Đến tối, trong phòng vip khách sạn Hán Dũng, Trương Thanh Vân đi theo Mộng Phi vào cửa, trong phong quả nhiên có người khác. Mộng Phi mở cửa chỉ đứng lộ ra nửa người làm Trương Thanh Vân lộ ra và trở thành tiêu điểm chú ý của những người khác.
Trong phòng có hai nữ một nam, người đàn ông hơn bốn mươi, mặc tây trang, tuy cao lớn nhưng đầu hói, nhìn qua còn lớn hơn tuổi thật.
Khi thấy Trương Thanh Vân vào thì tất cả mọi người chợt đứng lên, Mộng Phi cười nói:
- Thanh Vân, giới thiệu cho cậu, đây là phó phòng dân chính Quách Chu Quần.
Mộng Phi lại chỉ chỉ vào người phụ nữ đối diện nói:
- Vị này là vợ của anh Quách.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu với hai vợ chồng Quách Chu Quần, phó phòng Quách có hơi rụt rè khi bắt tay Trương Thanh Vân. Hai người phụ nữ lại càng thận trọng hơn, người phụ nữ còn lại chính là Điền Phương, là vợ của Mộng Phi!
Mấy người cùng ngồi xuống, Mộng Phi làm chủ có vẻ rất nhiệt tình, hắn liên tục thu xếp dâng trà, phó phòng Quách nói:
- Thư ký Mộng, cứ để mọi người tùy tiện, quá tiêu pha đối với anh cũng không tốt.
Mộng Phi có chút sững sốt, hắn có hơi xấu hổ, khi nhìn qua thì lại thấy Trương Thanh Vân không có gì khác thường. Phó phòng Quách nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi đã kính ngưỡng đại danh của anh từ lâu, trong thủ đô anh là người có danh tiếng lẫy lừng.
Quách Chu Quần nói xong thì cười ha hả, vẻ mặt rất mập mờ, nào có bộ dạng kính ngưỡng?
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, Quách Chu Quần này đang ám chỉ thân phận của mình, là người Quách gia, khó trách không thèm đặt mình vào mắt. Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, lần này xuống tuyến dưới rèn luyện không phải có tên người này trong danh sách phó chủ tịch thành phố sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây cũng lập tức nghĩ đến thư ký Bộ của chủ tịch Khâu.
Trương Thanh Vân đã hiểu nguyên nhân vì sao chủ tịch Khâu không nói lời nào, thì ra có một đối thủ cạnh tranh mạnh như thế này.
- Chị gái, chị cũng làm ở phòng dân chính sao?
Trương Thanh Vân híp mắt hỏi vợ Mộng Phi, đây là một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi xấp xỉ với Mộng Phi, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt. xem tại
- Anh đoán rất đúng, tôi là cấp dưới của phó phòng Quách!
Quách Chu Quần nở nụ cười rụt rè, rõ ràng có chút hưởng thụ. Trước kia Quách gia không đắc ý ở Giang Nam, nhưng gần đây bí thư Chiêm lại đến nhận chức, tất cả mọi thứ đã lập tức không còn như trước kia. Tất nhiên Quách Chu Quần cũng cảm nhận được biến đổi to lớn này, đi ra ngoài cũng thẳng lưng lên rất nhiều.
- Thanh Vân, chúng tôi rất quen thuộc phó phòng Quách, tỉnh ủy lần này muốn cho anh ấy xuống rèn luyện ở Hành Thủy, anh lại là người phụ trách công tác lần này, vốn tìm anh ra dùng cơm là không thích hợp.
Mộng Phi cười ngượng ngùng nói.
Mộng Phi vừa nói được một nửa thì Quách Chu Quần đã khoát tay nói:
- Không sao, phó phòng Trương là lãnh đạo sẽ không chú ý đến vấn đề này, người ngoài cũng sẽ không dám nói huyên thuyên, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Mộng Phi bị Quách Chu Quần trách móc như vậy mà cảm thấy xấu hổ. Hôm nay Mộng Phi muốn mời Trương Thanh Vân đến để quan hệ giữa Quách Chu Quần và Trương Thanh Vân được kéo gần trở lại, gần đây phòng dân chính đang có một đám cán bộ được đề bạt, hắn mong sao trước khi Quách Chu Quần đi thì có thể dùng chút sức lực kéo vợ mình lên chức phó phòng.
Nào ngờ Mộng Phi muốn vỗ mông ngựa lại lệch xuống đùi, phó phòng Quách này căn bản không quan tâm đến Trương Thanh Vân. Vì vậy mà Mộng Phi cảm thấy tiến thối lưỡng nan, dù là Trương Thanh Vân hay Quách Chu Quần cũng đều là người mà Mộng Phi không thể đắc tội, Mộng Phi đã nhiều năm làm thư ký của lãnh đạo nhưng trước nay chưa từng xấu hổ như bây giờ, vì vậy mà không biết nên xuống đài như thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Quách Chu Quần, trong lòng thầm nghĩ những biểu cảm của đối phương hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, hắn lại thấy đối phương đã hơn bốn mươi mà vẫn chỉ là phó phòng, chắc cũng chẳng phải loại người có tiếng tăm gì trong Quách gia. Rõ ràng Quách Chu Quần này không bằng một góc của Quách Vũ thanh niên tài giỏi.
Trương Thanh Vân rất truy cầu đến yêu cầu tay nghề thành thạo, nhưng quyền lợi thì có khôi khi phải xem xét. Trương Thanh Vân lúc này đang nắm trọng trách, tay cầm quyền cao nhưng hành vi gần đây đã không còn tiêu sái tự nhiên như năm xưa, cũng có một loại thói quen không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Quách Chu Quần náo loạn như lúc này cũng làm Trương Thanh Vân buông lỏng rất nhiều, hắn lại có nhận thức mới về hai chữ "quyền lợi".
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến bốn chữ "công bằng, công chính" mà bí thư Hoàng đã tặng cho trước đó mà trong lòng dần an tâm. Hắn hiểu được một việc, đó chính là trước đó mình lo đầu sợ đuôi, lúc nào cũng xem xét vấn đề cân đối nhưng thật ra đó lại là biểu hiện của sự thiếu tự tin.
Đây là một loại tâm tính mà bất ký người nào cầm quyền lớn cũng sẽ có, nếu quyết đoán nhất định sẽ ảnh hưởng đến một nhóm người, nếu mỗi ngày đều xem xét quá kỹ thì chuyện gì cũng khó thể làm.
Hơn nữa ý kiến của Trương Thanh Vân cũng căn bản không đại biểu được cho toàn bộ phòng tổ chức, mà Lưu Tiến nói muốn xử lý mọi chuyện thật công bằng chẳng qua chỉ là một câu nói nhảm, cũng không phải tất cả vấn đề đều cân đối.
Tình hình hiện tại là như vậy, rõ ràng có quá nhiều người được đề cử nhưng danh sách chỉ có một, sao có thể giữ thăng bằng? Tất cả chỉ làm tăng thêm phiền phức.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức bắn chết Quách Chu Quần ngay tại chỗ, người này biểu hiện không có sự trưởng thành, mà chủ tịch thành phố là chức vị gì? Đây là quan phụ mẫu của vài trăm ngàn dân, bây giờ thái độ của Quách Chu Quần đối với lãnh đạo như mình còn thế này, còn trông cậy gì vào thái độ của hắn đối với dân chúng?
Lúc này Mộng Phi ngồi trúng đinh cũng không thèm quan tâm đến chuyện của Quách Chu Quần, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ càng không bới đất tìm lông.
Lúc này lại đến lượt Quách Chu Quần không được tự nhiên, rõ ràng chỉ thận trọng khi người khác gãi trúng chỗ ngứa trong lòng. Mộng Phi vuốt mông ngựa thì Quách Chu Quần lại thận trọng.
Khi Mộng Phi đề cập đến vấn đề chức vụ phó chủ tịch thành phố Hành Thủy thì Quách Chu Quần có hơi chột dạ, đây cũng là thứ luôn treo ngược trong lòng hắn. Người này luôn hy vọng Trương Thanh Vân có thể thức thời, sẽ chủ động đề xuất chuyện này, tốt nhất phải là vỗ ngực đảm bảo. Chỉ như vậy thì trong lòng Quách Chu Quần mới cảm thấy nắm chắc, hơn nữa cũng kiếm được một cảm giác hư vinh rất lớn.
Quách Chu Quần tuyệt đối tin tưởng lần này mình sẽ trở thành phó chủ tịch thành phố Hành Thủy, hai ngày trước hắn còn điện thoại với anh rể là bí thư Chiêm. Dù bí thư Chiêm không nói rõ trong điện thoại nhưng giọng điệu lại tỏ ra dốc lòng giúp đỡ.
Hơn nữa con trai của bí thư Chiêm cũng tiết lộ tin tức cha đã từng gặp mặt trưởng phòng Lưu ở thủ đô, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Quách Chu Quần nghĩ rằng bí thư tỉnh ủy đã quán thông tư tưởng cho phòng tổ chức tỉnh ủy, nói rõ hai người có thể đứng chung đường.
Lý lịch của Quách Chu Quần đã rất đủ, trình độ đủ, hơn nữa còn có cả tầng quan hệ, sao trưởng phòng Lưu không nể mặt hắn cho được? Vì vậy lúc này hắn căn bản không cần quan tâm đến Trương Thanh Vân.
Quách Chu Quần đã từng gặp nhiều khảo sát viên phòng tổ chức, trước đó dù sao hắn cũng là phó ban, cũng thường xuyên gọi điện thoại đến chào hỏi đám người tronng phòng tổ chức. Trương Thanh Vân dù là phó phòng nhưng khoảng thời gian trước có tin đồn sẽ bị cho ra rìa, hơn nữa tuổi còn quá trẻ, có lẽ cũng không làm được gì ra hồn.
Tất nhiên điều quan trọng là trong lòng Quách Chu Quần cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo, thường thì người Quách gia đều kiêu ngạo, mình cũng không thể thấp kém đến mức lôi kéo làm quen với một phó phòng được phân công quản lý đấy chứ? Vì vậy khi hắn thấy Mộng Phi có ý đồ thì sẽ ngăn lại, hắn ngăn lại vì biết Trương Thanh Vân sẽ thức thời.
Nhưng rõ ràng Quách Chu Quần đã sai, hai người Trương Thanh Vân và Mộng Phi căn bản không đề cập đến vấn đề này. Hơn nữa Mộng Phi dù sao cũng là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy, hắn đã thấy tình cảnh xấu hổ vừa rồi, sao lại tự tìm thêm phiền phức cho mình làm gì?
- À, trưởng phòng Trương, chuyện cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện lần này, nói chung là sẽ kết thúc trong vài tháng. Nếu tiếp tục xét xuống thì bên Thành Đô cũng có rất nhiều chuyện cần có một câu trả lời thích đáng.
Quách Chu Quần nói, trong lòng hắn vẫn không nhịn được, lại tiếp tục đề cập đến vấn đề này.
Trương Thanh Vân dùng khăn nóng xoa xoa tay rồi nói:
- Điều này cũng hơi khó, gần đây rất bận rộn, đều là vấn đề liên quan đến Vũ Lăng, tôi cũng chưa có thời gian quan tâm đến vấn đề này.
Quách Chu Quần chợt sững sờ, hắn thấy Trương Thanh Vân giở giọng mà trong lòng không khỏi khó chịu rồi nói:
- Lãnh đạo cấp trên đều phải nắm chắc hiệu suất công tác, phòng tổ chức các anh phải làm gương mới đúng chứ?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn híp mắt nhìn Quách Chu Quần, trong lòng có chút khó chịu. Đúng lúc này thì có người gõ cửa, câu nói của Trương Thanh Vân lên đến cuống họng thì chợt khựng lại.
Mộng Phi lên tiếng, đẩy cửa tiến vào là một nhân viên phục vụ nữ mặc áo đỏ, trên tay là một chiếc mâm, trong mâm là một chai rượu đỏ.
Cô gái này có bộ dạng rất tốt, nàng tiến lên nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nói với Trương Thanh Vân:
- Chào anh, chào mừng trưởng phòng Trương đến với khách sạn Hán Dũng, tổng giám đốc của chúng tôi tặng một chai rượu, hy vọng anh và khách quý có thể vui vẻ.
