- Ui da!
Quách Tuyết Phương đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng ném vợt sang một bên rồi uể oải ngồi xuống đất ôm lấy mắt cá chân. Tình cảnh trận đấu chợt dừng lại, người phụ nữ này trước đó rõ ràng khởi động trước trận quá qua loa, lúc này lại vận động quá mạnh, nói theo ngôn ngữ thể thao thì "dính chấn thương!"
- Ngừng!
Triệu Giai Ngọc ở bên ngoài chợt nói một tiềng rồi lập tức chạy đến, Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn tiến đến nâng Quách Tuyết Phương lên rồi nói:
- Tôi đã nói với cô rồi, cô nghĩ mình là vận động viên chuyên nghiệp sao? Lui mạnh về phía sau như vậy làm gì?
- Ui da!
Quách Tuyết Phương không lên tiếng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng nhảy một chân nói:
- Không đánh, không đánh nữa, bị thương rồi.
Lúc này hai người Cao Cát Tường cũng đi đến, khá lắm, quần áo hai người đã ướt đẫm mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi, hắn nói:
- Có chuyện gì xảy ra thế? Còn chưa đánh xong mà, bỏ qua sao?
Cao Cát Tường nói với Quách Tuyết Phương mà ánh mắt lại nhìn Trương Thanh Vân.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt co quắp, đây là tranh chấp vô vị, nhưng Cao Cát Tường sao lại cố chấp như vậy?
- Để tôi thay, tiếp tục!
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, không phải lúc nãy bảo không biết đánh sao? Giờ lại nó đánh là thế nào?
- Vậy thì không được, chúng ta không thể ức hiếp người không biết chơi bóng!
Liên tiểu thư trước nay không lên tiếng đột nhiên mở miệng, giọng điệu rõ ràng là địch ý.
Triệu Giai Ngọc cũng không để ý đến Liên tiểu thư, nàng chỉ chỉ Cao Cát Tường rồi nói:
- Các anh ra ngoài đi, đã đánh xong rồi, chỉ còn Liên Công Tử chưa được hoạt động.
Cao Cát Tường chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt có hơi run rẩy, nhưng vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lạnh như băng làm hắn không tiện mở miệng, vì vậy chỉ còn cách lui ra phía sau.
- Đánh thì đánh, tôi thấy chị Ngọc là người thâm tàng bất lộ! Truyện được copy tại
Liên tiểu thư cười khanh khách nói, nàng rất chi là đắc ý. Phụ nữ thường hẹp hòi như vậy, Cao Cát Tường có thành kiến với Trương Thanh Vân, Liên Nhược Vận nàng chẳng lẽ lại có cảm tình với Trương Thanh Vân sao? Nàng thấy Triệu Giai Ngọc kiên trì thì lợi dụng cơ hội nói ra vấn đề không muốn ức hiếp người khác.
Quách Tuyết Phương ra khỏi sân, trận đấu lại bắt đầu một lần nữa, khoảnh khắc sau Trương Thanh Vân đã chứng kiến một tình cảnh khó tưởng. Triệu Giai Ngọc dù đánh bóng ngắn hay bóng dài thì đều công thủ rất chuyên nghiệp. Có quả đánh lực chìm, góc độ đẹp, chỉ cần một mình nàng cũng đã đánh cho hai vợ chồng Cao Cát Tường không thể chống trả.
Trương Thanh Vân quả thật không tin vào mắt mình, sao có thể được? Với tính tình như Triệu Giai Ngọc mà cũng thích đánh tennis sao? Nhưng sự thật nói cho hắn biết hôm nay Triệu Giai Ngọc giải heo ăn thịt cọp.
Một séc tennis lại chấm dứt, vẻ mặt vợ chồng Cao Cát Tường như màu đất, bộ dạng cực kỳ khó coi. Sau khi kết thúc thì mọi người lại nghỉ ngơi, Cao Cát Tường hì lên một tiếng rồi nói:
- Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, anh Trương có được một người vợ thế này sao chúng tôi không thua cho được?
