Trương Thanh Vân thật sự không ngờ những biến đổi ở Vũ Lăng lại có liên quan đến mình, trong phòng của bí thư Lưu, Lưu Tiến thông báo về vấn đề phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định tiến hành khảo sát tất cả ban ngành đảng ủy, ban ngành chính quyền. Các lãnh đạo thấy Trương Thanh Vân quen thuộc tình hình Vũ Lăng, Lưu Tiến đề cử bí thư quyết định cho Trương Thanh Vân đảm nhiệm trọng trách lần này.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Lưu thì trong lòng Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Hắn nhạy cảm phát hiện ra Vũ Lăng sắp biến đổi lớn, tỉnh ủy quyết định xếp cờ mà phòng tổ chức chính là quân tiên phong.
Nói ra khảo sát nhưng ý đồ đã rất rõ ràng, đầu tiên là thông báo khảo sát cán bộ, sau khi phát hiện vài vấn đề thì tìm ngay vài cán bộ để uy hiếp.
Về phương diện khác tất nhiên là tránh những ảnh hưởng quá lớn, phòng ngừa một số người bí quá hóa liều. Sau khi khảo sát thì sẽ đem những vấn đề rời khỏi Vũ Lăng, sau đó chính là ủy ban kỷ luật, cơ quan giám sát tiến quân vào lột từng tầng da, đạt đến mục đích cuối cùng chính là binh không còn giáp.
Lúc này mà thời tiết ở thủ đô vẫn còn lạnh, Trương Thanh Vân mở cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào, hắn cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân chợt rút lại, tinh thần chấn động.
Trưởng phòng Lưu đề cử Trương Thanh Vân xử lý vấn đề này chính là bánh ít đi bánh quy lại, còn nếu nói một cách công bằng thì đang thử nghiêm chính mình. Lúc này Vũ Lăng rất mẫn cảm, phòng tổ chức tỉnh ủy xuống khảo sát thì sẽ rước lấy kết quả không tốt, cũng khó nói được tình cảnh vào giai đoạn cuối cùng.
Lúc gần đi thì bí thư Lưu đưa ra phương châm: "Chăm chú nghiêm túc, vững vàng quá độ!" Ý nghĩa lời nói không cần suy nghĩ vẫn có thể hiểu, đó chính là tiếp xúc và chỉnh đốn quan trường Vũ Lăng, hơn nữa không được ảnh hưởng đến cuộc sống và kinh tế của nhân dân Vũ Lăng. Muốn làm được điều này thì phòng tổ chức phải có biểu hiện tiên phong và tác dụng then chốt.
Chức trách của phòng tổ chức chính là thăm dò tình huống, điều chỉnh ban ngành không một tiếng động, sẽ tạo bước đệm tốt đẹp cho công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật vào lúc sau này. Mà đây chính là vấn đề Trương Thanh Vân lo lắng nhất, hắn ở Vũ Lăng được vài năm, biết rõ chuyện ở Vũ Lăng không phải chỉ đơn giản là lãnh đạo ban ngành, những mối liên quan bên trong sợ rằng còn ảnh hưởng đến cả thủ đô.
Trong đám người Trương Thanh Vân quen biết thì chưa thấy có kẻ nào liên quan đến Vũ Lăng, nếu không nắm chắc vấn đề Vũ Lăng thì hậu quả sẽ khó tưởng.
Sau khi trải qua mưa gió thì có bao nhiêu kẻ liên quan? Trương Thanh Vân không thể nào đoán trước được, mà tỉnh ủy cũng không có ai đưa ra chỉ thị chính xác, điều này càng làm cho hắn cảm thấy khó nắm bắt.
- Khó giải quyết!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, khi đại hội còn chưa kết thúc thì đã nhận được của khoai lang nóng, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy trở tay không kịp.
