Bố Y Quan Đạo

Chương 219: Dã ngoại phong tình

Khi Trương Thanh Vân lái xe đến Mục Huyện thì Triệu Giai Ngọc đã gọi điện thoại đến nói hắn chạy đến quận Bích Uyên Châu. Trương Thanh Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn chạy khỏi đường cao tốc rồi chạy thẳng theo con đường bên dòng Thanh Giang.
Lúc này đã gần hoàng hôn, sóng xanh nước biếc trên dòng Thanh Giang được ánh nắng vàng chiếu xuống lấp lánh. Trên đường lớn ven sông cũng không có nhiều xe cộ, Trương Thanh Vân có thể thưởng thức cảnh đẹp khó tả vào lúc này.
Lần trước Trương Thanh Vân đến là giấc đêm, cũng không quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, lúc này hắn mới có cơ hội để ngắm nhìn. Biệt thự Thanh Giang là một địa phương xinh đẹp, chỗ này chính là thánh địa nghỉ ngơi và du lịch của những vị chính khách quyền quý và những kẻ giàu có, những vị khách du lịch. Điều này cũng giải thích vì sao lần trước Trương Thanh Vân đến đây thì cảm nhận được bầu không khí quạnh quẽ, thì ra thời điểm đó không phải là lúc nghỉ ngơi.
Khi đến cổng khu biệt thự thì từ xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Đoạn Vĩnh Thuần, vì vậy hắn vội vàng lái xe tiến đến. Trương Thanh Vân cũng có thêm chút hiểu biết về Đoạn Vĩnh Thuần, xem ra quan hệ giữa hắn và Triệu gia không phải nông cạn, mơ hồ có hương vị người hầu của Triệu Giai Ngọc. Lần trước nghe Triệu Giai Ngọc gọi Đoạn Vĩnh Thuần là chú, điều này càng là bằng chứng xác đáng cho phán đoán của Trương Thanh Vân.
- Trương Thanh Vân, cậu đã đến, những ngày vừa qua tiểu thư rầu rĩ không vui, tôi cũng phải bó tay.
Đoạn Vĩnh Thuần tiến lên cau mày dùng giọng ủ dột nói, hắn vừa nói vừa mở cửa xe tiến vào, sau đó ngồi ngay lên ghế lái phụ.
Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng, Đoạn Vĩnh Thuần chỉ đường, hai người đi xuyên qua lớp bảo vệ tiến vào trong biệt thự. Càng chạy thì Trương Thanh Vân càng cảm thấy kỳ quái, dòng người trong khu biệt thự trước sau gì cũng rất ít, nhưng càng chạy thì lại càng phóng đến gần biệt thự của Nghê Thu Nguyệt.
Đột nhiên ánh mắt Trương Thanh Vân chợt hoa lên, hắn nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ đang chạy tới, trong lòng hắn cũng nhảy dựng lên, người lái xe không phải Nghê Thu Nguyệt thì là ai?
Hai chiếc xe vượt qua nhau, thậm chí Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy dung nhan của Nghê Thu Nguyệt rất rõ ràng. Gần một tháng không gặp mà nàng đẹp lên rất nhiều, mái tóc thẳng thớm, vẻ mặt mềm mại và bóng mịn, quyến rũ kinh người.
May mà Nghê Thu Nguyệt tỏ ra không nhìn thấy xe của Trương Thanh Vân, nàng tiếp tục chạy đi, Trương Thanh Vân cũng buông lỏng thân thể và thầm kêu một tiếng may mắn. Nếu nàng dừng xe thì hắn không thể không tiến lên chào hỏi, như vậy cũng làm cho Đoạn Vĩnh Thuần nhìn ra manh mối, rõ ràng không tốt cho lắm.
Trương Thanh Vân tiếp tục chạy về phía trước, xe chậm rãi phóng qua nhà Nghê Thu Nguyệt. Lúc này hắn nhìn không được phải đảo mắt nhìn, cửa chính biệt thự đóng chặt, hôm nay không mở. Hắn biết rõ mối nghiệt duyên của mình và Nghê Thu Nguyệt được bắt đầu từ chính nơi này.
- Đến, đến rồi!
Đoạn Vĩnh Thuần đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân đột nhiên giẫm phanh, xe hơi khựng lại, hai người trồi về phía trước. Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi, hắn nở nụ cười ngượng ngùng nhìn Đoạn Vĩnh Thuần coi như xin lỗi.
