- Bí thư Trương, Chu Tử Hằng tôi không phải loại người lương thiện nhưng cũng có cảm tình với quê hương. Nếu tôi ở lại Tang Chương thì hoàn toàn có thể giúp đỡ anh, chúng ta cùng nhau đưa Tang Chương đi lên.
- Tôi biết mình cũng không quá tốt đẹp như thế, nhưng nếu tôi chiếm lấy chút tiện nghi thì người có hại nhất lúc nào cũng là nhân dân.
Chu Tử Hằng dùng giọng chăm chú nói.
Chu Tử Hằng vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cắt ngang:
- Anh Chu, anh không cần phải nói như vậy, tôi cũng không phải cố ý thử anh.
- Đây không phải là thử hay không, Chu Tử Hằng tôi làm rất nhiều chuyện xấu nhưng chưa bao giờ quên mình là người Tang Chương, là anh em của đồng bào. Lúc này nếu muốn phát triển thì mọi người phải cùng nhau châm lửa, phải cùng nhau góp sức mới có thể thoát khỏi nghèo khó.
Chu Tử Hằng dùng giọng kích động nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vừa rồi hắn cho rằng Chu Tử Hằng đang nói khoác, không ngờ người này đúng là hán tử, chỉ cần nhìn bộ dạng mặt đỏ tía tai là thấy có rất nhiều khí thế.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì dùng tay vỗ vỗ vai tỏ ý xin lỗi Chu Tử Hằng, nhưng trong lòng cũng liên tục cảm thán. Chu Tử Hằng tuy biến chất nhưng cũng là người có nguyên tắc, cũng có lý tưởng sống, cũng biết điều gì nên làm và không nên làm. tại
Chỉ cần nhìn điều này là thấy rõ Chu Tử Hằng hơn rất nhiều so với đám người thế gia, bọn kia ra vẻ đạo mạo công tử nhưng ra tay tàn độc và ít khi có nhân tính.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy Chu Tử Hằng đáng quý hơn trước rất nhiều. Trước đó hắn không động đến Chu Tử Hằng cũng vì suy xét trên phương diện lợi ích, thật ra trong lòng hắn thì Chu Tử Hằng rất đáng chết.
Lúc này xem ra đạo lý người xấu chưa chắc phải chết là rất đúng, Chu Tử Hằng này có thể giữ lại, trên tay người này tuy khống chế vài trăm người có thể liều mạng nhưng những kẻ có liên quan với hắn phần lớn đều rất an toàn, Trương Thanh Vân cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Chu Tử Hằng rõ ràng không thể so sánh với Lệ Cương, nhưng nếu giờ khắc này hỏi Trương Thanh Vân chọn hợp tác với ai, tất nhiên sẽ không ai khác ngoài Chu Tử Hằng.
Có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, chỉ cần là một câu nói đơn giản như vậy cũng để người khác nhìn rõ bản chất. Nếu đặt con người trước mặt lợi ích thì có mấy người sẽ nghĩ về điều này? Lệ Cương là không thể, Triệu Truyền lại càng không thể, mà chính một vị quan bại hoại là Chu Tử Hằng lại có thể.
Lệ Cương là cán bộ trẻ vĩ đại, Triệu Truyền là tinh anh của đất nước nhưng trong lòng của bọn họ có bao giờ nghĩ về sự hưng vong của trăm ngàn nhân dân? Mà Chu Tử Hằng lại thường xuyên lo lắng, hắn có cảm tình rất nặng với nhân dân huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân cũng có thể cảm giác được điều này.
- Anh Chu, binh pháp có nói làm việc theo thời thế, cánh tay không lay được đùi, nếu lãnh đạo thị ủy đã muốn anh được điều động thì dù anh kiên trì thành công cũng sẽ rơi vào tình cảnh bất lợi.
- Ánh mắt của anh rất tinh tường, chỉ cần nhìn qua là biết có kẻ đang nhắm vào tôi, nhưng người ta đã chú ý thì dù anh có đi hay không cũng chẳng thể nào thay đổi được. Nếu tôi có năng lực thì hoàn toàn có thể vùng vẫy ở Tang Chương, một chút thủ đoạn nho nhỏ sao có thể ngăn cản được tôi?
