Chuông vang lên một lúc lâu mà không có người nào ra mở cửa, Trương Thanh Vân nhìn đồng hồ, cũng chưa đến giờ ăn sáng.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn thấy trước cửa có một chiếc ghế dựa, hắn ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh có một hòm thư, bên trong là báo chí, bản tiếng Anh, Trương Thanh Vân tùy ý rút ra ngồi đọc.
Một lát sau Trương Thanh Vân nghe thấy động cơ xe hơi, một chiếc Rolls - Royce dừng ngay trước cửa nhà, cửa xe chậm rãi mở ra, bên trong là một người đàn ông rất phong độ, trên tay là một bó hồng.
Khi người này nhìn thấy Trương Thanh Vân ngồi đầu cổng thì vẻ mặt khẽ động, sau đó mở miệng hỏi:
- Xin hỏi anh và cô Cảnh có quan hệ thế nào?
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn không biết tiếng Đức, không nghe ra bất kỳ điều gì. Người đàn ông kia lập tức dùng tiếng Trung Quốc nói lại một lần.
Trương Thanh Vân nhắm mắt lại, tâm tình cũng trầm xuống, hắn nói:
- Tôi cũng đang muốn gặp chủ nhân của căn nhà này.
Người đàn ông kia chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn dùng mắt đánh giá Trương Thanh Vân một lúc lâu, sau đó hừ lên một tiếng rồi tiến lên nhấn chuông cửa. Không có ai đi ra mở cửa nhưng người này còn cố chấp hơn cả Trương Thanh Vân, cứ tiếp tục đứng trước cửa bấm chuông.
Sau khi trải qua thời gian hơn mười phút, khi thấy không còn biện pháp nào khác thì hắn hét lên bằng tiếng Trung:
- Cảnh tiểu thư, mở cửa đi, có người muốn tìm cô, có lẽ là bạn bè trong nước đến thăm.
Người này gọi vài tiếng nhưng bên trong cũng không có động tĩnh nào khác. Vẻ mặt người này có chút uể oải, hắn cầm bó hoa lớn và cảm thấy thừa thãi, khi còn đang do dự thì cửa mở.
- Âu Dương tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích người khác quấy rầy cuộc sống của mình, hy vọng anh có thể tự trọng.
Người đứng nơi cửa chính là Cảnh Sương, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ run lên, hai năm không gặp nhưng người ngọc vẫn như xưa, nhưng hai đầu lông mày có chút ưu thương, trên người bùng lên nổi u buồn khó thể tả.
Cảnh Sương đang mặc một bộ đồ ngủ rất dài, rất trắng, gương mặt không trang điểm, tóc được quấn lại bằng khăn, rõ ràng vừa rồi đang rửa mặt.
- Cảnh tiểu thư, xin hãy tiếp nhận tình cảm của anh, đây là hoa hồng do tự tay anh trồng. Khi trồng hoa cũng biết mục đích rất gian nan, gai hồng đâm rất đau nhưng mục tiêu của anh vẫn không thay đổi.
Người đàn ông kia không cảm thấy điều gì khi bị đối phương từ chối thẳng thừng, hắn vẫn mở lời rất phong độ.
Người này vừa nói được một nửa thì Cảnh Sương đã vung tay mất kiên nhẫn:
- Âu Dương tiên sinh, nói thật cho anh biết tôi đã có bạn trai, đã có từ rất sớm, anh phải biết điều mà rút lui mới đúng.
Cảnh Sương vừa nói xong thì muốn đóng cửa.
- Đợi một chút, hãy nghe anh nói vài câu. xem tại
Người đàn ông dùng tay chống lấy cửa:
- Anh đã nhờ người tìm hiểu tình huống của em trong nước, bạn trai của em đã bỏ em, em bị ép mới ra nước ngoài, không phải vậy sao? Em phải đối diện với sự thật và chấp nhận anh.
- Anh!
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng lớn tiếng nói:
- Tôi cho anh biến mất trong vòng một phút đồng hồ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Cảnh Sương vừa nói vừa ra vẻ chuẩn bị gọi điện thoại, người đàn ông kia chợt ngây người rồi nói:
- Tốt, anh sẽ đi ngay, em cứ ở đó mà chờ tên bạn trai quái quỷ kia. Sợ rằng hắn đã sớm ngủ với người phụ nữ khác nên không nhớ đến em, hắn quan chức, không phải sao? Anh đã điều tra về người này rồi, hắn đã sớm trèo lên cây cao, đã cưới một người phụ nữ con ông cháu cha làm vợ, hì.
Cảnh Sương chợt sững sờ, trong ánh mắt bùng ra vẻ lo lắng vô cùng, ưu thương giữa hai chân mày càng đậm. Người đàn ông kia cảm thấy có chút lợi thế, đang định tấn công thì giọng nói bay bổng của Trương Thanh Vân đã vang lên:
- Trèo lên cây cao mà không đến Frankfurt được sao? Nước Đức cũng không hạn chế người nước ngoài nhập cảnh.
Người nói chyện đúng là Trương Thanh Vân, hắn vừa nói vừa đứng dậy vừa mỉm cười, hắn nháy mắt với Cảnh Sương rồi nói:
- Anh bay mười mấy giờ đồng hò mới đến đây nhưng em không cho anh vào cửa, em phải nhận trừng phạt.
- Thanh Vân!
Cảnh Sương mở to mắt, nàng cảm thấy khó thể tin, cảm thấy hư thật giống như mơ, một lúc lâu sau nàng mới véo vào tay mình, cảm giác đau làm nàng bừng tỉnh.
Khoảnh khắc này đủ ngọt bùi cay đắng mặn chát bùng lên trong lòng Cảnh Sương, vì kích động mà toàn thân nàng run rẩy, cặp mắt cũng không còn thần thái. Cảnh Sương mấp máy môi giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra, lông mài nhíu chặt, chân tay luống cuống.
- A Sương, em cho rằng trốn đến nước Đức sẽ tránh được anh sao? Em quá ngốc, dù em ở đâu thì anh cũng tìm bằng được, tất nhiên nếu em thật sự đi đến đâu thì anh cũng phải quấn lấy em, nếu em...
- Đừng!
