Nhà số bốn trong khu nhà số 1 tỉnh ủy, tất cả những ngôi nhà của bí thư tỉnh ủy đều có những tấm màn cửa sổ màu xanh, từ xa nhìn lại giống như bùng lên những luồng sáng xanh biếc. Hơn nữa những luồng sáng này lại hòa cùng màu sơn tường, ánh sáng chiếu lên cành cây ngọn cỏ làm người ta cảm thấy có chút quỷ dị...
Lúc này Nga Tường Hồng đang ngồi trên ghế sa lông, gần đây bệnh đau lưng của lão lại tái phát, lão hạ ghế xuống rất thấp mà nằm ngửa lên nhìn trần nhà.
Tư thế này của Nga Tường Hồng làm cho Nghiêm Tụng Tuấn ngồi ở phía trước sinh ra áp lực rất lớn, vì Nghiêm Tụng Tuấn không nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của bí thư, chỉ có thể nghe giọng điệu tràn đầy khẩu âm Giang Bắc của bí thư mà đối thoại.
Nghiêm Tụng Tuấn nói câu nào thì một lúc lâu sau Nga Tường Hồng còn chưa trả lời, nếu dựa theo tiếng hít thở thì Nghiêm Tụng Tuấn đã nhiều lần nghĩ rằng bí thư đã ngủ.
Nhưng mỗi khi Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ đến điều này thì Nga Tường Hồng lại mở miệng, mỗi lần đều khiến cho lão trở tay không kịp, trong lòng rất bối rối.
- Anh nói đều là sự thật sao? Khâu Hâm không có vấn đề gì à?
Giọng nói bay bổng của Nga Tường Hồng lại vang lên.
Lần này Nghiêm Tụng Tuấn đã chuẩn bị đầy đủ, lão nghiêm mặt nói:
- Tiểu Khâu đã đến Thành Đô, vì tránh hiềm nghi nên cậu ấy không đến gặp mặt anh. Cậu ấy muốn tôi nói với anh chuyện Vũ Lăng đã làm rất tốt, không có bất kỳ vấn đề gì.
- Cậu ấy không sợ ủy ban kỷ luật điều tra, cũng không sợ Trương Thanh Vân túm được tóc, cậu ấy có thể bảo đảm kiểm tra không ra được chứng cứ. Ngược lại Trương Thanh Vân lần này thấy mình tiết lộ tin tức bị vạch mặt, hắn muốn kéo Tiểu Khâu xuống, đây là giấu đầu lòi đuôi. Tiểu tử này năm lần bảy lượt nói lời bịa đặt, hơn nữa chuyện ở Giang Nam lần này là Trương Thanh Vân hắn tự làm tự chịu, tôi cho rằng cần phải xử lý nghiêm túc...
Nghiêm Tụng Tuấn dùng giọng lưu loát nói, lão càng nói càng kích động.
Nghiêm Tụng Tuấn biết lần này Khâu Hâm làm việc không kỹ càng, không ngờ hôm nay khi gặp mặt thì bộ dạng Khâu Hâm rất tốt, hắn vỗ ngực đảm bảo không có vấn đề, vì vậy mà Nghiêm Tụng Tuấn không thể không bận tâm.
Điều này làm cho Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất phấn chấn, vì vậy cũng không cần quan tâm vấn đề bí thư Nga Tường Hồng không được thoải mái, lão đi xuyên đêm đến báo cáo và xin chỉ thị, hy vọng bí thư có thể chủ trì.
Nghiêm Tụng Tuấn muốn Trương Thanh Vân tránh cũng không được, cần phải đẩy tiểu tử này xuống hố phân. Hì hì, nếu như vậy thì ngày tốt của Trương Thanh Vân kia sẽ chấm dứt, có thể mất chức, ngôi sao mới trên chính đàn Giang Nam sẽ mất đi ánh sáng, sau này sẽ không thể vùng lên...
Một lúc lâu sau Nga Tường Hồng cũng không nói lời nào, Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy trong lòng lo lắng bất an. Thật ra bí thư Nga có tính tình nguội lạnh, trước kia Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất dễ thích ứng nhưng bây giờ thì ngược lại.
- Anh tin Tiểu Khâu không có vấn đề gì sao?
Nga Tường Hồng cuối cùng cũng mở miệng nói.
- À...
