Trong khách sạn thủ đô, Trương Thanh Vân tắm rửa xong thì ngồi trên ghế sa lông, hắn cầm lấy điện thoại mới phát hiện ra khá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Ngải Gia gọi điện đến, Biện Huy Hoàng, Cảnh Sương, cha mẹ đều có gọi điện. Hôm qua là ngày Trọng Dương, người thân tất nhiên sẽ luôn hướng về Trương Thanh Vân.
Trong hộp thư có một tin nhắn đầu tiên: "Đã nghe thấy tin tức khủng bố của anh ở thủ đô, bội phục trí lực của cậu cuồn cuộn như nước sông, cậu trâu bò!" Trương Thanh Vân cười cười, tiểu tử Vi Cường rõ ràng không ra gì, giọng điệu có chút hả hê.
Xem ra Vi Cường cũng biết ảnh hưởng của vụ việc lần này.
Tin tức tiếp theo là của Hoàng Diêu, nàng cũng hỏi mình ngày Trọng Dương đi đâu, sợ rằng đang muốn ghép cho Quách Tuyết Phương. Khi đến tin tức của Cảnh Sương thì Trương Thanh Vân chợt biến sắc: "Anh không cần phải tức giận Triệu tiểu thư, chúc anh Trọng Dương vui vẻ!"
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, Cảnh Sương đã biết rồi sao? Ai nói cho nàng? Triệu Truyền hay là Triệu Giai Ngọc. Nàng dùng một chữ tức giận khá sâu sắc, trong lòng Trương Thanh Vân có chút rối loạn.
Trương Thanh Vân lại tiếp tục đọc tin: "Mỗi năm chỉ có một ngày Trọng Dương, hôm nay là Trọng Dương, sao anh không nhận điện thoại?"
Trương Thanh Vân cười ha hả, nói gì vậy? Nha đầu Lăng Tuyết Phi không ngờ lại nói như vậy, giọng điệu ẩn giấu khó dò.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt động, lại có một tin nhắn: "Sau hôm nay em sẽ gọi lại cho anh!"
Khi xem tin nhắn tiếp theo thì vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi: "Nếu cậu không chết thì đạo trời không còn!" Khi xem thì mới biết là số lạ, khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười lạnh, cũng có chút suy tư.
Lại một tin nhắn: "Tôi là Vi Cường bất tử!"
Sau khi xem hết tất cả tin nhắn thì Trương Thanh Vân bắt đầu gửi lại cho từng người, cha mẹ, Biện Huy Hoàng, Ngải Gia đều phải gọi điện lại. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút do dự với Cảnh Sương.
Trương Thanh Vân không gọi mà nhắn tin, hắn nói nàng không cần phải quá lo lắng.
Sau khi liên tục nhắn tin và gọi điện thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mệt nhọc, hắn duỗi lưng mệt mỏi rồi đi đến bên cửa sổ nhìn ánh đèn lấp lóe và những con đường xa hoa trong thủ đô.
Người đi đường như thoi đưa, hai ngày nay Trương Thanh Vân ở thủ đô đã chính thức lột xác, sợ rằng rất nhiều người đang tồn tại chưa chắc có được những kinh nghiệm như mình, đây là họa hay phúc?
Phúc và họa luôn gắn liền vào nhau, bây giờ Trương Thanh Vân biết rất rõ đạo lý này. Hắn uể oải, cũng có chút tự tin, ông cụ nói quả thật không sai.
Trương Thanh Vân hắn bây giờ là bí thư huyện ủy đứng đầu một phương, bộ bí thư huyện ủy cấp phòng biết đâu sẽ chẳng có vài người quan tâm nhưng chính hắn phải có danh dự và khí chất.
Hôm nay là một bí thư nhưng biết đâu ngày mai Trương Thanh Vân hắn là chư hầu một phương, hai thế lực cùng chèn ép mình sao? Giang Nam trời cao biển rộng, hai phái Triệu Cao chỉ là hai ngọn núi lớn mà thôi.
