Sáng sớm khi Trương Thanh Vân đến văn phòng thì trực tiếp gọi điện thoại cho hai gã nhân viên, hai người mỗi người giữ một chiếc hộp bánh cưới lớn.
Trương Thanh Vân hôm nay mặc quần áo rất chỉnh tề, thật sự giống hệt như một chú rể, khi gặp người thì phát bánh cưới làm phòng tổ chức hôm nay ồn ào náo loạn.
Trong văn phòng Đàm Ngôn Ứng, Trương Thanh Vân tự mình cầm theo hai phần bánh tiến vào cửa. Đàm Ngôn Ứng chợt nhấc mắt, hắn đứng dậy liên tục nói cười chúc mừng.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Trưởng phòng Trác, đời người có ba chuyện lớn, trốn cũng trốn không xong. Tôi đã xin nghỉ, tất cả công tác đều đổ dồn lên vai anh, hôm nay đến cũng muốn cảm tạ anh.
- Khách khí, khách khí rồi, có tin mừng là được, có tin mừng là tốt!
Đàm Ngôn Ứng cười nói ha hả:
- Chuyện kết hôn cũng không phải của riêng cá nhân anh, cũng là chuyện vui của cả phòng tổ chức, nếu nói quá khách khí cũng không được.
Trương Thanh Vân ngồi xuống, thư ký lập tức tiến vào dâng trà, chính Đàm Ngôn Ứng thì nhận lấy quà cưới của Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, cậu định cử hành lễ cưới ở đâu? Thành Đô hay thủ đô?
- Ở Ung Bình, không quá đường hoàng, chỉ là bà con họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp mà thôi!
Trương Thanh Vân nói.
Đàm Ngôn Ứng chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Trương Thanh Vân. Hai người làm đồng sự với nhau đã khá lâu, hắn cũng dò xét Trương Thanh Vân rất rõ ràng, đây là con rể của Triệu gia, bản thân không có chút bối cảnh.
Trong suy nghĩ của Đàm Ngôn Ứng thì Trương Thanh Vân rõ ràng trèo cao mới được lên chức nhanh, nhưng hôn lễ cử hành ở Ung Bình đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn. Nếu quan hệ gần Triệu gia thì dù sao phải tổ chức lễ cưới ở thủ đô mới đúng chứ? Như vậy mới đủ phô trương, đồng thời cũng có cơ hội kết bạn quyền quý, rõ ràng không có khả năng tổ chức ở Ung Bình.
Trương Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt mà biết rõ tâm tư của Đàm Ngôn Ứng, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Trương Thanh Vân hắn không muốn dán nhãn Triệu gia lên trán, mình là người Ung Bình, xuất thân trong sạch. Sự thật chính là như vậy, không cần phải thấy người sang bắt quàng làm họ, cố gắng biến mình thành người danh môn thế gia sao? Điều này quá thô tục, là một loại biểu hiện chẳng ra gì.
Hai người nói chuyện vài câu thì Trương Thanh Vân khó tránh khỏi kéo câu chuyện đến vấn đề công tác. Dù sao hắn cũng được phân công ban số một và số bốn, có một số việc mà trước khi nghỉ hắn phải tự mình nói với Đàm Ngôn Ứng. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ dùng giọng điệu báo cáo, Đàm Ngôn Ứng cảm thấy rất hưởng thụ.
- À, anh xem, ban thứ ba đã đưa ra danh sách, đã có ba cán bộ trở thành cán bộ cấp thành phố.
Đàm Ngôn Ứng cười nói, hắn đưa cho Trương Thanh Vân một phần danh sách.
Trương Thanh Vân cầm lấy danh sách, hắn quét mắt qua và thấy bên trong có khá nhiều người quen, trong đó có một người làm hắn phải chú ý, đó chính là Dương Võng Minh được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố.
- Ủa, bí thư Dương được đề bạt rồi sao? Nếu như vậy thì chức vụ bí thư huyện ủy ở Ung Bình đã thay đổi à?