Nghiêm Tụng Tuấn chợt ngẩn ngơ, lão không dám nói tiếp. Khâu Hâm tất nhiên có vấn đề, điều này trong lòng lão biết rất rõ, nhưng lão thấy Khâu Hâm nói đã nắm chắc không có gì xảy ra nên tin tưởng đối phương đã giải quyết tốt hậu quả, bí thư hỏi lời này có ý gì?
Nghiêm Tụng Tuấn vừa nghĩ đến đây thì muốn mở miệng, Nga Tường Hồng lại nói:
- Gần đây trưởng phòng Trương đang làm gì?
- Gần đây Trương Thanh Vân đóng cửa ở nhà, hầu như đều ở ru rú trong nhà, cũng tham gia hội nghị ở phòng tổ chức nhưng tần suất là không nhiều!
Nghiêm Tụng Tuấn cung kính nói.
- Ừ!
Nga Tường Hồng ừ một tiếng, lão duỗi tay phải dùng ngón tay gõ lên mặt ghế rất có tiết tấu, sau đó lại trầm tư.
- Có vài chuyện anh nên hiểu!
Một lúc lâu sau Nga Tường Hồng chợt mở miệng nói, lão muốn ngồi thẳng người dậy, phần lưng truyền đến cơn đau làm lão hít vào một hơi thật sâu. Nghiêm Tụng Tuấn vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Nga Tường Hồng dùng tay vỗ lưng, sau đó lão nâng chiếc ghế lên cao rồi chậm rãi dựa lưng nói:
- Thứ nhất là vấn đề của Tiểu Khâu lần này là không nhỏ, đây là sự thật, không nên nghe theo lời nó. Thứ hai là người để lộ tin tức lần này không phải là Trương Thanh Vân, rất có thể lúc đi chúc thọ tôi đã đề cập qua với Tiểu Khâu và nó đã để bụng.
- Cho nên căn cứ vào hai điều này có thể nói các anh đang cố ý kéo chuyện này lên người Trương Thanh Vân, cố gắng hãm hại cán bộ cao cấp, anh cho rằng chuyện lần này có khả năng sao?
Nghiêm Tụng Tuấn chợt sững sờ, lão liếm cặp môi khô héo mà không dám đáp lời, dần dần trên trán cũng vã mồ hôi lạnh. Góc nhìn của bí thư quả nhiên không giống với người thường, lão cũng không chú ý đến những vấn đề rườm rà mà trực tiếp nói ra điểm quan trọng.
Điều này làm Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy không kịp trở tay. Khi Nga Tường Hồng nói như vậy thì lão cũng thấy có chút hoang đường, vu cáo phó phòng tổ chức, nghĩ lại cũng thấy khó tưởng, nếu xảy ra vấn đề thì sự việc sẽ là rất lớn.
- Bí thư, nhưng Tiểu Khâu nói Trương Thanh Vân nhất định có vấn đề, nói không chừng vụ việc Phương Tiểu Nam trốn đi có liên quan đến vấn đề người này tiết lộ tin tức, sao anh có thể đổ hết tội cho người của mình?
Nghiêm Tụng Tuấn nói, lão suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng vẫn cảm thấy khó bỏ qua, vẫn cố gắng gượng. tại
- Khụ, khụ!
Nga Tường Hồng đột nhiên ho khan, lão đứng lên chuẩn bị cầm ly trà nhưng rõ ràng là không thể. Nghiêm Tụng Tuấn tiến lên lại bị Nga Tường Hồng cản lại.
Nga Tường Hồng dùng tất cả sức lực mới ngồi thẳng người, lão chậm rãi đứng lên đi đến thùng rác nhổ ra vài ngụm nước miếng. Nghiêm Tụng Tuấn định đứng dậy giúp đỡ thì Nga Tường Hồng đã nói với vẻ mặt khó chịu:
- Trẻ tuổi không học đi đường thẳng, muốn dùng những thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với người khác, Tiểu Khâu đã làm anh thất vọng rồi.
Nga Tường Hồng chợt xoay người nói với Nghiêm Tụng Tuấn:
- Anh Nghiêm, tiến thối tiến thối, không nên chỉ muốn tiến, anh vừa lui thì tâm thần đã rối loạn, vì vậy có thể nói con đường làm quan của anh những năm vưa qua quá thuận lợi.
