Hiệu suất làm việc của khách sạn rất cao, chỉ trong khoảnh khắc đã sắp xếp phòng, ba người tiến vào, gọi chút thức ăn, mỗi người một ly cà phê. Trương Thanh Vân nhân tiện nói:
- Có chuyện gì anh cứ nói, tôi cũng không khách khí!
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt run rẩy, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Chuyện mỏ quặng...Tôi có lời xin lỗi, đó là sản nghiệp của tôi, Tiếu Nguyệt Sinh kia có mắt không tròng lại cùng đám người huyện Từ Khê hãm hại huyện Tang Chương, mong anh giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ một đường sống.
Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, hắn chậm rãi đặt ly cà phê xuống, Khâu Hâm có thể nói như vậy rõ ràng rất khó khăn, như thế này có khác nào cởi áo nhận đòn roi?
Trương Thanh Vân híp mắt rồi nhìn Phương Tiểu Nam nói;
- Lần này phải cảm ơn Khâu công tử, tôi còn cho rằng đám người bên mỏ quặng không tốt đẹp gì, cho nên, hì hì...
Trương Thanh Vân cười có chút âm trầm:
- Vì vậy tôi chuẩn bị dạy bảo một phen!
Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi nhìn Khâu Hâm nói:
- Anh nói thật cho tôi biết, có phải anh bị kẻ nào châm chọc không?
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam thoáng trở nên rất khó coi, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại chẳng nể mặt như vậy, đã bôi đen mặt nàng. Vì vậy mặt Phương Tiểu Nam đỏ hồng, hận ý của nàng với Trương Thanh Vân càng sâu sắc. Nàng thầm nghĩ chỉ cần vượt qua cửa ải lần này thì bà đây sẽ tiếp tục tranh đấu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Thanh Vân, chuyện lần này không thể trách Phương tiểu thư, là sơ sót của tôi!
Khâu Hâm khoát tay nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt cũng dần trở nên âm trầm. Hắn dùng ánh mắt như chim ưng rình mồi nhìn Khâu Hâm, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, nào ngờ một lúc lâu sau Trương Thanh Vân lại nói:
- Anh cũng rất khó khăn, nếu sớm biết anh có liên quan thì tôi đã đến nói chuyện. Tôi còn tưởng rằng tour du lịch văn hóa dân tộc lần này là của Phương tiểu thư và Cao gia, vậy thì tốt, mọi chuyện vẫn còn nằm trong phạm vi, nếu không thì hậu quả sẽ khó đoán trước.
Khâu Hâm lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân, có nhiều ý nghĩ đan xen trong đầu, hắn nghĩ rằng đối phương đang giả vờ, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đối phương không biết có mình ở bên trong, dù sao đối thủ của Trương Thanh Vân cũng là Cao gia và Triệu gia.
Nhưng Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng tỏ vẻ rất bất mãn với Khâu Hâm hắn, đồng thời may mà hắn không lộn xộn. Nếu không thì chỉ cần nghe giọng điệu của Trương Thanh Vân là biết hắn hoàn toàn có thể ra tay đánh cược một lần, hơn nữa với vẻ mặt nhàn nhã thì không biết trong tay còn bao nhiêu quân cờ.
Khâu Hâm hắn, Nghê Thu Nguyệt và Phương Tiểu Nam nắm bắt được hạng mục du lịch văn hóa dân tộc làm rất nhiều người đỏ mắt, nếu Trương Thanh Vân khơi ra thì đám người kia sẽ không ngại đục nước béo cò giữa tình hình hỗn loạn.
Nếu thật sự là như vậy thì rõ ràng Trương Thanh Vân đã dùng một phương pháp "vua cũng thua thằng liều", với kinh nghiệm và thế lực của Khâu gia ở Vũ Lăng thì kết quả thế nào khó thể đoán trước.
Khâu Hâm vừa nghĩ đến đây thì nghiêm mặt nói:
- Thanh Vân, cám ơn anh đã nể tình, việc này tôi sẽ hoàn toàn ép xuống. Xét thấy tình hình huyện Tang Chương khá yếu kém, công ty chúng tôi cũng tình nguyện xuất ra chút tài chính hỗ trợ dân nghèo.
- Đồng thời cũng tặng cho huyện ủy Tang Chương một chiếc Audi dùng vào những chuyện tiếp đón, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn nói:
- Công tử Tiểu Khâu làm kinh doanh vẫn không quên xây dựng xã hội, tôi từ chối thì quá bất kính, tôi sẽ thông báo cho các đồng chí dân chính bàn bạc với anh sau.
Trong lòng Khâu Hâm chợt buông lỏng, hắn cảm thấy rất kỳ quái, bị té ngã và mất tiền mà hắn cảm thấy rất vui. Hắn nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng cực kỳ cảm thán, trong lòng đã đưa Trương Thanh Vân vào trong nhóm người không thể đắc tội.
Không phải Khâu Hâm không dám đắc tội với Trương Thanh Vân vì không có thế lực, mà vì đối phương quá cay độc, tính toán quá mờ mịt làm người ta căn bản không nhìn ra manh mối, hơn nữa thủ đoạn lại quá cực đoan, thủ đoạn cứng như sắt không lưu tình. Châm ngôn của đối phương là "Nếu có kẻ nào muốn gây phiền toái cho tôi thì dù chết tôi cũng hung hãn xông lên." Người thế này ai mà chẳng sợ?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Khâu Hâm mà cảm thấy rất hài lòng, ấn tượng chính mình để lại cho tiểu tử này khá tốt, không uổng công những tâm tư của chính mình. Hắn bị cô lập ở Vũ Lăng, nếu có vài tấm khiên dựng trước mặt thì rõ ràng không an toàn.
Trương Thanh Vân có lòng tin, dù là Khâu Hâm hay Phương Tiểu Nam thì chính mình cũng sẽ dùng đến. Lúc đó hắn phải giống như Tạ Minh Quân, phải câu cá thật ổn, phải đứng xem chó cắn chó.
Khi Khâu Hâm cất bước thì Trương Thanh Vân vẫn thấy Phương Tiểu Nam đứng ở sau lưng mình, vì vậy hắn nhướng mày nói:
- Phương tiểu thư, sao còn chưa đi? Chẳng lẽ công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng cũng muốn cứu tế cho huyện Tang Chương chúng tôi sao?
Phương Tiểu Nam cố gắng giữ hình tượng cho chính mình nhưng Trương Thanh Vân giống như không muốn nàng thực hiện ý nghĩ, trong giọng nói của hắn tràn đầy ý mỉa mai. Nếu như lúc này có người ngoài, Trương Thanh Vân sẽ không nói như vậy với Phương Tiểu Nam sẽ làm cho biết bao nhiêu người phải lồi mắt ra ngoài.
- Họ Trương, anh rất đắc ý có phải không? Anh cho rằng bà cô đây không đối phó được sao?
Vì không có người ngoài nên Phương Tiểu Nam sẽ chẳng băn khoăn, nàng nói bằng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.
Trương Thanh Vân cười, rất mỉa mai, rất kiêu ngạo, một lúc lâu sau mới nói:
- Hai người đánh nhau, một người đầu rơi máu chảy mà còn quay đầu nói với đối phương "Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy đừng đi", trước nay tôi chưa từng nghe thấy những lời đáng cười thế này, không ngờ Phương tiểu thư thật sự rất biết cách nói chuyện.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt nàng đã sớm đen như than, bờ môi run rẩy. Nàng thấy Trương Thanh Vân cười như quỷ sứ, nếu nàng là võ lâm cao thủ thì có lẽ đã sớm ra tay, đã sớm cho hắn biết thế nào là chết trong sung sướng.
- Tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Trương Thanh Vân thu lại nụ cười rồi xoa xoa tay:
- Tôi và cô dù sao cũng là nam nữ khác biệt, cũng không nên đùa giỡn ở đây để người khác phải nhìn thấy. Tuy tôi chịu ảnh hưởng danh dự nhưng vừa rồi Khâu công tử sẽ hoàn toàn uổng phí, cô thấy sao?
Phương Tiểu Nam đã hoàn toàn tan vỡ, Trương Thanh Vân rõ ràng là khắc tinh của nàng, tất cả tâm tư của nàng đều bị hắn nhìn rõ. Nàng cảm thấy chính mình là một người ghét chó nhưng Trương Thanh Vân lại là chủ nhân cay nghiệt, dù nàng có trăm giận ngàn tức thì cũng không biết dùng thủ đoạn gì để phục hận, chỉ có thể để đối phương đắc ý.
Trương Thanh Vân nhàn nhã móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, Phương Tiểu Nam là một người phụ nữ dùng thân thể và tâm cơ mới leo đến vị trí hiện tại, mắt của loại người này sẽ sáng rực nếu thấy được tiền tài và quyền lợi.
Loại người này thường sẽ không quá phận, tất nhiên cũng ít khi phản kháng, có thể nói là lực nhẫn nại rất mạnh. Người phụ nữ có thể nhẫn nhịn để một tên đàn ông suốt ngày leo lên người mình đùa giỡn, như vậy còn gì mà không thể nhẫn nại được?
Phương Tiểu Nam là kẻ đáng giận, đáng chửi, thật ra nếu xét ở một góc độ nào đó thì chẳng phải quá đáng thương sao? Nếu như thông qua kinh nghiệm sống của Trương Thanh Vân thì hoàn toàn có thể thấy được tình cảnh một người phụ nữ rơi xuống tình cảnh này sẽ thổn thức, sẽ có rất nhiều nước mắt.
Trương Thanh Vân nhìn, cuối cùng hắn cũng thấy Phương Tiểu Nam khóc. Nàng ngồi xuống đất, nước mắt chảy xuôi, những lớp trang điểm trên mặt trở nên nhòe nhoẹt. Nếu lau đi lớp phấn son thì người phụ nữ này có khác gì những tên ăn mày?
- Anh đứng lại đó cho tôi!
Khi Trương Thanh Vân đang định đi ra thì Phương Tiểu Nam nói.
Trương Thanh Vân xoay đầu nhìn Phương Tiểu Nam, môi nàng liên tục mấp máy, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh...Vì sao anh không đổ tội lên kẻ gây họa là Hà Tuấn? Anh phải biết rằng hắn mới là kẻ săn mồi thật sự.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, trong lòng cũng hiểu rõ vì Phương Tiểu Nam bất lực, dưới tình huống bất đắc dĩ không giải quyết được vấn đề nên mới nói ra những lời như vậy. Trương Thanh Vân bĩu môi, hắn căn bản không muốn mở lời nhưng thấy hai mắt Phương Tiểu Nam trống rỗng giống như sắp tan vỡ thì dùng giọng thản nhiên nói:
- Mục tiêu của các người là huyện Tang Chương thì phải hướng về phía tôi, cô phải nhớ cho kỹ, tôi mới là người chịu trách nhiệm ở Tang Chương, Hà Tuấn chỉ là một con chó, nếu hắn dám vươn tay vào Tang Chương thì tôi sẽ dùng gậy đánh ra ngoài, cũng không cần làm phiền người ngoài.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức bỏ đi, dư quang khóe mắt cũng khẽ liếc sang Phương Tiểu Nam, trong lòng thầm cười lạnh. Người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, nếu đến mức độ này còn sử dụng tâm cơ thì đúng là làm khó nàng.
Chơi dao có ngày đứt tay, chơi với người có tâm cơ thì sẽ chết vì tâm cơ, Phương Tiểu Nam chính là một ví dụ sống. Người này không có cái nhìn toàn cục, không đi theo đường chính, không hiểu câu trăm sông đổ về một biển, cuối cùng có tức cũng chẳng thành, tức giận thì được gì?
Sau khi Trương Thanh Vân quay về phòng thì không thấy Triệu Giai Ngọc, hắn vội vàng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ngủ mà lật qua lật lại cảm thấy khó vỗ giấc, hắn đột nhiên kinh hoàng, tết âm lịch đã sắp đến.
Trong lòng Trương Thanh Vân dần trở nên buông lỏng, ngày hôm nay của năm ngoái cũng không dễ dàng gì, năm nay cũng như vậy. Sau khi trải qua muôn vàn khổ sở thì chính mình cũng đã quét sạch hoàn cảnh trong ngoài ở Tang Chương, bây giờ là lúc chuẩn bị làm chuyện chính.
Trương Thanh Vân nhớ đến những quan viên ngồi không mà hưởng vào kiếp trước mà nở nụ cười nhạt, lúc đó hắn cũng không biết làm quan khó như thế này. Bốn phía quanh người đều có người ngấm ngầm đả kích và công khai tấn công, nhưng dù muốn đối phó cũng không được quên công tác, âm mưu thủ đoạn bắt buộc phải dùng nhưng cần phải quang minh chính đại, đường đường chính chính, đây mới là con đường lên trời.
Thành phố Vũ Lăng vì sự xuất hiện của Trương Thanh Vân mà sinh ra bạo động, thị ủy và chính quyền đều rối, toàn nghe thấy người ta nhắc đến cái tên Trương Thanh Vân.
Ông chủ mỏ quặng tố cáo Trương Thanh Vân, trưởng phòng tài nguyên môi trường cũng tố cáo hắn, bí thư huyện Từ Khê cũng tố cáo hắn. Thậm chí là đảng ủy, chính quyền thành phố, rất nhiều lãnh đạo khiển trách hắn, cũng lớn tiếng muốn nghiêm túc xử lý hắn.
Một người nghe qua thì có vẻ như chết đến nơi nhưng vẻ mặt lại rất hồng hào, thần thái sáng láng. Lúc đầu mọi người đều sợ hãi và tránh xa hắn như rắn rết, chỉ sợ rằng người này sẽ đem đến cho mình vận rủi, dù hiếu kỳ cũng chỉ biết lén nhìn từ thật xa.
Dần dần mọi người thấy được sự khác thường, người này vào văn phòng thị ủy mà vẫn mỉm cười, lúc đầu hắn đi vào văn phòng của phó chủ tịch, đi ra vẫn mỉm cười.
Cuối cùng hắn cũng đi vào văn phòng chủ tịch thành phố, mọi người ở bên ngoài chờ hắn đi ra để mở rộng tầm mắt, những kẻ mấy ngày trước tố cáo hắn cũng vội vàng ra xem náo nhiệt.
Lúc này Mọi người mới thấy ông chủ mỏ quặng Tiếu Nguyệt Sinh chẳng qua chỉ là một con chó, bộ dạng lúc này khó thể làm cho người ta nghĩ đến bộ dạng vênh váo vài ngày hôm trước. Bí thư Lý huyện Từ Khê đi ra vẫn còn khá hơn một chút nhưng vẻ mặt lại cúi xuống, không xuất hiện nụ cười như trước.
Trưởng phòng Thảo phòng tài nguyên môi trường thì có chút cẩn trọng, nhưng lại kéo theo đám người đi theo phía sau như một đám chó qua đường.
Khi nhìn thấy tình cảnh này thì vẻ mặt mọi người cổ quái đến cực điểm, chỉ cảm thấy quá mức khó tưởng. Rất nhanh, phòng giám sát thị ủy đã đưa ra thông cáo chính thức về vụ việc mỏ quặng ở Tam Môn Dục.
Bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Tô Gia đều mất chức, chủ tịch huyện Từ Khê Mã Quốc Thụy bị xử phạt nặng, đồng thời bị hạ chức xuống làm phó phòng lâm nghiệp.
Sau đó cũng có một nhóm người có liên quan, tình cảnh náo động, ánh mắt đủ mọi người nhìn về phía mỏ quặng huyện Tang Chương đã hoàn toàn biến mất, kết quả cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ và cực kỳ xấu hổ.
Nhưng có một điều đặc biệt chính là tên tuổi của Trương Thanh Vân nổi lên như thủy triều trong quan trường Vũ Lăng, lại có thêm vầng sáng bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất, vì vậy mọi người đều suy đoán, nghị luận và nghiên cứu về hắn không biết mệt.
Trong một căn phòng khách sạn ở khu du lịch Tiên Nữ, Hà Tuấn đang ngồi trên ghế sa lông, chuyện xảy ra như vậy không phá hư đại kế của hắn, nhưng hắn không sinh ra chút vui mừng.
Chỉ có những người đấu tranh trực tiếp với Trương Thanh Vân thì mới biết được kẻ này lợi hại thế nào. Nhưng lần này đối phương đã hoàn toàn làm cho Hà Tuấn nhìn không rõ, chính mình không bị tổn thương, những kẻ thù chính trị của đối phương ở Tang Chương cũng không tổn hại.
Phải biết rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo mà Trương Thanh Vân đưa xuống cho Tang Chương, hắn có thể thông qua sự việc lần này để bắt mọi người phải đồng tâm hiệp lực, sức mạnh đoàn kết như thành đồng vách sắt, sau này phát triển chỉ là chuyện thời gian.
