Bố Y Quan Đạo

Chương 213: Phỏng vấn

Khi đi đến tòa nhà cao nhất Thành Đô thì Trương Thanh Vân đỗ xe dưới lầu, sau đó hắn trực tiếp đi thang máy lên tầng mười tám.
Đập vào mắt là một hàng chữ lớn màu đồng "Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Thánh Kỵ Giang Nam", trước và sau văn phòng đều có diện tích rất lớn, lắp đặt thiết bị xa hoa, rất thu hút ánh mắt người khác.
Lúc này trời đã tối nhưng nơi đây đèn đuốc vẫn sáng trưng, nơi vị trí tiếp khách có hai người một nam một nữ, nam đã có tuổi, rất nho nhã.
Nữ cũng đã có tuổi, mặc quần áo màu trắng, bộ dạng rất tốt nhưng nhìn qua có vẻ tài trí, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Trước cửa đi vào còn có một cô gái trông rất ngọt ngào, ăn mặc trang phục công sở, rất có nghị lực và tinh thần.
- Chào tiên sinh, mời tiên sinh đi bên này.
Khi thấy Trương Thanh Vân tiến đến thì cô gái lập tức nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nàng đưa tay tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi lên ghế chờ đợi.
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn cảm thấy không thể giải thích được, không hỏi câu nào đã bắt mình ngồi đợi rồi sao? Tuy hắn có chút do dự nhưng vẫn ngồi xuống, sau đó nở nụ cười với hai người kia xem như chào hỏi.
Hai người kia cũng gật đầu nhưng trên mặt không có nụ cười, bộ dạng có vẻ rất nghiêm túc.
Cô gái đứng trước văn phòng nhiệt tình rót cho Trương Thanh Vân một chén trà, sau đó mỉm cười nói:
- Anh chờ một chút nhé, lúc này giám đốc Ân đang bàn chuyện cùng chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc sẽ ra ngay. Anh cũng là người từ Hải Đông sang sao?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra, thì ra cô gái này coi mình là người đến phỏng vấn. Không ngờ Triệu Giai Ngọc cũng quá nôn nóng, tối rồi mà vẫn còn mời người, giám đốc Ân kia chắc là giám đốc đầu tư.
- À, chào cô, cho hỏi tối nay phỏng vấn chức vụ gì?
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Cô gái chợt nhăn mày, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, bộ dạng rất đáng yêu, nàng nói:
- Không phải là quản lý quỹ sao? Anh cứ thích nói giỡn.
Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn liếc mắt về phía hai người bên cạnh, cảm giác đầu tiên của hắn chính là hai người này không phù hợp với chức vụ quản lý quỹ. Điều cần đầu tiên của chức vụ này là con người phải giỏi giao tiếp, có can đảm nghênh đón sự khiêu chiến.
Vừa rồi Trương Thanh Vân mỉm cười chào hỏi thì thái độ của hai người này rất nhạt, hơn nữa vẻ mặt còn có gì đó không đúng. Rõ ràng bọn họ cho rằng Trương Thanh Vân vẫn còn trẻ, cho rằng hắn đến để phỏng vấn là không biết tự lượng sức.
Đây là điều tối kỵ đối với chức vụ quản lý quỹ mà đặc biệt là quản lý quỹ đầu tư mạo hiểm. Những người quản lý quỹ phải có lòng dạ sâu sắc, rất nhiều thứ cần phải giấu trong lòng, chỉ như vậy thì mới nắm được thế chủ động khi bàn bạc với người khác về các hạng mục.
Đồng thời cơ hội thường xuất hiện rất đột ngột, thường bày ra ở những hạng mục không thể ngờ. Vì vậy nếu kẻ nào gặp vấn đề mà chỉ nhìn mặt bề ngoài, không biết xếp mình ngang hàng với kẻ khác, tự cho rằng mình là kẻ cao cao tại thượng thì rất dễ bỏ qua cơ hội.
Hạng mục quản lý quỹ cần người chính thức có năng lực, hơn nữa còn phải coi trọng vấn đề tài chính công ty. Người quản lý quỹ là đại biểu cho hình tượng công ty, nếu không xử lý thỏa đáng trên phương diện này thì công ty đầu tư rất khó vận hành.