Toàn thân Cảnh Sương chợt run rẩy, nàng hét lớn một tiếng rồi đẩy cửa chạy về phía Trương Thanh Vân như điên, sau đó nhào vào lồng ngực Trương Thanh Vân. Trong mắt Cảnh Sương đã sớm thấm đẫm nước, nàng vùi đầu vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân, rất sâu, rất sâu.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nâng mặt Cảnh Sương lên, hắn cẩn thận lau nước mắt cho nàng, nhưng dù lau thế nào cũng không thể hết. Trương Thanh Vân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn cười nói:
- Nếu không chúng ta sẽ cùng nhau khóc, để xem nước mắt của ai nhiều hơn, em thấy thế nào?
- Ư!
Cảnh Sương ư lên một tiếng, gương mặt ửng hồng, lông mày giãn ra, Trương Thanh Vân ôm lấy nàng, hai người hôn nhau, đầu lưỡi quấn quýt. Hai năm tương tư đều bộc phát trong khoảng thời gian này, tuy biểu hiện của Trương Thanh Vân rất bình thản nhưng cay đắng trong lòng ai có thể hiểu được?
Trương Thanh Vân dùng dư quang khóe mắt và nhìn thấy tên ngốc Âu Dương gì đó đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, hắn đột nhiên rời khỏi chiếc lưỡi thơm ngọt của Cảnh Sương rồi ngẩng đầu cười nói:
- Anh trai, nơi đó có chiếc ghế, nếu không có gì thì cứ ngồi chơi. Anh đứng làm bóng đèn cũng rất mệt, thời gian chúng tôi hôn nhau cũng không phải ngắn.
Vẻ mặt người này chợt biến đổi, cơ mặt chuyển động nhưng nhìn người ta xứng đôi như vậy hắn còn biết nói điều gì? Vì vậy mới hừ một tiếng rồi xoay người muốn bỏ đi.
- Này, đừng quên hoa hồng có gai.
Trương Thanh Vân cười hì hì nói, hắn lại ôm Cảnh Sương, hai đầu lưỡi lại quấn lấy nhau, bàn tay hắn lại ve vuốt thân thể mềm mại mê người của nàng.
Hôm nay nơi đây là tổ uyên ương, Trương Thanh Vân và Cảnh Sương quấn lấy nhau cả ngày không rời, mãi đến tôi Trương Thanh Vân mới cảm thấy mệt mỏi và ngủ rất say.
Ngày hôm sau trời trong xanh như ngọc, Trương Thanh Vân tỉnh lại thấy giai nhân không còn bên cạnh nên lập tức kinh hoàng. Hắn lấy khăn chạy vào phòng tắm, lúc này nghe thấy trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ phím lóc cóc.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười thầm, hắn thầm mắng chính mình thần kinh, vì vậy mới rón rén đi vào. Những biểu đồ quen thuộc đập vào mặt Trương Thanh Vân, hắn ngẩng đầu nhìn giờ, đã mười giờ sáng, đây chính là thời gian rất thích hợp để mua chứng khoán.
Cảnh Sương tập trung rất cao, Trương Thanh Vân tiến vào cũng không thể phát hiện ra được điều gì. Hắn lại gần mới biết thì ra đây là chỉ số chứng khoán của Frankfurt, Cảnh Sương đang đầu tư. Nhưng lệnh đặt mua và bán lại quá ngắn, lại quá đơn giản, lợi nhuận rất thấp, đầu tư cao, biểu đồ Cảnh Sương đang xem xét sẽ thay đổi trong vòng ba hay năm phút.
Bốn loại cổ phiếu, Trương Thanh Vân cười cười, không ngờ Cảnh Sương cũng chơi lớn, rõ ràng muốn Margin Trading* thì cũng phải có số ký quỹ ban đầu lên đến một trăm ngàn đô la.
(*: Margin Trading với cách hiểu đơn giản nhất, là phương thức giao dịch cho phép nhà đầu tư mượn tiền của nhà môi giới (công ty môi giới) để mua chứng khoán, trong trường hợp họ không đủ tiền để mua. Có thể hiểu, nó giống như một khoản vay thông thường có thế chấp, do một cá nhân thực hiện, để có tiền đáp ứng cho nhu cầu đầu tư.
Theo một định nghĩa khác, Margin trading là một cách thức giao dịch có sử dụng đòn bẩy với một hệ số bẩy rất lớn. Số tiền nhà đầu tư vay mượn của nhà môi giới có thể rất lớn so với số ký quỹ ban đầu, làm cho khả năng mua chứng khoán của nhà đầu tư vụt lên cao hơn rất nhiều so với khả năng thực sự của họ. Tuy nhiên rủi ro thua lổ cũng cao.
Loại này chỉ dành cho những nhà đầu tư mua vào bán ra nhanh, trong tài khoản phải có một số tiền làm gốc, nếu đầu tư dài hạn thì không nên Margin Trading)
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lúc này những chỉ số đang biến động, vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lớn tiếng nói:
- Nha đầu ngốc, mau xem xét rồi mua vào.
Cảnh Sương trở nên sững sờ, nàng vội vàng quay đầu rồi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đừng nói nhiều, mau quan sát chỉ số biến động.
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt động, nàng quay đầu nhìn màn hình, nàng rút về chỉ số chứng khoán đầu tiên, khi thấy ánh mắt Trương Thanh Vân rất nghiêm chỉnh thì lập tức đặt lệnh. Sau mười phút, kẻ mua và người bán có hiệp ước, hợp đồng được thanh toán.
Sau khi Cảnh Sương giao dịch cổ phiếu xong thì chỉ số bắt đầu chấn động, giá cả hạ thấp, nàng quay đầu, vẻ mặt rất ảo nảo. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biến đổi, hắn nói:
- Lập tức mua thêm, nhanh, mười phút sau phải có được giao dịch mới.
- Mua hay bán?
Cảnh Sương dùng giọng ngạc nhiên nói, vẻ mặt nàng có chút do dự. Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói:
- Cứ thao tác theo lệnh của anh là được.
Cảnh Sương bĩu môi, nàng đang muốn phản bác thì nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trương Thanh Vân, khoảnh khắc này nàng cảm thấy khí chất của hắn biến đổi, trong lòng chợt tin tưởng không có nguyên nhân. Nàng cắn răng ra tay, nàng mua vào số lượng lớn cổ phiếu, giá vẫn tiếp tục kéo xuống, nàng đã không thể chịu đựng được mà phải đứng dậy.
Trương Thanh Vân kéo Cảnh Sương ra, hắn ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm vào các chỉ số, một cảm giác quen thuộc bùng lên trong đầu, hắn giống như quay về kiếp trước, trong lòng trở nên tĩnh lặng.
