Bố Y Quan Đạo

Chương 340: Phong ba trong lớp học

Trương Thanh Vân về nhà mà cảm thấy rất buồn chán, Triệu Giai Ngọc đang chuẩn bị kinh doanh ở thủ đô, nàng thường xuyên chạy đi chạy lại. Công ty vừa thành lập ở thủ đô, rất nhiều vấn đề nàng phải tự mình trình diện, khoảng thời gian này rất ít khi có mặt ở Thành Đô.
Trương Thanh Vân gọi điện cho Triệu Giai Ngọc, hai người trò chuyện trong chốc lát. Triệu Giai Ngọc nói ngày mai đi cùng Triệu tướng quân đến Lĩnh Nam, giọng nói rất vui, xem ra vấn đề ông cụ trở nên khỏe mạnh rất hợp ý nàng.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Em vui mừng làm gì sớm thế? Đây chính là công lao của anh, em phải nghĩ lại xem nên cảm ơn anh thế nào đi!
Đầu dây bên kia trở nên trầm ngâm, một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới nói:
- Không...Không nói, bây giờ phải họp!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn có thể nghĩ ra bộ dạng của Triệu Giai Ngọc vào lúc này, cô nàng chắc chắn đang nghĩ về những tình cảnh hai người kiều diễm, đang rất thẹn thùng.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc, trong lúc vô tình hắn đã làm việc ở phòng tổ chức tỉnh ủy được hơn một tuần. Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân rất an phận, người bên dưới cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Các cán bộ trong phòng tổ chức nói vị phó phòng Trương mới được bổ nhiệm rất thích nói chuyện, nói một cách nghiêm khắc thì chính là thích tìm người nói chuyện. Nếu gặp trưởng phòng Trương đang hút thuốc trên hành lang thì thế nào cũng bị gọi lại nói chuyện, có đôi khi ngồi chán trong văn phòng thì đi khắp nơi tìm người tán dóc, tùy tiện nói khắp vấn đề đông tây nam bắc, không biểu hiệu ra sự thần bí và khí thế của lãnh đạo, rất hiền hòa.
Mà hai phó phòng còn lại cũng hay đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân. Vương Xử Nhất là trưởng ban số một, gần đây hắn cảm thấy có chút nhức đầu, hắn cảm thấy lãnh đạo mới quá nhạy cảm, thường luôn hỏi về những trình tự và kỹ xảo khi khảo sát, nếu hắn không giải thích thì giống như quá keo kiệt.
Trương Thanh Vân thường nêu ra ví dụ, tất cả đều là những trường hợp đặc biệt quả thật làm cho Vương Xử Nhất dở khóc dở cười, không biết Trương Thanh Vân đang giả vờ hay quả thật không biết. Dù sao Vương Xử Nhất cũng có một cảm giác kỳ quái, mỗi lần cùng Trương Thanh Vân nói chuyện thì trong lòng sẽ không quá an tâm, sau khi trở về phải luôn xem xét lại tình hình.
Sau đó Vương Xử Nhất lại không nhịn được phải chấn chỉnh lại công tác, sau khi thấy không có vấn đề gì mới yên tâm. Vương Xử Nhất là một người lên lão ở phòng tổ chức, cũng là cán bộ có quyền, mỗi ngày tiếp điện thoại thì có hơn phân nữa số người đã được nắm quan hệ, đi cửa sau. Trương Thanh Vân vừa rồi cũng hỏi qua vấn đề này.
Điều này làm cho Vương Xử Nhất cảm thấy tâm thần không được tập trung, mỗi lần nhận được điện thoại đều không ngừng nhìn qua hai bên trái phải giống như sợ bị người khác quản chế.
Vương Xử Nhất không nắm rõ thực hư của Trương Thanh Vân, cũng không biết chắc tính tình, không biết rốt cuộc Trương Thanh Vân có ý đồ gì.
Bình thường lãnh đạo đều rất ít khi mở lời để làm người ta cảm giác được sự ẩn giấu, nhưng Trương Thanh Vân này thì hoàn toàn khác biệt. Khi nói chuyện lại thích hỏi vấn đề, hơn nữa còn hỏi sao cho rõ ràng, đôi khi Vương Xử Nhất cũng hoài nghi người này đi cửa sau vào. Nếu nói như vậy thì phải có quan hệ với thủ tướng chính phủ, nếu không sẽ chẳng leo đến vị trí phòng tổ chức tỉnh ủy.
