Trong Trương gia, hai ông bà Trương Đức Giang cả ngày đều vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc hầu như trải qua cuộc sống cơm dâng đến miệng, quần áo đưa đến người. Trước kia Trương Thanh Vân độc thân thì thì Doãn Tố Nga là người phải lo lắng những việc trong nhà cho hắn.
Nhưng lúc này Doãn Tố Nga cũng không cho Triệu Giai Ngọc hỗ trợ, chỉ cần Trương Thanh Vân vươn tay ra là bị mắng ngay, tất nhiên lời mắng chính là con trai không biết chăm sóc tốt cho con dâu.
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu với tình cảnh này, nhà mình đúng là địa vị thấp, có vợ tưởng rằng sẽ được cải thiện, không ngờ mẹ có con dâu thì quên con ruột, đây là thói đời gì? Trước khi rời khỏi Ung Bình thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc có đến bên bờ Thủy Hà, vợ chồng Vũ Đức Chi đã sớm chờ bên sông, hôm nay cả nhà bọn họ cùng nghênh đón Trương Thanh Vân.
Trong lòng Vũ Đức Chi có sự cảm động, lão thật sự không ngờ Trương Thanh Vân sẽ ném vinh dự làm người chứng hôn cho mình. Lão nghĩ đến tình cảnh trong hôn lễ, lão có thể dùng giọng điệu ân cần dạy bảo cô dâu chú rể về những đạo lý nhân luân, đây đúng là vinh quang lớn. Dù là ngày lão được nhận chức bí thư huyện ủy cũng không thể được thế này.
Dù sao thì Vũ Đức Chi cũng ân cần dạy bảo cho một phó phòng tổ chức tỉnh ủy, là một vị thân phận hiển hách, vì cấp bậc cha chú của đối phương đều là tướng quân, như vậy hoàn toàn có thể thấy được thân phận không tầm thường.
- Chủ tịch Vũ, lần này về quê đúng là gây ra phiền toái cho chú, điều này đúng là áy náy.
- Sợ rằng sẽ có kẻ khác nói huyên thuyên!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn tiến lên bắt chặt tay Vũ Đức Chi. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Vũ Đức Chi cười ha hả nói:
- Cậu quá lo lắng rồi, đây là hành vi quần chúng, người có tâm sẽ không nói huyên thuyên, nếu nói huyên thuyên thì cũng tự cắn đầu lưỡi của chính mình.
Hai người nhìn nhau cười, vợ Vũ Đức Chi thì toan tính nói chuyện với Triệu Giai Ngọc, hai lão đều đón khách vào nhà, trà thơm cũng đã chuẩn bị sẵn. Lúc này có trà thơm, bánh trái...Rõ ràng là tâm tư của Vũ Đức Chi.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà ngon của Vũ Đức Chi tự tay pha mà híp mắt nhìn, Vũ Đức Chi năm nay năm mươi sáu tuổi nhưng không có khác biệt gì so với vài năm về trước, không có dấu hiệu già yếu, xem ra gần đây đã thoải mái rất nhiều, quan trường Ung Bình cũng đã được làm dịu.
- Thanh Vân, cậu đã đi qua Nguyệt Toàn chưa? Vài năm gần đây Nguyệt Toàn phát triển long trời lở đất, hợp tác xã nông thôn kiểu mới được thành lập, vấn đều tiêu thụ cam đều rất phát đạt, dân chúng đều có quyền lên tiếng.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn gật đầu, hắn nghĩ đến Hoa muội tử và Nhị cẩu tử, có lẽ đều thành người lớn hết rồi chứ? Thời gian qua nhanh, nhiều khi chỉ trong chớp mắt đã đến một thế hệ mới...
- Cậu là người trước đây xây dựng cơ sở ở Nguyệt Toàn, Chí Cường bên kia cũng đi theo con đường của cậu, tâm tính cuối cùng cũng biết thu lại.
Vũ Đức Chi nói, khi nhắc đến Vũ Chí Cường thì giọng điệu đã hiền lành hơn rất nhiều, không còn thất vọng như ngày xưa.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, Vũ Đức Chi là điển hình của sở trường, lão lúc nào cũng muốn người khác đi theo suy nghĩ của mình. Dù là vuốt mông ngựa thì Vũ Đức Chi cũng làm lòng người rất thoải mái.
Vũ Chí Cường đi theo con đường của Trương Thanh Vân hắn, đây chẳng phải muốn dùng tấm gương và lực lượng của mình để đưa Vũ Chí Cường đi lên sao? Giọng điệu của Vũ Đức Chi cũng quá khoa trương, nói cũng rất khéo, công phu nịnh hót đã đến mức khủng bố.
- Tôi nghe nói bí thư Dương đã được điều đi, lúc này chức vị bí thư huyện ủy Ung Bình không có ai đảm nhiệm, chú có muốn tiến một bước không?
Trương Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề.
Đồng tử trong mắt Vũ Đức Chi chợt thu lại, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại nói ra trực tiếp như vậy, lão nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Nhiệm kỳ mới sắp đến, cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao tôi cũng đã già, lãnh đạo tuyến trên còn hy vọng gì nữa sao?
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, một lúc sau hắn nói:
- Chú nên sắp xếp sao cho tốt, hay nhất là để bí thư Vũ rời khỏi Ung Bình, trước đó không lâu tôi đã mời anh ấy dùng cơm, cũng đã tỏ ý như vậy.
Vũ Đức Chi chợt đứng dậy, lão nói với vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Tiểu tử Chí Cường này, nó đi Thành Đô không đến thăm hỏi cậu sao? Còn làm phiền cậu đến thăm, hì...
- Không nên đề cập đến vấn đề này, không nên đề cập đến!
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Vương Hoa Hoa là cán bộ mà một tay cháu đã nâng lên mà không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, người này đúng là, không biết liên hệ, xa lạ rất nhanh, đây đều là nhân tính.
Vẻ mặt Vũ Đức Chi có chút khó coi, trong lòng đã sớm mắng Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa đến mức nở hoa. Vừa rồi lão còn hơi đề cao Vũ Chí Cường, xem ra vẫn là trẻ người non dạ. Lúc này Trương Thanh Vân là ngôi sao sáng của Ung Bình trên quan trường, là người có quan điểm quê hương, cán bộ quê hương đến thăm hỏi mà mất hứng được sao?
Cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm bắt, không phải trẻ người non dạ thì là gì?
Vũ Đức Chi lại nhìn Trương Thanh Vân, người này làm kẻ khác sinh ra cảm giác không phải người cùng thế hệ, Trương Thanh Vân đối đãi với Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa rõ ràng là trưởng bối tha thứ cho hậu bối.
Đúng vậy, Trương Thanh Vân là phó phòng tổ chức, quyền lực lớn, những kẻ có ý đồ nịnh bợ muốn đến thăm hỏi phải xếp thành hàng, hắn còn để ý đến hai tiểu tử chết tiệt ở Ung Bình sao?
Vũ Đức Chi lại phỏng đoán lời nói của Trương Thanh Vân, hình như khả năng mình tiến lên một bước là rất lớn. Lời này đã được nói ra từ trong miệng Trương Thanh Vân, như vậy mức độ đáng tin là mười phần, đối phương cũng phát huy được tác dụng rất mạnh.
Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì chợt sinh ra cảm giác cảm động khó hiểu, cảm giác xấu hổ trong lòng lại càng nhiều, lão nói:
- Thanh Vân, tôi có tài có đức gì mà phải nhọc cậu quan tâm, đúng là hổ thẹn.
Trương Thanh Vân khoát tay, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nói:
- Không nên hổ thẹn, vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn, chú cũng không nên cho rằng tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Tài cao thường bị đố kỵ, chú cũng biết rất rõ điều này.
- Ha ha!
Vũ Đức Chi nở nụ cười thoải mái, tất nhiên lão hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Hắn nói tài cao bị đố kỵ không phải là Vũ Đức Chi mà là chính mình. Nếu Vũ Đức Chi tiến thêm một bước thì trên trán sẽ dán nhãn họ Trương, ý nghĩ thế nào là không đơn giản.
- Trưởng phòng Trương cứ yên tâm, Ung Bình này sẽ không gây ra chút phiền phức nào.
Vũ Đức Chi nói, trong lòng rất hưng phấn, cách xưng hô của lão cũng thay đổi, tất nhiên là muốn vỗ ngực tỏ rõ lòng trung thành.
- Được!
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn dùng ngón tay gõ lên bàn có tiết tấu nói:
- Phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ có chế độ cải cách, đến lúc đó sẽ tuyển lên số lượng lớn cán bộ, nếu lúc đó học viên trường đảng cũng có tư cách thì có thể cho bí thư Tiểu Vũ và Vương Hoa Hoa được thử sức.
- Như vậy thì tốt quá!
Vũ Đức Chi vỗ đùi nói, lần đầu tiên trong mắt bùng ra hào quang nóng bỏng, lễ gặp mặt của Trương Thanh Vân rõ ràng đã chọc sâu vào trong tim lão.
Đến tuổi của Vũ Đức Chi thì sợ nhất chính là ghẻ lạnh mà lo lắng nhất chính là vấn đề hậu nhân.
Vũ Đức Chi mà lui ra thì giống như đi nghỉ dưỡng, hậu nhân sẽ không còn ai chiếu cố, tương lai của Vũ gia sẽ cực kỳ ảm đạm.
Mà hứa hẹn của Trương Thanh Vân đã rõ ràng giải trừ những buồn phiền của Vũ Đức Chi, sau này Vũ Chí Cường được Trương Thanh Vân chiếu ứng sẽ có thành tựu cao hơn cha chứ không thấp hơn.
Cái hại của cả đời Vũ Đức Chi chính là cứ mãi ở trong ao nhỏ Ung Bình mà không ra ngoài, nếu Vũ Chí Cường được Trương Thanh Vân trợ giúp thì hoàn toàn có thể ra ngoài, ý nghĩa rất quan trọng.
Đến tối Vũ Đức Chi nhiệt tình chiêu đãi hai vợ chồng Trương Thanh Vân, lúc này thái độ của lão tuyệt đối chân thành, trong lòng cũng biết rõ sau này trên đầu mình sẽ dán nhãn Trương phái, cũng khó thể kéo xuống được.
Vũ Đức Chi không vì vậy mà có bất kỳ điều gì phải lo lắng, ngược lại còn rất vui sướng. Với địa vị hiện tại của Trương Thanh Vân thì người muốn đi theo có rất nhiều, hắn có thể nhìn trúng mình rõ ràng là phúc của Vũ gia. Lúc này Trương Thanh Vân chưa đến ba mươi ma quyền lực đã rất mạnh, có thể hoàn toàn nghĩ ra cục diện sau này thế nào.
Trương Thanh Vân từ biệt Vũ Đức Chi mà trong lòng rất thoải mái, hắn cảm thấy thế giới rất kỳ diệu, rất kịch tính. Thân phận giữa mình và Vũ Đức Chi chợt biến đổi, từ địch đến thầy đến bằng hữu, cuối cùng lão lại trở thành người đầu tiên trong thế lực của mình.
Ung Bình là quê hương của Trương Thanh Vân, có Vũ Đức Chi thì chính mình sẽ yên tâm. Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc bắt máy bay từ Vũ Đức đến thủ đô, Triệu Truyền phái thuộc hạ đến đón hai người ở sân bay rồi sắp xếp cả hai ở biệt thự của ông cụ trong khu quân ủy 81.
Hai người Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cảm thấy không thỏa đáng, Triệu Giai Ngọc gọi điện cho Triệu Truyền nói muốn đổi chỗ.
Triệu Truyền dùng giọng chua chát nói trong điện thoại:
- Ngọc Ngọc, chúng ta đã bàn với nhau mua một căn biệt thự ở thủ đô làm quà cưới cho em, lúc hướng về phía ông nội xin chỉ thị thì bị mắng lớn, vì vậy cũng chỉ biết cách sắp xếp các em ở...