- Nếu tôi không có năng lực thì dù điều kiện của tôi rất tốt, cố gắng thêm vài năm nữa thì huyện Tang Chương cũng trở thành một vùng trời đầy mây đen thảm hại, có sự giúp đỡ của anh hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân chỉ nói vài câu hời hợt nhưng lại có khí thế ngạo nghễ bốn phương, Chu Tử Hằng nghe thấy mà rung động. Sắc trời u ám, thân thể Trương Thanh Vân lẻ loi nhưng tràn đầy khí thế hào hùng giống như thổ địa của vùng đất này. Chu Tử Hằng nhìn về huyện thành Tang Chương ở phương xa, hắn cảm thấy rất thoải mái, trong lòng cũng có hàng ngàn suy nghĩ. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Bí thư Trương, tất cả đều theo sự sắp xếp của anh, cả đời Chu Tử Hằng tôi chưa từng phục người, nhưng rất khâm phục khẩu phục anh, Tang Chương giao cho anh thì tôi cũng yên tâm.
Chu Tử Hằng nói đến đây thì chợt thở ra một hơi:
- Anh yên tâm, sau khi tôi vào cục du lịch và đứng vững gót chân ở Vũ Lăng sẽ phối hợp với anh để hành động, những thứ khác thì không nói trước, nhưng phương diện tin tức sẽ tuyệt đối không có vấn đề.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu, hắn cũng không nói thêm nhiều lời. Có thể nói hắn và Chu Tử Hằng là hai người cùng chung chí hướng ở Tang Chương, cả hai đều hy vọng hơn trăm ngàn dân nơi đây vượt qua cái nghèo đói tiến lên khá giả và giàu có, nhưng tình hình bất lợi lại kéo đến, hai người có chung một kẻ địch.
- Ngày mai tôi sẽ lên thị ủy tiếp nhận khảo sát của phòng tổ chức.
Chu Tử Hằng nói, sau đó lại tiếp tục:
- Trần Cảnh Vân là người tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị nói:
- Không, không phải, ngày mai không phải anh lên thị ủy tiếp nhận khảo sát mà đi xem xét tình huống phản ứng của lãnh đạo, nếu nói bí thư Trương làm loạn thì người người sẽ rất bực tức.
Chu Tử Hằng chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau trong mắt mới bùng lên ánh sáng, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Nếu người ta đã nói tôi ép anh đi thì anh cứ làm cho người ta thỏa mãn tâm nguyện. Trương Thanh Vân tôi tiến vào Tang Chương được vài tháng mà đã kéo Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa xuống ngựa, sau đó còn ép anh đi, ha ha!
Trên mặt Chu Tử Hằng lộ ra biểu cảm cổ quái, hắn cũng cười theo nhưng trong lòng không khỏi nhắc đến một chữ "yêu". Hắn thầm nghĩ dù bất kỳ kẻ nào làm đối thủ của bí thư Trương thì sẽ gặp phải đau thương, mưu ma chước quỷ sâu sắc khó dò, những thứ này chỉ phù hợp với nhân tài như Trương Thanh Vân mà thôi.
Vì những kẻ khác mà so với Trương Thanh Vân thì căn bản chỉ là quyền mưu, tự xưng là thông minh nhưng khi tính toán ra mới biết mọi thứ đã nằm trong bàn tay kẻ khác. Đúng là phần tử trí thức, phần tử trí thức, lãnh đạo đề cử những người thế này rõ ràng ánh mắt rất độc đáo.
Ba ngày sau khi Chu Tử Hằng đi lên thị ủy thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của bí thư Tạ, người này dùng giọng sâu sắc nói:
- Thanh Vân, có chuyện gì xảy ra, có nắm chắc vấn đề đoàn kết ban ngành hay không?
- Bí thư Tạ!
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói:
- Tình cảnh Tang Chương rất phức tạp, lãnh đạo cũng tồn tại những vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ tăng mạnh khả năng liên hệ.
- Ừ!
