Sau khi xám xịt quay về Vũ Lăng thì Phương Tiểu Nam gọi điện thoại cho Âu Hiền Long hỏi vì sao hội nghị thường ủy lại ngừng, câu trả lời của Âu Hiền Long rất hàm hồ, hắn nói ban ngành thị ủy muốn thống nhất ý kiến.
Phương Tiểu Nam cảm thấy lạnh lẽo, nàng cảm thấy rất bực bội, muốn trút giận nên gọi điện thoại mắng người mà không biết Khâu Hâm và Hà Tuấn cũng đang điên cả người. Khâu Hâm thì tốt hơn một chút, hắn không muốn xung đột chính diện với Phương Tiểu Nam nàng. Nhưng Hà Tuấn thì hầu như trở thành một con chó điên, hắn mắng chửi Phương Tiểu Nam như điên như cuồng. Lúc này Phương Tiểu Nam mới biết được chính mình cũng không phải kẻ cực mạnh trong các trò mắng chửi.
Trước kia sở dĩ có tác dụng vì người ta nể mặt, người ta nghĩ đến đại cục, hôm nay Hà Tuấn nổi điên và coi nàng không khác một con chó.
Phương Tiểu Nam cảm thấy rất uất nghẹn, nàng xuống gara chọn một chiếc BMW nhưng khi chạy xe đến chân núi thì lại gặp phải một kẻ không muốn gặp, đó là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân ở trong khách sạn mà cảm thấy bực bội, hắn kéo Cảnh Chiến và Vương Chiêm Dân đi ra ngoài thay đổi không khí. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao, đeo kính râm, nếu nhìn qua thì trông có vẻ rất tươi sáng. Lúc này hắn đang ngồi tắm nắng trong quán cà phê lộ thiên.
Nếu không phải đây là quán cà phê mà Phương Tiểu Nam hay vào thì sẽ không đụng phải Trương Thanh Vân, nếu không phải Trương Thanh Vân đang ngẩng đầu đắc ý thì Phương Tiểu Nam sẽ không gặp được hắn.
Đáng tiếc là trên thế giới này có quá nhiều trùng hợp, Phương Tiểu Nam ra ngoài đón gió giải stress lại đụng mặt Trương Thanh Vân.
Một chiếc xe BMW màu hồng rất đáng chú ý, Trương Thanh Vân phát hiện ra Phương Tiểu Nam rất nhanh. Từ xa hắn đã dùng một động tác nâng ly cực kỳ ưu nhã với Phương Tiểu Nam, trên mặt và trên người lộ ra nụ cười cực kỳ tươi đẹp.
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam lập tức trở nên tái nhợt, nàng bước xuống xe rồi đóng ầm cửa lại. Khi đám người xung quanh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phương Tiểu Nam đã bước nhanh về phía Trương Thanh Vân, nụ cười chào hỏi của Trương Thanh Vân rơi vào mắt Phương Tiểu Nam thì rõ ràng cực kỳ tà ác.
Tuyệt đối là khiêu khích, tuyệt đối là thị uy.
Phương Tiểu Nam quả thật cũng có chút sắc nước hương trời, cộng thêm cách ăn mặc, lại chạy siêu xe thì càng hấp dẫn ánh mắt kẻ khác. Khi nàng xuống xe thì có rất nhiều đàn ông chú ý, khi thấy nàng hùng hổ tiến đến ngồi xuống trước mặt Trương Thanh Vân thì đám đồng bào đàn ông đều cảm thán, tưởng là gái zin, ai ngờ là phụ nữ có chồng vác súng B40. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nghe nói Phương tiểu thư xuống Tang Chương, trùng hợp là tôi và anh Lưu đều không có mặt, vì vậy có chút hiểu lầm, không tiếp đãi cục du lịch và công ty du lịch thành phố, tôi có lời xin lỗi!
Trương Thanh Vân chăm chú nói, hắn gọi nhân viên phụ vụ cho Phương Tiểu Nam một ly cà phê.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, nàng cho rằng Trương Thanh Vân sẽ giống như những kẻ ở Tang Chương, sẽ giả ngu. Không ngờ kẻ này lại thẳng thắn như vậy, người ta đã mở miệng phong độ như thế làm nàng khó thể mở miệng.
- Bí thư Trương khách khí rồi, Tang Chương cao thấp đều một lòng, chúng tôi có lẽ không nằm trong mắt của mọi người.
Phương Tiểu Nam nói, giọng điệu không tránh khỏi có chút chua xót.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Người nào cũng biết cô là thần tài bồ tát, trong mắt dân chúng thì bồ tát khá cao, chẳng phải ai cũng hướng về phật sao?
- Hừ!
Phương Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không thể kiên nhẫn mà dùng giọng sắc bén nói:
- Nếu dựa theo lời tôi thì Tang Chương có hoàng đế, không thể mặc cả, có ý nghĩ chống lại chỉ thị mở du lịch của chính quyền cấp thị.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng chợt bùng lên cảm giác chán ghét. Người phụ nữ này đúng là một thớt ngựa điên, đúng là mất đi lý trí và nói chuyện không có đầu óc. Hắn hừ lạnh một tiếng mà không nói thêm điều gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Tiểu Nam vừa nói ra khỏi miệng thì cũng biết không đúng chừng mực, nhưng trước nay nàng ngang ngược càn rỡ, cũng không để ý mà bưng ly cà phê uống một ngụm rồi cau mày:
- Cà phê đen sao?
- Tôi gọi cà phê cho cô, cà phê đen có tác dụng nâng cao tinh thần, rất có lợi đối với những kẻ suy nhược thần kinh.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn đứng dậy:
- Cô cứ tự nhiên ngồi nhấm nháp, tôi và cô nói chuyện không thích hợp.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại chẳng nể tình như vậy, nàng nói:
- Anh đừng quên nơi đây là Vũ Lăng, anh...
Trương Thanh Vân cười một tiếng, hắn dùng giọng khinh thường nói:
- Có lời nói của cô thì tôi sẽ an toàn hơn, tôi nói chuyện với cô đều có ghi âm lại, giám đốc công ty du lịch uy hiếp bí thư huyện ủy, ha ha!
Trương Thanh Vân nói xong thì không quay đầu trở lại mà đi thẳng.
Phương Tiểu Nam dù mặt dày cũng không chịu được, nàng đứng dậy đi theo thì bị Cảnh Chiến cản đường. Trương Thanh Vân đi được một đoạn thì nghe thấy Phương Tiểu Nam ở phía sau mắng lớn:
- Nhìn cái gì? Sao không về nhà mà nhìn mẹ các người?
Ngay sau đó là những âm thanh loảng xoảng.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất tức cười, người phụ nữ này cuối cùng cũng tìm được công cụ phát tiết, cũng tội nghiệp cho những người anh em kia. Nhưng trong lòng hắn thầm thề, sau này không nên tiếp xúc nhiều với loại phụ nữ này, rõ ràng mình còn đánh giá cao về trí thông minh của người này, đúng là loại điên khùng.
Trong khu thị ủy, Trương Thanh Vân tạm thời được thông báo là bí thư Tạ và chủ tịch Âu muốn gặp. Vì thông báo quá gấp nên Trương Thanh Vân vội vàng chạy đến, đúng lúc này gặp ngay thư ký của Tạ Minh Quân:
- Bí thư Trương, anh đã đến, bí thư và chủ tịch Âu đã chờ anh từ lâu.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long cùng gặp mình sao? Hắn nghĩ vậy nhưng trên mặt không có chút biểu cảm, hắn gật đầu với thư ký Liễu Dũng Huy rồi đi vào.
Trên đường đi Trương Thanh Vân thấy biểu hiện của Liễu Dũng Huy cực kỳ cung kính giống như không phải thư ký của lãnh đạo mà chính là thư ký của mình, vì vậy hắn càng cảm thấy nghi ngờ.
Trong văn phòng Tạ Minh Quân, quả nhiên Âu Hiền Long ngồi bên trong, hai người đang thưởng thức trà thơm. Trương Thanh Vân tiến vào cung kính nói:
- Chào Bí thư, chào chủ tịch!
- Ừ!
Tạ Minh Quân ừ một tiếng, cặp mắt sau kiếng vẫn đục ngầu. Âu Hiền Long cũng quay đầu rồi chỉ xuống ghế nói:
- Ngồi đi!
Trương Thanh Vân ngồi xuống, Tạ Minh Quân cầm lấy ấm trà rót vào ly trước mặt hắn, điều này làm hắn phải dùng tay đỡ rất cung kính, sau đó bưng chén lên uống một ngụm. Bộ dạng trầm ổn, nước trà hương vị ngọt, là Đại Hồng Bào!
- Trước kia cậu đã uống loại trà này rồi sao?
Tạ Minh Quân giương mắt nói.
- Đã uống qua nhưng không phải loại ngon như thế này.
Trương Thanh Vân khách khí nói.
Tạ Minh Quân không nói lời nào, lão tự uống một ngụm rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Một mình cậu giữ lại tất cả tiền lương của nhân viên, tất cả các cán bộ đâm kim sau lưng mà cậu còn ngủ yên được sao?
Tạ Minh Quân nói rất khẽ nhưng khoảnh khắc này khí chất biến hóa rất đột ngột, cảm giác tức giận lóe lên trong mắt, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm.
- Bí thư, đây không phải là trừ tiền lương, chỉ là mượn tạm. Đợi đến khi ngân sách công trình thủy lợi được đưa xuống sẽ bổ sung đầy đủ, đây là quyết định của thường ủy Tang Chương chúng tôi!
Trương Thanh Vân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Âu Hiền Long giương mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt hắn cực kỳ lơ lửng, hắn nói:
- Làm bừa, tiền lương mà cũng tùy tiện tham ô được sao? Tôi thấy cậu đấy, cậu có biết có bao nhiêu người phản ứng cậu đang làm việc không mặc cả ở Tang Chương? Tôi, bí thư, phòng văn thư đều nhận được tin tức về tình huống ở Tang Chương vào mỗi ngày, cậu nói sao đây?
- Tôi tin phát triển phải có cải cách lớn, ai ở vào vị trí của tôi cũng khó thể chu toàn, khó tránh khỏi tổn hại đến lợi ích của một vài người. Nhưng rất hy vọng lãnh đạo có thể tín nhiệm ban ngành Tang Chương để chúng tôi tiếp tục cải cách.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất cung kính, biểu cảm vẫn bình tĩnh như mặt nước giếng sâu nhưng trong lòng thầm kêu may mắn vì chính mình đi đúng hướng. Đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long, nếu bên trong huyện Tang Chương không ổn định thì lúc này Trương Thanh Vân hắn đã sớm bị xào nấu.
Trương Thanh Vân biết Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long muốn đánh đòn phủ đầu, nguyên nhân thì còn chưa rõ nhưng chắc chắn là không phải muốn động đến mình, nếu không bọn họ sẽ tuyệt đối không ở cùng một chỗ để gặp mình.
Lúc này cửa lại bị người ngoài gõ vang, Liễu Dũng Huy tiến vào nói:
- Bí thư, giáo sư Ngũ đến!
- Mời vào!
Tạ Minh Quân nói, lão nói xong thì đứng lên, Âu Hiền Long cũng đứng lên, vẻ mặt hai người trở nên tươi cười. Ngoài cửa là một ông lão hơn sáu mươi, người này không đeo kính, người khá cao lớn, lưng thẳng tắp, toàn thân trông rất thông thoáng.
- Chào mừng giáo sư Ngũ!
Tạ Minh Quân tiến lên vươn tay, Âu Hiền Long theo sát phía sau, Trương Thanh Vân ở sau cùng.
Lúc này Trương Thanh Vân mới hiểu được ý đồ của Tạ Minh Quân, thì ra làm một cuộc hội ý nho nhỏ, chỉ là gặp mặt một nhân sĩ có quyền uy là Ngũ Cương. Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trận chiến này hơi lớn, chủ tịch và bí thư cùng tham dự hội nghị, rõ ràng khó thể khinh thường lực ảnh hưởng của Ngũ Cương.
Ngũ Cương mỉm cười chào hỏi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ồ lên một tiếng nói:
- Anh là bí thư huyện ủy Tang Chương sao?
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn chìa tay ra phía trước nói:
- Chào giáo sư Ngũ, hâm mộ đã lâu, không ngờ hôm nay có thể được gặp mặt chú.
Ngũ Cương cười ha hả, rõ ràng rất phóng khoáng, lão nói:
- Còn rất trẻ.
Mấy người Tạ Minh Quân lại ngồi xuống một lần nữa, lão dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân. Lão vốn tưởng rằng Ngũ Cương đã từng gặp mặt Trương Thanh Vân, nhưng rõ ràng bây giờ hai người này mới gặp mặt, vì vậy trong lòng cũng thoải mái. Vẻ mặt Âu Hiền Long thì có chút khó coi, lần gặp mặt này vốn là hắn đề nghị, mục đích chính là gõ đầu Trương Thanh Vân. Lúc này xem ra đã toi công, Ngũ Cương và Trương Thanh Vân trước đây chưa từng tiếp xúc, vì vậy hắn đã tính sai.
- Một ông già như tôi đi đến đâu cũng bị người ta chán ghét!
Sau khi ngồi xuống thì Ngũ Cương nói, cặp mắt khá tinh tường:
- Nhưng đặc biệt là những cán bộ thanh niên thường hay nghi ngờ, tất cả đều không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiến tích, làm vấn đề đầu tư du lịch trở nên rối loạn.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mất tự nhiên, hắn nói:
- Giáo sư Ngũ nói rất đúng!
Ngũ Cương nhấp một ngụm trà rồi lập tức nói về những vấn đề định vị trong du lịch ở Vũ Lăng, công kích hạng mục du lịch ở dãy Hoàng Lĩnh của Tang Chương có bốn điều không được, hơn nữa còn gây bất lợi cho toàn thể hình tượng du lịch ở Vũ Lăng, đề nghị thị ủy và Tang Chương thận trọng suy xét, không cần phải đưa tiền thuế của nhân dân ra mà làm trò đùa. v. v.
Ngũ Cương là một học giả, trên thực tế lão cũng không am hiểu những lời nói sắc bén của chốn quan trường, nói chuyện là đi thẳng vào vấn đề. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy thoải mái, những lời hắn muốn nói đều được ông cụ nói rõ, chính quyền thị ủy phải quyết định thế nào chính là sự đau đầu của lãnh đạo.
Tạ Minh Quân liên tục mỉm cười, thỉnh thoảng lão hỏi vài vấn đề giống như đang tiếp nhận lời dạy bảo. Trương Thanh Vân nhìn về phía Âu Hiền Long, rõ ràng vẻ mặt chủ tịch rất mất tự nhiên, vì vậy mà Trương Thanh Vân thầm kêu may mắn. Cáo già biết thời biết thế, bản lĩnh nước chảy thành sông đúng là lợi hại, không cần chính hắn phải to mồm mà những gì đều được người ngoài nói ra rõ ràng, trong hội nghị thảo luận ngày mai còn sợ mọi người đi chệch hướng sao?
Sau khi tiễn chân giáo sư Ngũ thì Trương Thanh Vân cũng không dám bỏ đi, vừa rồi hai vị lãnh đạo còn chất vấn quá trình giữ lại tiền lương của nhân viên nhà nước, còn phải ở lại để giải thích chu toàn.
Nhưng khi giáo sư Ngũ đi thì Âu Hiền Long ra ngoài mà không quay lại, trong văn phòng chỉ còn lại Tạ Minh Quân và Trương Thanh Vân.
- Cậu liên lạc với tập đoàn Vân Sơn sao?
Tạ Minh Quân nói, lão lên ngồi ở chiếc ghế phía sau bàn làm việc, Trương Thanh Vân đành phải dời vị trí, giữa hai người có một khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới.
Trương Thanh Vân thoáng trở nên trầm ngâm nói:
- Tập đoàn Vân Sơn vẫn cố ý muốn đến đầu tư ở Vũ Lăng, tôi cũng vô tình gặp mặt giám đốc của bọn họ ở Thành Đô, có lẽ bọn họ đã hiểu rõ tình cảnh của chúng ta, mọi chuyện chính là như vậy.
Tạ Minh Quân trầm ngâm không nói, lão chỉ cảm thấy có chút không nhìn thấu người cán bộ trẻ tuổi trước mặt, chỉ là tùy tiện gặp mặt mà có thể kéo đến đầu tư. Điểm lợi hại của Trương Thanh Vân chính là tùy tiện gặp phóng viên cũng là nhân vật lợi hại, đài truyền hình Phượng Hoàng làm một phóng sự chuyên đề về vùng giải phóng năm xưa đã đưa đến tiếng vang rất lớn trong nước.
Trong phóng sự rất quan tâm đến Tang Chương, có ghi lại đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân xây dựng công trình thủy lợi của Tang Chương, cả hình ảnh của hơn mười ngàn mẫu dược liệu, quá trình thay đổi của Tang Chương, viễn cảnh về du lịch mạo hiểm. v. v. Tất cả đều được báo danh kỹ càng.
Trương Thanh Vân là một bí thư huyện ủy, hắn nhiều lần xuất hiện trong phóng sự với khá nhiều cuộc phỏng vấn, điều này làm cho Tạ Minh Quân cũng cảm thấy hơi chua, cả đời là bí thư của lão cũng không được truyền thông quan tâm như thế.
Chính Tạ Minh Quân không cho là đúng nhưng lãnh đạo cấp trên lại khen ngợi Vũ Lăng. Lão là một ủy viên của tỉnh ủy, tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến thường vụ tỉnh, bí thư tỉnh ủy Lưu Trắc Nhiên tự mình đưa việc này ra trong hội nghị thường ủy tỉnh, khen ngợi nhân dân Tang Chương là vùng giải phóng cũ biết tự lực cánh sinh, có tinh thần dũng cảm đi lên, muốn mở rộng tinh thần này ra khắp tỉnh.
Tạ Minh Quân xâu chuỗi lại tất cả mọi việc trước sau, càng xem xét thì càng cảm thấy hương vị dày đặc. Hơn nữa còn có lần này Ngũ Cương đột nhiên xuất hiện nói chuyện, tuy đã loại trừ khả năng Trương Thanh Vân từng tiếp xúc với Ngũ Cương nhưng lão chẳng tin đằng sau không có bàn tay đưa đẩy.
Tạ Minh Quân lại nghĩ đến hàng loạt hành động của Trương Thanh Vân ở Vũ Lăng, tất cả các công ty có lợi ích ở Vũ Lăng đều đã được Trương Thanh Vân chạm trán, hành vi của hắn thường không câu nệ, thậm chí có khi là quá khích. Nhưng nếu đánh giá cẩn thận thì Trương Thanh Vân không chút thiệt thòi, Tang Chương dưới sự lãnh đạo của hắn ngày càng phát triển.
Sau khi tổng hợp lại nhiều nhân tố thì Tạ Minh Quân cũng chỉ có thể rút ra kết luận đại khái có người tuyến trên nâng đỡ Trương Thanh Vân, đây cũng là nguyên nhân hôm nay lão muốn gõ đầu hắn. Chính lão lăn lộn hơn nữa đời người mới là bí thư thị ủy, nếu có người vượt qua mặt mình thì tuyệt đối không được phép. Tuy phương pháp của Trương Thanh Vân khá mịt mờ nhưng lộ ra manh mối cũng phải cảnh cáo, không thể nào bỏ mặc được.
- Bí thư, hôm qua tập đoàn Vân Sơn đã gọi điện đến, bọn họ nói cuối tháng sẽ xuống khảo sát thực địa, anh xem có thể để cho các ban ngành thị ủy sắp xếp vấn đề tiếp đãi hay không?
- Vừa rồi giáo sư Ngũ nói vấn đề du lịch ở Vũ Lăng, bất kỳ hạng mục nào cũng phải xoay quanh vị trí thành phố, nếu xét ở góc độ này thì chúng ta tiếp xúc với bọn họ cũng có chút không ổn. Hơn nữa sức nặng của Tang Chương chúng tôi quá kém, nếu như thị ủy xem xét thì chúng tôi sẽ có lòng tin, anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Tạ Minh Quân khẽ động, Trương Thanh Vân khổ sở chắp nối đầu tư mà muốn chìa tay ném công ra ngoài sao? Lão căn bản không tin vì Trương Thanh Vân còn trẻ, thường thì cán bộ trẻ sẽ luôn nắm lấy thành tích, Trương Thanh Vân là ngoại lệ sao? Lão nghĩ đến đây thì nhân tiện nói:
- Thôi thì cho Tang Chương các cậu tiếp xúc trước với người ta, dù sao cũng do các cậu kéo đầu tư đến, miễn cho những quận huyện khác nhìn đỏ mắt.
- Bí thư, lần này tập đoàn Vân Sơn xuống đầu tư hạng mục và trước đó tôi đã thông qua với chủ tịch Vương của huyện Từ Khê, hai huyện chúng tôi cùng hợp tác. Đây cũng là một góc bù cho du lịch dân tộc ở huyện Từ Khê, mặc khác...
Trương Thanh Vân ngượng ngùng cười nói:
- Anh cũng biết rồi đấy, dạo này quan hệ giữa Từ Khê và chúng tôi không được tốt cho lắm, chúng tôi cũng muốn thông qua cơ hội lần này để liên kết để hai bên hiểu rõ lẫn nhau, như vậy Tang Chương sẽ càng có cơ hội. Vì vậy tôi kiên trì ý kiến cho các ngành tương quan ở thị ủy ra mặt tiếp đãi tập đoàn Vân Sơn.
Tạ Minh Quân dùng tay gõ bàn, vẻ mặt lão bất động nhưng trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Trương Thanh Vân suy xét vấn đề rõ ràng trưởng thành vượt xa những gì Tạ Minh Quân đã tưởng, hơn nữa nói chuyện lại trật tự và rõ ràng, mơ hồ có ý cảnh nhìn xa trông rộng.
Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội tập đoàn Vân Sơn đầu tư vào để ném chén đĩa ra bên ngoài, hắn muốn kéo toàn bộ Tang Chương đi trên con đường phát triển thênh thang, khí phách lớn, kế hoạch rộng, tầm nhìn xa.
- Nếu đã như vậy thì cứ giao cho cục du lịch xử lý! Đến lúc đó tôi sẽ đặc biệt mở hội nghị thường ủy. Vân Sơn là tập đoàn nổi tiếng du lịch và giải trí trong nước, bọn họ đến đầu tư ở Vũ Lăng thì sẽ có tác dụng không thể đo lường được với sản nghiệp kinh tế của toàn thành phố, nhất định phải đặc biệt coi trọng.
Tạ Minh Quân nói, vẻ mặt lộ ra nụ cười.
Khi tâm tình tốt thì Tạ Minh Quân nhìn Trương Thanh Vân cũng cảm thấy thuận mắt hơn, lão thầm nghĩ cán bộ tuyến dưới năng lực mạnh cũng quá tốt, rõ ràng biết giải hạn cho lãnh đạo khi tiến vào giai đoạn mấu chốt.
- Cậu cầm lấy thứ này đi, tiểu tử cậu đúng là, cũng rất biết kính trọng thượng cấp.
Tạ Minh Quân nói, lão đưa cho Trương Thanh Vân một chiếc đĩa phim:
- Chắc cậu còn chưa xem, hai ngày trước đài Phượng Hoàng đã phát hình, lúc ấy cậu còn đang đi lên thị ủy.
Trương Thanh Vân ngây người ra tiếp nhận chiếc đĩa, hắn liếc mắt cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Bạch Cốt Tinh quả nhiên nói được làm được, chỉ nhanh như vậy mà đã cắt nối biên tập và phát hình rồi.
- Cuộn phim này rất tốt, ảnh hưởng rất rộng! Đài truyền hình Phượng Hoàng phát sóng thì có sức thuyết phục hơn các hãng truyền thông khác, dân chúng càng tin tưởng. Bí thư tỉnh ủy Lưu cũng đã xem qua, cũng có lời khen ngợi với các cậu, đây là một lời khẳng định với huyện Tang Chương, hy vọng các cậu có thể giữ vững. Không nên kiêu ngạo, không nên nóng nảy, cần phải đưa vùng chiến khu năm xưa như Tang Chương chính thức tiến lên con đường phát triển vang dội!
Tạ Minh Quân nói, trong mắt là cái nhìn khuyến khích, ánh mắt hòa ái như nhìn chính đứa con của mình.
Phương Tiểu Nam cảm thấy lạnh lẽo, nàng cảm thấy rất bực bội, muốn trút giận nên gọi điện thoại mắng người mà không biết Khâu Hâm và Hà Tuấn cũng đang điên cả người. Khâu Hâm thì tốt hơn một chút, hắn không muốn xung đột chính diện với Phương Tiểu Nam nàng. Nhưng Hà Tuấn thì hầu như trở thành một con chó điên, hắn mắng chửi Phương Tiểu Nam như điên như cuồng. Lúc này Phương Tiểu Nam mới biết được chính mình cũng không phải kẻ cực mạnh trong các trò mắng chửi.
Trước kia sở dĩ có tác dụng vì người ta nể mặt, người ta nghĩ đến đại cục, hôm nay Hà Tuấn nổi điên và coi nàng không khác một con chó.
Phương Tiểu Nam cảm thấy rất uất nghẹn, nàng xuống gara chọn một chiếc BMW nhưng khi chạy xe đến chân núi thì lại gặp phải một kẻ không muốn gặp, đó là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân ở trong khách sạn mà cảm thấy bực bội, hắn kéo Cảnh Chiến và Vương Chiêm Dân đi ra ngoài thay đổi không khí. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao, đeo kính râm, nếu nhìn qua thì trông có vẻ rất tươi sáng. Lúc này hắn đang ngồi tắm nắng trong quán cà phê lộ thiên.
Nếu không phải đây là quán cà phê mà Phương Tiểu Nam hay vào thì sẽ không đụng phải Trương Thanh Vân, nếu không phải Trương Thanh Vân đang ngẩng đầu đắc ý thì Phương Tiểu Nam sẽ không gặp được hắn.
Đáng tiếc là trên thế giới này có quá nhiều trùng hợp, Phương Tiểu Nam ra ngoài đón gió giải stress lại đụng mặt Trương Thanh Vân.
Một chiếc xe BMW màu hồng rất đáng chú ý, Trương Thanh Vân phát hiện ra Phương Tiểu Nam rất nhanh. Từ xa hắn đã dùng một động tác nâng ly cực kỳ ưu nhã với Phương Tiểu Nam, trên mặt và trên người lộ ra nụ cười cực kỳ tươi đẹp.
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam lập tức trở nên tái nhợt, nàng bước xuống xe rồi đóng ầm cửa lại. Khi đám người xung quanh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phương Tiểu Nam đã bước nhanh về phía Trương Thanh Vân, nụ cười chào hỏi của Trương Thanh Vân rơi vào mắt Phương Tiểu Nam thì rõ ràng cực kỳ tà ác.
Tuyệt đối là khiêu khích, tuyệt đối là thị uy.
Phương Tiểu Nam quả thật cũng có chút sắc nước hương trời, cộng thêm cách ăn mặc, lại chạy siêu xe thì càng hấp dẫn ánh mắt kẻ khác. Khi nàng xuống xe thì có rất nhiều đàn ông chú ý, khi thấy nàng hùng hổ tiến đến ngồi xuống trước mặt Trương Thanh Vân thì đám đồng bào đàn ông đều cảm thán, tưởng là gái zin, ai ngờ là phụ nữ có chồng vác súng B40. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nghe nói Phương tiểu thư xuống Tang Chương, trùng hợp là tôi và anh Lưu đều không có mặt, vì vậy có chút hiểu lầm, không tiếp đãi cục du lịch và công ty du lịch thành phố, tôi có lời xin lỗi!
Trương Thanh Vân chăm chú nói, hắn gọi nhân viên phụ vụ cho Phương Tiểu Nam một ly cà phê.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, nàng cho rằng Trương Thanh Vân sẽ giống như những kẻ ở Tang Chương, sẽ giả ngu. Không ngờ kẻ này lại thẳng thắn như vậy, người ta đã mở miệng phong độ như thế làm nàng khó thể mở miệng.
- Bí thư Trương khách khí rồi, Tang Chương cao thấp đều một lòng, chúng tôi có lẽ không nằm trong mắt của mọi người.
Phương Tiểu Nam nói, giọng điệu không tránh khỏi có chút chua xót.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Người nào cũng biết cô là thần tài bồ tát, trong mắt dân chúng thì bồ tát khá cao, chẳng phải ai cũng hướng về phật sao?
- Hừ!
Phương Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không thể kiên nhẫn mà dùng giọng sắc bén nói:
- Nếu dựa theo lời tôi thì Tang Chương có hoàng đế, không thể mặc cả, có ý nghĩ chống lại chỉ thị mở du lịch của chính quyền cấp thị.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng chợt bùng lên cảm giác chán ghét. Người phụ nữ này đúng là một thớt ngựa điên, đúng là mất đi lý trí và nói chuyện không có đầu óc. Hắn hừ lạnh một tiếng mà không nói thêm điều gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Tiểu Nam vừa nói ra khỏi miệng thì cũng biết không đúng chừng mực, nhưng trước nay nàng ngang ngược càn rỡ, cũng không để ý mà bưng ly cà phê uống một ngụm rồi cau mày:
- Cà phê đen sao?
- Tôi gọi cà phê cho cô, cà phê đen có tác dụng nâng cao tinh thần, rất có lợi đối với những kẻ suy nhược thần kinh.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn đứng dậy:
- Cô cứ tự nhiên ngồi nhấm nháp, tôi và cô nói chuyện không thích hợp.
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại chẳng nể tình như vậy, nàng nói:
- Anh đừng quên nơi đây là Vũ Lăng, anh...
Trương Thanh Vân cười một tiếng, hắn dùng giọng khinh thường nói:
- Có lời nói của cô thì tôi sẽ an toàn hơn, tôi nói chuyện với cô đều có ghi âm lại, giám đốc công ty du lịch uy hiếp bí thư huyện ủy, ha ha!
Trương Thanh Vân nói xong thì không quay đầu trở lại mà đi thẳng.
Phương Tiểu Nam dù mặt dày cũng không chịu được, nàng đứng dậy đi theo thì bị Cảnh Chiến cản đường. Trương Thanh Vân đi được một đoạn thì nghe thấy Phương Tiểu Nam ở phía sau mắng lớn:
- Nhìn cái gì? Sao không về nhà mà nhìn mẹ các người?
Ngay sau đó là những âm thanh loảng xoảng.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất tức cười, người phụ nữ này cuối cùng cũng tìm được công cụ phát tiết, cũng tội nghiệp cho những người anh em kia. Nhưng trong lòng hắn thầm thề, sau này không nên tiếp xúc nhiều với loại phụ nữ này, rõ ràng mình còn đánh giá cao về trí thông minh của người này, đúng là loại điên khùng.
Trong khu thị ủy, Trương Thanh Vân tạm thời được thông báo là bí thư Tạ và chủ tịch Âu muốn gặp. Vì thông báo quá gấp nên Trương Thanh Vân vội vàng chạy đến, đúng lúc này gặp ngay thư ký của Tạ Minh Quân:
- Bí thư Trương, anh đã đến, bí thư và chủ tịch Âu đã chờ anh từ lâu.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long cùng gặp mình sao? Hắn nghĩ vậy nhưng trên mặt không có chút biểu cảm, hắn gật đầu với thư ký Liễu Dũng Huy rồi đi vào.
Trên đường đi Trương Thanh Vân thấy biểu hiện của Liễu Dũng Huy cực kỳ cung kính giống như không phải thư ký của lãnh đạo mà chính là thư ký của mình, vì vậy hắn càng cảm thấy nghi ngờ.
Trong văn phòng Tạ Minh Quân, quả nhiên Âu Hiền Long ngồi bên trong, hai người đang thưởng thức trà thơm. Trương Thanh Vân tiến vào cung kính nói:
- Chào Bí thư, chào chủ tịch!
- Ừ!
Tạ Minh Quân ừ một tiếng, cặp mắt sau kiếng vẫn đục ngầu. Âu Hiền Long cũng quay đầu rồi chỉ xuống ghế nói:
- Ngồi đi!
Trương Thanh Vân ngồi xuống, Tạ Minh Quân cầm lấy ấm trà rót vào ly trước mặt hắn, điều này làm hắn phải dùng tay đỡ rất cung kính, sau đó bưng chén lên uống một ngụm. Bộ dạng trầm ổn, nước trà hương vị ngọt, là Đại Hồng Bào!
- Trước kia cậu đã uống loại trà này rồi sao?
Tạ Minh Quân giương mắt nói.
- Đã uống qua nhưng không phải loại ngon như thế này.
Trương Thanh Vân khách khí nói.
Tạ Minh Quân không nói lời nào, lão tự uống một ngụm rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Một mình cậu giữ lại tất cả tiền lương của nhân viên, tất cả các cán bộ đâm kim sau lưng mà cậu còn ngủ yên được sao?
Tạ Minh Quân nói rất khẽ nhưng khoảnh khắc này khí chất biến hóa rất đột ngột, cảm giác tức giận lóe lên trong mắt, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm.
- Bí thư, đây không phải là trừ tiền lương, chỉ là mượn tạm. Đợi đến khi ngân sách công trình thủy lợi được đưa xuống sẽ bổ sung đầy đủ, đây là quyết định của thường ủy Tang Chương chúng tôi!
Trương Thanh Vân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Âu Hiền Long giương mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt hắn cực kỳ lơ lửng, hắn nói:
- Làm bừa, tiền lương mà cũng tùy tiện tham ô được sao? Tôi thấy cậu đấy, cậu có biết có bao nhiêu người phản ứng cậu đang làm việc không mặc cả ở Tang Chương? Tôi, bí thư, phòng văn thư đều nhận được tin tức về tình huống ở Tang Chương vào mỗi ngày, cậu nói sao đây?
- Tôi tin phát triển phải có cải cách lớn, ai ở vào vị trí của tôi cũng khó thể chu toàn, khó tránh khỏi tổn hại đến lợi ích của một vài người. Nhưng rất hy vọng lãnh đạo có thể tín nhiệm ban ngành Tang Chương để chúng tôi tiếp tục cải cách.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất cung kính, biểu cảm vẫn bình tĩnh như mặt nước giếng sâu nhưng trong lòng thầm kêu may mắn vì chính mình đi đúng hướng. Đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long, nếu bên trong huyện Tang Chương không ổn định thì lúc này Trương Thanh Vân hắn đã sớm bị xào nấu.
Trương Thanh Vân biết Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long muốn đánh đòn phủ đầu, nguyên nhân thì còn chưa rõ nhưng chắc chắn là không phải muốn động đến mình, nếu không bọn họ sẽ tuyệt đối không ở cùng một chỗ để gặp mình.
Lúc này cửa lại bị người ngoài gõ vang, Liễu Dũng Huy tiến vào nói:
- Bí thư, giáo sư Ngũ đến!
- Mời vào!
Tạ Minh Quân nói, lão nói xong thì đứng lên, Âu Hiền Long cũng đứng lên, vẻ mặt hai người trở nên tươi cười. Ngoài cửa là một ông lão hơn sáu mươi, người này không đeo kính, người khá cao lớn, lưng thẳng tắp, toàn thân trông rất thông thoáng.
- Chào mừng giáo sư Ngũ!
Tạ Minh Quân tiến lên vươn tay, Âu Hiền Long theo sát phía sau, Trương Thanh Vân ở sau cùng.
Lúc này Trương Thanh Vân mới hiểu được ý đồ của Tạ Minh Quân, thì ra làm một cuộc hội ý nho nhỏ, chỉ là gặp mặt một nhân sĩ có quyền uy là Ngũ Cương. Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trận chiến này hơi lớn, chủ tịch và bí thư cùng tham dự hội nghị, rõ ràng khó thể khinh thường lực ảnh hưởng của Ngũ Cương.
Ngũ Cương mỉm cười chào hỏi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ồ lên một tiếng nói:
- Anh là bí thư huyện ủy Tang Chương sao?
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn chìa tay ra phía trước nói:
- Chào giáo sư Ngũ, hâm mộ đã lâu, không ngờ hôm nay có thể được gặp mặt chú.
Ngũ Cương cười ha hả, rõ ràng rất phóng khoáng, lão nói:
- Còn rất trẻ.
Mấy người Tạ Minh Quân lại ngồi xuống một lần nữa, lão dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân. Lão vốn tưởng rằng Ngũ Cương đã từng gặp mặt Trương Thanh Vân, nhưng rõ ràng bây giờ hai người này mới gặp mặt, vì vậy trong lòng cũng thoải mái. Vẻ mặt Âu Hiền Long thì có chút khó coi, lần gặp mặt này vốn là hắn đề nghị, mục đích chính là gõ đầu Trương Thanh Vân. Lúc này xem ra đã toi công, Ngũ Cương và Trương Thanh Vân trước đây chưa từng tiếp xúc, vì vậy hắn đã tính sai.
- Một ông già như tôi đi đến đâu cũng bị người ta chán ghét!
Sau khi ngồi xuống thì Ngũ Cương nói, cặp mắt khá tinh tường:
- Nhưng đặc biệt là những cán bộ thanh niên thường hay nghi ngờ, tất cả đều không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiến tích, làm vấn đề đầu tư du lịch trở nên rối loạn.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mất tự nhiên, hắn nói:
- Giáo sư Ngũ nói rất đúng!
Ngũ Cương nhấp một ngụm trà rồi lập tức nói về những vấn đề định vị trong du lịch ở Vũ Lăng, công kích hạng mục du lịch ở dãy Hoàng Lĩnh của Tang Chương có bốn điều không được, hơn nữa còn gây bất lợi cho toàn thể hình tượng du lịch ở Vũ Lăng, đề nghị thị ủy và Tang Chương thận trọng suy xét, không cần phải đưa tiền thuế của nhân dân ra mà làm trò đùa. v. v.
Ngũ Cương là một học giả, trên thực tế lão cũng không am hiểu những lời nói sắc bén của chốn quan trường, nói chuyện là đi thẳng vào vấn đề. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy thoải mái, những lời hắn muốn nói đều được ông cụ nói rõ, chính quyền thị ủy phải quyết định thế nào chính là sự đau đầu của lãnh đạo.
Tạ Minh Quân liên tục mỉm cười, thỉnh thoảng lão hỏi vài vấn đề giống như đang tiếp nhận lời dạy bảo. Trương Thanh Vân nhìn về phía Âu Hiền Long, rõ ràng vẻ mặt chủ tịch rất mất tự nhiên, vì vậy mà Trương Thanh Vân thầm kêu may mắn. Cáo già biết thời biết thế, bản lĩnh nước chảy thành sông đúng là lợi hại, không cần chính hắn phải to mồm mà những gì đều được người ngoài nói ra rõ ràng, trong hội nghị thảo luận ngày mai còn sợ mọi người đi chệch hướng sao?
Sau khi tiễn chân giáo sư Ngũ thì Trương Thanh Vân cũng không dám bỏ đi, vừa rồi hai vị lãnh đạo còn chất vấn quá trình giữ lại tiền lương của nhân viên nhà nước, còn phải ở lại để giải thích chu toàn.
Nhưng khi giáo sư Ngũ đi thì Âu Hiền Long ra ngoài mà không quay lại, trong văn phòng chỉ còn lại Tạ Minh Quân và Trương Thanh Vân.
- Cậu liên lạc với tập đoàn Vân Sơn sao?
Tạ Minh Quân nói, lão lên ngồi ở chiếc ghế phía sau bàn làm việc, Trương Thanh Vân đành phải dời vị trí, giữa hai người có một khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới.
Trương Thanh Vân thoáng trở nên trầm ngâm nói:
- Tập đoàn Vân Sơn vẫn cố ý muốn đến đầu tư ở Vũ Lăng, tôi cũng vô tình gặp mặt giám đốc của bọn họ ở Thành Đô, có lẽ bọn họ đã hiểu rõ tình cảnh của chúng ta, mọi chuyện chính là như vậy.
Tạ Minh Quân trầm ngâm không nói, lão chỉ cảm thấy có chút không nhìn thấu người cán bộ trẻ tuổi trước mặt, chỉ là tùy tiện gặp mặt mà có thể kéo đến đầu tư. Điểm lợi hại của Trương Thanh Vân chính là tùy tiện gặp phóng viên cũng là nhân vật lợi hại, đài truyền hình Phượng Hoàng làm một phóng sự chuyên đề về vùng giải phóng năm xưa đã đưa đến tiếng vang rất lớn trong nước.
Trong phóng sự rất quan tâm đến Tang Chương, có ghi lại đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân xây dựng công trình thủy lợi của Tang Chương, cả hình ảnh của hơn mười ngàn mẫu dược liệu, quá trình thay đổi của Tang Chương, viễn cảnh về du lịch mạo hiểm. v. v. Tất cả đều được báo danh kỹ càng.
Trương Thanh Vân là một bí thư huyện ủy, hắn nhiều lần xuất hiện trong phóng sự với khá nhiều cuộc phỏng vấn, điều này làm cho Tạ Minh Quân cũng cảm thấy hơi chua, cả đời là bí thư của lão cũng không được truyền thông quan tâm như thế.
Chính Tạ Minh Quân không cho là đúng nhưng lãnh đạo cấp trên lại khen ngợi Vũ Lăng. Lão là một ủy viên của tỉnh ủy, tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến thường vụ tỉnh, bí thư tỉnh ủy Lưu Trắc Nhiên tự mình đưa việc này ra trong hội nghị thường ủy tỉnh, khen ngợi nhân dân Tang Chương là vùng giải phóng cũ biết tự lực cánh sinh, có tinh thần dũng cảm đi lên, muốn mở rộng tinh thần này ra khắp tỉnh.
Tạ Minh Quân xâu chuỗi lại tất cả mọi việc trước sau, càng xem xét thì càng cảm thấy hương vị dày đặc. Hơn nữa còn có lần này Ngũ Cương đột nhiên xuất hiện nói chuyện, tuy đã loại trừ khả năng Trương Thanh Vân từng tiếp xúc với Ngũ Cương nhưng lão chẳng tin đằng sau không có bàn tay đưa đẩy.