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn cảm thấy có chút vô vị, sau một trận tennis không có chút ý nghĩa thì hắn biết rõ trừ mình ra những người khác đều rất tích cực. Vì hắn lười nhác mà Triệu Giai Ngọc ra sân hoạt động rất mạnh.
Với tư tưởng của Trương Thanh Vân vào lúc này cũng không biết điểm mấu chốt nằm ở nơi nào, nếu phán đoán Cao Cát Tường theo trực quan thì rõ ràng là người rất tốt, nhưng tâm tư lại quá hạn hẹp. Dù tâm tư hẹp này chỉ chằm chằm vào những tình hình hoặc những người đặc biệt nhưng cuối cùng cũng là một nhược điểm của tính cách, mà ngôi sao mới của Cao gia cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Sau khi tan cuộc chơi và vào phòng thay đồ thì Trương Thanh Vân mắng Triệu Giai Ngọc một trận, chủ yếu có hai điểm, một là giấu dốt, hai là tích cực. Lần này hắn tìm từ rất nghiêm khắc, vì hôm nay trên sân bóng Trương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy một đám người trưởng thành làm những chuyện cực kỳ ngây thơ. Không những không có ý nghĩa mà lại hạ thấp giá trị con người, hơn nữa còn đánh giá khá nặng tình cảnh Triệu Giai Ngọc giả heo ăn thịt cọp.
Triệu Giai Ngọc vẫn cực kỳ bình tĩnh đối với thái độ bất mãn của Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân nói mệt thì nàng mới nói:
- Người dạy em chơi tennis đã nói, đánh hơn thì dạy bảo, không hơn thì thôi. Hơn nữa chơi bóng là phải có tinh thần, nếu không chúng ta có thù oán thì đánh làm gì?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt hắn rất cổ quái. Triệu Giai Ngọc nói nàng không tham gia vì muốn nể mặt chồng, sợ rằng đám người Cao Cát Tường thất bại sẽ trở nên khó coi. Nhưng khi nang đã vào thì phải tích cực, đơn giản chỉ vì thái độ thể thao, ngược lại chính Trương Thanh Vân hắn thì lười nhác mà quên ý nghĩa của thể thao.
- Em...Em...
Trương Thanh Vân cảm thấy không còn gì để nói, hắn chỉ tay vào Triệu Giai Ngọc rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Sao em biết đánh tennis? Sao lại đánh hay như vậy?
- Em học trong quân đội!
Triệu Giai Ngọc nói, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng rất làm cho người ta thương tiếc.
- Em...Em còn biết gì nữa?
Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt nói, hắn cảm thấy mình giống như một người vừa khám phá ra bí mật rừng hoang, vợ rõ ràng còn biết nhiều thứ hơn mình tưởng.
Triệu Giai Ngọc quay đầu lại rất sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân rồi há miệng nói:
- Lần trước không phải anh đã biết rồi sao?
Triệu Giai Ngọc vừa nói vừa vươn tay ra nắm lấy tay Trương Thanh Vân, động tác của nàng quá đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy tay truyền đến cảm giác đau nhức, người chợt ngã xuống giường, đầu úp xuống mặt nệm, hít thở khó khăn.
- Em...Em...Ai nói em làm mẫu chứ?
Trương Thanh Vân nói, hắn cảm thấy khó thở, cảm nhận được sức mạnh kinh người của vợ, hắn lui ra phía sau vài bước mà không dám đến gần.
- Chúng ta không quan tâm đến thắng bại nhưng không được yếu thế, đừng xem người khác nghĩ sâu sắc như mình, phong độ chỉ có thể đáp lại với quân tử.
Triệu Giai Ngọc nói, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ tức giận. Trương Thanh Vân mắng nàng một lúc lâu, không ngờ nàng cũng tức giận, đúng là không thể không khâm phục tính tình của nàng.
