Dựa theo vấn đề cải cách thể chế cán bộ, dựa theo thống kê của trung ương thì yêu cầu Giang Nam, Giang Bắc và Chước Tây làm nơi thí điểm, điều này căn bản là không có gì. Nhưng đối với Giang Nam thì vấn đề cải cách lại khá nặng, không những là xí nghiệp nhà nước mà còn có cả chứng khoán.
Lúc này vấn đề đã đến, vấn đề các công ty chứng khoán đều do phòng đầu tư quản lý, phòng tổ chức phải đưa ra những lời đề nghị để hỗ trợ các ban ngành khác. Nhưng vấn đề này cũng không ăn nhập gì, bình thường vấn đề chứng khoán sẽ được đề cử công tác, vì vậy phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng.
Nhưng chế độ cải cách lúc này hoàn toàn không giống như năm xưa, vì cải cách là phải thay đổi sự thiếu hụt trong quy chế quản lý cán bộ cố hữu, có thể sẽ thông qua các phương pháp như bầu cử, tranh cử thì cán bộ mới được bổ nhiệm. Phòng tổ chức nếu ở vào trung tâm cải cách vấn đề chứng khoán sẽ là nhân vật rất đáng xấu hổ.
Trương Thanh Vân nhìn văn kiện của cục tổ chức trung ương mà hai hàng lông mày vo thành một khối, hắn nói:
- Tôi cũng không biết rõ ràng, vì sao trung ương không chọn ngành sản xuất làm nơi thí điểm? Không phải chọn khu vực hành chính làm nơi thí điểm? Đây không phải muốn gây ra khó khăn trong công tác của chúng ta sao?
Lưu Tiến hì một tiếng, hắn nói:
- Cải cách gì mà chẳng có khó khăn, đất nước chúng ta có truyền thống cố chấp, muốn sửa thì khó. Nếu chọn cải cách ở ban ngành sản xuất thì cũng không có khó khăn sao? Vì vậy có nói cũng vô dụng. Hội nghị chiều nay chúng ta sẽ cùng thương lượng để học tập văn kiện, sau đó sáng hôm sau thì học tập theo truyền hình trực tiếp của trung ương, hội nghị chuyên đề. Cậu, tôi và tất cả nhân viên tương quan ở ban số bốn phải tham gia, cậu cũng phải chuẩn bị bản thảo để lên tiếng trong hội nghị, cậu hiểu chưa?
Trương Thanh Vân cắn môi, hắn gật đầu. Lưu Tiến thấy Trương Thanh Vân vẫn còn chút nghi hoặc thì nhân tiện nói:
- Công tác này cậu phải nắm, nếu chính thức hoạt động thì phải là đầu năm sau, đến lúc đó trên bộ sẽ phái xuống vài cán bộ phụ trách điều chỉnh, cậu chỉ chuyên trách vấn đề công tác ở ban số bốn thôi.
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác lo lắng, chuyên môn phụ trách ban số bốn, đây không phải đang gọt bớt quyền lực à? Tuy nghĩ vậy nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Tiến rồi nói:
- Công tác quan trọng như vậy chúng ta có thể phụ trách được, chẳng lẽ trong tỉnh cũng coi trọng đến mức cao độ sao?
- Điều này là đương nhiên, tỉnh ủy Giang Nam đã quyết định thành lập tổ lãnh đạo cải cách xí nghiệp nhà nước, người nắm ấn soái tổ trưởng chính là bí thư Nga, tôi đảm nhiệm chức phó tổ trưởng.
- Cậu, phó phòng Trần và các lãnh đạo phòng quản lý khác đều là tổ viên, đồng thời lãnh đạo còn muốn thành lập văn phòng, cậu toàn quyền phụ trách công tác văn phòng.
Lưu Tiến nói.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm kinh hoàng, trong lòng biết động tĩnh lần này quá lớn, hắn không ngờ tỉnh ủy lại thành lập tổ chuyên môn rồi phân công cho bí thư quản lý kinh tế xuống nắm quyền, xem ra lãnh đạo tỉnh đã suy xét tất cả các mặt đặc thù của xí nghiệp nhà nước.
