Trương Thanh Vân đã lâu rồi không động đến vợt tennis, hơn nữa gần đây vì lo lắng mà khó ngủ vì vậy bước chân khá mệt mỏi.
Kỹ thuật đánh tennis của Uông Phong cũng không tệ, hơn nữa hắn đang có hơi giận, tất cả các ưu thế tập trung lại làm cho những cú đánh của hắn như La Hán trên Thiếu Lâm Tự múa quyền trượng. Hắn đánh bóng như hổ dữ phát ủy, mỗi lần đánh là mỗi lần có điểm.
Trương Thanh Vân dần dần cũng làm quen với trái bóng và cây vợt, hắn dứt khoát tấn công mạnh mẽ, căn bản không còn lúng túng như vừa rồi, điểm số cũng dần tăng lên. Trương Thanh Vân và Uông Phong đều mạnh mẽ, đều rất chăm chú, vì vậy mà điểm dần tăng, khó phân thắng bại.
Bên ngoài sân có rất nhiều người đang hi hi ha ha cười đùa chỉ trỏ rất náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đang suy xét xem người trẻ tuổi đối thủ của Uông Phong là ai, vì sao cả hai không chịu nhượng bộ, hai người căn bản không phải đang đánh tennis giao hữu, ngược lại thì giống như đang quyết đấu.
Mỗi lần Uông Phong có điểm tất nhiên sẽ được hoan hô vang dội.
Khi Trương Thanh Vân thắng điểm thì tiếng hoan hô ủng hộ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khi đến lần giao bóng thứ tư, khi Trương Thanh Vân nắm được thế cục thì nghe thấy một tiếng kêu khẽ. Hắn quay đầu nhìn lại, từ xa đã thấy Quách Tuyết Phương đang mặc đồ thể thao vẫy tay với mình.
Trương Thanh Vân cười cười, đám người chung quanh lập tức cảm thấy hứng thú, ai mà chẳng biết Quách Tuyết Phương? Người này quen biết với Quách Tuyết Phương, hơn nữa nàng lại cười rất tươi, chẳng lẽ là bạn trai của nàng sao? Tất cả mọi người đều thấy khả năng này là rất lớn, Quách Tuyết Phương nổi danh ngang ngược hung tàn, tiểu tử đánh bóng với Uông Phong cũng không phải loại dễ chịu, nhìn qua thấy rất xứng đôi vừa lứa.
Khi điểm số rơi vào tình cảnh giằng co thì Trương Thanh Vân cảm thấy năng lượng trên người rút đi như thủy triều, di chuyển cũng khó khăn hơn. May mà kỹ thuật của Uông Phong cũng hạ xuống thấp, hầu như chỉ còn lại được một nửa như lúc đầu, sai lần hơn phân nửa, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới có thể gắng gượng chống đỡ.
Khi điểm số đến con số bảy thì hai người cứ tôi đến anh đi, cuối cùng cũng đến điểm quyết định. Uông Phong cười ha hả, hắn phất tay với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Lần này quyết định ai thắng ai thua, thế nhé?
Trương Thanh Vân nhìn Uông Phong, đối phương ăn to nói lớn, hào sảng giống như đang quyết chiến sa trường, khí thế mạnh mẽ chưa từng có, vẻ mặt tràn đầy tự tiểu ngãi
- Như vậy không phải bất lợi cho anh sao?
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng nói:
- Thua cũng không được nhường đâu đấy.
Uông Phong nhướng mày, trong lòng chợt có chút khó chịu, tiểu tử này đúng là ngông cuồng. Hắn hì một tiếng rồi híp mắt nói:
- Đánh đi!
Trương Thanh Vân vứt bóng lên rồi giao bóng, Uông Phong tập trung tinh thần rồi hét một tiếng rất lớn, vợt vung lên rất mạnh. Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn chạy lên trước lưới, quả nhiên trái bóng cuối cùng Uông Phong muốn thả trên lưới.
Uông Phong vừa ra tay thì ngẩng đầu, hắn thấy Trương Thanh Vân chạy lên lưới mà vẻ mặt hơi biến đổi. Hắn tính toán pha bóng cuối cùng sẽ đánh trên lưới, tiểu tử kia nhìn ra mánh khóe sao?
