Bí thư thị ủy Vũ Lăng Tạ Minh Quân là một người rất nổi tiếng nhưng lại là một ông cụ ánh mắt đục ngầu làm người đối diện sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Tạ Minh Quân nhìn xuyên qua cặp kính lão dày cộp lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân ngồi trước mặt, vì đây là nhân tuyển cho chức vụ bí thư huyện Tang Chương, thành phố Vũ Lăng cũng đã từng náo loạn vì chuyện này nhưng không kẻ nào đạt được kết quả. Cuối cùng thì bí thư Hoàng ở tỉnh ủy ngáng chân đề bạt Trương Thanh Vân.
Tạ Minh Quân vừa nghĩ đến đây mà cảm thấy có chút hoảng sợ, lão cũng sinh ra cảm giác khó hiểu, không thể nắm hết ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vì vậy mà khó thể hành động quá mức.
Không cần phải tiếp tục những lời nói nhảm, Tạ Minh Quân đã làm việc nhiều năm ở thành phố Vũ Lăng, cũng biết rõ Hoàng Tân Quyền là một trong những người không thể đắc tội, nếu lão đã chọn người nào mà bị lật thuyền trong mương thì hậu quả thế nào sẽ không thể biết được.
Nhưng dù sao Vũ Lăng cũng là địa bàn của Tạ Minh Quân lão, để cho một người ngoài tiến vào bên trong nắm quyền, hơn nữa còn hòa đồng phát triển thì chính lão cũng không đẹp mặt cho lắm, nhưng cũng khó tránh khỏi đối thủ lợi dụng người này. Cũng vì muốn nắm chắc nên Tạ Minh Quân cảm thấy rất đau đầu.
- Thanh Vân, cậu là người vùng núi Tang Ung, tình hình huyện Tang Chương bây giờ rất phức tạp, đặc biệt phức tạp. Nếu cậu cần những điều kiện gì thì cứ việc nói, đừng ngại.
Tạ Minh Quân nhấp một ngụm trà rồi nói.
Trương Thanh Vân cung kính đáp:
- Bí thư Tạ, tôi chỉ là người mới đến, cũng chưa quen thuộc tình hình, nào dám đưa ra yêu cầu gì.
Tạ Minh Quân hơi híp mắt, lão thấy câu trả lời của Trương Thanh Vân rất nằm ngoài dự đoán, cứ đơn thương độc mã mà tiến vào chiến trường như vậy à?
- Điều này...Chức vị cục trưởng công an huyện Tang Chương vẫn chưa có nhân tuyển nào thích hợp, cậu cứ tự tay đề cử một người, hoặc là đề bạt một người nào đó. Ngoài thành phố tôi cũng có thể chấp nhận.
Tạ Minh Quân lại nói.
- Không, không sao, cục trưởng công an là chức vị quan trọng và quyết định, vấn đề này sẽ do thường ủy thảo luận và quyết định, sau đó sẽ được nói rõ với cục công an thành phố, cá nhân tôi nào dám tự tiện đề bạt.
Trương Thanh Vân vội vàng nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh, mình là một người huyện Ung Bình tiến vào Tang Chương đã làm người khác chú ý, nếu còn kéo theo một cục trưởng công an, đây không phải đang tự đứng lên nói cho người khác biết mình đang có hành động gì sao?
Bí thư Tạ này quả nhiên là người cay nghiệt, lão tỏ ra muốn giúp đỡ chính mình nhưng sau lưng đã giắt sẵn dao phay. Một cục trưởng công an sẽ rất mẩn cảm, nếu là người ngoài đến Tang Chương thì sợ rằng sẽ mất đi quyền lực, Trương Thanh Vân cũng không làm chuyện gì ngu ngốc như vậy.
