Bố Y Quan Đạo

Chương 272: Chính đạo mênh mông

Lưu Thần trộm đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút phức tạp. Khoảng thời gian Trương Thanh Vân ra ngoài thì chính mình chủ trì công tác, mỗi lần họp thì bên dưới đều có chuyển biến, mình cũng không được hoan nghênh quá nhiệt liệt.
Sau khi trở lại huyện thì dù là chính quyền hay đảng ủy đều nhiều lần đến văn phòng xin chỉ thị và trao đổi ý kiến với Lưu Thần hắn, nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió giống như đã được mọi người tiếp nhận.
Nào ngờ Trương Thanh Vân vừa về thì hào quang của Lưu Thần hắn chợt bị lấn át, thậm chí xem xét vào một chi tiết nhỏ trong cuộc họp, trước kia mình tổ chức hội họp tuy mọi người cũng không dám tùy tiện nói cười nhưng không được như Trương Thanh Vân. Mình cũng không có tâm phúc trong thường ủy, căn bản không ai quan tâm.
Trước kia Lưu Thần hắn cũng thông qua phòng tổ chức và Dư Hán Anh để điều động vài tên phó chủ tịch xã và phó bí thư xã nhưng tất cả đều mắc cạn, nếu không được Trương Thanh Vân gật đầu thì căn bản không được thông qua.
Trương Thanh Vân đi thì Lưu Thần hắn lợi dụng cơ hội hô hào phong trào du lịch hóa Tang Chương, đợi đến khi Trương Thanh Vân quay về thì mình sẽ nắm bắt cơ hội đưa ra thảo luận ở thường ủy. Nếu thành công thì hoàn toàn có thể vượt qua trạm gác thường ủy.
Vì vậy mà Lưu Thần bắt buộc phải bấu víu, trước tiên hắn không chế và xuống xem xét vài thôn xóm, sau đó lợi dụng quan hệ của Hà Tuấn để tìm ngân sách xây dựng cơ sở hạ tầng cho Tang Chương trên thị ủy. Vì du lịch mà lên tiếng sẽ tạo ra uy vọng, nếu động đến tài chính thì danh tiếng của mình sẽ hoàn toàn áp đảo Trương Thanh Vân, sẽ trở thành đại công thần của Tang Chương, sẽ tiến thêm một bước cũng cố địa vị.
Nào ngờ vào đúng thời điểm mấu chốt này thì Hà Tuấn không biết vấp phải điều gì mà tỏ thái độ do dự, hơn nữa thị ủy lại ra chỉ thị bắt các nơi khống chế tài sản đầu tư cố định, tránh đầu tư xây dựng để rồi không được sử dụng hiệu quả. Hà Tuấn nói quan hệ trên thị ủy không được thông thoáng, vì vậy mà bước chân của Lưu Thần cũng chậm dần. Lúc này Hà Tuấn phải nghiên cứu lại thật kỹ, như vậy sẽ làm cho lãnh đạo càng thêm lo lắng.
Lưu Thần nghe thấy tin tức này thì choáng váng, sự thật đã chứng minh hắn bỏ lở mất cơ hội mở rộng lực ảnh hưởng. Trương Thanh Vân quay về, chính hắn phải trở lại thân phận phối hợp. Lúc này khắp nơi cao thấp trong Tang Chương đều nói bí thư Trương lần này ra oai ở thành phố Vũ Lăng, vì Tang Chương mà hành động, giẫm mạnh một cước lên huyện Từ Khê.
Những ngân sách mà mỗi năm đều khất nợ sao bây giờ chuyển xuống nhanh như vậy? Hơn nữa còn có một nhóm lớn cán bộ huyện Từ Khê bị giáng chức và mất chức, Tang Chương sao lại không chút tổn hại? Đây không phải là công của bí thư Trương thì là công của ai?
Lúc này Tang Chương đã lên giá, thậm chí nghe nói có nhà gả con gái sang huyện Từ Khê thì đều kén thêm một bậc. Lần này Trương Thanh Vân lại làm cho nhân dân và quan chức hãnh diện, cảm thấy bí thư đúng là trâu bò, dám cùng đám người huyện Từ Khê cứng đối cứng, hơn nữa còn chiến thắng quay về. Thậm chí những lão già trong văn phòng khi rượu chè cũng liên tục đàm luận về vấn đề này, huống chi dân chúng bên dưới?
Tang Chương đã tụt hậu quá lâu, sự tự tin của cán bộ và dân chúng đều đã rơi xuống hố băng, nhu cầu cấp bách của bọn họ chính là có được một lãnh đạo mạnh mẽ để dẫn đầu tiến lên. Trương Thanh Vân mới được bổ nhiệm nhưng thông qua sự kiện lần này thì hầu như tất cả nhân dân đều đã quên hắn là người huyện Ung Bình, cũng quên đi sự kiện hắn đuổi Chu Tử Hằng người được kính trọng nhất chạy khỏi Tang Chương, địa vị của Trương Thanh Vân đã tăng mạnh trong mắt nhân dân và cả quan viên.