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần trở nên có chút cổ quái, rõ ràng cũng biết được Trương Thanh Vân đang thất thần, trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Thanh Vân thật sự có quan hệ gì đó với tiểu thư sao? Nếu không sao hôm nọ hắn đến Tân Mục Gia Viên thì thấy Trương Thanh Vân cùng uống rượu với tiểu thư? Hơn nữa bộ dạng Trương Thanh Vân có chút mất hồn, hắn lo lắng tiểu thư sẽ bị đại công tử bức hôn sao?
Đoạn Vĩnh Thuần nghĩ đến đây thì tâm niệm thay đổi rất nhanh, hắn không ngừng dùng ánh mắt dò xét Trương Thanh Vân. Tiểu tử này tuổi còn trẻ, tâm cơ và năng lực đều là loại nhất lưu, nếu quả thật trèo vào Triệu gia thì nhất định sẽ phóng thẳng lên trời, đồng thời cũng tạo ra cho Triệu gia một mãnh tướng, đây chẳng phải chuyện tốt vẹn cả đôi đường sao?
Trương Thanh Vân mở cửa xe bước xuống, không ngờ biệt thự của Triệu Giai Ngọc lại nằm đối diện với biệt thự của Nghê Thu Nguyệt, chỉ cách biệt thự của Nghê Thu Nguyệt một chút mà thôi. Trương Thanh Vân thầm nghĩ sau này mình không nên đến nơi đây, nếu không chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.
Đoạn Vĩnh Thuần dẫn đường, Trương Thanh Vân đi theo hắn tiến vào trong biệt thự. Trong lòng hắn chợt chấn động, nếu xem xét từ bên ngoài thì biệt thự của Triệu Giai Ngọc không khác gì Nghê Thu Nguyệt, nhưng bố cục lại hoàn toàn khác biệt, hơn nữa diện tích cũng có vẻ lớn hơn.
Phía trước là một hoa viên với đám cỏ xanh tốt mát mắt, còn có cả sân tennis và phòng tập thể dục quy cách cao cấp, khi lên đến lầu hai thì còn có một bể bơi bốn thước vuông. Toàn bộ biệt thự được thiết kế theo phong cách châu Âu, dưới chân là lớp đá cẩm thạch, cột nhà phong cách Châu Âu với màu vàng nhạt, chỉ cần đảo mắt nhìn qua phía trên thì cảm thấy giống như một tòa thành.
Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc đang nằm trên một chiếc ghế bên cạnh bể bơi, nàng đang nằm ngửa mặt, trong tay là một chiếc ống hút giống như đang nghiên cứu thành phần kết cấu bên trong vậy.
Trương Thanh Vân nhìn Triệu Giai Ngọc vào góc độ này thì hoàn toàn có thể thấy được dáng người tuyệt mỹ, thậm chí cặp lông my dài cũng lộ rõ, người đẹp dưới ánh đèn thường làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thướt tha.
Nhưng lúc này là hoàng hôn, ánh nắng chiều lấp lánh càng làm cho Triệu Giai Ngọc trở nên tao nhã đến cực điểm. Trương Thanh Vân cảm thấy trước mặt mình giống như một bức tranh, tất cả đều hoàn mỹ, người ta sinh ra cảm giác không muốn phá hoại mỹ cảnh đang hiện ra trước mắt.
Đoạn Vĩnh Thuần há hốc mồm muốn mở miệng nhưng Trương Thanh Vân đã vung tay, chính hắn chậm rãi đi tới. Hắn có thể cảm giác được hình bóng của mình đang lắc lư dưới bóng nước, cũng vì vậy mà hắn chợt cảm thấy bước chân của mình có chút liêu xiêu, có chút mê say.
- Anh đã đến rồi à? Điện thoại của tôi đâu?
Không biết Triệu Giai Ngọc đã nhìn thấy Trương Thanh Vân từ khi nào, thân thể nàng khẽ chuyển động rồi nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày, khi đến gần hắn mới phát hiện ra Triệu Giai Ngọc hình như có chút gầy nhưng phong thái vẫn là như cũ, vẫn bùng lên cảm giác làm người khác không dám tiếp cận.
Trương Thanh Vân tìm một chiếc ghế nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó hắn lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại rồi đặt lên mặt bàn.
