Bố Y Quan Đạo

Chương 334: Hàng loạt chuyện xấu

Khi Trương Thanh Vân quay về huyện Tang Chương thì những văn bản về sự đề bạt cũng chưa được truyền xuống, lúc này hắn ngoài danh hiệu đại biểu quốc hội thì chẳng còn bất kỳ chức quan nào khác.
Phải một thời gian nữa thì văn bản bổ nhiệm chính thức của văn phòng tỉnh ủy với được đưa xuống, vì vậy trong vòng một tháng này đối với Trương Thanh Vân là thời gian nghỉ ngơi hiếm có. Hắn cảm thấy mình nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu cứ tiếp tục căng như dây đàn thì không được tốt.
Sau khi chuyện Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc kết hôn được đăng lên nhật báo thì trong lòng trầm ổn hơn rất nhiều, không còn vội vàng xao động như trước. Trước kia mỗi lần được đề bạt mình đều không thể chờ đến khi nhận chức, sau đó cố gắng tạo ra thành tích.
Còn lần này Trương Thanh Vân hắn được đề bạt từ bí thư huyện ủy lên chức phó phòng tổ chức, trong lòng ngoài cảm giác áp lực thì không có căng thẳng và nóng lòng nghĩ ra thành tích. Hắn biết rõ lúc này mình không còn là thiếu niên, một Trương Thanh Vân non trẻ đã đi xa, lúc này hắn đang suy nghĩ đến vấn đề toàn cục.
Trương Thanh Vân thậm chí còn nghĩ lần sau nếu có cơ hội thì nên đến học tập ở trường đảng trung ương, mình đi học tập hai năm cũng là một lựa chọn rất tốt. Khi chức quan càng lớn thì cảm ngộ lại càng sâu, quan trường cần kẻ biết rõ bên trong, nhưng quan trường cũng không thiếu những cán bộ nông cạn, điều này là cái khó kéo con đường sự nghiệp tụt dốc.
Trương Thanh Vân lúc này đang làm tổng kết về hai năm làm bí thư huyện ủy ở Tang Chương, hắn thấy có rất nhiều quyết sách chứng tỏ mình chưa đủ trưởng thành, chưa đủ ổn định. Vấn đề lớn nhất chính là mối quan hệ không được tốt với các cán bộ lãnh đạo thị ủy.
Trương Thanh Vân biết rõ Vũ Lăng là vùng nước sâu, hắn nghĩ rằng không muốn giao thiệp với ai, nhưng cũng không biết vì tâm tính này mà làm hắn trốn tránh trách nhiệm liên kết với lãnh đạo. Bây giờ hắn cúi đầu xem xét thì thấy có rất nhiều việc vốn có thể liên kết với lãnh đạo, có một số vấn đề được xử lý hoàn toàn chưa được áp dụng phương pháp mềm mỏng. Trước kia chính mình trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, có nhiều việc không thấy nhưng bây giờ lạ lộ ra rất rõ ràng.
Khi Trương Thanh Vân đến Tang Chương thì đám thường ủy đều đồng tâm, tất cả lãnh đạo huyện ủy đều xuống dưới khu tập thể đón Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân bắt tay với từng người, tâm tình có chút phức tạp. Mà nhóm người thường ủy thì càng phức tạp hơn, tuy trên mặt là nụ cười nhưng đi lại có chút cứng nhắc. Trương Thanh Vân bỏ đi để lại Tang Chương vẫn còn tồn đọng rất nhiều chuyện, tâm tình mỗi người đều không yên, đều muốn nhân cơ hội mà tiến lên một bước, hơn nữa lại lo lắng khuấy đục bố cục sẵn có ở Tang Chương.
Trương Thanh Vân cố ý không bàn luận về những vấn đề này, nhưng khi hắn bắt tay với Trần Cảnh Vân thì trong lòng khẽ động. Tang Chương cũng là vòng xoáy dữ dội, Trần Cảnh Vân không nên ở lại đây lâu dài, chính Trương Thanh Vân hắn còn muốn bỏ ra chút sức để bảo vệ và phát triển nhân tài.
Đến tối thì Lưu Thần là người tạm thời chủ trì huyện ủy mở tiệc liên hoan nhưng thật ra là bữa tiệc tiễn chân, dựa theo ý của Trương Thanh Vân thì mọi người không đến khách sạn, tất cả đều kéo nhau xuống căn tin dùng một bữa cơm.
Phạm vi ăn cơm cũng không lớn, chỉ là mười mấy người thường ủy nhưng nhà ăn lại sửa soạn rất tốt, rõ ràng rất chính thức và trang trọng.
Trước khi dùng cơm thì Trương Thanh Vân ở trong phòng mình mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn từng cành cây ngọn cỏ Tang Chương, trong lòng cảm thấy không muốn. Càng đến lúc rời đi thì hắn càng tự trách mình, càng cảm thấy mình hỗ thẹn với dân chúng Tang Chương.
Trương Thanh Vân nghĩ lại lúc nói chuyện với Hoàng Tân Quyền, hắn biết lúc này Hoàng Tân Quyền đưa mình đi có ý bảo vệ. Khi từ tỉnh thành quay về Vũ Lăng, chỉ cần xem xét vào ánh mắt đám người ở Vũ Lăng cũng thấy nơi đây sắp bùng lên mưa gió.
Sẽ là một cơn bão, tuy mình đã đi nhưng vấn đề quan hệ cứng nhắc với lãnh đạo sẽ là sự thật, cuối cùng cũng có thể bị liên quan. Lúc này hắn từ chức bí thư huyện ủy tiến lên phó phòng tổ chức, đây chẳng phải Hoàng Tân Quyền muốn mình lắng đọng lại sao?
Phải biết rằng trong tất cả các bộ môn ban ngành, các cơ quan và chính quyền trong tỉnh ủy thì phòng tổ chức là một ngành hạch tâm, phòng tổ chức thuộc tỉnh ủy, danh tiếng không nằm dưới văn phòng tỉnh ủy.
Nếu Trương Thanh Vân hắn tiến vào văn phòng tỉnh ủy thì cấp bậc thấp là rõ ràng, trước đây là phó chủ nhiệm phòng giám sát, sau đó nếu có thể thì tiến lên phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, những chức vụ này chắc chắn phải xếp sau phó phòng tổ chức. Những người khác thường phải nương tựa vào lãnh đạo, mà mình thì có khoảng cách xa hơn, xem như là dưới mí mắt của lãnh đạo nhưng cũng không cách quá xa, chính mình ở dưới vị trí này phải đặt phương diện quan hệ với lãnh đạo làm trọng tâm, là một vị trí xấu hổ.
- Bí thư, đã đến giờ dùng cơm, anh còn đang suy nghĩ về Tang Chương sao?
Cửa không khóa, Lưu Thần tiến vào cười ha hả nói.
- À, không, không có! Lúc này phải rời đi ngay lập tức, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút cảm khái.
Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu nói, hắn nhìn về phía Lưu Thần, vẻ mặt khôi phục lại trạng thái tự nhiên.
Hai người xuống lầu, Lưu Thần đột nhiên nói:
- Bí thư, lần này anh thăng chức, nghe nói bí thư Tạ cũng mở tiệc chúc mừng phải không?
Trương Thanh Vân có chút sửng sốt, hắn nở nụ cười tiêu điều rồi nói:
- Không có chuyện này, chỉ là lời khách khí của bí thư mà thôi.
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được ý tứ của Lưu Thần. Người này đang nói bóng gió về vị trí của mình trong lòng lãnh đạo, nhưng bên trong có bao nhiêu lợi hại, mình sao có thể nói toạc ra được?
Trong mắt Lưu Thần lóe lên cái nhìn thất vọng, hắn khẽ bước chậm lại đi theo phía sau nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thanh Vân, trong lòng dần cảm thấy kính nể. Lần này Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức coi như được đề bạt đặc biệt, thử nghĩ xem nếu chuyện này phát sinh trên người Lưu Thần hắn thì chắc chắn sẽ khó kiềm chế được niềm vui điên cuồng.
Nhưng bí thư Trương người ta lại rất lãnh đạm giống như chỉ là chuyện tầm thường, chỉ xét về phần tâm tình này thì Lưu Thần cũng cảm thấy rất hỗ thẹn.
Trương Thanh Vân và Lưu Thần đi vào trong căn tin, mọi người đã sớm đợi từ lâu, khi thấy Trương Thanh Vân bước vào thì tất cả đứng lên vỗ tay hoan nghênh. Trương Thanh Vân có hơi sửng sốt, hắn tranh thủ ép tay xuống rồi nói:
- Chỉ là dùng một bữa cơm, cũng không phải làm báo cáo gì cả, các anh chị bày tỏ như vậy làm gì?
Dư Hán Anh mỉm cười tiến lên phía trước nói:
- Đây là lời đề nghị của bí thư Trần, anh ấy nói anh được tiến lên phòng tổ chức, sau này chúng tôi có thể núp dưới bóng đại thụ của anh.
Vẻ mặt Trần Mại chợt đỏ ửng, hắn nói:
- Không, không phải tôi! Trước đó tôi chỉ là người đề nghị, bí thư Dư mới là người triển khai.
Hai người nói như vậy thì những người còn lại cũng cười ha hả, bầu không khí chợt trở nên hòa hợp giống như khoảnh khắc này tất cả các tâm tư đều tan biến, bữa cơm này thật sự trở thành tiệc đưa tiễn.
Rượu và thức ăn được dọn lên rất nhanh, tất cả mọi người đều nâng ly, Trương Thanh Vân cũng không từ chối lời mời của bất kỳ người nào. Nếu không phải lúc này gần đến tết và công tác của mọi người rất bề bộn thì hôm nay sẽ phải uống gục mới thôi. Nhưng dù là như thế thì Trần Mại, Trần Cảnh Vân vẫn uống đến say mèn.
Sau khi bữa cơm kết thúc thì Lưu Thần và Dư Hán Anh rất tự nhiên đưa Trương Thanh Vân đi xa. Sau khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì bọn họ coi như là đầu tàu của Tang Chương, Lưu Thần cũng không còn rụt rè mà trực tiếp mở miệng muốn Trương Thanh Vân nói vài câu.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Lưu Thần, cũng không thấy bất kỳ điều gì khác biệt trong mắt người này, vì vậy hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Chủ tịch Lưu, bí thư Dư, cũng không cần nói thêm điều gì, tôi đến rồi cũng có lúc sẽ đi khỏi Tang Chương. Đây là lần thứ hai thị ủy có cái nhìn với các ban ngành Tang Chương, sợ rằng sẽ được điều chỉnh một lần nữa.
- Anh có biết cấp trên cho rằng có bao nhiêu ban ngành Tang Chương gặp vấn đề?
Dư Hán Anh nói, vẻ mặt có hơi kích động.
Trương Thanh Vân khoát tay rồi dùng giọng chuyên chú nói:
- Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, hai vị muốn thì tôi chỉ nói một câu, hãy an tâm làm việc, không vội vàng, không qua loa đại khái.
Trương Thanh Vân nói xong thì khoát tay tỏ ý không cần tiếp tục đưa tiễn, hai người Dư Hán Anh và Lưu Thần đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt là cái nhìn mờ mịt. Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu nói:
- Đúng rồi, các anh chị đã hỏi thì tôi cũng nói một lời, anh Trần không nên tiếp tục ở lại nhận chức ở Tang Chương. Anh Lưu, lúc này anh chủ trì công tác, có thể đưa yêu cầu với tuyến trên.
Nhìn Trương Thanh Vân lẳng lặng rời đi mà lông mày Lưu Thần quấn thành một khối, hắn biết rõ Trương Thanh Vân, biết bí thư không bao giờ nói lời thừa. Nhưng khi xem xét lạ giọng điệu của Trương Thanh Vân thì có hơi mất tự nhiên, trước kia không phải bí thư luôn coi trọng vấn đề đoàn kết và ổn định ban ngành ở Tang Chương sao? Vì cái gì mà thay đổi như thế này?
Đợi đến khi Trương Thanh Vân đi đến trước cửa phòng thì thấy Vương Chiêm Dân đã xách theo một túi lớn đứng ngay ở đó.
- Chiêm Dân, anh làm gì vậy?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn vừa nói vừa mở cửa mời vào.
Vương Chiêm Dân đặt túi lên bàn trà rồi cung kính nói:
- Bí thư phải đi, trong núi chỉ có điều kiện thế này, chỉ có chút đặc sản xem như quà đưa tiễn.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Vương Chiêm Dân, trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Vương Chiêm Dân cũng là một người tài, chính mình trước đó vẫn muốn rèn luyện để sau này sử dụng, tiếc là lúc này đi quá vội, ý nghĩ trước đó cũng phải gác lại.
Vương Chiêm Dân vừa mới mở miệng thì đã chảy nước mắt, điều này quả thật kinh người. Một lúc lâu sau hắn mới dùng tay áo lau nước mắt rồi nói:
- Bí thư, trước kia tôi trẻ tuổi lông bông, đi theo bí thư Lưu mà trải qua rất nhiều chuyện không tốt. Bí thư Lưu gặp chuyện không may, tôi tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội.
Vương Chiêm Dân nức nở nói:
- Đại ân không bao giờ cảm tạ hết được, sau này tôi sẽ ghi nhớ những gì anh đã dạy bảo, không phụ lòng hy vọng của anh, chút lễ mọn này mong anh có thể thu lại.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm động, bộ dạng của Vương Chiêm Dân làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên. Vương Chiêm Dân là thư ký của hắn, tuy không tính là tâm phúc, càng chưa nói đến vấn đề thân mật nhưng rất nhiều chuyện của Trương Thanh Vân đều được người này làm rất tốt, không ngờ Vương Chiêm Dân cũng quan tâm đến vấn đề mình rời khỏi Tang Chương như vậy.
Trương Thanh Vân không thể nhìn thấy manh mối Vương Chiêm Dân đang diễn trò, hắn thấy người này thật sự có lòng. Hắn giơ tay tỏ ý bảo đối phương ngồi xuống nhưng trong lòng rất cảm khái, người đương quyền đôi khi sẽ làm ra những quyết định để người khác ghi nhớ. Mình làm bí thư huyện ủy thì thư ký cũng có danh tiếng, nếu công tác ở phòng tổ chức thì sao?
Trương Thanh Vân ở lại Tang Chương hai ngày, hắn đi đến nhìn khu dược liệu, nhìn những công trình ở Tam Môn Dục, ngày thứ ba thì quyết định rời đi.
Trước đó Trương Thanh Vân đã nói chuyện với Ngải Gia, hắn thương lượng với nàng đưa cha mẹ mình lên Thành Đô cùng ăn mừng năm mới. Trong lòng Ngải Gia tràn đầy vui sướng, nàng lập tức phái người đến Ung Bình đón người, như vậy Trương Thanh Vân cũng không phải quay về Ung Bình mà trực tiếp đến Thành Đô.
Buổi sáng Trương Thanh Vân rời khỏi Tang Chương thì có rất nhiều người đến tiễn, bầu không khí khá ưu thương và nhuốm sầu ly biệt.
- Bí thư, có muốn nói vài câu với mọi người không?
Lưu Thần ở bên cạnh nói, hắn chỉ tay về phía đám người đến tiễn. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn vẫy vẫy tay với mọi người, bầu không khí trở nên ồn ào.
- Tiểu Ngũ, lái xe!
Trương Thanh Vân tiến vào xe nói, xe được khởi động rồi chậm rãi đi trên đường. Lúc này trên đường cũng liên tục vang lên những tiếng hô:
- Bí thư đi thong thả, lên đường bình an!
Trương Thanh Vân nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, hắn thấy có người lau nước mắt.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy tâm tình rơi xuống rất thấp, trong lòng vắng vẻ. Khoảnh khắc này chức vị phó phòng tổ chức hình như không có lực hấp dẫn, hắn rời bỏ Tang Chương vào lúc nửa vời, dù sao cũng có cảm giác mình được đề bạt là đầu cơ trục lợi, trong lòng không còn cảm giác an tâm như ngày xưa.
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân cầm lấy đặt bên tai, bên trong vang lên giọng nói dồn dập của Triệu Giai Ngọc:
- Thanh Vân à? Bây giờ anh đang ở đâu?
- Đang chuẩn bị đến khỏi Thành Đô, còn đang chạy trong huyện thành Tang Chương.
Trương Thanh Vân nói.
Đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, một lúc sau Triệu Giai Ngọc mới nói:
- Bí thư phụ trách công tác đoàn thể Hoàng Tân Quyền của Giang Nam đã ngã bệnh.
- Cái gì?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, trong lòng chợt trầm xuống, hắn nói:
- Bệnh gì sao anh không biết?
- Em...Em cũng không biết, nhưng anh của em đã nói bí thư Hoàng đã trở về thủ đô, lúc này đang ở bệnh viện trung ương, có rất nhiều người đến thăm ông ấy. Em...Em có đi hay không?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân đột nhiên trở nên chán nản mà thân thể mềm nhũn, hắn cảm thấy có chút lơ lửng, đầu óc trống rỗng. Tin tức này quá đột nhiên, rõ ràng hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
- Em đến đi, em giúp anh thăm hỏi chú ấy trước, anh cũng sẽ về thủ đô ngay!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói, giọng điệu có chút uể oải.
Sau khi cúp điện thoại thì đúng lúc xe rời khỏi huyện thành, lái xe Tiểu Ngũ nhấn chân ga, xe phóng nhanh trên đường núi. Lúc này tâm tình của Trương Thanh Vân cũng không thể nào bình ổn trở lại, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ.
Sau khi Trương Thanh Vân cẩn thận suy xét lại thì Hoàng Tân Quyền đổ bệnh không thể không có chút mánh khóe, vợ lão về nước, con trai cũng về nước, đây đều là những điềm báo liên tiếp. Trong lòng Trương Thanh Vân dần buông lỏng, thông qua những điểm này thì có thể thấy bệnh tình của Hoàng Tân Quyền cũng không phải là đột ngột, có lẽ đã sớm có bệnh, trong lòng lão cũng biết rõ tình huống.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng có chút cảm động, sau khi mình và Triệu gia quyết liệt với nhau thì Hoàng Tân Quyền rõ ràng có ưu ái, dù trước khi nhuốm bệnh cũng không quên mình, điều này làm hắn cảm thấy trong lòng trầm hẳn.
Trương Thanh Vân hắn có đức gì mà được như vậy? Trương Thanh Vân biết rõ Hoàng Tân Quyền coi trọng cũng vì mình không có quá nhiều tư tâm, cũng không có ý đồ hồi báo. Trong lòng Hoàng Tân Quyền có quá nhiều chấp niệm, bị Hoàng tướng quân đã qua đời ảnh hưởng quá lớn, chính lão là người thưởng thức Trương Thanh Vân hắn.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, Tiểu Ngũ quay đầu nói:
- Bí thư, đã đến dãy Hoàng Lĩnh.
Trương Thanh Vân ngây người ra, lúc này hắn mới nhớ đã dặn Tiểu Ngũ chạy đến chân núi Hoàng Lĩnh, vì hắn muốn leo lên đỉnh núi ngắm nhìn một lượt.
- Không...
Trương Thanh Vân vừa há miệng thì lập tức ngậm lại, hắn định nói trực tiếp bỏ đi nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng khi đứng trên đỉnh núi, vì vậy hắn có chút do dự rồi nói:
- Dừng xe sang một bên, chúng ta cùng nhau lên đỉnh.
Trương Thanh Vân và Tiểu Ngũ phải mất nữa giờ mới lên lên đỉnh núi, đây là lần thứ ba hắn lên đây, lần này có tâm tình hoàn toàn khác biệt với hai lần trước.
Trương Thanh Vân đứng trên đỉnh núi mà hít vào một luồng khí mát lạnh, nhưng tâm tư khó chịu dần dần đi xa. Lúc này đang vào thời kỳ rét đậm, một vòng sáng đỏ bùng lên trên không trung, hào quang vạn trượng.
Xa xa là những dãy núi xanh ngắt, vào mùa đông thì những mảng xanh càng trở nên chói mắt, mặt trời sáng đỏ ở phương đông. Trương Thanh Vân nhìn về phía nam, hắn biết rõ sau những vùng sương mù bao phủ chính là một đồng bằng bao la, Thành Đô cũng nằm trên vùng đồng bằng đó.
Nếu nhìn sang bên cạnh thì rõ ràng Thành Đô dựa lưng vào dãy núi, mặt trời chiếu sáng đất Giang Nam. Trong lòng Trương Thanh Vân giống như hiện lên một bức tranh sơn thủy, những dãy núi trùng điệp phía sau, vài ngàn mẫu ruộng phía trước, hàng loạt thôn xóm, nước suối róc rách. Thiên địa kéo dài vài trăm kilomet giống như biến thành vùng núi Tang Chương, vài triệu dân Thành Đô đang ở dưới sườn núi, là một đồng bằng lớn nhất Giang Nam.
Giang Nam có phong cảnh khá đẹp, toàn bộ Giang Nam bày ra như một bức tranh sơn thủy, trèo lên Thái Sơn có thể thấy tầm mắt rạng rỡ, leo lên Hoàng Lĩnh có thể bao quát Giang Nam.
Trương Thanh Vân thầm kêu một tiếng may mắn, lần này mình đến đỉnh Hoàng Lĩnh mà lòng dạ thông thoáng hơn khá nhiều, tâm tình cũng vững vàng hơn, những cảm giác lo lắng về bệnh tình của Hoàng Tân Quyền cũng đã phai nhạt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, khi Hoàng Tân Quyền còn sống thì có giá trị, tuy lão không có vầng hào quang như các bậc cha chú nhưng vẫn kế thừa tốt ý chí và khí độ của Hoàng tướng quân.
Trương Thanh Vân và Hoàng Tân Quyền không có bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng lão lại rất quan tâm và ân cần dạy bảo, đồng thời cũng không cần báo đáp. Tất cả cũng vì trong lòng lão có chấp niệm, có sự kỳ vọng vào đảng và ý thức trách nhiệm với vận mệnh nhân dân. Hoàng Tân Quyền có những biểu hiện như vậy rõ ràng rất đáng quý, mà Trương Thanh Vân hắn gặp mặt người này cũng rất may mắn.
Trương Thanh Vân ở lại dãy Hoàng Lĩnh một lúc lâu, khi xuống núi đã thấy xe dừng đầy đường, hắn không khỏi cau mày rồi hỏi Tiểu Ngũ ở bên cạnh:
- Sao lại kẹt xe thế này?
Trương Thanh Vân vừa nói vừa bước nhanh hơn.
Khi Trương Thanh Vân xuống đến chân núi thì chợt nghe thấy có người gọi mình:
- Bí thư à?
Trương Thanh Vân nhìn qua, thì ra là Trần Cảnh Vân và Trần Mại, hắn không khỏi à lên rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Không phải tối qua hai anh đi chơi ở Vũ Lăng đấy chứ?
Trần Cảnh Vân đỏ mặt không lên tiếng, Trần Mại ở bên cạnh nói:
- Chúng tôi mới từ Tam Môn Dục đi đến, cậu...Cậu cứ đi như vậy sao?
Trương Thanh Vân nhăn mày nói:
- Không đi thế này thì đi thế nào? Còn phải chờ các anh quay về thị trấn sao?
Trần Cảnh Vân và Trần Mại vội vàng ngậm miệng, tết đến nên hai người rất bề bộn, cả ngày chạy ra ngoài khảo sát. Sáng hôm nay bọn họ cũng không tham dự lễ tiễn chân, khi nghe thấy tin tức thì vội vàng chạy đến. Chỉ cần nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của hai người thi trong lòng Trương Thanh Vân cũng mềm nhũn ra.
Trần Mại tiến lên phía trước nói:
- Bí thư, lúc này ở Vũ Lăng có tin Sở Cảnh sẽ tiến vào ban ngành mới, không biết sẽ thay thế cho ai?
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn chỉ bãi đất trống bên cạnh rồi nói:
- Chúng ta tới bên kia ngồi một chút.
Trương Thanh Vân vốn không có ý muốn dặn dò Trần Mại và Trần Cảnh Vân, nhưng lúc này thấy hai người rất lo lắng, vì vậy đành phải nói rõ ý nghĩ của mình.
Trương Thanh Vân đặc biệt căn dặn Trần Cảnh Vân, hắn đã thông qua với Lưu Thần để Trần Cảnh Vân tiến vào thị ủy làm một chức quan an nhàn. Sau đó hắn dặn dò Trần Mại phải tự mình giải quyết vấn đề sao cho tốt. Khi thấy tâm tình của hai người chợt hạ thấp thì Trương Thanh Vân vội nói:
- Sao vậy? Các người cho rằng tôi đã vứt bỏ tất cả à?
Trần Mại và Trần Cảnh Vân đưa mắt nhìn nhau, Trần Cảnh Vân nói:
- À, hôm qua Chủ tịch Lưu đã nói với tôi, trên thị ủy muốn tôi đảm nhiệm chức vụ phó phòng thủy lợi.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn nhíu mày lại nói:
- Cái gì mà phó phòng thủy lợi? Anh nói rõ một chút!
Trần Mại ở bên cạnh nói:
- Thanh Vân, cậu còn không biết, khi cậu còn ở Thành Đô thì Lưu Thần đã mơ hồ tự xem mình là bí thư, hắn động tay động chân trên khắp các phương diện nhân sự. Sở Cảnh rời khỏi núi cũng là ý của hắn, tôi nghĩ rằng Sở Cảnh sẽ thay thế cho chủ tịch Trần.
- Còn có một tin khác chính là Lỗ Thúc Thư sẽ tiến vào thường ủy, điều này...Điều này...Cậu vừa đi thì Tang Chương...Tang Chương đã trở thành mảnh đất để xưng hùng xưng bá.
Trương Thanh Vân cau mày nói với Trần Cảnh Vân:
- Tất cả là thật sao?
Trần Cảnh Vân cười khổ rồi gật đầu, Trương Thanh Vân híp mắt, vẻ mặt dần trở nên khó coi. Lưu Thần này đúng là không dùng được, nói một đằng làm một nẻo, người này sao lại phức tạp như vậy?
Trong ánh mắt Trần Cảnh Vân tràn đầy kỳ vọng, rõ ràng hắn không muốn rời khỏi Tang Chương.
- Sao vậy? Vừa rồi còn nói Lưu Thần thế này thế nọ, lúc này các anh cũng không chịu nghe tôi sao?
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất lơ lửng.
- Không, không!
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt biến đổi, Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói:
- Còn gì để nói nữa, phó phòng thủy lợi thị ủy là rất tốt, tôi rất tán thành.
Sau đó Trương Thanh Vân nhìn qua Trần Mại rồi nói:
- Nếu một chút uất ức cũng không gánh chịu được thì cũng đừng là cán bộ.
- Tiểu Ngũ, chúng ta đi!
Trương Thanh Vân nói xong thì tiến vào xe, xe phóng đi như chớp.
Trần Cảnh Vân và Trần Mại trợn mắt há mồm, những cảm giác buồn bực biến mất không hiểu nguyên nhân.
- Chú Trần, quay về thôi, không nên quên lời dặn của bí thư, ánh mắt của anh ấy xa hơn tôi và cậu nhiều.
Một lúc lâu sau Trần Cảnh Vân mới thở dài một hơi, hắn vỗ vai Trần Mại rồi nói.
Trần Mại chợt kinh ngạc, vừa rồi hắn còn có suy nghĩ mơ hồ về Trương Thanh Vân, thầm nghĩ đối phương thăng quan thì những kẻ dưới đều bị từ bỏ. Nhưng khi nghe lời của Trần Cảnh Vân thì trong lòng Trần Mại có cảm ngộ.
Trần Mại hắn và Trương Thanh Vân có quan hệ thế nào? Hắn sao có thể vứt bỏ mình? Người ngoài còn có lòng tin với hắn, mình còn ôm cả bụng tâm tư, như vậy là không nên.
Thật ra Trần Mại muốn tìm Trương Thanh Vân vì chức vụ cục trưởng công an sắp phải đổi chủ, hắn đảm nhiệm chức vụ bí thư tư pháp mà không được kiêm nhiệm cả cục trưởng công an thì quyền lên tiếng sẽ giảm, trong lòng vẫn rất quan tâm đến vấn đề này.
Nhưng Trương Thanh Vân đã nói đại trượng phu co được giãn được, Trần Mại có thể lăn lộn đến cấp bậc này đều là phúc của Trương Thanh Vân, rời bỏ chức vụ cục trưởng công an thì có gì là uất ức chứ?
Trần Mại nghĩ đến đây mà trong lòng tươi sáng hơn rất nhiều, hắn quay đầu nói với Trần Cảnh Vân:
- Chủ tịch Trần, anh cũng không nên buồn bực, nếu sớm thì một năm, muộn thì ba năm anh sẽ được dùng trở lại.
Trong lúc vô tình Trần Mại thậm chí sinh ra cảm giác tôn sùng Trương Thanh Vân, điều này rõ ràng có chút không tốt.

back top