Xí nghiệp và cơ quan nhà nước có sự khác biệt quá lớn, xí nghiệp lúc nào cũng phải đối mặt với thị trường cạnh tranh tàn khốc, lãnh đạo ban ngành trong xí nghiệp cũng không đi theo nhiệm kỳ, vì vậy muốn sửa đổi là cực kỳ khó khăn. Trong vấn đề xí nghiệp nhà nước thì chủ nghĩa đỉnh núi rất nghiêm trọng, nếu là không tốt thì sẽ sinh ra chấn động, sẽ tổn thất tài sản quốc gia.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề làm Trương Thanh Vân lo lắng, chỉ cần nghe giọng điệu của Lưu Tiến là biết mình chỉ là một tổ viên phụ trách văn phòng, nếu nói dễ nghe thì đây là chức vị khá quan trọng, nếu nói khó nghe thì không quyền lợi nhưng trách nhiệm cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa chỉ cần nghe lời trưởng phòng thì biết mình cần phải chuyên môn phụ trách ban số bốn, đây không phải cố ý ép mình sang bên cạnh sao?
- Thanh Vân, cậu cũng biết đấy, lúc này cả nước mười mấy tỉnh sau khi cơ cấu được tinh giản thì mỗi tỉnh chỉ có hai bí thư, một người là chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm, một người còn lại là phó bí thư chuyên trách. Có thể nói là Giang Nam chúng ta có tình huống đặc biệt, Trung Nguyên quật khởi thì cơ cấu tổ chức không thể xóa bỏ đi được, bí thư Nga...
Lưu Tiến nói đến đây thì cười cười, hắn hì một tiếng rồi thay đổi giọng điệu nói:
- Bí thư Nga lúc này đã là tổ trưởng tổ cải cách, đây là những gì mà bí thư Lưu chính tay phê chỉ thị, bình thường mọi thứ đều phải được bí thư Nga gật đầu.
- Vâng, tôi đã hiểu, anh yên tâm! Trưởng phòng, tôi không có ý kiến gì, tất cả đều chỉ vì công tác. Nếu xét trên cương vị công tác mà bí thư Nga để mắt đến tôi, đến lúc đó tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Trương Thanh Vân nói.
Lưu Tiến cười híp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Tốt, cậu không có tư tưởng gánh nặng cũng làm tôi yên tâm, cậu về trước đi, lúc này nên xem xét tình hình đầu tư cổ phiếu, tôi tin năng lực của cậu có thể chèo chống được.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Lưu Tiến mà vẻ mặt dần trở nên âm trầm, hắn cảm thấy mình bị người ta xếp một đao lên cổ. Cái gì là tổ lãnh đạo cải cách chó má, mình bên trong chẳng là thứ gì, chỉ là một thành viên, hơn nữa còn mang tiếng được trọng dụng, bí thư Nga Tường Hồng quả nhiên lợi hại.
Chính Nga Tường Hồng làm tổ trưởng, Lưu Tiến chỉ đảm nhiệm chức phó tổ trưởng, chính hắn là kẻ được phân công quản lý cũng ngồi cùng ghế với các phòng khác. Ngay cả vấn đề quản lý văn phòng cũng không rõ ràng, nói như vậy thì vấn đề cải cách lần này phòng tổ chức làm chủ đạo hay đơn vị khác làm chủ đạo.
Khi Trương Thanh Vân quay về phòng làm việc thì thư ký Tiểu Hạ nói trưởng phòng Tiêu vừa rồi có đến, tâm tình Trương Thanh Vân không tốt, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ.
Trong phòng tổ chức có vài phó phòng mà Trương Thanh Vân không có thư ký cố định, vì thư ký Độ An Bình trước đó đã có vấn đề, sau khi Độ An Bình đi thì phòng thư ký bên kia vẫn không chịu đề cử người khác. Trương Thanh Vân cũng không quá mức để ý, cứ dùng luân phiên vài người thư ký, lần này không ngờ lại được thay đổi một người thanh niên.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng lúc này hắn lại để ý. Đôi khi người ta gặp phải chuyện không may thì đặc biệt mẫn cảm, hắn hình như thông qua thư ký mà thấy rõ thái độ của Đàm Ngôn Ứng với mình, vì người này là chủ quản công tác văn phòng.