- Xin hỏi xưng hô với hai vị thế nào? Tôi là Trương Thanh Vân!
Trương Thanh Vân mỉm cười nói chuyện với hai người.
Người đàn ông mặc tây phục chỉ hừ một tiếng mà không nói lời nào, người phụ nữ thì lấy danh thiếp đưa tới, là một trưởng phòng của tập đoàn đầu tư Hoa Liên ở Hải Đông. Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, Hoa Liên chính là tập đoàn đi đầu trong ngành sản xuất những sản phẩm điện gia dụng trong nước, rõ ràng chuyên ngành khá gần với tập đoàn Thâm Hải vào kiếp trước của Trương Thanh Vân hắn, người như thế này sẽ phải để ý đến chức vụ quản lý quỹ sao? Tầm mắt của Triệu Giai Ngọc đúng là quá cao.
- Thật xin lỗi, tôi không mang theo danh thiếp.
Trương Thanh Vân nở nụ cười áy náy, sau đó hắn lập tức nói tiếp:
- Hoa Liên là một tập đoàn mạnh, nếu chị đến công ty Thánh Kỵ thì rõ ràng tài lớn nhưng dùng vào việc nhỏ.
Trên mặt người phụ nữ lập tức xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, rõ ràng những lời nói của Trương Thanh Vân làm nàng rất thoải mái, nàng nói:
- Trương tiên sinh, anh khách khí rồi. Thành ý của Thánh Kỵ bên này rất tốt, hơn nữa là bạn bè trên thủ đô giới thiệu, vì vậy tôi rất xem trọng.
Trương Thanh Vân dùng tay gõ lên mặt bàn, hắn nhìn lướt qua người đàn ông mặc tây phục nói:
- Vị tiên sinh này có lẽ cũng là như vậy phải không? tại
- Hừ!
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tự hào.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, nha đầu Triệu Giai Ngọc kia đúng là quá xem trọng đám người hào nhoáng mà không biết điều này là tối kỵ. Một công ty mà người nào cũng trâu bò thì không phải là điều tốt đẹp gì.
Hơn nữa chức vụ quản lý quỹ cần phải sắp xếp những người cao như thế này à? Quản lý quỹ cần phải nhạy cảm, phải là người thấy rõ tình huống đồng thời phải can đảm cẩn trọng. Hai người này tuy nhìn qua về mặt lý lịch thì rất tốt nhưng không thích hợp với chức vụ.
Người đàn ông mặc tây phục thì không cần phải nói, còn người phụ nữ thì thích hợp với chức vụ trưởng phòng tài chính hơn. Nàng là người đã có kinh nghiệm làm trưởng phòng, hơn nữa công ty Hoa Liên cũng đã niêm yết cổ phiếu ra thị trường chứng khoán, trước kia nàng cũng từng tham gia công tác này, có quan hệ với các ngân hàng, là điều kiện chuẩn cho chức vụ trưởng phòng tài chính.
- À, chào mọi người, Phương tiên sinh và Ninh tiên sinh phải không?
Khi Trương Thanh Vân còn đang trầm tư suy nghĩ thì trong văn phòng đã có người tiến ra, sau đó đi lên chào hỏi. Người này cũng còn khá trẻ nhưng lại đeo một cặp kính khá nhỏ, đúng là rùa biển*, đây là cảm giác đầu tiên của Trương Thanh Vân.
(*: Những người du học và làm việc ở nước ngoài rồi quay về nước.)
Trương Thanh Vân là người phấn đấu nhiều năm trong thương trường nên rất biết rõ tập tính của những người như thế này.
- Xin hỏi anh là...
Người này híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trên khóe môi là nụ cười nghề nghiệp.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy nói:
- Anh nói chuyện với hai người này đi, tôi tìm Triệu tiểu thư có chuyện cần bàn.
Người đeo cặp kính nhỏ tí này chợt sững sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hắn nói:
- Tôi là Ân Vĩnh Hoa, là người triển khai các hoạt động của công ty tài chính Khánh Kỵ, tất cả những nhân tuyển của công ty đều do tôi xác định, vấn đề này không liên quan đến Triệu tiểu thư.