Cô gái phục vụ nói xong thì lấy chai rượu đặt lên bàn, động tác rất thanh nhã. Nàng chuyển mâm sang tay trái, sau đó lui ra hai bước chờ Trương Thanh Vân đáp lời.
- Vậy thì cô thay tôi gửi lời cám ơn đến tổng giám đốc!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không biết Nghê Thu Nguyệt có cảnh cáo nhân viên hay không, sao lại có hành động lần này.
- Anh cứ khách khí, anh là khách quý của chúng tôi, đây là điều nên làm!
Cô gái phục vụ nở nụ cười ngọt ngào rồi chậm rãi lui ra cửa, Mộng Phi cầm lấy chai rượu lên xem, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng thầm khiếp sợ.
Chai rượu này có giá trị không nhỏ, hơn năm ngàn đồng, thậm chí còn đắt tiền hơn cả bàn đồ ăn ở đây, như vậy nói tặng là tặng sao?
Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Người khác tặng rượu, điều này cũng không tính là hối lộ, các anh yên tâm. Mỗi năm tôi và vợ tiêu phí rất nhiều ở khách sạn này, đây chẳng qua chỉ là chút da lông mà thôi.
Mộng Phi vội vàng nở nụ cười, hắn đã sớm biết Trương Thanh Vân có rất nhiều tiền, đối phương nói như vậy thì Mộng Phi cũng lập tức trở nên thản nhiên. Gương mặt Quách Chu Quần chợt đỏ lên, trong lòng hắn chợt phát hiện ra cảm giác hơn người vì thuộc Quách gia đã biến mất trước mặt Trương Thanh Vân.
Kẻ cảm thấy mình hơn người thì phải có tiền có thế, nhưng nếu xét ở bất kỳ phương diện nào thì Quách Chu Quần cũng thua kém Trương Thanh Vân. Người ta là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, đi đến đâu cũng là lãnh đạo, dù đến lúc điều phối cán bộ xuống rèn luyện, tuy có vài thường ủy trong thành phố cảm thấy uất ức nhưng làm gì có kẻ nào dám nói? Chỉ cần hắn đến đây thì khách sạn đã tặng cho một chai rượu còn đáng giá hơn cả bàn cơm, điều này không khỏi làm người ta sinh ra cảm giác tự ti và mặc cảm.
Sau đó Quách Chu Quần không nói thêm lời nào, ngược lại Mộng Phi nói chuyện với Trương Thanh Vân rất sôi nổi, hai người nói về những chủ đề học tập ở trường đảng, trò chuyện rất vui, điều này làm cho Quách Chu Quần cảm thấy khó thể chen miệng vào được. Sau khi bữa cơm vô vị kết thúc thì mọi người cũng cáo từ. Trương Thanh Vân cố ý đi chậm lại, quả nhiên có một người đàn ông mặc tây trang tiến lên nói:
- Trưởng phòng Trương, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gửi vài lời thăm hỏi đến anh, không biết anh có thể bớt chút thời gian bận rộn hay không?
Trương Thanh Vân cau mày, người phụ nữ họ Đồng này đúng là, hắn cũng muốn xem nàng có bao nhiêu trò. Mình mới đến đây thì nàng ta đã dùng phương pháp tặng rượu, muốn dùng biện pháp đút lót để lấy lòng mình sao?
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn theo người đàn ông mặc tây trang đi thang máy lên lầu. Những căn phòng nơi đây rõ ràng có cấp bậc cao hơn bên dưới, bốn phía là tường thủy tinh trong suốt, có thể nhìn bao quát tất cả cảnh đêm ở Thành Đô.
Trương Thanh Vân liếc mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ, nhìn qua cũng không phải còn trẻ, có vẻ còn lớn tuổi hơn cả Nghê Thu Nguyệt, nhưng bộ đồng phục công sở mặc trên người lại rất có hình.
Đặc biệt là người này có cặp mắt câu hồn, ánh mắt như có ma lực, người ta có thể nhìn thấy chút hương vị khó nói ở bên trong, đây là Đồng Tiểu Lệ sao? Trương Thanh Vân thậm chí hoài nghi người phụ nữ này có qua hệ bất chính với thư ký Bộ.
Vì nếu xét theo lý lịch thì thư ký Bộ của chủ tịch Khâu đã bốn mươi bảy tuổi, mà người phụ nữ này rõ ràng còn chưa đến bốn mươi, hơn nữa một người phụ nữ quyến rũ thế này không giống như vợ của một cán bộ cấp sở.
- Trưởng phòng Trương, muốn gặp được anh cũng không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng cũng phải cảm ơn anh đã nể mặt, tôi là Đồng Tiểu Lệ!
Đồng Tiểu Lệ cười khanh khách nói, bộ dạng rất đoan trang nhưng người ta có thể cảm nhận được hương vị quyến rũ nồng đậm.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn vươn tay ra bắt tay Đồng Tiểu Lệ rồi nói:
- Ngày hôm nay ăn cơm cùng một người bạn, giám đốc Đồng đã có thành ý, sao tôi có thể từ chối cho được?
Đồng Tiểu Lệ vừa mời Trương Thanh Vân ngồi xuống vừa dùng ánh mắt để đánh giá, thật ra trước đây nàng không biết Trương Thanh Vân, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Trưởng phòng Trương hoàn toàn không giống như những gì nàng đã tưởng tượng, nàng nghĩ rằng phó phòng có thực quyền ở phòng tổ chức dù sao cũng phải hơn bốn mươi năm mươi, nhưng kết quả lại là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi. Tương phản giữa hiện thực và tưởng tượng đã làm cho một giám đốc đã từng gặp qua rất nhiều loại người như Đồng Tiểu Lệ cảm thấy khó thể thích ứng.
Đồng Tiểu Lệ gọi lên hai ly cà phê, nàng tự tay đặt cà phê trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh là khách quý của tôi, trước nay vẫn luôn kính ngưỡng đại danh, đáng tiếc là không có cơ hội gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
- Các chị đều có rất nhiều khách quý, nếu gặp mặt từng người thì chẳng phải giám đốc sẽ trở thành nhân viên tiếp tân sao?
Trương Thanh Vân cười lớn nói.
Đồng Tiểu Lệ chợt sững sờ, nàng nghe thấy hàm nghĩa trong lời nói của Trương Thanh Vân, không ngờ người này còn nhỏ tuổi mà ánh mắt lại sắc bén như vậy. Nàng nghĩ đến đây thì cũng không nói thêm điều gì, một lúc lâu sau mới mở lời:
- Nói thật với trưởng phòng Trương, ông nhà của tôi là Bộ Hiểu Bình, là người ông tác ở tỉnh ủy. Lúc này không phải phòng tổ chức tỉnh ủy đang có một đợt công tác cho cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện sao? Nhưng ông nhà tôi quá thành thật...
- Anh ấy sợ liên hệ với lãnh đạo, cũng vì vậy mà hôm nay tôi mượn cơ hội này hỏi anh một chút tình huống, để xem các vị lãnh đạo của chúng tôi có cái nhìn gì về anh ấy.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sững sờ nhìn Đồng Tiểu Lệ, người phụ nữ này tâng bốc làm người ta ngứa ngáy. Bộ Hiểu Bình là thư ký của chủ tịch tỉnh, là người đồng cấp với mình, chính mình sao dám là lãnh đạo của người ta?
Đồng Tiểu Lệ này nói chuyện rất chính xác, gọn gàng, hơn nữa lý do đưa ra cũng làm đối phương khó thể từ chối. Nghê Thu Nguyệt tìm được một người phụ nữ thế này làm giám đốc khách sạn Hán Dũng, đúng là ánh mắt rất độc đáo.
- Đồng tiểu thư, chị có biết rằng vấn đề kỷ luật tổ chức sẽ không cho phép hỏi về đề tài này? Chị làm vậy sẽ bắt buộc anh nhà phạm sai lầm.
Trương Thanh Vân lơ đãng cười nói.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ chợt biến đổi, vừa rồi nàng đã sớm lưu ý đến những người thuê phòng bên dưới, là phó phòng dân chính Quách Chu Quần đối thủ của chồng mình. Trưởng phòng Trương có thể cùng dùng cơm với người ta, mình hỏi thăm chút vấn đề mà cho rằng động vài tính kỷ luật tổ chức sao?
Đồng Tiểu Lệ nghĩ đến đây thì dùng lời uyển chuyển nói ra, Trương Thanh Vân nghe được mà cười ha hả nói:
- Chúng tôi chỉ là bạn bè cùng ăn một bữa cơm, không nói chuyện công tác, điều này không trái với kỷ luật.
Đồng Tiểu Lệ vừa nghe thấy những lời này thì có chút nhịn không được, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, anh cũng đừng quá bất công, tổ chức thường coi trọng vấn đề công bằng công chính. Chúng tôi có thành ý, hy vọng anh cũng cho chúng tôi một cơ hội.
Trương Thanh Vân cắn môi, có lẽ vấn đề hối lộ đã đến rồi. Mình còn chưa nói gì thì Đồng Tiểu Lệ đã nói đến vấn đề thành ý, nàng tin vừa rồi mình có "ăn ý" với Quách Chu Quần sao?
Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì trong lòng Đồng Tiểu Lệ trở nên vui vẻ, đồng thời cũng có chút hèn mọn. Cái quái gì là phó phòng tổ chức, còn nhỏ tuổi mà nghe đến tiền thì sáng mắt lên, Bộ Hiểu Bình còn nói người ta rất chính trực, đừng lấy hay làm dở, bà đây đã sống nửa đời người, chưa từng thấy qua vị quan nào chính trực.
- Trưởng phòng Trương, anh yên tâm, anh Bộ nhà tôi là người đáng tin cậy, nếu không thì sao lại được chủ tịch Khâu vừa ý?
Đồng Tiểu Lệ vừa nói vừa đứng dậy rút từ trong túi ra một phong thư, vẻ mặt nàng không chút thay đổi. Nàng đặt tay lên mặt bàn rồi đẩy phong thư đến nói:
- Đây chính là chút tâm ý của tôi, kính mong anh không từ chối.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cầm phong thư lên, xé ra rồi cẩn thận xem xét bên trong. Đồng Tiểu Lệ cau mày có chút chán ghét, nhưng ngay sau đó lại cười cực kỳ ân cần nói:
- Chỉ là một chút thành ý, mật mã là sáu số tám.
Trương Thanh Vân phát hiện bên trong là một thẻ ngân hàng, rất mới, hắn nhếch miệng cười rồi bỏ chiếc thẻ vào túi áo nói:
- Tôi cầm tấm thẻ nhưng sợ rằng chị sẽ phải nhận lại, địa điểm chính là ủy ban kỷ luật, hy vọng chị có thể chuẩn bị tâm lý.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ chợt biến đổi, ly cà phê đang được nàng vân vê trên tay chợt rơi xuống đất, nàng cuống quít nói:
- Anh...Anh...
Đồng Tiểu Lệ vì kích động mà nói năng lộn xộn, một lúc lâu sau vẻ mặt mới tỉnh táo trở lại, vẻ mặt không có nụ cười, chỉ còn lại sự ẩn giấu, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, chúng tôi tôn trọng anh, nhưng cũng hy vọng anh không nên ép người quá đáng. Phó phòng Quách có chỗ dựa cứng nhắc nhưng anh cũng đừng tưởng rằng những người còn lại đều mềm như quả hồng.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, nụ cười trên mặt chợt thu lại, hắn nói:
- Chị tôn trọng tôi sao?
Trương Thanh Vân chỉ vào phong thư:
- Đây là kết quả của sự tôn kính sao?
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ trở nên cực kỳ trì trệ, nàng không nói nên lời. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn lớn tiếng nói:
- Chị cũng đừng nghĩ sẽ uy hiếp tôi, tôi cho chị hai lựa chọn, một là tự mình đến ủy ban kỷ luật cầm thẻ về, hai là, chị phải nói Cao Khiêm hoặc Nghê Thu Nguyệt đến tìm tôi. Tôi muốn xem Cao gia có phải thường làm như vậy hay không, những thủ đoạn hạ lưu thế này cũng sử dụng được à?
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng dậy và nổi giận đùng đùng bỏ đi. Cô nàng Nghê Thu Nguyệt này đúng là, mình nói với nàng nhưng rõ ràng là đàn khảy tai trâu, nếu không cho nàng biết chút lợi hại thì không được.
Trong phòng có hai nữ một nam, người đàn ông hơn bốn mươi, mặc tây trang, tuy cao lớn nhưng đầu hói, nhìn qua còn lớn hơn tuổi thật.
Khi thấy Trương Thanh Vân vào thì tất cả mọi người chợt đứng lên, Mộng Phi cười nói:
- Thanh Vân, giới thiệu cho cậu, đây là phó phòng dân chính Quách Chu Quần.
Mộng Phi lại chỉ chỉ vào người phụ nữ đối diện nói:
- Vị này là vợ của anh Quách.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu với hai vợ chồng Quách Chu Quần, phó phòng Quách có hơi rụt rè khi bắt tay Trương Thanh Vân. Hai người phụ nữ lại càng thận trọng hơn, người phụ nữ còn lại chính là Điền Phương, là vợ của Mộng Phi!
Mấy người cùng ngồi xuống, Mộng Phi làm chủ có vẻ rất nhiệt tình, hắn liên tục thu xếp dâng trà, phó phòng Quách nói:
- Thư ký Mộng, cứ để mọi người tùy tiện, quá tiêu pha đối với anh cũng không tốt.
Mộng Phi có chút sững sốt, hắn có hơi xấu hổ, khi nhìn qua thì lại thấy Trương Thanh Vân không có gì khác thường. Phó phòng Quách nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi đã kính ngưỡng đại danh của anh từ lâu, trong thủ đô anh là người có danh tiếng lẫy lừng.
Quách Chu Quần nói xong thì cười ha hả, vẻ mặt rất mập mờ, nào có bộ dạng kính ngưỡng?
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, Quách Chu Quần này đang ám chỉ thân phận của mình, là người Quách gia, khó trách không thèm đặt mình vào mắt. Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, lần này xuống tuyến dưới rèn luyện không phải có tên người này trong danh sách phó chủ tịch thành phố sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây cũng lập tức nghĩ đến thư ký Bộ của chủ tịch Khâu.
Trương Thanh Vân đã hiểu nguyên nhân vì sao chủ tịch Khâu không nói lời nào, thì ra có một đối thủ cạnh tranh mạnh như thế này.
- Chị gái, chị cũng làm ở phòng dân chính sao?
Trương Thanh Vân híp mắt hỏi vợ Mộng Phi, đây là một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi xấp xỉ với Mộng Phi, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt. xem tại
- Anh đoán rất đúng, tôi là cấp dưới của phó phòng Quách!
Quách Chu Quần nở nụ cười rụt rè, rõ ràng có chút hưởng thụ. Trước kia Quách gia không đắc ý ở Giang Nam, nhưng gần đây bí thư Chiêm lại đến nhận chức, tất cả mọi thứ đã lập tức không còn như trước kia. Tất nhiên Quách Chu Quần cũng cảm nhận được biến đổi to lớn này, đi ra ngoài cũng thẳng lưng lên rất nhiều.
- Thanh Vân, chúng tôi rất quen thuộc phó phòng Quách, tỉnh ủy lần này muốn cho anh ấy xuống rèn luyện ở Hành Thủy, anh lại là người phụ trách công tác lần này, vốn tìm anh ra dùng cơm là không thích hợp.
Mộng Phi cười ngượng ngùng nói.
Mộng Phi vừa nói được một nửa thì Quách Chu Quần đã khoát tay nói:
- Không sao, phó phòng Trương là lãnh đạo sẽ không chú ý đến vấn đề này, người ngoài cũng sẽ không dám nói huyên thuyên, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Mộng Phi bị Quách Chu Quần trách móc như vậy mà cảm thấy xấu hổ. Hôm nay Mộng Phi muốn mời Trương Thanh Vân đến để quan hệ giữa Quách Chu Quần và Trương Thanh Vân được kéo gần trở lại, gần đây phòng dân chính đang có một đám cán bộ được đề bạt, hắn mong sao trước khi Quách Chu Quần đi thì có thể dùng chút sức lực kéo vợ mình lên chức phó phòng.
Nào ngờ Mộng Phi muốn vỗ mông ngựa lại lệch xuống đùi, phó phòng Quách này căn bản không quan tâm đến Trương Thanh Vân. Vì vậy mà Mộng Phi cảm thấy tiến thối lưỡng nan, dù là Trương Thanh Vân hay Quách Chu Quần cũng đều là người mà Mộng Phi không thể đắc tội, Mộng Phi đã nhiều năm làm thư ký của lãnh đạo nhưng trước nay chưa từng xấu hổ như bây giờ, vì vậy mà không biết nên xuống đài như thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Quách Chu Quần, trong lòng thầm nghĩ những biểu cảm của đối phương hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, hắn lại thấy đối phương đã hơn bốn mươi mà vẫn chỉ là phó phòng, chắc cũng chẳng phải loại người có tiếng tăm gì trong Quách gia. Rõ ràng Quách Chu Quần này không bằng một góc của Quách Vũ thanh niên tài giỏi.
Trương Thanh Vân rất truy cầu đến yêu cầu tay nghề thành thạo, nhưng quyền lợi thì có khôi khi phải xem xét. Trương Thanh Vân lúc này đang nắm trọng trách, tay cầm quyền cao nhưng hành vi gần đây đã không còn tiêu sái tự nhiên như năm xưa, cũng có một loại thói quen không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Quách Chu Quần náo loạn như lúc này cũng làm Trương Thanh Vân buông lỏng rất nhiều, hắn lại có nhận thức mới về hai chữ "quyền lợi".
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến bốn chữ "công bằng, công chính" mà bí thư Hoàng đã tặng cho trước đó mà trong lòng dần an tâm. Hắn hiểu được một việc, đó chính là trước đó mình lo đầu sợ đuôi, lúc nào cũng xem xét vấn đề cân đối nhưng thật ra đó lại là biểu hiện của sự thiếu tự tin.
Đây là một loại tâm tính mà bất ký người nào cầm quyền lớn cũng sẽ có, nếu quyết đoán nhất định sẽ ảnh hưởng đến một nhóm người, nếu mỗi ngày đều xem xét quá kỹ thì chuyện gì cũng khó thể làm.
Hơn nữa ý kiến của Trương Thanh Vân cũng căn bản không đại biểu được cho toàn bộ phòng tổ chức, mà Lưu Tiến nói muốn xử lý mọi chuyện thật công bằng chẳng qua chỉ là một câu nói nhảm, cũng không phải tất cả vấn đề đều cân đối.
Tình hình hiện tại là như vậy, rõ ràng có quá nhiều người được đề cử nhưng danh sách chỉ có một, sao có thể giữ thăng bằng? Tất cả chỉ làm tăng thêm phiền phức.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức bắn chết Quách Chu Quần ngay tại chỗ, người này biểu hiện không có sự trưởng thành, mà chủ tịch thành phố là chức vị gì? Đây là quan phụ mẫu của vài trăm ngàn dân, bây giờ thái độ của Quách Chu Quần đối với lãnh đạo như mình còn thế này, còn trông cậy gì vào thái độ của hắn đối với dân chúng?
Lúc này Mộng Phi ngồi trúng đinh cũng không thèm quan tâm đến chuyện của Quách Chu Quần, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ càng không bới đất tìm lông.
Lúc này lại đến lượt Quách Chu Quần không được tự nhiên, rõ ràng chỉ thận trọng khi người khác gãi trúng chỗ ngứa trong lòng. Mộng Phi vuốt mông ngựa thì Quách Chu Quần lại thận trọng.
Khi Mộng Phi đề cập đến vấn đề chức vụ phó chủ tịch thành phố Hành Thủy thì Quách Chu Quần có hơi chột dạ, đây cũng là thứ luôn treo ngược trong lòng hắn. Người này luôn hy vọng Trương Thanh Vân có thể thức thời, sẽ chủ động đề xuất chuyện này, tốt nhất phải là vỗ ngực đảm bảo. Chỉ như vậy thì trong lòng Quách Chu Quần mới cảm thấy nắm chắc, hơn nữa cũng kiếm được một cảm giác hư vinh rất lớn.
Quách Chu Quần tuyệt đối tin tưởng lần này mình sẽ trở thành phó chủ tịch thành phố Hành Thủy, hai ngày trước hắn còn điện thoại với anh rể là bí thư Chiêm. Dù bí thư Chiêm không nói rõ trong điện thoại nhưng giọng điệu lại tỏ ra dốc lòng giúp đỡ.
Hơn nữa con trai của bí thư Chiêm cũng tiết lộ tin tức cha đã từng gặp mặt trưởng phòng Lưu ở thủ đô, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Quách Chu Quần nghĩ rằng bí thư tỉnh ủy đã quán thông tư tưởng cho phòng tổ chức tỉnh ủy, nói rõ hai người có thể đứng chung đường.
Lý lịch của Quách Chu Quần đã rất đủ, trình độ đủ, hơn nữa còn có cả tầng quan hệ, sao trưởng phòng Lưu không nể mặt hắn cho được? Vì vậy lúc này hắn căn bản không cần quan tâm đến Trương Thanh Vân.
Quách Chu Quần đã từng gặp nhiều khảo sát viên phòng tổ chức, trước đó dù sao hắn cũng là phó ban, cũng thường xuyên gọi điện thoại đến chào hỏi đám người tronng phòng tổ chức. Trương Thanh Vân dù là phó phòng nhưng khoảng thời gian trước có tin đồn sẽ bị cho ra rìa, hơn nữa tuổi còn quá trẻ, có lẽ cũng không làm được gì ra hồn.
Tất nhiên điều quan trọng là trong lòng Quách Chu Quần cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo, thường thì người Quách gia đều kiêu ngạo, mình cũng không thể thấp kém đến mức lôi kéo làm quen với một phó phòng được phân công quản lý đấy chứ? Vì vậy khi hắn thấy Mộng Phi có ý đồ thì sẽ ngăn lại, hắn ngăn lại vì biết Trương Thanh Vân sẽ thức thời.
Nhưng rõ ràng Quách Chu Quần đã sai, hai người Trương Thanh Vân và Mộng Phi căn bản không đề cập đến vấn đề này. Hơn nữa Mộng Phi dù sao cũng là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy, hắn đã thấy tình cảnh xấu hổ vừa rồi, sao lại tự tìm thêm phiền phức cho mình làm gì?
- À, trưởng phòng Trương, chuyện cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện lần này, nói chung là sẽ kết thúc trong vài tháng. Nếu tiếp tục xét xuống thì bên Thành Đô cũng có rất nhiều chuyện cần có một câu trả lời thích đáng.
Quách Chu Quần nói, trong lòng hắn vẫn không nhịn được, lại tiếp tục đề cập đến vấn đề này.
Trương Thanh Vân dùng khăn nóng xoa xoa tay rồi nói:
- Điều này cũng hơi khó, gần đây rất bận rộn, đều là vấn đề liên quan đến Vũ Lăng, tôi cũng chưa có thời gian quan tâm đến vấn đề này.
Quách Chu Quần chợt sững sờ, hắn thấy Trương Thanh Vân giở giọng mà trong lòng không khỏi khó chịu rồi nói:
- Lãnh đạo cấp trên đều phải nắm chắc hiệu suất công tác, phòng tổ chức các anh phải làm gương mới đúng chứ?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn híp mắt nhìn Quách Chu Quần, trong lòng có chút khó chịu. Đúng lúc này thì có người gõ cửa, câu nói của Trương Thanh Vân lên đến cuống họng thì chợt khựng lại.
Mộng Phi lên tiếng, đẩy cửa tiến vào là một nhân viên phục vụ nữ mặc áo đỏ, trên tay là một chiếc mâm, trong mâm là một chai rượu đỏ.
Cô gái này có bộ dạng rất tốt, nàng tiến lên nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nói với Trương Thanh Vân:
- Chào anh, chào mừng trưởng phòng Trương đến với khách sạn Hán Dũng, tổng giám đốc của chúng tôi tặng một chai rượu, hy vọng anh và khách quý có thể vui vẻ.
Cô gái phục vụ nói xong thì lấy chai rượu đặt lên bàn, động tác rất thanh nhã. Nàng chuyển mâm sang tay trái, sau đó lui ra hai bước chờ Trương Thanh Vân đáp lời.
- Vậy thì cô thay tôi gửi lời cám ơn đến tổng giám đốc!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không biết Nghê Thu Nguyệt có cảnh cáo nhân viên hay không, sao lại có hành động lần này.
- Anh cứ khách khí, anh là khách quý của chúng tôi, đây là điều nên làm!
Cô gái phục vụ nở nụ cười ngọt ngào rồi chậm rãi lui ra cửa, Mộng Phi cầm lấy chai rượu lên xem, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng thầm khiếp sợ.
Chai rượu này có giá trị không nhỏ, hơn năm ngàn đồng, thậm chí còn đắt tiền hơn cả bàn đồ ăn ở đây, như vậy nói tặng là tặng sao?
Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Người khác tặng rượu, điều này cũng không tính là hối lộ, các anh yên tâm. Mỗi năm tôi và vợ tiêu phí rất nhiều ở khách sạn này, đây chẳng qua chỉ là chút da lông mà thôi.
Mộng Phi vội vàng nở nụ cười, hắn đã sớm biết Trương Thanh Vân có rất nhiều tiền, đối phương nói như vậy thì Mộng Phi cũng lập tức trở nên thản nhiên. Gương mặt Quách Chu Quần chợt đỏ lên, trong lòng hắn chợt phát hiện ra cảm giác hơn người vì thuộc Quách gia đã biến mất trước mặt Trương Thanh Vân.
Kẻ cảm thấy mình hơn người thì phải có tiền có thế, nhưng nếu xét ở bất kỳ phương diện nào thì Quách Chu Quần cũng thua kém Trương Thanh Vân. Người ta là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, đi đến đâu cũng là lãnh đạo, dù đến lúc điều phối cán bộ xuống rèn luyện, tuy có vài thường ủy trong thành phố cảm thấy uất ức nhưng làm gì có kẻ nào dám nói? Chỉ cần hắn đến đây thì khách sạn đã tặng cho một chai rượu còn đáng giá hơn cả bàn cơm, điều này không khỏi làm người ta sinh ra cảm giác tự ti và mặc cảm.
Sau đó Quách Chu Quần không nói thêm lời nào, ngược lại Mộng Phi nói chuyện với Trương Thanh Vân rất sôi nổi, hai người nói về những chủ đề học tập ở trường đảng, trò chuyện rất vui, điều này làm cho Quách Chu Quần cảm thấy khó thể chen miệng vào được. Sau khi bữa cơm vô vị kết thúc thì mọi người cũng cáo từ. Trương Thanh Vân cố ý đi chậm lại, quả nhiên có một người đàn ông mặc tây trang tiến lên nói:
- Trưởng phòng Trương, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gửi vài lời thăm hỏi đến anh, không biết anh có thể bớt chút thời gian bận rộn hay không?
Trương Thanh Vân cau mày, người phụ nữ họ Đồng này đúng là, hắn cũng muốn xem nàng có bao nhiêu trò. Mình mới đến đây thì nàng ta đã dùng phương pháp tặng rượu, muốn dùng biện pháp đút lót để lấy lòng mình sao?
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn theo người đàn ông mặc tây trang đi thang máy lên lầu. Những căn phòng nơi đây rõ ràng có cấp bậc cao hơn bên dưới, bốn phía là tường thủy tinh trong suốt, có thể nhìn bao quát tất cả cảnh đêm ở Thành Đô.
Trương Thanh Vân liếc mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ, nhìn qua cũng không phải còn trẻ, có vẻ còn lớn tuổi hơn cả Nghê Thu Nguyệt, nhưng bộ đồng phục công sở mặc trên người lại rất có hình.
Đặc biệt là người này có cặp mắt câu hồn, ánh mắt như có ma lực, người ta có thể nhìn thấy chút hương vị khó nói ở bên trong, đây là Đồng Tiểu Lệ sao? Trương Thanh Vân thậm chí hoài nghi người phụ nữ này có qua hệ bất chính với thư ký Bộ.
Vì nếu xét theo lý lịch thì thư ký Bộ của chủ tịch Khâu đã bốn mươi bảy tuổi, mà người phụ nữ này rõ ràng còn chưa đến bốn mươi, hơn nữa một người phụ nữ quyến rũ thế này không giống như vợ của một cán bộ cấp sở.
- Trưởng phòng Trương, muốn gặp được anh cũng không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng cũng phải cảm ơn anh đã nể mặt, tôi là Đồng Tiểu Lệ!
Đồng Tiểu Lệ cười khanh khách nói, bộ dạng rất đoan trang nhưng người ta có thể cảm nhận được hương vị quyến rũ nồng đậm.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, hắn vươn tay ra bắt tay Đồng Tiểu Lệ rồi nói:
- Ngày hôm nay ăn cơm cùng một người bạn, giám đốc Đồng đã có thành ý, sao tôi có thể từ chối cho được?
Đồng Tiểu Lệ vừa mời Trương Thanh Vân ngồi xuống vừa dùng ánh mắt để đánh giá, thật ra trước đây nàng không biết Trương Thanh Vân, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Trưởng phòng Trương hoàn toàn không giống như những gì nàng đã tưởng tượng, nàng nghĩ rằng phó phòng có thực quyền ở phòng tổ chức dù sao cũng phải hơn bốn mươi năm mươi, nhưng kết quả lại là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi. Tương phản giữa hiện thực và tưởng tượng đã làm cho một giám đốc đã từng gặp qua rất nhiều loại người như Đồng Tiểu Lệ cảm thấy khó thể thích ứng.
Đồng Tiểu Lệ gọi lên hai ly cà phê, nàng tự tay đặt cà phê trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh là khách quý của tôi, trước nay vẫn luôn kính ngưỡng đại danh, đáng tiếc là không có cơ hội gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
- Các chị đều có rất nhiều khách quý, nếu gặp mặt từng người thì chẳng phải giám đốc sẽ trở thành nhân viên tiếp tân sao?
Trương Thanh Vân cười lớn nói.
Đồng Tiểu Lệ chợt sững sờ, nàng nghe thấy hàm nghĩa trong lời nói của Trương Thanh Vân, không ngờ người này còn nhỏ tuổi mà ánh mắt lại sắc bén như vậy. Nàng nghĩ đến đây thì cũng không nói thêm điều gì, một lúc lâu sau mới mở lời:
- Nói thật với trưởng phòng Trương, ông nhà của tôi là Bộ Hiểu Bình, là người ông tác ở tỉnh ủy. Lúc này không phải phòng tổ chức tỉnh ủy đang có một đợt công tác cho cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện sao? Nhưng ông nhà tôi quá thành thật...
- Anh ấy sợ liên hệ với lãnh đạo, cũng vì vậy mà hôm nay tôi mượn cơ hội này hỏi anh một chút tình huống, để xem các vị lãnh đạo của chúng tôi có cái nhìn gì về anh ấy.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sững sờ nhìn Đồng Tiểu Lệ, người phụ nữ này tâng bốc làm người ta ngứa ngáy. Bộ Hiểu Bình là thư ký của chủ tịch tỉnh, là người đồng cấp với mình, chính mình sao dám là lãnh đạo của người ta?
Đồng Tiểu Lệ này nói chuyện rất chính xác, gọn gàng, hơn nữa lý do đưa ra cũng làm đối phương khó thể từ chối. Nghê Thu Nguyệt tìm được một người phụ nữ thế này làm giám đốc khách sạn Hán Dũng, đúng là ánh mắt rất độc đáo.
- Đồng tiểu thư, chị có biết rằng vấn đề kỷ luật tổ chức sẽ không cho phép hỏi về đề tài này? Chị làm vậy sẽ bắt buộc anh nhà phạm sai lầm.
Trương Thanh Vân lơ đãng cười nói.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ chợt biến đổi, vừa rồi nàng đã sớm lưu ý đến những người thuê phòng bên dưới, là phó phòng dân chính Quách Chu Quần đối thủ của chồng mình. Trưởng phòng Trương có thể cùng dùng cơm với người ta, mình hỏi thăm chút vấn đề mà cho rằng động vài tính kỷ luật tổ chức sao?
Đồng Tiểu Lệ nghĩ đến đây thì dùng lời uyển chuyển nói ra, Trương Thanh Vân nghe được mà cười ha hả nói:
- Chúng tôi chỉ là bạn bè cùng ăn một bữa cơm, không nói chuyện công tác, điều này không trái với kỷ luật.
Đồng Tiểu Lệ vừa nghe thấy những lời này thì có chút nhịn không được, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, anh cũng đừng quá bất công, tổ chức thường coi trọng vấn đề công bằng công chính. Chúng tôi có thành ý, hy vọng anh cũng cho chúng tôi một cơ hội.
Trương Thanh Vân cắn môi, có lẽ vấn đề hối lộ đã đến rồi. Mình còn chưa nói gì thì Đồng Tiểu Lệ đã nói đến vấn đề thành ý, nàng tin vừa rồi mình có "ăn ý" với Quách Chu Quần sao?
Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì trong lòng Đồng Tiểu Lệ trở nên vui vẻ, đồng thời cũng có chút hèn mọn. Cái quái gì là phó phòng tổ chức, còn nhỏ tuổi mà nghe đến tiền thì sáng mắt lên, Bộ Hiểu Bình còn nói người ta rất chính trực, đừng lấy hay làm dở, bà đây đã sống nửa đời người, chưa từng thấy qua vị quan nào chính trực.
- Trưởng phòng Trương, anh yên tâm, anh Bộ nhà tôi là người đáng tin cậy, nếu không thì sao lại được chủ tịch Khâu vừa ý?
Đồng Tiểu Lệ vừa nói vừa đứng dậy rút từ trong túi ra một phong thư, vẻ mặt nàng không chút thay đổi. Nàng đặt tay lên mặt bàn rồi đẩy phong thư đến nói:
- Đây chính là chút tâm ý của tôi, kính mong anh không từ chối.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cầm phong thư lên, xé ra rồi cẩn thận xem xét bên trong. Đồng Tiểu Lệ cau mày có chút chán ghét, nhưng ngay sau đó lại cười cực kỳ ân cần nói:
- Chỉ là một chút thành ý, mật mã là sáu số tám.
Trương Thanh Vân phát hiện bên trong là một thẻ ngân hàng, rất mới, hắn nhếch miệng cười rồi bỏ chiếc thẻ vào túi áo nói:
- Tôi cầm tấm thẻ nhưng sợ rằng chị sẽ phải nhận lại, địa điểm chính là ủy ban kỷ luật, hy vọng chị có thể chuẩn bị tâm lý.
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ chợt biến đổi, ly cà phê đang được nàng vân vê trên tay chợt rơi xuống đất, nàng cuống quít nói:
- Anh...Anh...
Đồng Tiểu Lệ vì kích động mà nói năng lộn xộn, một lúc lâu sau vẻ mặt mới tỉnh táo trở lại, vẻ mặt không có nụ cười, chỉ còn lại sự ẩn giấu, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, chúng tôi tôn trọng anh, nhưng cũng hy vọng anh không nên ép người quá đáng. Phó phòng Quách có chỗ dựa cứng nhắc nhưng anh cũng đừng tưởng rằng những người còn lại đều mềm như quả hồng.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, nụ cười trên mặt chợt thu lại, hắn nói:
- Chị tôn trọng tôi sao?
Trương Thanh Vân chỉ vào phong thư:
- Đây là kết quả của sự tôn kính sao?
Vẻ mặt Đồng Tiểu Lệ trở nên cực kỳ trì trệ, nàng không nói nên lời. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn lớn tiếng nói:
- Chị cũng đừng nghĩ sẽ uy hiếp tôi, tôi cho chị hai lựa chọn, một là tự mình đến ủy ban kỷ luật cầm thẻ về, hai là, chị phải nói Cao Khiêm hoặc Nghê Thu Nguyệt đến tìm tôi. Tôi muốn xem Cao gia có phải thường làm như vậy hay không, những thủ đoạn hạ lưu thế này cũng sử dụng được à?
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng dậy và nổi giận đùng đùng bỏ đi. Cô nàng Nghê Thu Nguyệt này đúng là, mình nói với nàng nhưng rõ ràng là đàn khảy tai trâu, nếu không cho nàng biết chút lợi hại thì không được.