Tạ Minh Quân ừ một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì tốt, tôi xem trọng cậu, thực tế cũng chứng minh những tháng vừa rồi cậu ở Tang Chương lập được rất nhiều thành tích. Trong đó thành tích lớn nhất chính là bắt được hai sâu mọt như Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa, hy vọng cậu không ngừng cố gắng. Bước quan trọng tiếp theo chính là xây dựng kinh tế huyện Tang Chương phải không?
- Vâng!
Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Tạ, lúc này tôi thiếu những cán bộ am hiểu kinh tế, anh xem lãnh đạo có thể suy xét dùm chúng tôi được không?
- Cậu đúng là, đòi hỏi rất nhanh, điều này tôi không thể hứa hẹn ngay được, nhưng tôi sẽ nói để phó bí thư Liêu xem xét, để xem thái độ của anh ấy thế nào.
Tạ Minh Quân nói.
- Cám ơn bí thư!
- À, anh đấy, tôi biết anh sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế, cố gắng nhé.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi dùng tay day day thái dương, Chu Tử Hằng đã xong chuyện, quá tốt rồi. Lúc này một Dư Hán Anh phóng lên làm phó bí thư, chiêu thức hư hư thật thật, Chu Tử Hằng cũng hiểu rất sâu sắc về vấn đề này.
Chu Tử Hằng gây náo loạn ở thị ủy, bí thư Tạ và chủ tịch Âu đều hung hăng phê bình, cuối cùng phòng tổ chức mới không cam lòng đề cử Dư Hán Anh làm phó bí thư phụ trách công tác đoàn thể ở huyện Tang Chương, cũng vì vậy mà phong ba mới dần tán đi.
Trương Thanh Vân lấy tấm bản đồ toàn cảnh huyện Tang Chương ở trên tường xuống, huyện Tang Chương rất hẹp và dài, dân số chỉ bằng một nửa Ung Bình nhưng đất đai thì không kém chút nào.
Dựa theo tính toán của Trương Thanh Vân thì Tang Chương có ưu thế về đất đai, đồng thời lại khá dài, cụ thể là đến bờ tây dãy Hoàng Lĩnh và gần như tiếp giáp với Vũ Lăng, quan trọng hơn là du lịch, có thể vận động bên ngoài. Huyện Tang Chương có thể phát triển khu vực săn bắn là chủ yếu, đẩy mạnh những hoạt động leo núi, nhảy dù...Hấp dẫn du khách vào vui chơi. Mà phía đông Tang Chương là vùng đất khá rộng, có thể đẩy mạnh nuôi trồng cây dược liệu.
Trương Thanh Vân cũng đã từng hỏi qua chuyên gia về vấn đề phát triển cây dược liệu, đất đai Tang Chương tuy khá xấu chỉ có thể trồng được cây Đại Hoàng, loại đất này không trồng được hoa màu, chỉ là điều kiện tốt để phát triển cây dược liệu.
Thực tế thì dược liệu ở huyện Tang Chương cũng chiếm tỉ trọng rất lớn nhưng Trương Thanh Vân thấy vẫn là chưa đủ. Dược liệu trồng tốt nhưng khoa học kỹ thuật lại quá mỏng, tất cả nhân dân thôn xóm đều làm theo ý mình, không liên kết lại với nhau. Hơn nữa trong huyện cũng không có tổ chức nào đưa khoa học kỹ thuật về phổ biến cho dân chúng, vì vậy mà sản lượng thấp, không có hiệu ứng về quy mô.
Đồng thời giống dược liệu ở huyện Tang Chương cũng có vấn đề, ví dụ như cây Thiên Ma, nuôi trồng cần phải có yêu cầu cao về kỹ thuật, yêu cầu hoàn cảnh cũng rất cao, giá cả dao động lại quá lớn, không phải là một giống dược liệu đáng để đầu tư.
Mà giống dược liệu Trương Thanh Vân coi trọng nhất chính là Bạch Tam Thất, loại này không phải dễ sinh trưởng, cũng phải áp dụng kỹ thuật, chủ yếu là giai đoạn cây non sinh trưởng rất khó, nhưng Bạch Tam Thất là loại dược liệu quý, hơn nữa giá cả cũng ổn định. Nhu cầu về dược liệu này rất nhiều, căn bản là không lo về vấn đề tiêu thụ, nếu tìm được sở nông nghiệp tỉnh hợp tác thì không lo lắng đến tương lai.