Triệu Giai Ngọc đứng dậy, chiếc eo chợt uốn éo, bờ mông căng tròn khẽ run, sau đó nàng lại nằm xuống. Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn chưa từng được thấy bộ dạng Triệu Giai Ngọc lúng túng như thế này bao giờ. Tình cảnh vừa rồi đã phản chiếu và khựng lại trong đầu hắn, trái tim hắn chợt đập lên dữ dội. Sau khi Triệu Giai Ngọc quay về với bộ dạng ngày thường thì quá mức mê người, đáng tiếc là tình cảnh xuất hiện chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc sau nàng đã đóng băng tất cả vẻ đẹp thanh xuân của chính mình.
- Đã gặp qua anh trai tôi chưa?
Triệu Giai Ngọc gật đầu với Trương Thanh Vân, sau đó nàng chỉ điện thoại nói:
- Có điện thoại mà không gặp mặt anh ấy sao? Suýt chút nữa tôi đã bị anh ấy bán đi rồi.
Triệu Giai Ngọc nhíu mày, nàng dùng giọng có chút xấu hổ nói:
- Anh trai đã quay về thủ đô.
Lúc này dưới lầu có một người phụ nữ trung niên đi lên, có lẽ là người giúp việc, nàng bưng trong tay một chiếc mâm, bên trong là hai ly cà phê và chút điểm tâm.
Người phụ nữ cung kính đi đến trước mặt Triệu Giai Ngọc rồi đặt mâm xuống, sau đó đặt hay chiếc ly và điểm tâm xuống bàn, một ly cà phê đưa đến trước mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân liên tục mở lời cảm ơn, người phụ nữ dùng ánh mắt có hơi tò mò nhìn Trương Thanh Vân nhưng cũng không dám nhìn nhiều mà tự nhiên đi xuống lầu.
- Hoàn cảnh nơi này thật sự âm trầm giống như những gì anh nói sao?
Triệu Giai Ngọc khẽ nói.
- Cũng không quá âm trầm nhưng quá ít người, nơi này trầm lắng đến phát sợ.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc cắn môi nói:
- Tôi thích sự yên tĩnh.
Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, hắn biết rõ vấn đề này rất khó tìm ra được đáp án, nếu đã thích yên tĩnh thì sao không dứt khoát tiến vào trong núi sâu ở Ung Bình mà xây nhà sàn? Như vậy không phải yên tĩnh hơn à?
Hai người nói chuyện vài câu, tình cảnh có chút lạnh. Trương Thanh Vân nhìn thoáng qua chung quanh, hắn định đi khắp nơi xem xét nhưng nhìn thấy vài món điểm tâm mới chợt nhận ra mình chưa dùng cơm tối, hắn cũng không khách khí mà gắp một miếng đặt vào miệng. Hắn nhướng mày, đây là thứ quái quỷ gì? Cứng đến mức gãy răng, Triệu Giai Ngọc dùng thứ này làm điểm tâm sao?
- Đây là bánh bao chiên vùng Tây Bắc, khi còn nóng sẽ rất mềm, nhưng tôi thích ăn vào lúc này.
Triệu Giai Ngọc nói, sau đó nàng lại lập tức đứng lên:
- Đi thôi, đi dùng cơm, người phương Nam không có thói quen ăn những món này.
Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không từ chối lời mời của Triệu Giai Ngọc, hắn đành phải theo nàng đến phòng ăn. Phòng ăn còn lớn hơn phòng khách trong nhà Trương Thanh Vân, hai người ngồi đối diện nhau mà sinh ra cảm giác xa lạ, Trương Thanh Vân không khỏi nhíu mày, cơm cũng không quá mức thuận miệng, rõ ràng là cơm tây, ăn không thấy hương vị.
Khi Triệu Giai Ngọc dùng cơm thì người phụ nữ trung niên đứng ở sau lưng, khi thấy nàng ăn được vài miếng rồi buông đũa thì người phụ nữ tiến lên dùng giọng lo lắng nói:
- Tiểu thư, đây chính là bữa ăn đầu tiên của cô trong vài ngày gần đây, thân thể quan trọng hơn, cô nên dùng thêm chút nữa.
Triệu Giai Ngọc nhíu mày lắc đầu, người phụ nữ kia lại không ngừng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng buông đũa, người phụ nữ lập tức cảm thấy mất hứng, nàng thầm nghĩ người này cũng thật là, không biết nói khéo để tiểu thư ăn thêm, chẳng có chút phong độ tí nào.
- Thế nào? Hợp với khẩu vị của anh không?
Triệu Giai Ngọc nhíu mày nói.
- Bị cô ảnh hưởng thì còn tốt được à? Nơi đây quá buồn bực, tôi cảm thấy không thoải mái, nếu không có gì thì giám đốc Triệu, tôi xin phép đi trước.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc cau mày, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Người phụ nữ đứng bên cạnh thì cảm thấy không nhịn được phải tiến lên nói:
- Tiên sinh, vài ngày nay tiểu thư dùng cơm rất ít, nếu tiếp tục như vậy thì rất bất lợi đối với thân thể.
Người này vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã hiểu rõ ý, muốn mình dụ dỗ trẻ con sao? Hắn nghĩ đến đây thì liếc Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Có phải như vậy không?
Triệu Giai Ngọc vẫn không lên tiếng, vẻ mặt cũng không biến đổi giống như vẫn nhíu mày ngồi ở đấy. Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Ăn không ngon thì nuốt không trôi, chẳng phải là chuyện gì to tát, việc gì phải khẩn trương như vậy?
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên chợt phát lạnh, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt bùng lên cái nhìn địch ý. Triệu Giai Ngọc buồn bực khoát khoát tay với nàng, lúc này nàng cũng không nói câu nào rồi đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên liếc xéo Trương Thanh Vân.
Khi người phụ nữ trung niên rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Cô không ăn gì lại trở thành tội của tôi, cô hưởng phúc còn chưa hết, việc gì phải vì một chuyện nhỏ như hạt vừng mà bực bội không dùng cơm?
Triệu Giai Ngọc không nói lời nào, Trương Thanh Vân cũng không còn gì để mở lời. Người phụ nữ này buồn bực đúng là quá mức lợi hại, có thể nói giống hệt như đầu gỗ, trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, Triệu Giai Ngọc đang cưỡng ép cơn tức.
Trương Thanh Vân không chút hoang mang mà lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc, trong lòng hắn khẽ động rồi nói:
- Thế này đi, chúng ta là người kinh doanh, tôi dạy cô một phương pháp thoát khỏi tình huống này. Nếu cô thật sự không nói chuyện thì lần sau tôi cũng chẳng muốn đến gặp.
Triệu Giai Ngọc giật mình, trong mắt lóe lên cái nhìn quái dị:
- Biện pháp gì?
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, đầu gỗ trước mặt đã có chút tri giác, vì vậy hắn nở nụ cười xảo quyệt:
- Nơi đây không phải địa phương thích hợp để nói chuyện, dù sao lúc này cũng không có gì gấp gáp, cô ăn cơm trước đi, lần sau tôi sẽ nói.
Triệu Giai Ngọc khẽ mở miệng, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng thản nhiên cười nói:
- Tin hay không là tùy cô, tôi nói có phương pháp là có phương pháp, nhưng tôi không thể nói ra với một kẻ đang tự làm khổ chính mình, cô thấy thế nào?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, một lúc lâu sau mới tiếp tục dùng thêm vài miếng cơm, đúng lúc này người phụ nữ trung niên lại tiến vào.
- Dì Ngũ, phiền dì đưa đến hai phần cơm nữa, đơn giản một chút là được, kiểu Trung Quốc.
Ánh mắt người phụ nữ trung niên chợt sáng lên, nàng liên tục tán thưởng rồi hấp tấp chạy ra khỏi phòng, một lát sau đã đưa đến hai phần cơm.
Quả nhiên là những món ăn bình thường, hương thơm nhè nhẹ, cách nấu nướng rất tinh xảo.
Trương Thanh Vân thở phào một hơi, vừa rồi hắn dùng cơm tây và cảm thấy không đủ no, lúc này hoàn toàn có thể ăn no. Hắn nghĩ lại cũng có chút buồn cười, vừa rồi làm gì có biện pháp, chẳng qua chỉ là mở miệng nói bừa mà thôi.