Nhưng tư duy nghịch hướng của Vương Xử Nhất cũng chỉ có một kết quả, trưởng phòng trương muốn dò xét sao? Dò xét cái gì? Khả năng này là lớn nhất, làm quan ai mà chẳng như vậy?
Đây mới chính là nguyên nhân làm cho Vương Xử Nhất cảm thấy căng thẳng, hắn nhịn nhiều năm nay mới lên được cấp trưởng ban, tuy cấp bậc không cao nhưng đám cán bộ Thành Đô thấy hắn sao không cúi xuống ba phần?
Vương Xử Nhất còn nhớ rõ vào lúc ban đầu xuống khảo sát trưởng phòng Ngãi phòng văn hóa, lúc đó người này là phó mà thấy hắn cũng rất nhiệt tìn và thành thật, rất cung kính. Lúc đó còn mời khách dùng cơm ở khách sạn quốc tế, mình vừa buông bát đũa thì đối phương đã dâng khăn nóng, sau đó còn tiễn xuống tận nơi và tự mình mở cửa xe, khí phái như vậy sợ rằng chỉ có lãnh đạo tỉnh ủy mới có được.
Cuối cùng sau khi việc này hoàn thành thì trưởng phòng Ngãi đặc biệt đến cảm tạ, nhiều năm qua trong phòng văn hóa tỉnh có bất kỳ chuyện gì tốt, nghệ nhân đến biểu diễn, vé vip...Vương Xử Nhất hắn không cần phải nói lời nào mà có người đưa vé mời đến tận nhà. Đây chính là sức mạnh của quyền lợi.
Lúc này điều Vương Xử Nhất lo lắng nhất chính là mất đi quyền lợi, vì vậy mà tâm thần của hắn không được tập trung, trong đầu toàn là những thước phim quay chậm về những lúc trò chuyện với Trương Thanh Vân.
Mà tất cả những gì Vương Xử Nhất làm đều không lừa được Trương Thanh Vân, trưởng ban Trần Cảnh Huy của ban số bốn lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vương Xử Nhất không quá phóng khoáng, loại cán bộ này thường rất bảo thủ, nếu như không có cầu thì không qua, có cầu thì có công.
Người làm Trương Thanh Vân chính thức xem xét chính là Trần Cảnh Huy, người này rất linh hoạt, mình hỏi hắn thì hắn luôn trả lời rất nhanh, đáp án cũng đúng tiêu chuẩn. Không thể không nói những cán bộ được đưa lên phòng tổ chức là chẳng tầm thường, nhưng kể nào có thể tìm được đáp án viên mãn như vậy? Nếu ai cũng như vậy thì vài năm qua trung ương sẽ không ồn ào vấn đề cải cách cán bộ.
Nếu Trần Cảnh Huy là giáo viên trường đảng thì Trương Thanh Vân không còn lời nào để nói, chế độ phân công và mức độ lý luận của người này có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng Trần Cảnh Huy không phải là giáo viên, hắn là người cầm quyền, nếu nói chuyện với cấp trên như vậy thì có thể nói có ngày bị bóp chết, vấn đề là không quan tâm đến một lãnh đạo phó phòng như Trương Thanh Vân.
Một kẻ không có chí lớn thì có thể hiểu, một cán bộ thích quyền lợi cũng dễ hiểu, nhưng một kẻ coi rẻ thủ trưởng thì khó tha thứ. Trần Cảnh Huy đâu biết vấn đề coi rẻ là tư bản của mình, lý lịch của hắn có chút già cỗi, đồng thời quan hệ cũng cứng nhắc. Nghe nói hắn không có bất kỳ quan hệ nào với quan chức tỉnh ủy, tổi cũng lớn hơn Trương Thanh Vân một giáp, đây cũng chính là nguyên nhân làm đối phương cảm thấy kiêu ngạo.
Ngày hôm sau là cuối tuần, ngay từ sáng sớm thì Trương Thanh Vân đã lái xe đến trường đảng, hắn đã bỏ học vài khóa, trước kia là ở Tang Chương, lúc này mới có thời gian học lại, cũng không có thời gian lên lớp thường xuyên.
Bây giờ trở lại Thành Đô, Trương Thanh Vân quyết tâm hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh lần này.
Khi chức quan càng lớn thì Trương Thanh Vân cảm thấy trình độ của mình ngày càng thấp, tính tò mò cũng ngày càng cao. Hắn rất quý trọng cuộc sống và công tác bây giờ, loại tâm tình này rất quan trọng.