Năm phút sau thì trạng thái rớt giá mới dần được ức chế, Trương Thanh Vân nhìn vào số dư trong tài khoản, con chuột lại bắt đầu di chuyển. Hắn lại tiếp tục mua vào số lượng lớn cổ phiếu, Cảnh Sương ở phía sau hô lên một tiếng kinh hoàng, tất cả tài sản của nàng đã bị oan gia kia sử dụng sạch sẽ.
Chỉ số đang liên tục thay đổi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến cực điểm, Trương Thanh Vân vô thức đưa tay sờ sờ vị trí bên trái con chuột. Kiếp trước hắn có thói quen đặt ly cà phê ở nơi đó nhưng bây giờ sờ soạng thì thấy trống không.
- Cà phê!
Trương Thanh Vân nói, Cảnh Sương ngẩn ngơ, rõ ràng lời nói giống hệt như ra lệnh, nhưng nàng cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi chạy nhanh ra ngoài.
Động tác của Cảnh Sương rất nhanh, đến khi nàng quay trở lại thì chỉ số đã biến động, giá cổ phiếu đã tăng lên như lúc vừa rồi. Nàng thở dài một hơi, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy sự chăm chú và tự tin chưa từng có trên gương mặt Trương Thanh Vân.
Trong lòng Cảnh Sương khẽ run lên, nàng thầm nghĩ từ khi nào thì Trương Thanh Vân biết được những thứ này? Không phải hắn luôn đâm đầu vào quan trường sao? Đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, vì vậy mà vẻ mặt biến đổi, chỉ sau khoảnh khắc đã cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ những năm vừa qua Trương Thanh Vân chuyên nghiên cứu thị trường chứng khoán? Chẳng lẽ hắn muốn từ quan theo mình kinh doanh? Cảnh Sương vừa nghĩ đến đây thì không tự chủ được phải tiến lên, nàng dùng hai tay ôm lấy bờ vai Trương Thanh Vân, thân thể Trương Thanh Vân có chút vùng vẫy, lúc này nàng mới để ý hắn đang thao tác mua bán cổ phiếu.
Cảnh Sương lẳng lặng nhìn người đàn ông đang chăm chú trước mặt, trong lòng bùng lên những nhu tình vô hạn. Trong khoảng thời gian hai năm qua lúc nào nàng cũng nghĩ đến hắn, có thể vì tương lai của hắn mà chính mình cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhưng hắn vẫn đang cố chấp chờ nàng, đã vượt qua quảng đường rất xa tìm đến nàng, như vậy những gì nàng đã làm là đúng sao?
- Thuốc!
Trương Thanh Vân lại nói, Cảnh Sương đột nhiên bừng tỉnh, nàng luống cuống tay chân tìm thuốc cho hắn. Khi nàng quay lại thì giá cả cổ phiếu đang tăng dần và chuẩn bị rớt điểm.
- Thanh Vân, anh...
Cảnh Sương dùng giọng ngạc nhiên nói, Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhếch miệng lộ ra nụ cười:
- Trước nay em cứ đầu tư theo kiểu nào sao? Quá rủi ro. Thế nào, trình độ của chồng cũng khá đấy chứ?
Cảnh Sương bĩu môi, nàng dùng ánh mắt đưa tình nhìn Trương Thanh Vân. Hai tay Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nhanh chóng bán ra tất cả cổ phiếu trong tay vào đúng lúc cao giá rồi cười nói:
- Anh đã giúp em thu lợi nhuận trở về rồi nhé!
Sau hơn một giờ đã có hơn trăm ngàn đô quay về tài khoản, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn và Cảnh Sương mà cùng làm việc với nhau thì biết đâu sẽ có thành tích?
Cảnh Sương không nói lời nào, nàng chỉ mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra nhu tình. Đột nhiên nàng giúp Trương Thanh Vân lau khóe mắt, động tác dịu dàng tự nhiên. Hắn cầm lấy bàn tay nàng, đây mới chính là A Sương của hắn, vĩnh viễn luôn săn sóc rất tinh tế, vĩnh viễn coi Trương Thanh Vân hắn là trung tâm, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể so sánh với nàng.
- Nếu anh từ quan cùng đầu tư kinh doanh với em, em nghĩ xem chúng ta có tương lai hay không?
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng nói:
- Không cần đâu!
Trong mắt Cảnh Sương lộ ra vẻ kinh hoàng:
- Anh phấn đấu nhiều năm mới được như ngày hôm nay, vứt bỏ rất đáng tiếc. Triệu tiểu thư nói với em là tương lai của anh rất tươi sáng, không cho phép anh suy nghĩ miên man.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, vẻ mặt Cảnh Sương dần trở nên ảm đạm, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Anh không nên nhớ đến em, cả đời này em chỉ là của mình anh, anh cứ tìm một người thích hợp ở trong nước mà lấy làm vợ, tốt nhất phải là người có nhiều trợ giúp cho tương lai...
Trương Thanh Vân vung tay cản lời Cảnh Sương, hắn hiểu được ý nghĩ của Cảnh Sương, nàng là người hiểu biết, chỉ cần hắn vẫn tiếp tục lăn lộn trong quan trường thì nàng sẽ mãi mãi không được phép lấy hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh hắn, nàng vượt xa trăm ngàn dặm chỉ với mục đích để Trương Thanh Vân hắn ngày càng tốt hơn.
- Lão Tôn Trường Thanh đáng chết, sao lại phải kéo em xuống nước chứ? Chẳng lẽ lão không biết hậu quả của vấn đề này rất nghiêm trọng sao?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới tức giận nói.
- Cũng không nên nói ông ấy như vậy làm gì, ông ấy cũng là người trong quan trường, nhất thời hồ đồ.
- Hơn nữa em tình nguyện giúp ông ấy, vì giao hảo giữa Cảnh gia và Tôn gia mà sau khi cha em chết, ông ấy đã giúp đỡ cho em và em trai rất nhiều thứ.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn ôm Cảnh Sương vào ngực, một lúc lâu sau mới nói:
- Dù là thế nào thì nước Đức cũng không phải nơi ở lâu dài, về nước thôi em! Lúc này em đã có tiền, về nước đến vùng duyên hải mở chút sản nghiệp, anh cam đoan sẽ không quấn lấy em, được không?
Thân thể Cảnh Sương khẽ run, nàng ngẩng đầu nói:
- Không phải anh quấn lấy em, anh...Anh quấn lấy em thì...Thì em rất vui. Em sợ chính là em quấn lấy anh.
Cảnh Sương nói rất đứt quảng, sau đó hai má lại ửng hồng, gương mặt tràn đầy xấu hổ.
Trương Thanh Vân cũng cảm thấy động tình, hắn không nhịn được phải hôn nhẹ lên gương mặt Cảnh Sương, bộ dạng nàng e lệ rất đẹp. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân giống như quay về khoảng thời gian hai năm trước, hai người tình cảm nồng thắm, tình đầu ý hợp, nhưng thời gian như ngựa phi ngoài cửa sổ, chỉ thoáng chốc đã là bãi bể nương dâu, đúng là tạo hóa trêu người.
Nhưng sau khi trải qua nhiều sóng to gió lớn thì lúc này Trương Thanh Vân có thể mỉm cười nhìn thế sự đổi dời, dù hắn có kết hôn với Cảnh Sương hay không thì nàng vẫn là người của mình, cả đời này hắn sẽ không buông tha cho nàng. Trong lòng hắn nàng vĩnh viễn là một người vợ, điều này Nghê Thu Nguyệt hoàn toàn không thể nào so sánh được.
- Quay về đi, về trong nước, thị thực xuất ngoại rất khó làm, em đành lòng nhìn anh bị dày vò ngày qua ngày sao?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn hôm lấy Cảnh Sương rồi đặt nàng ngồi trên đùi mình, hắn nâng mặt nàng lên rồi dùng trán chính mình để chống đỡ, hắn cười nói:
- Nếu em không đồng ý thì anh sẽ giữ nguyên tư thế này đến tối.
Cảnh Sương cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cặp mắt chớp chớp, nàng đọc được ý nghĩ trong mắt Trương Thanh Vân. Người đàn ông này rất nặng tình với nàng, lúc này nàng cũng rất đau xót, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
- Ha ha, Sương Nhi nhà ta sẽ quay về!
Trương Thanh Vân bế lấy Cảnh Sương rồi hét lớn, hắn cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong hai năm vừa qua. Chỉ cần Cảnh Sương quay về và sống trong nước thì trong lòng hắn sẽ yên lặng đi rất nhiều. Cuộc sống phiêu bạt trong Thành Đô hai năm qua đã làm Trương Thanh Vân tràn đầy chờ mong đối với Cảnh Sương, đối với Trương Thanh Vân thì có Cảnh Sương là có nhà.
Vài ngày sau Cảnh Sương dẫn Trương Thanh Vân đi khắp nơi dạo chơi, hai người giống như cặp tình nhân đi hưởng tuần trăng mật ở đất nước tràn đầy hoa tươi và xe hơi xa hoa. Hai người đi Stuttgart xem triễn lãm xe, đi Munich xem bóng đá...Cả hai đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cũng mở ra những nút thắt trong lòng, cuộc sống giống như quay về quỹ đạo trước kia ở huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân phiêu bạt lang thang cũng tìm cho mình một bến đỗ, mỗi tối khi quay về khách sạn hắn lại lấy Tằng Văn Chính Công Gia Thư ra đọc, mỗi thời điểm lại có những cảm nhận mới.
Đôi khi trong đầu Trương Thanh Vân cũng lóe lên tình cảnh cùng đánh cờ với Triệu tướng quân, cực kỳ bình thản, cực kỳ thuần phác, cực kỳ khờ dại mà tất cả đều không tầm thường. Hắn lại nhớ về Hoàng Tân Quyền và Hà Khôn, trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện cảm giác tự tin khó tả.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Trương Thanh Vân cũng chưa từng có được cảm giác thế này, vì lúc này trong lòng hắn thì Lệ Cương, Hoàng Tung Sơn, Vũ Đức Chi không còn cao lớn như trước kia. Trước đó hắn thấy những mưu tính của Hoàng Tung Sơn cực kỳ tài tình, Lệ Cương âm hiểm tàn nhẫn và Vũ Đức Chi quỷ dị khó lường.
Nhưng lúc này hắn nhìn xuống thì thấy Hoàng Tung Sơn không muốn phát triển, Lệ Cương không phóng khoáng và Vũ Đức Chi không nhìn rõ đại cục. Đây là một thay đổi về chất, ý nghĩa của nó là Trương Thanh Vân lúc này đã đứng cùng tầng với các lãnh đạo huyện Ung Bình, thậm chí còn có thể cao hơn.
Trương Thanh Vân nghĩ nếu tổ chức có thể đề bạt hắn về giữ chức ở Ung Bình thì hoàn toàn có đủ tự tin để lăn lộn tạo ra thành tích, tạo ra những thứ gì thuộc về mình. Chính hắn hoàn toàn có thể biểu lộ tài hoa để xây dựng kinh tế và đẩy xã hội phát triển theo một tốc độ mới.
Khoảng thời gian vui vẻ là rất ngắn, sau khi chơi đùa năm ngày thì Trương Thanh Vân cũng phải đến lúc trở về. Sáng sớm hôm nay Cảnh Sương thức dậy chuẩn bị bữa sáng, giúp Trương Thanh Vân sửa soạn hành lý, đúng là một người vợ trong mơ.
Dựa theo giao ước của hai người thì Cảnh Sương sẽ tiếp tục ở Đức thêm vài tháng để xử lý mọi chuyện và về nước, sau đó sẽ đến Hải Đông lập công ty, khoảng cách giữa hai người từ cách xa trùng dương sẽ rút ngắn còn một ngàn dặm.
Trong lòng hai người đều rất chờ mong sự thay đổi về sau, nhưng Cảnh Sương vừa chờ mong vừa lo lắng, mà lúc này tâm tình Trương Thanh Vân thì rất tốt. Bộ dạng của hắn giống hệt như người gặp được chuyện vui lớn, chuyến đi lần này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, có thể nói là thắng lợi quay về.
Trên phi trường quốc tế Frankfurt, Trương Thanh Vân mang theo hành lý và hôn từ biệt Cảnh Sương, sau đó hắn quay đầu lại và vẩy vẩy tay, trực tiếp đi vào bên trong. Hốc mắt Cảnh Sương có hơi đỏ, nổi khổ tương tư bị đè nén trong hai năm, chỉ gặp nhau ngắn ngủi vài ngày, rõ ràng cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.
- Mau về nhà thôi!