Trương Thanh Vân hắn có biện pháp gì được? Hắn còn chưa biết rõ tình huống của Triệu gia, như vậy sao nghĩ được điều gì để đối phó? Nhưng Triệu Giai Ngọc này cũng tin, bộ dạng nàng dùng cơm khá chậm nhưng ăn cũng rất nhiều, rõ ràng khác biệt hoàn toàn với tình cảnh chuồn chuồn lướt nước vừa rồi.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối thịnh soạn thì Trương Thanh Vân lập tức lấy lý do có chuyện để xin cáo lui, Triệu Giai Ngọc mấp máy môi, nàng cũng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Trương Thanh Vân vội vàng đi ra khỏi cổng biệt thự như được đại xá, khi hắn chuẩn bị đi ra thì bị người ta gọi lại, hắn xoay người mới biết người gọi mình chính là dì Ngũ.
Lúc này nàng đã bỏ trang phục người giúp việc, đã mặc áo cổ tròn rất nữ tính, dưới chân là giày cao gót, còn đeo một cặp kính gọng vàng, cơ thể và khí chất đều biến đổi, không phải là một người đẹp rất đúng chuẩn sao?
- Tiên sinh, xinh hỏi anh tên họ là gì?
Dì Ngũ dùng giọng khách khí nói.
- Tôi họ Trương, tên là Trương Thanh Vân!
Trương Thanh Vân nói, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ, hắn thấy rõ người này rất quan tâm đến Triệu Giai Ngọc, có thể nói là quan tâm phát ra từ sâu trong lòng. Nếu không phải là người cùng sống với Triệu Giai Ngọc nhiều năm thì hoàn toàn không có biểu hiện như vừa rồi.
- Cám ơn Trương tiên sinh, cũng nhờ biện pháp hay của anh mà tâm tình của tiểu thư đã bình ổn trở lại.
Dì Ngũ dùng giọng khách khí nói.
- Không cần khách sáo làm gì!
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Sau này giám đốc Triệu sẽ dần khá hơn, không bao lâu nữa sẽ trở về như trước đây.
Người phụ nữ trung niên dùng ánh mắt rất có ý nhìn Trương Thanh Vân, sau đó nàng dùng giọng chân thành nói:
- Chỉ hy vọng được như vậy, có gì còn cần Trương tiên sinh khuyên nhủ cô ấy.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, chỉ cần nhìn vẻ mặt người này là biết đang hiểu lầm. Hắn mấp máy môi định nói nhưng lại thôi, sau đó gật đầu với người phụ nữ rồi đi ra khỏi cổng.
Trương Thanh Vân chậm rãi lái xe xuyên qua khu biệt thự, vất vả lắm mới đến cổng, sau đó quẹo tay lái chuẩn bị tăng tốc trên con đường sát bờ sông.
Hai tiếng kèn xe hơi vang lên, Trương Thanh Vân quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên đường là một bóng đỏ, một chiếc xe thể thao rất đẹp, Nghê Thu Nguyệt đang ngồi trên xe mỉm cười nhìn mình.
Trương Thanh Vân đột nhiên dừng xe lại rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh, khi hắn quay sang thì thấy Nghê Thu Nguyệt đã xuống xe, nàng đang chậm rãi đi về phía mình.
Khi đến gần thì Nghê Thu Nguyệt mở cửa sau chui vào, Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, một bờ môi đỏ mọng đã tiến tới.
Trương Thanh Vân vội vàng né tránh rồi cau mày:
- Em cũng lớn gan thật đấy, dám đứng đây chờ anh.
Nghê Thu Nguyệt khẽ cười rồi nói:
- Lái xe đi, đi thẳng theo con đường bờ sông, qua cầu, đi đến biệt thự Nam Sơn.
Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhịn không được phải quay đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt. Nàng đã hơi gầy đi nhưng cặp ngực và bờ mông vẫn căng cứng, thậm chí còn xuất hiện vẻ quyến rũ và gợi cảm khủng bố, cặp mắt như chảy nước, bên trong xuân ý vô hạn.
- Sao vậy? Lại nhịn không được nữa à?
Trương Thanh Vân dùng giọng mất tự nhiên trêu chọc một câu.
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt không khỏi ửng hồng, nàng không tự chủ được phải đưa tay ma sát vào vị trí giữa hai chân của mình, động tác này làm Trương Thanh Vân thiếu chút nữa phải phun máu.
Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn lập tức chạy xe theo con đường mà Nghê Thu Nguyệt đã chỉ.
Khu Nam Sơn, đây là một trong những khu nhà nổi tiếng đẹp ở Thành Đô, khi Trương Thanh Vân lái xe phóng đến như gió thì thấy trên đỉnh núi xuất hiện một khu biệt thự.