Trương Thanh Vân tiếp bóng nhưng đánh không qua lưới, toàn trường hoan hô nhiệt liệt. Uông Phong nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Đánh một ván nữa.
- Tôi thua thì nhận thua, không đánh nữa!
Trương Thanh Vân cười lớn nói, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân rả rời, đã lâu không vận động, bây giờ lại hoạt động quá mạnh, thân thể chợt sinh ra cảm giác ăn không tiêu.
Uông Triết chạy vào trong sân đưa khăn mặt cho Uông Phong, lúc này Uông Phong chợt nhướng mày nói:
- Sao chỉ lấy một cái.
Uông Phong bĩu môi hướng về phía Trương Thanh Vân nói:
- Lấy thêm một cái nữa.
Uông Triết chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt tái xanh, rất không muốn, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút phức tạp. Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:
- Không cần, tự tôi đi lấy.
Trương Thanh Vân nói xong thì định đi về phòng, không ngờ Quách Tuyết Phương từ trong đám người đi ra và cầm đến một chiếc khăn cười tủm tỉm đi đến. Trương Thanh Vân vươn tay nhận khăn, không ngờ Lăng Tuyết Phi cũng đã mang theo trang bị của mình đứng ở bên ngoài tự bao giờ.
Trương Thanh Vân chợt khựng lại rồi nói:
- Không cần đâu, anh trực tiếp về phòng tắm rửa là được.
Uông Phong đứng từ xa nhìn Trương Thanh Vân, quả bóng cuối cùng là đối phương cố ý nhường. Trước đó hắn quyết chiến không lùi bước nhưng lại nhường nhịn vào đúng thời khắc cuối cùng, ý vị rất sâu xa.
Nếu Trương Thanh Vân yếu thế ngay từ đầu thì Uông Phong sẽ xem thường, nhưng nếu cứng rắn quá sẽ là cuồng vọng không biết nặng nhẹ, cũng rơi xuống tiểu thừa.
Dù sao thủ đô cũng là địa bàn của Uông Phong, tuy chỉ là một hiệp tennis nhưng đám người trong ngoài đều chú ý, thân phận của mình vẫn sờ sờ. Nếu Trương Thanh Vân thật sự đối địch thì mọi người sẽ có ấn tượng không được tốt.
Trương Thanh Vân có thể chiến đấu hết mình và thua vào khoảnh khắc cuối cùng thì rất tốt, sau này có thể Trương Thanh Vân sẽ không thể không có giao hảo với những người ở đây, bày ra bộ dạng khá cao sau đó lui một bước trời cao biển rộng cũng coi như có chân lý tiến thối. Để mọi người biết rõ Trương Thanh Vân hắn không phải dễ trêu chọc, cũng làm cho mọi người biết hắn không gây chuyện, hương vị bên trong khó nói nên lời.
Cơ thịt trên mặt Uông Phong chợt co rút, Trương Thanh Vân cầu tiến đến mức làm hắn cảm thán, nhưng nếu không được tận mắt chứng kiến thì hắn cũng chẳng tin một bí thư đảng ủy xã đã vào trong danh sách cán bộ cao cấp chỉ vài năm ngắn ngủi. Uông Phong thấy được những cô gắng, trả giá và rèn luyện của Trương Thanh Vân mạnh mẽ thế nào.
Uông Phong nhìn con trai đang cười hi hi ha ha với những cô gái đẹp bên ngoài sân mà không khỏi lắc đầu, nghèo hèn sinh nhân tài, đây là lời tương truyền từ xa xưa. Trương Thanh Vân không lớn hơn vài tuổi so với con mình nhưng lúc này nếu so sánh hai người thì quá khập khiễng. Ngọc không mài giũa không thành, nếu không có nghịch cảnh, không bị chèn ép thì sao những thanh niên có thể phát triển?
Trương Thanh Vân trở về phòng lập tức tắm nước nóng, sau khi vận động mà lại tắm nước ấm làm thân thể mềm nhũn. Sau khi lau khô người thì hắn mặc đồ ngủ và leo lên giường.
Trương Thanh Vân rơi vào giấc ngủ mà không còn chút tinh thần, mấy ngày qua hắn không được ngủ ngon, cả ngày chỉ nghĩ về những vấn đề sẽ xảy ra ở Vũ Lăng, tinh thần tiêu hao cực độ. Hôm nay hắn vận động mệt mỏi, thân thể cuối cùng cũng sinh ra dấu hiệu tạo phản.
Trương Thanh Vân ngửa mặt nằm trên giường, hắn chui vào trong chăn rồi ngủ thật say.
...
Hôm nay Lăng Tuyết Phi biểu diễn, mọi người đổ xô ra đường, dưới sân khấu đầy người, Trương Thanh Vân cũng đứng trong đám người cầm đèn huỳnh quang, cùng đi theo mọi người mà hò hét.
Tiếng ca đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Lăng Tuyết Phi trên đài chợt tái nhợt, nàng đứng lên sân khấu thổ lộ tâm tư. Nàng nói trước nay nàng yêu một người đàn ông, yêu đến khắc cốt ghi tâm nhưng cuối cùng kẻ kia chỉ là một tên lừa tình, là phường ngụy quân tử.
Lăng Tuyết Phi vươn tay ra chỉ vào Trương Thanh Vân đứng ở bên dưới, rất nhiều ánh mắt fan hâm mộ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy bình bị lột trần nên vội vàng chạy trốn, hầu như chạy khắp đường phố như chuột.
Khi Trương Thanh Vân núp trong bụi cỏ ở công viên âm u thì vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào đuổi đánh của fan hâm mộ, đúng lúc này điện thoại trong túi chợt vang lên, hắn nghe, thì ra là Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân giống như chụp được cọc cứu mạng, hắn chuẩn bị nhờ Triệu Giai Ngọc chỉ đường, để nàng đến đón mình. Triệu Giai Ngọc lại nói:
- Sáng nay máy bay từ Hoàng Hải đến Thành Đô gặp nạn, tất cả các hành khách trên máy bay đều khó có cơ hội sống sót, Cảnh Sương cũng ở trên chuyến bay đó.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn cảm thấy da thịt trên người mình mất đi vài phần. Hắn liên tục bấm số Cảnh Sương, hai tay run rẩy mà tâm tình chết lặng, điện thoại không thông, tâm tư của hắn đần chìm xuống tận đáy cốc.
Cuối cùng cũng gọi thông, nhưng khi đối phương mở miệng thì lại là Quách Tuyết Phương.
Lời nói của Quách Tuyết Phương trong điện thoại rất mỉa mai, ngôn từ điêu ngoa cay độc, tất cả đều đổ lên đầu Trương Thanh Vân, đều là những lời chửi bới chó má. Trương Thanh Vân cảm thấy đầu đau như búa bổ, mình bị người bạn là ngôi sao ca nhạc bán rẻ, mất hết thanh danh, người phụ nữ mình yêu cũng đã ra đi, lúc này chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy bầy trời đen kịt đang phủ xuống, lồng ngực muốn nổ tung. Cuối cùng hắn không thể nhịn được mà hô lên một tiếng, đúng lúc này có rất nhiều người phóng đến với vẻ mặt như ác quỷ giống như muốn cắn nát mình mới giải tỏa được mối hận trọng lòng, tình cảnh vô cùng đáng sợ.
- Á!
Trương Thanh Vân đột nhiên hét lên, hắn mở to mắt, đập vào mắt là ngọn đèn vàng, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, thì ra mình còn ở trong phòng vip của câu lạc bộ, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi. Khi hắn định ngồi dậy thì chợt nghe thấy một âm thanh từ ghế sa lông phía trước:
- Anh...Anh muốn hù chết người sao?
Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhìn thấy Quách Tuyết Phương đang lười biếng ngồi ở chỗ kia, nàng như cười như không.
Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, hắn cảm giác đã thanh tỉnh khá nhiều, sau đó hắn vung chăn xuống giường rồi hỏi:
- Lăng Tuyết Phi đâu?
Quách Tuyết Phương co quắp miệng, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân với vẻ mặt mập mờ rồi cười nói:
- Tốt, tôi còn coi anh là quân tử, hì hì, không ngờ đến thủ đô đã giấu đầu lòi đuôi.
- Nói bậy bạ gì vậy?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn dùng giọng mất hứng nói. Sau khi nói được một nửa thì hắn khựng lại, hắn biết vừa rồi mình nằm mộng có nói mớ, mình đúng là hồ đồ, không ngờ lại ngủ như vậy.
Trương Thanh Vân lại tiếp tục đi tắm, một lúc sau Quách Tuyết Phương mới nói cho Trương Thanh Vân biết, ngày mai Lăng Tuyết Phi còn phải quay phim, nàng thấy Trương Thanh Vân ngủ mê mệt thì đi trước.
Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, hắn cảm thấy ánh mắt Quách Tuyết Phương nhìn mình có chút quái dị, vì vậy xấu hổ sờ mũi nói:
- Thế nào? Em rất thích nhìn người khác ngủ sao?
Gương mặt Quách Tuyết Phương chợt ửng hồng, nàng nói:
- Ai nói? Hình như anh có chuyện gì đó tìm em mà?
Trương Thanh Vân thầm mắng một câu không may, Quách Tuyết Phương nói:
- Uông đại ca mời khách, cũng mời anh, thời gian là tám giờ, bây giờ chỉ còn lại nửa giờ.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn chằm chằm Quách Tuyết Phương, nàng có chút mất tự nhiên, nàng lui về phía sau một bước rồi nói:
- Em không tự giúp anh quyết định, Uông Phong muốn em nhắc lại với anh, ai bảo anh ngủ quá say?
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn đột nhiên mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh ùa vào thổi lên mặt Quách Tuyết Phương, nàng không kịp đề phòng nên liên tục lui về phía sau.
- Anh!
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng đã thoải mái rất nhiều, hắn nói:
- Đi thôi, Uông Phong mời khách, sao lại không đi!
Ngày suy nghĩ thì đêm nằm mộng, một cơn ác mộng đánh thức Trương Thanh Vân. Hắn biết rõ mình đang tiếp nhận một nhiệm vụ khó khăn chưa từng có từ trước đến nay, dù có hoàn thành hay không thì áp lực cũng quá lớn. Nhưng chuyện gì cũng có lần đầu tiên, nếu Trương Thanh Vân vượt qua hố sâu này thì phía sau chắc chắn là trời đất rộng mở, Trương Thanh Vân quyết định ngày mai sẽ quay về Giang Nam.
Kỹ thuật đánh tennis của Uông Phong cũng không tệ, hơn nữa hắn đang có hơi giận, tất cả các ưu thế tập trung lại làm cho những cú đánh của hắn như La Hán trên Thiếu Lâm Tự múa quyền trượng. Hắn đánh bóng như hổ dữ phát ủy, mỗi lần đánh là mỗi lần có điểm.
Trương Thanh Vân dần dần cũng làm quen với trái bóng và cây vợt, hắn dứt khoát tấn công mạnh mẽ, căn bản không còn lúng túng như vừa rồi, điểm số cũng dần tăng lên. Trương Thanh Vân và Uông Phong đều mạnh mẽ, đều rất chăm chú, vì vậy mà điểm dần tăng, khó phân thắng bại.
Bên ngoài sân có rất nhiều người đang hi hi ha ha cười đùa chỉ trỏ rất náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đang suy xét xem người trẻ tuổi đối thủ của Uông Phong là ai, vì sao cả hai không chịu nhượng bộ, hai người căn bản không phải đang đánh tennis giao hữu, ngược lại thì giống như đang quyết đấu.
Mỗi lần Uông Phong có điểm tất nhiên sẽ được hoan hô vang dội.
Khi Trương Thanh Vân thắng điểm thì tiếng hoan hô ủng hộ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khi đến lần giao bóng thứ tư, khi Trương Thanh Vân nắm được thế cục thì nghe thấy một tiếng kêu khẽ. Hắn quay đầu nhìn lại, từ xa đã thấy Quách Tuyết Phương đang mặc đồ thể thao vẫy tay với mình.
Trương Thanh Vân cười cười, đám người chung quanh lập tức cảm thấy hứng thú, ai mà chẳng biết Quách Tuyết Phương? Người này quen biết với Quách Tuyết Phương, hơn nữa nàng lại cười rất tươi, chẳng lẽ là bạn trai của nàng sao? Tất cả mọi người đều thấy khả năng này là rất lớn, Quách Tuyết Phương nổi danh ngang ngược hung tàn, tiểu tử đánh bóng với Uông Phong cũng không phải loại dễ chịu, nhìn qua thấy rất xứng đôi vừa lứa.