Giải quyết vấn đề huyện Tang Chương thì phải dùng người Tang Chương, mình có thể đưa người nào đi theo được sao? Dù có mang theo thì bị chụp mũ ngủ nghĩa bè phái cũng đã khó thể ngẩng đầu lên, chỉ cần đề bạt một cục trưởng công an thì chưa nói đến chuyện có thể dùng được hay không, mà ngược lại còn ảnh hưởng rất tiêu cực.
- Thanh Vân, những cán bộ của chúng tôi thua kém anh cũng ở điểm này, quan điểm tổ chức rất mỏng, đây là vấn đề lớn. Chúng tôi cũng rất muốn thay đổi trạng thái này, đề cao tố chất của cán bộ, anh đúng là một người làm gương tốt.
Tạ Minh Quân cười ha hả nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, mình đã nắm giữ hoàn toàn phương hướng thi hành biện pháp chính trị, nhưng không ngờ Tạ Minh Quân lại nói ra những lời này, sau này mình gặp phải những cán bộ có quan điểm tổ chức mỏng thì sao tranh thủ được sự ủng hộ của họ đây? Mọi người đều nói phải cố gắng đoàn kết cùng phát triển, nếu như vậy chẳng phải rất khó khăn sao? Truyện được copy tại
Cáo già, không nên đến gần loại người thế này, đây là đánh giá đầu tiên của Trương Thanh Vân với Tạ Minh Quân. Lão già này chỉ cần nói vài ba câu đã hoàn toàn làm xong vấn đề lễ nghĩa với Hoàng Tân Quyền, sau này cũng không còn gì để nói. Sau này nếu có quay đầu lại thì chắc chắn sẽ nhận được câu nói: "Thị ủy và cá nhân tôi sao còn phương pháp nào để giúp đỡ anh? Anh xem nếu kết quả không thành công thì chúng ta đều phải xin lỗi bí thư Hoàng đấy nhé."
Trương Thanh Vân nghĩ đến những lời này mà trong lòng không khỏi cười khổ, mình ở trong cơ quan tỉnh ủy quá lâu, giờ mới biết đại tướng biên cương thật sự lợi hại, huống hồ là bí thư thành phố Vũ Lăng? Du lịch trong Vũ Lăng chính là một khối thịt béo ở Giang Nam, theo Trương Thanh Vân được biết thì có rất nhiều con cháu lãnh đạo ở Thành Đô nhìn chằm chằm vào điều này. Thành Đô dù sao cũng là tỉnh thành, nếu quá kiêu ngạo thì cũng có điều kiêng kỵ, không thể nào thoải mái bằng những thành phố tuyến dưới.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà thành phố Vũ Đức có Hồng Lâu Hội Sở nhưng Thành Đô lại là không. Vấn đề du lịch ở Vũ Lăng được chính phủ và nhân dân liên hợp đầu tư, số tiền lên đến vài tỉ nhân dân tệ. Xây dựng sân bay, đầu tư cơ sở hạ tầng, khai phá cảnh quan du lịch, tu sửa, giữ gìn, quảng cáo và mở rộng các khu du lịch, xây dựng cáp treo...Những vấn đề này đã không thể nào tính toán được chi phí bao nhiêu. Tạ Minh Quân có thể ổn định ngồi trên mỏ vàng như Vũ Lăng thì có thể là người dễ dàng được sao?
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Tạ Minh Quân rồi trực tiếp đi đến văn phòng tỉnh, khi đến đầu cầu thang thì gặp Chu Tiểu Khang, người này cười híp mắt nói:
- Bí thư Trương, anh đã đến, chủ tịch Âu đã chờ anh từ rất lâu rồi.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn vội vàng nói Chu Tiểu Khang dẫn đường, hai người cùng nhau đi đến văn phòng của Âu Hiền Long. Khi đến trước của thì Trương Thanh Vân vội vàng dừng bước.
Chu Tiểu Khang cười nói:
- Anh trực tiếp đi vào thôi, chủ tịch đã sớm căn dặn, anh đến không cần kêu cửa.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm gì, hắn gật đầu với Chu Tiểu Khang rồi trực tiếp tiến vào trong văn phòng.