Tạ Minh Quân lại nghĩ đến hàng loạt hành động của Trương Thanh Vân ở Vũ Lăng, tất cả các công ty có lợi ích ở Vũ Lăng đều đã được Trương Thanh Vân chạm trán, hành vi của hắn thường không câu nệ, thậm chí có khi là quá khích. Nhưng nếu đánh giá cẩn thận thì Trương Thanh Vân không chút thiệt thòi, Tang Chương dưới sự lãnh đạo của hắn ngày càng phát triển.
Sau khi tổng hợp lại nhiều nhân tố thì Tạ Minh Quân cũng chỉ có thể rút ra kết luận đại khái có người tuyến trên nâng đỡ Trương Thanh Vân, đây cũng là nguyên nhân hôm nay lão muốn gõ đầu hắn. Chính lão lăn lộn hơn nữa đời người mới là bí thư thị ủy, nếu có người vượt qua mặt mình thì tuyệt đối không được phép. Tuy phương pháp của Trương Thanh Vân khá mịt mờ nhưng lộ ra manh mối cũng phải cảnh cáo, không thể nào bỏ mặc được.
- Bí thư, hôm qua tập đoàn Vân Sơn đã gọi điện đến, bọn họ nói cuối tháng sẽ xuống khảo sát thực địa, anh xem có thể để cho các ban ngành thị ủy sắp xếp vấn đề tiếp đãi hay không?
- Vừa rồi giáo sư Ngũ nói vấn đề du lịch ở Vũ Lăng, bất kỳ hạng mục nào cũng phải xoay quanh vị trí thành phố, nếu xét ở góc độ này thì chúng ta tiếp xúc với bọn họ cũng có chút không ổn. Hơn nữa sức nặng của Tang Chương chúng tôi quá kém, nếu như thị ủy xem xét thì chúng tôi sẽ có lòng tin, anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Tạ Minh Quân khẽ động, Trương Thanh Vân khổ sở chắp nối đầu tư mà muốn chìa tay ném công ra ngoài sao? Lão căn bản không tin vì Trương Thanh Vân còn trẻ, thường thì cán bộ trẻ sẽ luôn nắm lấy thành tích, Trương Thanh Vân là ngoại lệ sao? Lão nghĩ đến đây thì nhân tiện nói:
- Thôi thì cho Tang Chương các cậu tiếp xúc trước với người ta, dù sao cũng do các cậu kéo đầu tư đến, miễn cho những quận huyện khác nhìn đỏ mắt.
- Bí thư, lần này tập đoàn Vân Sơn xuống đầu tư hạng mục và trước đó tôi đã thông qua với chủ tịch Vương của huyện Từ Khê, hai huyện chúng tôi cùng hợp tác. Đây cũng là một góc bù cho du lịch dân tộc ở huyện Từ Khê, mặc khác...
Trương Thanh Vân ngượng ngùng cười nói:
- Anh cũng biết rồi đấy, dạo này quan hệ giữa Từ Khê và chúng tôi không được tốt cho lắm, chúng tôi cũng muốn thông qua cơ hội lần này để liên kết để hai bên hiểu rõ lẫn nhau, như vậy Tang Chương sẽ càng có cơ hội. Vì vậy tôi kiên trì ý kiến cho các ngành tương quan ở thị ủy ra mặt tiếp đãi tập đoàn Vân Sơn.
Tạ Minh Quân dùng tay gõ bàn, vẻ mặt lão bất động nhưng trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Trương Thanh Vân suy xét vấn đề rõ ràng trưởng thành vượt xa những gì Tạ Minh Quân đã tưởng, hơn nữa nói chuyện lại trật tự và rõ ràng, mơ hồ có ý cảnh nhìn xa trông rộng.
Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội tập đoàn Vân Sơn đầu tư vào để ném chén đĩa ra bên ngoài, hắn muốn kéo toàn bộ Tang Chương đi trên con đường phát triển thênh thang, khí phách lớn, kế hoạch rộng, tầm nhìn xa.
- Nếu đã như vậy thì cứ giao cho cục du lịch xử lý! Đến lúc đó tôi sẽ đặc biệt mở hội nghị thường ủy. Vân Sơn là tập đoàn nổi tiếng du lịch và giải trí trong nước, bọn họ đến đầu tư ở Vũ Lăng thì sẽ có tác dụng không thể đo lường được với sản nghiệp kinh tế của toàn thành phố, nhất định phải đặc biệt coi trọng.
Tạ Minh Quân nói, vẻ mặt lộ ra nụ cười.
Khi tâm tình tốt thì Tạ Minh Quân nhìn Trương Thanh Vân cũng cảm thấy thuận mắt hơn, lão thầm nghĩ cán bộ tuyến dưới năng lực mạnh cũng quá tốt, rõ ràng biết giải hạn cho lãnh đạo khi tiến vào giai đoạn mấu chốt.
- Cậu cầm lấy thứ này đi, tiểu tử cậu đúng là, cũng rất biết kính trọng thượng cấp.
Tạ Minh Quân nói, lão đưa cho Trương Thanh Vân một chiếc đĩa phim:
- Chắc cậu còn chưa xem, hai ngày trước đài Phượng Hoàng đã phát hình, lúc ấy cậu còn đang đi lên thị ủy.
Trương Thanh Vân ngây người ra tiếp nhận chiếc đĩa, hắn liếc mắt cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Bạch Cốt Tinh quả nhiên nói được làm được, chỉ nhanh như vậy mà đã cắt nối biên tập và phát hình rồi.
- Cuộn phim này rất tốt, ảnh hưởng rất rộng! Đài truyền hình Phượng Hoàng phát sóng thì có sức thuyết phục hơn các hãng truyền thông khác, dân chúng càng tin tưởng. Bí thư tỉnh ủy Lưu cũng đã xem qua, cũng có lời khen ngợi với các cậu, đây là một lời khẳng định với huyện Tang Chương, hy vọng các cậu có thể giữ vững. Không nên kiêu ngạo, không nên nóng nảy, cần phải đưa vùng chiến khu năm xưa như Tang Chương chính thức tiến lên con đường phát triển vang dội!
Tạ Minh Quân nói, trong mắt là cái nhìn khuyến khích, ánh mắt hòa ái như nhìn chính đứa con của mình.