Trương Thanh Vân nói.
Đàm Ngôn Ứng cười cười nói:
- Điều này là khẳng định, cũng không biết lúc này phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức có nhân tuyển hay chưa? Tạm thời có lẽ chưa được bổ nhiệm.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, hắn cũng biết sau khi thị ủy Vũ Đức được ổn định thì mới quyết định đến ban ngành Ung Bình. Hắn đang định di chuyển chủ đề thì trong lòng khẽ động rồi nói:
- Điều này là không nhất định, công tác ở Vũ Đức trước nay thường rất tốt, không tin anh gọi điện cho Lý Vũ Hiệp xem sao, nói không chừng anh ấy đã có nhân tuyển rồi.
- Sao? Có lẽ quan điểm của trưởng phòng Trương về quê hương vẫn khá nặng, tôi cũng không tin Lý Vũ Hiệp đã phòng ngừa chu đáo.
Đàm Ngôn Ứng híp mắt nói, Trương Thanh Vân cười:
- Anh không tin thì cũng chịu, như thế này nhé, chúng ta đánh cuộc, ai thua sẽ phải mời khách, phòng vip khách sạn quốc tế, thế nào?
Sau khi nói chuyện với Trương Thanh Vân như vậy thì Đàm Ngôn Ứng cũng rất hào hứng, hắn cười ha hả rồi nhấc điện thoại lên nói:
- Chuyển đến phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức, tôi muốn gọi điện cho trưởng phòng Lý!
Điện thoại lập tức được nối thông, Đàm Ngôn Ứng hỏi về vấn đề bí thư huyện ủy Ung Bình. Lý Vũ Hiệp trầm ngâm một lúc lâu rồi nói còn đang xem xét, Đàm Ngôn Ứng cười ha hả nói:
- Anh thua rồi nhé!
Đàm Ngôn Ứng đưa điện thoại cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân chỉ thấy Lý Vũ Hiệp bên kia nói năng rất lắp bắp. Khi thấy đối phương không nói được lời nào thì Trương Thanh Vân dùng tay chặn ống nghe rồi nói:
- Lý Vũ Hiệp này thật là, làm vậy rõ ràng không ép tôi xuống thang không được.
Đàm Ngôn Ứng khoát tay nói:
- Cũng không nói như vậy được, dù sao cậu cũng phải mời khách.
- Được!
Trương Thanh Vân dùng giọng sảng khoái nói, Đàm Ngôn Ứng cười ha hả rồi chỉ chỉ Trương Thanh Vân nói có chút đắc ý:
- Cậu không biết rõ Lý Vũ Hiệp rồi, trước nay làm việc luôn rất cẩn thận, lúc này ban ngành trong ba thành phố ở Giang Nam bị điều động quá lớn, anh ấy sao có thể để lộ ra chuyện ở Ung Bình cho được? Dù có nhân tuyển thì anh ấy cũng không nói ra, vì vậy thế cờ này đã cho thấy anh chắc chắn phải thua, anh cũng không nên cảm thấy oan uổng.
Trương Thanh Vân đỏ mặt nói:
- Người ta nói thanh niên nôn nóng mà không biết gừng càng già càng cay, thua không oan, căn bản là thua trên kiến thức cơ bản ở vấn đề tổ chức cán bộ.
- Được rồi, được rồi, hôm nay dừng ở đây, bây giờ anh nghỉ tôi là người bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian khiêm tốn với anh.
Đàm Ngôn Ứng đứng lên trực tiếp tiễn khách nhưng giọng nói đã trở nên gần gủi hơn rất nhiều, rõ ràng câu chuyện vừa rồi đã làm cho cảm quan của Đàm Ngôn Ứng với Trương Thanh Vân tăng lên rất nhiều.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Đàm Ngôn Ứng mà châm một điếu thuốc, hắn thầm nghĩ: tại
- Lý Vũ Hiệp xưa nay luôn cẩn thận, cái mình muốn cũng là cẩn thận, cũng tạo ra cho Vũ Đức Chi may mắn lần này, như vậy chức bí thư huyện ủy ở Ung Bình cơ bản đã được quyết định.