- Thanh Vân, dừng lại ở đây, anh nhìn sang bên phải xem.
Nghê Thu Nguyệt mở miệng nói.
Trương Thanh Vân quay đầu, bên phải có một con hẻm và sau đó là bãi cỏ, dưới ánh đèn u ám có thể nhìn thấy bãi cỏ như gấm như hoa, nếu tiếp tục đi về phía trước thì hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh Thành Đô.
Dòng Thanh Giang uốn lượn được những ngọn đèn đủ màu chiếu xuống sáng long lanh, những kiến trúc chính của Thành Đô như quảng trường Lục Nhất, tòa nhà Hải Thiên, con đường thủ đô đều rất đẹp, rất mê người.
Trương Thanh Vân không tự chủ được phải lái xe vào một con hẻm, hắn tìm một bóng rừng khuất rồi dừng xe lại.
- Anh ra sau ngồi đi!
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng nỉ non nói một câu, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn mở cửa tiến ra rồi kéo cửa sau chui vào.
- Ư!
Nghê Thu Nguyệt rên rỉ một tiếng rồi phóng vào trong lòng ngực Trương Thanh Vân, hắn siết chặt lấy nàng, hai gò má ma sát vào nhau, hai người nhanh chóng quấn thành một khối.
Khoảnh khắc sau Trương Thanh Vân đã cảm nhận được bộ ngực mềm mại nhưng đã căng cứng của Nghê Thu Nguyệt, hắn cảm thấy bụng dưới nóng lên, bàn tay hắn không tự chủ được tiến vào trong nội y của nàng, bàn tay phủ lên "cô em gái" và bãi cỏ bên dưới rồi khẽ ma sát.
Đột nhiên thân thể Trương Thanh Vân chợt cứng đờ, bàn tay mềm mại của Nghê Thu Nguyệt cũng đã xâm nhập vào khu vực trọng yếu của hắn, cây sắt nóng bị nàng nắm chặt.
- Thu Nguyệt...Em... nguồn
Trương Thanh Vân nhịn không được phải kinh ngạc kêu lên một tiếng, kinh nghiệm này hắn chưa từng được trải qua, rừng núi hoang vắng, ở đây an toàn không?
- Anh yên tâm đi, nơi đây...Nơi đây không có ai đâu!
Nghê Thu Nguyệt ép sát vào người Trương Thanh Vân, thân thể đã sớm mềm nhũn, nàng nói xong thì cúi đầu dùng miệng bao phủ cây sắt của Trương Thanh Vân.
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không thể khống chế được con lợn lòng, hắn bắt đầu giở trò. Lúc này đã vào mùa hạ, quần áo mặc trên người cũng không nhiều lắm, khoảnh khắc sau hắn đã lột trần Nghê Thu Nguyệt.
Trương Thanh Vân dùng tay sờ vào địa phương quan trọng nhất bên dưới Nghê Thu Nguyệt, lúc này nơi đó đã hoàn toàn loạn lạc, cỏ cây chen chúc, nước nôi ẩm ướt, hơn nữa còn nóng hừng hực. Trương Thanh Vân điều chỉnh tư thế, Nghê Thu Nguyệt cũng chuyển động, nàng dùng tay giữ chặt lấy cây sắt của Trương Thanh Vân, sau đó nàng xoay lưng rồi chậm rãi ngồi xuống, bàn tay hướng dẫn cây sắt tiến vào trong động đào giữa bãi cỏ xanh tốt.
Hai người đồng thời rên rỉ một tiếng, sau đó là những hành động kịch liệt. Trương Thanh Vân cố gắng tiến lên phía trước, Nghê Thu Nguyệt liều chết bao phủ vào hất ngược về phía sau, cảm giác khô nóng, ẩm ướt và căng cứng làm nàng liên tục rên rỉ. Trong khoảng không chưa đến hai mét vuông có hai con người đang cuồng loạn, đây là lần đầu tiên ân ái trong tình cảnh "gần gũi với thiên nhiên", vì vậy cả hai đều rất hưng phấn. Lúc này Nghê Thu Nguyệt cố gắng quay đầu dùng bờ môi mọng đỏ cuốn lấy lưỡi Trương Thanh Vân, hắn cũng cố gắng hoạt đột thật mạnh, hai tay phủ lên phía trước. Khoảnh khắc sau hai con thiêu thân cùng đạt đến khoái cảm đỉnh cao.

back top