Khi điểm số rơi vào tình cảnh giằng co thì Trương Thanh Vân cảm thấy năng lượng trên người rút đi như thủy triều, di chuyển cũng khó khăn hơn. May mà kỹ thuật của Uông Phong cũng hạ xuống thấp, hầu như chỉ còn lại được một nửa như lúc đầu, sai lần hơn phân nửa, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới có thể gắng gượng chống đỡ.
Khi điểm số đến con số bảy thì hai người cứ tôi đến anh đi, cuối cùng cũng đến điểm quyết định. Uông Phong cười ha hả, hắn phất tay với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Lần này quyết định ai thắng ai thua, thế nhé?
Trương Thanh Vân nhìn Uông Phong, đối phương ăn to nói lớn, hào sảng giống như đang quyết chiến sa trường, khí thế mạnh mẽ chưa từng có, vẻ mặt tràn đầy tự tiểu ngãi
- Như vậy không phải bất lợi cho anh sao?
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng nói:
- Thua cũng không được nhường đâu đấy.
Uông Phong nhướng mày, trong lòng chợt có chút khó chịu, tiểu tử này đúng là ngông cuồng. Hắn hì một tiếng rồi híp mắt nói:
- Đánh đi!
Trương Thanh Vân vứt bóng lên rồi giao bóng, Uông Phong tập trung tinh thần rồi hét một tiếng rất lớn, vợt vung lên rất mạnh. Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn chạy lên trước lưới, quả nhiên trái bóng cuối cùng Uông Phong muốn thả trên lưới.
Uông Phong vừa ra tay thì ngẩng đầu, hắn thấy Trương Thanh Vân chạy lên lưới mà vẻ mặt hơi biến đổi. Hắn tính toán pha bóng cuối cùng sẽ đánh trên lưới, tiểu tử kia nhìn ra mánh khóe sao?
Trương Thanh Vân tiếp bóng nhưng đánh không qua lưới, toàn trường hoan hô nhiệt liệt. Uông Phong nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Đánh một ván nữa.
- Tôi thua thì nhận thua, không đánh nữa!
Trương Thanh Vân cười lớn nói, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân rả rời, đã lâu không vận động, bây giờ lại hoạt động quá mạnh, thân thể chợt sinh ra cảm giác ăn không tiêu.
Uông Triết chạy vào trong sân đưa khăn mặt cho Uông Phong, lúc này Uông Phong chợt nhướng mày nói:
- Sao chỉ lấy một cái.
Uông Phong bĩu môi hướng về phía Trương Thanh Vân nói:
- Lấy thêm một cái nữa.
Uông Triết chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt tái xanh, rất không muốn, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút phức tạp. Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:
- Không cần, tự tôi đi lấy.
Trương Thanh Vân nói xong thì định đi về phòng, không ngờ Quách Tuyết Phương từ trong đám người đi ra và cầm đến một chiếc khăn cười tủm tỉm đi đến. Trương Thanh Vân vươn tay nhận khăn, không ngờ Lăng Tuyết Phi cũng đã mang theo trang bị của mình đứng ở bên ngoài tự bao giờ.
Trương Thanh Vân chợt khựng lại rồi nói:
- Không cần đâu, anh trực tiếp về phòng tắm rửa là được.
Uông Phong đứng từ xa nhìn Trương Thanh Vân, quả bóng cuối cùng là đối phương cố ý nhường. Trước đó hắn quyết chiến không lùi bước nhưng lại nhường nhịn vào đúng thời khắc cuối cùng, ý vị rất sâu xa.
Nếu Trương Thanh Vân yếu thế ngay từ đầu thì Uông Phong sẽ xem thường, nhưng nếu cứng rắn quá sẽ là cuồng vọng không biết nặng nhẹ, cũng rơi xuống tiểu thừa.
Dù sao thủ đô cũng là địa bàn của Uông Phong, tuy chỉ là một hiệp tennis nhưng đám người trong ngoài đều chú ý, thân phận của mình vẫn sờ sờ. Nếu Trương Thanh Vân thật sự đối địch thì mọi người sẽ có ấn tượng không được tốt.
