Bố Y Quan Đạo

Chương 276: Sơ hở

Những ngày cuối năm Trương Thanh Vân sẽ cho Lưu Thần, Sở Cảnh xuống thị sát cơ sở, lúc này điều Trương Thanh Vân quan tâm nhất chính là tư tưởng thống nhất của tất cả các bí thư chi bộ thôn xóm.
Tang Chương muốn phát triển thì trước hết là cán bộ phải có lòng tin, phải đưa tư tưởng phát triển xuống quán triệt cho cán bộ cấp dưới. Hơn nữa trong đội ngũ tất cả cán bộ đảng viên phải triệt để không có người làm nghề thứ hai, có một vài cán bộ coi rằng làm việc nhà nước chỉ là việc phụ, quần chúng nhân dân cũng vì quá quen thuộc mà xem nhẹ điều này và không quan tâm, nhưng nếu có cán bộ rơi vào tình cảnh này thì bắt buộc phải xử lý nghiêm túc.
Vì vậy mà Trương Thanh Vân đặc biệt bố trí phòng tuyên truyền, phòng tổ chức, phòng tư pháp phải hoạt động mạnh. Yêu cầu phòng tuyên truyền phải tạo đưa tin và tạo ra làn gió mới thổi khắp huyện Tang Chương, tuyên truyền cho cán bộ chỉnh đốn phong cách và tác phong, phát triển sản nghiệp dược liệu, nhổ các thế lực ác bá khỏi địa phương. Phải có kết quả của tất cả các công tác trong huyện trước khi tết đến.
Đồng thời phòng tổ chức cũng phải tiến hành khảo sát tất cả các bộ của các xã thị trấn trong huyện. Trương Thanh Vân biết rõ nếu muốn phát triển thì trước tiên phải có một tập thể lãnh đạo tích cực, vì vậy ban ngành lãnh đạo cấp xã thị trấn là đặc biệt quan trọng. Tang Chương thiếu cán bộ nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua vấn đề khảo sát, nhất định phải làm cho cán bộ bên dưới chịu áp lực, đây cũng là hiệu quả mà Trương Thanh Vân muốn đạt đến.
Lưu Thần liên tục xuống tuyến dưới chạy qua chạy lại vài ngày. Hôm nay chính hắn lại mệt mỏi không quan tâm, buổi sáng quay về phòng không ló mặt ra ngoài.
Sau khi dùng xong cơm tối thì Sở Cảnh đến, khi vừa bước vào cửa đã nói:
- Khí hậu Tang Chương quả nhiên khác biệt, mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Trên mặt Lưu Thần lộ ra nụ cười mất tự nhiên, hắn sao không hiểu những lời này của Sở Cảnh? Hai người hùng dũng oai vệ, đến Tang Chương với khí thế hiên ngang vốn định tạo nên một chấn động lớn, không ngờ Trương Thanh Vân còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn vô cùng lão luyện, hành động thường không có tiếng động, không thấy rõ động tác. Lúc này giống như tất cả ban ngành đoàn thể trong huyện Tang Chương đều đang xúm xít vây quanh hắn.
Nhìn vào thành viên ban ngành thường ủy thì chính phủ bên này có: Lưu Thần, Sở Cảnh và vài lão thuộc hạ của Chu Tử Hằng trước kia. Vốn là chính quyền chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng sao lại rơi vào tình cảnh này? Trong lòng Lưu Thần cảm thấy rất ngột ngạt, những tính toán dùng thường ủy để vây quanh Trương Thanh Vân vào trước đó đã hoàn toàn thất bại, lúc này cục diện của Lưu Thần đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
- Anh Sở, anh cũng đừng buồn bực, trước tiên phải nắm chắc công tác tư pháp đã. Làm xong công tác của chính mình mới có tiếng nói chứ?
Lưu Thần nói.