Trương Thanh Vân chợt híp mắt, hắn biết rõ tên Ân Vĩnh Hoa này đã coi mình là kẻ đi cửa sau, có lẽ người này cũng biết bối cảnh của công ty.
- Vậy sao? Vậy xin hỏi anh thấy người nào thích hợp với chức vụ quản lý quỹ?
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút hăng hái nói.
Ân Vĩnh Hoa chợt nhướng mày, hắn là người lăn lộn lâu năm ở nước ngoài vì vậy cảm thấy căm thù đến tận xương tủy những kẻ trong nước chỉ biết đi cửa sau. Lúc này Trương Thanh Vân rõ ràng không biết tốt xấu, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu:
- Nếu nói thật thì tôi thấy anh không thích hợp.
- Vậy ý của anh là hai vị này thích hợp với công tác hơn tôi?
Trương Thanh Vân vẫn nở nụ cười như trước.
- Tất nhiên!
Ân Vĩnh Hoa gật đầu, hắn liếc người đàn ông và người phụ nữ rồi nói:
- Hai vị này đều có kinh nghiệm phong phú về vấn đề đầu tư, quan trọng là đã từng du học ở nước ngoài, công ty Thánh Kỵ luôn hoan nghênh những nhân tài như vậy.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn ghét nhất đám người rùa biển là điểm này, lúc nào cũng cho rằng những kẻ làm việc ở nước ngoài mới đúng là nhân tài, những nhân tài trong nước chỉ là rác rưởi, không ngờ tên này cũng là như vậy, nhìn vấn đề quá nông cạn.
- Thật sự rất đáng tiếc, cái nhìn của tôi thì hoàn toàn khác biệt.
Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh nhạt nói.
- Này, giám đốc Ân, các anh không có bảo vệ sao? Đối với những kẻ cố tình gây sự như vậy thì công ty phải có biện pháp đối phó mới đúng chứ!
Vẻ mặt người đàn ông mặc tây phục chợt biến đổi, hắn tiến lên phía trước nói. Ánh mắt người này nhìn Trương Thanh Vân giống như nhìn một tên ăn mày, bộ dạng hèn mọn làm người ta cảm thấy chán ghét.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc ra đặt bên tai:
- Giám đốc Triệu, tôi bị ngăn trước văn phòng nãy giờ.
- Cộp cộp!
Những tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà vang lên dồn dập, ánh mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng, Triệu Giai Ngọc mặc một bộ trang phục công sở đi từ trong ra ngoài, trên tay còn cầm điện thoại.
Trương Thanh Vân cũng trở nên ngây ngốc, hắn chưa từng thấy Triệu Giai Ngọc mặc trang phục công sở, áo màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, dưới chân là váy ngắn tất da, giày cao gót đen, tóc uốn lượn sóng, bộ dạng trưởng thành đến cực điểm.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân bộ quần áo tràn đầy sức sống như vậy mà trên mặt Triệu Giai Ngọc cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước. Chiếc mũi ngọc thon dài phản chiếu ánh đèn càng trở nên sáng bóng và lung linh, sức hấp dẫn là cực hạn, rõ ràng là nhân vật yêu quái đỉnh cao.
Trương Thanh Vân không thể ngờ buổi sáng Triệu Giai Ngọc đi làm sẽ có tình cảnh thế nào, chắc chắn tất cả nhân viên nam trong tòa nhà Hải Thiên này đều tiến lên cướp thang máy. Thật sự có cần phải báo cáo cho ban quản lý tòa nhà Hải Thiên biết tai họa ngầm này hay không?
- Anh, anh đến từ lúc nào?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn đám người Ân Vĩnh Hoa, người phụ nữ họ Ninh thì vẫn còn bình tĩnh, tên đàn ông thì giống hệt như Trư Bát Giới, xem ra sức sát thương của Triệu Giai Ngọc là quá cao.
- Tìm tôi có chuyện gì không? Nói thẳng ra đi, thời gian cũng không còn sớm, nếu không thì vào văn phòng rồi nói.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào bên trong. Trương Thanh Vân khẽ đảo mắt nhìn qua diện tích văn phòng, rõ ràng khá rộng rãi, có ba khu làm việc và đại sảnh khá rộng ở bên ngoài.