Trương Thanh Vân híp mắt, tất nhiên hắn hiểu rõ lời nói của Triệu Giai Ngọc, chính mình vừa rồi còn tráchh nàng, thật ra nàng cũng trưởng thành như mình. Những gì mình hiểu thì nàng cũng hiểu, chẳng qua phương pháp có chút khác biệt mà thôi.
Trương Thanh Vân lấy phong độ làm chủ yếu, Triệu Giai Ngọc cho rằng đối với loại người như Cao Cát Tường không nên dùng lễ đễ đối đãi. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến một lời ca, nếu sói đến thì có súng săn, Triệu Giai Ngọc muốn truyền đạt cho mình ý nghĩ này sao?
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân một lúc lâu sau không có hành động gì thì cũng nhịn không được phải liếc mắt nhìn. Khi nàng thấy Trương Thanh Vân đau khổ xoa xoa tay thì vẻ mặt có chút đắc ý, nụ cười trên mặt nàng chợt hiện ra. Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Giai Ngọc kêu lên một tiếng rồi lui ra phía sau.
Trương Thanh Vân tiến lên ôm lấy Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Tốt, em dám nói chồng không phải là quân tử, em cho rằng chút bản lĩnh này thì che dấu được anh sao? Hì hì, giờ chồng sẽ chụp lấy em, còn nói cái gì là phong độ chỉ đối phó với người quân tử, em tưởng rằng anh và em đều không hiểu sao?
Triệu Giai Ngọc ư lên một tiếng nhưng không phản kháng, cặp mắt nhắm chặt, hai đầu chân mày run lên nhè nhẹ giống như có hơi căng thẳng, vẻ mặt đỏ ửng, bộ dạng giống như đang chờ được xử lý. Trương Thanh Vân thấy bộ dạng nàng như vậy thì làm gì còn ý tức giận?
Trương Thanh Vân nâng mặt Triệu Giai Ngọc lên, hắn khẽ hôn lên môi, Triệu Giai Ngọc cũng hưởng ứng, khoảnh khắc sau hai đầu lưỡi đã quấn vào với nhau, dần dần nước sữa giao hòa. Vợ là một quyển sách trong đời, tuy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là rất hòa hợp nhưng cũng không có nghĩa hắn đã đọc thuộc quyển sách đi suốt cuộc đời mình.
Thực tế thì Trương Thanh Vân cảm giác mình không hiểu quá nhiều tư tưởng của Triệu Giai Ngọc, trước kia hắn liên tục che chở cho nàng, coi nàng là đối tượng cần phải bảo vệ. Sự thật đã chứng minh mình xem thường nàng, nàng là người lớn lên trong doanh trại bộ độ, trên người có dòng máu quân ngũ, hơn nữa lại học tập được rất nhiều thứ. Nói chung tính cách đã tương đối trưởng thành, có cái nhìn và cách giải thích rất độc đáo, có nhiều chỗ không thua kém mình.
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến câu nói của Cao Cát Tường, hắn nói mình có một người vợ hiền trợ giúp, hắn sao có thể không bại? Quả thật người này tâm tình bất chính, mục đích cuối cùng cũng chỉ là châm chọc mình dựa vào phụ nữ. Nhưng Cao Cát Tường đã nói lên sự thật, Triệu Giai Ngọc là vợ của mình, không những là người hỗ trợ mà còn là niềm kiêu ngạo.
Còn tâm tư xấu xa của Cao Cát Tường, Trương Thanh Vân khinh thường không muốn quan tâm. Nếu là bạn bè thì sẽ dùng lễ đối đãi, nếu là sài lang thì mình sẽ dùng súng săn. Giai Ngọc thấy rất rõ, lời nói của nàng đã vạch ra phần căn bản, có lẽ mình đã đánh giá Cao Cát Tường quá cao rồi.