Cảnh Sương thầm nghĩ, vừa nghĩ đến đây thì nàng chợt kinh ngạc, thì ra mình cũng nhớ nhà như vậy.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn thấy trước cửa có một chiếc ghế dựa, hắn ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh có một hòm thư, bên trong là báo chí, bản tiếng Anh, Trương Thanh Vân tùy ý rút ra ngồi đọc.
Một lát sau Trương Thanh Vân nghe thấy động cơ xe hơi, một chiếc Rolls - Royce dừng ngay trước cửa nhà, cửa xe chậm rãi mở ra, bên trong là một người đàn ông rất phong độ, trên tay là một bó hồng.
Khi người này nhìn thấy Trương Thanh Vân ngồi đầu cổng thì vẻ mặt khẽ động, sau đó mở miệng hỏi:
- Xin hỏi anh và cô Cảnh có quan hệ thế nào?
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn không biết tiếng Đức, không nghe ra bất kỳ điều gì. Người đàn ông kia lập tức dùng tiếng Trung Quốc nói lại một lần.
Trương Thanh Vân nhắm mắt lại, tâm tình cũng trầm xuống, hắn nói:
- Tôi cũng đang muốn gặp chủ nhân của căn nhà này.
Người đàn ông kia chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn dùng mắt đánh giá Trương Thanh Vân một lúc lâu, sau đó hừ lên một tiếng rồi tiến lên nhấn chuông cửa. Không có ai đi ra mở cửa nhưng người này còn cố chấp hơn cả Trương Thanh Vân, cứ tiếp tục đứng trước cửa bấm chuông.
Sau khi trải qua thời gian hơn mười phút, khi thấy không còn biện pháp nào khác thì hắn hét lên bằng tiếng Trung:
- Cảnh tiểu thư, mở cửa đi, có người muốn tìm cô, có lẽ là bạn bè trong nước đến thăm.
Người này gọi vài tiếng nhưng bên trong cũng không có động tĩnh nào khác. Vẻ mặt người này có chút uể oải, hắn cầm bó hoa lớn và cảm thấy thừa thãi, khi còn đang do dự thì cửa mở.
- Âu Dương tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích người khác quấy rầy cuộc sống của mình, hy vọng anh có thể tự trọng.
Người đứng nơi cửa chính là Cảnh Sương, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ run lên, hai năm không gặp nhưng người ngọc vẫn như xưa, nhưng hai đầu lông mày có chút ưu thương, trên người bùng lên nổi u buồn khó thể tả.
Cảnh Sương đang mặc một bộ đồ ngủ rất dài, rất trắng, gương mặt không trang điểm, tóc được quấn lại bằng khăn, rõ ràng vừa rồi đang rửa mặt.
- Cảnh tiểu thư, xin hãy tiếp nhận tình cảm của anh, đây là hoa hồng do tự tay anh trồng. Khi trồng hoa cũng biết mục đích rất gian nan, gai hồng đâm rất đau nhưng mục tiêu của anh vẫn không thay đổi.
Người đàn ông kia không cảm thấy điều gì khi bị đối phương từ chối thẳng thừng, hắn vẫn mở lời rất phong độ.
Người này vừa nói được một nửa thì Cảnh Sương đã vung tay mất kiên nhẫn:
- Âu Dương tiên sinh, nói thật cho anh biết tôi đã có bạn trai, đã có từ rất sớm, anh phải biết điều mà rút lui mới đúng.
Cảnh Sương vừa nói xong thì muốn đóng cửa.
- Đợi một chút, hãy nghe anh nói vài câu. xem tại
Người đàn ông dùng tay chống lấy cửa:
- Anh đã nhờ người tìm hiểu tình huống của em trong nước, bạn trai của em đã bỏ em, em bị ép mới ra nước ngoài, không phải vậy sao? Em phải đối diện với sự thật và chấp nhận anh.
- Anh!
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng lớn tiếng nói:
- Tôi cho anh biến mất trong vòng một phút đồng hồ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Cảnh Sương vừa nói vừa ra vẻ chuẩn bị gọi điện thoại, người đàn ông kia chợt ngây người rồi nói:
- Tốt, anh sẽ đi ngay, em cứ ở đó mà chờ tên bạn trai quái quỷ kia. Sợ rằng hắn đã sớm ngủ với người phụ nữ khác nên không nhớ đến em, hắn quan chức, không phải sao? Anh đã điều tra về người này rồi, hắn đã sớm trèo lên cây cao, đã cưới một người phụ nữ con ông cháu cha làm vợ, hì.
Cảnh Sương chợt sững sờ, trong ánh mắt bùng ra vẻ lo lắng vô cùng, ưu thương giữa hai chân mày càng đậm. Người đàn ông kia cảm thấy có chút lợi thế, đang định tấn công thì giọng nói bay bổng của Trương Thanh Vân đã vang lên:
- Trèo lên cây cao mà không đến Frankfurt được sao? Nước Đức cũng không hạn chế người nước ngoài nhập cảnh.
Người nói chyện đúng là Trương Thanh Vân, hắn vừa nói vừa đứng dậy vừa mỉm cười, hắn nháy mắt với Cảnh Sương rồi nói:
- Anh bay mười mấy giờ đồng hò mới đến đây nhưng em không cho anh vào cửa, em phải nhận trừng phạt.
- Thanh Vân!
Cảnh Sương mở to mắt, nàng cảm thấy khó thể tin, cảm thấy hư thật giống như mơ, một lúc lâu sau nàng mới véo vào tay mình, cảm giác đau làm nàng bừng tỉnh.
Khoảnh khắc này đủ ngọt bùi cay đắng mặn chát bùng lên trong lòng Cảnh Sương, vì kích động mà toàn thân nàng run rẩy, cặp mắt cũng không còn thần thái. Cảnh Sương mấp máy môi giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra, lông mài nhíu chặt, chân tay luống cuống.
- A Sương, em cho rằng trốn đến nước Đức sẽ tránh được anh sao? Em quá ngốc, dù em ở đâu thì anh cũng tìm bằng được, tất nhiên nếu em thật sự đi đến đâu thì anh cũng phải quấn lấy em, nếu em...
- Đừng!