Trương Thanh Vân đã có tính toán trong lòng nhưng bực bội chính là phải mở rộng hành động như thế nào, Quách Tuyết Phương đã đồng ý đầu tư khu vực săn bắn, nhưng nếu hạng mục này được khởi động sẽ liên quan đến phần phía tây của ba thị trấn và hai xã trong huyện Tang Chương, điều này cũng không đáng nói. Vấn đề quan trọng chính là khởi động khu vực săn bắn xe đụng vào mười ngàn héc ta rừng, chỉ cần xem xét mức độ giác ngộ của cán bộ xã thôn thì đã thấy nhức đầu.
Tất nhiên còn đau đầu hơn chính là Trương Thanh Vân cũng không đặt hết tất cả tinh lực vào mọi hạng mục. Chủ tịch huyện mới sắp đến nhận chức, mà chính hắn cũng tranh thủ điều Trần Mại đến Tang Chương, thị ủy và phòng tổ chức bên kia có chút lằng nhằng. Cục trưởng công an và bí thư tư pháp là chức vụ cao, đám người bên trên đều muốn đưa sói xuống, kế hoạch của Trương Thanh Vân cũng có chút khó khăn.
Trương Thanh Vân biết rõ lúc này mình nên hành động, vừa nghĩ đến đây thì hắn lập tức nhấc điện thoại gọi đi, giọng nói có chút trầm thấp:
- Chủ nhiệm Trần, thông báo với tuyến dưới, ngày mai tổ chức hội nghị mở rộng, yêu cầu tất cả thường ủy đều phải tham gia, không được vắng họp và xin phép, rõ chưa?
- Vâng, tôi sẽ sắp xếp!
Trong điện thoại vang lên giọng nói khúm núm của Trần Vân.
Một tiếng cộp vang lên, Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi duỗi lưng mệt mỏi. Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa đều đã bị mình lột da, chỉ còn giữ lại Trần Vân và Tư Bình nhưng công tác cũng bị điều chỉnh, hơn nữa phải cho bọn họ ngủ thật say, những ý nghĩ của hắn có chút yêu ma quỷ quái nhưng hoàn toàn có tác dụng.
- Tôi biết mình cũng không quá tốt đẹp như thế, nhưng nếu tôi chiếm lấy chút tiện nghi thì người có hại nhất lúc nào cũng là nhân dân.
Chu Tử Hằng dùng giọng chăm chú nói.
Chu Tử Hằng vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cắt ngang:
- Anh Chu, anh không cần phải nói như vậy, tôi cũng không phải cố ý thử anh.
- Đây không phải là thử hay không, Chu Tử Hằng tôi làm rất nhiều chuyện xấu nhưng chưa bao giờ quên mình là người Tang Chương, là anh em của đồng bào. Lúc này nếu muốn phát triển thì mọi người phải cùng nhau châm lửa, phải cùng nhau góp sức mới có thể thoát khỏi nghèo khó.
Chu Tử Hằng dùng giọng kích động nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vừa rồi hắn cho rằng Chu Tử Hằng đang nói khoác, không ngờ người này đúng là hán tử, chỉ cần nhìn bộ dạng mặt đỏ tía tai là thấy có rất nhiều khí thế.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì dùng tay vỗ vỗ vai tỏ ý xin lỗi Chu Tử Hằng, nhưng trong lòng cũng liên tục cảm thán. Chu Tử Hằng tuy biến chất nhưng cũng là người có nguyên tắc, cũng có lý tưởng sống, cũng biết điều gì nên làm và không nên làm. tại
Chỉ cần nhìn điều này là thấy rõ Chu Tử Hằng hơn rất nhiều so với đám người thế gia, bọn kia ra vẻ đạo mạo công tử nhưng ra tay tàn độc và ít khi có nhân tính.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy Chu Tử Hằng đáng quý hơn trước rất nhiều. Trước đó hắn không động đến Chu Tử Hằng cũng vì suy xét trên phương diện lợi ích, thật ra trong lòng hắn thì Chu Tử Hằng rất đáng chết.