Sau khi suy xét tất cả thì kích động trong lòng Trương Thanh Vân chợt bành trướng, hắn thầm ngĩ phong ba chỉ là sương khói, càng nhiều thì mình càng có kinh nghiệm sóng gió.
Thích thì cứ đến đi! Tranh đoạt Giang Nam, nai chết về tay ai còn chưa biết được.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, người gõ cửa không nóng vội, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
Một gã quân nhân nhấc tay chào rồi nói:
- Chào thủ trưởng!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, ánh mắt sáng bừng lên rồi cười ha hả nói:
- Cảnh Chiến, Bưu Tử à? Ha ha, vào, vào trong ngồi!
Cảnh Chiến thả tay xuống, hắn cũng cười, Trương Thanh Vân tranh thủ kéo hắn vào phòng.
Trương Thanh Vân tự tay rót một chén trà cho Cảnh Chiến rồi nói:
- Sau này cứ gọi một tiếng anh là được, cậu đã gặp chị chưa?
Cảnh Chiến cười, hắn gật đầu, có thể thấy được người này đang rất vui. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuân theo lệnh của lão tướng quân, sau này em sẽ là lái xe kiêm trợ lý của anh!
- Sao? Triệu tướng quân à? Cậu làm tài xế cho anh sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói rồi chỉ vào vai Cảnh Chiến, hai gạch một sao, thiếu tá đi lái xe cho mình à?
- Lão thủ trưởng nói, nếu như anh cảm thấy uất ức cho em thì cố gắng công tác, đến lúc đó cũng có thể thuận lợi cho em thoát ly tăng cấp.
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng ấm áp lên. Hắn biết ông cụ hiểu rõ hai vợ chồng son bỏ chạy, không phải Cảnh Chiến là của hồi môn sao?
Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động:
- Cậu nói đi, không phải chỉ là lái xe đơn giản như vậy chứ? Còn có ý gì khác không?
Cảnh Chiến vội vàng đứng dậy nói:
- Thật sự là lái xe nhưng cũng có thêm một nhiệm vụ chính là đưa anh đến ra mắt chính ủy và tư lệnh ở Áp Tử Hà.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, Áp Tử Hà ở Vũ Đức, Cảnh Chiến từ nơi nào đi ra? Triệu Truyền cũng từng đã nhận chức ở nơi đó, ông cụ muốn giới thiệu cho mình biết về tư lệnh và chính ủy, rõ ràng có tính toán.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nổ ầm lên, hắn lập tức nghĩ đến câu nói "tú tài tạo phản" của ông cụ vào ngày hôm trước, đây không phải đưa cho mình một phần lễ lớn à?
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy rồi kéo căng màn cửa sổ, hắn không biết bộ đội đồn trú ở Áp Tử Hà làm gì, nhưng đây nhất định là nút thắt quan trọng của Triệu gia ở Giang Nam.
Triệu tướng quân giới thiệu Trương Thanh Vân biết được những người này thực tế chính là tạo ra chỗ dựa cho chính mình ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng mình sẽ chỉ huy được quân đội, nhưng quân dân một nhà, mặt chính trị cũng cần đến sự trợ giúp của quân đội.
Đặc biệt là nếu có chuyện gì xảy ra thì quân đội thường đóng vai trò rất quan trọng, nếu nghĩ sâu hơn thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể thấy rõ ý đồ của ông cụ. Tôi đưa một trăm ngàn quân giao cho anh.
Đây không phải đã giải quyết những lo lắng cho mình rồi sao? Cổ vũ Trương Thanh Vân hắn mặc sức ra tay, vài tên lưu manh du côn chỉ là tôm tép nhãi nhép, có bộ đội giúp sức thì sao không tóm được vài tên lưu manh?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tâm lý chưa từng thấy cảm giác thiết thực như lúc này. Bầu trời đầy mây đen u ám đã biến mất, không sai, mình là một bí thư huyện ủy.
Đây là trách nhiệm của Trương Thanh Vân, hắn phải thay mặt chính quyền diệt trừ khối u ác tính, phải khôi phục lại thế giới huyện Tang Chương.
- À, anh, em đi nghỉ trước, em ở ngay bên cạnh, vé máy bay em cũng đã đặt sẵn rồi, ngày mai chúng ta đến Vũ Đức!