Lưu Thần thầm mắng Trương Thanh Vân mua danh chuộc tiếng, quăng quyền mưu lợi nhưng không thể không thừa nhận uy vọng của Trương Thanh Vân ở Tang Chương đã chính thức được lập. Nếu dựa vào tình hình trước mắt thì Lưu Thần hắn muốn cứng đối cứng với Trương Thanh Vân thì kết cục sẽ rất thê thảm.
Hội nghị thường ủy hôm nay được tiến hành dưới bầu không khí thoải mái và vui vẻ, Trương Thanh Vân chủ yếu nói ra những quy hoạch trước tết và sau tết, hắn hiệu triệu tất cả cán bộ đảng viên trong huyện cùng cống hiến sức lực cho một mùa xuân ấm no. Đồng thời hắn cũng chỉ thị sau tết toàn bộ thường ủy đều phải xuống nông thôn, tất cả đều phải tiến vào trong dân, để tạo mối quan hệ gần dân.
Sau khi bố trí xong thì sau đó chính là những phát biểu của thường ủy, chủ yếu xoay quanh những gì Trương Thanh Vân đã bố trí công tác và vài vấn đề mẩn cảm... Text được lấy tại
- Khụ, khụ!
Sở Cảnh ho khan một tiếng rồi buông bút, xem bộ dạng thì muốn đưa ý kiến. Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà nói:
- Trước tiên trưởng phòng Tư sẽ báo cáo về thành tích của phòng tuyên truyền.
Tư Bình chợt sững sờ, trước đó hắn cũng không có chuẩn bị, vì vậy nói:
- Công tác của phòng tuyên truyền rất bình thường, tính tích cực của mọi người là rất cao. Đặc biệt là sau sự kiện Tam Môn Dục thì chúng tôi đã mở rộng công tác tuyên truyền ra toàn huyện để mọi người nhận thức chân tướng của sự việc, đều cố gắng phát huy sự đoàn kết của huyện ủy, kích thích mọi người tăng mạnh lòng tự tôn.
Tư Bình vừa nói một nửa thì Trương Thanh Vân đã nhăn mày, hắn quay đầu hỏi Dư Hán Anh:
- Bí thư Dư, chị có xuất thân là trưởng phòng tuyên truyền, chị thấy những gì trưởng phòng Tư vừa phát biểu là thế nào?
Vẻ mặt Dư Hán Anh chợt biến đổi, nàng nghe thấy trong lời nói của Trương Thanh Vân có chút bất đồng ý kiến với phòng tuyên truyền, nhưng nàng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, vì vậy chỉ nhân tiện nói:
- Tôi cho rằng những lời trưởng phòng Tư nói cơ bản là thật, khả năng công tác của bộ tuyên truyền vẫn còn có chút vướng mắc, cũng hy vọng bí thư cho ý kiến.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, vẻ mặt dần trở nên âm trầm, thân thể mọi người trở nên cứng nhắc, khoảnh khắc này không ai nói lời nào. Một tiếng bốp vang lên, Trương Thanh Vân ném bút xuống bàn.
- Phòng tuyên truyền làm việc bừa bãi, anh biết anh đang làm gì sao? Đây đã nói rõ vấn đề về tính giai cấp, về giác ngộ, rõ ràng đang khích bác nhân dân mâu thuẫn với nhau.
Trương Thanh Vân nói, sau đó giọng điệu cũng lớn dần lên:
- Vụ việc Tam Môn Dục lần này chỉ là ma xát nhỏ, lại bị các anh nói rằng người Từ Khê nham hiểm độc ác. Từ Khê có bao nhiêu người? Tôi nó cho các anh biết, có vài trăm ngàn người, bọn họ đều hung ác sao? Chỉ có vài cán bộ Từ Khê mắc phải sai lầm mà đổ hết lên đầu nhân dân, một gậy đánh vài trăm ngàn người, không phải các anh đang châm ngòi mâu thuẫn trong nhân dân thì là gì?
Những câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân rất lớn, ngay cả những chén trà trước mặt mọi người cũng sinh ra những con sóng rung động, vẻ mặt Tư Bình rất khó coi, hắn đã sớm cúi đầu.
Dư Hán Anh thì đỏ mặt và xấu hổ đến cực điểm, Lưu Thần nhướng mắt, trong lòng rất vui. Trương Thanh Vân không nể mặt kẻ khác như vậy chẳng phải tự hủy tường thành của mình sao? Hắn không thấy được giai đoạn này người Tang Chương cần tự tin, cần anh hùng à? Nếu phê bình như vậy thì sao có người chịu phục?
- Bí thư Trương, phòng tuyên truyền nhất thời sơ ý nên không nắm chắc công tác, nhưng chuyện này đã qua, tôi cho rằng lúc này chúng ta nên đảm bảo sĩ khí là tốt nhất.