Hôm nay có rất nhiều người đi học, những học sinh lớp kinh tế trong trường đảng phần lớn là nhân viên nhà nước hoặc nhân viên quản lý xí nghiệp. Trương Thanh Vân đến hơi trễ.
Trong lớp học có khá nhiều người và ồn ào, trước mặt Trương Thanh Vân là một đôi tình nhân, có chút quá đáng. Hai người này cứ anh anh em em, không nghiêm túc, lúc nào cũng cười hì hì.
Quan trọng là hai người phía trên rung đùi đắc ý làm ảnh hưởng đến vấn đề Trương Thanh Vân theo dõi bài giảng, hơn nữa giáo viên ở phía trên lại nói rất nhỏ, điều này làm cho đám người xung quanh Trương Thanh Vân nhíu mày nhưng không dám nói.
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không nhịn được, hắn lấy tay ấn vào lưng tên thanh niên phía trước rồi dùng giọng khách khí nói:
- Này, đồng chí, đi học cũng cần phải nghiêm túc một chút.
Hai người phía trước chợt khựng người lại rồi đồng thời quay đầu, tên thanh niên liếc mắt nói:
- Có liên quan gi đến anh, anh ở đơn vị nào?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn híp mắt nhìn mà không lên tiếng rồi nói:
- Yên tĩnh một chút, anh không hiểu lời tôi sao?
Vẻ mặt tên thanh niên chợt phát lạnh, hắn thấy Trương Thanh Vân không lớn tuổi hơn mình nhiều lắm, hơn nữa vẻ mặt tức giận cũng rất có uy lực, dáng vẻ bệ vệ cũng khá khác người. Nhưng hắn cũng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Thanh Vân, trong miệng liên tục lầm bầm.
Trương Thanh Vân mặc kệ tên này, hắn chú ý ghi chép lời giảng, cứ như vậy mà xong tiết học. Khi được nghỉ thì Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, tên thanh niên phía trước chợt đứng lên rồi tùy tiện cầm lấy vở của Trương Thanh Vân mở ra.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cảm thấy tên thanh niên kia tố chất quá thấp, không giống như cán bộ. Khi hắn đang định mở miệng thì tên thanh niên đã dùng giọng quái dị cười nói:
- Ha ha, tưởng là gì hóa ra là sinh viên sư phạm vùng Tang Ung sao? Những địa phương như Tang Ung mà còn muốn học kinh tế à? Muốn đua đòi sao?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn không muốn nói chuyện. Tên thanh niên cho rằng hắn yếu thế vì vậy càng lớn gan, hắn còn kéo tay áo Trương Thanh Vân, bạn gái bên cạnh cũng to mồm để kẻ khác chú ý.
Trương Thanh Vân thấy áo mình bị một người kéo nhẹ, hắn nghiêng đầu, thì ra là một người đàn ông trung niên đeo kiếng vừa rồi ngồi ngay bên cạnh, hắn khẽ nói:
- Đồng chí, nhịn một chút.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn quét mắt nhìn khắp lượt, đúng lúc nhìn thấy giáo viên vừa giảng bài khi nãy đi qua hành lang, hắn vội vàng kêu lên:
- Này, Thầy ơi, đợi một chút!
Người giáo viên chợt khựng người lại, lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân vẫy vẫy tay thì lão hiểu ra và vội vàng đi đến. Lúc này Trương Thanh Vân chỉ tay vào đôi thanh niên nam nữ nói:
- Hai người này ồn ào trong lớp học, tan học đưa bọn họ ra ngoài viết kiểm điểm.
Trương Thanh Vân vừa mở lời thì đám người chung quanh trở nên ngây dại, đồng thời cũng có chút buồn cười, có chút tò mò. Nhưng đám người thấy buồn cười chiếm đa số, vì tiểu tử này nói chuyện rất ra vẻ, nói chuyện với thầy giáo mà giọng điệu lại như vậy, tưởng mình là lãnh đạo sao?
Tên thanh niên cảm thấy có chút buồn cười, bạn gái của hắn và mọi người lại cười ha hả. Hôm nay gặp phải một tên quá ngu ngốc, đuổi ra khỏi lớp làm kiểm điểm sao? Giáo viên trường đảng có gan như vậy à?
