- Mã San, sang năm em còn tiếp tục ở Lật Tử Bình sao?
Mã San lắc đầu, Trương Thanh Vân lại cười nói:
- Không chịu nổi sự cô đơn à? Đã muốn về bệnh viện huyện Ung Bình rồi sao?
Mã San lắc đầu, hai gò má của nàng chợt đỏ ửng, nàng giống như cố lấy dũng khí nói:
- Sang năm em đến bệnh viện Nguyệt Toàn, anh có chào đón không?
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn đột nhiên phát hiện ra tim mình đập hơi nhanh, sau đó lập tức ổn định tâm thần nói:
- Chào đón, tất nhiên rất chào đón, bệnh viên Nguyệt Toàn rất thiếu người, em là nhân tài mà đến thị trấn Nguyệt Toàn thì quá tốt.
Mã San chỉ cười mà không lên tiếng, trong lòng lại cảm thấy chán nản, nàng biết rõ tình huống của Trương Thanh Vân, nàng đến Nguyệt Toàn thì phải thế nào đây? Dù như vậy thì trong lòng vẫn rất muốn được gần người đàn ông này, đây là một loại tâm tình rất phức tạp.
- Tút, tút!
Điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên.
- Chào anh, anh là bí thư Trương phải không? Xin hỏi lúc này anh có rãnh không?
Trong điện thoại vang lên một giọng điệu cổ quái, đây là tiếng phổ thông.
Trương Thanh Vân cười, hắn tức giận nói:
- Nha đầu này, còn muốn lừa gạt anh của cô sao? Thế nào? Em đang ở cùng chị phải không?
Người gọi điện thoại đến là Tiểu Ngải, nha đầu này cố ý trêu đùa, tất nhiên Trương Thanh Vân lập tức phát hiện ra.
- Hì hì!
Tiểu Ngải cười đắc ý nói:
- Anh còn quan tâm đến chị dâu sao? Đã có bác sĩ làm bạn, sợ rằng đã sớm ném người ta ra biển rộng rồi?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Em nói bậy gì thế?
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì đứng dậy nhìn khắp xung quanh, lỡ may Cảnh Sương bắt được tình cảnh tình ngay lý gian thì sao? Thì ra phía bên kia Tiểu Ngãi đang kéo Biện Hoa, hai người đứng bên cạnh Cảnh Sương, ba người rõ ràng đang nhìn về phía bên này.
Trương Thanh Vân vẫy tay với ba người bọn họ, ba người lập tức tiến lên.
Ngải Gia rất tùy tiện, nàng nhìn thấy vị bác sĩ là Mã San thì vội vàng không thèm che đậy miệng lưỡi:
- Tốt, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô, khó trách nói chuyện với anh tôi vui vẻ như vậy, hừ!
- Nói bậy bạ gì thế, nha đầu chết tiệt này!
Cảnh Sương mắng, Trương Thanh Vân và Mã San cảm thấy rất xấu hổ. Ngải Gia vội vàng lè lưỡi, nàng cười nói:
- Chỉ đùa một chút thôi, xem bộ dạng hai người kìa!
Nhưng Ngải Gia cũng lập tức hành động, nàng kéo tay Biện Hoa tiến đến trước mặt Mã San nói:
- Nhưng cũng phải nói thật, chị San càng ngày càng đẹp, chậc chậc, bộ quần áo bác sĩ, cộng thêm cái mũ trắng, ôi trời ơi, hấp dẫn quá.
Đám người lập tức cười lên ha hả, Trương Thanh Vân cười đến mức nghiêng ngã, Mã San thì bị chọc rất xấu hổ, nàng dùng sức véo Ngải Gia.
- Ủa, không phải giao thông bị quản chế sao? Mọi người sao đến đây được?
Trương Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề.
- Hừ, sao không đến được? Em nói với đám cảnh sát giao thông, chủ xe là vợ của tổng chỉ huy, vì vậy mà người ta lập tức để chạy thoải mái, không kẻ nào dám ngăn cản, không tin anh cứ hỏi chị dâu xem.