Bên trong cũng có ba phòng gồm phòng họp, phòng khách và phòng xử lý cán bộ trung tầng lớn nhỏ khác biệt.
Tiến sâu vào bên trong mới chính là văn phòng của những nhân viên cao tầng, những văn phòng này được tạo hình vòng cung, bên ngoài là một mảnh không gian dùng làm vườn hoa. Tất nhiên cách bố trí không gian bên trong đã dựa vào cấu trúc thiên địa, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Trương Thanh Vân thậm chí phải tính lại về diện tích của văn phòng, nơi đây quá rộng, xem ra quỹ Thánh Kỵ có phong thái rất khác biệt. Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ đây chỉ là giai đoạn bắt đầu, biết đâu vài năm sau sẽ có tòa nhà của riêng Khánh Kỵ.
Điều kiện văn phòng thế này đối với thân phận của Triệu Giai Ngọc thì vẫn còn có chút khó coi.
Văn phòng của Triệu Giai Ngọc trên trăm mét vuông, bàn làm việc khổng lồ, ghế sa lông bọc da Italy, vừa vào cửa thì không gian và cách bố trí đã đập thẳng vào mắt. Trên tường là những bức tranh khá nổi tiếng, phía bên phải văn phòng còn có cả một tiểu cảnh phong thủy, nước chảy róc rách, đá có hình thù kỳ lạ, không khí ẩm ướt làm người ta có thể thưởng thức được chút hương vị khác biệt, tâm tình thoải mái.
- Ngồi đi, tên vừa rồi chính là Ân Vĩnh Hoa, là người quản lý mà Uông đại ca đề cử.
Triệu Giai Ngọc nói.
- Là rùa biển à? Năng lực của người này cần phải xem xét lại.
Trương Thanh Vân nói.
- Nói đi, muộn thế này còn gọi tôi đến làm gì?
- Anh nói về hạng mục nước giải khát của mình xem, những ngày vừa qua tôi đã chăm chú phân tích, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể thực hiện được, tài chính do công ty Thánh Kỵ xuất ra không phải là vấn đề.
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười:
- Hạng mục kia không cần phải nói chuyện, đã có thể đầu tư, Thánh Kỵ không cần ra tay.
- Vì cái gì? Biện Huy Hoàng không phải là người Ung Bình sao? Là anh giúp ông ta tìm tài chính à?
Triệu Giai Ngọc đứng lên nói, vẻ mặt có chút mất hứng.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy, cô không biết rõ thị trường đồ uống trong nước, hơn nữa tính mẩn cảm với hạng mục vẫn rất kém, hạng mục này không thuộc về cô.
- Anh!
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt phát lạnh:
- Anh đừng quên chính mình cũng là cổ đông của công ty, tại sao phải làm hạng mục cho kẻ khác?
- Có trà không? Cô cũng phải có chút lễ nghĩa chứ? Cô thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
Động tác của Triệu Giai Ngọc chợt khựng lại, một lúc lâu sau nàng mới nhấn micro trên bàn làm việc rồi gọi thư ký dâng trà.
- Tôi có công tác của riêng mình, sau này cũng không nên gọi tôi đến đây, nếu có gì khó giải quyết thì có thể gọi điện thoại, hoặc là trực tiếp đến nhà bàn luận.
Trương Thanh Vân dùng giọng toan tính nói.
Triệu Giai Ngọc cảm thấy tính nhẫn nại của mình càng lúc càng đến đỉnh điểm, lời nói của Trương Thanh Vân càng lúc càng quá đáng.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn thấu tâm tư của Triệu Giai Ngọc, biết rõ năng lực của nàng cũng có giới hạn, vì vậy tùy tiện nói:
- Lúc này công ty Khánh Kỵ hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì khác.
- Thứ nhất là Ân Vĩnh Hoa mới về nước trong thời gian ngắn, không hiểu rõ tình hình, hiện nay khó thể là nhân vật chính, chức vị giám đốc này phải xem xét lại.
- Thứ hai là công ty Khánh Kỵ có tầm mắt quá cao, điều này cũng không phù hợp với nguyên tắc hoạt động bình thường của công ty. Cô đã quản lý cao tầng rất nhiều năm, có lẽ cũng đã biết vấn đề rồi đấy chứ?