Âu Hiền Long là một người mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng mập mạp. Khi Trương Thanh Vân tiến vào thì người này đang tiếp chuyện điện thoại, vì vậy hắn đành phải đứng ngay nơi cửa ra vào. Âu Hiền Long lập tức khoát tay bảo Trương Thanh Vân tiến vào ngồi xuống, chính hắn thì tiếp tục cao giọng nói chuyện điện thoại.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất mất tự nhiên, may mà Chu Tiểu Khang đã đến dâng trà, vì vậy Trương Thanh Vân cũng có cơ hội thoát khỏi tình cảnh xấu hổ.
- Lúc này đã vào thu mà không ngờ trời còn nóng như vậy.
Chu Tiểu Khang tránh người, Âu Hiền Long đã kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó hắn lập tức nói lên một câu.
Trương Thanh Vân lập tức đứng dậy nói một tiếng chào chủ tịch, Âu Hiền Long nói:
- Người trong núi cũng trở về núi à? Khi tôi bằng tuổi anh còn đang là công nhân trong nhà máy.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Chủ tịch lùi một bước tiến ngàn dặm, không bao lâu sẽ thành công sau gian khó, đây rõ ràng là phúc lớn cho nhân dân.
- Ha ha!
Âu Hiền Long cười ha hả, rõ ràng hắn cảm thấy rất thoải mái, một lúc lâu sau mới dừng tiếng cười nói:
- Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Vũ Lăng muốn đến địa phương gian khổ nhất Vũ Lăng, đây cũng là tổ chức cho cậu một cơ hội tuyệt vời đấy nhé. Tang Ung là vùng núi, Núi Ngũ Cái sơn của Ung Bình ở phía sau và dãy Hoàng Tang sơn của huyện Tang Chương ở phía trước tạo thành một dãy Hoàng Lĩnh, hai dãy núi cũng không nối liền vào nhau, nhưng cậu có biết vì sao nhân dân gọi là vùng núi Tang Ung hay không?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Âu Hiền Long nghiêm mặt nói:
- Là vì hai nơi này đều là góc núi, vì vậy mà mọi người gọi gộp lại như thế.
Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, tuy cách nói của Âu Hiền Long rất gượng ép nhưng đã bày tỏ ý nghĩ rất rõ ràng. Hắn muốn gia tăng áp lực cho Trương Thanh Vân, phải bắt buộc Trương Thanh Vân có chuẩn bị để đối phó với muôn vàn khó khăn sắp đến.
Tuy đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Âu Hiền Long nhưng Trương Thanh Vân cảm giác được người này rất rõ ràng, toàn thân có khí thế, giơ tay nhấc chân đều có mười phần khí phách của lãnh đạo. Lời nói giàu tính công kích và cần phải ẩn giấu, những người thế này tuyệt đối có năng lực.
- Bí thư Hoàng kỳ vọng rất cao với cậu, hơn nữa Tang Chương lại là quê hương của ông ấy, tôi cũng không muốn nói những lời dư thừa. Trước tiên tôi phải cảnh cáo cậu, như vậy cậu mới cảm nhận được khó khăn.
- Cậu làm tốt thì tôi có lời ngợi khen, nếu cậu làm kém thì sẽ không tránh khỏi phê bình, cậu có thể hiểu chứ?
Âu Hiền Long nói.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn lại cảm nhận được phong cách chém gió bẻ măng của Âu Hiền Long. Thật ra dù là hắn hay Tạ Minh Quân cũng đều phải nói những lời nhắn nhủ với bí thư Hoàng, Tạ Minh Quân dùng Hóa Cốt Miên Chưởng, xóa bỏ sạch sẽ những nhân tố của bí thư Hoàng.