Ngải Gia mở lời như súng máy.
Trương Thanh Vân giả vờ tức giận sau đó lại cười nói:
- Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, mọi người xem chúng tôi sắp xếp kìa, sao? Có đẹp không?
Lúc này đám người mới đảo mắt nhìn khắp sân bãi bữa tiệc tối, lúc này ai cũng liên tưởng đến tình cảnh mặt trăng treo giữa bầu trời đêm, bốn phía là những vườn cam mênh mông, không gian yên ắng, vị trí trung tâm là một ngọn lửa bùng lên dữ dội, hàng loạt tiếng ca hát vang lên, quả thật rất đẹp, rất lãng mạn.
Ngải Gia là người đầu tiên không thể nào nhịn được, nàng kéo tay Biện Hoa, hai người chạy vội ra vị trí trung tâm rồi đứng lên đống gỗ còn chưa được đốt giang rộng tay nhìn bầu trời cao.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đang định tiến lên thì lại phát hiện cánh tay bị người khác giữ chặt. Hắn quay đầu thì phát hiện Cảnh Sương đang dùng ánh mắt đưa tình nhìn mình, vẻ mặt rất thương tiếc.
Trương Thanh Vân vươn tay ôm Cảnh Sương, hắn cười nói:
- Sao vậy? Lúc này ở hội trường đã biểu diễn xong chưa?
Cảnh Sương lắc đầu, nàng không nói lời nào. Một lúc lâu sau nàng mới lầm bầm một câu:
- Người ta chỉ muốn gặp anh.
Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn nở nụ cười áy náy, mình rõ ràng quá bận, khoảng thời gian này Cảnh Sương chắc rất trách móc. Một bàn tay nhỏ bé vươn ra phía sau vuốt ve lưng Trương Thanh Vân, Cảnh Sương dùng giọng dịu dàng nói:
- Anh gầy đi rồi này!
Thân thể Trương Thanh Vân chợt run rẩy, hắn chỉ cảm thấy lời nói của Cảnh Sương tràn đầy thâm ý, bao hàm cả sự thương tiếc, có cả sự khoan dung.
- Chiều nay đám ngôi sao biểu diễn thế nào?
Trương Thanh Vân lập tức di chuyển chủ đề, đây là nơi công cộng, hắn không muốn người khác nói mình đa sầu đa cảm.
- Rất tuyệt!
Sau lưng Trương Thanh Vân vang lên một âm thanh, hắn và Cảnh Sương quay đầu nhìn lại thì thấy Ngải Gia không biết đã chạy ra sau lưng từ lúc nào, nàng đang nhìn hai người với ánh mắt ranh mãnh. Trương Thanh Vân chợt ho khan một tiếng, hắn giữ ổn định tâm thần rồi nói:
- Tình hình thế nào? Em kể cho bọn anh nghe với.
Ngải Gia nhếch miệng nói:
- Đã nói rất tuyệt thì là rất tuyệt, người thực tế nhất chính là Lăng Tuyết Phi, người đã đẹp hát còn hay. Chán nhất chính là nhóm Phi Ưng, tên Tiểu Nhạc gì đó hát không chút tình cảm, có vài bài hát đi hát lại làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân thầm cười, xem ra giọng hát chính đã bị ông chủ tát cho hôn mê. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng căn bản không tin loại người như vậy có thể hiểu âm nhạc, chẳng qua chỉ là sản phẩm của làng giải trí mà thôi.
- Anh à, hôm nay anh có tham gia lửa trại không? Em muốn nhìn anh và chị dâu múa một bài!
Ngải Gia cười nói.
- Đừng nói bậy, Tiểu Ngải, chị sẽ không nhảy!
Cảnh Sương giận dữ nói.
- Như vậy sao được? Anh trai không có bạn nhảy sao có thể được? À, Mã San nhảy rất đẹp, chị San, chị San đâu rồi?