Điều này cũng nói lên mức độ gấp của vấn đề, Lưu Tiến cũng ra chiêu quá thần kỳ, Trương Thanh Vân hắn còn trẻ, hơn nữa lại vừa tiến vào phòng tổ chức, có thể nói là chưa ổn định đã bị trưởng phòng giao nhiệm vụ, rõ ràng có ý của người khác. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Vũ Lăng là một thành phố lớn có vài triệu người, lúc này bố cục quan trường Vũ Lăng đã nằm trong tay Trương Thanh Vân. Nếu nói hắn cầm quyền quá cao vẫn chưa đủ, nhưng cũng vì có thực quyền mà áp lực quá lớn, điều này làm cho Trương Thanh Vân mất ngủ.
Trương Thanh Vân căn bản không có thời gian đến câu lạc bộ của Quách Tuyết Phương, nhưng hắn nhớ khi bố trí nhiệm vụ thì trưởng phòng Lưu đã nói sẽ cho hắn toàn quyền phụ trách, không can thiệp, không đưa ra thời hạn, đồng thời còn dùng toàn lực giúp đỡ.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại của Quách Tuyết Phương mà trong lòng chợt linh hoạt hẳn lên, Quách Tuyết Phương gần đây đến Vũ Lăng khá nhiều, vì cố gắng tránh nặng tìm nhẹ nên cũng lo lắng cho kế sách vu hồi. Vì vậy sau khi chấm dứt đại hội thì Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp quay về, hắn xin nghỉ để ở lại vài ngày xem xét kế hoạch và hành động của lần tiến quân về thủ đô của Triệu Giai Ngọc.
Thủ đô lớn hơn rất nhiều so với Thành Đô, Trương Thanh Vân cũng cố gắng làm cho mình trở nên thả lỏng, trước tiên hắn đi ngắm cảnh cho khuây khỏa.
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Trương Thanh Vân đến câu lạc bộ Lam Thiên, đây là sào huyện mới nhất của Quách Tuyết Phương.
Ngoại thành phía đông thủ đô, Trương Thanh Vân xuống xe ở trước cổng câu lạc bộ, lúc này hắn mới chợt phát hiện ra mình đến đây với hai tay trống trơn. Hắn không phải hội viên, không có gì để chứng minh thân phận, vì vậy đành phải gọi điện cho Quách Tuyết Phương.
Mà Quách Tuyết Phương lúc này lại đang ở nhà, khi nhận được điện thoại thì nàng phàn nàn Trương Thanh Vân không nói trước. Nhưng giọng điệu của Quách Tuyết Phương rất nhẹ nhàng và nhiệt tình, nàng bắt hắn phải chờ và lập tức chạy tới.
Trương Thanh Vân tắt điện thoại, trong lòng có chút hối hận, mình muốn gặp Quách Tuyết Phương cũng đâu cần đến câu lạc bộ, gặp mặt ở đây làm gì? Hắn đang định gọi điện lại thì một chiếc Porsche dừng ngay bên cạnh.
Trương Thanh Vân né qua theo bản năng, cửa xe chậm rãi hạ xuống, một cô gái tóc dài khẽ hạ kính râm xuống, một nụ cười khanh khách vang lên, Trương Thanh Vân tưởng mình hoa mắt, đây không phải là Lăng Tuyết Phi à? Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, thấy em có phải anh cảm thấy rất kỳ quái không?
Lăng Tuyết Phi cười nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Em làm trò gì vậy? Không phải em đang theo dõi anh đấy chứ?
Quách Tuyết Phương mở cửa xe rất ưu nhã, sau đó nàng đóng ầm cửa lại:
- Em biết anh đang ở thủ đô, em cũng ở đây, sao anh lại gạt em?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nhớ đến tin nhắn của Lăng Tuyết Phi vài ngày trước, nàng hỏi mình ở nơi nào, chính hắn còn nói đang ở trong phòng làm việc, không ngờ hôm nay lại đụng mặt nhau.
- Nói thật, nếu không phải em đang quay phim ở trong cung thì rõ ràng đã bị anh lừa.
Lăng Tuyết Phi nói:
- Em và anh quan hệ quân tử, anh dám lừa em?
- Trong cung sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hôm qua ở trong đó quả thật có một tổ quay phim, chính hắn vào tham quan còn đứng lại quan sát một lúc, sao khi đó không thấy Lăng Tuyết Phi nhỉ.