Mà Âu Hiền Long thì dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, trực tiếp rút ra chủ đề, rất quang minh lỗi lạc. Phương pháp của Âu Hiền Long và Tạ Minh Quân rất khác biệt nhưng trăm sông cũng đổ về một biển, đều có một mục đích cần hướng đến.
Trong lòng Trương Thanh Vân là một bụng nước đắng, xem ra tạm thời không thể nào trông cậy vào sự giúp đỡ của thị ủy Vũ Lăng, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình. Hắn cũng không tin huyện Tang Chương cứng chắc như thép, dù là sắt thép thì hắn cũng phải chọc một khe hở nhỏ, sau đó chậm rãi xé ra, xé toạc ra.
Bí thư Tạ và chủ tịch Âu không phải đang ngồi xem trận chiến à? Trong lòng bọn họ thì Tang Chương là một cái túi vải, trước hết Trương Thanh Vân phải làm sao cho túi này ngày càng nặng, kéo ra thật xa, để xem hai người này còn thanh thản như lúc này hay không?
Trương Thanh Vân có chủ ý thì cũng chẳng muốn ở lại lâu, hắn tiếp nhận những lời nói của Âu Hiền Long rồi trực tiếp quay về khách sạn.
Khi Trương Thanh Vân về khách sạn thì lập tức nhận được điện thoại của Đan Kiến Hoa, hắn nói đại hội nhân dân huyện Tang Chương đã bế mạc, điều này có nghĩa là Trương Thanh Vân đã hoàn toàn có thể đến nhận chức. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng phải nói vài câu cảm tạ.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy buồn cười, Hoàng Tân Quyền ngáng chân làm tất cả cán bộ cao thấp Vũ Lăng đều cảm thấy căng thẳng, hơn nữa cũng sắp xếp ổn định cho sự tiếp nhận công tác của chính mình. Phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng chọn lựa cán bộ để đảm nhiệm, Hoàng Tân Quyền rõ ràng đã ném đến cho bọn họ một vị bồ tát sống.
Khi đám người này mặc quần áo và trang điểm hoàn thiện cho bồ tát, sau đó ném vào góc núi Tang Chương thì hoàn toàn có thể vỗ tay xong việc. Còn chuyện Trương Thanh Vân hoạt động ở huyện Tang Chương như thế nào thì người ta căn bản không cần quan tâm.
Biết đâu trong mắt bọn họ thì chính mình là miếng thịt trên thớt gỗ, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần chờ một thời gian thì người đến sẽ phải quay về với vẻ mặt xám xịt. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy mình phải cần làm vài chuyện, nếu bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất Vũ Lăng không biểu hiện thì chẳng phải mọi người sẽ rất thất vọng sao?
Trương Thanh Vân quay về khách sạn tắm giặt sạch sẽ rồi nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lông, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trương Thanh Vân lười biếng cầm lấy điện thoại, sau khi nghe một câu thì lập tức dựng người dậy, giọng nói dịu dàng của Nghê Thu Nguyệt vang lên bên tai:
- Ha ha, anh cho rằng đến thành phố Vũ Lăng thì em không biết sao?
- Em...Em đang ở đâu?
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Núi Tiên Tử ở Vũ Lăng, cách anh vài kilomet, thế nào? Anh có đến không?
Nghê Thu Nguyệt nói.
"Người phụ nữ này đúng là thần thông quảng đại, xem ra Giang Nam không có chỗ nào nàng không biết."
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn biết rõ Nghê Thu Nguyệt nói như vậy là có chuyện muốn nói với mình, hắn nhân tiện nói:
- Có gì mà không nói trong điện thoại được à? Ra vẻ thần bí.
- Hừ!
Nghê Thu Nguyệt hừ một tiếng thấu đến tận xương, Trương Thanh Vân nghe thấy mà thân thể nóng lên, hắn nở nụ cười ranh mãnh:
- Sao vậy, nhưng thời gian lần này rất ngắn.
- Anh!