Lúc này xem ra đạo lý người xấu chưa chắc phải chết là rất đúng, Chu Tử Hằng này có thể giữ lại, trên tay người này tuy khống chế vài trăm người có thể liều mạng nhưng những kẻ có liên quan với hắn phần lớn đều rất an toàn, Trương Thanh Vân cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Chu Tử Hằng rõ ràng không thể so sánh với Lệ Cương, nhưng nếu giờ khắc này hỏi Trương Thanh Vân chọn hợp tác với ai, tất nhiên sẽ không ai khác ngoài Chu Tử Hằng.
Có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, chỉ cần là một câu nói đơn giản như vậy cũng để người khác nhìn rõ bản chất. Nếu đặt con người trước mặt lợi ích thì có mấy người sẽ nghĩ về điều này? Lệ Cương là không thể, Triệu Truyền lại càng không thể, mà chính một vị quan bại hoại là Chu Tử Hằng lại có thể.
Lệ Cương là cán bộ trẻ vĩ đại, Triệu Truyền là tinh anh của đất nước nhưng trong lòng của bọn họ có bao giờ nghĩ về sự hưng vong của trăm ngàn nhân dân? Mà Chu Tử Hằng lại thường xuyên lo lắng, hắn có cảm tình rất nặng với nhân dân huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân cũng có thể cảm giác được điều này.
- Anh Chu, binh pháp có nói làm việc theo thời thế, cánh tay không lay được đùi, nếu lãnh đạo thị ủy đã muốn anh được điều động thì dù anh kiên trì thành công cũng sẽ rơi vào tình cảnh bất lợi.
- Ánh mắt của anh rất tinh tường, chỉ cần nhìn qua là biết có kẻ đang nhắm vào tôi, nhưng người ta đã chú ý thì dù anh có đi hay không cũng chẳng thể nào thay đổi được. Nếu tôi có năng lực thì hoàn toàn có thể vùng vẫy ở Tang Chương, một chút thủ đoạn nho nhỏ sao có thể ngăn cản được tôi?
- Nếu tôi không có năng lực thì dù điều kiện của tôi rất tốt, cố gắng thêm vài năm nữa thì huyện Tang Chương cũng trở thành một vùng trời đầy mây đen thảm hại, có sự giúp đỡ của anh hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân chỉ nói vài câu hời hợt nhưng lại có khí thế ngạo nghễ bốn phương, Chu Tử Hằng nghe thấy mà rung động. Sắc trời u ám, thân thể Trương Thanh Vân lẻ loi nhưng tràn đầy khí thế hào hùng giống như thổ địa của vùng đất này. Chu Tử Hằng nhìn về huyện thành Tang Chương ở phương xa, hắn cảm thấy rất thoải mái, trong lòng cũng có hàng ngàn suy nghĩ. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Bí thư Trương, tất cả đều theo sự sắp xếp của anh, cả đời Chu Tử Hằng tôi chưa từng phục người, nhưng rất khâm phục khẩu phục anh, Tang Chương giao cho anh thì tôi cũng yên tâm.
Chu Tử Hằng nói đến đây thì chợt thở ra một hơi:
- Anh yên tâm, sau khi tôi vào cục du lịch và đứng vững gót chân ở Vũ Lăng sẽ phối hợp với anh để hành động, những thứ khác thì không nói trước, nhưng phương diện tin tức sẽ tuyệt đối không có vấn đề.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu, hắn cũng không nói thêm nhiều lời. Có thể nói hắn và Chu Tử Hằng là hai người cùng chung chí hướng ở Tang Chương, cả hai đều hy vọng hơn trăm ngàn dân nơi đây vượt qua cái nghèo đói tiến lên khá giả và giàu có, nhưng tình hình bất lợi lại kéo đến, hai người có chung một kẻ địch.
- Ngày mai tôi sẽ lên thị ủy tiếp nhận khảo sát của phòng tổ chức.
Chu Tử Hằng nói, sau đó lại tiếp tục:
- Trần Cảnh Vân là người tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị nói:
- Không, không phải, ngày mai không phải anh lên thị ủy tiếp nhận khảo sát mà đi xem xét tình huống phản ứng của lãnh đạo, nếu nói bí thư Trương làm loạn thì người người sẽ rất bực tức.