Nhưng Trương Thanh Vân lại không làm như vậy, hắn tặng chỗ tốt cho Lưu Thần. Lúc này Lưu Thần nhân cơ hội mà tuyên truyền trong huyện ủy, vạch trần lòng dạ hiểm ác khi tranh đoạt mỏ quặng của huyện Từ Khê, nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, rất nhanh đã có dấu hiệu tốt.
Mọi chuyện xảy ra quá thuận lợi và không hợp lẽ thường làm trong đầu Hà Tuấn đầy dấu hỏi, tất nhiên hắn sẽ không thể nào biết được Trương Thanh Vân là như vậy là vì chính mình là bí thư huyện ủy, vì vậy Hà Tuấn nghĩ sâu vào chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Tất nhiên hành vi của Trương Thanh Vân cũng quá mức quỷ dị, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đầy mây mù. Nói cho cùng nếu Hà Tuấn tiếp tục cùng Trương Thanh Vân hắn chơi trò tà đạo thì bố cục sẽ lập tức trở thành đàn sói nuốt hổ, hắn sẽ thi triển chút kế nhỏ để Hà Tuấn đâm đầu vào ba mặt giáp công của Khâu Hâm, Nghê Thu Nguyệt, Phương Tiểu Nam.
Binh đến tướng đở, nước đến đắp đê, dù anh có đâm đao sau lưng thì tôi cũng có thể tiếp được. Nếu anh đã muốn dùng hết thủ đoạn thì tất nhiên tôi cũng sẽ đưa anh vào tình cảnh khó kiềm chế, người xưa nói quyền mưu sách lược cũng giống như bố trí một bàn cờ mà thôi.
Sau khi xong xuôi tất cả mọi việc thì Trương Thanh Vân không còn việc gì khác, hắn chẳng còn gì ngoài quay về Tang Chương, vì vậy mới lợi dụng cơ hội cùng Triệu Giai Ngọc đi du lịch Vũ Lăng vài ngày.
Hai người cùng nhau đi khắp các khu du lịch ở Vũ Lăng, trong quan trường Vũ Lăng sợ rằng cũng chỉ có mình Trương Thanh Vân là nhàn nhã dạo chơi như vậy.
Sau khi trải qua vài ngày sống chung thì Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân càng ăn ý, Triệu Giai Ngọc ngày càng trở nên vui vẻ hơn, chốc chốc lại mở trò vui đùa, tuy nhiên cách nói cười của nàng như vậy cũng đủ Trương Thanh Vân phải ngơ ngẩn.
Những lời nói đùa của Triệu Giai Ngọc cũng rất có ý nghĩa, đồng thời nàng cũng nắm bắt rất khá làm người khác không thể không cười, vì vậy Trương Thanh Vân dạo này thường hay mỉm cười.
Nếu có cơ hội thì Trương Thanh Vân sẽ cùng Triệu Giai Ngọc nói vài câu vui đùa, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn muốn nhìn Triệu Giai Ngọc cười. Người phụ nữ này hầu như phương diện nào cũng là hoàn mỹ, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy chỉ khi nàng cười thì mới thật sự làm người đối diện phải rung động. Dù là bất kỳ đàn ông nào trên đời nhìn thấy nụ cười của Triệu Giai Ngọc cũng rung động ngẩn ngơ.
Sau khi dạo chơi nhiều ngày thì Trương Thanh Vân cũng có chút quan tâm đến chuyện đầu tư của Triệu Giai Ngọc, nhưng hắn không ngờ người ta đã tính toán hoàn thiện, đến đây không phải chỉ có mình nàng mà là một tổ chức đầu tư.
Trạm thủy điện ở Áp Tử Hà chẳng qua chỉ là một hạng mục nhỏ, Triệu Giai Ngọc căn bản không cần nhúng tay, tất cả đều giao cho cấp dưới làm việc. Lúc này Trương Thanh Vân mới biết được nàng đến đầu tư ở Vũ Lăng chỉ là cái cớ, nàng thật lòng quan tâm đến mình, lo lắng cho mình. Điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân dần xuất hiện nhu tình...
Băng tuyết dần tan vì sắp đến cuối năm, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng đều có việc riêng, vì vậy cũng đành chia nhau ra làm việc.
Khi Trương Thanh Vân quay về thì đảng ủy, huyện ủy, tất cả ban ngành đoàn thể huyện Tang Chương đến đón dưới chân dãy Hoàng Lĩnh.
Điều làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy ngoài sức tưởng tượng chính là có rất nhiều nhân dân, hắn định mắng Lương Bân một trận nhưng quan sát gương mặt nhân dân có vẻ không giống như được tổ chức đi đưa đón, vì mọi người đều rất chân thật. Hơn nữa mọi người không hô khẩu hiệu mà chỉ biết ồn ào, người này nói một câu kẻ kia nói một câu, từ già đến trẻ đều có cả.
Trương Thanh Vân thầm cảm động, ai nói dân chúng Tang Chương hung hãn không thể giáo dục hóa? Mình chưa làm được gì, chỉ giúp mọi người một việc nhỏ nhặt mà thôi nhưng nghênh đón cũng long trọng như vậy, điều này đã thể hiện sự tôn trọng của nhân dân với một vị quan phụ mẫu, còn điều gì để Trương Thanh Vân hắn phải uất ức đây?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa bao giờ có, trong lòng lại càng có thêm lòng tin với tương lai của Tang Chương. Giống như nhân dân, chỉ cần hắn đem tất cả ban ngành đoàn kết thành một khối, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau ra sức với khí thế khủng bố thì Tang Chương hoàn toàn có thể vứt cái nghèo khó ra sau lưng. Có thể nói nếu tương lai tươi sáng thì vùng giải phóng cách mạng năm xưa sẽ hoàn toàn phát triển chói lọi...