Ngải Gia vừa nói vừa nhìn khắp bốn phía, nào còn thấy bóng dáng Mã San?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện chút cảm xúc phức tạp, tình cảm của Mã San sao hắn không biết cho được? Nhưng tình cảm của nàng Trương Thanh Vân hắn không thể tiếp nhận, hắn cũng không ngờ Mã San lại khờ như vậy.
- Tút, tút!
Điện thoại lại vang lên, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn móc điện thoại ra xem, vẻ mặt chợt biến đổi, thì ra là điện thoại của chủ tịch Lệ.
- Chào chủ tịch Lệ, anh có gì dặn dò sao?
Trương Thanh Vân đi về phía trước vài bước, hắn tìm một địa phương yên tĩnh mới bấm nút nghe.
- Thanh Vân, hoạt động lần này rất tuyệt, tôi cho rằng rất thành công, Nguyệt Toàn các cậu đã hy sinh rất lớn. Chúc mừng cậu!
Lệ Cương cười nói, Trương Thanh Vân liên tục nói lời khách khí, tất nhiên hắn phải nói đây đều nhờ đến sự quan tâm và chỉ đạo của các lãnh đạo.
- À, tiểu tử cậu giờ có vẻ thích những câu nói khách sáo! Tối nay cậu phải chịu khổ nữa rồi, cậu tham gia bữa cơm đưa tiễn công ty giải trí Kim Ảnh nhé!
Lệ Cương cười nói.
- Em sao? Điều này...Có thích hợp không? Sao anh không cử những ban ngành liên quan đến tham gia?
Trương Thanh Vân kinh ngạc nói.
- Có gì phù hợp hay không chứ? Lúc này biểu điễn đã kết thúc, vừa rồi khi gặp các diễn viên ca sĩ thì tôi cũng cùng trò chuyện với bọn họ. Lúc đó bọn họ nhắc đến cậu rất nhiều, hy vọng có thể được gặp mặt cậu để đa tạ sự tiếp đãi nhiệt tình. Hơn nữa trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn cũng đề cử cậu, tôi thấy cậu nên đại biểu cho ban tổ chức đi tiễn bọn họ, chỉ là một bữa cơm thôi.
Lệ Cương nói.
Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, tên Tiền Sương này rõ ràng rất có tài ăn nói, rõ ràng muốn tìm Trương Thanh Vân nối liền quan hệ, không ngờ dám bắt buộc chủ tịch huyện đến mời chào mình. Làng giải trí đúng là làng giải trí, đám người trong vòng luẩn quẩn kia không có kẻ nào là đèn cạn dầu.
- Vậy thì được, tối nay em sẽ đến!
Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói.
- Thế nào? Sao nghe giọng điệu của cậu giống như không tình nguyên vậy? Cùng dùng cơm với ngôi sao là ước mơ tha thiết của rất nhiều người đấy, cậu còn trẻ, sao lại không có sở thích này nhỉ?
Lệ Cương dùng giọng vui đùa nói, lời nói có vẻ rất tùy tiện.
- Chủ tịch Lệ, anh không biết đấy thôi, đám ngôi sao nổi tiếng thường rất khó chiều. Những ngày gần đây trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn đã mất ăn mất ngủ, em nghĩ rằng lúc này trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn trốn còn chưa kịp.
- Ha ha!
Lệ Cương cười rất thoải mái, hắn nói:
- Vậy là được rồi, làm chuyện người khác không dám làm mới xứng đáng, làm xong chuyện lại càng thể hiện giá trị con người của cậu, đừng nói đến điều kiện, việc này là của cậu. À, đúng rồi, còn có một nhiệm vụ cho cậu, cậu phải lấy cho tôi một chữ ký của Lăng Tuyết Phi.
- Sao cơ?
Trương Thanh Vân trở nên kinh ngạc.
- Sao cái gì? Con gái của tôi rất thần tượng Lăng Tuyết Phi, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ thì lần sau đi Vũ Đức sẽ phải nói chuyện với nó đấy!
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất ủ rũ, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Cảnh Sương, Ngải Gia ở bên cạnh lại nói:
- Bí thư Trương đâu rồi? Anh sẽ không phải nói tối nay không cùng tham gia lửa trại với chị dâu đấy chứ?
Trương Thanh Vân lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng đang định nói chuyện thì lái xe Tiểu Mã đã tiến lên cung kính nói:
- Bí thư Trương, lúc này cũng không còn sớm, bữa cơm đưa tiễn sẽ bắt đầu sau nửa giờ, vì khách là những ngôi sao nổi tiếng nên anh cũng phải thay đổi quần áo.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, hắn trợn mắt nhìn muốn trách Tiểu Mã nhiều chuyện. Đáng tiếc là đã chậm, Ngải Gia vừa nghe thấy như vậy thì cặp mắt sáng rực như đèn pha, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Cái gì, anh trai, anh đi dùng cơm với ngôi sao à? Trời ơi, tốt quá!
Trương Thanh Vân vừa nghe thấy như vậy thì đầu chợt nhức, hắn lập tức nháy mắt với Tiểu Mã tỏ ý tránh gấp.
- Không được, anh trai, anh nhất định phải xin chữ ký của Lăng Tuyết Phi cho em, nhất định đấy.
Ngải Gia hét lên.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, khi thấy Tiểu Mã không nhúc nhích thì Trương Thanh Vân lập tức trừng mắt:
- Anh còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi?
Tiểu Mã lúc này mới kịp phản ứng, hắn lập tức đi về phía chỗ đậu xe, Trương Thanh Vân theo sát phía sau, và phía sau nữa chính là giọng nói của Ngải Gia:
- Anh trai, có nghe rõ không? Nếu không giúp em xin chữ ký thì anh nhất định phải chết.
- Rất đẹp, lễ hội văn hóa cam lần này được tổ chức rất tốt, quả thật không gì sánh kịp, em tin cam Ung Bình nhất định sẽ bán được.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết lời nói của Mã San rất khoa trương, nhưng nếu nói về vấn đề tổ chức thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Còn hiệu quả thì rất khó nói, dù sao một sản nghiệp mà chỉ dựa vào lễ hội thì khó thể phát triển được.
- Mã San, sang năm em còn tiếp tục ở Lật Tử Bình sao?
Mã San lắc đầu, Trương Thanh Vân lại cười nói:
- Không chịu nổi sự cô đơn à? Đã muốn về bệnh viện huyện Ung Bình rồi sao?
Mã San lắc đầu, hai gò má của nàng chợt đỏ ửng, nàng giống như cố lấy dũng khí nói:
- Sang năm em đến bệnh viện Nguyệt Toàn, anh có chào đón không?
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn đột nhiên phát hiện ra tim mình đập hơi nhanh, sau đó lập tức ổn định tâm thần nói:
- Chào đón, tất nhiên rất chào đón, bệnh viên Nguyệt Toàn rất thiếu người, em là nhân tài mà đến thị trấn Nguyệt Toàn thì quá tốt.
Mã San chỉ cười mà không lên tiếng, trong lòng lại cảm thấy chán nản, nàng biết rõ tình huống của Trương Thanh Vân, nàng đến Nguyệt Toàn thì phải thế nào đây? Dù như vậy thì trong lòng vẫn rất muốn được gần người đàn ông này, đây là một loại tâm tình rất phức tạp.
- Tút, tút!
Điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên.
- Chào anh, anh là bí thư Trương phải không? Xin hỏi lúc này anh có rãnh không?
Trong điện thoại vang lên một giọng điệu cổ quái, đây là tiếng phổ thông.
Trương Thanh Vân cười, hắn tức giận nói:
- Nha đầu này, còn muốn lừa gạt anh của cô sao? Thế nào? Em đang ở cùng chị phải không?
Người gọi điện thoại đến là Tiểu Ngải, nha đầu này cố ý trêu đùa, tất nhiên Trương Thanh Vân lập tức phát hiện ra.
- Hì hì!