Trương Thanh Vân có thể chiến đấu hết mình và thua vào khoảnh khắc cuối cùng thì rất tốt, sau này có thể Trương Thanh Vân sẽ không thể không có giao hảo với những người ở đây, bày ra bộ dạng khá cao sau đó lui một bước trời cao biển rộng cũng coi như có chân lý tiến thối. Để mọi người biết rõ Trương Thanh Vân hắn không phải dễ trêu chọc, cũng làm cho mọi người biết hắn không gây chuyện, hương vị bên trong khó nói nên lời.
Cơ thịt trên mặt Uông Phong chợt co rút, Trương Thanh Vân cầu tiến đến mức làm hắn cảm thán, nhưng nếu không được tận mắt chứng kiến thì hắn cũng chẳng tin một bí thư đảng ủy xã đã vào trong danh sách cán bộ cao cấp chỉ vài năm ngắn ngủi. Uông Phong thấy được những cô gắng, trả giá và rèn luyện của Trương Thanh Vân mạnh mẽ thế nào.
Uông Phong nhìn con trai đang cười hi hi ha ha với những cô gái đẹp bên ngoài sân mà không khỏi lắc đầu, nghèo hèn sinh nhân tài, đây là lời tương truyền từ xa xưa. Trương Thanh Vân không lớn hơn vài tuổi so với con mình nhưng lúc này nếu so sánh hai người thì quá khập khiễng. Ngọc không mài giũa không thành, nếu không có nghịch cảnh, không bị chèn ép thì sao những thanh niên có thể phát triển?
Trương Thanh Vân trở về phòng lập tức tắm nước nóng, sau khi vận động mà lại tắm nước ấm làm thân thể mềm nhũn. Sau khi lau khô người thì hắn mặc đồ ngủ và leo lên giường.
Trương Thanh Vân rơi vào giấc ngủ mà không còn chút tinh thần, mấy ngày qua hắn không được ngủ ngon, cả ngày chỉ nghĩ về những vấn đề sẽ xảy ra ở Vũ Lăng, tinh thần tiêu hao cực độ. Hôm nay hắn vận động mệt mỏi, thân thể cuối cùng cũng sinh ra dấu hiệu tạo phản.
Trương Thanh Vân ngửa mặt nằm trên giường, hắn chui vào trong chăn rồi ngủ thật say.
...
Hôm nay Lăng Tuyết Phi biểu diễn, mọi người đổ xô ra đường, dưới sân khấu đầy người, Trương Thanh Vân cũng đứng trong đám người cầm đèn huỳnh quang, cùng đi theo mọi người mà hò hét.
Tiếng ca đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Lăng Tuyết Phi trên đài chợt tái nhợt, nàng đứng lên sân khấu thổ lộ tâm tư. Nàng nói trước nay nàng yêu một người đàn ông, yêu đến khắc cốt ghi tâm nhưng cuối cùng kẻ kia chỉ là một tên lừa tình, là phường ngụy quân tử.
Lăng Tuyết Phi vươn tay ra chỉ vào Trương Thanh Vân đứng ở bên dưới, rất nhiều ánh mắt fan hâm mộ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy bình bị lột trần nên vội vàng chạy trốn, hầu như chạy khắp đường phố như chuột.
Khi Trương Thanh Vân núp trong bụi cỏ ở công viên âm u thì vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào đuổi đánh của fan hâm mộ, đúng lúc này điện thoại trong túi chợt vang lên, hắn nghe, thì ra là Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân giống như chụp được cọc cứu mạng, hắn chuẩn bị nhờ Triệu Giai Ngọc chỉ đường, để nàng đến đón mình. Triệu Giai Ngọc lại nói:
- Sáng nay máy bay từ Hoàng Hải đến Thành Đô gặp nạn, tất cả các hành khách trên máy bay đều khó có cơ hội sống sót, Cảnh Sương cũng ở trên chuyến bay đó.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn cảm thấy da thịt trên người mình mất đi vài phần. Hắn liên tục bấm số Cảnh Sương, hai tay run rẩy mà tâm tình chết lặng, điện thoại không thông, tâm tư của hắn đần chìm xuống tận đáy cốc.