- Có chuyện gì anh cứ nói, tôi cũng không khách khí!
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt run rẩy, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Chuyện mỏ quặng...Tôi có lời xin lỗi, đó là sản nghiệp của tôi, Tiếu Nguyệt Sinh kia có mắt không tròng lại cùng đám người huyện Từ Khê hãm hại huyện Tang Chương, mong anh giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ một đường sống.
Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, hắn chậm rãi đặt ly cà phê xuống, Khâu Hâm có thể nói như vậy rõ ràng rất khó khăn, như thế này có khác nào cởi áo nhận đòn roi?
Trương Thanh Vân híp mắt rồi nhìn Phương Tiểu Nam nói;
- Lần này phải cảm ơn Khâu công tử, tôi còn cho rằng đám người bên mỏ quặng không tốt đẹp gì, cho nên, hì hì...
Trương Thanh Vân cười có chút âm trầm:
- Vì vậy tôi chuẩn bị dạy bảo một phen!
Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi nhìn Khâu Hâm nói:
- Anh nói thật cho tôi biết, có phải anh bị kẻ nào châm chọc không?
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam thoáng trở nên rất khó coi, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại chẳng nể mặt như vậy, đã bôi đen mặt nàng. Vì vậy mặt Phương Tiểu Nam đỏ hồng, hận ý của nàng với Trương Thanh Vân càng sâu sắc. Nàng thầm nghĩ chỉ cần vượt qua cửa ải lần này thì bà đây sẽ tiếp tục tranh đấu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Thanh Vân, chuyện lần này không thể trách Phương tiểu thư, là sơ sót của tôi!
Khâu Hâm khoát tay nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt cũng dần trở nên âm trầm. Hắn dùng ánh mắt như chim ưng rình mồi nhìn Khâu Hâm, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, nào ngờ một lúc lâu sau Trương Thanh Vân lại nói:
- Anh cũng rất khó khăn, nếu sớm biết anh có liên quan thì tôi đã đến nói chuyện. Tôi còn tưởng rằng tour du lịch văn hóa dân tộc lần này là của Phương tiểu thư và Cao gia, vậy thì tốt, mọi chuyện vẫn còn nằm trong phạm vi, nếu không thì hậu quả sẽ khó đoán trước.
Khâu Hâm lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân, có nhiều ý nghĩ đan xen trong đầu, hắn nghĩ rằng đối phương đang giả vờ, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đối phương không biết có mình ở bên trong, dù sao đối thủ của Trương Thanh Vân cũng là Cao gia và Triệu gia.
Nhưng Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng tỏ vẻ rất bất mãn với Khâu Hâm hắn, đồng thời may mà hắn không lộn xộn. Nếu không thì chỉ cần nghe giọng điệu của Trương Thanh Vân là biết hắn hoàn toàn có thể ra tay đánh cược một lần, hơn nữa với vẻ mặt nhàn nhã thì không biết trong tay còn bao nhiêu quân cờ.
Khâu Hâm hắn, Nghê Thu Nguyệt và Phương Tiểu Nam nắm bắt được hạng mục du lịch văn hóa dân tộc làm rất nhiều người đỏ mắt, nếu Trương Thanh Vân khơi ra thì đám người kia sẽ không ngại đục nước béo cò giữa tình hình hỗn loạn.
Nếu thật sự là như vậy thì rõ ràng Trương Thanh Vân đã dùng một phương pháp "vua cũng thua thằng liều", với kinh nghiệm và thế lực của Khâu gia ở Vũ Lăng thì kết quả thế nào khó thể đoán trước.
Khâu Hâm vừa nghĩ đến đây thì nghiêm mặt nói:
- Thanh Vân, cám ơn anh đã nể tình, việc này tôi sẽ hoàn toàn ép xuống. Xét thấy tình hình huyện Tang Chương khá yếu kém, công ty chúng tôi cũng tình nguyện xuất ra chút tài chính hỗ trợ dân nghèo.
- Đồng thời cũng tặng cho huyện ủy Tang Chương một chiếc Audi dùng vào những chuyện tiếp đón, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn nói:
- Công tử Tiểu Khâu làm kinh doanh vẫn không quên xây dựng xã hội, tôi từ chối thì quá bất kính, tôi sẽ thông báo cho các đồng chí dân chính bàn bạc với anh sau.
Trong lòng Khâu Hâm chợt buông lỏng, hắn cảm thấy rất kỳ quái, bị té ngã và mất tiền mà hắn cảm thấy rất vui. Hắn nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng cực kỳ cảm thán, trong lòng đã đưa Trương Thanh Vân vào trong nhóm người không thể đắc tội.
Không phải Khâu Hâm không dám đắc tội với Trương Thanh Vân vì không có thế lực, mà vì đối phương quá cay độc, tính toán quá mờ mịt làm người ta căn bản không nhìn ra manh mối, hơn nữa thủ đoạn lại quá cực đoan, thủ đoạn cứng như sắt không lưu tình. Châm ngôn của đối phương là "Nếu có kẻ nào muốn gây phiền toái cho tôi thì dù chết tôi cũng hung hãn xông lên." Người thế này ai mà chẳng sợ?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Khâu Hâm mà cảm thấy rất hài lòng, ấn tượng chính mình để lại cho tiểu tử này khá tốt, không uổng công những tâm tư của chính mình. Hắn bị cô lập ở Vũ Lăng, nếu có vài tấm khiên dựng trước mặt thì rõ ràng không an toàn.
Trương Thanh Vân có lòng tin, dù là Khâu Hâm hay Phương Tiểu Nam thì chính mình cũng sẽ dùng đến. Lúc đó hắn phải giống như Tạ Minh Quân, phải câu cá thật ổn, phải đứng xem chó cắn chó.
Khi Khâu Hâm cất bước thì Trương Thanh Vân vẫn thấy Phương Tiểu Nam đứng ở sau lưng mình, vì vậy hắn nhướng mày nói:
- Phương tiểu thư, sao còn chưa đi? Chẳng lẽ công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng cũng muốn cứu tế cho huyện Tang Chương chúng tôi sao?
Phương Tiểu Nam cố gắng giữ hình tượng cho chính mình nhưng Trương Thanh Vân giống như không muốn nàng thực hiện ý nghĩ, trong giọng nói của hắn tràn đầy ý mỉa mai. Nếu như lúc này có người ngoài, Trương Thanh Vân sẽ không nói như vậy với Phương Tiểu Nam sẽ làm cho biết bao nhiêu người phải lồi mắt ra ngoài.
- Họ Trương, anh rất đắc ý có phải không? Anh cho rằng bà cô đây không đối phó được sao?
Vì không có người ngoài nên Phương Tiểu Nam sẽ chẳng băn khoăn, nàng nói bằng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.
Trương Thanh Vân cười, rất mỉa mai, rất kiêu ngạo, một lúc lâu sau mới nói:
- Hai người đánh nhau, một người đầu rơi máu chảy mà còn quay đầu nói với đối phương "Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy đừng đi", trước nay tôi chưa từng nghe thấy những lời đáng cười thế này, không ngờ Phương tiểu thư thật sự rất biết cách nói chuyện.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt nàng đã sớm đen như than, bờ môi run rẩy. Nàng thấy Trương Thanh Vân cười như quỷ sứ, nếu nàng là võ lâm cao thủ thì có lẽ đã sớm ra tay, đã sớm cho hắn biết thế nào là chết trong sung sướng.
- Tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Trương Thanh Vân thu lại nụ cười rồi xoa xoa tay:
- Tôi và cô dù sao cũng là nam nữ khác biệt, cũng không nên đùa giỡn ở đây để người khác phải nhìn thấy. Tuy tôi chịu ảnh hưởng danh dự nhưng vừa rồi Khâu công tử sẽ hoàn toàn uổng phí, cô thấy sao?
Phương Tiểu Nam đã hoàn toàn tan vỡ, Trương Thanh Vân rõ ràng là khắc tinh của nàng, tất cả tâm tư của nàng đều bị hắn nhìn rõ. Nàng cảm thấy chính mình là một người ghét chó nhưng Trương Thanh Vân lại là chủ nhân cay nghiệt, dù nàng có trăm giận ngàn tức thì cũng không biết dùng thủ đoạn gì để phục hận, chỉ có thể để đối phương đắc ý.
Trương Thanh Vân nhàn nhã móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, Phương Tiểu Nam là một người phụ nữ dùng thân thể và tâm cơ mới leo đến vị trí hiện tại, mắt của loại người này sẽ sáng rực nếu thấy được tiền tài và quyền lợi.
Loại người này thường sẽ không quá phận, tất nhiên cũng ít khi phản kháng, có thể nói là lực nhẫn nại rất mạnh. Người phụ nữ có thể nhẫn nhịn để một tên đàn ông suốt ngày leo lên người mình đùa giỡn, như vậy còn gì mà không thể nhẫn nại được?
Phương Tiểu Nam là kẻ đáng giận, đáng chửi, thật ra nếu xét ở một góc độ nào đó thì chẳng phải quá đáng thương sao? Nếu như thông qua kinh nghiệm sống của Trương Thanh Vân thì hoàn toàn có thể thấy được tình cảnh một người phụ nữ rơi xuống tình cảnh này sẽ thổn thức, sẽ có rất nhiều nước mắt.
Trương Thanh Vân nhìn, cuối cùng hắn cũng thấy Phương Tiểu Nam khóc. Nàng ngồi xuống đất, nước mắt chảy xuôi, những lớp trang điểm trên mặt trở nên nhòe nhoẹt. Nếu lau đi lớp phấn son thì người phụ nữ này có khác gì những tên ăn mày?
- Anh đứng lại đó cho tôi!
Khi Trương Thanh Vân đang định đi ra thì Phương Tiểu Nam nói.
Trương Thanh Vân xoay đầu nhìn Phương Tiểu Nam, môi nàng liên tục mấp máy, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh...Vì sao anh không đổ tội lên kẻ gây họa là Hà Tuấn? Anh phải biết rằng hắn mới là kẻ săn mồi thật sự.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, trong lòng cũng hiểu rõ vì Phương Tiểu Nam bất lực, dưới tình huống bất đắc dĩ không giải quyết được vấn đề nên mới nói ra những lời như vậy. Trương Thanh Vân bĩu môi, hắn căn bản không muốn mở lời nhưng thấy hai mắt Phương Tiểu Nam trống rỗng giống như sắp tan vỡ thì dùng giọng thản nhiên nói:
- Mục tiêu của các người là huyện Tang Chương thì phải hướng về phía tôi, cô phải nhớ cho kỹ, tôi mới là người chịu trách nhiệm ở Tang Chương, Hà Tuấn chỉ là một con chó, nếu hắn dám vươn tay vào Tang Chương thì tôi sẽ dùng gậy đánh ra ngoài, cũng không cần làm phiền người ngoài.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức bỏ đi, dư quang khóe mắt cũng khẽ liếc sang Phương Tiểu Nam, trong lòng thầm cười lạnh. Người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, nếu đến mức độ này còn sử dụng tâm cơ thì đúng là làm khó nàng.