Tiểu Ngải cười đắc ý nói:
- Anh còn quan tâm đến chị dâu sao? Đã có bác sĩ làm bạn, sợ rằng đã sớm ném người ta ra biển rộng rồi?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Em nói bậy gì thế?
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì đứng dậy nhìn khắp xung quanh, lỡ may Cảnh Sương bắt được tình cảnh tình ngay lý gian thì sao? Thì ra phía bên kia Tiểu Ngãi đang kéo Biện Hoa, hai người đứng bên cạnh Cảnh Sương, ba người rõ ràng đang nhìn về phía bên này.
Trương Thanh Vân vẫy tay với ba người bọn họ, ba người lập tức tiến lên.
Ngải Gia rất tùy tiện, nàng nhìn thấy vị bác sĩ là Mã San thì vội vàng không thèm che đậy miệng lưỡi:
- Tốt, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô, khó trách nói chuyện với anh tôi vui vẻ như vậy, hừ!
- Nói bậy bạ gì thế, nha đầu chết tiệt này!
Cảnh Sương mắng, Trương Thanh Vân và Mã San cảm thấy rất xấu hổ. Ngải Gia vội vàng lè lưỡi, nàng cười nói:
- Chỉ đùa một chút thôi, xem bộ dạng hai người kìa!
Nhưng Ngải Gia cũng lập tức hành động, nàng kéo tay Biện Hoa tiến đến trước mặt Mã San nói:
- Nhưng cũng phải nói thật, chị San càng ngày càng đẹp, chậc chậc, bộ quần áo bác sĩ, cộng thêm cái mũ trắng, ôi trời ơi, hấp dẫn quá.
Đám người lập tức cười lên ha hả, Trương Thanh Vân cười đến mức nghiêng ngã, Mã San thì bị chọc rất xấu hổ, nàng dùng sức véo Ngải Gia.
- Ủa, không phải giao thông bị quản chế sao? Mọi người sao đến đây được?
Trương Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề.
- Hừ, sao không đến được? Em nói với đám cảnh sát giao thông, chủ xe là vợ của tổng chỉ huy, vì vậy mà người ta lập tức để chạy thoải mái, không kẻ nào dám ngăn cản, không tin anh cứ hỏi chị dâu xem.
Ngải Gia mở lời như súng máy.
Trương Thanh Vân giả vờ tức giận sau đó lại cười nói:
- Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, mọi người xem chúng tôi sắp xếp kìa, sao? Có đẹp không?
Lúc này đám người mới đảo mắt nhìn khắp sân bãi bữa tiệc tối, lúc này ai cũng liên tưởng đến tình cảnh mặt trăng treo giữa bầu trời đêm, bốn phía là những vườn cam mênh mông, không gian yên ắng, vị trí trung tâm là một ngọn lửa bùng lên dữ dội, hàng loạt tiếng ca hát vang lên, quả thật rất đẹp, rất lãng mạn.
Ngải Gia là người đầu tiên không thể nào nhịn được, nàng kéo tay Biện Hoa, hai người chạy vội ra vị trí trung tâm rồi đứng lên đống gỗ còn chưa được đốt giang rộng tay nhìn bầu trời cao.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đang định tiến lên thì lại phát hiện cánh tay bị người khác giữ chặt. Hắn quay đầu thì phát hiện Cảnh Sương đang dùng ánh mắt đưa tình nhìn mình, vẻ mặt rất thương tiếc.
Trương Thanh Vân vươn tay ôm Cảnh Sương, hắn cười nói:
- Sao vậy? Lúc này ở hội trường đã biểu diễn xong chưa?
Cảnh Sương lắc đầu, nàng không nói lời nào. Một lúc lâu sau nàng mới lầm bầm một câu:
- Người ta chỉ muốn gặp anh.
Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn nở nụ cười áy náy, mình rõ ràng quá bận, khoảng thời gian này Cảnh Sương chắc rất trách móc. Một bàn tay nhỏ bé vươn ra phía sau vuốt ve lưng Trương Thanh Vân, Cảnh Sương dùng giọng dịu dàng nói:
- Anh gầy đi rồi này!
Thân thể Trương Thanh Vân chợt run rẩy, hắn chỉ cảm thấy lời nói của Cảnh Sương tràn đầy thâm ý, bao hàm cả sự thương tiếc, có cả sự khoan dung.
- Chiều nay đám ngôi sao biểu diễn thế nào?
Trương Thanh Vân lập tức di chuyển chủ đề, đây là nơi công cộng, hắn không muốn người khác nói mình đa sầu đa cảm.
- Rất tuyệt!
Sau lưng Trương Thanh Vân vang lên một âm thanh, hắn và Cảnh Sương quay đầu nhìn lại thì thấy Ngải Gia không biết đã chạy ra sau lưng từ lúc nào, nàng đang nhìn hai người với ánh mắt ranh mãnh. Trương Thanh Vân chợt ho khan một tiếng, hắn giữ ổn định tâm thần rồi nói:
- Tình hình thế nào? Em kể cho bọn anh nghe với.
Ngải Gia nhếch miệng nói:
- Đã nói rất tuyệt thì là rất tuyệt, người thực tế nhất chính là Lăng Tuyết Phi, người đã đẹp hát còn hay. Chán nhất chính là nhóm Phi Ưng, tên Tiểu Nhạc gì đó hát không chút tình cảm, có vài bài hát đi hát lại làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân thầm cười, xem ra giọng hát chính đã bị ông chủ tát cho hôn mê. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng căn bản không tin loại người như vậy có thể hiểu âm nhạc, chẳng qua chỉ là sản phẩm của làng giải trí mà thôi.
- Anh à, hôm nay anh có tham gia lửa trại không? Em muốn nhìn anh và chị dâu múa một bài!
Ngải Gia cười nói.
- Đừng nói bậy, Tiểu Ngải, chị sẽ không nhảy!
Cảnh Sương giận dữ nói.
- Như vậy sao được? Anh trai không có bạn nhảy sao có thể được? À, Mã San nhảy rất đẹp, chị San, chị San đâu rồi?
Ngải Gia vừa nói vừa nhìn khắp bốn phía, nào còn thấy bóng dáng Mã San?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện chút cảm xúc phức tạp, tình cảm của Mã San sao hắn không biết cho được? Nhưng tình cảm của nàng Trương Thanh Vân hắn không thể tiếp nhận, hắn cũng không ngờ Mã San lại khờ như vậy.
- Tút, tút!
Điện thoại lại vang lên, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn móc điện thoại ra xem, vẻ mặt chợt biến đổi, thì ra là điện thoại của chủ tịch Lệ.
- Chào chủ tịch Lệ, anh có gì dặn dò sao?
Trương Thanh Vân đi về phía trước vài bước, hắn tìm một địa phương yên tĩnh mới bấm nút nghe.
- Thanh Vân, hoạt động lần này rất tuyệt, tôi cho rằng rất thành công, Nguyệt Toàn các cậu đã hy sinh rất lớn. Chúc mừng cậu!
Lệ Cương cười nói, Trương Thanh Vân liên tục nói lời khách khí, tất nhiên hắn phải nói đây đều nhờ đến sự quan tâm và chỉ đạo của các lãnh đạo.
- À, tiểu tử cậu giờ có vẻ thích những câu nói khách sáo! Tối nay cậu phải chịu khổ nữa rồi, cậu tham gia bữa cơm đưa tiễn công ty giải trí Kim Ảnh nhé!
Lệ Cương cười nói.
- Em sao? Điều này...Có thích hợp không? Sao anh không cử những ban ngành liên quan đến tham gia?
Trương Thanh Vân kinh ngạc nói.