Nghiêm Tụng Tuấn chợt ủ rủ cúi đầu, lão đỏ mặt không dám nhìn bí thư Nga. Lời nói của Nga Tường Hồng giống như dùng roi quất lên mặt làm Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt nóng hôi hổi, hận không thể tìm lỗ nào dưới đất để chui xuống.
Khi tỉnh táo trở lại thì Nghiêm Tụng Tuấn suy xét lại cẩn thận, lão cảm thấy mình quá cố chấp, vì ghét Trương Thanh Vân mà thật lòng muốn nghĩ cách đối phó. Nhưng lúc này lão bị bí thư Nga mắng cho một trận, con người đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Dù mọi chuyện là thế nào thì Nghiêm Tụng Tuấn cũng là lão quan trường, lão cũng hiểu rõ tâm tính của mình. Đây là một tín hiệu quá nguy hiểm, nếu sai một bước thì sau này sẽ lập tức trở thành thiêu thân.
- Chuyện Tiểu Khâu anh không cần xen vào, để tự nó làm mọi chuyện ầm ĩ lên. Chúng ta chỉ cần xử lý tốt chuyện của mình là được, ngày mai tôi sẽ chủ động làm kiểm điểm với bí thư trong hội nghị thường ủy, mọi chuyện thật ra là tôi vô tình làm trái kỷ luật.
Nga Tường Hồng nói.
- Bí thư...Anh không nên...
Nghiêm Tụng Tuấn quá sợ hãi, lão vội vàng đứng lên nói.
- Sao?
Nga Tường Hồng nhướng mày, lão dùng giọng mất hứng hừ một tiếng rồi nói:
- Chuyện đã xảy ra, trách nhiệm phải có người gánh chịu, chỉ có những người ngu xuẩn mới dùng đá tự đập chân mình, buồn cười là chính mình còn cho rằng đắc kế. Anh phải nhớ kỹ, nếu trên thế giới này không có người dám đảm nhận trách nhiệm thì hậu quả vĩnh viễn là khó lường.
Nga Tường Hồng khoát tay nói:
- Anh về đi, trời đã tối, anh cẩn thận suy nghĩ lại, cẩn thận xem xét, ông trời sẽ không cho một người quá nhiều cơ hội.
Nga Tường Hồng đi vào nhà, vẻ mặt Nghiêm Tụng Tuấn rất khó nhìn, tâm tình rất trầm trọng. Một luồng gió thổi đến làm lão nhảy mũi, trời Giang Nam đã dần trở lạnh.
Nghiêm Tụng Tuấn không tiếp tục nói lời nào mà xuống lấy xe quay về, trong đầu có hàng loạt suy nghĩ.
Vừa rồi bị gió lạnh thổi qua thì Nghiêm Tụng Tuấn đã thanh tỉnh lên rất nhiều, lão cẩn thận xem xét cục diện trước mắt mà thấy quá phức tạp, mà Trương Thanh Vân cũng chỉ là một con tép nhỏ trong số đó.
Lần này Khâu Hâm làm lớn chuyện thì sau lưng chắc có kẻ thúc đẩy, đám này mới thật sự là sài lang. Bí thư Nga là người nhìn xa trông rộng, lão thấy được điều này, biết rõ nếu tiếp tục đặt nặng vấn đề lên người Trương Thanh Vân thì làm người khác chui vào chỗ trống, hậu quả không thể tưởng.
Tất nhiên Nga Tường Hồng cho rằng Trương Thanh Vân có bài tẩy trong tay, bài này có lẽ là trí mạng, nếu không làm gì được Trương Thanh Vân thì Uông gia sẽ bị người ta kéo ra làm bước đệm.
Nghiêm Tụng Tuấn không biết phán đoán của bí thư Nga căn cứ vào điều gì, nhưng lúc này lão cho rằng phương pháp của bí thư Nga rất chính xác. Vì Uông gia ở Giang Nam không thể bước vào vực thẳm, dù Trương Thanh Vân lật bài và không làm được gì thì Uông gia cũng sa chân vào vũng lầy danh tiếng.
Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ đến đây mà trong lòng đặc biệt hối hận, lão rất ảo não. Sao mình lại bị ma xui quỷ ám mà nghe theo lời gièm pha của Khâu Hâm, sao lại phạm vào điều kiêng kỵ tố cáo Trương Thanh Vân? Bí thư Nga nói mình tự dùng đá đập vào chân, điều này rất chính xác.
Bí thư Nga là người rất có uy vọng, lão chủ động nhận sai lầm thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không nhất định làm gì, nhưng sau này lực ảnh hưởng sẽ giảm thấp. Đúng là sai lầm quá lớn, Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy mình có lỗi quá lớn.
Một lúc lâu sau Nghiêm Tụng Tuấn lấy điện thoại định gọi cho Khâu Hâm, lão nghĩ lại rồi vứt bỏ ý nghĩ, hơn nữa cũng xóa số Khâu Hâm ra khỏi máy.
Khâu công tử này quá nguy hiểm, Nghiêm Tụng Tuấn lão vừa tiếp xúc đã bị kéo lên đường chết, sau này không nên tiếp xúc thì hay hơn.
Sau khi miên man suy nghĩ thì Nghiêm Tụng Tuấn lại nghĩ đến Trương Thanh Vân, vừa rồi câu nói của bí thư Nga vẫn còn vang lên bên tai:
- Trưởng phòng Trương là người còn trẻ, chưa nói đến những vấn đề khác, người ta có định lực như vậy thì anh cũng quá xem thường.
Định lực, Nghiêm Tụng Tuấn nở nụ cười tự giễu cợt, lão lắc đầu. Người trong vòng luẩn quẩn thì không hiểu rõ, nhưng lúc này khi đã ra ngoài thì lão lại hiểu ra, Trương Thanh Vân quá bình thản, sau khi Khâu Hâm trồi lên mặt nước thì nửa tháng đối phương không có bất kỳ hành động gì, mỗi ngày đều đóng cửa không?
Nghiêm Tụng Tuấn cho rằng có hai khả năng, thứ nhất là trên tay Trương Thanh Vân có bài tẩy, đối phương không vội. Thứ hai, Trương Thanh Vân là ông cụ non, hắn đã nhìn thấu thế cục nên rất vững vàng.
Nghiêm Tụng Tuấn hy vọng vào tình huống thứ nhất, như vậy chứng tỏ Trương Thanh Vân không chỉ cao hơn Khâu Hâm một bậc. Nếu là vấn đề thứ hai thì Trương Thanh Vân có ánh mắt quá thâm độc, nhìn vấn đề quá sâu, quá đáng sợ, nếu có thời gian thì tương lai khó lường.
Lúc này Nga Tường Hồng đang ngồi trên ghế sa lông, gần đây bệnh đau lưng của lão lại tái phát, lão hạ ghế xuống rất thấp mà nằm ngửa lên nhìn trần nhà.
Tư thế này của Nga Tường Hồng làm cho Nghiêm Tụng Tuấn ngồi ở phía trước sinh ra áp lực rất lớn, vì Nghiêm Tụng Tuấn không nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của bí thư, chỉ có thể nghe giọng điệu tràn đầy khẩu âm Giang Bắc của bí thư mà đối thoại.
Nghiêm Tụng Tuấn nói câu nào thì một lúc lâu sau Nga Tường Hồng còn chưa trả lời, nếu dựa theo tiếng hít thở thì Nghiêm Tụng Tuấn đã nhiều lần nghĩ rằng bí thư đã ngủ.
Nhưng mỗi khi Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ đến điều này thì Nga Tường Hồng lại mở miệng, mỗi lần đều khiến cho lão trở tay không kịp, trong lòng rất bối rối.
- Anh nói đều là sự thật sao? Khâu Hâm không có vấn đề gì à?
Giọng nói bay bổng của Nga Tường Hồng lại vang lên.
Lần này Nghiêm Tụng Tuấn đã chuẩn bị đầy đủ, lão nghiêm mặt nói:
- Tiểu Khâu đã đến Thành Đô, vì tránh hiềm nghi nên cậu ấy không đến gặp mặt anh. Cậu ấy muốn tôi nói với anh chuyện Vũ Lăng đã làm rất tốt, không có bất kỳ vấn đề gì.