Nghĩ lại cũng đúng, phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện đến cho phòng tổ chức thị ủy, mới gặp mặt đã hỏi về vấn đề nhân tuyển bí thư huyện ủy Ung Bình, như vậy sao Lý Vũ Hiệp không lay động cho được?
Trương Thanh Vân biết rõ Lý Vũ Hiệp sẽ rất nhanh gọi điện dò xét ý đồ của mình, một chính là Trương Thanh Vân là người quen duy nhất của Lý Vũ Hiệp ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hai, mình là người Ung Bình. Chỉ cần Lý Vũ Hiệp hỏi thì Trương Thanh Vân sẽ chỉ điểm, Vũ Đức Chi leo lên ghế bí thư huyện ủy không phải sẽ thành công rồi sao?
Trương Thanh Vân chậm rãi thổi ra một vòng khói tròn, hắn xem khói quấn lại với nhau mà trong lòng có cảm khái, đây đúng là quyền lợi. Mình vừa rồi chỉ nói đùa vài câu với Đàm Ngôn Ứng nhưng lại đẩy một người lên chức bí thư huyện ủy, nếu là trước kia thì sợ rằng tất cả sẽ rất hời hợt.
...
Từ khi Trương Thanh Vân và trưởng phòng Lưu đến thị sát trường đảng thì tâm thần của Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa không được tập trung, hai người đều rất xấu hổ, hơn nữa cũng không dám đến thăm hỏi Trương Thanh Vân.
Nghĩ lại cũng đúng, trước đó hai người đến Thành Đô nên đi thăm hỏi Trương Thanh Vân, lúc này bị đối phương biết được tình huống, muốn đến thăm hỏi chẳng phải là dối trá sao?
Lần này cán bộ từ Ung Bình đến học tập ở trường đảng tỉnh ủy thì ngoài Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa thì vẫn còn hai cán bộ phó phòng trẻ tuổi khác. Trong đám người thì lý lịch Vũ Chí Cường là mạnh nhất, Vương Hoa Hoa lúc này cũng là chính khoa, là chủ tịch xã Nhạn Nam, xếp thứ hai trong nhóm bốn người.
Đám người này rất khó nối quan hệ với Trương Thanh Vân, hai gã cán bộ thanh niên nghe nói trước đây Vương Hoa Hoa từng là cấp dưới của Trương Thanh Vân, điều này làm bọn họ rất hâm mộ. Vũ Chí Cường thì có chút xấu hổ, hắn không dám nói chức vụ của mình trước đây còn cao hơn Trương Thanh Vân, may mà tâm tình bình thường của Vũ Chí Cường là rất cao, hai tên phó phòng thanh niên không dám hỏi bừa, vì vậy mà hắn cũng không quá mức xấu hổ.
Ngày hôm sau vừa đúng là chiều thứ bảy, khi đến giờ cơm tối thì một chiếc xe Audi màu đen trực tiếp phóng vào trường đảng, khi đến trước cổng ký túc xá thì một người đàn ông gầy gò đi xuống.
Người mở cửa chính là Vũ Chí Cường, đối phương dùng giọng khách khí nói:
- Xin hỏi phòng nào là của các đồng chí huyện Ung Bình!
- Xin hỏi anh là?
Đối phương cười cười, giọng nói có chút vui mừng:
- Tôi là Tiền Trung Văn, là lái xe của trưởng phòng Trương phòng tổ chức, trưởng phòng Trương gọi điện cho các anh không được, vì vậy muốn tôi đến đón mời các anh đi dùng cơm, không biết...
Đồng tử trong mắt Vũ Chí Cường chợt thu lại, hắn có chút thất thố rồi vội hỏi:
- Mời anh vào trong, mời vào, tôi sẽ lập tức liên lạc với các đồng chí khác.
Khi Điền Trung Văn vào trong và ngồi xuống thì Vũ Chí Cường vội vàng gọi điện cho Vương Hoa Hoa và mấy người còn lại nói rõ tình huống, muốn bọn họ nhanh chóng quay về. Mười phút sau thì ba người kia đã thở hồng hộc về đến cửa.
Vũ Chí Cường trợn mắt nhìn đám người Vương Hoa Hoa, vì có Điền Trung Văn ở đây nên hắn không dám nổi giận. Điền Trung Văn nói:
- Đã đến đủ, chúng ta đi thôi, để lãnh đạo chờ quá lâu cũng không tốt.
Đám người Vương Hoa Hoa vốn cũng muốn sửa sang quần áo nhưng nghe Điền Trung Văn nói vậy cũng không dám nhiều lời, đám người theo Điền Trung Văn xuống lầu lên xe, trên đường đi kẻ nào cũng căng thẳng. Vũ Chí Cường càng nôn nóng, hắn nhịn không được phải nói với Vương Hoa Hoa:
- Tiểu Vương, chút nữa xuống xe cô đi trước, rõ chưa?
Vương Hoa Hoa chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới gật đầu. Nàng không hiểu bí thư Vũ trước nay luôn háo thắng sao hôm nay lại chịu đi sau mình? Xem ra người này cũng hiểu chuyện, hắn biết Vương Hoa Hoa nàng đứng trước mặt chủ nhiệm Trương thì tốt hơn nhiều.
Trương Thanh Vân mời khách ở khách sạn Hán Dũng, điều này còn phải nhờ sự giúp đỡ của Nghê Thu Nguyệt. Trước kia Trương Thanh Vân thường mời khách ở khách sạn quốc tế, nhưng sau này khách sạn Hán Dũng đã tu sửa lại, điều kiện cải thiện đáng kể. Hơn nữa Nghê Thu Nguyệt thấy Trương Thanh Vân thường xuyên đến khách sạn quốc tế cũng không có hương vị.
Vì vậy mà Nghê Thu Nguyệt dứt khoát đưa cho Trương Thanh Vân thẻ vip của khách sạn Hán Dũng, Trương Thanh Vân tất nhiên hiểu ý của nàng, nếu không đến khách sạn Hán Dũng thì cũng mất tự nhiên. Tất cả cũng chỉ vì một câu nói quá kinh người của Nghê Thu Nguyệt: "Trong nhà mình có điều kiện mời khách, vì sao chồng lại thích đi nơi khác, không phải đang muốn tăng uy phong của kẻ khác sao?"
Trương Thanh Vân không rõ tại sao mình và Nghê Thu Nguyệt đã trở thành người một nhà, nhưng Nghê Thu Nguyệt đã nói thì hắn cũng không già mồn chạy đi chỗ khác, cũng vì vậy mà hôm nay hắn đến khách sạn Hán Dũng.
Đối với Vũ Chí Cường và đám người Vương Hoa Hoa thì đến Thành Đô mà không thăm hỏi Trương Thanh Vân, điều này Trương Thanh Vân cũng không ngại. Hắn biết rất rõ tâm tư của đám người, thực tế Vương Hoa Hoa lại là người Trương Thanh Vân một tay đưa lên, phẩm chất không có vấn đề.
Ngược lại Trương Thanh Vân đã nhiều năm không liên lạc với họ, càng ngày tuổi càng lớn, vị trí của mình lại liên tục lên cao, đây chính là nguyên nhân mà đám người không dám đến.
Vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân lựa chọn một phòng vip xa hoa nhất của khách sạn Hán Dũng, phòng cũng ở tầng cao nhất. Tầng cao nhất của khách sạn Hán Dũng có thể xoay tròn, có thể nhìn rõ mọi góc độ cảnh đêm ở Thành Đô, rất có nhã ý.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Vào đi!
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ những vị khách hôm nay là cán bộ Ung Bình, hắn nên tâm sự thật tốt với bọn họ, tương lai quê hương mình nằm trong tay những người này.
Trương Thanh Vân hôm nay mặc quần áo rất chỉnh tề, thật sự giống hệt như một chú rể, khi gặp người thì phát bánh cưới làm phòng tổ chức hôm nay ồn ào náo loạn.
Trong văn phòng Đàm Ngôn Ứng, Trương Thanh Vân tự mình cầm theo hai phần bánh tiến vào cửa. Đàm Ngôn Ứng chợt nhấc mắt, hắn đứng dậy liên tục nói cười chúc mừng.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Trưởng phòng Trác, đời người có ba chuyện lớn, trốn cũng trốn không xong. Tôi đã xin nghỉ, tất cả công tác đều đổ dồn lên vai anh, hôm nay đến cũng muốn cảm tạ anh.
- Khách khí, khách khí rồi, có tin mừng là được, có tin mừng là tốt!
Đàm Ngôn Ứng cười nói ha hả:
- Chuyện kết hôn cũng không phải của riêng cá nhân anh, cũng là chuyện vui của cả phòng tổ chức, nếu nói quá khách khí cũng không được.
Trương Thanh Vân ngồi xuống, thư ký lập tức tiến vào dâng trà, chính Đàm Ngôn Ứng thì nhận lấy quà cưới của Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, cậu định cử hành lễ cưới ở đâu? Thành Đô hay thủ đô?
- Ở Ung Bình, không quá đường hoàng, chỉ là bà con họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp mà thôi!
Trương Thanh Vân nói.
Đàm Ngôn Ứng chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Trương Thanh Vân. Hai người làm đồng sự với nhau đã khá lâu, hắn cũng dò xét Trương Thanh Vân rất rõ ràng, đây là con rể của Triệu gia, bản thân không có chút bối cảnh.
Trong suy nghĩ của Đàm Ngôn Ứng thì Trương Thanh Vân rõ ràng trèo cao mới được lên chức nhanh, nhưng hôn lễ cử hành ở Ung Bình đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn. Nếu quan hệ gần Triệu gia thì dù sao phải tổ chức lễ cưới ở thủ đô mới đúng chứ? Như vậy mới đủ phô trương, đồng thời cũng có cơ hội kết bạn quyền quý, rõ ràng không có khả năng tổ chức ở Ung Bình.
Trương Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt mà biết rõ tâm tư của Đàm Ngôn Ứng, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Trương Thanh Vân hắn không muốn dán nhãn Triệu gia lên trán, mình là người Ung Bình, xuất thân trong sạch. Sự thật chính là như vậy, không cần phải thấy người sang bắt quàng làm họ, cố gắng biến mình thành người danh môn thế gia sao? Điều này quá thô tục, là một loại biểu hiện chẳng ra gì.
Hai người nói chuyện vài câu thì Trương Thanh Vân khó tránh khỏi kéo câu chuyện đến vấn đề công tác. Dù sao hắn cũng được phân công ban số một và số bốn, có một số việc mà trước khi nghỉ hắn phải tự mình nói với Đàm Ngôn Ứng. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ dùng giọng điệu báo cáo, Đàm Ngôn Ứng cảm thấy rất hưởng thụ.
- À, anh xem, ban thứ ba đã đưa ra danh sách, đã có ba cán bộ trở thành cán bộ cấp thành phố.
Đàm Ngôn Ứng cười nói, hắn đưa cho Trương Thanh Vân một phần danh sách.
Trương Thanh Vân cầm lấy danh sách, hắn quét mắt qua và thấy bên trong có khá nhiều người quen, trong đó có một người làm hắn phải chú ý, đó chính là Dương Võng Minh được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố.
- Ủa, bí thư Dương được đề bạt rồi sao? Nếu như vậy thì chức vụ bí thư huyện ủy ở Ung Bình đã thay đổi à?
Trương Thanh Vân nói.
Đàm Ngôn Ứng cười cười nói:
- Điều này là khẳng định, cũng không biết lúc này phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức có nhân tuyển hay chưa? Tạm thời có lẽ chưa được bổ nhiệm.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, hắn cũng biết sau khi thị ủy Vũ Đức được ổn định thì mới quyết định đến ban ngành Ung Bình. Hắn đang định di chuyển chủ đề thì trong lòng khẽ động rồi nói:
- Điều này là không nhất định, công tác ở Vũ Đức trước nay thường rất tốt, không tin anh gọi điện cho Lý Vũ Hiệp xem sao, nói không chừng anh ấy đã có nhân tuyển rồi.
- Sao? Có lẽ quan điểm của trưởng phòng Trương về quê hương vẫn khá nặng, tôi cũng không tin Lý Vũ Hiệp đã phòng ngừa chu đáo.
Đàm Ngôn Ứng híp mắt nói, Trương Thanh Vân cười:
- Anh không tin thì cũng chịu, như thế này nhé, chúng ta đánh cuộc, ai thua sẽ phải mời khách, phòng vip khách sạn quốc tế, thế nào?
Sau khi nói chuyện với Trương Thanh Vân như vậy thì Đàm Ngôn Ứng cũng rất hào hứng, hắn cười ha hả rồi nhấc điện thoại lên nói:
- Chuyển đến phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức, tôi muốn gọi điện cho trưởng phòng Lý!
Điện thoại lập tức được nối thông, Đàm Ngôn Ứng hỏi về vấn đề bí thư huyện ủy Ung Bình. Lý Vũ Hiệp trầm ngâm một lúc lâu rồi nói còn đang xem xét, Đàm Ngôn Ứng cười ha hả nói:
- Anh thua rồi nhé!
Đàm Ngôn Ứng đưa điện thoại cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân chỉ thấy Lý Vũ Hiệp bên kia nói năng rất lắp bắp. Khi thấy đối phương không nói được lời nào thì Trương Thanh Vân dùng tay chặn ống nghe rồi nói:
- Lý Vũ Hiệp này thật là, làm vậy rõ ràng không ép tôi xuống thang không được.
Đàm Ngôn Ứng khoát tay nói:
- Cũng không nói như vậy được, dù sao cậu cũng phải mời khách.
- Được!
Trương Thanh Vân dùng giọng sảng khoái nói, Đàm Ngôn Ứng cười ha hả rồi chỉ chỉ Trương Thanh Vân nói có chút đắc ý:
- Cậu không biết rõ Lý Vũ Hiệp rồi, trước nay làm việc luôn rất cẩn thận, lúc này ban ngành trong ba thành phố ở Giang Nam bị điều động quá lớn, anh ấy sao có thể để lộ ra chuyện ở Ung Bình cho được? Dù có nhân tuyển thì anh ấy cũng không nói ra, vì vậy thế cờ này đã cho thấy anh chắc chắn phải thua, anh cũng không nên cảm thấy oan uổng.
Trương Thanh Vân đỏ mặt nói:
- Người ta nói thanh niên nôn nóng mà không biết gừng càng già càng cay, thua không oan, căn bản là thua trên kiến thức cơ bản ở vấn đề tổ chức cán bộ.
- Được rồi, được rồi, hôm nay dừng ở đây, bây giờ anh nghỉ tôi là người bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian khiêm tốn với anh.
Đàm Ngôn Ứng đứng lên trực tiếp tiễn khách nhưng giọng nói đã trở nên gần gủi hơn rất nhiều, rõ ràng câu chuyện vừa rồi đã làm cho cảm quan của Đàm Ngôn Ứng với Trương Thanh Vân tăng lên rất nhiều.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Đàm Ngôn Ứng mà châm một điếu thuốc, hắn thầm nghĩ: tại
- Lý Vũ Hiệp xưa nay luôn cẩn thận, cái mình muốn cũng là cẩn thận, cũng tạo ra cho Vũ Đức Chi may mắn lần này, như vậy chức bí thư huyện ủy ở Ung Bình cơ bản đã được quyết định.