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh.
Ngải Gia gọi điện đến, Biện Huy Hoàng, Cảnh Sương, cha mẹ đều có gọi điện. Hôm qua là ngày Trọng Dương, người thân tất nhiên sẽ luôn hướng về Trương Thanh Vân.
Trong hộp thư có một tin nhắn đầu tiên: "Đã nghe thấy tin tức khủng bố của anh ở thủ đô, bội phục trí lực của cậu cuồn cuộn như nước sông, cậu trâu bò!" Trương Thanh Vân cười cười, tiểu tử Vi Cường rõ ràng không ra gì, giọng điệu có chút hả hê.
Xem ra Vi Cường cũng biết ảnh hưởng của vụ việc lần này.
Tin tức tiếp theo là của Hoàng Diêu, nàng cũng hỏi mình ngày Trọng Dương đi đâu, sợ rằng đang muốn ghép cho Quách Tuyết Phương. Khi đến tin tức của Cảnh Sương thì Trương Thanh Vân chợt biến sắc: "Anh không cần phải tức giận Triệu tiểu thư, chúc anh Trọng Dương vui vẻ!"
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, Cảnh Sương đã biết rồi sao? Ai nói cho nàng? Triệu Truyền hay là Triệu Giai Ngọc. Nàng dùng một chữ tức giận khá sâu sắc, trong lòng Trương Thanh Vân có chút rối loạn.
Trương Thanh Vân lại tiếp tục đọc tin: "Mỗi năm chỉ có một ngày Trọng Dương, hôm nay là Trọng Dương, sao anh không nhận điện thoại?"
Trương Thanh Vân cười ha hả, nói gì vậy? Nha đầu Lăng Tuyết Phi không ngờ lại nói như vậy, giọng điệu ẩn giấu khó dò.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt động, lại có một tin nhắn: "Sau hôm nay em sẽ gọi lại cho anh!"
Khi xem tin nhắn tiếp theo thì vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi: "Nếu cậu không chết thì đạo trời không còn!" Khi xem thì mới biết là số lạ, khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười lạnh, cũng có chút suy tư.
Lại một tin nhắn: "Tôi là Vi Cường bất tử!"
Sau khi xem hết tất cả tin nhắn thì Trương Thanh Vân bắt đầu gửi lại cho từng người, cha mẹ, Biện Huy Hoàng, Ngải Gia đều phải gọi điện lại. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút do dự với Cảnh Sương.
Trương Thanh Vân không gọi mà nhắn tin, hắn nói nàng không cần phải quá lo lắng.
Sau khi liên tục nhắn tin và gọi điện thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mệt nhọc, hắn duỗi lưng mệt mỏi rồi đi đến bên cửa sổ nhìn ánh đèn lấp lóe và những con đường xa hoa trong thủ đô.
Người đi đường như thoi đưa, hai ngày nay Trương Thanh Vân ở thủ đô đã chính thức lột xác, sợ rằng rất nhiều người đang tồn tại chưa chắc có được những kinh nghiệm như mình, đây là họa hay phúc?
Phúc và họa luôn gắn liền vào nhau, bây giờ Trương Thanh Vân biết rất rõ đạo lý này. Hắn uể oải, cũng có chút tự tin, ông cụ nói quả thật không sai.
Trương Thanh Vân hắn bây giờ là bí thư huyện ủy đứng đầu một phương, bộ bí thư huyện ủy cấp phòng biết đâu sẽ chẳng có vài người quan tâm nhưng chính hắn phải có danh dự và khí chất.
Hôm nay là một bí thư nhưng biết đâu ngày mai Trương Thanh Vân hắn là chư hầu một phương, hai thế lực cùng chèn ép mình sao? Giang Nam trời cao biển rộng, hai phái Triệu Cao chỉ là hai ngọn núi lớn mà thôi.
Sau khi suy xét tất cả thì kích động trong lòng Trương Thanh Vân chợt bành trướng, hắn thầm ngĩ phong ba chỉ là sương khói, càng nhiều thì mình càng có kinh nghiệm sóng gió.