Nghê Thu Nguyệt thẹn thùng nói một câu, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Được rồi, em chờ xem, anh đến ngay, em đã hài lòng chưa?
Tạ Minh Quân nhìn xuyên qua cặp kính lão dày cộp lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân ngồi trước mặt, vì đây là nhân tuyển cho chức vụ bí thư huyện Tang Chương, thành phố Vũ Lăng cũng đã từng náo loạn vì chuyện này nhưng không kẻ nào đạt được kết quả. Cuối cùng thì bí thư Hoàng ở tỉnh ủy ngáng chân đề bạt Trương Thanh Vân.
Tạ Minh Quân vừa nghĩ đến đây mà cảm thấy có chút hoảng sợ, lão cũng sinh ra cảm giác khó hiểu, không thể nắm hết ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vì vậy mà khó thể hành động quá mức.
Không cần phải tiếp tục những lời nói nhảm, Tạ Minh Quân đã làm việc nhiều năm ở thành phố Vũ Lăng, cũng biết rõ Hoàng Tân Quyền là một trong những người không thể đắc tội, nếu lão đã chọn người nào mà bị lật thuyền trong mương thì hậu quả thế nào sẽ không thể biết được.
Nhưng dù sao Vũ Lăng cũng là địa bàn của Tạ Minh Quân lão, để cho một người ngoài tiến vào bên trong nắm quyền, hơn nữa còn hòa đồng phát triển thì chính lão cũng không đẹp mặt cho lắm, nhưng cũng khó tránh khỏi đối thủ lợi dụng người này. Cũng vì muốn nắm chắc nên Tạ Minh Quân cảm thấy rất đau đầu.
- Thanh Vân, cậu là người vùng núi Tang Ung, tình hình huyện Tang Chương bây giờ rất phức tạp, đặc biệt phức tạp. Nếu cậu cần những điều kiện gì thì cứ việc nói, đừng ngại.
Tạ Minh Quân nhấp một ngụm trà rồi nói.
Trương Thanh Vân cung kính đáp:
- Bí thư Tạ, tôi chỉ là người mới đến, cũng chưa quen thuộc tình hình, nào dám đưa ra yêu cầu gì.
Tạ Minh Quân hơi híp mắt, lão thấy câu trả lời của Trương Thanh Vân rất nằm ngoài dự đoán, cứ đơn thương độc mã mà tiến vào chiến trường như vậy à?
- Điều này...Chức vị cục trưởng công an huyện Tang Chương vẫn chưa có nhân tuyển nào thích hợp, cậu cứ tự tay đề cử một người, hoặc là đề bạt một người nào đó. Ngoài thành phố tôi cũng có thể chấp nhận.
Tạ Minh Quân lại nói.
- Không, không sao, cục trưởng công an là chức vị quan trọng và quyết định, vấn đề này sẽ do thường ủy thảo luận và quyết định, sau đó sẽ được nói rõ với cục công an thành phố, cá nhân tôi nào dám tự tiện đề bạt.
Trương Thanh Vân vội vàng nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh, mình là một người huyện Ung Bình tiến vào Tang Chương đã làm người khác chú ý, nếu còn kéo theo một cục trưởng công an, đây không phải đang tự đứng lên nói cho người khác biết mình đang có hành động gì sao?
Bí thư Tạ này quả nhiên là người cay nghiệt, lão tỏ ra muốn giúp đỡ chính mình nhưng sau lưng đã giắt sẵn dao phay. Một cục trưởng công an sẽ rất mẩn cảm, nếu là người ngoài đến Tang Chương thì sợ rằng sẽ mất đi quyền lực, Trương Thanh Vân cũng không làm chuyện gì ngu ngốc như vậy.
Giải quyết vấn đề huyện Tang Chương thì phải dùng người Tang Chương, mình có thể đưa người nào đi theo được sao? Dù có mang theo thì bị chụp mũ ngủ nghĩa bè phái cũng đã khó thể ngẩng đầu lên, chỉ cần đề bạt một cục trưởng công an thì chưa nói đến chuyện có thể dùng được hay không, mà ngược lại còn ảnh hưởng rất tiêu cực.