- Ha ha, em nhìn thấy anh mà anh không thấy em, có lẽ chỉ ngòi bút của Kim Dung mới được như vậy thôi.
- Em...Em đóng vai thái hậu sao?
Trương Thanh Vân chỉ Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng kinh ngạc nói. Nàng nói như vậy làm hắn lập tức hiểu ra, thì ra hôm qua nhân vật thái hậu có chút quái dị nhưng đứng quá xa nên chẳng thấy rõ. Nhưng nhân vật kia có mái tóc hoa râm, rất khó liên hệ đến Lăng Tuyết Phi, hai hình tượng khác biệt quá lớn.
- Thế nào, thiên tài phải không?
Lăng Tuyết Phi dùng giọng đắc ý nói, sau đó nàng lập tức nghiêm mặt nói:
- Được rồi, không nói nữa, gần đây em có chút phiền phức, nói trắng ra thì anh phải giúp em.
Lăng Tuyết Phi vừa nói được một nửa thì vừa đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, nàng lập tức im miệng. Một chiếc xe Bentley, khi xe ngừng lại thì hai cửa trước sau được mở ra, Lăng Tuyết Phi tiến lên một bước rất mất tự nhiên.
Trên xe đi xuống một nam một nữ, Trương Thanh Vân liếc mắt đã nhìn ra người phụ nữ chính là một diễn viên nổi tiếng Hong Kong.
Người đàn ông rất anh tuấn tiêu sái, Trương Thanh Vân không biết là ai.
- Ơ, đây không phải là Lăng tiểu thư sao?
Cặp mắt người đàn ông chợt sáng lên, hắn dùng giọng nhiệt tình nói. Sau đó hắn liếc mắt nhìn qua Trương Thanh Vân rồi không thèm để ý đến, hắn lại nói:
- Sao vậy? Không có hứng thú với Triệu công tử, thì ra là hoa đã có chủ à?
Người đàn ông chỉ tay vào Trương Thanh Vân rồi híp mắt nói:
- Đây là vị công tử nào?
Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi chợt ửng hồng, nàng cúi đầu khách khí nói:
- Chào Liền công tử, vị này chính là Trương Thanh Vân tiên sinh người Giang Nam, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên gặp mặt nhau.
Người đàn ông được gọi là Liền công tử chợt hít vào một hơi thật sâu, hắn nói:
- Trương Thanh Vân sao? Anh...Anh là Trương Thanh Vân kia sao?
Liền công tử chợt trở nên rất hứng thú, hắn vươn tay ra rất phong độ rồi nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Tôi là Liên Hồng Thao, là người cùng độ tuổi với Lục tiểu thư Triệu gia.
Trương Thanh Vân bắt tay với Liên Hồng Thao, hắn lập tức nghĩ đến phó thủ tướng Liên, vì vậy khách khí nói:
- Anh cũng đừng nói lời ngưỡng mộ!
Liên Hồng Thao cười lên ha hả, sau đó hắn chỉ tay vào Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng vui đùa nói:
- Lăng Tuyết Phi rất có thể trở thành cháu dâu của anh!
Sau đó Liên Hồng Thao vẫy tay với cô ngôi sao Hoa Tân Lôi ở phía sau rồi nói:
- Đến đây, em biết Lăng tiểu thư chứ?
Hoa Tân Lôi có lẽ rất có công phu làm quen, nàng tiến lên bắt tay với Lăng Tuyết Phi, Liên Hồng Thao cũng mở lời giới thiệu:
- Này, đây là Trương Thanh Vân, Hoa tiểu thư là bạn của tôi, hôm nay gặp nhau thì chúng ta cùng hoạt động một chút, dù sao cũng đã hẹn mọi người cùng chơi bóng.
Trương Thanh Vân gật đầu với Hoa Tân Lôi, người phụ nữ này khá quyến rũ, người thế này làm nghệ sĩ cũng khá phù hợp.
Nhưng Trương Thanh Vân dùng lời nói uyển chuyển từ chối lời mời của Liên Hồng Thao, hai người không quen biết, hơn nữa tuy Liên Hồng Thao này cũng khá tốt nhưng mơ hồ biểu hiện ra tư thái nhìn từ trên xuống làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Lưu thì trong lòng Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Hắn nhạy cảm phát hiện ra Vũ Lăng sắp biến đổi lớn, tỉnh ủy quyết định xếp cờ mà phòng tổ chức chính là quân tiên phong.
Nói ra khảo sát nhưng ý đồ đã rất rõ ràng, đầu tiên là thông báo khảo sát cán bộ, sau khi phát hiện vài vấn đề thì tìm ngay vài cán bộ để uy hiếp.
Về phương diện khác tất nhiên là tránh những ảnh hưởng quá lớn, phòng ngừa một số người bí quá hóa liều. Sau khi khảo sát thì sẽ đem những vấn đề rời khỏi Vũ Lăng, sau đó chính là ủy ban kỷ luật, cơ quan giám sát tiến quân vào lột từng tầng da, đạt đến mục đích cuối cùng chính là binh không còn giáp.
Lúc này mà thời tiết ở thủ đô vẫn còn lạnh, Trương Thanh Vân mở cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào, hắn cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân chợt rút lại, tinh thần chấn động.
Trưởng phòng Lưu đề cử Trương Thanh Vân xử lý vấn đề này chính là bánh ít đi bánh quy lại, còn nếu nói một cách công bằng thì đang thử nghiêm chính mình. Lúc này Vũ Lăng rất mẫn cảm, phòng tổ chức tỉnh ủy xuống khảo sát thì sẽ rước lấy kết quả không tốt, cũng khó nói được tình cảnh vào giai đoạn cuối cùng.
Lúc gần đi thì bí thư Lưu đưa ra phương châm: "Chăm chú nghiêm túc, vững vàng quá độ!" Ý nghĩa lời nói không cần suy nghĩ vẫn có thể hiểu, đó chính là tiếp xúc và chỉnh đốn quan trường Vũ Lăng, hơn nữa không được ảnh hưởng đến cuộc sống và kinh tế của nhân dân Vũ Lăng. Muốn làm được điều này thì phòng tổ chức phải có biểu hiện tiên phong và tác dụng then chốt.
Chức trách của phòng tổ chức chính là thăm dò tình huống, điều chỉnh ban ngành không một tiếng động, sẽ tạo bước đệm tốt đẹp cho công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật vào lúc sau này. Mà đây chính là vấn đề Trương Thanh Vân lo lắng nhất, hắn ở Vũ Lăng được vài năm, biết rõ chuyện ở Vũ Lăng không phải chỉ đơn giản là lãnh đạo ban ngành, những mối liên quan bên trong sợ rằng còn ảnh hưởng đến cả thủ đô.
Trong đám người Trương Thanh Vân quen biết thì chưa thấy có kẻ nào liên quan đến Vũ Lăng, nếu không nắm chắc vấn đề Vũ Lăng thì hậu quả sẽ khó tưởng.
Sau khi trải qua mưa gió thì có bao nhiêu kẻ liên quan? Trương Thanh Vân không thể nào đoán trước được, mà tỉnh ủy cũng không có ai đưa ra chỉ thị chính xác, điều này càng làm cho hắn cảm thấy khó nắm bắt.
- Khó giải quyết!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, khi đại hội còn chưa kết thúc thì đã nhận được của khoai lang nóng, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy trở tay không kịp.
Điều này cũng nói lên mức độ gấp của vấn đề, Lưu Tiến cũng ra chiêu quá thần kỳ, Trương Thanh Vân hắn còn trẻ, hơn nữa lại vừa tiến vào phòng tổ chức, có thể nói là chưa ổn định đã bị trưởng phòng giao nhiệm vụ, rõ ràng có ý của người khác. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Vũ Lăng là một thành phố lớn có vài triệu người, lúc này bố cục quan trường Vũ Lăng đã nằm trong tay Trương Thanh Vân. Nếu nói hắn cầm quyền quá cao vẫn chưa đủ, nhưng cũng vì có thực quyền mà áp lực quá lớn, điều này làm cho Trương Thanh Vân mất ngủ.
