Cảnh Sương rõ ràng không có sự chuẩn bị đối với đòn tập kích bất ngờ của Trương Thanh Vân, lúc đầu nàng còn có vẻ không thích ứng nhưng dần dần cũng trở nên phối hợp. Một nụ hôn dài, nàng cảm thấy thân thể mình như mềm nhũn ra.
Trương Thanh Vân cũng giở trò, đôi tay của hắn đã sớm luồn sâu vào trong áo Cảnh Sương, bàn tay liên tục ve vuốt làn da trắng như ngọc của nàng, hắn cũng dần mất phương hướng.
- Không...Không...Thanh Vân...Chỗ này không...
Cảnh Sương dùng tất cả sức lực bú sữa mẹ mới ngăn cản được những hành động tiếp theo của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng đã khôi phục lại lý trí, hắn thấy cặp môi hồng của Cảnh Sương đã bị mình cắn tràn ra máu tươi mà nở nụ cười áy náy. Hắn khẽ vỗ lên lưng Cảnh Sương rồi nói:
- Em Cảnh, làm bạn gái của anh nhé.
Thân thể Cảnh Sương chợt khựng lại, cặp mắt như làn thu thủy khẽ liếc Trương Thanh Vân, nàng cúi đầu không nói.
- Nếu em không liên tiếng thì coi như đã chấp nhận!
Trương Thanh Vân cười nói, trong lòng hắn cũng cảm thấy buồn cười, lẽ ra Cảnh Sương cũng là người đã từng trải qua hôn nhân, sao còn thẹn thùng đến mức độ như vậy? Chỉ cần có chút hành động là mặt đỏ tía tai, Cảnh Sương lúc này hoàn toàn không giống như một bà chủ Hiểu Nhĩ Sơn Trang chút nào.
- Anh...Anh...Anh làm đau em!
Một lúc lâu sau Cảnh Sương mới dùng giọng thẹn thùng nói.
Trương Thanh Vân nghe thấy mà trong lòng rung động, hắn vừa muốn mở miệng làm thêm một trận dã chiến thì lại nghĩ đến chuyện Cảnh Sương sẽ sợ hãi, vì vậy hắn vội đổi giọng nói:
- Đêm nay em phải ở đây, anh mời khách, không phải em trai của em đã đưa tiền cho anh rồi sao?
Cảnh Sương chớp mắt cực kỳ quyến rũ, nàng nói:
- Hừ, tiền đó anh cứ giữ cho mình đi, em vẫn có tiền để ở khách sạn.
- Đúng, đúng, em là bà chủ nổi tiếng trong huyện Ung Bình chúng ta, anh chẳng qua chỉ là một quan viên nho nhỏ sao có thể nhiều tiền bằng em được.
- Anh...Anh...Không nói chuyện với anh nữa.
Cảnh Sương dùng giọng tức giận nói, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười.
Trương Thanh Vân nhếch miệng cười, trong lòng hắn hơi chút hối hận, mình chỉ thuận miệng mời khách nhưng không ngờ Cảnh Sương lại thật sự muốn ở một gian phòng khác, nếu không thì hai người ở cùng một phòng chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì thông qua khoảng thời gian tiếp xúc Trương Thanh Vân biết rõ Cảnh Sương là người rất bảo thủ, không ngờ bà chủ nổi tiếng của huyện Ung Bình thường xuyên xuất hiện trước mặt đám đông mà lại là người bảo thủ như vậy, cứ hở một chút là ngại ngùng giống như thiếu nữ.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương lập tức tiến đến bàn tiếp tân thuê một phòng, hai người đều tự trở về phòng của mình. Sau khi tắm rửa, Trương Thanh Vân lười biếng ngồi trên ghế sa lông, trong lòng liên tục cảm thán. Điều này quả thật quá lãng phí, mỗi người một gian phòng rộng trăm mét vuông mà không thể ở cùng nhau, đúng là khó chịu. Cảnh Sương này cũng thật là, nếu đã chịu làm bạn gái của hắn thì sao còn không thông suốt như vậy? Hay là tính năng động của Trương Thanh Vân hắn vẫn còn chưa đủ.
- Tút tút!
Điện thoại di động chợt rung trên mặt bàn.
- Alo, ai vậy?
- Ai vậy, ai vậy, không nghe rõ giọng của mẹ cậu sao?
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Doãn Tố Nga.
- Mẹ à, hì hì, vừa rồi con không để ý số gọi đến, có gì không mẹ? Ngày mai con về rồi.
Doãn Tố Nga trầm ngâm một lúc lâu, nàng dùng giọng do dự nói:
- Nghe mẹ nói này Thanh Vân, con nói thật với mẹ đi, lúc này con đang làm trong đơn vị gì, hai ngày nay mẹ cảm thấy không yên tâm.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười lên, hắn nói:
- Con là một nhân viên nhà nước, tất cả công việc đều do lãnh đạo sắp xếp, sao mẹ lại cảm thấy không yên tâm?
- Mẹ cũng không biết, dù sao cũng cảm thấy bất an, hai ngày nay có người đến nhà tặng quà, mỗi món quà đều rất đắt. Thuốc lá Phù Dung Vương và Ngọc Yên, rượu Ngũ Lương...Có đủ cả. Hơn nữa dì con còn nói chị Mã bên kia gần đây nối lại quan hệ rất thân mật, ý của bà ta là muốn tác hợp con cho con bé Mã San...
Trương Thanh Vân lập tức cảm giác được đầu mình tự nhiên to lên, ai tặng quà tết cho mình vậy? Mình chẳng qua chỉ là một thư ký không có chức vụ thực tế, đáng lý những phần quà cáp này không nên có mới đúng.
Chuyện Mã San bên kia thì hoàn toàn có thể giải thích được, cha nàng là một thương nhân giàu có, lão biết Trương Thanh Vân được đề bạt, thấy tiền đồ tốt nên ép buộc vợ phải phối hợp Mã San cho Trương Thanh Vân hắn, điều này hoàn toàn có thể. Dù sao Mã Đống Lương cũng là thương nhân, nịnh bợ chính là tính cách bẩm sinh, hơn nữa lần trước dì của Trương Thanh Vân cũng đã từng đề cập đến vấn đề này, vì vậy tạo điều kiện cho Mã gia hâm nóng lại.
Thật ra cảm tình của Trương Thanh Vân đối với Mã San cũng rất tốt, cô gái kia có xuất thân giàu có nhưng không có tính cách của những kiều nữ nhà giàu. Thời còn đi học Mã San cũng học rất tốt, bộ dạng tất nhiên không cần phải nói, rõ ràng cực kỳ xinh đẹp. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã xác lập quan hệ với Cảnh Sương, vì vậy tâm tư của hắn cũng có phần phai nhạt.
- Mẹ có ghi lại tên của những người đến tặng quà không?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng.
- Đều ghi lại tất cả, sao lại không?
Doãn Tố Nga vội vàng nói, giọng nói của bà giống hệt như đang gặp phải mối nguy hiểm khổng lồ.
Trương Thanh Vân nhịn không được mà khẽ cười, hắn thầm nghĩ nhà mình đúng là quá thuần khiết, quà cáp trên quan trường chỉ là chuyện bình thường mà thôi, vậy mà cha mẹ hắn lại căng thẳng đến mức độ này, đúng là quá mức đáng thương.
- Có một cô gái tên là Vương Hoa Hoa, hơn hai mươi tuổi, cao và gầy tong teo, đeo mắt kính. Còn có một cô gái rất xinh đẹp, mặt trái xoan...
Doãn Tố Nga nói cực kỳ thông suốt, cực kỳ kỹ càng, chỉ cần thông qua những gì bà miêu tả thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Xem ra mẹ Trương Thanh Vân thật sự có năng lực nhìn người, điều này làm hắn liên tục tặc lưỡi.
- Được rồi, được rồi, mẹ à, người ta đưa quà đến thì cứ giữ lại. Những bình rượu thì coi như quà mừng năm mới của con cho cha, còn thuốc thì để lại cho con.
Trương Thanh Vân lên giọng cắt ngang lời nói của Doãn Tố Nga, hắn vừa cười vừa nói.
Trương Thanh Vân đã biết quà cáp đều do đám thuộc cấp của mình trong văn phòng huyện ủy đưa tới, như vậy việc gì phải điều tra và bảo mật? Trương Thanh Vân hắn cũng có vài thủ hạ, bọn họ đến chúc tết hắn là điều đương nhiên, dù sao hắn cũng là lãnh đạo trực tiếp, và không phải lúc này hắn cũng đến Vũ Đức để chúc tết Lệ Cương sao? Đây chính là đạo lý đối nhân xử thế, rõ ràng cách xa một vạn tám ngàn dặm với hai chữ hối lộ, dù là ủy ban kỷ luật cũng thể làm gì được.
- Thật sự không có gì đấy chứ?
Doãn Tố Nga vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
- Làm sao có chuyện gì được, con của mẹ bây giờ là người của huyện ủy, đồng nghiệp đến chúc tết nhau thì có gì mà mẹ phải ngạc nhiên? Không phải con cũng đang đi đến Vũ Đức chúc tết sao?
Trương Thanh Vân cười khổ nói.
Khi thấy Trương Thanh Vân nói lời chắc chắn thì Doãn Tố Nga mới thở phào một hơi, bà nói thêm vài lời nữa rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, hắn duỗi lưng mệt mỏi. Hắn thầm nghĩ thói đời đúng là thay đổi quá nhanh, trong lúc vô tình chính mình đã trở thành một lãnh đạo nhỏ, dù chức quan của hắn chỉ bằng hạt vừng nhưng đã mang đến rất nhiều biến đổi và khác biệt.
Nếu nghĩ đến khoảng thời gian vài năm trước khi hắn còn làm cán bộ ở xã Lật Tử Bình, hắn làm công tác đưa chỉ thị xuống cơ sở, thậm chí ngay cả chăn mền cũng phải mang từ trong nhà xuống xã, làm việc cả năm cũng chẳng có được một cân thịt heo. Lúc này thì hoàn toàn khác, thân phận đã có chút thay đổi, đã có người đến tặng hắn lễ vật. Quan trường, đúng là một vòng tròn danh lợi và thị phi.
Trương Thanh Vân cũng giở trò, đôi tay của hắn đã sớm luồn sâu vào trong áo Cảnh Sương, bàn tay liên tục ve vuốt làn da trắng như ngọc của nàng, hắn cũng dần mất phương hướng.
- Không...Không...Thanh Vân...Chỗ này không...
Cảnh Sương dùng tất cả sức lực bú sữa mẹ mới ngăn cản được những hành động tiếp theo của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng đã khôi phục lại lý trí, hắn thấy cặp môi hồng của Cảnh Sương đã bị mình cắn tràn ra máu tươi mà nở nụ cười áy náy. Hắn khẽ vỗ lên lưng Cảnh Sương rồi nói:
- Em Cảnh, làm bạn gái của anh nhé.
Thân thể Cảnh Sương chợt khựng lại, cặp mắt như làn thu thủy khẽ liếc Trương Thanh Vân, nàng cúi đầu không nói.
- Nếu em không liên tiếng thì coi như đã chấp nhận!
Trương Thanh Vân cười nói, trong lòng hắn cũng cảm thấy buồn cười, lẽ ra Cảnh Sương cũng là người đã từng trải qua hôn nhân, sao còn thẹn thùng đến mức độ như vậy? Chỉ cần có chút hành động là mặt đỏ tía tai, Cảnh Sương lúc này hoàn toàn không giống như một bà chủ Hiểu Nhĩ Sơn Trang chút nào.
- Anh...Anh...Anh làm đau em!
Một lúc lâu sau Cảnh Sương mới dùng giọng thẹn thùng nói.
Trương Thanh Vân nghe thấy mà trong lòng rung động, hắn vừa muốn mở miệng làm thêm một trận dã chiến thì lại nghĩ đến chuyện Cảnh Sương sẽ sợ hãi, vì vậy hắn vội đổi giọng nói:
- Đêm nay em phải ở đây, anh mời khách, không phải em trai của em đã đưa tiền cho anh rồi sao?
Cảnh Sương chớp mắt cực kỳ quyến rũ, nàng nói:
- Hừ, tiền đó anh cứ giữ cho mình đi, em vẫn có tiền để ở khách sạn.
- Đúng, đúng, em là bà chủ nổi tiếng trong huyện Ung Bình chúng ta, anh chẳng qua chỉ là một quan viên nho nhỏ sao có thể nhiều tiền bằng em được.
- Anh...Anh...Không nói chuyện với anh nữa.
Cảnh Sương dùng giọng tức giận nói, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười.
Trương Thanh Vân nhếch miệng cười, trong lòng hắn hơi chút hối hận, mình chỉ thuận miệng mời khách nhưng không ngờ Cảnh Sương lại thật sự muốn ở một gian phòng khác, nếu không thì hai người ở cùng một phòng chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì thông qua khoảng thời gian tiếp xúc Trương Thanh Vân biết rõ Cảnh Sương là người rất bảo thủ, không ngờ bà chủ nổi tiếng của huyện Ung Bình thường xuyên xuất hiện trước mặt đám đông mà lại là người bảo thủ như vậy, cứ hở một chút là ngại ngùng giống như thiếu nữ.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương lập tức tiến đến bàn tiếp tân thuê một phòng, hai người đều tự trở về phòng của mình. Sau khi tắm rửa, Trương Thanh Vân lười biếng ngồi trên ghế sa lông, trong lòng liên tục cảm thán. Điều này quả thật quá lãng phí, mỗi người một gian phòng rộng trăm mét vuông mà không thể ở cùng nhau, đúng là khó chịu. Cảnh Sương này cũng thật là, nếu đã chịu làm bạn gái của hắn thì sao còn không thông suốt như vậy? Hay là tính năng động của Trương Thanh Vân hắn vẫn còn chưa đủ.
- Tút tút!
Điện thoại di động chợt rung trên mặt bàn.
- Alo, ai vậy?
- Ai vậy, ai vậy, không nghe rõ giọng của mẹ cậu sao?
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Doãn Tố Nga.
- Mẹ à, hì hì, vừa rồi con không để ý số gọi đến, có gì không mẹ? Ngày mai con về rồi.
Doãn Tố Nga trầm ngâm một lúc lâu, nàng dùng giọng do dự nói:
- Nghe mẹ nói này Thanh Vân, con nói thật với mẹ đi, lúc này con đang làm trong đơn vị gì, hai ngày nay mẹ cảm thấy không yên tâm.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười lên, hắn nói:
- Con là một nhân viên nhà nước, tất cả công việc đều do lãnh đạo sắp xếp, sao mẹ lại cảm thấy không yên tâm?
- Mẹ cũng không biết, dù sao cũng cảm thấy bất an, hai ngày nay có người đến nhà tặng quà, mỗi món quà đều rất đắt. Thuốc lá Phù Dung Vương và Ngọc Yên, rượu Ngũ Lương...Có đủ cả. Hơn nữa dì con còn nói chị Mã bên kia gần đây nối lại quan hệ rất thân mật, ý của bà ta là muốn tác hợp con cho con bé Mã San...
Trương Thanh Vân lập tức cảm giác được đầu mình tự nhiên to lên, ai tặng quà tết cho mình vậy? Mình chẳng qua chỉ là một thư ký không có chức vụ thực tế, đáng lý những phần quà cáp này không nên có mới đúng.
Chuyện Mã San bên kia thì hoàn toàn có thể giải thích được, cha nàng là một thương nhân giàu có, lão biết Trương Thanh Vân được đề bạt, thấy tiền đồ tốt nên ép buộc vợ phải phối hợp Mã San cho Trương Thanh Vân hắn, điều này hoàn toàn có thể. Dù sao Mã Đống Lương cũng là thương nhân, nịnh bợ chính là tính cách bẩm sinh, hơn nữa lần trước dì của Trương Thanh Vân cũng đã từng đề cập đến vấn đề này, vì vậy tạo điều kiện cho Mã gia hâm nóng lại.
Thật ra cảm tình của Trương Thanh Vân đối với Mã San cũng rất tốt, cô gái kia có xuất thân giàu có nhưng không có tính cách của những kiều nữ nhà giàu. Thời còn đi học Mã San cũng học rất tốt, bộ dạng tất nhiên không cần phải nói, rõ ràng cực kỳ xinh đẹp. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã xác lập quan hệ với Cảnh Sương, vì vậy tâm tư của hắn cũng có phần phai nhạt.
- Mẹ có ghi lại tên của những người đến tặng quà không?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng.
- Đều ghi lại tất cả, sao lại không?
Doãn Tố Nga vội vàng nói, giọng nói của bà giống hệt như đang gặp phải mối nguy hiểm khổng lồ.
Trương Thanh Vân nhịn không được mà khẽ cười, hắn thầm nghĩ nhà mình đúng là quá thuần khiết, quà cáp trên quan trường chỉ là chuyện bình thường mà thôi, vậy mà cha mẹ hắn lại căng thẳng đến mức độ này, đúng là quá mức đáng thương.
- Có một cô gái tên là Vương Hoa Hoa, hơn hai mươi tuổi, cao và gầy tong teo, đeo mắt kính. Còn có một cô gái rất xinh đẹp, mặt trái xoan...
Doãn Tố Nga nói cực kỳ thông suốt, cực kỳ kỹ càng, chỉ cần thông qua những gì bà miêu tả thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Xem ra mẹ Trương Thanh Vân thật sự có năng lực nhìn người, điều này làm hắn liên tục tặc lưỡi.
- Được rồi, được rồi, mẹ à, người ta đưa quà đến thì cứ giữ lại. Những bình rượu thì coi như quà mừng năm mới của con cho cha, còn thuốc thì để lại cho con.
Trương Thanh Vân lên giọng cắt ngang lời nói của Doãn Tố Nga, hắn vừa cười vừa nói.
Trương Thanh Vân đã biết quà cáp đều do đám thuộc cấp của mình trong văn phòng huyện ủy đưa tới, như vậy việc gì phải điều tra và bảo mật? Trương Thanh Vân hắn cũng có vài thủ hạ, bọn họ đến chúc tết hắn là điều đương nhiên, dù sao hắn cũng là lãnh đạo trực tiếp, và không phải lúc này hắn cũng đến Vũ Đức để chúc tết Lệ Cương sao? Đây chính là đạo lý đối nhân xử thế, rõ ràng cách xa một vạn tám ngàn dặm với hai chữ hối lộ, dù là ủy ban kỷ luật cũng thể làm gì được.
- Thật sự không có gì đấy chứ?
Doãn Tố Nga vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
- Làm sao có chuyện gì được, con của mẹ bây giờ là người của huyện ủy, đồng nghiệp đến chúc tết nhau thì có gì mà mẹ phải ngạc nhiên? Không phải con cũng đang đi đến Vũ Đức chúc tết sao?
Trương Thanh Vân cười khổ nói.
Khi thấy Trương Thanh Vân nói lời chắc chắn thì Doãn Tố Nga mới thở phào một hơi, bà nói thêm vài lời nữa rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, hắn duỗi lưng mệt mỏi. Hắn thầm nghĩ thói đời đúng là thay đổi quá nhanh, trong lúc vô tình chính mình đã trở thành một lãnh đạo nhỏ, dù chức quan của hắn chỉ bằng hạt vừng nhưng đã mang đến rất nhiều biến đổi và khác biệt.
Nếu nghĩ đến khoảng thời gian vài năm trước khi hắn còn làm cán bộ ở xã Lật Tử Bình, hắn làm công tác đưa chỉ thị xuống cơ sở, thậm chí ngay cả chăn mền cũng phải mang từ trong nhà xuống xã, làm việc cả năm cũng chẳng có được một cân thịt heo. Lúc này thì hoàn toàn khác, thân phận đã có chút thay đổi, đã có người đến tặng hắn lễ vật. Quan trường, đúng là một vòng tròn danh lợi và thị phi.