- Thanh Vân, những cán bộ của chúng tôi thua kém anh cũng ở điểm này, quan điểm tổ chức rất mỏng, đây là vấn đề lớn. Chúng tôi cũng rất muốn thay đổi trạng thái này, đề cao tố chất của cán bộ, anh đúng là một người làm gương tốt.
Tạ Minh Quân cười ha hả nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, mình đã nắm giữ hoàn toàn phương hướng thi hành biện pháp chính trị, nhưng không ngờ Tạ Minh Quân lại nói ra những lời này, sau này mình gặp phải những cán bộ có quan điểm tổ chức mỏng thì sao tranh thủ được sự ủng hộ của họ đây? Mọi người đều nói phải cố gắng đoàn kết cùng phát triển, nếu như vậy chẳng phải rất khó khăn sao? Truyện được copy tại
Cáo già, không nên đến gần loại người thế này, đây là đánh giá đầu tiên của Trương Thanh Vân với Tạ Minh Quân. Lão già này chỉ cần nói vài ba câu đã hoàn toàn làm xong vấn đề lễ nghĩa với Hoàng Tân Quyền, sau này cũng không còn gì để nói. Sau này nếu có quay đầu lại thì chắc chắn sẽ nhận được câu nói: "Thị ủy và cá nhân tôi sao còn phương pháp nào để giúp đỡ anh? Anh xem nếu kết quả không thành công thì chúng ta đều phải xin lỗi bí thư Hoàng đấy nhé."
Trương Thanh Vân nghĩ đến những lời này mà trong lòng không khỏi cười khổ, mình ở trong cơ quan tỉnh ủy quá lâu, giờ mới biết đại tướng biên cương thật sự lợi hại, huống hồ là bí thư thành phố Vũ Lăng? Du lịch trong Vũ Lăng chính là một khối thịt béo ở Giang Nam, theo Trương Thanh Vân được biết thì có rất nhiều con cháu lãnh đạo ở Thành Đô nhìn chằm chằm vào điều này. Thành Đô dù sao cũng là tỉnh thành, nếu quá kiêu ngạo thì cũng có điều kiêng kỵ, không thể nào thoải mái bằng những thành phố tuyến dưới.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà thành phố Vũ Đức có Hồng Lâu Hội Sở nhưng Thành Đô lại là không. Vấn đề du lịch ở Vũ Lăng được chính phủ và nhân dân liên hợp đầu tư, số tiền lên đến vài tỉ nhân dân tệ. Xây dựng sân bay, đầu tư cơ sở hạ tầng, khai phá cảnh quan du lịch, tu sửa, giữ gìn, quảng cáo và mở rộng các khu du lịch, xây dựng cáp treo...Những vấn đề này đã không thể nào tính toán được chi phí bao nhiêu. Tạ Minh Quân có thể ổn định ngồi trên mỏ vàng như Vũ Lăng thì có thể là người dễ dàng được sao?
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Tạ Minh Quân rồi trực tiếp đi đến văn phòng tỉnh, khi đến đầu cầu thang thì gặp Chu Tiểu Khang, người này cười híp mắt nói:
- Bí thư Trương, anh đã đến, chủ tịch Âu đã chờ anh từ rất lâu rồi.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn vội vàng nói Chu Tiểu Khang dẫn đường, hai người cùng nhau đi đến văn phòng của Âu Hiền Long. Khi đến trước của thì Trương Thanh Vân vội vàng dừng bước.
Chu Tiểu Khang cười nói:
- Anh trực tiếp đi vào thôi, chủ tịch đã sớm căn dặn, anh đến không cần kêu cửa.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm gì, hắn gật đầu với Chu Tiểu Khang rồi trực tiếp tiến vào trong văn phòng.
Âu Hiền Long là một người mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng mập mạp. Khi Trương Thanh Vân tiến vào thì người này đang tiếp chuyện điện thoại, vì vậy hắn đành phải đứng ngay nơi cửa ra vào. Âu Hiền Long lập tức khoát tay bảo Trương Thanh Vân tiến vào ngồi xuống, chính hắn thì tiếp tục cao giọng nói chuyện điện thoại.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất mất tự nhiên, may mà Chu Tiểu Khang đã đến dâng trà, vì vậy Trương Thanh Vân cũng có cơ hội thoát khỏi tình cảnh xấu hổ.
- Lúc này đã vào thu mà không ngờ trời còn nóng như vậy.
Chu Tiểu Khang tránh người, Âu Hiền Long đã kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó hắn lập tức nói lên một câu.
Trương Thanh Vân lập tức đứng dậy nói một tiếng chào chủ tịch, Âu Hiền Long nói:
- Người trong núi cũng trở về núi à? Khi tôi bằng tuổi anh còn đang là công nhân trong nhà máy.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Chủ tịch lùi một bước tiến ngàn dặm, không bao lâu sẽ thành công sau gian khó, đây rõ ràng là phúc lớn cho nhân dân.
- Ha ha!
Âu Hiền Long cười ha hả, rõ ràng hắn cảm thấy rất thoải mái, một lúc lâu sau mới dừng tiếng cười nói:
- Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Vũ Lăng muốn đến địa phương gian khổ nhất Vũ Lăng, đây cũng là tổ chức cho cậu một cơ hội tuyệt vời đấy nhé. Tang Ung là vùng núi, Núi Ngũ Cái sơn của Ung Bình ở phía sau và dãy Hoàng Tang sơn của huyện Tang Chương ở phía trước tạo thành một dãy Hoàng Lĩnh, hai dãy núi cũng không nối liền vào nhau, nhưng cậu có biết vì sao nhân dân gọi là vùng núi Tang Ung hay không?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Âu Hiền Long nghiêm mặt nói:
- Là vì hai nơi này đều là góc núi, vì vậy mà mọi người gọi gộp lại như thế.
Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, tuy cách nói của Âu Hiền Long rất gượng ép nhưng đã bày tỏ ý nghĩ rất rõ ràng. Hắn muốn gia tăng áp lực cho Trương Thanh Vân, phải bắt buộc Trương Thanh Vân có chuẩn bị để đối phó với muôn vàn khó khăn sắp đến.
Tuy đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Âu Hiền Long nhưng Trương Thanh Vân cảm giác được người này rất rõ ràng, toàn thân có khí thế, giơ tay nhấc chân đều có mười phần khí phách của lãnh đạo. Lời nói giàu tính công kích và cần phải ẩn giấu, những người thế này tuyệt đối có năng lực.
- Bí thư Hoàng kỳ vọng rất cao với cậu, hơn nữa Tang Chương lại là quê hương của ông ấy, tôi cũng không muốn nói những lời dư thừa. Trước tiên tôi phải cảnh cáo cậu, như vậy cậu mới cảm nhận được khó khăn.
- Cậu làm tốt thì tôi có lời ngợi khen, nếu cậu làm kém thì sẽ không tránh khỏi phê bình, cậu có thể hiểu chứ?
Âu Hiền Long nói.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn lại cảm nhận được phong cách chém gió bẻ măng của Âu Hiền Long. Thật ra dù là hắn hay Tạ Minh Quân cũng đều phải nói những lời nhắn nhủ với bí thư Hoàng, Tạ Minh Quân dùng Hóa Cốt Miên Chưởng, xóa bỏ sạch sẽ những nhân tố của bí thư Hoàng.
Mà Âu Hiền Long thì dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, trực tiếp rút ra chủ đề, rất quang minh lỗi lạc. Phương pháp của Âu Hiền Long và Tạ Minh Quân rất khác biệt nhưng trăm sông cũng đổ về một biển, đều có một mục đích cần hướng đến.