Triệu Giai Ngọc cắn môi, nàng cũng là người có kinh nghiệm trên thương trường, hơn nữa nhận thức cũng khá cao, hai điều Trương Thanh Vân vừa nói ra khá đúng với ý nghĩ của nàng. Những ngày vừa qua nàng đều suy nghĩ về vấn đề này, không ngờ Trương Thanh Vân vừa vào cửa đã nhìn ra.
Triệu Giai Ngọc không khỏi ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng có chút kinh ngạc. Nàng biết rõ lai lịch của Trương Thanh Vân như trong lòng bàn tay, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp trong nước, sau đó làm cán bộ ở Ung Bình, tình hình gia đình khá tầm thường, thậm chí có thể nói là nghèo.
Nhưng một người thế này lại có quá nhiều điều khó tưởng, chưa nói đến vấn đề tính cách, chỉ cần xem xét những hiểu biết về xã hội thượng lưu cũng thấy không tầm thường. Hắn biết đánh golf, biết đua ngựa, biết xe, hình như cũng biết rõ khá nhiều tình hình quốc tế và trong nước.
Ngoài những thứ đó ra thì còn hiểu về cả vấn đề , lúc này xem ra cũng rất hiểu biết về vấn đề quản lý nhân lực và đầu tư tài chính. Nhiều năng lực không thể tưởng tập trung vào một tên nhà quê, hắn còn là người sao?
Trương Thanh Vân không quan tâm đến những gì Triệu Giai Ngọc đang suy nghĩ miên man, hắn tiếp tục nói:
- Trước mắt phải nghiên cứu các hạng mục , các thương vụ điện tử, bất động sản, du lịch, trung tâm vui chơi...Theo ý cô thì chúng ta nên xem trọng vấn đề nào?
Triệu Giai Ngọc có chút do dự nói:
- Vấn đề công cụ tìm kiếm thì sao?
Trương Thanh Vân lắc đầu:
- Hoàn toàn có thể bỏ qua công cụ tìm kiếm, kỹ thuật quá cao đầu tư quá nhiều cũng khó kiếm về lợi nhuận. Sau này cô cần phải chú ý đến những thương vụ điện tử, du lịch, những khu nghỉ dưỡng, vui chơi giải trí và các loại trang web.
- Tình hình trong nước sẽ sớm phát triển toàn diện, đến lúc đó tần số xuất hiện trang web sẽ nóng dần lên, cần phải có sẵn kế hoạch mới được.
Triệu Giai Ngọc không nói gì, khoảng thời gian vừa qua nàng cũng đã nghiên cứu về , tất nhiên sẽ biết đầu tư vào phát triển công cụ tìm kiếm ở Trung Quốc không phải là hướng đi đúng. Nhưng những gì Trương Thanh Vân phân tích đã làm Triệu Giai Ngọc phải rung động, rất nhiều thứ phù hợp với ý nghĩ của nàng. Nhưng Triệu Giai Ngọc đã đọc qua rất nhiều tài liệu và suy xét cẩn thận mới cho ra những kết quả như vậy, không ngờ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Trương Thanh Vân.
- À, anh dùng cơm chưa?
Triệu Giai Ngọc đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết rõ nha đầu này đã biết giá trị của mình, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Những năm gần đây hắn liên tục lăn lộn trong chính trường, những kiến thức có được ở kiếp trước cũng phải vứt đi, hôm nay đã có cơ hội được biểu hiện, tất nhiên cảm giác là rất tốt, đã lâu rồi không có được cảm giác thế này.
- Chưa, cô mời khách thì rất tốt.
Trương Thanh Vân nói, Triệu Giai Ngọc không lên tiếng, đã biết Trương Thanh Vân từ rất lâu, Triệu Giai Ngọc cũng biết rõ tên này là điển hình của loại người da mặt dày.
- Có muốn gọi theo Ân Vĩnh Hoa hay không? Để hai người có thể làm quen!
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu, trong lòng hắn biết rõ cả đời này khó chen chân vào kinh doanh. Giúp đỡ Triệu Giai Ngọc làm vài hàng mục thì không sao, nhưng nếu sinh ra quan hệ với đám người bên dưới thì không tốt.