Vẻ mặt Sở Cảnh chợt biến đổi, không nhắc đến vấn đề công tác thì trong lòng hắn còn chưa bực bội đến như vậy, khi nhắc đến thì cảm thấy lửa giận bùng lên ngút trời. Nếu nói về công tác quan trọng nhất về tư pháp ở huyện Tang Chương thì thuộc về cục công an.
Mà hiện nay Sở Cảnh không có bất kỳ biện pháp nào với cục trưởng công an Trần Mại, biểu hiện của tiểu tử này rất thẳng thắn và có vẻ không tâm cơ, cũng cung kính với chính mình nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại. Chỉ không mất thời gian bao lâu mà tất cả các chiến sĩ công an ở các đồn bên dưới thôn xóm đã bị tiểu tử này lung lạc, nếu không nghe lời Trần Mại thì sẽ bị mất sạch quyền lực và bỏ cũ thay mới, đặc biệt là sau sự kiện mỏ quặng Tam Môn Dục.
Tiểu tử Trần Mại kia dùng da hổ làm cờ, hắn tiến hành chỉnh đốn toàn diện cục công an rồi hoàn toàn nắm vững cục công an vào trong tay. Điều này cũng không thể nói thế nào hơn, chỉ có thể nói Trần Mại thủ đoạn sạch sẽ gọn gàng. Sau đó hắn bắt tay thay máu, ai không nghe sẽ rớt đài, đám công an được hắn trọng dụng lập tức lùng sục khắp thôn xóm như chó săn, bất cứ tình hình nào cũng nắm bắt rất rõ ràng.
Cách làm của Trần Mại có thể nói là hoàn toàn ăn ý với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân hầu như đã đưa trật tự trị an xã hội đạt đến một độ cao mới. Cán bộ tuyến dưới câm như hến, tất cả đều học theo, đều xem xét vào cục công an, Trần Mại cũng thừa dịp mà thu lợi.
- Anh Lưu, anh xem tình hình lúc này thế nào, lúc này phòng tổ chức đã đưa ra nhiều chính sách bổ sung nhân sự quá lớn, nhiệm kỳ mới lại chưa đến, như vậy chẳng phải uốn cong thành thẳng không?
Sở Cảnh nói.
Lưu Thần liếc mắt nhìn Sở Cảnh, hắn nói:
- Khảo sát cán bộ là công tác của phòng tổ chức, anh chẳng lẽ không biết điều này sao?
Sở Cảnh cười hì hì, hắn cũng không khách khí mà rót cho mình một chén trà, sau đó chậm rãi ngồi xuống rồi híp mắt nói:
- Nhưng khảo sát cán bộ hình như chỉ là bước đệm, tôi thấy động tĩnh thì hình như muốn điều chỉnh cán bộ tuyến dưới. Nhưng cán bộ huyện Tang Chương đâu phải là ít, nếu muốn điều chỉnh thì phải có máu thay trong diện rộng, lấy người nơi nào đắp vào?
Bàn tay Lưu Thần chợt run lên, hắn chợt dựng ngược người như bị điện giật, ánh mắt cũng bùng lên thần quang. Một câu của Sở Cảnh làm Lưu Thần tỉnh mộng, hành vi của Trương Thanh Vân như vậy thì nếu động sẽ lớn chuyện, hắn động vào một xã thị trấn thì không sao, nhưng nếu dùng cả hai tay vơ vét thì chẳng phải giống như vào nhiệm kỳ mới rồi à?
Nghi ngờ năng lực của cán bộ mới đề bạt thay máu phải không? Mà cán bộ mới lấy từ đâu ra? Tang Chương có nhiều thành viên ban ngành dự trữ như vậy sao? Nếu thay quá nhiều người, nếu ban ngành mới không hòa hợp, người bị miễn chức lại có ý kiến, như vậy cục diện chính trị ở huyện Tang Chương có thể ổn định được à?