Toàn thân Cảnh Sương chợt run rẩy, nàng hét lớn một tiếng rồi đẩy cửa chạy về phía Trương Thanh Vân như điên, sau đó nhào vào lồng ngực Trương Thanh Vân. Trong mắt Cảnh Sương đã sớm thấm đẫm nước, nàng vùi đầu vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân, rất sâu, rất sâu.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nâng mặt Cảnh Sương lên, hắn cẩn thận lau nước mắt cho nàng, nhưng dù lau thế nào cũng không thể hết. Trương Thanh Vân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn cười nói:
- Nếu không chúng ta sẽ cùng nhau khóc, để xem nước mắt của ai nhiều hơn, em thấy thế nào?
- Ư!
Cảnh Sương ư lên một tiếng, gương mặt ửng hồng, lông mày giãn ra, Trương Thanh Vân ôm lấy nàng, hai người hôn nhau, đầu lưỡi quấn quýt. Hai năm tương tư đều bộc phát trong khoảng thời gian này, tuy biểu hiện của Trương Thanh Vân rất bình thản nhưng cay đắng trong lòng ai có thể hiểu được?
Trương Thanh Vân dùng dư quang khóe mắt và nhìn thấy tên ngốc Âu Dương gì đó đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, hắn đột nhiên rời khỏi chiếc lưỡi thơm ngọt của Cảnh Sương rồi ngẩng đầu cười nói:
- Anh trai, nơi đó có chiếc ghế, nếu không có gì thì cứ ngồi chơi. Anh đứng làm bóng đèn cũng rất mệt, thời gian chúng tôi hôn nhau cũng không phải ngắn.
Vẻ mặt người này chợt biến đổi, cơ mặt chuyển động nhưng nhìn người ta xứng đôi như vậy hắn còn biết nói điều gì? Vì vậy mới hừ một tiếng rồi xoay người muốn bỏ đi.
- Này, đừng quên hoa hồng có gai.
Trương Thanh Vân cười hì hì nói, hắn lại ôm Cảnh Sương, hai đầu lưỡi lại quấn lấy nhau, bàn tay hắn lại ve vuốt thân thể mềm mại mê người của nàng.
Hôm nay nơi đây là tổ uyên ương, Trương Thanh Vân và Cảnh Sương quấn lấy nhau cả ngày không rời, mãi đến tôi Trương Thanh Vân mới cảm thấy mệt mỏi và ngủ rất say.
Ngày hôm sau trời trong xanh như ngọc, Trương Thanh Vân tỉnh lại thấy giai nhân không còn bên cạnh nên lập tức kinh hoàng. Hắn lấy khăn chạy vào phòng tắm, lúc này nghe thấy trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ phím lóc cóc.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười thầm, hắn thầm mắng chính mình thần kinh, vì vậy mới rón rén đi vào. Những biểu đồ quen thuộc đập vào mặt Trương Thanh Vân, hắn ngẩng đầu nhìn giờ, đã mười giờ sáng, đây chính là thời gian rất thích hợp để mua chứng khoán.
Cảnh Sương tập trung rất cao, Trương Thanh Vân tiến vào cũng không thể phát hiện ra được điều gì. Hắn lại gần mới biết thì ra đây là chỉ số chứng khoán của Frankfurt, Cảnh Sương đang đầu tư. Nhưng lệnh đặt mua và bán lại quá ngắn, lại quá đơn giản, lợi nhuận rất thấp, đầu tư cao, biểu đồ Cảnh Sương đang xem xét sẽ thay đổi trong vòng ba hay năm phút.
Bốn loại cổ phiếu, Trương Thanh Vân cười cười, không ngờ Cảnh Sương cũng chơi lớn, rõ ràng muốn Margin Trading* thì cũng phải có số ký quỹ ban đầu lên đến một trăm ngàn đô la.
(*: Margin Trading với cách hiểu đơn giản nhất, là phương thức giao dịch cho phép nhà đầu tư mượn tiền của nhà môi giới (công ty môi giới) để mua chứng khoán, trong trường hợp họ không đủ tiền để mua. Có thể hiểu, nó giống như một khoản vay thông thường có thế chấp, do một cá nhân thực hiện, để có tiền đáp ứng cho nhu cầu đầu tư.
Theo một định nghĩa khác, Margin trading là một cách thức giao dịch có sử dụng đòn bẩy với một hệ số bẩy rất lớn. Số tiền nhà đầu tư vay mượn của nhà môi giới có thể rất lớn so với số ký quỹ ban đầu, làm cho khả năng mua chứng khoán của nhà đầu tư vụt lên cao hơn rất nhiều so với khả năng thực sự của họ. Tuy nhiên rủi ro thua lổ cũng cao.
Loại này chỉ dành cho những nhà đầu tư mua vào bán ra nhanh, trong tài khoản phải có một số tiền làm gốc, nếu đầu tư dài hạn thì không nên Margin Trading)
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lúc này những chỉ số đang biến động, vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lớn tiếng nói:
- Nha đầu ngốc, mau xem xét rồi mua vào.
Cảnh Sương trở nên sững sờ, nàng vội vàng quay đầu rồi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đừng nói nhiều, mau quan sát chỉ số biến động.
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt động, nàng quay đầu nhìn màn hình, nàng rút về chỉ số chứng khoán đầu tiên, khi thấy ánh mắt Trương Thanh Vân rất nghiêm chỉnh thì lập tức đặt lệnh. Sau mười phút, kẻ mua và người bán có hiệp ước, hợp đồng được thanh toán.
Sau khi Cảnh Sương giao dịch cổ phiếu xong thì chỉ số bắt đầu chấn động, giá cả hạ thấp, nàng quay đầu, vẻ mặt rất ảo nảo. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biến đổi, hắn nói:
- Lập tức mua thêm, nhanh, mười phút sau phải có được giao dịch mới.
- Mua hay bán?
Cảnh Sương dùng giọng ngạc nhiên nói, vẻ mặt nàng có chút do dự. Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói:
- Cứ thao tác theo lệnh của anh là được.
Cảnh Sương bĩu môi, nàng đang muốn phản bác thì nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trương Thanh Vân, khoảnh khắc này nàng cảm thấy khí chất của hắn biến đổi, trong lòng chợt tin tưởng không có nguyên nhân. Nàng cắn răng ra tay, nàng mua vào số lượng lớn cổ phiếu, giá vẫn tiếp tục kéo xuống, nàng đã không thể chịu đựng được mà phải đứng dậy.
Trương Thanh Vân kéo Cảnh Sương ra, hắn ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm vào các chỉ số, một cảm giác quen thuộc bùng lên trong đầu, hắn giống như quay về kiếp trước, trong lòng trở nên tĩnh lặng.
Năm phút sau thì trạng thái rớt giá mới dần được ức chế, Trương Thanh Vân nhìn vào số dư trong tài khoản, con chuột lại bắt đầu di chuyển. Hắn lại tiếp tục mua vào số lượng lớn cổ phiếu, Cảnh Sương ở phía sau hô lên một tiếng kinh hoàng, tất cả tài sản của nàng đã bị oan gia kia sử dụng sạch sẽ.
Chỉ số đang liên tục thay đổi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến cực điểm, Trương Thanh Vân vô thức đưa tay sờ sờ vị trí bên trái con chuột. Kiếp trước hắn có thói quen đặt ly cà phê ở nơi đó nhưng bây giờ sờ soạng thì thấy trống không.
- Cà phê!
Trương Thanh Vân nói, Cảnh Sương ngẩn ngơ, rõ ràng lời nói giống hệt như ra lệnh, nhưng nàng cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi chạy nhanh ra ngoài.
Động tác của Cảnh Sương rất nhanh, đến khi nàng quay trở lại thì chỉ số đã biến động, giá cổ phiếu đã tăng lên như lúc vừa rồi. Nàng thở dài một hơi, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy sự chăm chú và tự tin chưa từng có trên gương mặt Trương Thanh Vân.
Trong lòng Cảnh Sương khẽ run lên, nàng thầm nghĩ từ khi nào thì Trương Thanh Vân biết được những thứ này? Không phải hắn luôn đâm đầu vào quan trường sao? Đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, vì vậy mà vẻ mặt biến đổi, chỉ sau khoảnh khắc đã cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ những năm vừa qua Trương Thanh Vân chuyên nghiên cứu thị trường chứng khoán? Chẳng lẽ hắn muốn từ quan theo mình kinh doanh? Cảnh Sương vừa nghĩ đến đây thì không tự chủ được phải tiến lên, nàng dùng hai tay ôm lấy bờ vai Trương Thanh Vân, thân thể Trương Thanh Vân có chút vùng vẫy, lúc này nàng mới để ý hắn đang thao tác mua bán cổ phiếu.
Cảnh Sương lẳng lặng nhìn người đàn ông đang chăm chú trước mặt, trong lòng bùng lên những nhu tình vô hạn. Trong khoảng thời gian hai năm qua lúc nào nàng cũng nghĩ đến hắn, có thể vì tương lai của hắn mà chính mình cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhưng hắn vẫn đang cố chấp chờ nàng, đã vượt qua quảng đường rất xa tìm đến nàng, như vậy những gì nàng đã làm là đúng sao?
- Thuốc!
Trương Thanh Vân lại nói, Cảnh Sương đột nhiên bừng tỉnh, nàng luống cuống tay chân tìm thuốc cho hắn. Khi nàng quay lại thì giá cả cổ phiếu đang tăng dần và chuẩn bị rớt điểm.
- Thanh Vân, anh...
Cảnh Sương dùng giọng ngạc nhiên nói, Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhếch miệng lộ ra nụ cười:
- Trước nay em cứ đầu tư theo kiểu nào sao? Quá rủi ro. Thế nào, trình độ của chồng cũng khá đấy chứ?
Cảnh Sương bĩu môi, nàng dùng ánh mắt đưa tình nhìn Trương Thanh Vân. Hai tay Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nhanh chóng bán ra tất cả cổ phiếu trong tay vào đúng lúc cao giá rồi cười nói:
- Anh đã giúp em thu lợi nhuận trở về rồi nhé!
Sau hơn một giờ đã có hơn trăm ngàn đô quay về tài khoản, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn và Cảnh Sương mà cùng làm việc với nhau thì biết đâu sẽ có thành tích?
Cảnh Sương không nói lời nào, nàng chỉ mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra nhu tình. Đột nhiên nàng giúp Trương Thanh Vân lau khóe mắt, động tác dịu dàng tự nhiên. Hắn cầm lấy bàn tay nàng, đây mới chính là A Sương của hắn, vĩnh viễn luôn săn sóc rất tinh tế, vĩnh viễn coi Trương Thanh Vân hắn là trung tâm, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể so sánh với nàng.
- Nếu anh từ quan cùng đầu tư kinh doanh với em, em nghĩ xem chúng ta có tương lai hay không?
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng nói:
- Không cần đâu!
Trong mắt Cảnh Sương lộ ra vẻ kinh hoàng:
- Anh phấn đấu nhiều năm mới được như ngày hôm nay, vứt bỏ rất đáng tiếc. Triệu tiểu thư nói với em là tương lai của anh rất tươi sáng, không cho phép anh suy nghĩ miên man.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, vẻ mặt Cảnh Sương dần trở nên ảm đạm, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Anh không nên nhớ đến em, cả đời này em chỉ là của mình anh, anh cứ tìm một người thích hợp ở trong nước mà lấy làm vợ, tốt nhất phải là người có nhiều trợ giúp cho tương lai...
Trương Thanh Vân vung tay cản lời Cảnh Sương, hắn hiểu được ý nghĩ của Cảnh Sương, nàng là người hiểu biết, chỉ cần hắn vẫn tiếp tục lăn lộn trong quan trường thì nàng sẽ mãi mãi không được phép lấy hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh hắn, nàng vượt xa trăm ngàn dặm chỉ với mục đích để Trương Thanh Vân hắn ngày càng tốt hơn.
- Lão Tôn Trường Thanh đáng chết, sao lại phải kéo em xuống nước chứ? Chẳng lẽ lão không biết hậu quả của vấn đề này rất nghiêm trọng sao?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới tức giận nói.
- Cũng không nên nói ông ấy như vậy làm gì, ông ấy cũng là người trong quan trường, nhất thời hồ đồ.
- Hơn nữa em tình nguyện giúp ông ấy, vì giao hảo giữa Cảnh gia và Tôn gia mà sau khi cha em chết, ông ấy đã giúp đỡ cho em và em trai rất nhiều thứ.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn ôm Cảnh Sương vào ngực, một lúc lâu sau mới nói:
- Dù là thế nào thì nước Đức cũng không phải nơi ở lâu dài, về nước thôi em! Lúc này em đã có tiền, về nước đến vùng duyên hải mở chút sản nghiệp, anh cam đoan sẽ không quấn lấy em, được không?
Thân thể Cảnh Sương khẽ run, nàng ngẩng đầu nói:
- Không phải anh quấn lấy em, anh...Anh quấn lấy em thì...Thì em rất vui. Em sợ chính là em quấn lấy anh.
