Sau khi trở lại văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức phân phó thư ký Tiểu Hạ chuẩn bị tư liệu về cán bộ ở Vũ Lăng, sau đó bắt đầu nghiên cứu. Không bao lâu sau, điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn qua thì vẻ mặt lộ ra nụ cười ấm áp, hắn lập tức nhấn nút nghe.
- Vợ yêu, sao hôm nay lại gọi điện cho anh vào ban ngày rồi?
- Điều này...Em có chuyện muốn hỏi anh, Lăng Tuyết Phi kia không biết đi đâu rồi!
Triệu Giai Ngọc dùng giọng yếu ớt nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, trên trán vã ra mồ hôi lạnh. Không biết Triệu Giai Ngọc hôm nay hỏi vậy là có ý gì? Trương Thanh Vân có tật giật mình, vì vậy lúc này không biết tìm từ thế nào cho phải.
- Lăng Tuyết Phi đột nhiên mất tích, đám người công ty truyền thông đã rối loạn, những công ty truyền thông đã bỏ ra rất nhiều sức lực để tuyên truyền, lúc này chỉ còn vẻn vẹn một tuần lễ nữa thì nàng đột nhiên rút lui, cũng không thể liên lạc được. Em nghi ngờ cô ấy đang ở Thành Đô.
Triệu Giai Ngọc nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân mở miệng nói, trong lòng chợt tê dại, hắn mơ hồ cảm nhận được vấn đề Lăng Tuyết Phi mất tích có liên quan đến mình. Nha đầu kia sao lại cứng nhắc như vậy? Sẽ không có gì xảy ra đấy chứ? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Điều này...Giai Ngọc, anh cũng biết số di động của cô ấy. Thế này nhé, em đoán cô ấy ở Thành Đô thì anh sẽ đi tìm, nói không chừng cô ấy đang núp trong nhà mà bỏ mặc tất cả, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.
- Cũng chỉ biết như vậy mà thôi, điều này...Gây phiền toái cho anh rồi.
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn cực kỳ xấu hổ nên không muốn nói thêm điều gì mà cúp điện thoại. Sau đó hắn ngồi xuống mà không còn tâm tư xem tài liệu, Lăng Tuyết Phi có chuyện gì xảy ra? Tự nhiên lại chơi trò mất tích, sớm biết như vậy thì ngày hôm sau đã tìm nàng nói chuyện rồi.
Lúc này thì tốt rồi, Trương Thanh Vân muốn để Lăng Tuyết Phi được yên tĩnh nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Hắn biết rất rõ ý nghĩa của vấn đề Lăng Tuyết Phi mất tích là như thế nào, nếu tìm không thấy thì cả nước sẽ ồn ào ầm ĩ, mà công ty truyền thông dưới tay Triệu Giai Ngọc cũng rơi vào nguy cơ chưa từng có và thiệt hại khá nặng.
Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ đến những kết quả bết bát hơn, đúng lúc đang phải chuẩn bị xử lý đống bề bộn Vũ Lăng thì phiền toái lại kéo đến.
- Trưởng phòng Trương, trưởng ban Trần Lâm muốn gặp anh?
Tiểu Hạ đẩy cửa vào phòng làm việc rồi nói.
- Không, không gặp, tôi sẽ phải ra ngoài ngay, nếu có công tác gì thì ngày mai báo cáo!
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn thu dọn đồ đạc rồi đẩy cửa đi ra, đúng lúc đụng mặt Trần Lâm.
- Anh đứng trước cửa làm gì? Muốn dọa người khác sao?
Trương Thanh Vân cũng không dừng lại mà vội vàng đi về phía thang máy.
Trần Lâm nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân đi xa mà trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm, vốn hắn đinh nói một bụng lời xin lỗi nhưng lúc này rõ ràng không thể sử dụng. Trưởng phòng Trương hình như rất không hài lòng, cũng chẳng thèm nể mặt mà đi ngay.
- Trưởng ban Trần, trưởng phòng Trương đã xuống lầu rồi!
Tiểu Hạ dùng ánh mắt bất lực nhìn Trần Lâm.
- Cám ơn thư ký Hạ!
Trần Lâm cố gắng vứt bỏ biểu cảm ngơ ngác, sau đó đờ đẫn đi xuống. Trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi nhưng hắn chỉ ậm ờ cho qua, có thể nói dạo này hắn đã tiến vào một trạng thái rất khó chịu.
Cửa nhà Lăng Tuyết Phi, Trương Thanh Vân nhấn chuông cửa nửa giờ mà bên trong không có chút động tĩnh nào. Hắn cảm thấy có chút nôn nóng rồi đi qua đi lại trước cổng. Hắn tìm thấy một khe hở và nhìn vào bên trong, cửa nhà hơi mở ra.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn cảm thấy có chút không ổn. Đây là vùng ngoại thành, hơn nữa lần trước hắn đến mà không thấy có một người giúp việc, không có vấn đề gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó xử, cũng không biết xử lý thế nào cho thích hợp. Thân phận của hắn có chút đặc biệt, dù báo cảnh sát hay tìm người hỗ trợ cũng không được, hơn nữa lúc này sắc trời đã dần tối.
Trương Thanh Vân cắn răng một cái, hắn nhìn trái nhìn phải, không có người nào, hắn lập tức leo tường phóng vào bên trong. Trong sân rất yên tĩnh, hắn khẽ bước chân vào trong đại sảnh, đoạn đường này không có vấn đề gì xảy ra.
Trương Thanh Vân có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đi lên lầu, trong phòng có động tĩnh, hắn đi đến gần thì thấy có người đang nói chyện.
- Tiểu thư, cô không ra ngoài xem đó là ai sao? Nói không chừng là người đến vì công tác, nếu không thì tôi xuống dưới xem sao nhé!
Một giọng nữ vang lên, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút quen thuộc, đúng là người bảo mẫu hắn đã gặp vài năm trước.
Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, không có gì là tốt, nha đầu này đúng là quá quật cường, mình mắng nàng không phải là quan tâm đến nàng sao? Nàng đang ở độ tuổi thanh xuân, tương lai vô bờ, nếu dây dưa với một người đàn ông đã có vợ như mình thì có được kết quả gì?
Nhưng Trương Thanh Vân nghĩ vậy mà tâm tư của Lăng Tuyết Phi lại hoàn toàn khác, là một cô gái, lần đầu tiên yêu một người đàn ông, người này lại tức giận mắng chửi nàng một chặp, dù là ai cũng cực kỳ uất ức.