Trong lòng Trương Thanh Vân là một bụng nước đắng, xem ra tạm thời không thể nào trông cậy vào sự giúp đỡ của thị ủy Vũ Lăng, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình. Hắn cũng không tin huyện Tang Chương cứng chắc như thép, dù là sắt thép thì hắn cũng phải chọc một khe hở nhỏ, sau đó chậm rãi xé ra, xé toạc ra.
Bí thư Tạ và chủ tịch Âu không phải đang ngồi xem trận chiến à? Trong lòng bọn họ thì Tang Chương là một cái túi vải, trước hết Trương Thanh Vân phải làm sao cho túi này ngày càng nặng, kéo ra thật xa, để xem hai người này còn thanh thản như lúc này hay không?
Trương Thanh Vân có chủ ý thì cũng chẳng muốn ở lại lâu, hắn tiếp nhận những lời nói của Âu Hiền Long rồi trực tiếp quay về khách sạn.
Khi Trương Thanh Vân về khách sạn thì lập tức nhận được điện thoại của Đan Kiến Hoa, hắn nói đại hội nhân dân huyện Tang Chương đã bế mạc, điều này có nghĩa là Trương Thanh Vân đã hoàn toàn có thể đến nhận chức. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng phải nói vài câu cảm tạ.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy buồn cười, Hoàng Tân Quyền ngáng chân làm tất cả cán bộ cao thấp Vũ Lăng đều cảm thấy căng thẳng, hơn nữa cũng sắp xếp ổn định cho sự tiếp nhận công tác của chính mình. Phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng chọn lựa cán bộ để đảm nhiệm, Hoàng Tân Quyền rõ ràng đã ném đến cho bọn họ một vị bồ tát sống.
Khi đám người này mặc quần áo và trang điểm hoàn thiện cho bồ tát, sau đó ném vào góc núi Tang Chương thì hoàn toàn có thể vỗ tay xong việc. Còn chuyện Trương Thanh Vân hoạt động ở huyện Tang Chương như thế nào thì người ta căn bản không cần quan tâm.
Biết đâu trong mắt bọn họ thì chính mình là miếng thịt trên thớt gỗ, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần chờ một thời gian thì người đến sẽ phải quay về với vẻ mặt xám xịt. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy mình phải cần làm vài chuyện, nếu bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất Vũ Lăng không biểu hiện thì chẳng phải mọi người sẽ rất thất vọng sao?
Trương Thanh Vân quay về khách sạn tắm giặt sạch sẽ rồi nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lông, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trương Thanh Vân lười biếng cầm lấy điện thoại, sau khi nghe một câu thì lập tức dựng người dậy, giọng nói dịu dàng của Nghê Thu Nguyệt vang lên bên tai:
- Ha ha, anh cho rằng đến thành phố Vũ Lăng thì em không biết sao?
- Em...Em đang ở đâu?
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Núi Tiên Tử ở Vũ Lăng, cách anh vài kilomet, thế nào? Anh có đến không?
Nghê Thu Nguyệt nói.
"Người phụ nữ này đúng là thần thông quảng đại, xem ra Giang Nam không có chỗ nào nàng không biết."
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn biết rõ Nghê Thu Nguyệt nói như vậy là có chuyện muốn nói với mình, hắn nhân tiện nói:
- Có gì mà không nói trong điện thoại được à? Ra vẻ thần bí.
- Hừ!
Nghê Thu Nguyệt hừ một tiếng thấu đến tận xương, Trương Thanh Vân nghe thấy mà thân thể nóng lên, hắn nở nụ cười ranh mãnh:
- Sao vậy, nhưng thời gian lần này rất ngắn.
- Anh!
Nghê Thu Nguyệt thẹn thùng nói một câu, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Được rồi, em chờ xem, anh đến ngay, em đã hài lòng chưa?