Triệu Giai Ngọc cúp điện thoại mà co quắp miệng nói:
- Không có biện pháp, ông nội cho ở, nói rằng ông ở đó không nhiều, để biệt thự nhàn rỗi cũng đáng tiếc, những người khác cũng sẽ không đến ở, vì vậy ông dành cho chúng ta.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn thầm nghĩ "ăn nhiều chứ ở bao nhiêu? ", ở nơi nào mà chẳng được? Nhưng nếu xét theo giọng điệu của ông cụ, ông để lại căn biệt thự cho hai người, mà nếu hai người muốn ở đó thì phải làm quan trong thủ đô mới được, đây là điều mà Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ tới, bây giờ biến đổi khó lường, hôm nay biết tính thế nào? Triệu gia quả nhiên đã tính toán rất sốt sắng về vấn đề Trương Thanh Vân tiến lên thủ đô, bọn họ phát thiệp mời khắp nơi, anh em bạn bè đều đến.
Trương Thanh Vân ở thủ đô được ngày thứ ba thì nhận điện thoại đến từ Giang Nam, lửa ở Giang Nam cuối cùng cũng bén lên người mình. Gọi điện đến chính là ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, người gọi điện tự xưng là chủ nhiệm Đào, người này nói chuyện rất khách khí nhưng Trương Thanh Vân nghe giọng điệu thì biết bọn họ muốn điều tra chính mình.
Tin tức Giang Nam điều chỉnh ban ngành ba thành phố, dù xét về bất kỳ phương diện nào thì Trương Thanh Vân cũng bị hiềm nghi rất lớn. Vì ngoài hắn ra thì còn vài người biết rõ tin tức bí mật của lãnh đạo.
Dù đám lãnh đạo nghi ngờ lẫn nhau thì Trương Thanh Vân cũng không tránh khỏi liên quan. Trương Thanh Vân biết rõ Nga Tường Hồng có hiềm nghi rất lớn, nhưng vấn đề lần này hình như không phải phương pháp của lão, là cán bộ cao cấp nên chẳng thể không biết nặng nhẹ. Xem ra trong vấn đề lần này chắc chắn có kẻ muốn quấy phá, biết đâu kẻ đó muốn nhắm vào mình?
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc hầu như trải qua cuộc sống cơm dâng đến miệng, quần áo đưa đến người. Trước kia Trương Thanh Vân độc thân thì thì Doãn Tố Nga là người phải lo lắng những việc trong nhà cho hắn.
Nhưng lúc này Doãn Tố Nga cũng không cho Triệu Giai Ngọc hỗ trợ, chỉ cần Trương Thanh Vân vươn tay ra là bị mắng ngay, tất nhiên lời mắng chính là con trai không biết chăm sóc tốt cho con dâu.
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu với tình cảnh này, nhà mình đúng là địa vị thấp, có vợ tưởng rằng sẽ được cải thiện, không ngờ mẹ có con dâu thì quên con ruột, đây là thói đời gì? Trước khi rời khỏi Ung Bình thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc có đến bên bờ Thủy Hà, vợ chồng Vũ Đức Chi đã sớm chờ bên sông, hôm nay cả nhà bọn họ cùng nghênh đón Trương Thanh Vân.
Trong lòng Vũ Đức Chi có sự cảm động, lão thật sự không ngờ Trương Thanh Vân sẽ ném vinh dự làm người chứng hôn cho mình. Lão nghĩ đến tình cảnh trong hôn lễ, lão có thể dùng giọng điệu ân cần dạy bảo cô dâu chú rể về những đạo lý nhân luân, đây đúng là vinh quang lớn. Dù là ngày lão được nhận chức bí thư huyện ủy cũng không thể được thế này.
Dù sao thì Vũ Đức Chi cũng ân cần dạy bảo cho một phó phòng tổ chức tỉnh ủy, là một vị thân phận hiển hách, vì cấp bậc cha chú của đối phương đều là tướng quân, như vậy hoàn toàn có thể thấy được thân phận không tầm thường.
- Chủ tịch Vũ, lần này về quê đúng là gây ra phiền toái cho chú, điều này đúng là áy náy.
- Sợ rằng sẽ có kẻ khác nói huyên thuyên!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn tiến lên bắt chặt tay Vũ Đức Chi. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Vũ Đức Chi cười ha hả nói:
- Cậu quá lo lắng rồi, đây là hành vi quần chúng, người có tâm sẽ không nói huyên thuyên, nếu nói huyên thuyên thì cũng tự cắn đầu lưỡi của chính mình.
Hai người nhìn nhau cười, vợ Vũ Đức Chi thì toan tính nói chuyện với Triệu Giai Ngọc, hai lão đều đón khách vào nhà, trà thơm cũng đã chuẩn bị sẵn. Lúc này có trà thơm, bánh trái...Rõ ràng là tâm tư của Vũ Đức Chi.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà ngon của Vũ Đức Chi tự tay pha mà híp mắt nhìn, Vũ Đức Chi năm nay năm mươi sáu tuổi nhưng không có khác biệt gì so với vài năm về trước, không có dấu hiệu già yếu, xem ra gần đây đã thoải mái rất nhiều, quan trường Ung Bình cũng đã được làm dịu.
- Thanh Vân, cậu đã đi qua Nguyệt Toàn chưa? Vài năm gần đây Nguyệt Toàn phát triển long trời lở đất, hợp tác xã nông thôn kiểu mới được thành lập, vấn đều tiêu thụ cam đều rất phát đạt, dân chúng đều có quyền lên tiếng.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn gật đầu, hắn nghĩ đến Hoa muội tử và Nhị cẩu tử, có lẽ đều thành người lớn hết rồi chứ? Thời gian qua nhanh, nhiều khi chỉ trong chớp mắt đã đến một thế hệ mới...
- Cậu là người trước đây xây dựng cơ sở ở Nguyệt Toàn, Chí Cường bên kia cũng đi theo con đường của cậu, tâm tính cuối cùng cũng biết thu lại.
Vũ Đức Chi nói, khi nhắc đến Vũ Chí Cường thì giọng điệu đã hiền lành hơn rất nhiều, không còn thất vọng như ngày xưa.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, Vũ Đức Chi là điển hình của sở trường, lão lúc nào cũng muốn người khác đi theo suy nghĩ của mình. Dù là vuốt mông ngựa thì Vũ Đức Chi cũng làm lòng người rất thoải mái.
Vũ Chí Cường đi theo con đường của Trương Thanh Vân hắn, đây chẳng phải muốn dùng tấm gương và lực lượng của mình để đưa Vũ Chí Cường đi lên sao? Giọng điệu của Vũ Đức Chi cũng quá khoa trương, nói cũng rất khéo, công phu nịnh hót đã đến mức khủng bố.
- Tôi nghe nói bí thư Dương đã được điều đi, lúc này chức vị bí thư huyện ủy Ung Bình không có ai đảm nhiệm, chú có muốn tiến một bước không?
Trương Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề.
Đồng tử trong mắt Vũ Đức Chi chợt thu lại, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại nói ra trực tiếp như vậy, lão nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Nhiệm kỳ mới sắp đến, cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao tôi cũng đã già, lãnh đạo tuyến trên còn hy vọng gì nữa sao?
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, một lúc sau hắn nói:
- Chú nên sắp xếp sao cho tốt, hay nhất là để bí thư Vũ rời khỏi Ung Bình, trước đó không lâu tôi đã mời anh ấy dùng cơm, cũng đã tỏ ý như vậy.
Vũ Đức Chi chợt đứng dậy, lão nói với vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Tiểu tử Chí Cường này, nó đi Thành Đô không đến thăm hỏi cậu sao? Còn làm phiền cậu đến thăm, hì...
- Không nên đề cập đến vấn đề này, không nên đề cập đến!
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Vương Hoa Hoa là cán bộ mà một tay cháu đã nâng lên mà không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, người này đúng là, không biết liên hệ, xa lạ rất nhanh, đây đều là nhân tính.
Vẻ mặt Vũ Đức Chi có chút khó coi, trong lòng đã sớm mắng Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa đến mức nở hoa. Vừa rồi lão còn hơi đề cao Vũ Chí Cường, xem ra vẫn là trẻ người non dạ. Lúc này Trương Thanh Vân là ngôi sao sáng của Ung Bình trên quan trường, là người có quan điểm quê hương, cán bộ quê hương đến thăm hỏi mà mất hứng được sao?
Cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm bắt, không phải trẻ người non dạ thì là gì?
Vũ Đức Chi lại nhìn Trương Thanh Vân, người này làm kẻ khác sinh ra cảm giác không phải người cùng thế hệ, Trương Thanh Vân đối đãi với Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa rõ ràng là trưởng bối tha thứ cho hậu bối.
Đúng vậy, Trương Thanh Vân là phó phòng tổ chức, quyền lực lớn, những kẻ có ý đồ nịnh bợ muốn đến thăm hỏi phải xếp thành hàng, hắn còn để ý đến hai tiểu tử chết tiệt ở Ung Bình sao?
Vũ Đức Chi lại phỏng đoán lời nói của Trương Thanh Vân, hình như khả năng mình tiến lên một bước là rất lớn. Lời này đã được nói ra từ trong miệng Trương Thanh Vân, như vậy mức độ đáng tin là mười phần, đối phương cũng phát huy được tác dụng rất mạnh.
Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì chợt sinh ra cảm giác cảm động khó hiểu, cảm giác xấu hổ trong lòng lại càng nhiều, lão nói:
- Thanh Vân, tôi có tài có đức gì mà phải nhọc cậu quan tâm, đúng là hổ thẹn.
Trương Thanh Vân khoát tay, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nói:
- Không nên hổ thẹn, vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn, chú cũng không nên cho rằng tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Tài cao thường bị đố kỵ, chú cũng biết rất rõ điều này.
- Ha ha!
Vũ Đức Chi nở nụ cười thoải mái, tất nhiên lão hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Hắn nói tài cao bị đố kỵ không phải là Vũ Đức Chi mà là chính mình. Nếu Vũ Đức Chi tiến thêm một bước thì trên trán sẽ dán nhãn họ Trương, ý nghĩ thế nào là không đơn giản.
- Trưởng phòng Trương cứ yên tâm, Ung Bình này sẽ không gây ra chút phiền phức nào.
Vũ Đức Chi nói, trong lòng rất hưng phấn, cách xưng hô của lão cũng thay đổi, tất nhiên là muốn vỗ ngực tỏ rõ lòng trung thành.
- Được!
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn dùng ngón tay gõ lên bàn có tiết tấu nói:
- Phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ có chế độ cải cách, đến lúc đó sẽ tuyển lên số lượng lớn cán bộ, nếu lúc đó học viên trường đảng cũng có tư cách thì có thể cho bí thư Tiểu Vũ và Vương Hoa Hoa được thử sức.
- Như vậy thì tốt quá!
Vũ Đức Chi vỗ đùi nói, lần đầu tiên trong mắt bùng ra hào quang nóng bỏng, lễ gặp mặt của Trương Thanh Vân rõ ràng đã chọc sâu vào trong tim lão.
Đến tuổi của Vũ Đức Chi thì sợ nhất chính là ghẻ lạnh mà lo lắng nhất chính là vấn đề hậu nhân.
Vũ Đức Chi mà lui ra thì giống như đi nghỉ dưỡng, hậu nhân sẽ không còn ai chiếu cố, tương lai của Vũ gia sẽ cực kỳ ảm đạm.
Mà hứa hẹn của Trương Thanh Vân đã rõ ràng giải trừ những buồn phiền của Vũ Đức Chi, sau này Vũ Chí Cường được Trương Thanh Vân chiếu ứng sẽ có thành tựu cao hơn cha chứ không thấp hơn.
Cái hại của cả đời Vũ Đức Chi chính là cứ mãi ở trong ao nhỏ Ung Bình mà không ra ngoài, nếu Vũ Chí Cường được Trương Thanh Vân trợ giúp thì hoàn toàn có thể ra ngoài, ý nghĩa rất quan trọng.
Đến tối Vũ Đức Chi nhiệt tình chiêu đãi hai vợ chồng Trương Thanh Vân, lúc này thái độ của lão tuyệt đối chân thành, trong lòng cũng biết rõ sau này trên đầu mình sẽ dán nhãn Trương phái, cũng khó thể kéo xuống được.
Vũ Đức Chi không vì vậy mà có bất kỳ điều gì phải lo lắng, ngược lại còn rất vui sướng. Với địa vị hiện tại của Trương Thanh Vân thì người muốn đi theo có rất nhiều, hắn có thể nhìn trúng mình rõ ràng là phúc của Vũ gia. Lúc này Trương Thanh Vân chưa đến ba mươi ma quyền lực đã rất mạnh, có thể hoàn toàn nghĩ ra cục diện sau này thế nào.
Trương Thanh Vân từ biệt Vũ Đức Chi mà trong lòng rất thoải mái, hắn cảm thấy thế giới rất kỳ diệu, rất kịch tính. Thân phận giữa mình và Vũ Đức Chi chợt biến đổi, từ địch đến thầy đến bằng hữu, cuối cùng lão lại trở thành người đầu tiên trong thế lực của mình.
Ung Bình là quê hương của Trương Thanh Vân, có Vũ Đức Chi thì chính mình sẽ yên tâm. Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc bắt máy bay từ Vũ Đức đến thủ đô, Triệu Truyền phái thuộc hạ đến đón hai người ở sân bay rồi sắp xếp cả hai ở biệt thự của ông cụ trong khu quân ủy 81.
Hai người Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cảm thấy không thỏa đáng, Triệu Giai Ngọc gọi điện cho Triệu Truyền nói muốn đổi chỗ.
Triệu Truyền dùng giọng chua chát nói trong điện thoại:
- Ngọc Ngọc, chúng ta đã bàn với nhau mua một căn biệt thự ở thủ đô làm quà cưới cho em, lúc hướng về phía ông nội xin chỉ thị thì bị mắng lớn, vì vậy cũng chỉ biết cách sắp xếp các em ở...
Triệu Giai Ngọc cúp điện thoại mà co quắp miệng nói:
- Không có biện pháp, ông nội cho ở, nói rằng ông ở đó không nhiều, để biệt thự nhàn rỗi cũng đáng tiếc, những người khác cũng sẽ không đến ở, vì vậy ông dành cho chúng ta.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn thầm nghĩ "ăn nhiều chứ ở bao nhiêu? ", ở nơi nào mà chẳng được? Nhưng nếu xét theo giọng điệu của ông cụ, ông để lại căn biệt thự cho hai người, mà nếu hai người muốn ở đó thì phải làm quan trong thủ đô mới được, đây là điều mà Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ tới, bây giờ biến đổi khó lường, hôm nay biết tính thế nào? Triệu gia quả nhiên đã tính toán rất sốt sắng về vấn đề Trương Thanh Vân tiến lên thủ đô, bọn họ phát thiệp mời khắp nơi, anh em bạn bè đều đến.
Trương Thanh Vân ở thủ đô được ngày thứ ba thì nhận điện thoại đến từ Giang Nam, lửa ở Giang Nam cuối cùng cũng bén lên người mình. Gọi điện đến chính là ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, người gọi điện tự xưng là chủ nhiệm Đào, người này nói chuyện rất khách khí nhưng Trương Thanh Vân nghe giọng điệu thì biết bọn họ muốn điều tra chính mình.
Tin tức Giang Nam điều chỉnh ban ngành ba thành phố, dù xét về bất kỳ phương diện nào thì Trương Thanh Vân cũng bị hiềm nghi rất lớn. Vì ngoài hắn ra thì còn vài người biết rõ tin tức bí mật của lãnh đạo.
Dù đám lãnh đạo nghi ngờ lẫn nhau thì Trương Thanh Vân cũng không tránh khỏi liên quan. Trương Thanh Vân biết rõ Nga Tường Hồng có hiềm nghi rất lớn, nhưng vấn đề lần này hình như không phải phương pháp của lão, là cán bộ cao cấp nên chẳng thể không biết nặng nhẹ. Xem ra trong vấn đề lần này chắc chắn có kẻ muốn quấy phá, biết đâu kẻ đó muốn nhắm vào mình?