- Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân xoay xoay chiếc bật lửa, hắn có chút không yên lòng.
- Báo cáo đồng chí! Cục trưởng công an huyện Tang Chương Trần Mại đến trình diện!
Cửa bị đẩy ra, Trương Thanh Vân đứng trang nghiêm bên ngoài.
Trương Thanh Vân lập tức vứt những lo lắng ra khỏi đầu, hắn híp mắt nhìn Trần Mại nói:
- Sao cậu đến muộn thế?
- Hì hì!
Trần Mại khẽ cười một tiếng, hắn quay đầu ra phía sau rồi vẫy tay:
- Sao em đến chậm như vậy? Mau đến đây, còn thẹn thùng gì nữa, em xem Trương Thanh Vân kìa, người ta bây giờ rất uy phong.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng đứng lên, sau lưng Trần Mại ló ra một cái đầu rồi chợt cười:
- Thanh Vân, còn nhớ em không?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Hai anh chị đúng là tạo ra lỗ hổng quá lớn, hai người đều thiếu nợ tôi đấy nhé, kết hôn mà không cho ai biết. Hiểu Lan, thành thật nói xem có đúng không?
Người đến chính là Ôn Hiểu Lan, là vợ của Trần Mại.
Ôn Hiểu Lan cười cười, nàng có chút xấu hổ. Trần Mại tùy tiện kéo nàng vào phòng rồi nói:
- Không có biện pháp, hôm nay từ Ung Bình đến nhưng bị cha kéo lại giảng dạy một phen, vì vậy mới đến chậm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn về phía Ôn Hiểu Lan rồi nói:
- Thế nào? Em chuẩn bị cùng Trần Mại cắm rễ ở Tang Chương sao?
- Không, nghe nói anh bây giờ là bí thư huyện ủy, em xin nghỉ qua chơi một bữa. Đúng, quả nhiên rất đúng, trong tất cả các bạn học thì anh là người phát triển nhất.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Em đừng nghe những lời mò mẫm của Trần Mại, cậu ấy nói chuyện lúc nào cũng khoa trương, không có gì cũng nói đến mức nở hoa. Đúng rồi, hai người dùng cơm chưa?
- Đã ăn rồi, chỉ sợ phiền đến cậu!
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, sáng mai phải đến phòng tổ chức thị ủy, phó phòng Trác sẽ đưa cậu đến nhận chức, đồng hành cũng có vài tên thường ủy, đều là những thành viên ban ngành mới, cậu cũng làm quen là vừa. Tôi còn phải ở lại đây vài ngày mới quay về.
Trần Mại khẽ thu nụ cười, thân thể cũng thẳng lên, hắn nói:
- Hiểu Lan, em về phòng trước đi, anh cùng Thanh Vân nói chuyện với nhau một lúc.
Trương Thanh Vân nói không cần nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, vì vậy cũng chỉ biết nở nụ cười xin lỗi Ôn Hiểu Lan.
Sau khi Ôn Hiểu Lan rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân nói ra tất cả những tình huống của huyện Tang Chương với Trần Mại, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề.
- Tình hình là như vậy, cậu là người cô đơn, cần phải nắm chắc và phát triển công tác trong cục công an ngay lập tức. Cục công an vừa rồi đã có chuyển biến lớn, thế cục cũng dễ quản lý.
- Nhưng cũng không loại trừ khả năng bên trong còn có những kẻ khó giải quyết, cậu phải lập tức thị uy!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Trần Mại chợt biến đổi, lời nói của Trương Thanh Vân rất nhẹ nhàng linh hoạt nhưng bên trong bùng lên sát khí. Vừa rồi lời nói của Trương Thanh Vân không đả động đến những khó khăn, phần lớn nói về các tình huống trong hệ thống cục công an huyện Tang Chương. Nguồn tại http://
Nhưng Trần Mại cảm giác được Trương Thanh Vân đang gặp phải khó khăn, thế cục thay máu thường ủy, có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Dưới tình huống này mà hắn vẫn còn kéo mình, vì vậy mà tâm tình Trần Mại khá phức tạp.
- Thanh Vân, yên tâm đi, cục công an cứ giao cho tôi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào gây nhiễu loạn. Sau này quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ biết chú ý, những điều này cậu có thể yên tâm.
Trần Mại nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trần Mại, rõ ràng tiểu tử này đã có kinh nghiệm của lão quan trường so với khi còn ở Ung Bình. Xem ra những năm phóng lên sóng gió bươm chải cũng rất xứng đáng, nếu tiếp tục ở lại Ung Bình thì có Trần Vân Sơn che chở, sợ rằng sẽ không được như lúc này.
Sau đó hai người lập tức vào vấn đề trao đổi và bàn luận chi tiết, khi thấy thời gian không còn sớm thì Trần Mại cáo từ.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi dài, hắn duỗi lưng mệt mỏi, đột nhiên những tiếng tút tút vang lên.
Trương Thanh Vân móc điện thoại ra, một cái tin nhắn: "Thanh Vân, tình hình trong huyện rõ ràng anh bị người ta nhìn chằm chằm, người phụ nữ Phương Tiểu Nam không thể coi thường, nàng ta quan hệ rất gần với chủ tịch Âu!"
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lập tức xóa tin nhắn, Chu Tử Hằng quả nhiên có khí độ, lúc này còn biết nhắc nhở mình.
Trương Thanh Vân bóp tàn thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, lần đầu tiên trong lòng có chút khẩn trương. Mình không tiếp xúc nhiều lắm với Âu Hiền Long, nếu thật sự kẻ này có vấn đề thì cục diện chính mình gặp phải sẽ khó hơn gấp chục lần.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau Cảnh Chiến lái xe đưa Trương Thanh Vân đến thị ủy. Hôm nay là hội nghị bí thư, thực tế có thể coi như hội nghị thường ủy mở rộng, tất cả các lãnh đạo huyện, quận và ban ngành quan trọng đều phải tham gia. Đề tài thảo luận chính là tổng kết năm nay và triển vọng vào năm sau, là bước đệm cho hội nghị kinh tế.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng hội nghị thị ủy thì đã thấy nơi đây có rất nhiều người, Vũ Lăng mới trở thành cấp thành phố hơn mười năm trước, có rất ít quận huyện. Trương Thanh Vân vừa vào cửa đã gặp Vương Bình, vì vậy hắn vội vàng tiến lên chào đón.
Vương Bình cười nói:
- Hôm nay tôi chỉ đến đây tham gia công tác dân vụ, vẫn còn chưa đủ tư cách để tham dự hội nghị.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, không ngờ Vương Bình mở miệng lại là một câu như vậy, hắn vội hỏi:
- Thư ký trưởng quá khiêm nhường rồi, anh là lãnh đạo của tôi, nào dám để anh phục vụ? Thừa lúc thường ủy còn chưa tới anh nên giới thiệu sơ qua cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia hội nghị, cũng có chút bất đắc dĩ.
Vương Bình cười ha hả, tất nhiên sẽ không cho rằng những lời nói của Trương Thanh Vân là thật. Nhưng hắn vẫn đưa Trương Thanh Vân xuống giới thiệu cùng vài bí thư quận huyện khác.
Đám người không thể tránh khỏi quá trình chào hỏi, độ tuổi của Trương Thanh Vân làm mọi người rất có cảm hứng, nhưng vì thân phận mà mở lời cũng có chút thận trọng. Dù là như vậy thì Trương Thanh Vân vẫn đủ khả năng ứng phó với đám cáo già này.
Chín giờ sáng thì hội nghị chính thức bắt đầu, tất cả thường ủy đều ngồi vào vị trí, mọi người vỗ tay, Tạ Minh Quân là người mỉm cười xung phong đầu tiên. Sau đó chính là một quá trình trật tự, người đứng thành một hàng, sắp xếp vị trí theo thứ tự thường ủy và cấp bậc để bắt tay với Tạ Minh Quân.
- Cậu đến tham gia đã thổi vào luồng gió mới cho hội nghị, khi thấy cậu thì tôi mới cảm thấy mình đã già.
Khi Tạ Minh Quân bắt tay với Trương Thanh Vân thì cười nói.
- Bí thư Tạ, anh khách khí rồi, như vậy làm tôi có chút căng thẳng!
Trương Thanh Vân vội nói.
Tạ Minh Quân cười ha hả, hắn không nói mà bàn tay chìa về phía bí thư Mã huyện Từ Khê, Âu Hiền Long theo sát phía sau Tạ Minh Quân, nụ cười trên mặt hắn rất thật, bộ dạng thẳng thắn.
- Bí thư nói cậu là luồng gió mới, tôi lại cảm thấy rất thân thiết, cố gắng cho tốt, Tang Chương dù sao cũng có cơ hội.
Âu Hiền Long nói.
Bàn tay Âu Hiền Long rất có lực, Trương Thanh Vân bắt tay với hắn, sau đó cười nói:
- Chủ tịch đã nói có cơ hội thì chắc chắn sẽ có cơ hội, sau này sẽ không để thị ủy thất vọng.
Âu Hiền Long khẽ híp mắt, hắn cười nói:
- Anh đúng thật là, bản lĩnh nói chuyện quả nhiên là đệ nhất. Nếu nói như anh thì trưởng phòng tài chính Phương chỉ còn biết mặc khố mà thôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không tiếp tục mở lời. Đúng lúc này bí thư phụ trách công tác đoàn thể tỉnh ủy đã tiến lên chào đón, quá trình này mỗi người bắt tay đều phải nói đôi lời, vì vậy rất mất thời gian.
Người đi sau cùng chính là chính ủy quân khu, hắn híp mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:
- Khi kết hôn nhớ báo cho tôi biết, người khác thì tôi mặc kệ, tôi muốn đến uống chén rượu mừng.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, lời nói của chính ủy quân khu làm người ta không thể giải thích được. Trương Thanh Vân nghe vào tai thì lòng chấn động, đột nhiên hắn nhớ đến lời nói của tư lệnh Áp Tử Hà, đột nhiên hiểu rõ ý nghĩ của vị chính ủy.
Khi Trương Thanh Vân vẫn còn hơi thất thần thì thường ủy đã ngồi vào vị trí, hội nghị bí thư thành phố Vũ Lăng dưới sự chủ trì của bí thư tỉnh ủy chính thức bắt đầu. Trương Thanh Vân nhìn lướt qua phía sau, mơ hồ có phóng viên, có lẽ là tổ tin tức của đài truyền hình Vũ Lăng. Hắn làm quan lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị có quay phim thời sự, rõ ràng thân phận đã có sự thay đổi.
Dựa theo quy luật thì bí thư, chủ tịch đều là người phát biểu đầu tiên, Trương Thanh Vân thì chăm chú nghiên cứu tư liệu của hội nghị. Những gì Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long phát biểu đều có trong tư liệu, việc Trương Thanh Vân cần phải làm là ghi lại những trọng điểm.
Dù sao Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng nhận chức cũng chưa lâu, cũng chưa hoàn toàn quen thuộc hiện trạng của các ngành trong Vũ Lăng, hắn nhân cơ hội này để làm quen và tiến vào trạng thái vận động.
Tạ Minh Quân phát biểu không dông dài, chủ yếu là nói về vấn đề công tác vài năm sau, vẽ ra một hướng đi vĩ mô. Nhưng bên trong lời nói có rất nhiều số liệu, vì dụ thu chi tài chính của Vũ Lăng, tổng sản lượng ngành du lịch, số lượng du khách, các loại hình hoạt động du lịch. v. v. Trương Thanh Vân ghi những số liệu này vào sổ tay.
Tạ Minh Quân còn nhấn mạnh vấn đề giữ vững trị an xã hội, tăng mạnh pháp chế xây dựng và trấn áp những phần tử phản động, đồng thời cũng đưa ra vụ án về Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa ở huyện Tang Chương.
Trương Thanh Vân rõ ràng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng hắn không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục ghi chép, trong lòng dần cảm nhận được vấn đề định vị của Hoàng Tân Quyền.
Xem ra những biểu hiện trong khoảng thời gian trước của Trương Thanh Vân hắn đã có người không muốn định vị, vụ việc đả kích những phần tử sâu mọt này sợ rằng sẽ còn bị nhắc đến dài dài, phúc họa khó lường.
Nếu người có tâm thì nghe những lời này sẽ cho rằng có kẻ đưa Trương Thanh Vân hắn lên đầu súng. Dù sao đả kích những phần tử sâu mọt cũng không phải danh vọng sáng ngời có thể đeo lên đầu, nếu không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương.
Sau khi Tạ Minh Quân phát biểu xong thì Trương Thanh Vân rất quan tâm đến trọng điểm lời nói của Âu Hiền Long. Trong bài phát biểu của Âu Hiền Long đặt ra hai trọng tâm cơ bản, một là đẩy mạnh hướng của du lịch Vũ Lăng, tạo ra điểm nhấn cho du lịch Vũ Lăng.
Thứ hai chính là vấn đề kêu gọi đầu tư, phát triển kinh tế. Hai trọng điểm này có vẻ đều là chính sách giúp đỡ mở ra tour du lịch phía tây Hoàng Lĩnh, dưới áp lực thế này Trương Thanh Vân hắn liệu có thể hóa giải được không?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không nghĩ rõ ràng cho lắm, nhưng huyện Tang Chương phải phát triển theo con đường của mình, quyền chủ động phải nằm trong tay mình, đó mới là con đường đúng đắn nhất.
Trương Thanh Vân tuyệt đối không thể làm những vụ việc mạo hiểm và mang lại chiến tích ngắn hạn, tuy xã hội đều là những vị quan kéo chiến tích ngắn hạn để được đề bạt, dù là chính quyền địa phương hay thành phố đều có cả, nhưng mình thì hoàn toàn khác. Nếu hắn không phát triển được Tang Chương vì tương lai, vì lâu dài thì chưa nói đến chuyện chặt đứt mối tương quan với Hoàng Tân Quyền, hơn nữa cuộc đời chính trị cũng bị vấy bẩn, sau này đừng hòng ngóc đầu lên.
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân xoay xoay chiếc bật lửa, hắn có chút không yên lòng.
- Báo cáo đồng chí! Cục trưởng công an huyện Tang Chương Trần Mại đến trình diện!
Cửa bị đẩy ra, Trương Thanh Vân đứng trang nghiêm bên ngoài.
Trương Thanh Vân lập tức vứt những lo lắng ra khỏi đầu, hắn híp mắt nhìn Trần Mại nói:
- Sao cậu đến muộn thế?
- Hì hì!
Trần Mại khẽ cười một tiếng, hắn quay đầu ra phía sau rồi vẫy tay:
- Sao em đến chậm như vậy? Mau đến đây, còn thẹn thùng gì nữa, em xem Trương Thanh Vân kìa, người ta bây giờ rất uy phong.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng đứng lên, sau lưng Trần Mại ló ra một cái đầu rồi chợt cười:
- Thanh Vân, còn nhớ em không?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Hai anh chị đúng là tạo ra lỗ hổng quá lớn, hai người đều thiếu nợ tôi đấy nhé, kết hôn mà không cho ai biết. Hiểu Lan, thành thật nói xem có đúng không?
Người đến chính là Ôn Hiểu Lan, là vợ của Trần Mại.
Ôn Hiểu Lan cười cười, nàng có chút xấu hổ. Trần Mại tùy tiện kéo nàng vào phòng rồi nói:
- Không có biện pháp, hôm nay từ Ung Bình đến nhưng bị cha kéo lại giảng dạy một phen, vì vậy mới đến chậm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn về phía Ôn Hiểu Lan rồi nói:
- Thế nào? Em chuẩn bị cùng Trần Mại cắm rễ ở Tang Chương sao?
- Không, nghe nói anh bây giờ là bí thư huyện ủy, em xin nghỉ qua chơi một bữa. Đúng, quả nhiên rất đúng, trong tất cả các bạn học thì anh là người phát triển nhất.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Em đừng nghe những lời mò mẫm của Trần Mại, cậu ấy nói chuyện lúc nào cũng khoa trương, không có gì cũng nói đến mức nở hoa. Đúng rồi, hai người dùng cơm chưa?
- Đã ăn rồi, chỉ sợ phiền đến cậu!
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, sáng mai phải đến phòng tổ chức thị ủy, phó phòng Trác sẽ đưa cậu đến nhận chức, đồng hành cũng có vài tên thường ủy, đều là những thành viên ban ngành mới, cậu cũng làm quen là vừa. Tôi còn phải ở lại đây vài ngày mới quay về.
Trần Mại khẽ thu nụ cười, thân thể cũng thẳng lên, hắn nói:
- Hiểu Lan, em về phòng trước đi, anh cùng Thanh Vân nói chuyện với nhau một lúc.
Trương Thanh Vân nói không cần nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, vì vậy cũng chỉ biết nở nụ cười xin lỗi Ôn Hiểu Lan.
Sau khi Ôn Hiểu Lan rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân nói ra tất cả những tình huống của huyện Tang Chương với Trần Mại, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề.
- Tình hình là như vậy, cậu là người cô đơn, cần phải nắm chắc và phát triển công tác trong cục công an ngay lập tức. Cục công an vừa rồi đã có chuyển biến lớn, thế cục cũng dễ quản lý.
- Nhưng cũng không loại trừ khả năng bên trong còn có những kẻ khó giải quyết, cậu phải lập tức thị uy!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Trần Mại chợt biến đổi, lời nói của Trương Thanh Vân rất nhẹ nhàng linh hoạt nhưng bên trong bùng lên sát khí. Vừa rồi lời nói của Trương Thanh Vân không đả động đến những khó khăn, phần lớn nói về các tình huống trong hệ thống cục công an huyện Tang Chương. Nguồn tại http://
Nhưng Trần Mại cảm giác được Trương Thanh Vân đang gặp phải khó khăn, thế cục thay máu thường ủy, có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Dưới tình huống này mà hắn vẫn còn kéo mình, vì vậy mà tâm tình Trần Mại khá phức tạp.
- Thanh Vân, yên tâm đi, cục công an cứ giao cho tôi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào gây nhiễu loạn. Sau này quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ biết chú ý, những điều này cậu có thể yên tâm.
Trần Mại nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trần Mại, rõ ràng tiểu tử này đã có kinh nghiệm của lão quan trường so với khi còn ở Ung Bình. Xem ra những năm phóng lên sóng gió bươm chải cũng rất xứng đáng, nếu tiếp tục ở lại Ung Bình thì có Trần Vân Sơn che chở, sợ rằng sẽ không được như lúc này.
Sau đó hai người lập tức vào vấn đề trao đổi và bàn luận chi tiết, khi thấy thời gian không còn sớm thì Trần Mại cáo từ.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi dài, hắn duỗi lưng mệt mỏi, đột nhiên những tiếng tút tút vang lên.
Trương Thanh Vân móc điện thoại ra, một cái tin nhắn: "Thanh Vân, tình hình trong huyện rõ ràng anh bị người ta nhìn chằm chằm, người phụ nữ Phương Tiểu Nam không thể coi thường, nàng ta quan hệ rất gần với chủ tịch Âu!"
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lập tức xóa tin nhắn, Chu Tử Hằng quả nhiên có khí độ, lúc này còn biết nhắc nhở mình.
Trương Thanh Vân bóp tàn thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, lần đầu tiên trong lòng có chút khẩn trương. Mình không tiếp xúc nhiều lắm với Âu Hiền Long, nếu thật sự kẻ này có vấn đề thì cục diện chính mình gặp phải sẽ khó hơn gấp chục lần.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau Cảnh Chiến lái xe đưa Trương Thanh Vân đến thị ủy. Hôm nay là hội nghị bí thư, thực tế có thể coi như hội nghị thường ủy mở rộng, tất cả các lãnh đạo huyện, quận và ban ngành quan trọng đều phải tham gia. Đề tài thảo luận chính là tổng kết năm nay và triển vọng vào năm sau, là bước đệm cho hội nghị kinh tế.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng hội nghị thị ủy thì đã thấy nơi đây có rất nhiều người, Vũ Lăng mới trở thành cấp thành phố hơn mười năm trước, có rất ít quận huyện. Trương Thanh Vân vừa vào cửa đã gặp Vương Bình, vì vậy hắn vội vàng tiến lên chào đón.
Vương Bình cười nói:
- Hôm nay tôi chỉ đến đây tham gia công tác dân vụ, vẫn còn chưa đủ tư cách để tham dự hội nghị.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, không ngờ Vương Bình mở miệng lại là một câu như vậy, hắn vội hỏi:
- Thư ký trưởng quá khiêm nhường rồi, anh là lãnh đạo của tôi, nào dám để anh phục vụ? Thừa lúc thường ủy còn chưa tới anh nên giới thiệu sơ qua cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia hội nghị, cũng có chút bất đắc dĩ.
Vương Bình cười ha hả, tất nhiên sẽ không cho rằng những lời nói của Trương Thanh Vân là thật. Nhưng hắn vẫn đưa Trương Thanh Vân xuống giới thiệu cùng vài bí thư quận huyện khác.
Đám người không thể tránh khỏi quá trình chào hỏi, độ tuổi của Trương Thanh Vân làm mọi người rất có cảm hứng, nhưng vì thân phận mà mở lời cũng có chút thận trọng. Dù là như vậy thì Trương Thanh Vân vẫn đủ khả năng ứng phó với đám cáo già này.
Chín giờ sáng thì hội nghị chính thức bắt đầu, tất cả thường ủy đều ngồi vào vị trí, mọi người vỗ tay, Tạ Minh Quân là người mỉm cười xung phong đầu tiên. Sau đó chính là một quá trình trật tự, người đứng thành một hàng, sắp xếp vị trí theo thứ tự thường ủy và cấp bậc để bắt tay với Tạ Minh Quân.
- Cậu đến tham gia đã thổi vào luồng gió mới cho hội nghị, khi thấy cậu thì tôi mới cảm thấy mình đã già.
Khi Tạ Minh Quân bắt tay với Trương Thanh Vân thì cười nói.
- Bí thư Tạ, anh khách khí rồi, như vậy làm tôi có chút căng thẳng!
Trương Thanh Vân vội nói.
Tạ Minh Quân cười ha hả, hắn không nói mà bàn tay chìa về phía bí thư Mã huyện Từ Khê, Âu Hiền Long theo sát phía sau Tạ Minh Quân, nụ cười trên mặt hắn rất thật, bộ dạng thẳng thắn.
- Bí thư nói cậu là luồng gió mới, tôi lại cảm thấy rất thân thiết, cố gắng cho tốt, Tang Chương dù sao cũng có cơ hội.
Âu Hiền Long nói.
Bàn tay Âu Hiền Long rất có lực, Trương Thanh Vân bắt tay với hắn, sau đó cười nói:
- Chủ tịch đã nói có cơ hội thì chắc chắn sẽ có cơ hội, sau này sẽ không để thị ủy thất vọng.
Âu Hiền Long khẽ híp mắt, hắn cười nói:
- Anh đúng thật là, bản lĩnh nói chuyện quả nhiên là đệ nhất. Nếu nói như anh thì trưởng phòng tài chính Phương chỉ còn biết mặc khố mà thôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không tiếp tục mở lời. Đúng lúc này bí thư phụ trách công tác đoàn thể tỉnh ủy đã tiến lên chào đón, quá trình này mỗi người bắt tay đều phải nói đôi lời, vì vậy rất mất thời gian.
Người đi sau cùng chính là chính ủy quân khu, hắn híp mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:
- Khi kết hôn nhớ báo cho tôi biết, người khác thì tôi mặc kệ, tôi muốn đến uống chén rượu mừng.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, lời nói của chính ủy quân khu làm người ta không thể giải thích được. Trương Thanh Vân nghe vào tai thì lòng chấn động, đột nhiên hắn nhớ đến lời nói của tư lệnh Áp Tử Hà, đột nhiên hiểu rõ ý nghĩ của vị chính ủy.