- Cậu ấy không sợ ủy ban kỷ luật điều tra, cũng không sợ Trương Thanh Vân túm được tóc, cậu ấy có thể bảo đảm kiểm tra không ra được chứng cứ. Ngược lại Trương Thanh Vân lần này thấy mình tiết lộ tin tức bị vạch mặt, hắn muốn kéo Tiểu Khâu xuống, đây là giấu đầu lòi đuôi. Tiểu tử này năm lần bảy lượt nói lời bịa đặt, hơn nữa chuyện ở Giang Nam lần này là Trương Thanh Vân hắn tự làm tự chịu, tôi cho rằng cần phải xử lý nghiêm túc...
Nghiêm Tụng Tuấn dùng giọng lưu loát nói, lão càng nói càng kích động.
Nghiêm Tụng Tuấn biết lần này Khâu Hâm làm việc không kỹ càng, không ngờ hôm nay khi gặp mặt thì bộ dạng Khâu Hâm rất tốt, hắn vỗ ngực đảm bảo không có vấn đề, vì vậy mà Nghiêm Tụng Tuấn không thể không bận tâm.
Điều này làm cho Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất phấn chấn, vì vậy cũng không cần quan tâm vấn đề bí thư Nga Tường Hồng không được thoải mái, lão đi xuyên đêm đến báo cáo và xin chỉ thị, hy vọng bí thư có thể chủ trì.
Nghiêm Tụng Tuấn muốn Trương Thanh Vân tránh cũng không được, cần phải đẩy tiểu tử này xuống hố phân. Hì hì, nếu như vậy thì ngày tốt của Trương Thanh Vân kia sẽ chấm dứt, có thể mất chức, ngôi sao mới trên chính đàn Giang Nam sẽ mất đi ánh sáng, sau này sẽ không thể vùng lên...
Một lúc lâu sau Nga Tường Hồng cũng không nói lời nào, Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy trong lòng lo lắng bất an. Thật ra bí thư Nga có tính tình nguội lạnh, trước kia Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất dễ thích ứng nhưng bây giờ thì ngược lại.
- Anh tin Tiểu Khâu không có vấn đề gì sao?
Nga Tường Hồng cuối cùng cũng mở miệng nói.
- À...
Nghiêm Tụng Tuấn chợt ngẩn ngơ, lão không dám nói tiếp. Khâu Hâm tất nhiên có vấn đề, điều này trong lòng lão biết rất rõ, nhưng lão thấy Khâu Hâm nói đã nắm chắc không có gì xảy ra nên tin tưởng đối phương đã giải quyết tốt hậu quả, bí thư hỏi lời này có ý gì?
Nghiêm Tụng Tuấn vừa nghĩ đến đây thì muốn mở miệng, Nga Tường Hồng lại nói:
- Gần đây trưởng phòng Trương đang làm gì?
- Gần đây Trương Thanh Vân đóng cửa ở nhà, hầu như đều ở ru rú trong nhà, cũng tham gia hội nghị ở phòng tổ chức nhưng tần suất là không nhiều!
Nghiêm Tụng Tuấn cung kính nói.
- Ừ!
Nga Tường Hồng ừ một tiếng, lão duỗi tay phải dùng ngón tay gõ lên mặt ghế rất có tiết tấu, sau đó lại trầm tư.
- Có vài chuyện anh nên hiểu!
Một lúc lâu sau Nga Tường Hồng chợt mở miệng nói, lão muốn ngồi thẳng người dậy, phần lưng truyền đến cơn đau làm lão hít vào một hơi thật sâu. Nghiêm Tụng Tuấn vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Nga Tường Hồng dùng tay vỗ lưng, sau đó lão nâng chiếc ghế lên cao rồi chậm rãi dựa lưng nói:
- Thứ nhất là vấn đề của Tiểu Khâu lần này là không nhỏ, đây là sự thật, không nên nghe theo lời nó. Thứ hai là người để lộ tin tức lần này không phải là Trương Thanh Vân, rất có thể lúc đi chúc thọ tôi đã đề cập qua với Tiểu Khâu và nó đã để bụng.
- Cho nên căn cứ vào hai điều này có thể nói các anh đang cố ý kéo chuyện này lên người Trương Thanh Vân, cố gắng hãm hại cán bộ cao cấp, anh cho rằng chuyện lần này có khả năng sao?
Nghiêm Tụng Tuấn chợt sững sờ, lão liếm cặp môi khô héo mà không dám đáp lời, dần dần trên trán cũng vã mồ hôi lạnh. Góc nhìn của bí thư quả nhiên không giống với người thường, lão cũng không chú ý đến những vấn đề rườm rà mà trực tiếp nói ra điểm quan trọng.