Hai người rời khỏi văn phòng, khi đi ra bên ngoài thì cô gái tiếp tân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng cười nói:
- Sau này cô cũng cần phải xem xét lại cho rõ, không cần phải xem giám đốc Triệu của các người là ông trời con.
Gương mặt cô gái tiếp tân chợt đỏ bừng, khi thấy Trương Thanh Vân không có ý muốn trách thì nhịn không được phải lén đưa mắt nhìn. Nàng thầm nghĩ người đàn ông này thật sự có phúc, có thể tìm đến giám đốc Triệu thành công như vậy, xem ra sự nghiệp của người này là không tầm thường, nhưng rõ ràng vẫn còn quá trẻ.
- Giám đốc Triệu, giám đốc Triệu!
Những tiếng giày da vang lên cộp cộp, Ân Vĩnh Hoa từ bên trong đi ra, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Giám đốc Triệu, tôi đã phỏng vấn xong hai người ứng viên, tôi cho rằng bọn họ rất phù hợp, chị thấy thế nào?
Ân Vĩnh Hoa dùng giọng có chút căng thẳng nói với Triệu Giai Ngọc.
Triệu Giai Ngọc chợt nhăn mày, nàng chậm rãi xoay người, lúc này người đàn ông và người phụ nữ cũng từ bên trong đi ra. Vẻ mặt người đàn ông lúc này đã tràn đầy nụ cười, cặp mắt không ngừng nhìn về phía Triệu Giai Ngọc, ánh mắt có chút hương vị khác thường. Mà người phụ nữ họ Ninh thì trang trọng hơn rất nhiều, ánh mắt không kiêu ngạo không xu nịnh.
Triệu Giai Ngọc nói:
- Giám đốc Ân, tôi đã xem qua lý lịch của cả hai người bọn họ, tôi cho rằng cả hai đều không thích hợp.
Vẻ mặt Ân Vĩnh Hoa chợt biến đổi, hắn chợt trở nên lúng túng không biết nói thế nào. Trương Thanh Vân thì âm thầm lắc đầu, tính tình tiểu thư của Triệu Giai Ngọc vẫn còn quá lớn, đứng trước mặt hai người vừa mới được phỏng vấn xong cũng không thèm nể mặt, đây không phải bản tính khôn khéo của thương nhân.
- Ninh tiểu thư hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tài chính, nếu để cô ấy làm người quản lý quỹ thì rõ ràng nhân tài không được trọng dụng đúng vị trí.
Trương Thanh Vân nói.
Ân Vĩnh Hoa dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trương Thanh Vân, hắn biết rõ người này đang giải vây cho mình, nhưng Triệu Giai Ngọc không nói gì nên hắn cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Thanh Vân, sau đó nàng quay đầu nói:
- Giám đốc Ân, anh cứ làm theo ý của Trương tiên sinh, chúng ta đang thiếu một vị trưởng phòng tài chính.
Triệu Giai Ngọc nói xong thì cũng không thèm chào hỏi Trương Thanh Vân mà trực tiếp ra ngoài.
Sau khi xuống đến dưới lầu thì Triệu Giai Ngọc vẫn còn hít thở dồn dập, Trương Thanh Vân cho rằng nàng đang chuẩn bị nổi giận, nào ngờ Triệu Giai Ngọc lại cầm lấy điện thoại bấm số rồi đặt bên tai:
- Tập đoàn Duyên Hải vùng Hải Đông có một người là Phương Trọng Mưu, là giám đốc đầu tư. Người này rất đáng ghét, anh đi ra thay mặt tôi chào hỏi, sau đó đưa hắn xuống xưởng.
Trương Thanh Vân khẽ giật mình, sau đó cũng lập tức hiểu ra. Hắn đang nghi ngờ vừa rồi vì sao Triệu Giai Ngọc lại làm như vậy, thì ra rất ghét những tên sắc quỷ, tên giám đốc đầu tư kia ra vẻ đạo mạo rõ ràng rất phiền phức, hắn không chọc đến ai lại dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Triệu tiểu thư, đây không phải tự treo cổ chính mình sao?

back top