Sau đợt tuyết, lúc này Trương Thanh Vân đang ngồi trong văn phòng của bí thư Tạ để báo cáo những tình hình vừa qua.
- Thanh Vân, lần này tuyết rơi nhiều rõ ràng rời khỏi núi cũng không phải dễ dàng. Chuẩn bị của Tang Chương để qua mùa đông là khá tốt, nghe nói cậu tự mình sắp xếp, không hổ danh là người từ Tang Ung đi ra, hiểu rõ khó khăn của dân chúng.
Tạ Minh Quân phê duyệt hết tất cả văn kiện rồi ngẩng đầu nhìn qua cặp kính lão cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân vội vàng nói:
- Bí thư Tạ ngày nào cũng bận rộn, lúc này rõ ràng lại đến quấy rầy.
- À, ha ha, sao cậu nói chuyện công tác mà tôi thấy có vị chua nhỉ?
Tạ Minh Quân híp mắt nói.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:
- Công tác là công tác, nhưng nếu thiếu lễ thì nhiều người trách. Tôi là cán bộ trong núi đi ra, rõ ràng không thể so sánh với bí thư Lý và bí thư Liêu từ khu Cán Khê và Tiên Nữ, gặp anh không phải sẽ có chút tự ti sao?
- Này, anh nói gì thế? Nếu vậy chẳng khác nào nói tôi đối xử không công bằng? Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi không tha cho đâu.
Tạ Minh Quân dùng giọng tức giận nói, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười.
Tạ Minh Quân cũng không dám khinh thường khi đối diện với Trương Thanh Vân, người này lẻ loi một mình tiến vào trong huyện Tang Chương, nhưng chỉ sau mấy tháng đã kéo Lưu Tài Đức xuống, bắt buộc Chu Tử Hằng phải chạy đến thị ủy kêu khổ. Hoàng Lĩnh nhị quái trước kia danh tiếng lẫy lừng ở huyện Tang Chương thì bây giờ một chết một bị thương, thủ đoạn như vậy ai đám xem thường?
Trương Thanh Vân hành động rất cay độc nhưng cũng rất hòa hợp, hắn rất giỏi dựa thế, hắn kéo Lưu Tài Đức xuống nhưng thị ủy không thể không ra tay giúp đỡ. Thị ủy muốn tìm người chịu tội thay thì lập tức có kẻ dâng lên tận cửa, chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Không có manh mối gì bên trong à? Tạ Minh Quân rõ ràng không tin.
Nếu nhìn từ góc độ khác thì Trương Thanh Vân chính là nhân tuyển được chính phó bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền đề bạt. Dù Tạ Minh Quân là thượng cấp nhưng thái độ không thể quá mức uy nghiêm, nếu không sẽ bị chụp mũ chẳng tôn trọng bí thư Hoàng.
- Bí thư Tạ, tôi vừa từ phòng tổ chức đi tới, khi đến đó thì phó phòng Trác có kéo đến hai vị đồng chí giới thiệu cho tôi. Anh ấy nói đồng chí Lưu Thần sắp được điều xuống đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện Tang Chương, chủ tịch Chu sẽ được thị ủy xem xét điều lên trên. À, còn có cả đồng chí Sở Canh sẽ được tổ chức phái xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp.
- Bí thư Tạ, mời anh phân xử dùm, đây là những gì mà lãnh đạo muốn trưng cầu ý kiến của chúng tôi sao? Phòng tổ chức khảo sát cán bộ huyện Tang Chương mà không nói lời nào, chẳng lẽ đảng ủy tuyến dưới chúng tôi không còn chút quyền lên tiếng nào à?
Trương Thanh Vân dùng giọng bực tức nói.
- Sao? Có chuyện thế này à?
Tạ Minh Quân nhướng mày nói, trong lòng lão thầm mắng phòng tổ chức làm việc quá xúc động, trong đầu cũng đang tính toán ý đồ của Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân lên đây bực bội cũng nằm ngoài dự đoán.
Nhưng Trương Thanh Vân đã nói rõ ràng, Tạ Minh Quân cũng không thể không quan tâm, vì vậy trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho thư ký. Lão nhìn qua vẻ mặt Trương Thanh Vân, vì vậy mà cũng không khỏi trở nên trì trệ.
Trác Phù Chính cũng vừa báo cáo với Tạ Minh Quân xong, hắn nói Trương Thanh Vân không phối hợp trưng cầu ý kiến của phòng tổ chức, giờ thì tốt rồi, Trương Thanh Vân cũng chạy đến đây tố cáo.
- Anh Vương, anh phải phê bình thật nặng đồng chí Trác Phù Chính, anh ấy trưng cầu ý kiến đảng bộ tuyến dưới như vậy sao? Tổ chức đều có nhân tuyển, nếu có gì phải trực tiếp thông báo cho đảng ủy tuyến dưới, không cần phải dùng phương pháp trưng cầu ý kiến này. Bây giờ thì tốt rồi, một bí thư tư pháp mà không xem xét ý kiến của đảng ủy huyện Tang Chương, các anh có nhân tuyển riêng, như vậy không phải xem nhẹ tính nghiêm túc của tổ chức sao?
Tạ Minh Quân tức giận nói.
Tạ Minh Quân mở miệng mắng, Vương Đỉnh không dám ngẩng đầu, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Hổ già thì được coi là mèo bệnh, phòng tổ chức thị ủy không coi mình ra gì, rõ ràng là địch chứ không phải là bạn, nếu không làm ra chút náo loạn thì sau này còn tiếng nói hay không?
- Thanh Vân, nếu chuyện đã đến nước này thì tổ chức cũng không còn cách nào khác, phòng tổ chức đã điều hai đồng chí Lưu Thần và Sở Canh xuống tuyến dưới, đây đều là cán bộ năng lực mạnh. Nếu các anh có bọn họ thì rõ ràng sẽ có bầu không khí mới.
Một lúc lâu sau Tạ Minh Quân mới dừng lại và dùng giọng ôn hòa nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng cáo già, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm. Dù sao hắn cũng không thật sự trông cậy vào bất cứ lợi ích gì từ chức vụ chủ tịch huyện và bí thư tư pháp, hắn náo loạn lần này cốt để người ta ghi nhớ thật lâu, để chiếm chút ưu thế trong lòng mà thôi.
- Bí thư Tạ, tôi quan tâm về những cán bộ hiểu biết về kinh tế, hy vọng lãnh đạo có thể suy xét về tình hình thực tế của huyện Tang Chương chúng tôi, tốt nhất cũng phải khảo sát phân công một vị phó chủ tịch lo về kinh tế và tiến vào thường ủy, anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Tạ Minh Quân dựng ngược mày, Vương Đỉnh bên cạnh cũng đã ngồi xuống, hắn cũng không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng không thể hiểu rõ dụng ý.
Những năm gần đây trong thị ủy thường có một phó chủ tịch được phân công quản lý công nghiệp và tiến vào thường ủy, nhưng dưới chính quyền huyện thì thường chỉ có chủ tịch huyện và phó chủ tịch thường vụ được tiến vào thường ủy, rất ít khi phân công một phó chủ tịch quản lý kinh tế tiến vào thường ủy. Dù có cũng chỉ là một chức vị phó chủ tịch tầm thường.
Dù sao thì dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng mà bên chính quyền có rất nhiều thường ủy cũng không có lợi cho vấn đề đoàn kết.
Trương Thanh Vân vứt bỏ những ý nghĩ trên mà đưa ra yêu cầu này, rõ ràng có chút quỷ dị.
- Tôi hiểu rõ tâm tư của Thanh Vân, mục đích chính là nắm chắc và phát triển kinh tế, có tâm tình như vậy cũng rất tốt. Trưởng phòng Vương, anh xem xét lại điều này nhé.
Tạ Minh Quân trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Xét thấy tình huống huyện Tang Chương khá đặc biệt, tôi cho rằng ý kiến của bí thư Trương hoàn toàn có thể được thực hiện.
Vũ Đức nói, Bí thư Tạ đã nói như vậy thì hắn nào dám phản đối.
Nhưng dù là như vậy thì Vương Đỉnh cũng thầm kêu khổ, trưởng phòng tổ chức cũng không phải dễ ngồi, vừa nghe nói ban ngành trong huyện Tang Chương được điều chỉnh thì những ngày vừa qua lãnh đạo liên tục gọi điện cho chính mình. Rõ ràng lãnh đạo đang muốn động, đang muốn nhét người về phía huyện Tang Chương.
Lúc này thì tốt rồi, huyện Tang Chương lại bắt đầu có một phó chủ tịch kinh tế tiến vào thường ủy, nếu xét về mặt toàn diện thì thật sự làm người ta cảm thấy cân não.
Vương Đỉnh cảm thấy rất tổn hao tinh thần, Tạ Minh Quân thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trương Thanh Vân, lão càng cảm thấy tiểu tử này không đơn giản, chỉ cần xét khí độ này cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám người cùng lứa. Hắn đã nhìn ra mánh khóe trong vấn đề Tang Chương nhưng cũng không phải rất để ý, điều này làm cho một bí thư thị ủy như Tạ Minh Quân cũng mở tay tạo ra con đường sinh tồn.
Dù anh rồng rắn lẫn lộn thì hắn cũng xem việc của mình là chính, chỉ cần không uy hiếp được hắn thì tất nhiên sẽ không nhúng tay vào quá mức. Đây là một người được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền coi trọng, hơn nữa hai thế lực Triệu Cao lại chán ghét, người này nằm dưới tay làm Tạ Minh Quân cảm thấy có vẻ phỏng tay, cũng không biết dùng chính sách nào để cai trị.
Nhưng nhìn thấy Trương Thanh Vân đối mặt với áp lực mà không sợ hãi, thậm chí còn ngại bên mình nhét ít người, tự tin và khí độ như vậy thật sự là rồng trong cõi người.
- Bí thư, trưởng phòng Vương, còn có một vấn đề mà tôi muốn phản ánh. Hai vị lãnh đạo cũng biết tình huống về huyện Tang Chương rồi đấy, nghèo khó và lạc hậu, hậu quả có thể nói là rất nghiêm trọng. Bí thư Tạ, anh cần phải hiểu cho chúng tôi, phái đến cho chúng tôi một vị cục trưởng công an, hôm nay tôi đến đây là muốn tìm người.
Trương Thanh Vân nói.
Nụ cười và lời nói của Trương Thanh Vân rất mờ mịt, nhưng hai người Tạ, Vương sao không hiểu ý cho được? Chức vụ cục trưởng công an sẽ do chính Trương Thanh Vân quyết định.
Đồng tử trong mắt Vương Đỉnh chợt co rút, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở lời. Vừa rồi người ta biểu hiện rất quang minh lỗi lạc, bộ dạng vì nước vì dân mà yêu cầu mình tìm cho hắn những phó chủ tịch tiến vào thường ủy, bây giờ mình còn có thể nói gì được?
Nếu nói về tính quan điểm tổ chức, người ta chưa nói đề bạt ai, chỉ nói bí thư Tạ giúp hắn tìm một người đảm nhiệm chức vụ cục trưởng công an cho phù hợp. Đường đường là một bí thư thị ủy, cục trưởng công an huyện còn cần phải nhúng tay sao?
- À, là có việc này, tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của anh đúng là rất tốt.
Tạ Minh Quân chợt có chút ngây ngốc rồi vội vàng gật đầu cười nói, sau đó lại khoát tay:
- Việc này thì đảng ủy Tang Chương các anh phải thương lượng trước sau đó cùng liên kết với cục công an thành phố, phòng tổ chức thị ủy sẽ xem xét toàn diện. Chỉ cần như vậy thì chức vụ cục trưởng công an sẽ cho cậu thỏa mãn.
- Vâng, vâng!
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng cung kính nói, trong lòng thầm thở dài một hơi, để xem thị ủy các người làm sao đưa ra một con thiêu thân thỏa mãn, đây không phải muốn nói chính mình sao?
Sau khi rời khỏi văn phòng Tạ Minh Quân thì Vương Đỉnh híp mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, đúng rồi, vấn đề phó chủ tịch phân công kinh tế tiến vào thường ủy, điều này có vẻ không bám vào khuôn mẫu. À, trong lòng anh có nhân tuyển nào không? Tôi trưng cầu ý kiến của anh, đến lúc đó anh lại đưa lên báo cáo đề bạt, chúng tôi sẽ gặp khó khăn.
- Trưởng phòng Vương không nên khách khí, tôi mới đến Vũ Lăng được vài ngày, nếu có người tốt thì sẽ báo cáo ngay, bây giờ nhân tài khó kiếm, nhân tài biết về kinh tế lại càng khó. Bây giờ tôi cầu hiền sĩ như khát nước. Ha ha!
Trương Thanh Vân nói, cuối cùng còn cười lên ha hả.
Vương Đỉnh cũng cười lên ha hả nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Lời nói của Trương Thanh Vân rất dễ nghe giống như nói hươu nói vượn nhưng thật ra cẩn thận xem xét và thầm trào phúng công tác bá đạo của phòng tổ chức. Chức vị bí thư tư pháp và bí thư phụ trách công tác đoàn thể đã có nhân tuyển, đảng ủy huyện Tang Chương cũng đã đưa báo cáo lên trên, nhưng không ngờ lãnh đạo lại chẳng quan tâm, vấn đề này hỏi ai chẳng bực bội?
"Trác Phù Chính này đúng là quá ngu xuẩn!"
Vương Đỉnh thầm nghĩ, hắn mỉm cười nói lời cáo biệt với Trương Thanh Vân rồi xanh mặt đi về văn phòng, hắn cảm thấy trước nay mình chưa từng bị ép phải uất ức như vậy.
Mình đường đường là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hơn nữa còn có danh tiếng trong ban ngành lão đạo thành phố Vũ Lăng, hôm nay phải kinh ngạc trước một kẻ hạ cấp, điều này truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Vương Đỉnh mà thầm cười lạnh. Khi gọi điện thoại cho Nghê Thu Nguyệt thì Trương Thanh Vân mới biết rõ Vương Đỉnh chính là cán bộ được Hà Khôn đề bạt khi lão còn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Trước kia Vương Đỉnh cũng là trưởng phòng tổ chức, sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu, Hà Khôn không được toan tính cất nhắc, vì vậy Vương Đỉnh cũng không được tiến bước, hắn được điều đến Vũ Lăng làm trưởng phòng tổ chức.
Trương Thanh Vân và thế lực nhà họ Triệu trở mặt, Hà Khôn tất nhiên sẽ rất vui, tất nhiên sẽ chĩa mũi dùi. Chắc chắn tiểu tử Hà Tuấn đang rất nôn nóng nuốt sống chính mình, tình địch là kẻ địch lớn nhất, nhưng chính hắn là kẻ địch oan nghiệt nhất.
- Thanh Vân, lần này tuyết rơi nhiều rõ ràng rời khỏi núi cũng không phải dễ dàng. Chuẩn bị của Tang Chương để qua mùa đông là khá tốt, nghe nói cậu tự mình sắp xếp, không hổ danh là người từ Tang Ung đi ra, hiểu rõ khó khăn của dân chúng.
Tạ Minh Quân phê duyệt hết tất cả văn kiện rồi ngẩng đầu nhìn qua cặp kính lão cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân vội vàng nói:
- Bí thư Tạ ngày nào cũng bận rộn, lúc này rõ ràng lại đến quấy rầy.
- À, ha ha, sao cậu nói chuyện công tác mà tôi thấy có vị chua nhỉ?
Tạ Minh Quân híp mắt nói.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:
- Công tác là công tác, nhưng nếu thiếu lễ thì nhiều người trách. Tôi là cán bộ trong núi đi ra, rõ ràng không thể so sánh với bí thư Lý và bí thư Liêu từ khu Cán Khê và Tiên Nữ, gặp anh không phải sẽ có chút tự ti sao?
- Này, anh nói gì thế? Nếu vậy chẳng khác nào nói tôi đối xử không công bằng? Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi không tha cho đâu.
Tạ Minh Quân dùng giọng tức giận nói, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười.
Tạ Minh Quân cũng không dám khinh thường khi đối diện với Trương Thanh Vân, người này lẻ loi một mình tiến vào trong huyện Tang Chương, nhưng chỉ sau mấy tháng đã kéo Lưu Tài Đức xuống, bắt buộc Chu Tử Hằng phải chạy đến thị ủy kêu khổ. Hoàng Lĩnh nhị quái trước kia danh tiếng lẫy lừng ở huyện Tang Chương thì bây giờ một chết một bị thương, thủ đoạn như vậy ai đám xem thường?
Trương Thanh Vân hành động rất cay độc nhưng cũng rất hòa hợp, hắn rất giỏi dựa thế, hắn kéo Lưu Tài Đức xuống nhưng thị ủy không thể không ra tay giúp đỡ. Thị ủy muốn tìm người chịu tội thay thì lập tức có kẻ dâng lên tận cửa, chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Không có manh mối gì bên trong à? Tạ Minh Quân rõ ràng không tin.
Nếu nhìn từ góc độ khác thì Trương Thanh Vân chính là nhân tuyển được chính phó bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền đề bạt. Dù Tạ Minh Quân là thượng cấp nhưng thái độ không thể quá mức uy nghiêm, nếu không sẽ bị chụp mũ chẳng tôn trọng bí thư Hoàng.
- Bí thư Tạ, tôi vừa từ phòng tổ chức đi tới, khi đến đó thì phó phòng Trác có kéo đến hai vị đồng chí giới thiệu cho tôi. Anh ấy nói đồng chí Lưu Thần sắp được điều xuống đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện Tang Chương, chủ tịch Chu sẽ được thị ủy xem xét điều lên trên. À, còn có cả đồng chí Sở Canh sẽ được tổ chức phái xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp.
- Bí thư Tạ, mời anh phân xử dùm, đây là những gì mà lãnh đạo muốn trưng cầu ý kiến của chúng tôi sao? Phòng tổ chức khảo sát cán bộ huyện Tang Chương mà không nói lời nào, chẳng lẽ đảng ủy tuyến dưới chúng tôi không còn chút quyền lên tiếng nào à?
Trương Thanh Vân dùng giọng bực tức nói.
- Sao? Có chuyện thế này à?
Tạ Minh Quân nhướng mày nói, trong lòng lão thầm mắng phòng tổ chức làm việc quá xúc động, trong đầu cũng đang tính toán ý đồ của Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân lên đây bực bội cũng nằm ngoài dự đoán.
Nhưng Trương Thanh Vân đã nói rõ ràng, Tạ Minh Quân cũng không thể không quan tâm, vì vậy trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho thư ký. Lão nhìn qua vẻ mặt Trương Thanh Vân, vì vậy mà cũng không khỏi trở nên trì trệ.
Trác Phù Chính cũng vừa báo cáo với Tạ Minh Quân xong, hắn nói Trương Thanh Vân không phối hợp trưng cầu ý kiến của phòng tổ chức, giờ thì tốt rồi, Trương Thanh Vân cũng chạy đến đây tố cáo.
- Anh Vương, anh phải phê bình thật nặng đồng chí Trác Phù Chính, anh ấy trưng cầu ý kiến đảng bộ tuyến dưới như vậy sao? Tổ chức đều có nhân tuyển, nếu có gì phải trực tiếp thông báo cho đảng ủy tuyến dưới, không cần phải dùng phương pháp trưng cầu ý kiến này. Bây giờ thì tốt rồi, một bí thư tư pháp mà không xem xét ý kiến của đảng ủy huyện Tang Chương, các anh có nhân tuyển riêng, như vậy không phải xem nhẹ tính nghiêm túc của tổ chức sao?
Tạ Minh Quân tức giận nói.
Tạ Minh Quân mở miệng mắng, Vương Đỉnh không dám ngẩng đầu, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Hổ già thì được coi là mèo bệnh, phòng tổ chức thị ủy không coi mình ra gì, rõ ràng là địch chứ không phải là bạn, nếu không làm ra chút náo loạn thì sau này còn tiếng nói hay không?
- Thanh Vân, nếu chuyện đã đến nước này thì tổ chức cũng không còn cách nào khác, phòng tổ chức đã điều hai đồng chí Lưu Thần và Sở Canh xuống tuyến dưới, đây đều là cán bộ năng lực mạnh. Nếu các anh có bọn họ thì rõ ràng sẽ có bầu không khí mới.
Một lúc lâu sau Tạ Minh Quân mới dừng lại và dùng giọng ôn hòa nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng cáo già, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm. Dù sao hắn cũng không thật sự trông cậy vào bất cứ lợi ích gì từ chức vụ chủ tịch huyện và bí thư tư pháp, hắn náo loạn lần này cốt để người ta ghi nhớ thật lâu, để chiếm chút ưu thế trong lòng mà thôi.
- Bí thư Tạ, tôi quan tâm về những cán bộ hiểu biết về kinh tế, hy vọng lãnh đạo có thể suy xét về tình hình thực tế của huyện Tang Chương chúng tôi, tốt nhất cũng phải khảo sát phân công một vị phó chủ tịch lo về kinh tế và tiến vào thường ủy, anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Tạ Minh Quân dựng ngược mày, Vương Đỉnh bên cạnh cũng đã ngồi xuống, hắn cũng không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng không thể hiểu rõ dụng ý.
Những năm gần đây trong thị ủy thường có một phó chủ tịch được phân công quản lý công nghiệp và tiến vào thường ủy, nhưng dưới chính quyền huyện thì thường chỉ có chủ tịch huyện và phó chủ tịch thường vụ được tiến vào thường ủy, rất ít khi phân công một phó chủ tịch quản lý kinh tế tiến vào thường ủy. Dù có cũng chỉ là một chức vị phó chủ tịch tầm thường.
Dù sao thì dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng mà bên chính quyền có rất nhiều thường ủy cũng không có lợi cho vấn đề đoàn kết.
Trương Thanh Vân vứt bỏ những ý nghĩ trên mà đưa ra yêu cầu này, rõ ràng có chút quỷ dị.
- Tôi hiểu rõ tâm tư của Thanh Vân, mục đích chính là nắm chắc và phát triển kinh tế, có tâm tình như vậy cũng rất tốt. Trưởng phòng Vương, anh xem xét lại điều này nhé.
Tạ Minh Quân trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Xét thấy tình huống huyện Tang Chương khá đặc biệt, tôi cho rằng ý kiến của bí thư Trương hoàn toàn có thể được thực hiện.
Vũ Đức nói, Bí thư Tạ đã nói như vậy thì hắn nào dám phản đối.
Nhưng dù là như vậy thì Vương Đỉnh cũng thầm kêu khổ, trưởng phòng tổ chức cũng không phải dễ ngồi, vừa nghe nói ban ngành trong huyện Tang Chương được điều chỉnh thì những ngày vừa qua lãnh đạo liên tục gọi điện cho chính mình. Rõ ràng lãnh đạo đang muốn động, đang muốn nhét người về phía huyện Tang Chương.
Lúc này thì tốt rồi, huyện Tang Chương lại bắt đầu có một phó chủ tịch kinh tế tiến vào thường ủy, nếu xét về mặt toàn diện thì thật sự làm người ta cảm thấy cân não.
Vương Đỉnh cảm thấy rất tổn hao tinh thần, Tạ Minh Quân thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trương Thanh Vân, lão càng cảm thấy tiểu tử này không đơn giản, chỉ cần xét khí độ này cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám người cùng lứa. Hắn đã nhìn ra mánh khóe trong vấn đề Tang Chương nhưng cũng không phải rất để ý, điều này làm cho một bí thư thị ủy như Tạ Minh Quân cũng mở tay tạo ra con đường sinh tồn.
Dù anh rồng rắn lẫn lộn thì hắn cũng xem việc của mình là chính, chỉ cần không uy hiếp được hắn thì tất nhiên sẽ không nhúng tay vào quá mức. Đây là một người được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền coi trọng, hơn nữa hai thế lực Triệu Cao lại chán ghét, người này nằm dưới tay làm Tạ Minh Quân cảm thấy có vẻ phỏng tay, cũng không biết dùng chính sách nào để cai trị.
Nhưng nhìn thấy Trương Thanh Vân đối mặt với áp lực mà không sợ hãi, thậm chí còn ngại bên mình nhét ít người, tự tin và khí độ như vậy thật sự là rồng trong cõi người.
- Bí thư, trưởng phòng Vương, còn có một vấn đề mà tôi muốn phản ánh. Hai vị lãnh đạo cũng biết tình huống về huyện Tang Chương rồi đấy, nghèo khó và lạc hậu, hậu quả có thể nói là rất nghiêm trọng. Bí thư Tạ, anh cần phải hiểu cho chúng tôi, phái đến cho chúng tôi một vị cục trưởng công an, hôm nay tôi đến đây là muốn tìm người.
Trương Thanh Vân nói.
Nụ cười và lời nói của Trương Thanh Vân rất mờ mịt, nhưng hai người Tạ, Vương sao không hiểu ý cho được? Chức vụ cục trưởng công an sẽ do chính Trương Thanh Vân quyết định.
Đồng tử trong mắt Vương Đỉnh chợt co rút, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở lời. Vừa rồi người ta biểu hiện rất quang minh lỗi lạc, bộ dạng vì nước vì dân mà yêu cầu mình tìm cho hắn những phó chủ tịch tiến vào thường ủy, bây giờ mình còn có thể nói gì được?
Nếu nói về tính quan điểm tổ chức, người ta chưa nói đề bạt ai, chỉ nói bí thư Tạ giúp hắn tìm một người đảm nhiệm chức vụ cục trưởng công an cho phù hợp. Đường đường là một bí thư thị ủy, cục trưởng công an huyện còn cần phải nhúng tay sao?
- À, là có việc này, tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của anh đúng là rất tốt.
Tạ Minh Quân chợt có chút ngây ngốc rồi vội vàng gật đầu cười nói, sau đó lại khoát tay:
- Việc này thì đảng ủy Tang Chương các anh phải thương lượng trước sau đó cùng liên kết với cục công an thành phố, phòng tổ chức thị ủy sẽ xem xét toàn diện. Chỉ cần như vậy thì chức vụ cục trưởng công an sẽ cho cậu thỏa mãn.
- Vâng, vâng!
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng cung kính nói, trong lòng thầm thở dài một hơi, để xem thị ủy các người làm sao đưa ra một con thiêu thân thỏa mãn, đây không phải muốn nói chính mình sao?
Sau khi rời khỏi văn phòng Tạ Minh Quân thì Vương Đỉnh híp mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, đúng rồi, vấn đề phó chủ tịch phân công kinh tế tiến vào thường ủy, điều này có vẻ không bám vào khuôn mẫu. À, trong lòng anh có nhân tuyển nào không? Tôi trưng cầu ý kiến của anh, đến lúc đó anh lại đưa lên báo cáo đề bạt, chúng tôi sẽ gặp khó khăn.
- Trưởng phòng Vương không nên khách khí, tôi mới đến Vũ Lăng được vài ngày, nếu có người tốt thì sẽ báo cáo ngay, bây giờ nhân tài khó kiếm, nhân tài biết về kinh tế lại càng khó. Bây giờ tôi cầu hiền sĩ như khát nước. Ha ha!
Trương Thanh Vân nói, cuối cùng còn cười lên ha hả.
Vương Đỉnh cũng cười lên ha hả nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Lời nói của Trương Thanh Vân rất dễ nghe giống như nói hươu nói vượn nhưng thật ra cẩn thận xem xét và thầm trào phúng công tác bá đạo của phòng tổ chức. Chức vị bí thư tư pháp và bí thư phụ trách công tác đoàn thể đã có nhân tuyển, đảng ủy huyện Tang Chương cũng đã đưa báo cáo lên trên, nhưng không ngờ lãnh đạo lại chẳng quan tâm, vấn đề này hỏi ai chẳng bực bội?
"Trác Phù Chính này đúng là quá ngu xuẩn!"
Vương Đỉnh thầm nghĩ, hắn mỉm cười nói lời cáo biệt với Trương Thanh Vân rồi xanh mặt đi về văn phòng, hắn cảm thấy trước nay mình chưa từng bị ép phải uất ức như vậy.
Mình đường đường là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hơn nữa còn có danh tiếng trong ban ngành lão đạo thành phố Vũ Lăng, hôm nay phải kinh ngạc trước một kẻ hạ cấp, điều này truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Vương Đỉnh mà thầm cười lạnh. Khi gọi điện thoại cho Nghê Thu Nguyệt thì Trương Thanh Vân mới biết rõ Vương Đỉnh chính là cán bộ được Hà Khôn đề bạt khi lão còn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Trước kia Vương Đỉnh cũng là trưởng phòng tổ chức, sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu, Hà Khôn không được toan tính cất nhắc, vì vậy Vương Đỉnh cũng không được tiến bước, hắn được điều đến Vũ Lăng làm trưởng phòng tổ chức.
Trương Thanh Vân và thế lực nhà họ Triệu trở mặt, Hà Khôn tất nhiên sẽ rất vui, tất nhiên sẽ chĩa mũi dùi. Chắc chắn tiểu tử Hà Tuấn đang rất nôn nóng nuốt sống chính mình, tình địch là kẻ địch lớn nhất, nhưng chính hắn là kẻ địch oan nghiệt nhất.