Biệt thự Tảo điền đã được giăng đèn kết hoa, tình cảnh tươi đẹp, đây là tiệc kết hôn giữa Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, khách đến dự với con số kinh người.
Toàn thể người Triệu gia ở thủ đô, thậm chí cả những người có quan hệ chặt với Nhị thúc, Tứ thúc và các vị khác. Thực tế là tất cả các lãnh đạo và con cháu có quan hệ khăng khít với Triệu gia đều đến chung vui, trong đó có cả những phần rất ít mà Trương Thanh Vân quen biết, ví dụ như Quách Tuyết Phương Quách gia, Uông Phong Uông gia.
Danh tiếng của Trương Thanh Vân ở thủ đô là rất lớn, đặc biệt là nổi danh trong đám người cùng tuổi với Triệu Giai Ngọc. Mọi người đều biết Triệu Giai Ngọc Triệu gia theo Trương Thanh Vân bỏ trốn, lúc này Triệu gia lại thay mặt mời khách chúc mừng lễ cưới, có lẽ muốn hòa hoãn mối quan hệ.
Một người lăng nhục Triệu gia mà cuối cùng lại có kết qua hòa hợp viên mãn như vậy làm mọi người rất hứng thú, bọn họ rất muốn xem Trương Thanh Vân là thần thánh phương nào, vì vậy ngày hôm nay đến biệt thự Tảo Điền có rất nhiều người trẻ tuổi.
May mà có Triệu Giai Ngọc sắp xếp, nếu không Trương Thanh Vân cũng căn bản không có biện pháp nào để đón khách. Toàn bộ buổi chiều Trương Thanh Vân liên tục bắt tay nói cười mà miệng mồm tay chân đều mỏi nhừ, đại gia tộc ở thủ đô quả nhiên có tiếng vang rất lớn, đây chỉ là đãi khách ở nhà vợ sau khi làm lễ cưới mà thôi, nhưng khí thế lúc này còn vượt qua cả lễ cưới ở Ung Bình.
Chỗ đậu xe trong biệt thự không thể kham nổi, vì vậy mà xe lập tức xếp hàng dài ở đường lớn bên ngoài. Theo dự đoán sơ lược của Trương Thanh Vân thì số lượng xe hôm nay không ít hơn bảy trăm chiếc, may mà biệt thự của Triệu tướng quân có diện tích quá rộng, nếu không Triệu gia hôm nay sẽ chẳng chuẩn bị đầy đủ mà mất hết mặt mũi, khách đến quá đông vượt qua dự đoán.
Thật ra Triệu gia cũng cảm thấy rất kỳ quái vì tình cảnh hôm nay, Triệu Truyền làm tổng chỉ huy mà không ít lần phát ra những mệnh lệnh khẩn cấp, may mà lính cần vụ của Triệu gia có rất nhiều, nếu không đúng là quá mất mặt.
Triệu Truyền cẩn thận quan sát mà thấy rõ nguyên nhân vấn đề. Phần lớn khách đến đây hôm nay đều là người còn trẻ, nếu theo những gì đã suy tính thì ví dụ như Quách gia cũng chỉ đến hai người trưởng bối là cùng, nhưng hôm nay ba đời Quách đều đến. Con cháu của các gia tộc, danh nhân, các vị lãnh đạo trong thủ đô, chỉ cần là người còn trẻ thì căn bản đều tới, số chưa lập gia đình chiếm hơn phân nửa.
Triệu Truyền phát hiện ra đám người đến đây hầu như khi bắt tay với Trương Thanh Vân đều muốn nói cười vài câu, cố gắng kéo dài chút thời gian như người quen thuộc đã lâu. Hắn biết rõ thì ra đám khách đến đây hôm nay đều hưởng phúc từ con rể Triệu gia. Tiểu tử Trương Thanh Vân ôm em gái mình bỏ chạy làm đám thanh niên thủ đô coi như anh hùng, rất nhiều người đến đây chủ yếu là hướng về phía Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền đột nhiên cảm thấy tất cả may mắn đều dồn lên người tiểu tử Trương Thanh Vân, ôm mất em mình, lúc này Triệu gia còn phải muối mặt bước xuống làm nền, giúp con rể mở rộng các mối quan hệ. Triệu Truyền chợt cảm thấy tiền mất tật mang.