Chơi dao có ngày đứt tay, chơi với người có tâm cơ thì sẽ chết vì tâm cơ, Phương Tiểu Nam chính là một ví dụ sống. Người này không có cái nhìn toàn cục, không đi theo đường chính, không hiểu câu trăm sông đổ về một biển, cuối cùng có tức cũng chẳng thành, tức giận thì được gì?
Sau khi Trương Thanh Vân quay về phòng thì không thấy Triệu Giai Ngọc, hắn vội vàng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ngủ mà lật qua lật lại cảm thấy khó vỗ giấc, hắn đột nhiên kinh hoàng, tết âm lịch đã sắp đến.
Trong lòng Trương Thanh Vân dần trở nên buông lỏng, ngày hôm nay của năm ngoái cũng không dễ dàng gì, năm nay cũng như vậy. Sau khi trải qua muôn vàn khổ sở thì chính mình cũng đã quét sạch hoàn cảnh trong ngoài ở Tang Chương, bây giờ là lúc chuẩn bị làm chuyện chính.
Trương Thanh Vân nhớ đến những quan viên ngồi không mà hưởng vào kiếp trước mà nở nụ cười nhạt, lúc đó hắn cũng không biết làm quan khó như thế này. Bốn phía quanh người đều có người ngấm ngầm đả kích và công khai tấn công, nhưng dù muốn đối phó cũng không được quên công tác, âm mưu thủ đoạn bắt buộc phải dùng nhưng cần phải quang minh chính đại, đường đường chính chính, đây mới là con đường lên trời.
Thành phố Vũ Lăng vì sự xuất hiện của Trương Thanh Vân mà sinh ra bạo động, thị ủy và chính quyền đều rối, toàn nghe thấy người ta nhắc đến cái tên Trương Thanh Vân.
Ông chủ mỏ quặng tố cáo Trương Thanh Vân, trưởng phòng tài nguyên môi trường cũng tố cáo hắn, bí thư huyện Từ Khê cũng tố cáo hắn. Thậm chí là đảng ủy, chính quyền thành phố, rất nhiều lãnh đạo khiển trách hắn, cũng lớn tiếng muốn nghiêm túc xử lý hắn.
Một người nghe qua thì có vẻ như chết đến nơi nhưng vẻ mặt lại rất hồng hào, thần thái sáng láng. Lúc đầu mọi người đều sợ hãi và tránh xa hắn như rắn rết, chỉ sợ rằng người này sẽ đem đến cho mình vận rủi, dù hiếu kỳ cũng chỉ biết lén nhìn từ thật xa.
Dần dần mọi người thấy được sự khác thường, người này vào văn phòng thị ủy mà vẫn mỉm cười, lúc đầu hắn đi vào văn phòng của phó chủ tịch, đi ra vẫn mỉm cười.
Cuối cùng hắn cũng đi vào văn phòng chủ tịch thành phố, mọi người ở bên ngoài chờ hắn đi ra để mở rộng tầm mắt, những kẻ mấy ngày trước tố cáo hắn cũng vội vàng ra xem náo nhiệt.
Lúc này Mọi người mới thấy ông chủ mỏ quặng Tiếu Nguyệt Sinh chẳng qua chỉ là một con chó, bộ dạng lúc này khó thể làm cho người ta nghĩ đến bộ dạng vênh váo vài ngày hôm trước. Bí thư Lý huyện Từ Khê đi ra vẫn còn khá hơn một chút nhưng vẻ mặt lại cúi xuống, không xuất hiện nụ cười như trước.
Trưởng phòng Thảo phòng tài nguyên môi trường thì có chút cẩn trọng, nhưng lại kéo theo đám người đi theo phía sau như một đám chó qua đường.
Khi nhìn thấy tình cảnh này thì vẻ mặt mọi người cổ quái đến cực điểm, chỉ cảm thấy quá mức khó tưởng. Rất nhanh, phòng giám sát thị ủy đã đưa ra thông cáo chính thức về vụ việc mỏ quặng ở Tam Môn Dục.
Bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Tô Gia đều mất chức, chủ tịch huyện Từ Khê Mã Quốc Thụy bị xử phạt nặng, đồng thời bị hạ chức xuống làm phó phòng lâm nghiệp.
Sau đó cũng có một nhóm người có liên quan, tình cảnh náo động, ánh mắt đủ mọi người nhìn về phía mỏ quặng huyện Tang Chương đã hoàn toàn biến mất, kết quả cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ và cực kỳ xấu hổ.
Nhưng có một điều đặc biệt chính là tên tuổi của Trương Thanh Vân nổi lên như thủy triều trong quan trường Vũ Lăng, lại có thêm vầng sáng bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất, vì vậy mọi người đều suy đoán, nghị luận và nghiên cứu về hắn không biết mệt.
Trong một căn phòng khách sạn ở khu du lịch Tiên Nữ, Hà Tuấn đang ngồi trên ghế sa lông, chuyện xảy ra như vậy không phá hư đại kế của hắn, nhưng hắn không sinh ra chút vui mừng.
Chỉ có những người đấu tranh trực tiếp với Trương Thanh Vân thì mới biết được kẻ này lợi hại thế nào. Nhưng lần này đối phương đã hoàn toàn làm cho Hà Tuấn nhìn không rõ, chính mình không bị tổn thương, những kẻ thù chính trị của đối phương ở Tang Chương cũng không tổn hại.
Phải biết rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo mà Trương Thanh Vân đưa xuống cho Tang Chương, hắn có thể thông qua sự việc lần này để bắt mọi người phải đồng tâm hiệp lực, sức mạnh đoàn kết như thành đồng vách sắt, sau này phát triển chỉ là chuyện thời gian.