Trương Thanh Vân căn bản không có thời gian đến câu lạc bộ của Quách Tuyết Phương, nhưng hắn nhớ khi bố trí nhiệm vụ thì trưởng phòng Lưu đã nói sẽ cho hắn toàn quyền phụ trách, không can thiệp, không đưa ra thời hạn, đồng thời còn dùng toàn lực giúp đỡ.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại của Quách Tuyết Phương mà trong lòng chợt linh hoạt hẳn lên, Quách Tuyết Phương gần đây đến Vũ Lăng khá nhiều, vì cố gắng tránh nặng tìm nhẹ nên cũng lo lắng cho kế sách vu hồi. Vì vậy sau khi chấm dứt đại hội thì Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp quay về, hắn xin nghỉ để ở lại vài ngày xem xét kế hoạch và hành động của lần tiến quân về thủ đô của Triệu Giai Ngọc.
Thủ đô lớn hơn rất nhiều so với Thành Đô, Trương Thanh Vân cũng cố gắng làm cho mình trở nên thả lỏng, trước tiên hắn đi ngắm cảnh cho khuây khỏa.
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Trương Thanh Vân đến câu lạc bộ Lam Thiên, đây là sào huyện mới nhất của Quách Tuyết Phương.
Ngoại thành phía đông thủ đô, Trương Thanh Vân xuống xe ở trước cổng câu lạc bộ, lúc này hắn mới chợt phát hiện ra mình đến đây với hai tay trống trơn. Hắn không phải hội viên, không có gì để chứng minh thân phận, vì vậy đành phải gọi điện cho Quách Tuyết Phương.
Mà Quách Tuyết Phương lúc này lại đang ở nhà, khi nhận được điện thoại thì nàng phàn nàn Trương Thanh Vân không nói trước. Nhưng giọng điệu của Quách Tuyết Phương rất nhẹ nhàng và nhiệt tình, nàng bắt hắn phải chờ và lập tức chạy tới.
Trương Thanh Vân tắt điện thoại, trong lòng có chút hối hận, mình muốn gặp Quách Tuyết Phương cũng đâu cần đến câu lạc bộ, gặp mặt ở đây làm gì? Hắn đang định gọi điện lại thì một chiếc Porsche dừng ngay bên cạnh.
Trương Thanh Vân né qua theo bản năng, cửa xe chậm rãi hạ xuống, một cô gái tóc dài khẽ hạ kính râm xuống, một nụ cười khanh khách vang lên, Trương Thanh Vân tưởng mình hoa mắt, đây không phải là Lăng Tuyết Phi à? Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, thấy em có phải anh cảm thấy rất kỳ quái không?
Lăng Tuyết Phi cười nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Em làm trò gì vậy? Không phải em đang theo dõi anh đấy chứ?
Quách Tuyết Phương mở cửa xe rất ưu nhã, sau đó nàng đóng ầm cửa lại:
- Em biết anh đang ở thủ đô, em cũng ở đây, sao anh lại gạt em?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nhớ đến tin nhắn của Lăng Tuyết Phi vài ngày trước, nàng hỏi mình ở nơi nào, chính hắn còn nói đang ở trong phòng làm việc, không ngờ hôm nay lại đụng mặt nhau.
- Nói thật, nếu không phải em đang quay phim ở trong cung thì rõ ràng đã bị anh lừa.
Lăng Tuyết Phi nói:
- Em và anh quan hệ quân tử, anh dám lừa em?
- Trong cung sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hôm qua ở trong đó quả thật có một tổ quay phim, chính hắn vào tham quan còn đứng lại quan sát một lúc, sao khi đó không thấy Lăng Tuyết Phi nhỉ.
- Ha ha, em nhìn thấy anh mà anh không thấy em, có lẽ chỉ ngòi bút của Kim Dung mới được như vậy thôi.