Điều này làm Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy không kịp trở tay. Khi Nga Tường Hồng nói như vậy thì lão cũng thấy có chút hoang đường, vu cáo phó phòng tổ chức, nghĩ lại cũng thấy khó tưởng, nếu xảy ra vấn đề thì sự việc sẽ là rất lớn.
- Bí thư, nhưng Tiểu Khâu nói Trương Thanh Vân nhất định có vấn đề, nói không chừng vụ việc Phương Tiểu Nam trốn đi có liên quan đến vấn đề người này tiết lộ tin tức, sao anh có thể đổ hết tội cho người của mình?
Nghiêm Tụng Tuấn nói, lão suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng vẫn cảm thấy khó bỏ qua, vẫn cố gắng gượng. tại
- Khụ, khụ!
Nga Tường Hồng đột nhiên ho khan, lão đứng lên chuẩn bị cầm ly trà nhưng rõ ràng là không thể. Nghiêm Tụng Tuấn tiến lên lại bị Nga Tường Hồng cản lại.
Nga Tường Hồng dùng tất cả sức lực mới ngồi thẳng người, lão chậm rãi đứng lên đi đến thùng rác nhổ ra vài ngụm nước miếng. Nghiêm Tụng Tuấn định đứng dậy giúp đỡ thì Nga Tường Hồng đã nói với vẻ mặt khó chịu:
- Trẻ tuổi không học đi đường thẳng, muốn dùng những thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với người khác, Tiểu Khâu đã làm anh thất vọng rồi.
Nga Tường Hồng chợt xoay người nói với Nghiêm Tụng Tuấn:
- Anh Nghiêm, tiến thối tiến thối, không nên chỉ muốn tiến, anh vừa lui thì tâm thần đã rối loạn, vì vậy có thể nói con đường làm quan của anh những năm vưa qua quá thuận lợi.
Nghiêm Tụng Tuấn chợt ủ rủ cúi đầu, lão đỏ mặt không dám nhìn bí thư Nga. Lời nói của Nga Tường Hồng giống như dùng roi quất lên mặt làm Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt nóng hôi hổi, hận không thể tìm lỗ nào dưới đất để chui xuống.
Khi tỉnh táo trở lại thì Nghiêm Tụng Tuấn suy xét lại cẩn thận, lão cảm thấy mình quá cố chấp, vì ghét Trương Thanh Vân mà thật lòng muốn nghĩ cách đối phó. Nhưng lúc này lão bị bí thư Nga mắng cho một trận, con người đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Dù mọi chuyện là thế nào thì Nghiêm Tụng Tuấn cũng là lão quan trường, lão cũng hiểu rõ tâm tính của mình. Đây là một tín hiệu quá nguy hiểm, nếu sai một bước thì sau này sẽ lập tức trở thành thiêu thân.
- Chuyện Tiểu Khâu anh không cần xen vào, để tự nó làm mọi chuyện ầm ĩ lên. Chúng ta chỉ cần xử lý tốt chuyện của mình là được, ngày mai tôi sẽ chủ động làm kiểm điểm với bí thư trong hội nghị thường ủy, mọi chuyện thật ra là tôi vô tình làm trái kỷ luật.
Nga Tường Hồng nói.
- Bí thư...Anh không nên...
Nghiêm Tụng Tuấn quá sợ hãi, lão vội vàng đứng lên nói.
- Sao?
Nga Tường Hồng nhướng mày, lão dùng giọng mất hứng hừ một tiếng rồi nói:
- Chuyện đã xảy ra, trách nhiệm phải có người gánh chịu, chỉ có những người ngu xuẩn mới dùng đá tự đập chân mình, buồn cười là chính mình còn cho rằng đắc kế. Anh phải nhớ kỹ, nếu trên thế giới này không có người dám đảm nhận trách nhiệm thì hậu quả vĩnh viễn là khó lường.
Nga Tường Hồng khoát tay nói:
- Anh về đi, trời đã tối, anh cẩn thận suy nghĩ lại, cẩn thận xem xét, ông trời sẽ không cho một người quá nhiều cơ hội.
Nga Tường Hồng đi vào nhà, vẻ mặt Nghiêm Tụng Tuấn rất khó nhìn, tâm tình rất trầm trọng. Một luồng gió thổi đến làm lão nhảy mũi, trời Giang Nam đã dần trở lạnh.