Thích thì cứ đến đi! Tranh đoạt Giang Nam, nai chết về tay ai còn chưa biết được.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, người gõ cửa không nóng vội, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
Một gã quân nhân nhấc tay chào rồi nói:
- Chào thủ trưởng!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, ánh mắt sáng bừng lên rồi cười ha hả nói:
- Cảnh Chiến, Bưu Tử à? Ha ha, vào, vào trong ngồi!
Cảnh Chiến thả tay xuống, hắn cũng cười, Trương Thanh Vân tranh thủ kéo hắn vào phòng.
Trương Thanh Vân tự tay rót một chén trà cho Cảnh Chiến rồi nói:
- Sau này cứ gọi một tiếng anh là được, cậu đã gặp chị chưa?
Cảnh Chiến cười, hắn gật đầu, có thể thấy được người này đang rất vui. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuân theo lệnh của lão tướng quân, sau này em sẽ là lái xe kiêm trợ lý của anh!
- Sao? Triệu tướng quân à? Cậu làm tài xế cho anh sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói rồi chỉ vào vai Cảnh Chiến, hai gạch một sao, thiếu tá đi lái xe cho mình à?
- Lão thủ trưởng nói, nếu như anh cảm thấy uất ức cho em thì cố gắng công tác, đến lúc đó cũng có thể thuận lợi cho em thoát ly tăng cấp.
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng ấm áp lên. Hắn biết ông cụ hiểu rõ hai vợ chồng son bỏ chạy, không phải Cảnh Chiến là của hồi môn sao?
Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động:
- Cậu nói đi, không phải chỉ là lái xe đơn giản như vậy chứ? Còn có ý gì khác không?
Cảnh Chiến vội vàng đứng dậy nói:
- Thật sự là lái xe nhưng cũng có thêm một nhiệm vụ chính là đưa anh đến ra mắt chính ủy và tư lệnh ở Áp Tử Hà.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, Áp Tử Hà ở Vũ Đức, Cảnh Chiến từ nơi nào đi ra? Triệu Truyền cũng từng đã nhận chức ở nơi đó, ông cụ muốn giới thiệu cho mình biết về tư lệnh và chính ủy, rõ ràng có tính toán.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nổ ầm lên, hắn lập tức nghĩ đến câu nói "tú tài tạo phản" của ông cụ vào ngày hôm trước, đây không phải đưa cho mình một phần lễ lớn à?
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy rồi kéo căng màn cửa sổ, hắn không biết bộ đội đồn trú ở Áp Tử Hà làm gì, nhưng đây nhất định là nút thắt quan trọng của Triệu gia ở Giang Nam.
Triệu tướng quân giới thiệu Trương Thanh Vân biết được những người này thực tế chính là tạo ra chỗ dựa cho chính mình ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng mình sẽ chỉ huy được quân đội, nhưng quân dân một nhà, mặt chính trị cũng cần đến sự trợ giúp của quân đội.
Đặc biệt là nếu có chuyện gì xảy ra thì quân đội thường đóng vai trò rất quan trọng, nếu nghĩ sâu hơn thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể thấy rõ ý đồ của ông cụ. Tôi đưa một trăm ngàn quân giao cho anh.
Đây không phải đã giải quyết những lo lắng cho mình rồi sao? Cổ vũ Trương Thanh Vân hắn mặc sức ra tay, vài tên lưu manh du côn chỉ là tôm tép nhãi nhép, có bộ đội giúp sức thì sao không tóm được vài tên lưu manh?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tâm lý chưa từng thấy cảm giác thiết thực như lúc này. Bầu trời đầy mây đen u ám đã biến mất, không sai, mình là một bí thư huyện ủy.
Đây là trách nhiệm của Trương Thanh Vân, hắn phải thay mặt chính quyền diệt trừ khối u ác tính, phải khôi phục lại thế giới huyện Tang Chương.
- À, anh, em đi nghỉ trước, em ở ngay bên cạnh, vé máy bay em cũng đã đặt sẵn rồi, ngày mai chúng ta đến Vũ Đức!
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh.