Trương Thanh Vân biết rất rõ cục diện trước mắt, huyện Từ Khê muốn nắm vụ việc mỏ quặng xã Tam Môn Dục để ép huyện Tang Chương đi vào khuôn khổ. Chỉ cần huyện Tang Chương lui ra phía sau thì đám người này sẽ liên hợp tiến lên, vì một mỏ quặng không thể nào so sánh về giá trị với tour du lịch sắp được mở.
Nếu Từ Khê có thể nắm bắt được hạng mục du lịch này thì chính sách phát triển du lịch dân tộc của bọn họ có thể tăng gấp đôi về số lượng và chất lượng, điều này có thể giải thích vì sao Tiếu Nguyệt Sinh lại khoa trương như vậy, hắn hy vọng Trương Thanh Vân nổi nóng để mượn cớ, vì vậy mới có cơ hội đi gây rối.
Trước khi Trương Thanh Vân họp mặt với mọi người thì đã tiếp nhận điện thoại, đồng thời cũng gọi một cuộc điện thoại. Thư ký trưởng thị ủy Hầu Quốc Trụ gọi điện đến, hắn nói chuyện này ồn ào rất lớn, lãnh đạo thị ủy đều kinh động, hắn muốn Trương Thanh Vân lập tức lên thị ủy giải trình sự việc.
Trương Thanh Vân nói mình đang liên hệ với huyện Từ Khê, phải dùng hết tất cả sức lực mới đẩy cuộc họp về phía sau năm ngày. Vì Trương Thanh Vân biết rõ lúc này đi thị ủy cũng đã muộn, lúc này nhà máy khai thác khoáng và huyện Từ Khê đã đồng lòng, hơn nữa người ta cũng có chuẩn bị, chắc chắn đã khơi thông các mối quan hệ trên thị ủy, lúc này mình lên chẳng phải sẽ trở thành bánh bao nhân thịt sao?
Sau khi suy xét kỹ thì Trương Thanh Vân quyết định đi nước cờ mạo hiểm, hắn đến thiên cung đại náo, sau đó kéo cục diện xuống thủy cung làm lớn chuyện, sau đó mới cân nhắc xử lý.
- Mạnh Tử, hôm nay phóng viên sẽ đến, cậu phụ trách tiếp đón bọn họ, đưa bọn họ đi bệnh viện gặp mặt phỏng vấn các công nhân mỏ quặng. Cậu không cần xen vào chuyện phỏng vấn, chính bọn họ sẽ sắp xếp, nhớ kỹ nhất định phải đảm bảo an toàn cho phóng viên.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói.
- Phóng viên sao?
Trần Mại chợt kinh ngạc:
- Phóng viên ở đâu?
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị:
- Không những có phóng viên mà còn có đại biểu quốc hội của tỉnh, chúng ta nhất định phải đưa sự kiện này định tính rằng có kẻ muốn gây nhiễu loạn trật tự xã hội, không cần phải quan tâm đến vấn đề mỏ khoáng thuộc về ai. Cậu cần phải nắm chặt không buông, như vậy chúng ta mới có cơ hội.
- Hiểu rõ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện thật tốt, đám người Từ Khê cũng sẽ biết tay.
Trần Mại dùng giọng tức giận nói, hắn lại nhướng mày:
- Như vậy thôi à? Bọn họ không cần giải thích gì sao? Ai phải ai không phải, kẻ nào có thể nói cho rõ ràng?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Trần Mại rồi đột nhiên mỉm cười:
- Cậu nhìn lại mình kìa, cậu chỉ cần quan tâm đến việc của chính mình, không cần nhiều lời.
Trần Mại gật đầu, hắn co quắp miệng rồi lầm bầm:
- Thần thần bí bí, cũng không biết cậu định làm gì.
Trương Thanh Vân không để ý đến Trần Mại mà trực tiếp tiến ra khỏi cửa đi xuống lầu, đám người bên dưới đang chờ hắn, Cảnh Chiến lái xe, Trương Thanh Vân cười nói:
- Lần này tôi sẽ chọn tuyến đường đi sang Từ Khê, nhìn cảnh tượng Từ Khê, cũng coi như du lịch một chuyến miễn phí.
Trương Thanh Vân nói xong thì phất tay với mọi người, sau đó ngồi lên xe, Cảnh Chiến chậm rãi lái xe ra khỏi ủy ban xã.
Huyện Từ Khê quả nhiên giàu có hơn Tang Chương, còn chưa đến huyện thành Từ Khê thì đường sá đã bằng lì, đi thêm một đoạn thì Trương Thanh Vân thấy được một thôn xóm mang đậm tính dân tộc. Hắn hỏi người thì biết đây chính là Tẩu Mã Hà, hạng mục du lịch của Từ Khê sẽ được phát triển ở đây.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra xem, sau đó bảo Cảnh Chiến đổ xe lại, hắn nói:
- Chúng ta vào trong thị trấn dạo chơi, nơi đây sắp mở khu du lịch đấy.
Trương Thanh Vân đặt điện thoại bên tai, bên trong vang lên những tiếng cười khanh khách:
- Bí thư Thanh Vân, bây giờ anh đang ở đâu?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Nghê Thu Nguyệt gọi điện đến, hắn nhìn sang Cảnh Chiến, lúc này Cảnh Chiến vội vàng tiến lên giữ vững khoảng cách.
- Em đang ở đâu? Có thể nói cho anh biết em có liên quan gì đến vụ việc mỏ khoáng lần này hay không?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
- Anh nói gì vậy? Cái gì là liên quan, huyện Từ Khê có một hạng mục du lịch lớn như vậy, không có bóng dáng của chúng em sao? Nhưng em không biết đến vấn đề mỏ quặng Tam Môn Dục, anh đừng quên ở Vũ Lăng còn có Khâu công tử.
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ngán ngẫm nói.
Tròng mắt Trương Thanh Vân hơi híp lại, Khâu công tử? Khâu Hâm à? Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Nghê Thu Nguyệt lại nói:
- Sao vậy? Có phiền phức rồi à? Lúc này anh thành danh nhân ở Vũ Lăng rồi, người tố cáo anh cũng hơi nhiều đấy nhé.
- Rất vinh hạnh, em gọi điện thoại chỉ để mỉa mai anh thôi sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Anh đúng là đáng chết!
Nghê Thu Nguyệt rù rì nói:
- Em mà mỉa mai anh sao? Đều vì anh mà nóng lòng muốn chết đây nè. Cưng à, nghĩ biện pháp đi, không nên để người ta đưa lên đầu súng.
Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp, hắn cười ha hả nói:
- Đưa lên đầu súng sao? Hì hì, anh không quan tâm đến nhiều vấn đề như vậy, anh chỉ biết Tang Chương là của mình, kẻ nào muốn lùa tay vào Tang Chương thì đừng trách anh không khách khí. Lúc này anh đang ở thị trấn Tẩu Mã Hà của Từ Khê, nơi đây làm việc với hiệu suất rất cao, tài chính bên trên chưa rót xuống mà hạng mục đã được khởi động rồi.
- Anh, rốt cuộc anh muốn làm trò quỷ gì?
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ngạc nhiên nói. Nàng biết rõ Trương Thanh Vân, nhưng lúc này tình cảnh ở Từ Khê chỉ có thể dùng từ quỷ dị mới hình dung được, mỗi khi Trương Thanh Vân hành động quỷ dị thì mục tiêu của hắn chắc chắn sẽ gặp phải tai ương.
Khi thấy Nghê Thu Nguyệt nôn nóng thì trong lòng Trương Thanh Vân rất vui sướng, hắn dùng giọng vui đùa nói:
- Không nói cho em biết, đừng quên lúc này chúng ta là địch mà không phải là bạn.
Nói xong Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại, thân thể không khỏi nóng lên. Nghê Thu Nguyệt đúng là, với tính tình của nàng thì ở Vũ Lăng sẽ lập tức tìm đến mình.
Trương Thanh Vân đột nhiên nhìn Cảnh Chiến, vẻ mặt trở nên cứng đờ rồi thầm mắng mình suy nghĩ nhiều thứ vẩn vơ. Thân phận của mình lúc này thế nào? Có Cảnh Chiến ở bên cạnh thì có thể làm ăn được gì với Nghê Thu Nguyệt sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức hỏi:
- Bưu Tử, lái xe một vòng quanh thị trấn rồi chúng ta đến huyện thành Từ Khê.
Thị trấn Tẩu Mã Hà quả nhiên xinh đẹp, cầu nhỏ, nước chảy róc rách, nhà sàn, trải qua cải tạo thì quả thật có giá trị du lịch rất cao. Trương Thanh Vân đi vào trong thị trấn thì thấy khắp nơi đều đang thi công.
Con đường lớn trong Tẩu Mã Hà đang được xây dựng, rất nhiều ngôi nhà phải di dời, vật liệu gỗ xây dựng nhà sàn chất thành đống, khắp nơi đều là nhân viên đo đạc bản đồ.
Trương Thanh Vân lựa chọn một địa phương rồi bước xuống xe, hắn nhìn thấy có hai nhân viên đang đo đạc bản đồ. Hắn giả vờ bước đến rồi ho khan một tiếng thu hút sự chú ý, sau đó móc thuốc ra mời.
- Chào hai anh, mời hút điếu thuốc.
Hai người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau khi thấy thuốc thơm, cách ăn mặc của Trương Thanh Vân cũng khá thể hiện, vì vậy vẻ mặt cũng trở nên thân thiện hơn.
- Các anh thật nhiệt tình, tháng trước tôi qua đây còn chưa thấy gì, sao bây giờ lại khởi động nhanh như vậy? Chẳng lẽ hiệu suất làm việc của chính phủ bây giờ đã nhanh thế này rồi sao?
Trương Thanh Vân giả vờ tùy ý hỏi một câu.
- Hì hì!
Một người còn trẻ tuổi nói:
- Trời không sợ đất không sợ chỉ sợ đảng ủy nhìn chằm chằm, lãnh đạo đã coi trọng thì chuyện gì làm mà chẳng nhanh?
- À, à, nhưng nghe nói hạng mục du lịch này còn chưa có tài chính mà?
- Hừ, đã sớm có từ lâu, thậm chí còn tranh giành nhau. Nói thật nhé, hạng mục này đã được công ty chúng tôi tiếp nhận hơn nửa năm trước rồi đấy.
Tên thanh niên dùng giọng đắc ý nói.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn híp mắt nhìn, đột nhiên dư quang khóe mắt nhìn thấy một chiếc BMW màu hồng chậm rãi chạy qua bên đường.
Trương Thanh Vân lập tức thức thời chấm dứt câu chuyện, hắn chậm rãi giả vờ tiến về chiếc xe của mình. Chiếc BMW chậm rãi chạy qua, Trương Thanh Vân liếc thấy một hình bóng quen thuộc, là Phương Tiểu Nam.
- Bưu Tử, lái xe, chúng ta chạy đến huyện thành Từ Khê!
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, người phụ nữ kia không phát hiện ra hắn thì quá tốt. Người này là yêu quái, sợ rằng nguyên nhân rối loạn ở Tang Chương cũng xuất phát từ chính nàng.
- Sao còn chưa đi?
Trương Thanh Vân nhắm mắt dưỡng thần rồi dùng giọng lười biếng nói.
- Anh, phía trước có xe!
- Sao?
Trương Thanh Vân trợn mắt, một chiếc xe màu hồng phóng ngược lại, Phương Tiểu Nam đã đi đến.
Hai tiếng kèn xe vang lên, Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xuống, hắn híp mắt dùng cái nhìn bình tĩnh đảo về phía Phương Tiểu Nam.
- Ủa? Đây không phải là bí thư Trương sao? Sao lại nhàn nhã như vậy? Đi đến Từ Khê dạo chơi à?
Phương Tiểu Nam dùng giọng ngọt ngào nói, nàng có vẻ khá bất ngờ.
- Nông dân vào thành phố, đi qua Từ Khê xem có học hỏi được chút kin nghiệm nào không.
Trương Thanh Vân nói, hắn cười có chút cứng nhắc, xem ra không muốn nói chuyện.
Phương Tiểu Nam nheo mắt, bên trong lóe lên cái nhìn đắc ý, nàng nói:
- Phải không đấy? Nếu không có gì thì tôi đưa anh đi dạo nhé? Công ty của chúng tôi đang chủ lực thi công ở nơi đây.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân bật cười nói:
- Không dám, chúng ta cô nam quả nữ, đi dã ngoại chẳng bằng đi chung đường. Tôi cũng hy vọng con đường của cô có thể thông thoáng và thuận lợi.
Những lời nói của Trương Thanh Vân rất ngả ngớn, thậm chí còn có ý nghĩ khác, dùng từ cũng rất không tôn trọng. Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt phát lạnh, nàng hừ một tiếng rồi nói:
- Vũ Lăng dù sao cũng không phải nơi khác, nếu cứ như bí thư Trương thì rất nguy hiểm, làm việc phải theo thế cục, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng đã biết chắc chuyện mỏ khoáng là do Phương Tiểu Nam này giở trò, vì vậy mà cảm thấy rất chán ghét, hắn thản nhiên nói:
- Tôi cho rằng cô phải đến học ở trường đảng thị ủy, nếu mở du lịch cũng không thích hợp với tài hoa của cô.
Trương Thanh Vân nói xong thì dùng giọng trầm thấp quát lên:
- Lái xe.
- Bốp!
Phương Tiểu Nam nhìn chiếc xe Trương Thanh Vân biến mất trước mặt mà dung tay đập mạnh lên tấm kiếng, vẻ mặt nàng tái nhợt. Trương Thanh Vân này quá cuồng ngạo, có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.
- Để xem anh còn kiêu ngạo được bao lâu!
Phương Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, nàng biết mình là trời ở Vũ Lăng, dù là cậu ấm ở tỉnh thành cũng phải nể mặt vài phần, kẻ nào dám đối nghịch với mình thì coi như là chán sống.
Một lúc lâu sau gương mặt Phương Tiểu Nam mới lộ ra vẻ tàn nhẫn, nàng lấy điện thoại, bấm số, gọi điện.
- Anh Tiếu à? Anh kêu gọi đám thợ mỏ kéo lên phòng lao động gây náo loạn. À, không, để lại một nửa ở lại Tam Môn Dục, để bọn họ ngồi trước ủy ban xã, để bọn họ gây loạn!
Phương Tiểu Nam dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Điều này...Điều này...
Bên kia truyền đến những âm thanh ấp úng.
Không để người trong điện thoại nói hết lời, Phương Tiểu Nam tắt điện thoại rồi tiện tay quăng đi, điện thoại rơi xuống sàn, nàng cũng không quan tâm. Nàng khởi động xe, động cơ gầm rú sau đó phóng đi như ác thú, đám người đang làm việc trên đường lập tức chạy tứ tán.
Nếu Từ Khê có thể nắm bắt được hạng mục du lịch này thì chính sách phát triển du lịch dân tộc của bọn họ có thể tăng gấp đôi về số lượng và chất lượng, điều này có thể giải thích vì sao Tiếu Nguyệt Sinh lại khoa trương như vậy, hắn hy vọng Trương Thanh Vân nổi nóng để mượn cớ, vì vậy mới có cơ hội đi gây rối.
Trước khi Trương Thanh Vân họp mặt với mọi người thì đã tiếp nhận điện thoại, đồng thời cũng gọi một cuộc điện thoại. Thư ký trưởng thị ủy Hầu Quốc Trụ gọi điện đến, hắn nói chuyện này ồn ào rất lớn, lãnh đạo thị ủy đều kinh động, hắn muốn Trương Thanh Vân lập tức lên thị ủy giải trình sự việc.
Trương Thanh Vân nói mình đang liên hệ với huyện Từ Khê, phải dùng hết tất cả sức lực mới đẩy cuộc họp về phía sau năm ngày. Vì Trương Thanh Vân biết rõ lúc này đi thị ủy cũng đã muộn, lúc này nhà máy khai thác khoáng và huyện Từ Khê đã đồng lòng, hơn nữa người ta cũng có chuẩn bị, chắc chắn đã khơi thông các mối quan hệ trên thị ủy, lúc này mình lên chẳng phải sẽ trở thành bánh bao nhân thịt sao?
Sau khi suy xét kỹ thì Trương Thanh Vân quyết định đi nước cờ mạo hiểm, hắn đến thiên cung đại náo, sau đó kéo cục diện xuống thủy cung làm lớn chuyện, sau đó mới cân nhắc xử lý.
- Mạnh Tử, hôm nay phóng viên sẽ đến, cậu phụ trách tiếp đón bọn họ, đưa bọn họ đi bệnh viện gặp mặt phỏng vấn các công nhân mỏ quặng. Cậu không cần xen vào chuyện phỏng vấn, chính bọn họ sẽ sắp xếp, nhớ kỹ nhất định phải đảm bảo an toàn cho phóng viên.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói.
- Phóng viên sao?
Trần Mại chợt kinh ngạc:
- Phóng viên ở đâu?
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị:
- Không những có phóng viên mà còn có đại biểu quốc hội của tỉnh, chúng ta nhất định phải đưa sự kiện này định tính rằng có kẻ muốn gây nhiễu loạn trật tự xã hội, không cần phải quan tâm đến vấn đề mỏ khoáng thuộc về ai. Cậu cần phải nắm chặt không buông, như vậy chúng ta mới có cơ hội.
- Hiểu rõ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện thật tốt, đám người Từ Khê cũng sẽ biết tay.
Trần Mại dùng giọng tức giận nói, hắn lại nhướng mày:
- Như vậy thôi à? Bọn họ không cần giải thích gì sao? Ai phải ai không phải, kẻ nào có thể nói cho rõ ràng?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Trần Mại rồi đột nhiên mỉm cười:
- Cậu nhìn lại mình kìa, cậu chỉ cần quan tâm đến việc của chính mình, không cần nhiều lời.
Trần Mại gật đầu, hắn co quắp miệng rồi lầm bầm:
- Thần thần bí bí, cũng không biết cậu định làm gì.
Trương Thanh Vân không để ý đến Trần Mại mà trực tiếp tiến ra khỏi cửa đi xuống lầu, đám người bên dưới đang chờ hắn, Cảnh Chiến lái xe, Trương Thanh Vân cười nói:
- Lần này tôi sẽ chọn tuyến đường đi sang Từ Khê, nhìn cảnh tượng Từ Khê, cũng coi như du lịch một chuyến miễn phí.
Trương Thanh Vân nói xong thì phất tay với mọi người, sau đó ngồi lên xe, Cảnh Chiến chậm rãi lái xe ra khỏi ủy ban xã.
Huyện Từ Khê quả nhiên giàu có hơn Tang Chương, còn chưa đến huyện thành Từ Khê thì đường sá đã bằng lì, đi thêm một đoạn thì Trương Thanh Vân thấy được một thôn xóm mang đậm tính dân tộc. Hắn hỏi người thì biết đây chính là Tẩu Mã Hà, hạng mục du lịch của Từ Khê sẽ được phát triển ở đây.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra xem, sau đó bảo Cảnh Chiến đổ xe lại, hắn nói:
- Chúng ta vào trong thị trấn dạo chơi, nơi đây sắp mở khu du lịch đấy.
Trương Thanh Vân đặt điện thoại bên tai, bên trong vang lên những tiếng cười khanh khách:
- Bí thư Thanh Vân, bây giờ anh đang ở đâu?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Nghê Thu Nguyệt gọi điện đến, hắn nhìn sang Cảnh Chiến, lúc này Cảnh Chiến vội vàng tiến lên giữ vững khoảng cách.
- Em đang ở đâu? Có thể nói cho anh biết em có liên quan gì đến vụ việc mỏ khoáng lần này hay không?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
- Anh nói gì vậy? Cái gì là liên quan, huyện Từ Khê có một hạng mục du lịch lớn như vậy, không có bóng dáng của chúng em sao? Nhưng em không biết đến vấn đề mỏ quặng Tam Môn Dục, anh đừng quên ở Vũ Lăng còn có Khâu công tử.
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ngán ngẫm nói.
Tròng mắt Trương Thanh Vân hơi híp lại, Khâu công tử? Khâu Hâm à? Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Nghê Thu Nguyệt lại nói:
- Sao vậy? Có phiền phức rồi à? Lúc này anh thành danh nhân ở Vũ Lăng rồi, người tố cáo anh cũng hơi nhiều đấy nhé.
- Rất vinh hạnh, em gọi điện thoại chỉ để mỉa mai anh thôi sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Anh đúng là đáng chết!
Nghê Thu Nguyệt rù rì nói:
- Em mà mỉa mai anh sao? Đều vì anh mà nóng lòng muốn chết đây nè. Cưng à, nghĩ biện pháp đi, không nên để người ta đưa lên đầu súng.
Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp, hắn cười ha hả nói:
- Đưa lên đầu súng sao? Hì hì, anh không quan tâm đến nhiều vấn đề như vậy, anh chỉ biết Tang Chương là của mình, kẻ nào muốn lùa tay vào Tang Chương thì đừng trách anh không khách khí. Lúc này anh đang ở thị trấn Tẩu Mã Hà của Từ Khê, nơi đây làm việc với hiệu suất rất cao, tài chính bên trên chưa rót xuống mà hạng mục đã được khởi động rồi.
- Anh, rốt cuộc anh muốn làm trò quỷ gì?
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ngạc nhiên nói. Nàng biết rõ Trương Thanh Vân, nhưng lúc này tình cảnh ở Từ Khê chỉ có thể dùng từ quỷ dị mới hình dung được, mỗi khi Trương Thanh Vân hành động quỷ dị thì mục tiêu của hắn chắc chắn sẽ gặp phải tai ương.
Khi thấy Nghê Thu Nguyệt nôn nóng thì trong lòng Trương Thanh Vân rất vui sướng, hắn dùng giọng vui đùa nói:
- Không nói cho em biết, đừng quên lúc này chúng ta là địch mà không phải là bạn.
Nói xong Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại, thân thể không khỏi nóng lên. Nghê Thu Nguyệt đúng là, với tính tình của nàng thì ở Vũ Lăng sẽ lập tức tìm đến mình.
Trương Thanh Vân đột nhiên nhìn Cảnh Chiến, vẻ mặt trở nên cứng đờ rồi thầm mắng mình suy nghĩ nhiều thứ vẩn vơ. Thân phận của mình lúc này thế nào? Có Cảnh Chiến ở bên cạnh thì có thể làm ăn được gì với Nghê Thu Nguyệt sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức hỏi:
- Bưu Tử, lái xe một vòng quanh thị trấn rồi chúng ta đến huyện thành Từ Khê.
Thị trấn Tẩu Mã Hà quả nhiên xinh đẹp, cầu nhỏ, nước chảy róc rách, nhà sàn, trải qua cải tạo thì quả thật có giá trị du lịch rất cao. Trương Thanh Vân đi vào trong thị trấn thì thấy khắp nơi đều đang thi công.
Con đường lớn trong Tẩu Mã Hà đang được xây dựng, rất nhiều ngôi nhà phải di dời, vật liệu gỗ xây dựng nhà sàn chất thành đống, khắp nơi đều là nhân viên đo đạc bản đồ.
Trương Thanh Vân lựa chọn một địa phương rồi bước xuống xe, hắn nhìn thấy có hai nhân viên đang đo đạc bản đồ. Hắn giả vờ bước đến rồi ho khan một tiếng thu hút sự chú ý, sau đó móc thuốc ra mời.
- Chào hai anh, mời hút điếu thuốc.
Hai người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau khi thấy thuốc thơm, cách ăn mặc của Trương Thanh Vân cũng khá thể hiện, vì vậy vẻ mặt cũng trở nên thân thiện hơn.
- Các anh thật nhiệt tình, tháng trước tôi qua đây còn chưa thấy gì, sao bây giờ lại khởi động nhanh như vậy? Chẳng lẽ hiệu suất làm việc của chính phủ bây giờ đã nhanh thế này rồi sao?
Trương Thanh Vân giả vờ tùy ý hỏi một câu.
- Hì hì!
Một người còn trẻ tuổi nói:
- Trời không sợ đất không sợ chỉ sợ đảng ủy nhìn chằm chằm, lãnh đạo đã coi trọng thì chuyện gì làm mà chẳng nhanh?
- À, à, nhưng nghe nói hạng mục du lịch này còn chưa có tài chính mà?
- Hừ, đã sớm có từ lâu, thậm chí còn tranh giành nhau. Nói thật nhé, hạng mục này đã được công ty chúng tôi tiếp nhận hơn nửa năm trước rồi đấy.
Tên thanh niên dùng giọng đắc ý nói.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn híp mắt nhìn, đột nhiên dư quang khóe mắt nhìn thấy một chiếc BMW màu hồng chậm rãi chạy qua bên đường.
Trương Thanh Vân lập tức thức thời chấm dứt câu chuyện, hắn chậm rãi giả vờ tiến về chiếc xe của mình. Chiếc BMW chậm rãi chạy qua, Trương Thanh Vân liếc thấy một hình bóng quen thuộc, là Phương Tiểu Nam.
- Bưu Tử, lái xe, chúng ta chạy đến huyện thành Từ Khê!
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, người phụ nữ kia không phát hiện ra hắn thì quá tốt. Người này là yêu quái, sợ rằng nguyên nhân rối loạn ở Tang Chương cũng xuất phát từ chính nàng.
- Sao còn chưa đi?
Trương Thanh Vân nhắm mắt dưỡng thần rồi dùng giọng lười biếng nói.
- Anh, phía trước có xe!
- Sao?
Trương Thanh Vân trợn mắt, một chiếc xe màu hồng phóng ngược lại, Phương Tiểu Nam đã đi đến.
Hai tiếng kèn xe vang lên, Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xuống, hắn híp mắt dùng cái nhìn bình tĩnh đảo về phía Phương Tiểu Nam.
- Ủa? Đây không phải là bí thư Trương sao? Sao lại nhàn nhã như vậy? Đi đến Từ Khê dạo chơi à?
Phương Tiểu Nam dùng giọng ngọt ngào nói, nàng có vẻ khá bất ngờ.
- Nông dân vào thành phố, đi qua Từ Khê xem có học hỏi được chút kin nghiệm nào không.
Trương Thanh Vân nói, hắn cười có chút cứng nhắc, xem ra không muốn nói chuyện.
Phương Tiểu Nam nheo mắt, bên trong lóe lên cái nhìn đắc ý, nàng nói:
- Phải không đấy? Nếu không có gì thì tôi đưa anh đi dạo nhé? Công ty của chúng tôi đang chủ lực thi công ở nơi đây.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân bật cười nói:
- Không dám, chúng ta cô nam quả nữ, đi dã ngoại chẳng bằng đi chung đường. Tôi cũng hy vọng con đường của cô có thể thông thoáng và thuận lợi.
Những lời nói của Trương Thanh Vân rất ngả ngớn, thậm chí còn có ý nghĩ khác, dùng từ cũng rất không tôn trọng. Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt phát lạnh, nàng hừ một tiếng rồi nói:
- Vũ Lăng dù sao cũng không phải nơi khác, nếu cứ như bí thư Trương thì rất nguy hiểm, làm việc phải theo thế cục, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng đã biết chắc chuyện mỏ khoáng là do Phương Tiểu Nam này giở trò, vì vậy mà cảm thấy rất chán ghét, hắn thản nhiên nói:
- Tôi cho rằng cô phải đến học ở trường đảng thị ủy, nếu mở du lịch cũng không thích hợp với tài hoa của cô.
Trương Thanh Vân nói xong thì dùng giọng trầm thấp quát lên:
- Lái xe.
- Bốp!
Phương Tiểu Nam nhìn chiếc xe Trương Thanh Vân biến mất trước mặt mà dung tay đập mạnh lên tấm kiếng, vẻ mặt nàng tái nhợt. Trương Thanh Vân này quá cuồng ngạo, có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.
- Để xem anh còn kiêu ngạo được bao lâu!
Phương Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, nàng biết mình là trời ở Vũ Lăng, dù là cậu ấm ở tỉnh thành cũng phải nể mặt vài phần, kẻ nào dám đối nghịch với mình thì coi như là chán sống.
Một lúc lâu sau gương mặt Phương Tiểu Nam mới lộ ra vẻ tàn nhẫn, nàng lấy điện thoại, bấm số, gọi điện.
- Anh Tiếu à? Anh kêu gọi đám thợ mỏ kéo lên phòng lao động gây náo loạn. À, không, để lại một nửa ở lại Tam Môn Dục, để bọn họ ngồi trước ủy ban xã, để bọn họ gây loạn!
Phương Tiểu Nam dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Điều này...Điều này...
Bên kia truyền đến những âm thanh ấp úng.
Không để người trong điện thoại nói hết lời, Phương Tiểu Nam tắt điện thoại rồi tiện tay quăng đi, điện thoại rơi xuống sàn, nàng cũng không quan tâm. Nàng khởi động xe, động cơ gầm rú sau đó phóng đi như ác thú, đám người đang làm việc trên đường lập tức chạy tứ tán.