Chu Tử Hằng chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau trong mắt mới bùng lên ánh sáng, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Nếu người ta đã nói tôi ép anh đi thì anh cứ làm cho người ta thỏa mãn tâm nguyện. Trương Thanh Vân tôi tiến vào Tang Chương được vài tháng mà đã kéo Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa xuống ngựa, sau đó còn ép anh đi, ha ha!
Trên mặt Chu Tử Hằng lộ ra biểu cảm cổ quái, hắn cũng cười theo nhưng trong lòng không khỏi nhắc đến một chữ "yêu". Hắn thầm nghĩ dù bất kỳ kẻ nào làm đối thủ của bí thư Trương thì sẽ gặp phải đau thương, mưu ma chước quỷ sâu sắc khó dò, những thứ này chỉ phù hợp với nhân tài như Trương Thanh Vân mà thôi.
Vì những kẻ khác mà so với Trương Thanh Vân thì căn bản chỉ là quyền mưu, tự xưng là thông minh nhưng khi tính toán ra mới biết mọi thứ đã nằm trong bàn tay kẻ khác. Đúng là phần tử trí thức, phần tử trí thức, lãnh đạo đề cử những người thế này rõ ràng ánh mắt rất độc đáo.
Ba ngày sau khi Chu Tử Hằng đi lên thị ủy thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của bí thư Tạ, người này dùng giọng sâu sắc nói:
- Thanh Vân, có chuyện gì xảy ra, có nắm chắc vấn đề đoàn kết ban ngành hay không?
- Bí thư Tạ!
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói:
- Tình cảnh Tang Chương rất phức tạp, lãnh đạo cũng tồn tại những vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ tăng mạnh khả năng liên hệ.
- Ừ!
Tạ Minh Quân ừ một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì tốt, tôi xem trọng cậu, thực tế cũng chứng minh những tháng vừa rồi cậu ở Tang Chương lập được rất nhiều thành tích. Trong đó thành tích lớn nhất chính là bắt được hai sâu mọt như Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa, hy vọng cậu không ngừng cố gắng. Bước quan trọng tiếp theo chính là xây dựng kinh tế huyện Tang Chương phải không?
- Vâng!
Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Tạ, lúc này tôi thiếu những cán bộ am hiểu kinh tế, anh xem lãnh đạo có thể suy xét dùm chúng tôi được không?
- Cậu đúng là, đòi hỏi rất nhanh, điều này tôi không thể hứa hẹn ngay được, nhưng tôi sẽ nói để phó bí thư Liêu xem xét, để xem thái độ của anh ấy thế nào.
Tạ Minh Quân nói.
- Cám ơn bí thư!
- À, anh đấy, tôi biết anh sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế, cố gắng nhé.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi dùng tay day day thái dương, Chu Tử Hằng đã xong chuyện, quá tốt rồi. Lúc này một Dư Hán Anh phóng lên làm phó bí thư, chiêu thức hư hư thật thật, Chu Tử Hằng cũng hiểu rất sâu sắc về vấn đề này.
Chu Tử Hằng gây náo loạn ở thị ủy, bí thư Tạ và chủ tịch Âu đều hung hăng phê bình, cuối cùng phòng tổ chức mới không cam lòng đề cử Dư Hán Anh làm phó bí thư phụ trách công tác đoàn thể ở huyện Tang Chương, cũng vì vậy mà phong ba mới dần tán đi.
Trương Thanh Vân lấy tấm bản đồ toàn cảnh huyện Tang Chương ở trên tường xuống, huyện Tang Chương rất hẹp và dài, dân số chỉ bằng một nửa Ung Bình nhưng đất đai thì không kém chút nào.
Dựa theo tính toán của Trương Thanh Vân thì Tang Chương có ưu thế về đất đai, đồng thời lại khá dài, cụ thể là đến bờ tây dãy Hoàng Lĩnh và gần như tiếp giáp với Vũ Lăng, quan trọng hơn là du lịch, có thể vận động bên ngoài. Huyện Tang Chương có thể phát triển khu vực săn bắn là chủ yếu, đẩy mạnh những hoạt động leo núi, nhảy dù...Hấp dẫn du khách vào vui chơi. Mà phía đông Tang Chương là vùng đất khá rộng, có thể đẩy mạnh nuôi trồng cây dược liệu.