Cảnh Sương nói rất đứt quảng, sau đó hai má lại ửng hồng, gương mặt tràn đầy xấu hổ.
Trương Thanh Vân cũng cảm thấy động tình, hắn không nhịn được phải hôn nhẹ lên gương mặt Cảnh Sương, bộ dạng nàng e lệ rất đẹp. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân giống như quay về khoảng thời gian hai năm trước, hai người tình cảm nồng thắm, tình đầu ý hợp, nhưng thời gian như ngựa phi ngoài cửa sổ, chỉ thoáng chốc đã là bãi bể nương dâu, đúng là tạo hóa trêu người.
Nhưng sau khi trải qua nhiều sóng to gió lớn thì lúc này Trương Thanh Vân có thể mỉm cười nhìn thế sự đổi dời, dù hắn có kết hôn với Cảnh Sương hay không thì nàng vẫn là người của mình, cả đời này hắn sẽ không buông tha cho nàng. Trong lòng hắn nàng vĩnh viễn là một người vợ, điều này Nghê Thu Nguyệt hoàn toàn không thể nào so sánh được.
- Quay về đi, về trong nước, thị thực xuất ngoại rất khó làm, em đành lòng nhìn anh bị dày vò ngày qua ngày sao?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn hôm lấy Cảnh Sương rồi đặt nàng ngồi trên đùi mình, hắn nâng mặt nàng lên rồi dùng trán chính mình để chống đỡ, hắn cười nói:
- Nếu em không đồng ý thì anh sẽ giữ nguyên tư thế này đến tối.
Cảnh Sương cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cặp mắt chớp chớp, nàng đọc được ý nghĩ trong mắt Trương Thanh Vân. Người đàn ông này rất nặng tình với nàng, lúc này nàng cũng rất đau xót, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
- Ha ha, Sương Nhi nhà ta sẽ quay về!
Trương Thanh Vân bế lấy Cảnh Sương rồi hét lớn, hắn cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong hai năm vừa qua. Chỉ cần Cảnh Sương quay về và sống trong nước thì trong lòng hắn sẽ yên lặng đi rất nhiều. Cuộc sống phiêu bạt trong Thành Đô hai năm qua đã làm Trương Thanh Vân tràn đầy chờ mong đối với Cảnh Sương, đối với Trương Thanh Vân thì có Cảnh Sương là có nhà.
Vài ngày sau Cảnh Sương dẫn Trương Thanh Vân đi khắp nơi dạo chơi, hai người giống như cặp tình nhân đi hưởng tuần trăng mật ở đất nước tràn đầy hoa tươi và xe hơi xa hoa. Hai người đi Stuttgart xem triễn lãm xe, đi Munich xem bóng đá...Cả hai đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cũng mở ra những nút thắt trong lòng, cuộc sống giống như quay về quỹ đạo trước kia ở huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân phiêu bạt lang thang cũng tìm cho mình một bến đỗ, mỗi tối khi quay về khách sạn hắn lại lấy Tằng Văn Chính Công Gia Thư ra đọc, mỗi thời điểm lại có những cảm nhận mới.
Đôi khi trong đầu Trương Thanh Vân cũng lóe lên tình cảnh cùng đánh cờ với Triệu tướng quân, cực kỳ bình thản, cực kỳ thuần phác, cực kỳ khờ dại mà tất cả đều không tầm thường. Hắn lại nhớ về Hoàng Tân Quyền và Hà Khôn, trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện cảm giác tự tin khó tả.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Trương Thanh Vân cũng chưa từng có được cảm giác thế này, vì lúc này trong lòng hắn thì Lệ Cương, Hoàng Tung Sơn, Vũ Đức Chi không còn cao lớn như trước kia. Trước đó hắn thấy những mưu tính của Hoàng Tung Sơn cực kỳ tài tình, Lệ Cương âm hiểm tàn nhẫn và Vũ Đức Chi quỷ dị khó lường.
Nhưng lúc này hắn nhìn xuống thì thấy Hoàng Tung Sơn không muốn phát triển, Lệ Cương không phóng khoáng và Vũ Đức Chi không nhìn rõ đại cục. Đây là một thay đổi về chất, ý nghĩa của nó là Trương Thanh Vân lúc này đã đứng cùng tầng với các lãnh đạo huyện Ung Bình, thậm chí còn có thể cao hơn.
Trương Thanh Vân nghĩ nếu tổ chức có thể đề bạt hắn về giữ chức ở Ung Bình thì hoàn toàn có đủ tự tin để lăn lộn tạo ra thành tích, tạo ra những thứ gì thuộc về mình. Chính hắn hoàn toàn có thể biểu lộ tài hoa để xây dựng kinh tế và đẩy xã hội phát triển theo một tốc độ mới.
Khoảng thời gian vui vẻ là rất ngắn, sau khi chơi đùa năm ngày thì Trương Thanh Vân cũng phải đến lúc trở về. Sáng sớm hôm nay Cảnh Sương thức dậy chuẩn bị bữa sáng, giúp Trương Thanh Vân sửa soạn hành lý, đúng là một người vợ trong mơ.
Dựa theo giao ước của hai người thì Cảnh Sương sẽ tiếp tục ở Đức thêm vài tháng để xử lý mọi chuyện và về nước, sau đó sẽ đến Hải Đông lập công ty, khoảng cách giữa hai người từ cách xa trùng dương sẽ rút ngắn còn một ngàn dặm.
Trong lòng hai người đều rất chờ mong sự thay đổi về sau, nhưng Cảnh Sương vừa chờ mong vừa lo lắng, mà lúc này tâm tình Trương Thanh Vân thì rất tốt. Bộ dạng của hắn giống hệt như người gặp được chuyện vui lớn, chuyến đi lần này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, có thể nói là thắng lợi quay về.
Trên phi trường quốc tế Frankfurt, Trương Thanh Vân mang theo hành lý và hôn từ biệt Cảnh Sương, sau đó hắn quay đầu lại và vẩy vẩy tay, trực tiếp đi vào bên trong. Hốc mắt Cảnh Sương có hơi đỏ, nổi khổ tương tư bị đè nén trong hai năm, chỉ gặp nhau ngắn ngủi vài ngày, rõ ràng cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.
- Mau về nhà thôi!
Cảnh Sương thầm nghĩ, vừa nghĩ đến đây thì nàng chợt kinh ngạc, thì ra mình cũng nhớ nhà như vậy.