Lưu Thần nghĩ về vấn đề này mà trong lòng khẽ động, hắn hình như phát hiện ra sơ hở của Trương Thanh Vân. Cán bộ trẻ thường rất nóng vội, muốn giải quyết nhanh gọn vấn đề mà ăn đậu hũ nóng, nếu động vào điều này thì lỡ may không khống chế được thế cục, hậu quả có thể lường được sao?
- Anh Sở phân tích rất có lí, nhưng hạch tâm công tác của tôi chính là chuẩn bị kế hoạch cho năm sau. Chúng ta đều là người mới đến, vấn đề nhân sự quá mẩn cảm, nếu không có gì lớn thì chẳng nên dây vào. Trước tiên cố gắng công tác tốt mới là căn bản của anh và tôi, là cán bộ mới được đề bạt thì không nên khoa chân múa tay khi chưa biết rõ tình huống, anh nói có đúng không?
Lưu Thần nói.
- Đúng, đúng!
Sở Cảnh nói, sau đó hai người nhìn nhau cười ha hả.
- Cốc cốc!
Có người gõ cửa, Lưu Thần thu lại nụ cười, hắn khẽ nói:
- Vào đi, cửa không khóa! Bạn đang đọc chuyện tại
Một tiếng két vang lên, đứng trước cửa chính là Trương Thanh Vân, hắn cười nói:
- Ủa, bí thư Sở cũng có mặt ở đây sao? ha ha, có chuyện gì vui vẻ thế, cho tôi tham gia sảng khoái với.
Sở Cảnh và Lưu Thần đều vội vàng đứng dậy, Sở Cảnh lại xịch ra nhường chỗ cho Trương Thanh Vân rồi nói:
- Chủ lịch Lưu hôm nay có hơi không thoải mái, vì vậy tôi đến đây thăm hỏi.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhướng mày, Lưu Thần chợt nói:
- Bí thư, anh đừng nghe lời anh Sở, không phải tôi đang rất tốt sao? Chẳng qua trước đây chúng tôi quen ngồi ở cơ quan mà thiếu rèn luyện, bây giờ xuống dưới chạy vài ngày nên mệt mỏi, thật là đáng xấu hổ.
- Dù sao cũng phải chú ý đến cơ thể, tuy lúc này áp lực phát triển Tang Chương là rất lớn, nhưng cũng không ai muốn các lãnh đạo quá mệt nhọc.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lưu Thần vội nói cảm ơn, sau đó hắn mời Trương Thanh Vân ngồi xuống rồi tự tay rót một chén trà. Sở Cảnh ngồi bên cạnh có chút cứng nhắc, hắn chỉ dám ngồi nửa một, eo đứng thẳng.
- Khụ, khụ!
Lưu Thần vô tình mà cố ý ho khan hai tiếng, vẻ mặt Sở Cảnh có chút biến đổi và không nhịn được. Lúc này hắn mới biết rõ biểu hiện của mình không được thuận mắt, hắn vừa đến huyện Tang Chương được hai tháng ngắn ngủi nhưng trong lúc vô tình đã quen thói kính trọng và sợ hãi Trương Thanh Vân.
- Bí thư, anh đến tìm tôi có chuyện gì thế?
Lưu Thần cười nói, sau đó hắn ngồi ngay xuống ghế.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ nói:
- À, hôm nay đường đột rồi, nếu sớm biết anh đang mệt thì để hôm sau mới đến, điều này...
- Không sao, bí thư, tôi cũng không có gì, chẳng qua là tay chân mệt mỏi mà thôi. Nếu trên vai không chịu nổi áp lực thì sau vài năm sẽ bị loại bỏ, tổ chức cũng không chứa cán bộ ăn cơm trắng mà chẳng làm việc, nếu có gì thì anh cứ nói đừng ngại.
Lưu Thần ra vẻ cung kính nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi hồng, hắn uống một ngụm trà rồi trầm ngâm, một lúc sau mới nói:
- Là thế này, tết âm lịch năm nay, ha ha, tôi muốn quay về Ung Bình, huyện ủy và chính quyền bên này phải giao hết cho anh.
Trương Thanh Vân nói được một nữa thì khựng lại, Lưu Thần cười lớn nói:
- Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ? Tôi đã sớm nói với vợ ở nhà là tết nay sẽ không về, tôi mới đến nhận chức nên cũng muốn bày tỏ chút tâm ý với địa phương. Bí thư, anh cứ yên tâm về sum họp với hai bác, huyện Tang Chương có tôi thì anh cứ yên tâm...
Trương Thanh Vân cười, hắn liên tục nói lời cảm ơn:
- Vậy thì làm phiền anh rồi, tình hình năm nay khá đặc biệt, ha ha, anh cũng biết rồi đấy, đến bây giờ tôi vẫn còn độc thân. Nếu không giải quyết tốt vấn đề này thì cũng khó nói với tổ chức.
Lưu Thần và Sở Cảnh đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời đứng dậy chúc mừng, cả hai không biết Trương Thanh Vân nói giỡn nên tất nhiên đều là những lời chúc tốt đẹp. Điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy mặt nóng như phỏng.
Sau khi đưa ra khỏi cửa rồi nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân khuất ở góc xa thì trong lòng Lưu Thần chợt cảm thấy ê ẩm.
Lưu Thần hắn là một người đã qua tuổi ba mươi nhưng lúc này lại bị một tiểu tử bò trên đỉnh đầu, lúc nãy nói vài lời vui đùa mà vẻ mặt Trương Thanh Vân đỏ ửng, đây không phải chỉ là một tiểu tử sao?
Nếu nói về bối cảnh thì Lưu Thần hắn còn hùng hậu hơn Trương Thanh Vân, nếu nói về tri thức thì cũng là đại học ra, nếu nói về điều kiện gia đình thì chính mình sinh ra ở nhà thế gia, những thứ này Trương Thanh Vân nào có thể so sánh được.
Nhưng sự thật lúc nào cũng đả kích con người, mới hơn hai mươi tuổi mà đã là bí thư huyện ủy, là dân đen tiến lên đường làm quan. Dù ấn tượng đối với lãnh đạo hay uy vọng đối với cấp dưới và nhân dân thì Lưu Thần hắn đều thua kém Trương Thanh Vân không biết bao nhiêu lần, điều này thật sự làm người ta phải căm hận.
- Chủ tịch, hôm qua không phải anh nói sẽ quay về ăn tết với chị nhà sao? Điều này...Điều này...
Sở Cảnh ở bên cạnh khẽ nói.
Lưu Thần nhướng mày, hắn khoát tay mà trong lòng thấy phiền phức, vừa rồi hắn thấy bộ dạng của Sở Cảnh với Trương Thanh Vân quá xấu hổ, nhưng hắn nghĩ lại chính mình, không phải trong lòng cũng rất e ngại Trương Thanh Vân sao? Đúng là con bà nó bị đè nén, mới được Trương Thanh Vân giao quyền ở lại trực ban mà cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Rõ ràng tự tân sâu trong đáy lòng mình vẫn còn cảm giác sợ hãi Trương Thanh Vân.
Lưu Thần nghĩ đến đây thì khẽ híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong lòng càng kiên định kế hoạch của mình. Dù Hà Tuấn có giúp đỡ hay không thì chính hắn cũng phải thực hiện, mình là cây lớn rễ cọc, cớ sao phải sợ một tiểu tử chưa đủ lông cánh?
Lưu Thần nghĩ đến mục đích về quê ăn tết lần này của Trương Thanh Vân mà ánh mắt xoay chuyển, trên mặt lộ ra một nụ cười gian manh. Em họ mình biết khá rõ Trương Thanh Vân, đồng thời cũng ngưỡng mộ với Triệu tiểu thư, nếu Hà Tuấn mà nghe được tin tức này thì còn ổn định như núi Thái Sơn nữa không?

back top