Trương Thanh Vân cũng đã từng hỏi qua chuyên gia về vấn đề phát triển cây dược liệu, đất đai Tang Chương tuy khá xấu chỉ có thể trồng được cây Đại Hoàng, loại đất này không trồng được hoa màu, chỉ là điều kiện tốt để phát triển cây dược liệu.
Thực tế thì dược liệu ở huyện Tang Chương cũng chiếm tỉ trọng rất lớn nhưng Trương Thanh Vân thấy vẫn là chưa đủ. Dược liệu trồng tốt nhưng khoa học kỹ thuật lại quá mỏng, tất cả nhân dân thôn xóm đều làm theo ý mình, không liên kết lại với nhau. Hơn nữa trong huyện cũng không có tổ chức nào đưa khoa học kỹ thuật về phổ biến cho dân chúng, vì vậy mà sản lượng thấp, không có hiệu ứng về quy mô.
Đồng thời giống dược liệu ở huyện Tang Chương cũng có vấn đề, ví dụ như cây Thiên Ma, nuôi trồng cần phải có yêu cầu cao về kỹ thuật, yêu cầu hoàn cảnh cũng rất cao, giá cả dao động lại quá lớn, không phải là một giống dược liệu đáng để đầu tư.
Mà giống dược liệu Trương Thanh Vân coi trọng nhất chính là Bạch Tam Thất, loại này không phải dễ sinh trưởng, cũng phải áp dụng kỹ thuật, chủ yếu là giai đoạn cây non sinh trưởng rất khó, nhưng Bạch Tam Thất là loại dược liệu quý, hơn nữa giá cả cũng ổn định. Nhu cầu về dược liệu này rất nhiều, căn bản là không lo về vấn đề tiêu thụ, nếu tìm được sở nông nghiệp tỉnh hợp tác thì không lo lắng đến tương lai.
Trương Thanh Vân đã có tính toán trong lòng nhưng bực bội chính là phải mở rộng hành động như thế nào, Quách Tuyết Phương đã đồng ý đầu tư khu vực săn bắn, nhưng nếu hạng mục này được khởi động sẽ liên quan đến phần phía tây của ba thị trấn và hai xã trong huyện Tang Chương, điều này cũng không đáng nói. Vấn đề quan trọng chính là khởi động khu vực săn bắn xe đụng vào mười ngàn héc ta rừng, chỉ cần xem xét mức độ giác ngộ của cán bộ xã thôn thì đã thấy nhức đầu.
Tất nhiên còn đau đầu hơn chính là Trương Thanh Vân cũng không đặt hết tất cả tinh lực vào mọi hạng mục. Chủ tịch huyện mới sắp đến nhận chức, mà chính hắn cũng tranh thủ điều Trần Mại đến Tang Chương, thị ủy và phòng tổ chức bên kia có chút lằng nhằng. Cục trưởng công an và bí thư tư pháp là chức vụ cao, đám người bên trên đều muốn đưa sói xuống, kế hoạch của Trương Thanh Vân cũng có chút khó khăn.
Trương Thanh Vân biết rõ lúc này mình nên hành động, vừa nghĩ đến đây thì hắn lập tức nhấc điện thoại gọi đi, giọng nói có chút trầm thấp:
- Chủ nhiệm Trần, thông báo với tuyến dưới, ngày mai tổ chức hội nghị mở rộng, yêu cầu tất cả thường ủy đều phải tham gia, không được vắng họp và xin phép, rõ chưa?
- Vâng, tôi sẽ sắp xếp!
Trong điện thoại vang lên giọng nói khúm núm của Trần Vân.
Một tiếng cộp vang lên, Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi duỗi lưng mệt mỏi. Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa đều đã bị mình lột da, chỉ còn giữ lại Trần Vân và Tư Bình nhưng công tác cũng bị điều chỉnh, hơn nữa phải cho bọn họ ngủ thật say, những ý nghĩ của hắn có chút yêu ma quỷ quái nhưng hoàn toàn có tác dụng.