Triệu Truyền nhìn đám thanh niên hào hứng bừng bừng mà sinh ra xúc động muốn đánh cho tên Trương Thanh Vân kia một trận mới hả giận. Triệu Truyền càng bực bội chính là văn phòng quân ủy của chính mình cũng có vài người đi đến chúc mừng, phần lớn đều là trai gái chưa có gia đình.
Hôm nay Triệu gia có tiệc mừng, nếu lãnh đạo quân ủy muốn nể mặt thì phải chính thức đến đây, nhưng không ngờ lại cho thuộc hạ đến, điều này nói rõ địa vị của Triệu gia vào lúc này. Trong lòng Triệu Truyền cảm thấy ngứa như mèo cào nhưng lại chẳng dám tức giận, hắn cảm thấy mình sống hơn bốn mươi năm mà chưa từng uất ức như hôm nay.
Vợ chồng Uông Phong đến tương đối trễ nhưng phái đoàn rất đầy đủ, Uông Phong không thuộc quan trường nên dùng xem không kiêng kỵ, hắn chạy đến một chiếc Land Rover địa hình, chỉ cần nhìn qua là biết không phải người thường.
Hôm nay là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt vợ Uông Phong, vừa nhìn thấy nàng thì Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến tên Uông Triết không may vì hai mẹ con quá giống nhau. Uông Triết được mình đưa đến Giang Nam và nhét vào công ty Tiết Cao, cũng không quan tâm sống chết thế nào, Uông Phong cũng không nhắc đến, chẳng lẽ không ai quan tâm?
- Chào Uông đại ca!
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Uông Phong tháo kính râm rồi ngửa đầu cười một tiếng dài, hắn nói:
- Tiểu tử cậu hôm nay đã đủ đắc ý rồi chứ? Cậu có thể mở ra quan hệ, khơi thông dòng chảy. Lúc này trong thủ đô có rất nhiều thủ trưởng và lãnh đạo phàn nàn về vấn đề con cháu bây giờ quá đối kháng, cậu là tấm gương tiêu cực rất chói lọi, cậu biết không?
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nhìn về phía vợ Uông Phong rồi hỏi:
- Đây là chị dâu à? Chào chị! nguồn
Vợ Uông Phong khá cao và khá thanh nhã, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Tốt, tôi cũng kính ngưỡng tên tuổi của cậu đã lâu, hơn nữa tôi cũng coi như có một nửa người ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Uông Phong ở bên cạnh đã nói:
- Cậu của vợ tôi là bí thư Hoàng ở Giang Nam, cô ấy nói cậu là học trò đắc ý nhất của bí thư Hoàng, rõ ràng không tầm thường. Vì vậy nhà tôi và nhà cậu cũng có chút quan hệ!
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn vội hỏi:
- Vậy, vậy là, tôi và anh vốn là bạn bè, nếu thế này chẳng phải quan hệ càng thêm gần sao?
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng cực kỳ cảm thán, nhà giàu không có bao nhiêu tình cảm, thân thích chỉ là chó má.
Khi ở Mỹ thì Uông Phong đánh phủ đầu công ty điện tử Mia, chẳng lẽ hắn không biết vị huynh đệ Hoàng Tử Ca kia cũng có quan hệ bà con sao? Lợi ích gia tộc mới là trụ cột vững chắc nhất, Uông Phong rõ ràng rất cứng trong phương diện này, có lẽ là hắn đã có kinh nghiệm.
Nhưng điều này đối với Trương Thanh Vân thì quá tàn khốc, hắn chỉ cần tưởng tượng có ngày mình bóp chết Biện Hoa và Ngải Gia thì giống như ác mộng, khó thể tiếp nhận.
- Uông đại ca, lúc này Giang Nam là trời thu mát mẻ, là thời tiết đẹp nhất, anh cũng đừng cố gắng thu hoạch đấy nhé.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút lơ lửng.
Uông Phong cau mày, hắn nghe rõ lời cảnh cáo của Trương Thanh Vân, không biết tại sao trong lòng có chút cảm giác không ổn. Lần trước hắn đàm phán không thành với Trương Thanh Vân ở Giang Nam mà thở phào một hơi, nhưng sau đó lại bị bí thư Nga đánh về hiện thực, chính hắn cũng thấy rõ Trương Thanh Vân lợi hại.
Tiểu tử Trương Thanh Vân này không phải kẻ lỗ mãng, khi cứng nhắc thì rất tàn khốc. Hôm nay vào ngày đại hỉ của Trương Thanh Vân mà lại nói lời cảnh cáo, điều này đã chứng minh Uông gia có hành động gì đó ở Giang Nam.
- Này, A Ti, sao nói chuyện lâu như vậy? Vào, vào thôi! Hôm nay không phải lúc nói chuyện phiếm, không thấy có rất nhiều khách sao?
Giọng nói của Triệu Truyền đột nhiên vang lên sau lưng Trương Thanh Vân, âm thanh rất khủng bố.
Uông Phong trừng mắt nhìn Triệu Truyền, vẻ mặt hắn cũng lập tức khôi phục lại như thường, hắn hì một tiếng rồi nói:
- Cậu tìm được em vợ tốt, tôi chúc mừng một chút cũng không được sao?
Uông Phong nói xong thì dắt theo vợ đến trước mặt Triệu Giai Ngọc cười nói:
- Hôm nay cô dâu quá đẹp, Ngọc Ngọc mặc áo cưới còn hơn cả tiên tử giáng trần.
Triệu Giai Ngọc đỏ mặt mà không lên tiếng, nàng kéo kéo tay Trương Thanh Vân rất vui vẻ. Uông Phong thấy không còn cơ hội ở lại nên bước qua cửa, nhưng tâm thần của hắn có chút mất tập trung rồi nhịn không được phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân.
Lúc này người còn lại cũng không còn nhiều lắm, Triệu Truyền thừa lúc rãnh rổi mà không tiếp tục quan tâm rồi đi đến bên cạnh hai người Trương Thanh Vân, hắn cười nói với Triệu Giai Ngọc:
- Ngọc Ngọc, hôm nay mệt chết anh rồi.
Triệu Giai Ngọc gật đầu nói:
- Em và Thanh Vân đúng là không mệt nhọc bằng anh.
Triệu Truyền nở nụ cười xấu hổ, trong mắt xuất hiện cái nhìn vui mừng hiếm thấy, hắn đột nhiên nói:
- Thanh Vân, vừa rồi tôi nghe cậu nói chuyện với Uông Phong, có phải người Uông gia gây phiền phức cho cậu ở Giang Nam không?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, đại ca cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh.
Triệu Truyền cau mày, Trương Thanh Vân nói rất hời hợt nhưng hắn cũng không thấy chỉ đơn giản là hiểu lầm, hắn nghe thấy rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân với Uông Phong lúc vừa rồi.
Triệu Truyền cảm thấy rất kinh ngạc, từ khi nào Trương Thanh Vân dũng mãnh như vậy? Dám cảnh cáo Uông Phong, vì nguyên nhân tập đoàn truyền thông Giang Nam nên Uông Phong có lực ảnh hưởng rất lớn đến thế lực họ Uông ở Giang Nam, Triệu Truyền biết rõ chuyện có thể làm Uông Phong kinh hoàng thì không phải là nhỏ.
Mà Triệu Truyền cảm thấy rất kỳ quái với thái độ của Uông Phong sau khi bị Trương Thanh Vân cảnh cáo, Uông Phong ngoài có chút mất tự nhiên thì chỉ cười cười, không còn phản ứng gì khác, điều này khác biệt hoàn toàn với Uông Phong ngày thường.
Triệu Truyền và Uông Phong có thể nó là anh em từ thuở nhỏ, tên kia cũng là người xoa mắt không có cát, nhưng Uông Phong sẽ nhịn đối với lời nói của Trương Thanh Vân sao? Triệu Truyền cảm thấy rất khó tin.
Điều này chỉ có một cách giải thích, đó chính là hai người đã giao thủ ở Giang Nam, hơn nữa chính Uông Phong là kẻ ăn quả đắng, nhưng như vậy cũng khó thể tưởng. Lúc này tương lai Trương Thanh Vân đang khá sáng, nhưng giỏi lắm cũng chỉ là một phó phòng tổ chức, có nhiều năng lượng lắm sao? Có năng lực vặn cổ tay Uông Phong à?
Triệu Truyền cảm thấy không tin nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.
Triệu Truyền nhịn không được phải nhìn qua Trương Thanh Vân, tiểu tử kia đang nhiệt tình đón khách giống như tên thanh niên vài năm trước. Nhưng Triệu Truyền cũng nhìn thấy sự trưởng thành, ung dung, lời nói đúng mực và mơ hồ có chút giả vờ rụt rè của Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt ngày càng xa lạ, hắn không nhìn ra tâm lý của Trương Thanh Vân, cũng không biết rõ thực lực của đối phương. Nếu là một người chống đối vài cho Uông Phong ăn quả đắng thì có thực lực kém được sao? Chẳng lẽ tiểu tử này đang xây dựng chọc trời ở Giang Nam? Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là suy đoán lung tung, Triệu Truyền không thể không thừa nhận mình chẳng biết hoàn toàn về đối phương.
Đúng lúc này thì bên trong có người gọi, Triệu Truyền mới chợt nhớ ra mình là tổng chỉ huy ngày hôm nay. Hắn vội vàng tiến vào cửa nhưng trong lòng đã loạn, không thể nhịn được phải suy xét về Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền bước đi đều cảm thấy tâm tình nặng trĩu, trong lòng đầy cảm giác thất lạc. Mình là anh em ruột với Triệu Giai Ngọc, nhưng Triệu Giai Ngọc gần gủi với con gái còn hơn mình.
Mà Trương Thanh Vân là mầm mống đầu tiên mà Triệu Truyền phát hiện ra ở Giang Nam, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều là những gì mà Triệu Truyền hắn đáng để kiêu ngạo. Triệu Giai Ngọc thông minh xinh đẹp, trước đây không lâu Triệu Truyền còn cho rằng tương lại của em gái sẽ bị cột chặt vào Triệu gia.
Mà Triệu Truyền cũng biết Trương Thanh Vân là người mà tương lai khó thể đong đếm, tất nhiên cũng là ngôi sao sáng chói của Triệu gia.
Nhưng sự thật tàn khốc, em gái vĩ đại, Trương Thanh Vân càng vĩ đại đã không còn thuộc về Triệu gia, bọn họ hình như đang có tâm tư cao xa hơn.
Càng làm cho Triệu Truyền cảm thấy thất lạc chính là hai người đã nên duyên vợ chồng, hai người kết hợp rõ ràng rất xấu đối với Triệu gia, đây cũng là nguyên nhân mâu thuẫn, tất cả đều đã chứng minh Triệu gia đã là công dã tràng.
Toàn thể người Triệu gia ở thủ đô, thậm chí cả những người có quan hệ chặt với Nhị thúc, Tứ thúc và các vị khác. Thực tế là tất cả các lãnh đạo và con cháu có quan hệ khăng khít với Triệu gia đều đến chung vui, trong đó có cả những phần rất ít mà Trương Thanh Vân quen biết, ví dụ như Quách Tuyết Phương Quách gia, Uông Phong Uông gia.
Danh tiếng của Trương Thanh Vân ở thủ đô là rất lớn, đặc biệt là nổi danh trong đám người cùng tuổi với Triệu Giai Ngọc. Mọi người đều biết Triệu Giai Ngọc Triệu gia theo Trương Thanh Vân bỏ trốn, lúc này Triệu gia lại thay mặt mời khách chúc mừng lễ cưới, có lẽ muốn hòa hoãn mối quan hệ.
Một người lăng nhục Triệu gia mà cuối cùng lại có kết qua hòa hợp viên mãn như vậy làm mọi người rất hứng thú, bọn họ rất muốn xem Trương Thanh Vân là thần thánh phương nào, vì vậy ngày hôm nay đến biệt thự Tảo Điền có rất nhiều người trẻ tuổi.
May mà có Triệu Giai Ngọc sắp xếp, nếu không Trương Thanh Vân cũng căn bản không có biện pháp nào để đón khách. Toàn bộ buổi chiều Trương Thanh Vân liên tục bắt tay nói cười mà miệng mồm tay chân đều mỏi nhừ, đại gia tộc ở thủ đô quả nhiên có tiếng vang rất lớn, đây chỉ là đãi khách ở nhà vợ sau khi làm lễ cưới mà thôi, nhưng khí thế lúc này còn vượt qua cả lễ cưới ở Ung Bình.
Chỗ đậu xe trong biệt thự không thể kham nổi, vì vậy mà xe lập tức xếp hàng dài ở đường lớn bên ngoài. Theo dự đoán sơ lược của Trương Thanh Vân thì số lượng xe hôm nay không ít hơn bảy trăm chiếc, may mà biệt thự của Triệu tướng quân có diện tích quá rộng, nếu không Triệu gia hôm nay sẽ chẳng chuẩn bị đầy đủ mà mất hết mặt mũi, khách đến quá đông vượt qua dự đoán.
Thật ra Triệu gia cũng cảm thấy rất kỳ quái vì tình cảnh hôm nay, Triệu Truyền làm tổng chỉ huy mà không ít lần phát ra những mệnh lệnh khẩn cấp, may mà lính cần vụ của Triệu gia có rất nhiều, nếu không đúng là quá mất mặt.
Triệu Truyền cẩn thận quan sát mà thấy rõ nguyên nhân vấn đề. Phần lớn khách đến đây hôm nay đều là người còn trẻ, nếu theo những gì đã suy tính thì ví dụ như Quách gia cũng chỉ đến hai người trưởng bối là cùng, nhưng hôm nay ba đời Quách đều đến. Con cháu của các gia tộc, danh nhân, các vị lãnh đạo trong thủ đô, chỉ cần là người còn trẻ thì căn bản đều tới, số chưa lập gia đình chiếm hơn phân nửa.
Triệu Truyền phát hiện ra đám người đến đây hầu như khi bắt tay với Trương Thanh Vân đều muốn nói cười vài câu, cố gắng kéo dài chút thời gian như người quen thuộc đã lâu. Hắn biết rõ thì ra đám khách đến đây hôm nay đều hưởng phúc từ con rể Triệu gia. Tiểu tử Trương Thanh Vân ôm em gái mình bỏ chạy làm đám thanh niên thủ đô coi như anh hùng, rất nhiều người đến đây chủ yếu là hướng về phía Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền đột nhiên cảm thấy tất cả may mắn đều dồn lên người tiểu tử Trương Thanh Vân, ôm mất em mình, lúc này Triệu gia còn phải muối mặt bước xuống làm nền, giúp con rể mở rộng các mối quan hệ. Triệu Truyền chợt cảm thấy tiền mất tật mang.
Triệu Truyền nhìn đám thanh niên hào hứng bừng bừng mà sinh ra xúc động muốn đánh cho tên Trương Thanh Vân kia một trận mới hả giận. Triệu Truyền càng bực bội chính là văn phòng quân ủy của chính mình cũng có vài người đi đến chúc mừng, phần lớn đều là trai gái chưa có gia đình.
Hôm nay Triệu gia có tiệc mừng, nếu lãnh đạo quân ủy muốn nể mặt thì phải chính thức đến đây, nhưng không ngờ lại cho thuộc hạ đến, điều này nói rõ địa vị của Triệu gia vào lúc này. Trong lòng Triệu Truyền cảm thấy ngứa như mèo cào nhưng lại chẳng dám tức giận, hắn cảm thấy mình sống hơn bốn mươi năm mà chưa từng uất ức như hôm nay.
Vợ chồng Uông Phong đến tương đối trễ nhưng phái đoàn rất đầy đủ, Uông Phong không thuộc quan trường nên dùng xem không kiêng kỵ, hắn chạy đến một chiếc Land Rover địa hình, chỉ cần nhìn qua là biết không phải người thường.
Hôm nay là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt vợ Uông Phong, vừa nhìn thấy nàng thì Trương Thanh Vân lập tức nghĩ đến tên Uông Triết không may vì hai mẹ con quá giống nhau. Uông Triết được mình đưa đến Giang Nam và nhét vào công ty Tiết Cao, cũng không quan tâm sống chết thế nào, Uông Phong cũng không nhắc đến, chẳng lẽ không ai quan tâm?
- Chào Uông đại ca!
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Uông Phong tháo kính râm rồi ngửa đầu cười một tiếng dài, hắn nói:
- Tiểu tử cậu hôm nay đã đủ đắc ý rồi chứ? Cậu có thể mở ra quan hệ, khơi thông dòng chảy. Lúc này trong thủ đô có rất nhiều thủ trưởng và lãnh đạo phàn nàn về vấn đề con cháu bây giờ quá đối kháng, cậu là tấm gương tiêu cực rất chói lọi, cậu biết không?
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nhìn về phía vợ Uông Phong rồi hỏi:
- Đây là chị dâu à? Chào chị! nguồn
Vợ Uông Phong khá cao và khá thanh nhã, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Tốt, tôi cũng kính ngưỡng tên tuổi của cậu đã lâu, hơn nữa tôi cũng coi như có một nửa người ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Uông Phong ở bên cạnh đã nói:
- Cậu của vợ tôi là bí thư Hoàng ở Giang Nam, cô ấy nói cậu là học trò đắc ý nhất của bí thư Hoàng, rõ ràng không tầm thường. Vì vậy nhà tôi và nhà cậu cũng có chút quan hệ!
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn vội hỏi:
- Vậy, vậy là, tôi và anh vốn là bạn bè, nếu thế này chẳng phải quan hệ càng thêm gần sao?
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng cực kỳ cảm thán, nhà giàu không có bao nhiêu tình cảm, thân thích chỉ là chó má.
Khi ở Mỹ thì Uông Phong đánh phủ đầu công ty điện tử Mia, chẳng lẽ hắn không biết vị huynh đệ Hoàng Tử Ca kia cũng có quan hệ bà con sao? Lợi ích gia tộc mới là trụ cột vững chắc nhất, Uông Phong rõ ràng rất cứng trong phương diện này, có lẽ là hắn đã có kinh nghiệm.
Nhưng điều này đối với Trương Thanh Vân thì quá tàn khốc, hắn chỉ cần tưởng tượng có ngày mình bóp chết Biện Hoa và Ngải Gia thì giống như ác mộng, khó thể tiếp nhận.
- Uông đại ca, lúc này Giang Nam là trời thu mát mẻ, là thời tiết đẹp nhất, anh cũng đừng cố gắng thu hoạch đấy nhé.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút lơ lửng.
Uông Phong cau mày, hắn nghe rõ lời cảnh cáo của Trương Thanh Vân, không biết tại sao trong lòng có chút cảm giác không ổn. Lần trước hắn đàm phán không thành với Trương Thanh Vân ở Giang Nam mà thở phào một hơi, nhưng sau đó lại bị bí thư Nga đánh về hiện thực, chính hắn cũng thấy rõ Trương Thanh Vân lợi hại.
Tiểu tử Trương Thanh Vân này không phải kẻ lỗ mãng, khi cứng nhắc thì rất tàn khốc. Hôm nay vào ngày đại hỉ của Trương Thanh Vân mà lại nói lời cảnh cáo, điều này đã chứng minh Uông gia có hành động gì đó ở Giang Nam.
- Này, A Ti, sao nói chuyện lâu như vậy? Vào, vào thôi! Hôm nay không phải lúc nói chuyện phiếm, không thấy có rất nhiều khách sao?
Giọng nói của Triệu Truyền đột nhiên vang lên sau lưng Trương Thanh Vân, âm thanh rất khủng bố.
Uông Phong trừng mắt nhìn Triệu Truyền, vẻ mặt hắn cũng lập tức khôi phục lại như thường, hắn hì một tiếng rồi nói:
- Cậu tìm được em vợ tốt, tôi chúc mừng một chút cũng không được sao?
Uông Phong nói xong thì dắt theo vợ đến trước mặt Triệu Giai Ngọc cười nói:
- Hôm nay cô dâu quá đẹp, Ngọc Ngọc mặc áo cưới còn hơn cả tiên tử giáng trần.
Triệu Giai Ngọc đỏ mặt mà không lên tiếng, nàng kéo kéo tay Trương Thanh Vân rất vui vẻ. Uông Phong thấy không còn cơ hội ở lại nên bước qua cửa, nhưng tâm thần của hắn có chút mất tập trung rồi nhịn không được phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân.
Lúc này người còn lại cũng không còn nhiều lắm, Triệu Truyền thừa lúc rãnh rổi mà không tiếp tục quan tâm rồi đi đến bên cạnh hai người Trương Thanh Vân, hắn cười nói với Triệu Giai Ngọc:
- Ngọc Ngọc, hôm nay mệt chết anh rồi.
Triệu Giai Ngọc gật đầu nói:
- Em và Thanh Vân đúng là không mệt nhọc bằng anh.
Triệu Truyền nở nụ cười xấu hổ, trong mắt xuất hiện cái nhìn vui mừng hiếm thấy, hắn đột nhiên nói:
- Thanh Vân, vừa rồi tôi nghe cậu nói chuyện với Uông Phong, có phải người Uông gia gây phiền phức cho cậu ở Giang Nam không?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, đại ca cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh.
Triệu Truyền cau mày, Trương Thanh Vân nói rất hời hợt nhưng hắn cũng không thấy chỉ đơn giản là hiểu lầm, hắn nghe thấy rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân với Uông Phong lúc vừa rồi.
Triệu Truyền cảm thấy rất kinh ngạc, từ khi nào Trương Thanh Vân dũng mãnh như vậy? Dám cảnh cáo Uông Phong, vì nguyên nhân tập đoàn truyền thông Giang Nam nên Uông Phong có lực ảnh hưởng rất lớn đến thế lực họ Uông ở Giang Nam, Triệu Truyền biết rõ chuyện có thể làm Uông Phong kinh hoàng thì không phải là nhỏ.
Mà Triệu Truyền cảm thấy rất kỳ quái với thái độ của Uông Phong sau khi bị Trương Thanh Vân cảnh cáo, Uông Phong ngoài có chút mất tự nhiên thì chỉ cười cười, không còn phản ứng gì khác, điều này khác biệt hoàn toàn với Uông Phong ngày thường.
Triệu Truyền và Uông Phong có thể nó là anh em từ thuở nhỏ, tên kia cũng là người xoa mắt không có cát, nhưng Uông Phong sẽ nhịn đối với lời nói của Trương Thanh Vân sao? Triệu Truyền cảm thấy rất khó tin.
Điều này chỉ có một cách giải thích, đó chính là hai người đã giao thủ ở Giang Nam, hơn nữa chính Uông Phong là kẻ ăn quả đắng, nhưng như vậy cũng khó thể tưởng. Lúc này tương lai Trương Thanh Vân đang khá sáng, nhưng giỏi lắm cũng chỉ là một phó phòng tổ chức, có nhiều năng lượng lắm sao? Có năng lực vặn cổ tay Uông Phong à?
Triệu Truyền cảm thấy không tin nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.
Triệu Truyền nhịn không được phải nhìn qua Trương Thanh Vân, tiểu tử kia đang nhiệt tình đón khách giống như tên thanh niên vài năm trước. Nhưng Triệu Truyền cũng nhìn thấy sự trưởng thành, ung dung, lời nói đúng mực và mơ hồ có chút giả vờ rụt rè của Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt ngày càng xa lạ, hắn không nhìn ra tâm lý của Trương Thanh Vân, cũng không biết rõ thực lực của đối phương. Nếu là một người chống đối vài cho Uông Phong ăn quả đắng thì có thực lực kém được sao? Chẳng lẽ tiểu tử này đang xây dựng chọc trời ở Giang Nam? Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là suy đoán lung tung, Triệu Truyền không thể không thừa nhận mình chẳng biết hoàn toàn về đối phương.
Đúng lúc này thì bên trong có người gọi, Triệu Truyền mới chợt nhớ ra mình là tổng chỉ huy ngày hôm nay. Hắn vội vàng tiến vào cửa nhưng trong lòng đã loạn, không thể nhịn được phải suy xét về Trương Thanh Vân.
Triệu Truyền bước đi đều cảm thấy tâm tình nặng trĩu, trong lòng đầy cảm giác thất lạc. Mình là anh em ruột với Triệu Giai Ngọc, nhưng Triệu Giai Ngọc gần gủi với con gái còn hơn mình.
Mà Trương Thanh Vân là mầm mống đầu tiên mà Triệu Truyền phát hiện ra ở Giang Nam, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều là những gì mà Triệu Truyền hắn đáng để kiêu ngạo. Triệu Giai Ngọc thông minh xinh đẹp, trước đây không lâu Triệu Truyền còn cho rằng tương lại của em gái sẽ bị cột chặt vào Triệu gia.
Mà Triệu Truyền cũng biết Trương Thanh Vân là người mà tương lai khó thể đong đếm, tất nhiên cũng là ngôi sao sáng chói của Triệu gia.
Nhưng sự thật tàn khốc, em gái vĩ đại, Trương Thanh Vân càng vĩ đại đã không còn thuộc về Triệu gia, bọn họ hình như đang có tâm tư cao xa hơn.
Càng làm cho Triệu Truyền cảm thấy thất lạc chính là hai người đã nên duyên vợ chồng, hai người kết hợp rõ ràng rất xấu đối với Triệu gia, đây cũng là nguyên nhân mâu thuẫn, tất cả đều đã chứng minh Triệu gia đã là công dã tràng.