Khi Trương Thanh Vân vẫn còn hơi thất thần thì thường ủy đã ngồi vào vị trí, hội nghị bí thư thành phố Vũ Lăng dưới sự chủ trì của bí thư tỉnh ủy chính thức bắt đầu. Trương Thanh Vân nhìn lướt qua phía sau, mơ hồ có phóng viên, có lẽ là tổ tin tức của đài truyền hình Vũ Lăng. Hắn làm quan lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị có quay phim thời sự, rõ ràng thân phận đã có sự thay đổi.
Dựa theo quy luật thì bí thư, chủ tịch đều là người phát biểu đầu tiên, Trương Thanh Vân thì chăm chú nghiên cứu tư liệu của hội nghị. Những gì Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long phát biểu đều có trong tư liệu, việc Trương Thanh Vân cần phải làm là ghi lại những trọng điểm.
Dù sao Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng nhận chức cũng chưa lâu, cũng chưa hoàn toàn quen thuộc hiện trạng của các ngành trong Vũ Lăng, hắn nhân cơ hội này để làm quen và tiến vào trạng thái vận động.
Tạ Minh Quân phát biểu không dông dài, chủ yếu là nói về vấn đề công tác vài năm sau, vẽ ra một hướng đi vĩ mô. Nhưng bên trong lời nói có rất nhiều số liệu, vì dụ thu chi tài chính của Vũ Lăng, tổng sản lượng ngành du lịch, số lượng du khách, các loại hình hoạt động du lịch. v. v. Trương Thanh Vân ghi những số liệu này vào sổ tay.
Tạ Minh Quân còn nhấn mạnh vấn đề giữ vững trị an xã hội, tăng mạnh pháp chế xây dựng và trấn áp những phần tử phản động, đồng thời cũng đưa ra vụ án về Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa ở huyện Tang Chương.
Trương Thanh Vân rõ ràng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng hắn không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục ghi chép, trong lòng dần cảm nhận được vấn đề định vị của Hoàng Tân Quyền.
Xem ra những biểu hiện trong khoảng thời gian trước của Trương Thanh Vân hắn đã có người không muốn định vị, vụ việc đả kích những phần tử sâu mọt này sợ rằng sẽ còn bị nhắc đến dài dài, phúc họa khó lường.
Nếu người có tâm thì nghe những lời này sẽ cho rằng có kẻ đưa Trương Thanh Vân hắn lên đầu súng. Dù sao đả kích những phần tử sâu mọt cũng không phải danh vọng sáng ngời có thể đeo lên đầu, nếu không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương.
Sau khi Tạ Minh Quân phát biểu xong thì Trương Thanh Vân rất quan tâm đến trọng điểm lời nói của Âu Hiền Long. Trong bài phát biểu của Âu Hiền Long đặt ra hai trọng tâm cơ bản, một là đẩy mạnh hướng của du lịch Vũ Lăng, tạo ra điểm nhấn cho du lịch Vũ Lăng.
Thứ hai chính là vấn đề kêu gọi đầu tư, phát triển kinh tế. Hai trọng điểm này có vẻ đều là chính sách giúp đỡ mở ra tour du lịch phía tây Hoàng Lĩnh, dưới áp lực thế này Trương Thanh Vân hắn liệu có thể hóa giải được không?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không nghĩ rõ ràng cho lắm, nhưng huyện Tang Chương phải phát triển theo con đường của mình, quyền chủ động phải nằm trong tay mình, đó mới là con đường đúng đắn nhất.
Trương Thanh Vân tuyệt đối không thể làm những vụ việc mạo hiểm và mang lại chiến tích ngắn hạn, tuy xã hội đều là những vị quan kéo chiến tích ngắn hạn để được đề bạt, dù là chính quyền địa phương hay thành phố đều có cả, nhưng mình thì hoàn toàn khác. Nếu hắn không phát triển được Tang Chương vì tương lai, vì lâu dài thì chưa nói đến chuyện chặt đứt mối tương quan với Hoàng Tân Quyền, hơn nữa cuộc đời chính trị cũng bị vấy bẩn, sau này đừng hòng ngóc đầu lên.