- Có gì phù hợp hay không chứ? Lúc này biểu điễn đã kết thúc, vừa rồi khi gặp các diễn viên ca sĩ thì tôi cũng cùng trò chuyện với bọn họ. Lúc đó bọn họ nhắc đến cậu rất nhiều, hy vọng có thể được gặp mặt cậu để đa tạ sự tiếp đãi nhiệt tình. Hơn nữa trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn cũng đề cử cậu, tôi thấy cậu nên đại biểu cho ban tổ chức đi tiễn bọn họ, chỉ là một bữa cơm thôi.
Lệ Cương nói.
Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, tên Tiền Sương này rõ ràng rất có tài ăn nói, rõ ràng muốn tìm Trương Thanh Vân nối liền quan hệ, không ngờ dám bắt buộc chủ tịch huyện đến mời chào mình. Làng giải trí đúng là làng giải trí, đám người trong vòng luẩn quẩn kia không có kẻ nào là đèn cạn dầu.
- Vậy thì được, tối nay em sẽ đến!
Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói.
- Thế nào? Sao nghe giọng điệu của cậu giống như không tình nguyên vậy? Cùng dùng cơm với ngôi sao là ước mơ tha thiết của rất nhiều người đấy, cậu còn trẻ, sao lại không có sở thích này nhỉ?
Lệ Cương dùng giọng vui đùa nói, lời nói có vẻ rất tùy tiện.
- Chủ tịch Lệ, anh không biết đấy thôi, đám ngôi sao nổi tiếng thường rất khó chiều. Những ngày gần đây trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn đã mất ăn mất ngủ, em nghĩ rằng lúc này trưởng phòng Bành và chủ nhiệm Hàn trốn còn chưa kịp.
- Ha ha!
Lệ Cương cười rất thoải mái, hắn nói:
- Vậy là được rồi, làm chuyện người khác không dám làm mới xứng đáng, làm xong chuyện lại càng thể hiện giá trị con người của cậu, đừng nói đến điều kiện, việc này là của cậu. À, đúng rồi, còn có một nhiệm vụ cho cậu, cậu phải lấy cho tôi một chữ ký của Lăng Tuyết Phi.
- Sao cơ?
Trương Thanh Vân trở nên kinh ngạc.
- Sao cái gì? Con gái của tôi rất thần tượng Lăng Tuyết Phi, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ thì lần sau đi Vũ Đức sẽ phải nói chuyện với nó đấy!
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất ủ rũ, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Cảnh Sương, Ngải Gia ở bên cạnh lại nói:
- Bí thư Trương đâu rồi? Anh sẽ không phải nói tối nay không cùng tham gia lửa trại với chị dâu đấy chứ?
Trương Thanh Vân lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng đang định nói chuyện thì lái xe Tiểu Mã đã tiến lên cung kính nói:
- Bí thư Trương, lúc này cũng không còn sớm, bữa cơm đưa tiễn sẽ bắt đầu sau nửa giờ, vì khách là những ngôi sao nổi tiếng nên anh cũng phải thay đổi quần áo.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, hắn trợn mắt nhìn muốn trách Tiểu Mã nhiều chuyện. Đáng tiếc là đã chậm, Ngải Gia vừa nghe thấy như vậy thì cặp mắt sáng rực như đèn pha, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Cái gì, anh trai, anh đi dùng cơm với ngôi sao à? Trời ơi, tốt quá!
Trương Thanh Vân vừa nghe thấy như vậy thì đầu chợt nhức, hắn lập tức nháy mắt với Tiểu Mã tỏ ý tránh gấp.
- Không được, anh trai, anh nhất định phải xin chữ ký của Lăng Tuyết Phi cho em, nhất định đấy.
Ngải Gia hét lên.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, khi thấy Tiểu Mã không nhúc nhích thì Trương Thanh Vân lập tức trừng mắt:
- Anh còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi?
Tiểu Mã lúc này mới kịp phản ứng, hắn lập tức đi về phía chỗ đậu xe, Trương Thanh Vân theo sát phía sau, và phía sau nữa chính là giọng nói của Ngải Gia:
- Anh trai, có nghe rõ không? Nếu không giúp em xin chữ ký thì anh nhất định phải chết.