Giáo viên kia cũng ngây cả người, phòng này đều là cán bộ, chẳng lẽ còn phải giáo dục tư tưởng tổ chức sao? Trương Thanh Vân thấy vị giáo viên kia không chút động tĩnh thì lấy giấy công tác trong túi quần đưa ra, sau khi mở cho vị giáo viên nhìn thoáng qua thì hắn nói:
- Anh tên gì?
- Tôi...Tôi là Lý Quốc Hoa, tôi sẽ lập tức gọi điện cho văn phòng!
Vẻ mặt vị giáo viên chợt biến đổi, phó phòng tổ chức sao? Lão cảm thấy trái tim mình đập lên thình thịch, phó phòng Trương tuy không được giao quản lý trường đảng nhưng cũng coi như là lãnh đạo trực tiếp.
- Không cần, xử lý một chút là được.
Trương Thanh Vân nói.
Lý Quốc Hoa lên tiếng, lão lập tức đứng thẳng người, đẩy mắt kiếng lên rồi nói với tên thanh niên:
- Hai đồng chí, tan học mời hai anh chị ra ngoài, đi học mà làm ảnh hưởng đến người khác thì còn ra thể thống gì?
Vẻ mặt Lý Quốc Hoa trở nên tối sầm thật sự làm người khác có chút ái ngại, cũng bùng ra chút tử khí.
Vẻ mặt tên thanh niên chợt đỏ bừng, hắn không tin vào tai mình, hắn liên tục nhìn Trương Thanh Vân rồi nhìn Lý Quốc Hoa, môi liên tục mấp máy. Hắn đang tính toán tìm từ, Lý Quốc Hoa sợ tên này nói ra những lời khó nghe nên nói trước:
- Phục tùng mệnh lệnh, không cần phải cưỡng cầu, trường đảng là nơi bồi dưỡng cán bộ, sao có thể chứa chấp nhưng người không có tính kỷ luật tổ chức như anh?
Tên thanh niên muốn nói ra vài lời hung ác nhưng trong lòng lại sợ gây ra náo loạn quá lớn, như vậy sẽ trực tiếp bị đuổi học, hậu quả khó tưởng. Vì vậy hắn nhẫn nhịn một lúc lâu rồi thốt ra một câu:
- Được...Được...Coi như các người giỏi! Em, chúng ta đi!
Hai người này không thu dọn bất cứ thứ gì mà xám xịt bỏ đi. Vẻ mặt Lý Quốc Hoa dần trở nên hòa hoãn, khi lão quay đầu định nói chuyện thì Trương Thanh Vân nói:
- Thầy Lý, thời gian nghỉ ngơi đã hết, thầy có thể tiếp tục giảng bài.
- À...
Lý Quốc Hoa thầm cảm thấy rùng mình, lão không muốn vị phó phòng trước mặt sinh ra ý nghĩ không hài lòng, vì vậy vội vàng lui ra.
Sau khi vào tiết học, Trương Thanh Vân ngồi bên dưới nghe giảng mà thấy những người xung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, có người ngồi ở rất xa, khi Trương Thanh Vân nhìn qua thì bọn họ giả vờ né tránh. Trương Thanh Vân thầm cười khổ, sau này mình nghe giảng bị người ta chú ý như vậy còn học tập cho tốt sao được?
Tối về nhà lại nhận được điện thoại của Nghê Thu Nguyệt, Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp. Hắn để cho điện thoại vang lên một lúc lâu mới nghe.
Nghê Thu Nguyệt ở đầu bên kia không dùng giọng điệu trêu chọc như xưa, nàng nghiêm túc mời Trương Thanh Vân dùng cơm, xưng hô đều gọi tên chức vụ. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất quái dị, thậm chí có chút lạ lẫm. Hắn trầm ngâm một lúc rồi đồng ý, để xem người phụ nữ này muốn làm trò gì.
Khi Trương Thanh Vân lái xe đến Vienna thì thấy Nghê Thu Nguyệt và một đôi nam nữ đứng dưới lầu, hắn khẽ híp mắt mà cảm thấy người đàn ông có chút quen thuộc. Nghê Thu Nguyệt vội vàng tiến lên chào đón nói:
- Trưởng phòng Trương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì đấy chứ? Lúc này mời anh một bữa cơm đúng là có chút khó khăn.
Trương Thanh Vân chỉ cười mà không trả lời, cặp vợ chồng bên cạnh chợt tiến lên phía trước nói:
- Trưởng phòng Trương, anh vẫn rất ấn tượng.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, thì ra là giám đốc nhà máy nhiệt điện Giang Nam Mai Vinh! Nhưng ngày đó người này rất tự đắc, hình tượng khác biệt quá lớn so với ngày hôm nay, chính Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã không nhận ra.