Quách Tuyết Phương đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng ném vợt sang một bên rồi uể oải ngồi xuống đất ôm lấy mắt cá chân. Tình cảnh trận đấu chợt dừng lại, người phụ nữ này trước đó rõ ràng khởi động trước trận quá qua loa, lúc này lại vận động quá mạnh, nói theo ngôn ngữ thể thao thì "dính chấn thương!"
- Ngừng!
Triệu Giai Ngọc ở bên ngoài chợt nói một tiềng rồi lập tức chạy đến, Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn tiến đến nâng Quách Tuyết Phương lên rồi nói:
- Tôi đã nói với cô rồi, cô nghĩ mình là vận động viên chuyên nghiệp sao? Lui mạnh về phía sau như vậy làm gì?
- Ui da!
Quách Tuyết Phương không lên tiếng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng nhảy một chân nói:
- Không đánh, không đánh nữa, bị thương rồi.
Lúc này hai người Cao Cát Tường cũng đi đến, khá lắm, quần áo hai người đã ướt đẫm mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi, hắn nói:
- Có chuyện gì xảy ra thế? Còn chưa đánh xong mà, bỏ qua sao?
Cao Cát Tường nói với Quách Tuyết Phương mà ánh mắt lại nhìn Trương Thanh Vân.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt co quắp, đây là tranh chấp vô vị, nhưng Cao Cát Tường sao lại cố chấp như vậy?
- Để tôi thay, tiếp tục!
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, không phải lúc nãy bảo không biết đánh sao? Giờ lại nó đánh là thế nào?
- Vậy thì không được, chúng ta không thể ức hiếp người không biết chơi bóng!
Liên tiểu thư trước nay không lên tiếng đột nhiên mở miệng, giọng điệu rõ ràng là địch ý.
Triệu Giai Ngọc cũng không để ý đến Liên tiểu thư, nàng chỉ chỉ Cao Cát Tường rồi nói:
- Các anh ra ngoài đi, đã đánh xong rồi, chỉ còn Liên Công Tử chưa được hoạt động.
Cao Cát Tường chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt có hơi run rẩy, nhưng vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lạnh như băng làm hắn không tiện mở miệng, vì vậy chỉ còn cách lui ra phía sau.
- Đánh thì đánh, tôi thấy chị Ngọc là người thâm tàng bất lộ! Truyện được copy tại
Liên tiểu thư cười khanh khách nói, nàng rất chi là đắc ý. Phụ nữ thường hẹp hòi như vậy, Cao Cát Tường có thành kiến với Trương Thanh Vân, Liên Nhược Vận nàng chẳng lẽ lại có cảm tình với Trương Thanh Vân sao? Nàng thấy Triệu Giai Ngọc kiên trì thì lợi dụng cơ hội nói ra vấn đề không muốn ức hiếp người khác.
Quách Tuyết Phương ra khỏi sân, trận đấu lại bắt đầu một lần nữa, khoảnh khắc sau Trương Thanh Vân đã chứng kiến một tình cảnh khó tưởng. Triệu Giai Ngọc dù đánh bóng ngắn hay bóng dài thì đều công thủ rất chuyên nghiệp. Có quả đánh lực chìm, góc độ đẹp, chỉ cần một mình nàng cũng đã đánh cho hai vợ chồng Cao Cát Tường không thể chống trả.
Trương Thanh Vân quả thật không tin vào mắt mình, sao có thể được? Với tính tình như Triệu Giai Ngọc mà cũng thích đánh tennis sao? Nhưng sự thật nói cho hắn biết hôm nay Triệu Giai Ngọc giải heo ăn thịt cọp.
Một séc tennis lại chấm dứt, vẻ mặt vợ chồng Cao Cát Tường như màu đất, bộ dạng cực kỳ khó coi. Sau khi kết thúc thì mọi người lại nghỉ ngơi, Cao Cát Tường hì lên một tiếng rồi nói:
- Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, anh Trương có được một người vợ thế này sao chúng tôi không thua cho được?
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn cảm thấy có chút vô vị, sau một trận tennis không có chút ý nghĩa thì hắn biết rõ trừ mình ra những người khác đều rất tích cực. Vì hắn lười nhác mà Triệu Giai Ngọc ra sân hoạt động rất mạnh.
Với tư tưởng của Trương Thanh Vân vào lúc này cũng không biết điểm mấu chốt nằm ở nơi nào, nếu phán đoán Cao Cát Tường theo trực quan thì rõ ràng là người rất tốt, nhưng tâm tư lại quá hạn hẹp. Dù tâm tư hẹp này chỉ chằm chằm vào những tình hình hoặc những người đặc biệt nhưng cuối cùng cũng là một nhược điểm của tính cách, mà ngôi sao mới của Cao gia cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Sau khi tan cuộc chơi và vào phòng thay đồ thì Trương Thanh Vân mắng Triệu Giai Ngọc một trận, chủ yếu có hai điểm, một là giấu dốt, hai là tích cực. Lần này hắn tìm từ rất nghiêm khắc, vì hôm nay trên sân bóng Trương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy một đám người trưởng thành làm những chuyện cực kỳ ngây thơ. Không những không có ý nghĩa mà lại hạ thấp giá trị con người, hơn nữa còn đánh giá khá nặng tình cảnh Triệu Giai Ngọc giả heo ăn thịt cọp.
Triệu Giai Ngọc vẫn cực kỳ bình tĩnh đối với thái độ bất mãn của Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân nói mệt thì nàng mới nói:
- Người dạy em chơi tennis đã nói, đánh hơn thì dạy bảo, không hơn thì thôi. Hơn nữa chơi bóng là phải có tinh thần, nếu không chúng ta có thù oán thì đánh làm gì?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt hắn rất cổ quái. Triệu Giai Ngọc nói nàng không tham gia vì muốn nể mặt chồng, sợ rằng đám người Cao Cát Tường thất bại sẽ trở nên khó coi. Nhưng khi nang đã vào thì phải tích cực, đơn giản chỉ vì thái độ thể thao, ngược lại chính Trương Thanh Vân hắn thì lười nhác mà quên ý nghĩa của thể thao.
- Em...Em...
Trương Thanh Vân cảm thấy không còn gì để nói, hắn chỉ tay vào Triệu Giai Ngọc rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Sao em biết đánh tennis? Sao lại đánh hay như vậy?
- Em học trong quân đội!
Triệu Giai Ngọc nói, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng rất làm cho người ta thương tiếc.
- Em...Em còn biết gì nữa?
Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt nói, hắn cảm thấy mình giống như một người vừa khám phá ra bí mật rừng hoang, vợ rõ ràng còn biết nhiều thứ hơn mình tưởng.
Triệu Giai Ngọc quay đầu lại rất sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân rồi há miệng nói:
- Lần trước không phải anh đã biết rồi sao?
Triệu Giai Ngọc vừa nói vừa vươn tay ra nắm lấy tay Trương Thanh Vân, động tác của nàng quá đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy tay truyền đến cảm giác đau nhức, người chợt ngã xuống giường, đầu úp xuống mặt nệm, hít thở khó khăn.
- Em...Em...Ai nói em làm mẫu chứ?
Trương Thanh Vân nói, hắn cảm thấy khó thở, cảm nhận được sức mạnh kinh người của vợ, hắn lui ra phía sau vài bước mà không dám đến gần.
- Chúng ta không quan tâm đến thắng bại nhưng không được yếu thế, đừng xem người khác nghĩ sâu sắc như mình, phong độ chỉ có thể đáp lại với quân tử.
Triệu Giai Ngọc nói, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ tức giận. Trương Thanh Vân mắng nàng một lúc lâu, không ngờ nàng cũng tức giận, đúng là không thể không khâm phục tính tình của nàng.
Trương Thanh Vân híp mắt, tất nhiên hắn hiểu rõ lời nói của Triệu Giai Ngọc, chính mình vừa rồi còn tráchh nàng, thật ra nàng cũng trưởng thành như mình. Những gì mình hiểu thì nàng cũng hiểu, chẳng qua phương pháp có chút khác biệt mà thôi.
Trương Thanh Vân lấy phong độ làm chủ yếu, Triệu Giai Ngọc cho rằng đối với loại người như Cao Cát Tường không nên dùng lễ đễ đối đãi. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến một lời ca, nếu sói đến thì có súng săn, Triệu Giai Ngọc muốn truyền đạt cho mình ý nghĩ này sao?
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân một lúc lâu sau không có hành động gì thì cũng nhịn không được phải liếc mắt nhìn. Khi nàng thấy Trương Thanh Vân đau khổ xoa xoa tay thì vẻ mặt có chút đắc ý, nụ cười trên mặt nàng chợt hiện ra. Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Giai Ngọc kêu lên một tiếng rồi lui ra phía sau.
Trương Thanh Vân tiến lên ôm lấy Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Tốt, em dám nói chồng không phải là quân tử, em cho rằng chút bản lĩnh này thì che dấu được anh sao? Hì hì, giờ chồng sẽ chụp lấy em, còn nói cái gì là phong độ chỉ đối phó với người quân tử, em tưởng rằng anh và em đều không hiểu sao?
Triệu Giai Ngọc ư lên một tiếng nhưng không phản kháng, cặp mắt nhắm chặt, hai đầu chân mày run lên nhè nhẹ giống như có hơi căng thẳng, vẻ mặt đỏ ửng, bộ dạng giống như đang chờ được xử lý. Trương Thanh Vân thấy bộ dạng nàng như vậy thì làm gì còn ý tức giận?
Trương Thanh Vân nâng mặt Triệu Giai Ngọc lên, hắn khẽ hôn lên môi, Triệu Giai Ngọc cũng hưởng ứng, khoảnh khắc sau hai đầu lưỡi đã quấn vào với nhau, dần dần nước sữa giao hòa. Vợ là một quyển sách trong đời, tuy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là rất hòa hợp nhưng cũng không có nghĩa hắn đã đọc thuộc quyển sách đi suốt cuộc đời mình.
Thực tế thì Trương Thanh Vân cảm giác mình không hiểu quá nhiều tư tưởng của Triệu Giai Ngọc, trước kia hắn liên tục che chở cho nàng, coi nàng là đối tượng cần phải bảo vệ. Sự thật đã chứng minh mình xem thường nàng, nàng là người lớn lên trong doanh trại bộ độ, trên người có dòng máu quân ngũ, hơn nữa lại học tập được rất nhiều thứ. Nói chung tính cách đã tương đối trưởng thành, có cái nhìn và cách giải thích rất độc đáo, có nhiều chỗ không thua kém mình.
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến câu nói của Cao Cát Tường, hắn nói mình có một người vợ hiền trợ giúp, hắn sao có thể không bại? Quả thật người này tâm tình bất chính, mục đích cuối cùng cũng chỉ là châm chọc mình dựa vào phụ nữ. Nhưng Cao Cát Tường đã nói lên sự thật, Triệu Giai Ngọc là vợ của mình, không những là người hỗ trợ mà còn là niềm kiêu ngạo.
Còn tâm tư xấu xa của Cao Cát Tường, Trương Thanh Vân khinh thường không muốn quan tâm. Nếu là bạn bè thì sẽ dùng lễ đối đãi, nếu là sài lang thì mình sẽ dùng súng săn. Giai Ngọc thấy rất rõ, lời nói của nàng đã vạch ra phần căn bản, có lẽ mình đã đánh giá Cao Cát Tường quá cao rồi.