Cuối cùng cũng gọi thông, nhưng khi đối phương mở miệng thì lại là Quách Tuyết Phương.
Lời nói của Quách Tuyết Phương trong điện thoại rất mỉa mai, ngôn từ điêu ngoa cay độc, tất cả đều đổ lên đầu Trương Thanh Vân, đều là những lời chửi bới chó má. Trương Thanh Vân cảm thấy đầu đau như búa bổ, mình bị người bạn là ngôi sao ca nhạc bán rẻ, mất hết thanh danh, người phụ nữ mình yêu cũng đã ra đi, lúc này chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy bầy trời đen kịt đang phủ xuống, lồng ngực muốn nổ tung. Cuối cùng hắn không thể nhịn được mà hô lên một tiếng, đúng lúc này có rất nhiều người phóng đến với vẻ mặt như ác quỷ giống như muốn cắn nát mình mới giải tỏa được mối hận trọng lòng, tình cảnh vô cùng đáng sợ.
- Á!
Trương Thanh Vân đột nhiên hét lên, hắn mở to mắt, đập vào mắt là ngọn đèn vàng, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, thì ra mình còn ở trong phòng vip của câu lạc bộ, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi. Khi hắn định ngồi dậy thì chợt nghe thấy một âm thanh từ ghế sa lông phía trước:
- Anh...Anh muốn hù chết người sao?
Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhìn thấy Quách Tuyết Phương đang lười biếng ngồi ở chỗ kia, nàng như cười như không.
Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, hắn cảm giác đã thanh tỉnh khá nhiều, sau đó hắn vung chăn xuống giường rồi hỏi:
- Lăng Tuyết Phi đâu?
Quách Tuyết Phương co quắp miệng, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân với vẻ mặt mập mờ rồi cười nói:
- Tốt, tôi còn coi anh là quân tử, hì hì, không ngờ đến thủ đô đã giấu đầu lòi đuôi.
- Nói bậy bạ gì vậy?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn dùng giọng mất hứng nói. Sau khi nói được một nửa thì hắn khựng lại, hắn biết vừa rồi mình nằm mộng có nói mớ, mình đúng là hồ đồ, không ngờ lại ngủ như vậy.
Trương Thanh Vân lại tiếp tục đi tắm, một lúc sau Quách Tuyết Phương mới nói cho Trương Thanh Vân biết, ngày mai Lăng Tuyết Phi còn phải quay phim, nàng thấy Trương Thanh Vân ngủ mê mệt thì đi trước.
Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, hắn cảm thấy ánh mắt Quách Tuyết Phương nhìn mình có chút quái dị, vì vậy xấu hổ sờ mũi nói:
- Thế nào? Em rất thích nhìn người khác ngủ sao?
Gương mặt Quách Tuyết Phương chợt ửng hồng, nàng nói:
- Ai nói? Hình như anh có chuyện gì đó tìm em mà?
Trương Thanh Vân thầm mắng một câu không may, Quách Tuyết Phương nói:
- Uông đại ca mời khách, cũng mời anh, thời gian là tám giờ, bây giờ chỉ còn lại nửa giờ.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn chằm chằm Quách Tuyết Phương, nàng có chút mất tự nhiên, nàng lui về phía sau một bước rồi nói:
- Em không tự giúp anh quyết định, Uông Phong muốn em nhắc lại với anh, ai bảo anh ngủ quá say?
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn đột nhiên mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh ùa vào thổi lên mặt Quách Tuyết Phương, nàng không kịp đề phòng nên liên tục lui về phía sau.
- Anh!
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng đã thoải mái rất nhiều, hắn nói:
- Đi thôi, Uông Phong mời khách, sao lại không đi!
Ngày suy nghĩ thì đêm nằm mộng, một cơn ác mộng đánh thức Trương Thanh Vân. Hắn biết rõ mình đang tiếp nhận một nhiệm vụ khó khăn chưa từng có từ trước đến nay, dù có hoàn thành hay không thì áp lực cũng quá lớn. Nhưng chuyện gì cũng có lần đầu tiên, nếu Trương Thanh Vân vượt qua hố sâu này thì phía sau chắc chắn là trời đất rộng mở, Trương Thanh Vân quyết định ngày mai sẽ quay về Giang Nam.