Mà lần này Trương Thanh Vân hắn bị người ta ép vào thế biên giới hóa cũng không đơn giản, Nga Tường Hồng có lợi hại cũng không thể nào can thiệp vào quá sâu trong công tác của phòng tổ chức, rõ ràng vấn đề điều chỉnh công tác lần này có nguyên nhân khác.
Trương Thanh Vân suy xét lại những lời nói của Lưu Tiến, bên trong có hai vấn đề mấu chốt. Thứ nhất là trưởng phòng nâng Nga Tường Hồng lên rất cao, thứ hai là câu nói cuối cùng, quản lý đầu tư cổ phiếu có ý gì? Bàn tay của bí thư Nga có thể dài như vậy sao?
Nếu nói về quá trình phân công điều chỉnh phó phòng thì Lưu Tiến là người chủ đạo, nhưng Trương Thanh Vân thấy chuyện lần này hình như mình là người được liên hệ cuối cùng.
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi!
Trương Thanh Vân nói, Tiểu Hạ giương mắt nhìn hắn rồi vội vàng lui ra. Hắn thầm nghĩ mình đã nói sai lời nào, vì sao Trương Thanh Vân lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy?
Tiêu Nhật Sinh là cáo già, kẻ này thường hay nói câu:
- Thiên hạ bây giờ là của thanh niên.
Mỗi lần Tiêu Nhật Sinh nói như vậy thì cặp mắt đục ngầu thường ảm đạm, bộ dạng rất cổ hủ.
Vì vậy mỗi lần Trương Thanh Vân gặp mặt Tiêu Nhật Sinh đều sinh ra ảo giác, giống như lão già này đang luôn mồm nhắc người khác còn quá non. Thật ra Tiêu Nhật Sinh cũng không quá lớn tuổi, lão ngang với Vũ Đức Chi nhưng thân thể lại gầy khọm, là một ông lão điển hình mà thôi. Nhưng Trương Thanh Vân cảm nhận được năng lượng bên trong Tiêu Nhật Sinh không giống như thân thể lão nhân gầy gò và cổ hủ hiện ra bên ngoài.
Trương Thanh Vân một mình ngồi trong văn phòng, hắn uống một hớp trà xanh, tâm tình dần bình tĩnh, hắn trực tiếp đến gặp Tiêu Nhật Sinh.
Khi đến phòng làm việc của Tiêu Nhật Sinh thì Trương Thanh Vân cố ý vung tay ngăn thư ký, không cho người này gõ cửa. Thư ký của Tiêu Nhật Sinh là Lưu Kham, vẻ mặt người này chợt đỏ bừng, khoảnh khắc này không biết làm sao cho phải.
Vì thân phận của Trương Thanh Vân rất xấu hổ, nếu là lãnh đạo thì Lưu Kham sẽ lập tức chấp hành mệnh lệnh, nhưng vấn đề là Trương Thanh Vân và phó phòng Tiêu là ngang nhau, hơn nữa bình thường rất ít khi lui tới, không gõ cửa và để đối phương xông vào thì thích hợp sao?
Nhưng lăn lộn ở cơ quan thì một thư ký nho nhỏ như Lưu Kham sao dám đắc tội với Trương Thanh Vân? Vì vậy hắn cảm thấy rất khó khăn. Trương Thanh Vân không để người này khó xử thêm lâu, hắn gõ cửa cốc cốc.
- Có gì vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
bên trong truyền ra một âm thanh khá lớn, Trương Thanh Vân dùng sức đẩy cửa rồi mỉm cười đi vào.
Tiêu Nhật Sinh thấy không ai trả lời, cửa lại mở, trên mặt chợt phát lạnh. Khi lão ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thanh Vân, vì vậy cũng không khỏi sững sờ. Trương Thanh Vân cười nói:
- Anh Tiêu đang bận sao? Tôi không quấy rầy anh đấy chứ? Chỉ sợ trở thành khách không mời mà đến.
Tiêu Nhật Sinh liếc mắt nhìn Lưu Kham đang đỏ mặt đứng phía sau Trương Thanh Vân, lão lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Lão híp mắt nói:
- Nào có, nào có, tôi đã đi sang tìm cậu, không ngờ cậu lại đến. Tiểu Lưu, dâng trà, trưởng phòng Trương thích Ô Long, chúng ta tiếp đãi trà Thiết Quan Âm.
Lưu Kham thở dài một hơi, hắn lên tiểng rồi rời khỏi cửa. Tiêu Nhật Sinh đứng lên nói:
- Ngồi, ngồi đi, chỗ này của tôi rất yên lặng, là chỗ thưởng thức trà khá tốt.
Trương Thanh Vân ngồi xuống theo lời của Tiêu Nhật Sinh rồi nói:
- Vừa rồi trưởng phòng gọi tôi đến nói chuyện, cũng muốn đưa đến trọng trách cho anh Tiêu.
Trương Thanh Vân đặt văn kiện trong tay lên bàn nói:
- Đây là một phần tư liệu về ban số bốn, tôi nghĩ rằng anh tìm tôi là muốn làm quen với tình huống, vì vậy tôi mang đến cho anh.
Vẻ mặt Tiêu Nhật Sinh chợt biến đổi, biểu hiện của Trương Thanh Vân có chút quỷ dị, cũng vượt qua những dự đoán của lão. Lúc này lão cười khan một tiếng, mặt già đỏ lên, cảm thấy lòng dạ hẹp hòi của mình bị người ta nhìn thấu, một lúc lâu sau lão mới nói:
- Khụ, khụ, tôi đã sớm nói rồi, bây giờ là thiên hạ của tuổi trẻ các anh. Nhưng trưởng phòng đã nói bây giờ trọng trách quá nặng, anh và anh Đàm đều được phân công chuyên môn, tôi cũng chỉ biết kiên trì mà thôi.
Sau đó Lưu Kham bưng trà tiến vào, Tiêu Nhật Sinh lập tức nói:
- Đến nếm thử, phòng tổ chức từ trên xuống dưới đều biết trưởng phòng Trương là người thích dùng trà, để xem Thiết Quan Âm có phù hợp với anh hay không?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nâng ly trà nhấp một ngụm rồi lập tức khen một tiếng "tốt". Sau đó hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, Trương Thanh Vân không nói đến vấn đề công tác mà chỉ nói trà, điều này làm cho vẻ mặt Tiêu Nhật Sinh trở nên rất cổ quái. Mãi đến giờ cơm trưa thì Trương Thanh Vân mới đứng dậy cáo từ.
Lưu Tiến tự mình chủ trì hội nghị vào buổi chiều, ngoài dự đoán của mọi người là hắn không đề cập đến vụ việc điều chỉnh phân công phó phòng. Sau khi tan họp thì Lưu Tiến hỏi Trương Thanh Vân về những hạng mục công tác chủ yếu vào lúc này của ban số một, Trương Thanh Vân vội vàng nói gần đây cũng không để ý.
Lưu Tiến nhíu mày nói:
- Những thứ này cậu phải tự mình xác minh.
Lưu Tiến lại nhìn qua Vương Xử Nhất nói:
- Trưởng ban Vương, anh cần phải phối hợp với phó phòng Trương bắt tay hoàn thành vài hạng mục trước tết, không cần phải nới lỏng vào mỗi dịp cuối năm.
Trương Thanh Vân chăm chú lắng nghe lời nói của trưởng phòng Lưu, hắn dùng bút vẽ nghuệch ngoạc lên vở, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
"Biết đâu trong lòng Lưu Tiến cũng không muốn điều chỉnh phân công các phó phòng!"
"Nhưng vì sao trưởng phòng lại nói ra những lời giống thật như vậy?"
Trong lòng Trương Thanh Vân có chút nghi ngờ, hắn nghĩ đến câu nói cùng nhau cố gắng về vấn đề quản lý đầu tư cổ phiếu, chẳng lẽ trong chuyện lần này có gì đó khó nói?
Trương Thanh Vân cảm thấy không rõ ràng lắm, hắn quyết định chọn biện pháp cũ, cứ chờ một chút, sau khi thấy rõ ràng mới hành động...
Thời gian trôi qua từng ngày, Trương Thanh Vân gần đây rất ẩn nhẫn, cơ bản từ chối các cuộc xã giao, mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc chín giờ. Triệu Giai Ngọc đã về Giang Nam được một lần, nhưng sau đó lại quay về thủ đô.
Hai người thương lượng để Triệu Giai Ngọc nhanh chóng xử lý hoàn tất vấn đề ở thủ đô, cuối năm nay sẽ về hẳn ở Thành Đô. Đến lúc đó đón cả cha mẹ lên, cộng thêm cả nhà Ngải Gia, có thể đón một cái tết của người Thổ.
Lúc này vấn đề đã đến, vấn đề các công ty chứng khoán đều do phòng đầu tư quản lý, phòng tổ chức phải đưa ra những lời đề nghị để hỗ trợ các ban ngành khác. Nhưng vấn đề này cũng không ăn nhập gì, bình thường vấn đề chứng khoán sẽ được đề cử công tác, vì vậy phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng.
Nhưng chế độ cải cách lúc này hoàn toàn không giống như năm xưa, vì cải cách là phải thay đổi sự thiếu hụt trong quy chế quản lý cán bộ cố hữu, có thể sẽ thông qua các phương pháp như bầu cử, tranh cử thì cán bộ mới được bổ nhiệm. Phòng tổ chức nếu ở vào trung tâm cải cách vấn đề chứng khoán sẽ là nhân vật rất đáng xấu hổ.
Trương Thanh Vân nhìn văn kiện của cục tổ chức trung ương mà hai hàng lông mày vo thành một khối, hắn nói:
- Tôi cũng không biết rõ ràng, vì sao trung ương không chọn ngành sản xuất làm nơi thí điểm? Không phải chọn khu vực hành chính làm nơi thí điểm? Đây không phải muốn gây ra khó khăn trong công tác của chúng ta sao?
Lưu Tiến hì một tiếng, hắn nói:
- Cải cách gì mà chẳng có khó khăn, đất nước chúng ta có truyền thống cố chấp, muốn sửa thì khó. Nếu chọn cải cách ở ban ngành sản xuất thì cũng không có khó khăn sao? Vì vậy có nói cũng vô dụng. Hội nghị chiều nay chúng ta sẽ cùng thương lượng để học tập văn kiện, sau đó sáng hôm sau thì học tập theo truyền hình trực tiếp của trung ương, hội nghị chuyên đề. Cậu, tôi và tất cả nhân viên tương quan ở ban số bốn phải tham gia, cậu cũng phải chuẩn bị bản thảo để lên tiếng trong hội nghị, cậu hiểu chưa?
Trương Thanh Vân cắn môi, hắn gật đầu. Lưu Tiến thấy Trương Thanh Vân vẫn còn chút nghi hoặc thì nhân tiện nói:
- Công tác này cậu phải nắm, nếu chính thức hoạt động thì phải là đầu năm sau, đến lúc đó trên bộ sẽ phái xuống vài cán bộ phụ trách điều chỉnh, cậu chỉ chuyên trách vấn đề công tác ở ban số bốn thôi.
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác lo lắng, chuyên môn phụ trách ban số bốn, đây không phải đang gọt bớt quyền lực à? Tuy nghĩ vậy nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Tiến rồi nói:
- Công tác quan trọng như vậy chúng ta có thể phụ trách được, chẳng lẽ trong tỉnh cũng coi trọng đến mức cao độ sao?
- Điều này là đương nhiên, tỉnh ủy Giang Nam đã quyết định thành lập tổ lãnh đạo cải cách xí nghiệp nhà nước, người nắm ấn soái tổ trưởng chính là bí thư Nga, tôi đảm nhiệm chức phó tổ trưởng.
- Cậu, phó phòng Trần và các lãnh đạo phòng quản lý khác đều là tổ viên, đồng thời lãnh đạo còn muốn thành lập văn phòng, cậu toàn quyền phụ trách công tác văn phòng.
Lưu Tiến nói.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm kinh hoàng, trong lòng biết động tĩnh lần này quá lớn, hắn không ngờ tỉnh ủy lại thành lập tổ chuyên môn rồi phân công cho bí thư quản lý kinh tế xuống nắm quyền, xem ra lãnh đạo tỉnh đã suy xét tất cả các mặt đặc thù của xí nghiệp nhà nước.
Xí nghiệp và cơ quan nhà nước có sự khác biệt quá lớn, xí nghiệp lúc nào cũng phải đối mặt với thị trường cạnh tranh tàn khốc, lãnh đạo ban ngành trong xí nghiệp cũng không đi theo nhiệm kỳ, vì vậy muốn sửa đổi là cực kỳ khó khăn. Trong vấn đề xí nghiệp nhà nước thì chủ nghĩa đỉnh núi rất nghiêm trọng, nếu là không tốt thì sẽ sinh ra chấn động, sẽ tổn thất tài sản quốc gia.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề làm Trương Thanh Vân lo lắng, chỉ cần nghe giọng điệu của Lưu Tiến là biết mình chỉ là một tổ viên phụ trách văn phòng, nếu nói dễ nghe thì đây là chức vị khá quan trọng, nếu nói khó nghe thì không quyền lợi nhưng trách nhiệm cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa chỉ cần nghe lời trưởng phòng thì biết mình cần phải chuyên môn phụ trách ban số bốn, đây không phải cố ý ép mình sang bên cạnh sao?
- Thanh Vân, cậu cũng biết đấy, lúc này cả nước mười mấy tỉnh sau khi cơ cấu được tinh giản thì mỗi tỉnh chỉ có hai bí thư, một người là chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm, một người còn lại là phó bí thư chuyên trách. Có thể nói là Giang Nam chúng ta có tình huống đặc biệt, Trung Nguyên quật khởi thì cơ cấu tổ chức không thể xóa bỏ đi được, bí thư Nga...
Lưu Tiến nói đến đây thì cười cười, hắn hì một tiếng rồi thay đổi giọng điệu nói:
- Bí thư Nga lúc này đã là tổ trưởng tổ cải cách, đây là những gì mà bí thư Lưu chính tay phê chỉ thị, bình thường mọi thứ đều phải được bí thư Nga gật đầu.
- Vâng, tôi đã hiểu, anh yên tâm! Trưởng phòng, tôi không có ý kiến gì, tất cả đều chỉ vì công tác. Nếu xét trên cương vị công tác mà bí thư Nga để mắt đến tôi, đến lúc đó tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Trương Thanh Vân nói.
Lưu Tiến cười híp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Tốt, cậu không có tư tưởng gánh nặng cũng làm tôi yên tâm, cậu về trước đi, lúc này nên xem xét tình hình đầu tư cổ phiếu, tôi tin năng lực của cậu có thể chèo chống được.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Lưu Tiến mà vẻ mặt dần trở nên âm trầm, hắn cảm thấy mình bị người ta xếp một đao lên cổ. Cái gì là tổ lãnh đạo cải cách chó má, mình bên trong chẳng là thứ gì, chỉ là một thành viên, hơn nữa còn mang tiếng được trọng dụng, bí thư Nga Tường Hồng quả nhiên lợi hại.
Chính Nga Tường Hồng làm tổ trưởng, Lưu Tiến chỉ đảm nhiệm chức phó tổ trưởng, chính hắn là kẻ được phân công quản lý cũng ngồi cùng ghế với các phòng khác. Ngay cả vấn đề quản lý văn phòng cũng không rõ ràng, nói như vậy thì vấn đề cải cách lần này phòng tổ chức làm chủ đạo hay đơn vị khác làm chủ đạo.
Khi Trương Thanh Vân quay về phòng làm việc thì thư ký Tiểu Hạ nói trưởng phòng Tiêu vừa rồi có đến, tâm tình Trương Thanh Vân không tốt, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ.
Trong phòng tổ chức có vài phó phòng mà Trương Thanh Vân không có thư ký cố định, vì thư ký Độ An Bình trước đó đã có vấn đề, sau khi Độ An Bình đi thì phòng thư ký bên kia vẫn không chịu đề cử người khác. Trương Thanh Vân cũng không quá mức để ý, cứ dùng luân phiên vài người thư ký, lần này không ngờ lại được thay đổi một người thanh niên.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng lúc này hắn lại để ý. Đôi khi người ta gặp phải chuyện không may thì đặc biệt mẫn cảm, hắn hình như thông qua thư ký mà thấy rõ thái độ của Đàm Ngôn Ứng với mình, vì người này là chủ quản công tác văn phòng.
Mà lần này Trương Thanh Vân hắn bị người ta ép vào thế biên giới hóa cũng không đơn giản, Nga Tường Hồng có lợi hại cũng không thể nào can thiệp vào quá sâu trong công tác của phòng tổ chức, rõ ràng vấn đề điều chỉnh công tác lần này có nguyên nhân khác.
Trương Thanh Vân suy xét lại những lời nói của Lưu Tiến, bên trong có hai vấn đề mấu chốt. Thứ nhất là trưởng phòng nâng Nga Tường Hồng lên rất cao, thứ hai là câu nói cuối cùng, quản lý đầu tư cổ phiếu có ý gì? Bàn tay của bí thư Nga có thể dài như vậy sao?
Nếu nói về quá trình phân công điều chỉnh phó phòng thì Lưu Tiến là người chủ đạo, nhưng Trương Thanh Vân thấy chuyện lần này hình như mình là người được liên hệ cuối cùng.
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi!
Trương Thanh Vân nói, Tiểu Hạ giương mắt nhìn hắn rồi vội vàng lui ra. Hắn thầm nghĩ mình đã nói sai lời nào, vì sao Trương Thanh Vân lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy?
Tiêu Nhật Sinh là cáo già, kẻ này thường hay nói câu:
- Thiên hạ bây giờ là của thanh niên.
Mỗi lần Tiêu Nhật Sinh nói như vậy thì cặp mắt đục ngầu thường ảm đạm, bộ dạng rất cổ hủ.
Vì vậy mỗi lần Trương Thanh Vân gặp mặt Tiêu Nhật Sinh đều sinh ra ảo giác, giống như lão già này đang luôn mồm nhắc người khác còn quá non. Thật ra Tiêu Nhật Sinh cũng không quá lớn tuổi, lão ngang với Vũ Đức Chi nhưng thân thể lại gầy khọm, là một ông lão điển hình mà thôi. Nhưng Trương Thanh Vân cảm nhận được năng lượng bên trong Tiêu Nhật Sinh không giống như thân thể lão nhân gầy gò và cổ hủ hiện ra bên ngoài.
Trương Thanh Vân một mình ngồi trong văn phòng, hắn uống một hớp trà xanh, tâm tình dần bình tĩnh, hắn trực tiếp đến gặp Tiêu Nhật Sinh.
Khi đến phòng làm việc của Tiêu Nhật Sinh thì Trương Thanh Vân cố ý vung tay ngăn thư ký, không cho người này gõ cửa. Thư ký của Tiêu Nhật Sinh là Lưu Kham, vẻ mặt người này chợt đỏ bừng, khoảnh khắc này không biết làm sao cho phải.
Vì thân phận của Trương Thanh Vân rất xấu hổ, nếu là lãnh đạo thì Lưu Kham sẽ lập tức chấp hành mệnh lệnh, nhưng vấn đề là Trương Thanh Vân và phó phòng Tiêu là ngang nhau, hơn nữa bình thường rất ít khi lui tới, không gõ cửa và để đối phương xông vào thì thích hợp sao?
Nhưng lăn lộn ở cơ quan thì một thư ký nho nhỏ như Lưu Kham sao dám đắc tội với Trương Thanh Vân? Vì vậy hắn cảm thấy rất khó khăn. Trương Thanh Vân không để người này khó xử thêm lâu, hắn gõ cửa cốc cốc.
- Có gì vậy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
bên trong truyền ra một âm thanh khá lớn, Trương Thanh Vân dùng sức đẩy cửa rồi mỉm cười đi vào.
Tiêu Nhật Sinh thấy không ai trả lời, cửa lại mở, trên mặt chợt phát lạnh. Khi lão ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thanh Vân, vì vậy cũng không khỏi sững sờ. Trương Thanh Vân cười nói:
- Anh Tiêu đang bận sao? Tôi không quấy rầy anh đấy chứ? Chỉ sợ trở thành khách không mời mà đến.
Tiêu Nhật Sinh liếc mắt nhìn Lưu Kham đang đỏ mặt đứng phía sau Trương Thanh Vân, lão lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Lão híp mắt nói:
- Nào có, nào có, tôi đã đi sang tìm cậu, không ngờ cậu lại đến. Tiểu Lưu, dâng trà, trưởng phòng Trương thích Ô Long, chúng ta tiếp đãi trà Thiết Quan Âm.
Lưu Kham thở dài một hơi, hắn lên tiểng rồi rời khỏi cửa. Tiêu Nhật Sinh đứng lên nói:
- Ngồi, ngồi đi, chỗ này của tôi rất yên lặng, là chỗ thưởng thức trà khá tốt.
Trương Thanh Vân ngồi xuống theo lời của Tiêu Nhật Sinh rồi nói:
- Vừa rồi trưởng phòng gọi tôi đến nói chuyện, cũng muốn đưa đến trọng trách cho anh Tiêu.
Trương Thanh Vân đặt văn kiện trong tay lên bàn nói:
- Đây là một phần tư liệu về ban số bốn, tôi nghĩ rằng anh tìm tôi là muốn làm quen với tình huống, vì vậy tôi mang đến cho anh.
Vẻ mặt Tiêu Nhật Sinh chợt biến đổi, biểu hiện của Trương Thanh Vân có chút quỷ dị, cũng vượt qua những dự đoán của lão. Lúc này lão cười khan một tiếng, mặt già đỏ lên, cảm thấy lòng dạ hẹp hòi của mình bị người ta nhìn thấu, một lúc lâu sau lão mới nói:
- Khụ, khụ, tôi đã sớm nói rồi, bây giờ là thiên hạ của tuổi trẻ các anh. Nhưng trưởng phòng đã nói bây giờ trọng trách quá nặng, anh và anh Đàm đều được phân công chuyên môn, tôi cũng chỉ biết kiên trì mà thôi.
Sau đó Lưu Kham bưng trà tiến vào, Tiêu Nhật Sinh lập tức nói:
- Đến nếm thử, phòng tổ chức từ trên xuống dưới đều biết trưởng phòng Trương là người thích dùng trà, để xem Thiết Quan Âm có phù hợp với anh hay không?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nâng ly trà nhấp một ngụm rồi lập tức khen một tiếng "tốt". Sau đó hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, Trương Thanh Vân không nói đến vấn đề công tác mà chỉ nói trà, điều này làm cho vẻ mặt Tiêu Nhật Sinh trở nên rất cổ quái. Mãi đến giờ cơm trưa thì Trương Thanh Vân mới đứng dậy cáo từ.
Lưu Tiến tự mình chủ trì hội nghị vào buổi chiều, ngoài dự đoán của mọi người là hắn không đề cập đến vụ việc điều chỉnh phân công phó phòng. Sau khi tan họp thì Lưu Tiến hỏi Trương Thanh Vân về những hạng mục công tác chủ yếu vào lúc này của ban số một, Trương Thanh Vân vội vàng nói gần đây cũng không để ý.
Lưu Tiến nhíu mày nói:
- Những thứ này cậu phải tự mình xác minh.
Lưu Tiến lại nhìn qua Vương Xử Nhất nói:
- Trưởng ban Vương, anh cần phải phối hợp với phó phòng Trương bắt tay hoàn thành vài hạng mục trước tết, không cần phải nới lỏng vào mỗi dịp cuối năm.
Trương Thanh Vân chăm chú lắng nghe lời nói của trưởng phòng Lưu, hắn dùng bút vẽ nghuệch ngoạc lên vở, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
"Biết đâu trong lòng Lưu Tiến cũng không muốn điều chỉnh phân công các phó phòng!"
"Nhưng vì sao trưởng phòng lại nói ra những lời giống thật như vậy?"
Trong lòng Trương Thanh Vân có chút nghi ngờ, hắn nghĩ đến câu nói cùng nhau cố gắng về vấn đề quản lý đầu tư cổ phiếu, chẳng lẽ trong chuyện lần này có gì đó khó nói?
Trương Thanh Vân cảm thấy không rõ ràng lắm, hắn quyết định chọn biện pháp cũ, cứ chờ một chút, sau khi thấy rõ ràng mới hành động...
Thời gian trôi qua từng ngày, Trương Thanh Vân gần đây rất ẩn nhẫn, cơ bản từ chối các cuộc xã giao, mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc chín giờ. Triệu Giai Ngọc đã về Giang Nam được một lần, nhưng sau đó lại quay về thủ đô.
Hai người thương lượng để Triệu Giai Ngọc nhanh chóng xử lý hoàn tất vấn đề ở thủ đô, cuối năm nay sẽ về hẳn ở Thành Đô. Đến lúc đó đón cả cha mẹ lên, cộng thêm cả nhà Ngải Gia, có thể đón một cái tết của người Thổ.