Lưu Thần dùng giọng hòa giải nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi hòa hoãn trở lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Thần, lúc này Lưu Thần cũng khẽ né tránh ánh mắt của hắn. Trái tim Lưu Thần đập mạnh không ngừng, ánh mắt Trương Thanh Vân quá sâu sắc chợt làm người ta cảm thấy nặng nề không hiểu nguyên nhân, giống như đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
Giọng nói của Trương Thanh Vân chợt bình hòa trở lại:
- Tôi biết rõ các anh các chị không phục, nhưng các anh các chị phải biết huyện Tang Chương chúng ta muốn tiến lên thì phải vượt qua ngọn núi tin tưởng rất cao trước mặt.
- Những quận huyện bên cạnh Tang Chương chúng ta đều giàu có, Tang Chương chúng ta được người gọi là tử địa, nhân dân mất đi lòng tin với quê hương, thậm chí ra bên ngoài cũng không dám xưng mình là người Tang Chương, đây là tình trạng gì? Đây là tự ti!
Trương Thanh Vân dừng lại một chút rồi nhấm ngụm trà nói, hắn dùng ánh mắt như chim ưng quét qua mọi người rồi tiếp tục:
- Nhưng tự ti cũng còn chưa đáng nhắc đến, các anh nhìn xem quan hệ trong huyện Tang Chương căng thẳng thế nào? Quan hệ giữa Tang Chương và các huyện lân cận quá căng thẳng, đây là vì sao?
- Đây gọi là thù oán, còn gì được gọi là tự tin? Muốn được tự tin thì trước hết chúng ta phải cùng nhau hiểu rõ những nguyên nhân từ trong lòng, chúng ta phải chỉ đạo cho dân chúng thấy được hy vọng. Mà cái gì là hy vọng? Chính sách của đảng là hy vọng.
- Lại nói một cách cụ thể, mười mấy người chúng ta đang ngồi đây chính là biểu hiện, là tinh thần diện mạo, là hy vọng và ước nguyện của nhân dân.
Trương Thanh Vân vỗ mạnh tay lên bàn làm mọi người giật mình, một tiếng ầm vang lên, ly trà rơi xuống đất vỡ tan. Nhưng tình cảnh lúc này không chút náo loạn, không kẻ nào dám cử động, tất cả đều câm như hến.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân nổi giận trong hội nghị thường ủy, tình cảnh này quá đột ngột, tình huống này cũng rất ít gặp. Vì tất cả đều là lãnh đạo, bình thường bí thư sẽ không lớn tiếng trách mắng như vậy. Mọi người đã quen dùng lời nói sắc bén và ẩn giấu, vì vậy những lời nói thẳng thắn và tức giận của Trương Thanh Vân đã làm tất cả tỉnh mộng.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, mục đích hôm nay của hắn chính là thay đổi không khí của thường ủy từ nay về sau. Hắn làm bí thư phải nắm vai trò chủ đạo, dùng hành vi của mình để ảnh hưởng đến người khác, đồng thời cũng phải bày ra thế cục, hoàn toàn khống chế cục diện vào lòng bàn tay.
Muốn đoàn kết thì cần phải đơn giản hóa cục diện, phải chỉnh đốn bầu không khí, phải làm cho những kẻ có dụng tâm phải như chuột qua đường. Khi bầu không khí được xác lập thì lòng dạ hẹp hòi của Lưu Thần chẳng qua chỉ là trò chơi vặt vãnh, không đáng để nhắc tới.
- Đảng chúng ta liên tục nói cải cách, muốn cải cách thì phải mở cửa! Lúc này Tang Chương chúng ta không có đủ mọi thứ, thiếu khí độ Hải Nạp Bách Xuyên, thiếu dũng khí và quyết tâm cải cách. Những thế hệ lãnh đạo trước đây rơi xuống mộ phần cũng vì tư tưởng quá trái ngược.
- Nếu dùng từ tục tĩu thì vấn đề của huyện Tang Chương chúng ta lúc này chính là tầm mắt quá thấp, tất cả cán bộ huyện Tang Chương đều vây quanh lấy vấn đề này. Nếu có bất kỳ người nào dám làm thiêu thân ngăn cản bước tiến của huyện Tang Chương chúng ta thì, hì...
Trương Thanh Vân hừ lạnh nói:
- Vậy thì người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ huyện Tang Chương.
Trương Thanh Vân nói rất lưu loát, hắn nói rất nhiều, hắn nói rất sôi sục. Người bên dưới dần có phản ứng, đặc biệt là những cán bộ bản địa Tang Chương, tất cả đều ngẩng đầu. Dư Hán Anh là người phụ nữ đặc biệt cảm tính, nàng nghe những lời của Trương Thanh Vân mà muốn rơi nước mắt. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, từ xưa đến nay tà đã khó thắng chính, nếu đi trên đường chính đạo thì đường đường chính chính, quang minh chính đại. Những kẻ có tâm tư, có lòng dạ hẹp hòi, có ý nghĩ riêng biệt thoát khỏi tổ chức thì thường sẽ bị đưa lên đầu súng, không đáng nhắc đến.

back top