- Tổng biên tập Nghê, tôi thấy chị có vẻ mời khách không đúng rồi.
Trương Thanh Vân cười nói.
Nghê Thu Nguyệt có hơi tái mặt, trong lòng ngứa như mèo cào, oan gia này, mới há miệng mà đã đưa ra nan đề cho mình rồi. Mai Vinh vội vàng tiếp lời:
- Trưởng phòng Trương, hôm nay quả thật phải dựa vào chị Nghê để bồi tội với anh, cũng không có ý gì khác, dù có chút đường đột nhưng cũng biểu hiện tấm lòng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên có chút kỳ quái, đúng là kẻ này không biết xấu hổ, là vô địch thiên hạ. Ý tứ mỉa mai trong câu nói của Trương Thanh Vân là quá rõ ràng, bắt buộc Mai Vinh không xuống đài không được, nhưng Mai Vinh thì tốt rồi, hắn tuyệt đối không quan tâm mà dứt khoát vẫy đuôi nhận lỗi.
Tính người đúng là như vậy, thường sẽ rất khó giẫm chết một người mình đã thấy tội nghiệp. Dù Trương Thanh Vân không thích Mai Vinh, nhưng người ta đã nói như vậy thì mình biết làm sao đây? Hơn nữa cũng phải nể mặt Nghê Thu Nguyệt, vì vậy cũng không còn gì để nói.
Đám người đi vào một gian phòng xa hoa, Mai Vinh trên đường đi liên tục chú ý làm Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân mất tự nhiên. Người này là một giám đốc, hơn nữa trước đó còn tranh cãi với Trương Thanh Vân trong văn phòng đại biểu quốc hội Giang Nam, hắn hoàn toàn không cần ra vẻ như lúc làm làm gì.
Mọi người còn chưa kịp ngồi xuống thì Mai Vinh đã quay đầu trợn mắt với vợ:
- Tên kia còn chưa đến sao?
Một tiếng két vang lên, cửa mở ra, một thanh niên đi vào mà ủ rũ cúi đầu. Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, rốt cuộc đã hiểu có điều gì xảy ra. Tên thanh niên kia không phải là kẻ đã mạnh miệng với Trương Thanh Vân hắn vào lúc sáng sớm ở trường đảng sao?
Khi tên thanh niên tiến vào cửa thì Mai Vinh đã lập tức quát mắng điên cuồng, sau đó cũng không ngừng tươi cười với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thờ ơ như đầu gỗ, Nghê Thu Nguyệt lại lên tiếng nói:
- Mai Vinh này, trước mặt trưởng phòng Trương anh có nên thành thật một chút không? Khổ nhục kế này nên dùng ở nơi khác thì thích hợp hơn.
Vẻ mặt Mai Vinh trở nên khổ sở, hắn không ngờ Nghê Thu Nguyệt lại nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn sang vẻ mặt đờ đẫn của Trương Thanh Vân mà cảm thấy bí hiểm. Tâm tình Mai Vinh chợt trầm xuống, lúc này hắn mới ý thức được Nghê Thu Nguyệt đang giúp mình.
Ý niệm của Mai Vinh thay đổi rất nhanh, thế lực nhà họ Cao chính là chỗ dựa của hắn, hắn tưởng rằng chỉ cần tìm Nghê Thu Nguyệt hòa giải với Trương Thanh Vân, sau đó chính mình vẫn tiếp tục làm việc theo tư thái trước nay, việc này cứ như vậy mà cho qua.
Nhưng lúc này hình như không giống như vậy, trong mắt Trương Thanh Vân thì hình như thế lực nhà họ Cao không được tốt lắm, hắn thấy Nghê Thu Nguyệt rất ôn hòa, đây là tình huống chưa từng thấy bao giờ.
Là lãnh đạo nhà máy nhiệt điện Giang Nam thì Mai Vinh không tránh khỏi thường tiếp xúc với lãnh đạo tỉnh ủy, lãnh đạo cơ quan chính quyền và liên hệ với các ban ngành chức năng. Trước kia cột chống đỡ của hắn là Cao Khiêm và Nghê Thu Nguyệt, hai người này xuất hiện thì không gì không thành.