Nghĩ lại cũng đúng, phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện đến cho phòng tổ chức thị ủy, mới gặp mặt đã hỏi về vấn đề nhân tuyển bí thư huyện ủy Ung Bình, như vậy sao Lý Vũ Hiệp không lay động cho được?
Trương Thanh Vân biết rõ Lý Vũ Hiệp sẽ rất nhanh gọi điện dò xét ý đồ của mình, một chính là Trương Thanh Vân là người quen duy nhất của Lý Vũ Hiệp ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hai, mình là người Ung Bình. Chỉ cần Lý Vũ Hiệp hỏi thì Trương Thanh Vân sẽ chỉ điểm, Vũ Đức Chi leo lên ghế bí thư huyện ủy không phải sẽ thành công rồi sao?
Trương Thanh Vân chậm rãi thổi ra một vòng khói tròn, hắn xem khói quấn lại với nhau mà trong lòng có cảm khái, đây đúng là quyền lợi. Mình vừa rồi chỉ nói đùa vài câu với Đàm Ngôn Ứng nhưng lại đẩy một người lên chức bí thư huyện ủy, nếu là trước kia thì sợ rằng tất cả sẽ rất hời hợt.
...
Từ khi Trương Thanh Vân và trưởng phòng Lưu đến thị sát trường đảng thì tâm thần của Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa không được tập trung, hai người đều rất xấu hổ, hơn nữa cũng không dám đến thăm hỏi Trương Thanh Vân.
Nghĩ lại cũng đúng, trước đó hai người đến Thành Đô nên đi thăm hỏi Trương Thanh Vân, lúc này bị đối phương biết được tình huống, muốn đến thăm hỏi chẳng phải là dối trá sao?
Lần này cán bộ từ Ung Bình đến học tập ở trường đảng tỉnh ủy thì ngoài Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa thì vẫn còn hai cán bộ phó phòng trẻ tuổi khác. Trong đám người thì lý lịch Vũ Chí Cường là mạnh nhất, Vương Hoa Hoa lúc này cũng là chính khoa, là chủ tịch xã Nhạn Nam, xếp thứ hai trong nhóm bốn người.
Đám người này rất khó nối quan hệ với Trương Thanh Vân, hai gã cán bộ thanh niên nghe nói trước đây Vương Hoa Hoa từng là cấp dưới của Trương Thanh Vân, điều này làm bọn họ rất hâm mộ. Vũ Chí Cường thì có chút xấu hổ, hắn không dám nói chức vụ của mình trước đây còn cao hơn Trương Thanh Vân, may mà tâm tình bình thường của Vũ Chí Cường là rất cao, hai tên phó phòng thanh niên không dám hỏi bừa, vì vậy mà hắn cũng không quá mức xấu hổ.
Ngày hôm sau vừa đúng là chiều thứ bảy, khi đến giờ cơm tối thì một chiếc xe Audi màu đen trực tiếp phóng vào trường đảng, khi đến trước cổng ký túc xá thì một người đàn ông gầy gò đi xuống.
Người mở cửa chính là Vũ Chí Cường, đối phương dùng giọng khách khí nói:
- Xin hỏi phòng nào là của các đồng chí huyện Ung Bình!
- Xin hỏi anh là?
Đối phương cười cười, giọng nói có chút vui mừng:
- Tôi là Tiền Trung Văn, là lái xe của trưởng phòng Trương phòng tổ chức, trưởng phòng Trương gọi điện cho các anh không được, vì vậy muốn tôi đến đón mời các anh đi dùng cơm, không biết...
Đồng tử trong mắt Vũ Chí Cường chợt thu lại, hắn có chút thất thố rồi vội hỏi:
- Mời anh vào trong, mời vào, tôi sẽ lập tức liên lạc với các đồng chí khác.