Nhưng Trương Thanh Vân lại không làm như vậy, hắn tặng chỗ tốt cho Lưu Thần. Lúc này Lưu Thần nhân cơ hội mà tuyên truyền trong huyện ủy, vạch trần lòng dạ hiểm ác khi tranh đoạt mỏ quặng của huyện Từ Khê, nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, rất nhanh đã có dấu hiệu tốt.
Mọi chuyện xảy ra quá thuận lợi và không hợp lẽ thường làm trong đầu Hà Tuấn đầy dấu hỏi, tất nhiên hắn sẽ không thể nào biết được Trương Thanh Vân là như vậy là vì chính mình là bí thư huyện ủy, vì vậy Hà Tuấn nghĩ sâu vào chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Tất nhiên hành vi của Trương Thanh Vân cũng quá mức quỷ dị, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đầy mây mù. Nói cho cùng nếu Hà Tuấn tiếp tục cùng Trương Thanh Vân hắn chơi trò tà đạo thì bố cục sẽ lập tức trở thành đàn sói nuốt hổ, hắn sẽ thi triển chút kế nhỏ để Hà Tuấn đâm đầu vào ba mặt giáp công của Khâu Hâm, Nghê Thu Nguyệt, Phương Tiểu Nam.
Binh đến tướng đở, nước đến đắp đê, dù anh có đâm đao sau lưng thì tôi cũng có thể tiếp được. Nếu anh đã muốn dùng hết thủ đoạn thì tất nhiên tôi cũng sẽ đưa anh vào tình cảnh khó kiềm chế, người xưa nói quyền mưu sách lược cũng giống như bố trí một bàn cờ mà thôi.
Sau khi xong xuôi tất cả mọi việc thì Trương Thanh Vân không còn việc gì khác, hắn chẳng còn gì ngoài quay về Tang Chương, vì vậy mới lợi dụng cơ hội cùng Triệu Giai Ngọc đi du lịch Vũ Lăng vài ngày.
Hai người cùng nhau đi khắp các khu du lịch ở Vũ Lăng, trong quan trường Vũ Lăng sợ rằng cũng chỉ có mình Trương Thanh Vân là nhàn nhã dạo chơi như vậy.
Sau khi trải qua vài ngày sống chung thì Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân càng ăn ý, Triệu Giai Ngọc ngày càng trở nên vui vẻ hơn, chốc chốc lại mở trò vui đùa, tuy nhiên cách nói cười của nàng như vậy cũng đủ Trương Thanh Vân phải ngơ ngẩn.
Những lời nói đùa của Triệu Giai Ngọc cũng rất có ý nghĩa, đồng thời nàng cũng nắm bắt rất khá làm người khác không thể không cười, vì vậy Trương Thanh Vân dạo này thường hay mỉm cười.
Nếu có cơ hội thì Trương Thanh Vân sẽ cùng Triệu Giai Ngọc nói vài câu vui đùa, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn muốn nhìn Triệu Giai Ngọc cười. Người phụ nữ này hầu như phương diện nào cũng là hoàn mỹ, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy chỉ khi nàng cười thì mới thật sự làm người đối diện phải rung động. Dù là bất kỳ đàn ông nào trên đời nhìn thấy nụ cười của Triệu Giai Ngọc cũng rung động ngẩn ngơ.
Sau khi dạo chơi nhiều ngày thì Trương Thanh Vân cũng có chút quan tâm đến chuyện đầu tư của Triệu Giai Ngọc, nhưng hắn không ngờ người ta đã tính toán hoàn thiện, đến đây không phải chỉ có mình nàng mà là một tổ chức đầu tư.
Trạm thủy điện ở Áp Tử Hà chẳng qua chỉ là một hạng mục nhỏ, Triệu Giai Ngọc căn bản không cần nhúng tay, tất cả đều giao cho cấp dưới làm việc. Lúc này Trương Thanh Vân mới biết được nàng đến đầu tư ở Vũ Lăng chỉ là cái cớ, nàng thật lòng quan tâm đến mình, lo lắng cho mình. Điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân dần xuất hiện nhu tình...
Băng tuyết dần tan vì sắp đến cuối năm, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng đều có việc riêng, vì vậy cũng đành chia nhau ra làm việc.
Khi Trương Thanh Vân quay về thì đảng ủy, huyện ủy, tất cả ban ngành đoàn thể huyện Tang Chương đến đón dưới chân dãy Hoàng Lĩnh.
Điều làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy ngoài sức tưởng tượng chính là có rất nhiều nhân dân, hắn định mắng Lương Bân một trận nhưng quan sát gương mặt nhân dân có vẻ không giống như được tổ chức đi đưa đón, vì mọi người đều rất chân thật. Hơn nữa mọi người không hô khẩu hiệu mà chỉ biết ồn ào, người này nói một câu kẻ kia nói một câu, từ già đến trẻ đều có cả.
Trương Thanh Vân thầm cảm động, ai nói dân chúng Tang Chương hung hãn không thể giáo dục hóa? Mình chưa làm được gì, chỉ giúp mọi người một việc nhỏ nhặt mà thôi nhưng nghênh đón cũng long trọng như vậy, điều này đã thể hiện sự tôn trọng của nhân dân với một vị quan phụ mẫu, còn điều gì để Trương Thanh Vân hắn phải uất ức đây?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa bao giờ có, trong lòng lại càng có thêm lòng tin với tương lai của Tang Chương. Giống như nhân dân, chỉ cần hắn đem tất cả ban ngành đoàn kết thành một khối, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau ra sức với khí thế khủng bố thì Tang Chương hoàn toàn có thể vứt cái nghèo khó ra sau lưng. Có thể nói nếu tương lai tươi sáng thì vùng giải phóng cách mạng năm xưa sẽ hoàn toàn phát triển chói lọi...