Đôi khi Mai Vinh đi cầu người mà người còn nịnh bợ ngược trở lại, hắn biết rõ đây là phúc phần của thế lực nhà họ Cao, nhưng hôm nay tình hình rất lạ, Trương Thanh Vân giống như không muốn chịu thua.
Mai Vinh nghĩ đến vấn đề Trương Thanh Vân còn trẻ mà đã tiến lên chức vụ phó phòng tổ chức, như vậy sau lưng đối phương có bao nhiêu gốc cây mình chưa thấy rõ? Cao Khiêm và Nghê Thu Nguyệt cao hơn Mai Vinh rất nhiều lần, bọn họ nhất định sẽ thấy rõ.
Mai Vinh vừa nghĩ đến đây thì cảm giác sau lưng vã mồ hôi lạnh, lại nghĩ đến vấn đề Trương Thanh Vân quản lý ban số một và ban số bốn ở phòng tổ chức. Nếu đối phương thật sự không xem mình vừa mắt thì tấm khiên thế lực nhà họ Cao sẽ không dùng được nữa, sau đó sẽ có hậu quả gì đây?
Mai Vinh càng nghĩ càng cảm thấy khổ nhục kế qua loa của mình đã bị bóp chết, muốn bảo vệ con, không ngờ lại sinh chuyện.
- Tên khốn, còn không mau tiến lên nhận lỗi với trưởng phòng Trương? Mày đúng là loại không ra gì.
Mai Vinh càng nói càng lớn tiếng rồi tiến lên đá một cái. Trương Thanh Vân nhìn thấy rõ ràng, cú đá của Mai Vinh cũng có chút lực.
Tên thanh niên kia không kịp chuẩn bị mà bị Mai Vinh đã quỵ trên mặt đất. Vợ Mai Vinh rất kinh hoàng, nàng đứng thẳng người lên, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng. Tiểu tử kia không rất mờ mịt, trước nay hắn được nuông chiều từ bé, rõ ràng trước giờ hắn chưa từng bị cha đánh như vậy. Lần trước hắn và con của một vị lãnh đạo tỉnh gây náo loạn mà cha chỉ mắng rồi thôi, chẳng lẽ tên trưởng phòng Trương này còn trâu hơn cả lãnh đạo tỉnh?
Tên thanh niên cảm thấy đầu gối của mình rất đau, trong lòng có chút cảm giác không phục. Khi hắn định ngẩng đầu thì đã bị Mai Vinh đá thêm, hắn cảm thấy mình không còn sức đứng dậy, nước mắt cũng chảy xuống.
Mai Vinh thở hồng hộc, trong lòng đau như xát muối, hai chân còn muốn nhưng lòng không còn dũng khí. Vẻ mặt hắn trở nên rất cầu xin nhưng không dám nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hoàn toàn rơi vào tình cảnh đứng không được ngồi chẳng xong.
Vợ Mai Vinh thì thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, nếu không phải có Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân ở đây thì nàng đã sớm chạy ra ngăn cản.
- Giám đốc Mai, dạy con cũng không nên bạo lực như vậy, như vậy con sẽ ngày càng có ý nghĩ phản kháng.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói ra một câu, giọng điệu bay bổng không có chút lực.
Những khối thịt trên mặt Mai Vinh ép lại thành một khối, không đánh không được, bây giờ còn nói không được bạo lực sao? Trong lòng hắn chợt phát lạnh, hắn cảm nhận được sát khí và sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Bản lĩnh sát thủ tắc kè hoa của mình căn bản không có tác dụng với Trương Thanh Vân.
Tiểu tử bị đá nằm lăn trên mặt đất đã đau đến mức không chịu nổi, hắn khẽ rên hừ hừ, nước mắt nước mũi chan hòa. Trương Thanh Vân dùng giọng ôn hòa nói:
- Sao vậy? Không thể đứng lên được sao? Cậu nhìn đi, cha của cậu cũng đã đủ nghiêm khắc.
Tên thanh niên kia hoàn toàn tan vỡ, hắn biết hôm nay mình gặp phải kẻ hung ác, hắn nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất rồi quệt nước mắt nói:
- Anh Trương, không...Không...Trưởng phòng Trương, hôm nay tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho kẻ tiểu nhân, á...
Trương Thanh Vân dùng tay đỡ đối phương lên, tên thanh niên nào dám để Trương Thanh Vân dùng nhiều sức? Vì vậy mới cố gắng đứng lên, đau đến mức trợn mắt há mồm.

back top