Sao lúc đó Trương Thanh Vân hắn lại không quan tâm đến cảm nhận của nàng nhỉ?
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm kêu hỗ thẹn, hắn tự trách mình nóng vội. Thật ra mình luôn xem nàng là bạn bè, luôn hy vọng nàng có được một tương lai hạnh phúc, cũng không có bất kỳ suy nghĩ khốn nạn nào khác.
Nhưng nếu nói về phương diện khác thì Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận, sau sự kiện vừa rồi thì mình đã khiếp sợ, một đêm kinh hoàng vừa qua đã làm hắn đang sợ hãi lại bị cột chặt vào cọc nợ, lúc này nghĩ lại thì có chút buồn cười.
Thế giới này chính là như vậy, đã hắt nước đi thì khó thể thu lại, dù làm sai bất kể chuyện gì cũng phải trả giá rất nhiều. Ít nhất thì trogn khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình có chút ích kỷ, hơn nữa còn ích kỷ đến mức đáng khinh.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, cũng không còn nghe thấy tiếng bảo mẫu nói chuyện, không còn giọng nói của Lăng Tuyết Phi. Không biết trải qua bao lâu thì nghe thấy tiếng bảo mẫu:
- Tiểu thư, không nên đề cập đến những vấn đề không thoải mái trong lòng nữa, nhưng dù sao cô cũng phải dùng cơm. Hôm nay đã một ngày không dùng cơm, thân thể sao có thể chịu đựng được?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, hắn chậm rãi đẩy cánh cửa khép hờ. Bên trong là một phòng khách khá rộng, ghế sa lông được quây lại thành một chiếc giường lớn, Lăng Tuyết Phi đang nằm bên trên với ánh mắt ngây ngốc. Sau lưng nàng được che chắn rất cao, gương mặt nhìn từ phía sau có hơi tiều tụy.
Bảo mẫu của Lăng Tuyết Phi thấy âm thanh đẩy cửa thì quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Vân, bà chợt nhảy dựng lên nói:
- Anh...Anh vào đây bằng cách nào?
Trương Thanh Vân nở nụ cười thiện ý nhìn bà rồi nói:
- Dì à, nơi đây cứ giao cho cháu, để đồ ăn lại, cháu sẽ nói chuyện với Tuyết Phi.
Lăng Tuyết Phi chợt nghe thấy giọng nói của Trương Thanh Vân thì quay đầu lại, vẻ mặt trở nên kích động, nhưng ngay sau đó lại kéo chăn che mặt vào bên trong, thân thể cuộn lại thành một khối.
Bảo mẫu có hơi ngây người nhưng cũng nhìn ra manh mối, bà vội vàng đứng mời Trương Thanh Vân ngồi xuống rồi chậm rãi lui ra cửa.
- Tuyết Phi, còn giận anh sao?
Trương Thanh Vân ngượng ngùng nói.
Lăng Tuyết Phi không có bất kỳ động tĩnh gì, chăn mền che ngày càng kín, một lúc lâu sau mới dùng giọng run run nói:
- Anh...Anh đến làm gì? Muốn chế giễu em sao? Anh...Anh đi đi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mỉa mai, hắn vươn tay ra sờ vào người đang ở trong chăn. Lăng Tuyết Phi rất mẫn cảm nàng lập tức co rút người lại rồi nói:
- Anh...Anh muốn làm gì? Anh...
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn nghĩ:
- Đúng là một nha đầu quật cường...
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuyết Phi, hôm đó anh không tốt, nhưng em lại hiểu nhầm ý nghĩ của anh, em còn trẻ, không nên dây dưa...
- Em...Em là loại gái lẳng lơ, là hồ ly thành tinh!
Lăng Tuyết Phi ở bên trong chăn chợt ấp úng nói, sau đó lại nức nở.
Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi đau đầu, thật ra bản lĩnh lừa đảo phụ nữ của hắn cũng khá tốt, nhưng lúc này Lăng Tuyết Phi lại đang giận, vì vậy mới cố gắng nói khéo.
- Tuyết Phi, thế này đi, em ăn gì đó trước nhé, ăn xong chúng ta nói tiếp, như vậy chẳng phải em không còn sức mắng anh sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn bắt đầu dùng chiến lực vu hồi.
Bên trong chăn không còn động tĩnh gì khác, chỉ vang lên những âm thanh khóc lóc khá nhỏ nhưng rất u oán. Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cảm thấy như vậy là không được. Lăng Tuyết Phi ôm lấy đầu, hai người không thấy mặt nhau mà chỉ dựa vào giọng nói để trao đổi, kết quả chắc sẽ không thể tốt được. Text được lấy tại
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vung tay kéo chăn, Lăng Tuyết Phi vội vàng trốn tránh, nha đầu này dùng hết sức bú sữa mẹ nên Trương Thanh Vân cũng không cách nào kéo chăn ra. Trong lòng hắn chợt quýnh lên, cũng không cần quan tâm mà chui luôn vào chăn ôm Lăng Tuyết Phi vào trong lòng.
Lăng Tuyết Phi chợt cảm thấy mình bị ôm chặt, nàng nói:
- Anh muốn làm gì, anh...Anh khốn kiếp.
Lăng Tuyết Phi nói xong thì vùng vẫy dữ dội.
Tên đã bắn ra khó thể quay lại, Trương Thanh Vân ôm lấy Lăng Tuyết Phi rồi để mặc cho vùng vẫy, hắn dùng tay để đối phó với hai cánh tay nhỏ bé, dùng chân để kẹp chặt lấy hai chân dài thườn thượt. Lăng Tuyết Phi lúc này cũng cuống lên, nàng há miệng muốn hô lớn, Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, nha đầu này điên rồi, nếu tình cảnh thế này mà người ngoài tiến vào sẽ nghĩ sao đây?
Trong lúc bối rối Trương Thanh Vân cũng không nghĩ nhiều, hắn đưa môi đến. Một tiếng ư vang lên, Lăng Tuyết Phi không kịp kêu la. Tình cảnh bây giờ rất mập mờ, Trương Thanh Vân đang cưỡng ép nụ hôn, Lăng Tuyết Phi lại không phối hợp, nàng vùng vẫy rất dữ dội.
- Đau!
Trương Thanh Vân hét lên một tiếng, hắn vội vàng đưa môi ra. Vừa rồi Lăng Tuyết Phi cố ý dùng răng cắn vào lưỡi Trương Thanh Vân, cảm giác đau bùng lên dữ dội.
- Em...Em là rắn sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn liên tục hít vào thật sâu, đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau nhức. Hôm nay cuối cùng hắn mới thấy được sự gợi cảm của Lăng Tuyết Phi, ngoài mặt dịu dàng thì rõ ràng là một thớt ngựa hoang, con ngựa hung ác muốn đá cả chủ nhân.
- Phụt!
Trương Thanh Vân hướng sang bên cạnh nhổ ra một bãi nước miếng vào trong thùng rác, nước miếng có lẫn máu. May mà Lăng Tuyết Phi đã biết chừng mực, nàng chỉ cắn khá nhẹ nên không bị thương, nàng rõ ràng đang trả thù mình.
Mà lúc này Lăng Tuyết Phi cũng kinh ngạc không lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên một chút đắc ý, ngay sau đó lại có chút lo lắng nhưng tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Trương Thanh Vân bận rộn một lúc lâu, khi thoải mái lên một chút thì nói:
- Sao không nói gì nữa rồi? Không phải vừa rồi rất hung ác à?
Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi vốn đã hòa hoãn trở lại nhưng khi nghe thấy lời này thì lập tức trở nên lạnh tanh, nàng nghiêng đầu sang một bên. Trương Thanh Vân quay đầu lại thì phát hiện nàng vẫn đang ngồi trên đùi mình, tư thế mặt đối mặt rất kiều diễm, trong phòng cũng chỉ có hai người.
Trương Thanh Vân liếc mắt lên chiếc bàn trà ở bên cạnh ghế sa lông, bên trong có cháo thịt, mơ hồ còn nóng bốc khói. Hắn dùng một cánh tay với đến chén cháo, dùng tay trái kéo dầu Lăng Tuyết Phi lại mặt đối mặt, tay phải cầm lấy thìa múc một muỗng.
Lăng Tuyết Phi cau mày, ánh mắt sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân mà không mở miệng. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên nghiêm túc. Lăng Tuyết Phi thấy hắn có vẻ tức giận thì trong lòng có hơi chột dạ nhưng khí thế rụt rè lại chiếm thượng phong, dù là vậy thì vẫn cắn rằng mặt không đổi sắc.
- Này!
Trương Thanh Vân đột nhiên há miệng cười, gương mặt Lăng Tuyết Phi cũng đỏ lên rất mất tự nhiên, môi nàng mấp máy muốn nói. Trương Thanh Vân há miệng rồi phát ra một âm thanh:
- Kìa!
Lăng Tuyết Phi cũng há miệng ra rất mất tự nhiên, Trương Thanh Vân nhanh tay đưa thìa cháo vào trong miệng nàng, hắn nháy mắt làm mặt quỷ nói:
- Đúng là chỉ biết làm loạn, nên ăn chút gì đó đi, nha đầu điên khùng.
Gương mặt Lăng Tuyết Phi chợt đỏ hồng, miệng cũng mấy máy, cháo nuốt xuống cuống họng. Được một thìa thì có thìa thứ hai, Trương Thanh Vân đảm đương nhiệm vụ của bảo mẫu. Lúc đầu Lăng Tuyết Phi còn có chút thận trọng, sau dó dần buông lỏng. Có lẽ vì nhịn đói lâu nên ăn xong một chén cháo mà vẫn chưa thỏa mãn.
- Ngồi xuống đi, chân của anh đã tê rần rồi, anh đút cho em một chén nữa.
Trương Thanh Vân cười nói.
Lăng Tuyết Phi yêu kiều kêu lên một tiếng, nàng lắc đầu như trống bỏi. Trương Thanh Vân chợt vui lên, hắn nói:
- Sao vậy? Không phải em muốn ngồi trên đùi anh đấy chứ?
Lăng Tuyết Phi cuối cùng cũng ăn xong, tất nhiên có ăn thì vẻ mặt cũng khá hơn, khí lực cũng khôi phục trở lại, nàng há miệng nói:
- Đáng đời, dù sao anh cũng phải bị trừng phạt.
Ánh mắt Lăng Tuyết Phi chợt trở nên rất xảo quyệt, nàng nói:
- Anh có thể ôm em, có thể lấy được bánh bao ở bên kia không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, biết rõ nha đầu này nói xấu nhưng vẻ mặt hắn lại tỉnh rụi, hắn nói:
- Rất đơn giản, không tin thì em thử xem.
Trương Thanh Vân nói xong thì đột nhiên đứng dậy, Lăng Tuyết Phi cảm thấy mất trọng tâm, nàng hét lên một tiếng, trong lúc bối rối thì hai bàn tay ngọc ôm cứng lấy cổ Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn dùng tay giữ lấy phần eo của Lăng Tuyết Phi rồi tiến lên hai bước cầm lấy chiếc bánh bao vào trong tay.
- Anh...Anh dối trá!
Lăng Tuyết Phi dùng giọng không phục nói, giữa hai hàng chân mày lại bùng lên cảm giác vui vẻ, khoảnh khắc này những hiểu lầm giữa hai người trước đó chợt tan biến. Lăng Tuyết Phi rõ ràng chỉ muốn lợi dụng sự áy náy của Trương Thanh Vân để ra vẻ, chết sống cũng ôm lấy hắn, không chịu xuống.
Lúc đầu Trương Thanh Vân còn chịu được, vì lúc đó hai người đang đấu tranh khí lực, nhưng khi lực dần cạn mà trên người có một mỹ nữ ôm lấy thật chặt thì cũng không phải hương vị tốt. Hắn thường xuyên đụng chạm vào những bộ phận mẫn cảm của đối phương, những ma sát qua lại dần làm hương vị trở nên viên mãn.
Lăng Tuyết Phi co quắp miệng, vẻ mặt có chút đắc ý, nàng nói:
- Cũng có thể xuống nước, nhưng tối nay anh không được về, em muốn nói chuyện, một mình buồn chết được.
Lăng Tuyết Phi nói xong thì chậm rãi dựa đến đưa đầu vào trong lòng Trương Thanh Vân, hai tay ôm quanh người hắn, khoảnh khắc rụt rè vừa rồi chợt biến thành nhu tình mật ngọt.
Trương Thanh Vân rõ ràng cảm thấy rất bất ngờ đối với thay đổi của Lăng Tuyết Phi, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng muốn quan hệ giữa hai người hòa hoãn trở lại, nếu nhắc lại thì cũng không ổn. Mà Lăng Tuyết Phi rõ ràng cực kỳ thông minh, thừa dịp Trương Thanh Vân do dự thì nàng đột nhiên nói:
- Biết ngay là anh sẽ đồng ý, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh coi như là người có lương tâm.
Trương Thanh Vân trợn mắt há mồm, Lăng Tuyết Phi lại mời bảo mẫu đến dọn dẹp phòng, chính nàng thì tắm rửa thay quần áo. Vì vài ngày qua cuộc sống không theo quy luật nên thân thể nàng gầy đi khá nhiều, nhưng sau khi tắm rửa xong lại cực kỳ quyến rũ và phong tình, đường cong lỗi lõm, bộ ngực to đồ sộ, áo ngủ mặc lên người cứ làm cho những bộ phận bên trong chập chờn. Nàng không mặc nội y, trước lồi sau lỏm làm Trương Thanh Vân cảm thấy nóng lên.
- Này, Tuyết Phi, quần áo của anh rất bẩn...
Trương Thanh Vân mở miệng nói.
Trương Thanh Vân vừa nói được nửa câu thì Lăng Tuyết Phi đã cười khanh khách hai tiếng rồi nói:
- Quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, ở trong nhà tắm, tuyệt đối vừa vặn vì dựa theo số đo. Vốn định tặng anh vào lúc sinh nhật, bây giờ thì đúng dịp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên có hơi khổ sở, hắn cũng không có lý do để từ chối nên đành phải tắm rửa. Sau khi thay đồ ngủ thì phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông, hắn rút một tờ tạp chí bên dưới bàn trà ra xem, trong lòng rất bất ổn.
Lăng Tuyết Phi hình như nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng đi nhanh lại gần rồi không kiêng nể gì mà chui vào lòng hắn, sau đó lại xoay người dùng hai chân hắn làm gối để xem ti vi.
- Tuyết Phi, thân thể em đã mệt, nên đi nghỉ sớm. Đúng rồi, cũng đừng bỏ quên công việc, nghe nói công ty tìm em khắp nơi, chơi trò mất tích cũng không được đâu nhé.
Trương Thanh Vân nói.
Lăng Tuyết Phi trợn mắt nói:
- Anh còn nói nữa sao?
Trương Thanh Vân vội vàng im mồm, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Lăng Tuyết Phi ngày càng không an phận, nàng lại vùi đầu lên lồng ngực Trương Thanh Vân rồi cọ cọ ma xát, đây tuyệt đối là khảo nghiệm cực kỳ khủng bố với Trương Thanh Vân.
- Thanh Vân, ôm em, em muốn ngủ!
Lăng Tuyết Phi nũng nịu nói, Trương Thanh Vân không nhìn thấy mặt vì lúc này đầu nàng đã chôn rất sâu trong lồng ngực chính mình, trong miệng nàng bùng ra những hơi thở nóng bỏng làm Trương Thanh Vân không thể chịu được. Trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác hung ác, hắn ôm lấy nàng vào phòng ngủ.
Trương Thanh Vân nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, Lăng Tuyết Phi nhắm nghiền hai măt nhưng hai tay lại ôm chặt lấy cổ Trương Thanh Vân mà không buông. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Trương Thanh Vân thông qua chiếc cổ rộng của áo ngủ mà nhìn thấy hai chú thỏ đồ sộ và trắng nõn ở bên trong, có hai điểm màu hồng hồng rất hấp dẫn.
Trương Thanh Vân đành phải cúi người nằm xuống người Lăng Tuyết Phi, tư thế giữa hai người cực kỳ mập mờ. Trương Thanh Vân nói:
- Tuyết Phi, thân thể em không thoải mái, không nên suy nghĩ bậy bạ.
- Ai suy nghĩ bậy bạ chứ? Anh suy nghĩ bậy bạ còn nói người ta sao?
Lăng Tuyết Phi khẽ nói, âm thanh cực kỳ gợi tình làm Trương Thanh Vân cảm thấy chán nản. Đúng là phụ nữ, các nàng nói luôn luôn đúng.
Trương Thanh Vân ôm trong lòng một người ngọc tuyệt đẹp, hơn nữa hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, Lăng Tuyết Phi lại kích thích bản năng nguyên thủy của hắn. Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không nhịn được mà hoạt động hai tay, một tay mở cúc áo ép lên hai chú thỏ trắng nõn mềm mại, một tay luồn qua váy ngủ mịn màng tiến vào bên trong.
Áo ngủ của Lăng Tuyết Phi rất rộng, Trương Thanh Vân hoạt động rất có không gian, hơn nữa nàng cũng không mặc đồ lót, vì vậy mà cả hai tay vừa hoạt động đã đến đúng vị trí trọng điểm.
Lăng Tuyết Phi rên rỉ khe khẽ, môi đào mở rộng, nàng chỉ biết dày vò mái tócvà hôn lên mặt Trương Thanh Vân, cảm giác âm ỉ làm thân thể như tiêu hồn. Khi đối phương dùng tay xoa bóp cặp thỏ bạch ngọc thì nàng khẽ nói:
- Anh, nhẹ tay, đừng mạnh như tối hôm trước.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, máu nóng cũng bùng lên, hắn hôn nàng, nụ hôn thật sâu và nóng như lửa. Bàn tay bên dưới khẽ xoa nhẹ và đẩy quần áo đi xuống, chỉ một lát sau người ngọc đã không còn gì trên người mà Trương Thanh Vân cũng lập tức trống không.
Khi cảm thấy bãi cỏ đã ướt đẫm thì Trương Thanh Vân cong người lên tiến vào từ bên dưới, Lăng Tuyết Phi cong người như tôm, cảm giác ngày hôm nay rõ ràng không còn đau đớn như hôm trước, chỉ còn lại sự thông thoáng và căng cứng cực kỳ rõ ràng.
Trương Thanh Vân hoạt động lên xuống, những âm thanh đáng xấu hổ phát ra cùng những tiếng ư ử. Cặp chân dài tuyệt vời của Lăng Tuyết Phi hơi giạng ra và đột nhiên quấn chặt lấy hông Trương Thanh Vân, nàng cũng đã biết hưởng ứng.
Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ gợi tình, đây là lần thứ hai trong đời của Lăng Tuyết Phi, không gian đang chứng kiến một cặp nam nữ làm hoạt động tự nhiên, một hành động trầm luân.
- Vợ yêu, sao hôm nay lại gọi điện cho anh vào ban ngày rồi?
- Điều này...Em có chuyện muốn hỏi anh, Lăng Tuyết Phi kia không biết đi đâu rồi!
Triệu Giai Ngọc dùng giọng yếu ớt nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, trên trán vã ra mồ hôi lạnh. Không biết Triệu Giai Ngọc hôm nay hỏi vậy là có ý gì? Trương Thanh Vân có tật giật mình, vì vậy lúc này không biết tìm từ thế nào cho phải.
- Lăng Tuyết Phi đột nhiên mất tích, đám người công ty truyền thông đã rối loạn, những công ty truyền thông đã bỏ ra rất nhiều sức lực để tuyên truyền, lúc này chỉ còn vẻn vẹn một tuần lễ nữa thì nàng đột nhiên rút lui, cũng không thể liên lạc được. Em nghi ngờ cô ấy đang ở Thành Đô.
Triệu Giai Ngọc nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân mở miệng nói, trong lòng chợt tê dại, hắn mơ hồ cảm nhận được vấn đề Lăng Tuyết Phi mất tích có liên quan đến mình. Nha đầu kia sao lại cứng nhắc như vậy? Sẽ không có gì xảy ra đấy chứ? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Điều này...Giai Ngọc, anh cũng biết số di động của cô ấy. Thế này nhé, em đoán cô ấy ở Thành Đô thì anh sẽ đi tìm, nói không chừng cô ấy đang núp trong nhà mà bỏ mặc tất cả, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.
- Cũng chỉ biết như vậy mà thôi, điều này...Gây phiền toái cho anh rồi.
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn cực kỳ xấu hổ nên không muốn nói thêm điều gì mà cúp điện thoại. Sau đó hắn ngồi xuống mà không còn tâm tư xem tài liệu, Lăng Tuyết Phi có chuyện gì xảy ra? Tự nhiên lại chơi trò mất tích, sớm biết như vậy thì ngày hôm sau đã tìm nàng nói chuyện rồi.
Lúc này thì tốt rồi, Trương Thanh Vân muốn để Lăng Tuyết Phi được yên tĩnh nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Hắn biết rất rõ ý nghĩa của vấn đề Lăng Tuyết Phi mất tích là như thế nào, nếu tìm không thấy thì cả nước sẽ ồn ào ầm ĩ, mà công ty truyền thông dưới tay Triệu Giai Ngọc cũng rơi vào nguy cơ chưa từng có và thiệt hại khá nặng.
Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ đến những kết quả bết bát hơn, đúng lúc đang phải chuẩn bị xử lý đống bề bộn Vũ Lăng thì phiền toái lại kéo đến.
- Trưởng phòng Trương, trưởng ban Trần Lâm muốn gặp anh?
Tiểu Hạ đẩy cửa vào phòng làm việc rồi nói.
- Không, không gặp, tôi sẽ phải ra ngoài ngay, nếu có công tác gì thì ngày mai báo cáo!
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn thu dọn đồ đạc rồi đẩy cửa đi ra, đúng lúc đụng mặt Trần Lâm.
- Anh đứng trước cửa làm gì? Muốn dọa người khác sao?
Trương Thanh Vân cũng không dừng lại mà vội vàng đi về phía thang máy.
Trần Lâm nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân đi xa mà trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm, vốn hắn đinh nói một bụng lời xin lỗi nhưng lúc này rõ ràng không thể sử dụng. Trưởng phòng Trương hình như rất không hài lòng, cũng chẳng thèm nể mặt mà đi ngay.
- Trưởng ban Trần, trưởng phòng Trương đã xuống lầu rồi!
Tiểu Hạ dùng ánh mắt bất lực nhìn Trần Lâm.
- Cám ơn thư ký Hạ!
Trần Lâm cố gắng vứt bỏ biểu cảm ngơ ngác, sau đó đờ đẫn đi xuống. Trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi nhưng hắn chỉ ậm ờ cho qua, có thể nói dạo này hắn đã tiến vào một trạng thái rất khó chịu.
Cửa nhà Lăng Tuyết Phi, Trương Thanh Vân nhấn chuông cửa nửa giờ mà bên trong không có chút động tĩnh nào. Hắn cảm thấy có chút nôn nóng rồi đi qua đi lại trước cổng. Hắn tìm thấy một khe hở và nhìn vào bên trong, cửa nhà hơi mở ra.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn cảm thấy có chút không ổn. Đây là vùng ngoại thành, hơn nữa lần trước hắn đến mà không thấy có một người giúp việc, không có vấn đề gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó xử, cũng không biết xử lý thế nào cho thích hợp. Thân phận của hắn có chút đặc biệt, dù báo cảnh sát hay tìm người hỗ trợ cũng không được, hơn nữa lúc này sắc trời đã dần tối.
Trương Thanh Vân cắn răng một cái, hắn nhìn trái nhìn phải, không có người nào, hắn lập tức leo tường phóng vào bên trong. Trong sân rất yên tĩnh, hắn khẽ bước chân vào trong đại sảnh, đoạn đường này không có vấn đề gì xảy ra.
Trương Thanh Vân có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đi lên lầu, trong phòng có động tĩnh, hắn đi đến gần thì thấy có người đang nói chyện.
- Tiểu thư, cô không ra ngoài xem đó là ai sao? Nói không chừng là người đến vì công tác, nếu không thì tôi xuống dưới xem sao nhé!
Một giọng nữ vang lên, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút quen thuộc, đúng là người bảo mẫu hắn đã gặp vài năm trước.
Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, không có gì là tốt, nha đầu này đúng là quá quật cường, mình mắng nàng không phải là quan tâm đến nàng sao? Nàng đang ở độ tuổi thanh xuân, tương lai vô bờ, nếu dây dưa với một người đàn ông đã có vợ như mình thì có được kết quả gì?
Nhưng Trương Thanh Vân nghĩ vậy mà tâm tư của Lăng Tuyết Phi lại hoàn toàn khác, là một cô gái, lần đầu tiên yêu một người đàn ông, người này lại tức giận mắng chửi nàng một chặp, dù là ai cũng cực kỳ uất ức.
Sao lúc đó Trương Thanh Vân hắn lại không quan tâm đến cảm nhận của nàng nhỉ?
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm kêu hỗ thẹn, hắn tự trách mình nóng vội. Thật ra mình luôn xem nàng là bạn bè, luôn hy vọng nàng có được một tương lai hạnh phúc, cũng không có bất kỳ suy nghĩ khốn nạn nào khác.
Nhưng nếu nói về phương diện khác thì Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận, sau sự kiện vừa rồi thì mình đã khiếp sợ, một đêm kinh hoàng vừa qua đã làm hắn đang sợ hãi lại bị cột chặt vào cọc nợ, lúc này nghĩ lại thì có chút buồn cười.
Thế giới này chính là như vậy, đã hắt nước đi thì khó thể thu lại, dù làm sai bất kể chuyện gì cũng phải trả giá rất nhiều. Ít nhất thì trogn khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình có chút ích kỷ, hơn nữa còn ích kỷ đến mức đáng khinh.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, cũng không còn nghe thấy tiếng bảo mẫu nói chuyện, không còn giọng nói của Lăng Tuyết Phi. Không biết trải qua bao lâu thì nghe thấy tiếng bảo mẫu:
- Tiểu thư, không nên đề cập đến những vấn đề không thoải mái trong lòng nữa, nhưng dù sao cô cũng phải dùng cơm. Hôm nay đã một ngày không dùng cơm, thân thể sao có thể chịu đựng được?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, hắn chậm rãi đẩy cánh cửa khép hờ. Bên trong là một phòng khách khá rộng, ghế sa lông được quây lại thành một chiếc giường lớn, Lăng Tuyết Phi đang nằm bên trên với ánh mắt ngây ngốc. Sau lưng nàng được che chắn rất cao, gương mặt nhìn từ phía sau có hơi tiều tụy.
Bảo mẫu của Lăng Tuyết Phi thấy âm thanh đẩy cửa thì quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Vân, bà chợt nhảy dựng lên nói:
- Anh...Anh vào đây bằng cách nào?
Trương Thanh Vân nở nụ cười thiện ý nhìn bà rồi nói:
- Dì à, nơi đây cứ giao cho cháu, để đồ ăn lại, cháu sẽ nói chuyện với Tuyết Phi.
Lăng Tuyết Phi chợt nghe thấy giọng nói của Trương Thanh Vân thì quay đầu lại, vẻ mặt trở nên kích động, nhưng ngay sau đó lại kéo chăn che mặt vào bên trong, thân thể cuộn lại thành một khối.
Bảo mẫu có hơi ngây người nhưng cũng nhìn ra manh mối, bà vội vàng đứng mời Trương Thanh Vân ngồi xuống rồi chậm rãi lui ra cửa.
- Tuyết Phi, còn giận anh sao?
Trương Thanh Vân ngượng ngùng nói.
Lăng Tuyết Phi không có bất kỳ động tĩnh gì, chăn mền che ngày càng kín, một lúc lâu sau mới dùng giọng run run nói:
- Anh...Anh đến làm gì? Muốn chế giễu em sao? Anh...Anh đi đi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mỉa mai, hắn vươn tay ra sờ vào người đang ở trong chăn. Lăng Tuyết Phi rất mẫn cảm nàng lập tức co rút người lại rồi nói:
- Anh...Anh muốn làm gì? Anh...
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn nghĩ:
- Đúng là một nha đầu quật cường...
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuyết Phi, hôm đó anh không tốt, nhưng em lại hiểu nhầm ý nghĩ của anh, em còn trẻ, không nên dây dưa...
- Em...Em là loại gái lẳng lơ, là hồ ly thành tinh!
Lăng Tuyết Phi ở bên trong chăn chợt ấp úng nói, sau đó lại nức nở.
Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi đau đầu, thật ra bản lĩnh lừa đảo phụ nữ của hắn cũng khá tốt, nhưng lúc này Lăng Tuyết Phi lại đang giận, vì vậy mới cố gắng nói khéo.
- Tuyết Phi, thế này đi, em ăn gì đó trước nhé, ăn xong chúng ta nói tiếp, như vậy chẳng phải em không còn sức mắng anh sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn bắt đầu dùng chiến lực vu hồi.
Bên trong chăn không còn động tĩnh gì khác, chỉ vang lên những âm thanh khóc lóc khá nhỏ nhưng rất u oán. Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cảm thấy như vậy là không được. Lăng Tuyết Phi ôm lấy đầu, hai người không thấy mặt nhau mà chỉ dựa vào giọng nói để trao đổi, kết quả chắc sẽ không thể tốt được. Text được lấy tại
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vung tay kéo chăn, Lăng Tuyết Phi vội vàng trốn tránh, nha đầu này dùng hết sức bú sữa mẹ nên Trương Thanh Vân cũng không cách nào kéo chăn ra. Trong lòng hắn chợt quýnh lên, cũng không cần quan tâm mà chui luôn vào chăn ôm Lăng Tuyết Phi vào trong lòng.
Lăng Tuyết Phi chợt cảm thấy mình bị ôm chặt, nàng nói:
- Anh muốn làm gì, anh...Anh khốn kiếp.
Lăng Tuyết Phi nói xong thì vùng vẫy dữ dội.
Tên đã bắn ra khó thể quay lại, Trương Thanh Vân ôm lấy Lăng Tuyết Phi rồi để mặc cho vùng vẫy, hắn dùng tay để đối phó với hai cánh tay nhỏ bé, dùng chân để kẹp chặt lấy hai chân dài thườn thượt. Lăng Tuyết Phi lúc này cũng cuống lên, nàng há miệng muốn hô lớn, Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, nha đầu này điên rồi, nếu tình cảnh thế này mà người ngoài tiến vào sẽ nghĩ sao đây?
Trong lúc bối rối Trương Thanh Vân cũng không nghĩ nhiều, hắn đưa môi đến. Một tiếng ư vang lên, Lăng Tuyết Phi không kịp kêu la. Tình cảnh bây giờ rất mập mờ, Trương Thanh Vân đang cưỡng ép nụ hôn, Lăng Tuyết Phi lại không phối hợp, nàng vùng vẫy rất dữ dội.
- Đau!
Trương Thanh Vân hét lên một tiếng, hắn vội vàng đưa môi ra. Vừa rồi Lăng Tuyết Phi cố ý dùng răng cắn vào lưỡi Trương Thanh Vân, cảm giác đau bùng lên dữ dội.