Nghiêm Tụng Tuấn không tiếp tục nói lời nào mà xuống lấy xe quay về, trong đầu có hàng loạt suy nghĩ.
Vừa rồi bị gió lạnh thổi qua thì Nghiêm Tụng Tuấn đã thanh tỉnh lên rất nhiều, lão cẩn thận xem xét cục diện trước mắt mà thấy quá phức tạp, mà Trương Thanh Vân cũng chỉ là một con tép nhỏ trong số đó.
Lần này Khâu Hâm làm lớn chuyện thì sau lưng chắc có kẻ thúc đẩy, đám này mới thật sự là sài lang. Bí thư Nga là người nhìn xa trông rộng, lão thấy được điều này, biết rõ nếu tiếp tục đặt nặng vấn đề lên người Trương Thanh Vân thì làm người khác chui vào chỗ trống, hậu quả không thể tưởng.
Tất nhiên Nga Tường Hồng cho rằng Trương Thanh Vân có bài tẩy trong tay, bài này có lẽ là trí mạng, nếu không làm gì được Trương Thanh Vân thì Uông gia sẽ bị người ta kéo ra làm bước đệm.
Nghiêm Tụng Tuấn không biết phán đoán của bí thư Nga căn cứ vào điều gì, nhưng lúc này lão cho rằng phương pháp của bí thư Nga rất chính xác. Vì Uông gia ở Giang Nam không thể bước vào vực thẳm, dù Trương Thanh Vân lật bài và không làm được gì thì Uông gia cũng sa chân vào vũng lầy danh tiếng.
Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ đến đây mà trong lòng đặc biệt hối hận, lão rất ảo não. Sao mình lại bị ma xui quỷ ám mà nghe theo lời gièm pha của Khâu Hâm, sao lại phạm vào điều kiêng kỵ tố cáo Trương Thanh Vân? Bí thư Nga nói mình tự dùng đá đập vào chân, điều này rất chính xác.
Bí thư Nga là người rất có uy vọng, lão chủ động nhận sai lầm thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không nhất định làm gì, nhưng sau này lực ảnh hưởng sẽ giảm thấp. Đúng là sai lầm quá lớn, Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy mình có lỗi quá lớn.
Một lúc lâu sau Nghiêm Tụng Tuấn lấy điện thoại định gọi cho Khâu Hâm, lão nghĩ lại rồi vứt bỏ ý nghĩ, hơn nữa cũng xóa số Khâu Hâm ra khỏi máy.
Khâu công tử này quá nguy hiểm, Nghiêm Tụng Tuấn lão vừa tiếp xúc đã bị kéo lên đường chết, sau này không nên tiếp xúc thì hay hơn.
Sau khi miên man suy nghĩ thì Nghiêm Tụng Tuấn lại nghĩ đến Trương Thanh Vân, vừa rồi câu nói của bí thư Nga vẫn còn vang lên bên tai:
- Trưởng phòng Trương là người còn trẻ, chưa nói đến những vấn đề khác, người ta có định lực như vậy thì anh cũng quá xem thường.
Định lực, Nghiêm Tụng Tuấn nở nụ cười tự giễu cợt, lão lắc đầu. Người trong vòng luẩn quẩn thì không hiểu rõ, nhưng lúc này khi đã ra ngoài thì lão lại hiểu ra, Trương Thanh Vân quá bình thản, sau khi Khâu Hâm trồi lên mặt nước thì nửa tháng đối phương không có bất kỳ hành động gì, mỗi ngày đều đóng cửa không?
Nghiêm Tụng Tuấn cho rằng có hai khả năng, thứ nhất là trên tay Trương Thanh Vân có bài tẩy, đối phương không vội. Thứ hai, Trương Thanh Vân là ông cụ non, hắn đã nhìn thấu thế cục nên rất vững vàng.
Nghiêm Tụng Tuấn hy vọng vào tình huống thứ nhất, như vậy chứng tỏ Trương Thanh Vân không chỉ cao hơn Khâu Hâm một bậc. Nếu là vấn đề thứ hai thì Trương Thanh Vân có ánh mắt quá thâm độc, nhìn vấn đề quá sâu, quá đáng sợ, nếu có thời gian thì tương lai khó lường.