Khi Điền Trung Văn vào trong và ngồi xuống thì Vũ Chí Cường vội vàng gọi điện cho Vương Hoa Hoa và mấy người còn lại nói rõ tình huống, muốn bọn họ nhanh chóng quay về. Mười phút sau thì ba người kia đã thở hồng hộc về đến cửa.
Vũ Chí Cường trợn mắt nhìn đám người Vương Hoa Hoa, vì có Điền Trung Văn ở đây nên hắn không dám nổi giận. Điền Trung Văn nói:
- Đã đến đủ, chúng ta đi thôi, để lãnh đạo chờ quá lâu cũng không tốt.
Đám người Vương Hoa Hoa vốn cũng muốn sửa sang quần áo nhưng nghe Điền Trung Văn nói vậy cũng không dám nhiều lời, đám người theo Điền Trung Văn xuống lầu lên xe, trên đường đi kẻ nào cũng căng thẳng. Vũ Chí Cường càng nôn nóng, hắn nhịn không được phải nói với Vương Hoa Hoa:
- Tiểu Vương, chút nữa xuống xe cô đi trước, rõ chưa?
Vương Hoa Hoa chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới gật đầu. Nàng không hiểu bí thư Vũ trước nay luôn háo thắng sao hôm nay lại chịu đi sau mình? Xem ra người này cũng hiểu chuyện, hắn biết Vương Hoa Hoa nàng đứng trước mặt chủ nhiệm Trương thì tốt hơn nhiều.
Trương Thanh Vân mời khách ở khách sạn Hán Dũng, điều này còn phải nhờ sự giúp đỡ của Nghê Thu Nguyệt. Trước kia Trương Thanh Vân thường mời khách ở khách sạn quốc tế, nhưng sau này khách sạn Hán Dũng đã tu sửa lại, điều kiện cải thiện đáng kể. Hơn nữa Nghê Thu Nguyệt thấy Trương Thanh Vân thường xuyên đến khách sạn quốc tế cũng không có hương vị.
Vì vậy mà Nghê Thu Nguyệt dứt khoát đưa cho Trương Thanh Vân thẻ vip của khách sạn Hán Dũng, Trương Thanh Vân tất nhiên hiểu ý của nàng, nếu không đến khách sạn Hán Dũng thì cũng mất tự nhiên. Tất cả cũng chỉ vì một câu nói quá kinh người của Nghê Thu Nguyệt: "Trong nhà mình có điều kiện mời khách, vì sao chồng lại thích đi nơi khác, không phải đang muốn tăng uy phong của kẻ khác sao?"
Trương Thanh Vân không rõ tại sao mình và Nghê Thu Nguyệt đã trở thành người một nhà, nhưng Nghê Thu Nguyệt đã nói thì hắn cũng không già mồn chạy đi chỗ khác, cũng vì vậy mà hôm nay hắn đến khách sạn Hán Dũng.
Đối với Vũ Chí Cường và đám người Vương Hoa Hoa thì đến Thành Đô mà không thăm hỏi Trương Thanh Vân, điều này Trương Thanh Vân cũng không ngại. Hắn biết rất rõ tâm tư của đám người, thực tế Vương Hoa Hoa lại là người Trương Thanh Vân một tay đưa lên, phẩm chất không có vấn đề.
Ngược lại Trương Thanh Vân đã nhiều năm không liên lạc với họ, càng ngày tuổi càng lớn, vị trí của mình lại liên tục lên cao, đây chính là nguyên nhân mà đám người không dám đến.
Vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân lựa chọn một phòng vip xa hoa nhất của khách sạn Hán Dũng, phòng cũng ở tầng cao nhất. Tầng cao nhất của khách sạn Hán Dũng có thể xoay tròn, có thể nhìn rõ mọi góc độ cảnh đêm ở Thành Đô, rất có nhã ý.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Vào đi!
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ những vị khách hôm nay là cán bộ Ung Bình, hắn nên tâm sự thật tốt với bọn họ, tương lai quê hương mình nằm trong tay những người này.