- Em...Em là rắn sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn liên tục hít vào thật sâu, đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau nhức. Hôm nay cuối cùng hắn mới thấy được sự gợi cảm của Lăng Tuyết Phi, ngoài mặt dịu dàng thì rõ ràng là một thớt ngựa hoang, con ngựa hung ác muốn đá cả chủ nhân.
- Phụt!
Trương Thanh Vân hướng sang bên cạnh nhổ ra một bãi nước miếng vào trong thùng rác, nước miếng có lẫn máu. May mà Lăng Tuyết Phi đã biết chừng mực, nàng chỉ cắn khá nhẹ nên không bị thương, nàng rõ ràng đang trả thù mình.
Mà lúc này Lăng Tuyết Phi cũng kinh ngạc không lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên một chút đắc ý, ngay sau đó lại có chút lo lắng nhưng tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Trương Thanh Vân bận rộn một lúc lâu, khi thoải mái lên một chút thì nói:
- Sao không nói gì nữa rồi? Không phải vừa rồi rất hung ác à?
Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi vốn đã hòa hoãn trở lại nhưng khi nghe thấy lời này thì lập tức trở nên lạnh tanh, nàng nghiêng đầu sang một bên. Trương Thanh Vân quay đầu lại thì phát hiện nàng vẫn đang ngồi trên đùi mình, tư thế mặt đối mặt rất kiều diễm, trong phòng cũng chỉ có hai người.
Trương Thanh Vân liếc mắt lên chiếc bàn trà ở bên cạnh ghế sa lông, bên trong có cháo thịt, mơ hồ còn nóng bốc khói. Hắn dùng một cánh tay với đến chén cháo, dùng tay trái kéo dầu Lăng Tuyết Phi lại mặt đối mặt, tay phải cầm lấy thìa múc một muỗng.
Lăng Tuyết Phi cau mày, ánh mắt sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân mà không mở miệng. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên nghiêm túc. Lăng Tuyết Phi thấy hắn có vẻ tức giận thì trong lòng có hơi chột dạ nhưng khí thế rụt rè lại chiếm thượng phong, dù là vậy thì vẫn cắn rằng mặt không đổi sắc.
- Này!
Trương Thanh Vân đột nhiên há miệng cười, gương mặt Lăng Tuyết Phi cũng đỏ lên rất mất tự nhiên, môi nàng mấp máy muốn nói. Trương Thanh Vân há miệng rồi phát ra một âm thanh:
- Kìa!
Lăng Tuyết Phi cũng há miệng ra rất mất tự nhiên, Trương Thanh Vân nhanh tay đưa thìa cháo vào trong miệng nàng, hắn nháy mắt làm mặt quỷ nói:
- Đúng là chỉ biết làm loạn, nên ăn chút gì đó đi, nha đầu điên khùng.
Gương mặt Lăng Tuyết Phi chợt đỏ hồng, miệng cũng mấy máy, cháo nuốt xuống cuống họng. Được một thìa thì có thìa thứ hai, Trương Thanh Vân đảm đương nhiệm vụ của bảo mẫu. Lúc đầu Lăng Tuyết Phi còn có chút thận trọng, sau dó dần buông lỏng. Có lẽ vì nhịn đói lâu nên ăn xong một chén cháo mà vẫn chưa thỏa mãn.
- Ngồi xuống đi, chân của anh đã tê rần rồi, anh đút cho em một chén nữa.
Trương Thanh Vân cười nói.
Lăng Tuyết Phi yêu kiều kêu lên một tiếng, nàng lắc đầu như trống bỏi. Trương Thanh Vân chợt vui lên, hắn nói:
- Sao vậy? Không phải em muốn ngồi trên đùi anh đấy chứ?
Lăng Tuyết Phi cuối cùng cũng ăn xong, tất nhiên có ăn thì vẻ mặt cũng khá hơn, khí lực cũng khôi phục trở lại, nàng há miệng nói:
- Đáng đời, dù sao anh cũng phải bị trừng phạt.
Ánh mắt Lăng Tuyết Phi chợt trở nên rất xảo quyệt, nàng nói:
- Anh có thể ôm em, có thể lấy được bánh bao ở bên kia không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, biết rõ nha đầu này nói xấu nhưng vẻ mặt hắn lại tỉnh rụi, hắn nói:
- Rất đơn giản, không tin thì em thử xem.
Trương Thanh Vân nói xong thì đột nhiên đứng dậy, Lăng Tuyết Phi cảm thấy mất trọng tâm, nàng hét lên một tiếng, trong lúc bối rối thì hai bàn tay ngọc ôm cứng lấy cổ Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn dùng tay giữ lấy phần eo của Lăng Tuyết Phi rồi tiến lên hai bước cầm lấy chiếc bánh bao vào trong tay.
- Anh...Anh dối trá!
Lăng Tuyết Phi dùng giọng không phục nói, giữa hai hàng chân mày lại bùng lên cảm giác vui vẻ, khoảnh khắc này những hiểu lầm giữa hai người trước đó chợt tan biến. Lăng Tuyết Phi rõ ràng chỉ muốn lợi dụng sự áy náy của Trương Thanh Vân để ra vẻ, chết sống cũng ôm lấy hắn, không chịu xuống.
Lúc đầu Trương Thanh Vân còn chịu được, vì lúc đó hai người đang đấu tranh khí lực, nhưng khi lực dần cạn mà trên người có một mỹ nữ ôm lấy thật chặt thì cũng không phải hương vị tốt. Hắn thường xuyên đụng chạm vào những bộ phận mẫn cảm của đối phương, những ma sát qua lại dần làm hương vị trở nên viên mãn.
Lăng Tuyết Phi co quắp miệng, vẻ mặt có chút đắc ý, nàng nói:
- Cũng có thể xuống nước, nhưng tối nay anh không được về, em muốn nói chuyện, một mình buồn chết được.
Lăng Tuyết Phi nói xong thì chậm rãi dựa đến đưa đầu vào trong lòng Trương Thanh Vân, hai tay ôm quanh người hắn, khoảnh khắc rụt rè vừa rồi chợt biến thành nhu tình mật ngọt.
Trương Thanh Vân rõ ràng cảm thấy rất bất ngờ đối với thay đổi của Lăng Tuyết Phi, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng muốn quan hệ giữa hai người hòa hoãn trở lại, nếu nhắc lại thì cũng không ổn. Mà Lăng Tuyết Phi rõ ràng cực kỳ thông minh, thừa dịp Trương Thanh Vân do dự thì nàng đột nhiên nói:
- Biết ngay là anh sẽ đồng ý, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh coi như là người có lương tâm.
Trương Thanh Vân trợn mắt há mồm, Lăng Tuyết Phi lại mời bảo mẫu đến dọn dẹp phòng, chính nàng thì tắm rửa thay quần áo. Vì vài ngày qua cuộc sống không theo quy luật nên thân thể nàng gầy đi khá nhiều, nhưng sau khi tắm rửa xong lại cực kỳ quyến rũ và phong tình, đường cong lỗi lõm, bộ ngực to đồ sộ, áo ngủ mặc lên người cứ làm cho những bộ phận bên trong chập chờn. Nàng không mặc nội y, trước lồi sau lỏm làm Trương Thanh Vân cảm thấy nóng lên.
- Này, Tuyết Phi, quần áo của anh rất bẩn...
Trương Thanh Vân mở miệng nói.
Trương Thanh Vân vừa nói được nửa câu thì Lăng Tuyết Phi đã cười khanh khách hai tiếng rồi nói:
- Quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, ở trong nhà tắm, tuyệt đối vừa vặn vì dựa theo số đo. Vốn định tặng anh vào lúc sinh nhật, bây giờ thì đúng dịp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên có hơi khổ sở, hắn cũng không có lý do để từ chối nên đành phải tắm rửa. Sau khi thay đồ ngủ thì phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông, hắn rút một tờ tạp chí bên dưới bàn trà ra xem, trong lòng rất bất ổn.
Lăng Tuyết Phi hình như nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng đi nhanh lại gần rồi không kiêng nể gì mà chui vào lòng hắn, sau đó lại xoay người dùng hai chân hắn làm gối để xem ti vi.
- Tuyết Phi, thân thể em đã mệt, nên đi nghỉ sớm. Đúng rồi, cũng đừng bỏ quên công việc, nghe nói công ty tìm em khắp nơi, chơi trò mất tích cũng không được đâu nhé.
Trương Thanh Vân nói.
Lăng Tuyết Phi trợn mắt nói:
- Anh còn nói nữa sao?
Trương Thanh Vân vội vàng im mồm, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Lăng Tuyết Phi ngày càng không an phận, nàng lại vùi đầu lên lồng ngực Trương Thanh Vân rồi cọ cọ ma xát, đây tuyệt đối là khảo nghiệm cực kỳ khủng bố với Trương Thanh Vân.
- Thanh Vân, ôm em, em muốn ngủ!
Lăng Tuyết Phi nũng nịu nói, Trương Thanh Vân không nhìn thấy mặt vì lúc này đầu nàng đã chôn rất sâu trong lồng ngực chính mình, trong miệng nàng bùng ra những hơi thở nóng bỏng làm Trương Thanh Vân không thể chịu được. Trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác hung ác, hắn ôm lấy nàng vào phòng ngủ.
Trương Thanh Vân nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, Lăng Tuyết Phi nhắm nghiền hai măt nhưng hai tay lại ôm chặt lấy cổ Trương Thanh Vân mà không buông. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Trương Thanh Vân thông qua chiếc cổ rộng của áo ngủ mà nhìn thấy hai chú thỏ đồ sộ và trắng nõn ở bên trong, có hai điểm màu hồng hồng rất hấp dẫn.
Trương Thanh Vân đành phải cúi người nằm xuống người Lăng Tuyết Phi, tư thế giữa hai người cực kỳ mập mờ. Trương Thanh Vân nói:
- Tuyết Phi, thân thể em không thoải mái, không nên suy nghĩ bậy bạ.
- Ai suy nghĩ bậy bạ chứ? Anh suy nghĩ bậy bạ còn nói người ta sao?
Lăng Tuyết Phi khẽ nói, âm thanh cực kỳ gợi tình làm Trương Thanh Vân cảm thấy chán nản. Đúng là phụ nữ, các nàng nói luôn luôn đúng.
Trương Thanh Vân ôm trong lòng một người ngọc tuyệt đẹp, hơn nữa hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, Lăng Tuyết Phi lại kích thích bản năng nguyên thủy của hắn. Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không nhịn được mà hoạt động hai tay, một tay mở cúc áo ép lên hai chú thỏ trắng nõn mềm mại, một tay luồn qua váy ngủ mịn màng tiến vào bên trong.
Áo ngủ của Lăng Tuyết Phi rất rộng, Trương Thanh Vân hoạt động rất có không gian, hơn nữa nàng cũng không mặc đồ lót, vì vậy mà cả hai tay vừa hoạt động đã đến đúng vị trí trọng điểm.
Lăng Tuyết Phi rên rỉ khe khẽ, môi đào mở rộng, nàng chỉ biết dày vò mái tócvà hôn lên mặt Trương Thanh Vân, cảm giác âm ỉ làm thân thể như tiêu hồn. Khi đối phương dùng tay xoa bóp cặp thỏ bạch ngọc thì nàng khẽ nói:
- Anh, nhẹ tay, đừng mạnh như tối hôm trước.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, máu nóng cũng bùng lên, hắn hôn nàng, nụ hôn thật sâu và nóng như lửa. Bàn tay bên dưới khẽ xoa nhẹ và đẩy quần áo đi xuống, chỉ một lát sau người ngọc đã không còn gì trên người mà Trương Thanh Vân cũng lập tức trống không.
Khi cảm thấy bãi cỏ đã ướt đẫm thì Trương Thanh Vân cong người lên tiến vào từ bên dưới, Lăng Tuyết Phi cong người như tôm, cảm giác ngày hôm nay rõ ràng không còn đau đớn như hôm trước, chỉ còn lại sự thông thoáng và căng cứng cực kỳ rõ ràng.
Trương Thanh Vân hoạt động lên xuống, những âm thanh đáng xấu hổ phát ra cùng những tiếng ư ử. Cặp chân dài tuyệt vời của Lăng Tuyết Phi hơi giạng ra và đột nhiên quấn chặt lấy hông Trương Thanh Vân, nàng cũng đã biết hưởng ứng.
Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ gợi tình, đây là lần thứ hai trong đời của Lăng Tuyết Phi, không gian đang chứng kiến một cặp nam nữ làm hoạt động tự nhiên, một hành động trầm luân.