- Em...Em đóng vai thái hậu sao?
Trương Thanh Vân chỉ Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng kinh ngạc nói. Nàng nói như vậy làm hắn lập tức hiểu ra, thì ra hôm qua nhân vật thái hậu có chút quái dị nhưng đứng quá xa nên chẳng thấy rõ. Nhưng nhân vật kia có mái tóc hoa râm, rất khó liên hệ đến Lăng Tuyết Phi, hai hình tượng khác biệt quá lớn.
- Thế nào, thiên tài phải không?
Lăng Tuyết Phi dùng giọng đắc ý nói, sau đó nàng lập tức nghiêm mặt nói:
- Được rồi, không nói nữa, gần đây em có chút phiền phức, nói trắng ra thì anh phải giúp em.
Lăng Tuyết Phi vừa nói được một nửa thì vừa đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, nàng lập tức im miệng. Một chiếc xe Bentley, khi xe ngừng lại thì hai cửa trước sau được mở ra, Lăng Tuyết Phi tiến lên một bước rất mất tự nhiên.
Trên xe đi xuống một nam một nữ, Trương Thanh Vân liếc mắt đã nhìn ra người phụ nữ chính là một diễn viên nổi tiếng Hong Kong.
Người đàn ông rất anh tuấn tiêu sái, Trương Thanh Vân không biết là ai.
- Ơ, đây không phải là Lăng tiểu thư sao?
Cặp mắt người đàn ông chợt sáng lên, hắn dùng giọng nhiệt tình nói. Sau đó hắn liếc mắt nhìn qua Trương Thanh Vân rồi không thèm để ý đến, hắn lại nói:
- Sao vậy? Không có hứng thú với Triệu công tử, thì ra là hoa đã có chủ à?
Người đàn ông chỉ tay vào Trương Thanh Vân rồi híp mắt nói:
- Đây là vị công tử nào?
Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi chợt ửng hồng, nàng cúi đầu khách khí nói:
- Chào Liền công tử, vị này chính là Trương Thanh Vân tiên sinh người Giang Nam, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên gặp mặt nhau.
Người đàn ông được gọi là Liền công tử chợt hít vào một hơi thật sâu, hắn nói:
- Trương Thanh Vân sao? Anh...Anh là Trương Thanh Vân kia sao?
Liền công tử chợt trở nên rất hứng thú, hắn vươn tay ra rất phong độ rồi nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Tôi là Liên Hồng Thao, là người cùng độ tuổi với Lục tiểu thư Triệu gia.
Trương Thanh Vân bắt tay với Liên Hồng Thao, hắn lập tức nghĩ đến phó thủ tướng Liên, vì vậy khách khí nói:
- Anh cũng đừng nói lời ngưỡng mộ!
Liên Hồng Thao cười lên ha hả, sau đó hắn chỉ tay vào Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng vui đùa nói:
- Lăng Tuyết Phi rất có thể trở thành cháu dâu của anh!
Sau đó Liên Hồng Thao vẫy tay với cô ngôi sao Hoa Tân Lôi ở phía sau rồi nói:
- Đến đây, em biết Lăng tiểu thư chứ?
Hoa Tân Lôi có lẽ rất có công phu làm quen, nàng tiến lên bắt tay với Lăng Tuyết Phi, Liên Hồng Thao cũng mở lời giới thiệu:
- Này, đây là Trương Thanh Vân, Hoa tiểu thư là bạn của tôi, hôm nay gặp nhau thì chúng ta cùng hoạt động một chút, dù sao cũng đã hẹn mọi người cùng chơi bóng.
Trương Thanh Vân gật đầu với Hoa Tân Lôi, người phụ nữ này khá quyến rũ, người thế này làm nghệ sĩ cũng khá phù hợp.
Nhưng Trương Thanh Vân dùng lời nói uyển chuyển từ chối lời mời của Liên Hồng Thao, hai người không quen biết, hơn nữa tuy Liên Hồng Thao này cũng khá tốt nhưng mơ hồ biểu hiện ra tư thái nhìn từ trên xuống làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái.