Bố Y Quan Đạo

Chương 429: Xách đá đập chân mình

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không biết khoảng thời gian này Lưu Tiến cũng vùng vẫy rất khốn khổ, cũng không khác biệt gì lắm so với Trương Thanh Vân. Lưu Tiến đã thật sự chạm trán bí thư Chiêm, quan trọng của vụ việc chính là hy vọng lấy được chỉ thị của Chiêm Giang Huy về vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện.
Tất cả đều rất thuận lợi, khi Lưu Tiến cầm tài liệu khảo sát đến thì lãnh đạo cũng phân công cán bộ xem xét, nhưng cũng không mở hội nghị thường ủy để quyết định. Vì vậy mà Lưu Tiến cho rằng mình tiến thối quá phù hợp, có thể đã nắm được vài phần chủ động, ít nhất cũng xử lý mọi việc theo hướng có lợi.
Lưu Tiến đã tính toán rất rõ ràng, sau lưng Chiêm Giang Huy là Quách gia, dù Quách gia là phe phái có thực lực ở Trung Nguyên nhưng trước nay thế lực ở Giang Nam lại không lớn. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác, con rể của Quách gia là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất nhiên lúc này trạng thái sẽ phải thay đổi, chắc chắn sẽ muốn gia tăng lực ảnh hưởng của Quách gia ở Giang Nam càng nhanh càng tốt. Nếu như vậy thì những ban ngành liên quan đến nhân sự sẽ được Quách gia coi trọng, Lưu Tiến cho rằng mình có tương lai.
Thực tế cũng chính là như vậy, bí thư Chiêm nhìn qua thì có vẻ rất vui, khi tiếp nhận tài liệu khảo sát thì xem xét rất cẩn thận, sau khi xem xong thì nói chuyện với Lưu Tiến cũng rất hòa hợp. Khi Lưu Tiến còn tưởng rằng tình cảnh đã tốt như mong muốn thì không ngờ Chiêm Giang Huy lại lấy ra tài liệu về Quách Chu Quần rồi nói: xem tại
- Trưởng phòng Trương của các anh rõ ràng dám nói thẳng nói thật, xem ra phó phòng Quách đã không còn thích hợp để được đưa xuống tuyến dưới nhận chức phó chủ tịch, anh thấy sao?
Một câu nói của Chiêm Giang Huy quả thật giống như cột sống mọc thêm gai, trước đó Lưu Tiến chưa có sự chuẩn bị về vấn đề này, cũng khó thể xác định được ý đồ của bí thư Chiêm, vì vậy mà hắn khó thể trả lời. Hắn vội vàng lợi dụng cơ hội nâng ly trà uống một ngụm để tìm từ.
Lưu Tiến đột nhiên hiểu rõ một vấn đề, tất cả các ý kiến của Trương Thanh Vân đều có thể đẩy ngã nhưng chỉ có duy nhất ý kiến về Quách Chu Quần là không thể thay đổi. Vì Trương Thanh Vân đã nói rất rõ, Quách Chu Quần làm trái với kỷ luật tổ chức, chỉ riêng một ý kiến này đã khó thể xuống tuyến dưới nhận chức được rồi.
Dù sao đối thủ trên tỉnh ủy của Quách Chu Quần lúc này cũng không phải kẻ tốt lành gì, chính là thư ký Bộ đã theo chủ tịch Khâu được vài năm. Thiên hạ không có bức tường nào chẳng lọt gió, Trương Thanh Vân có thể ghi rõ vấn đề này ra thì sợ rằng trưởng ban Trần Lâm ban số ba và các khảo sát viên bên dưới cũng biết rất rõ.
Dưới tình hình này thì Lưu Tiến rõ ràng không thể mặc cả, đừng nói đến vấn đề phòng tổ chức sẽ có cái nhìn phiến diện, nếu để truyền ra ngoài thì lại càng nói không rõ. Quách Chu Quần phạm phải sai lầm và Trương Thanh Vân khơi ra, nếu nói ngược lại thì chẳng phải nói rõ trưởng phòng tổ chức phạm phải sai lầm sao?
Nhưng lúc này đột nhiên Chiêm Giang Huy lại hỏi về vấn đề mẫn cảm này, nếu lời lẽ của Lưu Tiến không khẳng định thì lỡ may truyền ra ngoài sẽ có kết quả thế nào? Nhưng nếu hắn tán thành thì cần gì phải chạm trán với bí thư? Lưu Tiến nghĩ rõ những vấn đề này mà trán vã mồ hôi hột, những đường sống mà hắn đã nghĩ rằng có thể thoát thân đi ra đã hoàn toàn tan tác.
Lẽ ra lần này trong số mười cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện không thể thiếu cán bộ Quách gia trọng điểm bồi dưỡng, nhưng tại sao Quách Chu Quần lại không được chọn, và vì sao Chiêm Giang Huy lại hỏi Lưu Tiến hắn như vậy? Nếu muốn chỉ trích Trương Thanh Vân dùng từ quá mãnh liệt thì bí thư Chiêm phải biểu hiện thái độ dữ dội mới đúng. Lúc đầu Lưu Tiến còn nghĩ rằng Trương Thanh Vân trẻ tuổi bốc đồng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy buồn cười, tự nhiên sinh ra cảm giác tự dùng đá đập chân mình.
- Điều này...Bí thư, phó phòng Trương còn trẻ, người còn trẻ thường có chút xúc động, hình như cũng vì vậy mà lời lẽ có hơi nặng...
Lưu Tiến nói, hắn không dám trả lời vấn đề một cách chính diện, đành phải trả lời theo cách vu hồi. Hắn vừa nói xong thì ngẩng đầu nhìn Chiêm Giang Huy, nhưng lại cảm thấy vừa rồi bí thư chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, lúc này trên tay đa cầm đến tài liệu khác, vì vậy cũng không dám quấy rầy. Hắn phải ngồi đợi Chiêm Giang Huy xử lý tài liệu, cũng không biết trải qua bao lâu thì Chiêm Giang Huy mới nhớ ra mình đang nói chuyện với Lưu Tiến, vì vậy lão giắt bút vào trong tài liệu rồi cười nói:
- Lần này tôi mới đến Giang Nam, trước tiên cũng phải làm quen với công tác, điều này cũng không phải dễ dàng, rất bận rộn.
Lưu Tiến vội vàng nở nụ cười nhưng gương mặt có chút cứng nhắc, cũng không còn khí chất như vừa rồi mà trong lòng rất bồn chồn. Chiêm Giang Huy cười nói:
- Báo cáo khảo sát cán bộ là rất tốt, tôi không nhìn ra lỗ hổng nào. Người không tham gia điều tra thì không có quyền lên tiếng, dù sao vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện cũng là công tác quan trọng. Trước tiên tôi thấy nên để phòng tổ chức các anh cho ý kiến, sau đó chúng ta sẽ mở hội nghị thường ủy thương lượng, anh thấy thế nào?
Lưu Tiến mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng cực kỳ khổ sở, mình không thể nhìn rõ phong cách làm việc của Chiêm Giang Huy, hôm nay mình không đạt được mục đích vốn có, sau này khó khăn khỏi cần phải nói.
Lưu Tiến cầm một xấp tài liệu quay về văn phòng mà tinh thần rất hoảng hốt, hắn biết rõ đến với bí thư Chiêm không có tác dụng, vì vậy cũng nên đến bên bí thư phụ trách công tác đoàn thể.
Gần đây Hà Khôn cũng rất bận rộn, lão là phó bí thư, hơn nữa gần đây còn được đề bạt làm bí thư phụ trách công tác đoàn thể, vì vậy chính lão là người có nhiệm vụ hỗ trợ Chiêm Giang Huy nhanh chóng làm quen với công tác, vì vậy mà mỗi ngày đều phải khốn khổ đến mức sứt đầu mẻ trán. Lưu Tiến đến nói rõ ý nghĩ, tất nhiên Hà Khôn sẽ rất nhiệt tình, lão nói rất nhiều ý kiến về vấn đề cán bộ xuống dưới rèn luyện, điều này làm cho Lưu Tiến có được chút an ủi.
Lưu Tiến không cầu mong Hà Khôn có hành động gì cụ thể, dù sao đối phương cũng chỉ là phó bí thư. Sau khi bí thư Lưu được đề bạt lên trung ương thì ý nghĩ của Lưu Tiến cũng không còn được nhiều cho lắm, thầm nghĩ tỉnh ủy sẽ giúp đỡ trong vấn đề cải cách cán bộ, vì vậy mà những quyền lợi của hắn sẽ được đảm bảo. Nhưng hắn lại là người ngoại tộc trong thường ủy, là người lẻ loi ở Giang Nam. Hà Khôn thì lại khác, là quan lớn của Triệu gia ở Giang Nam, thủ hạ đắc lực đến mức Lưu Tiến khó thể sánh kịp.
Lưu Tiến rất am hiểu đạo lý về phe phái, hắn vốn thuộc về một phe phái ở phương bắc, vì vậy không thể đứng vào hàng ngũ ở Giang Nam. Cũng vì vậy mà trong lòng Lưu Tiến rất phiền muộn, chỉ mong sao sau khi bí thư Lưu được đề bạt thì quyền lợi của mình sẽ được đảm bảo và giữ vững địa vị. Nếu được như vậy thì hắn sẽ thoải mái làm tốt công tác, bây giờ thấy thái độ của Hà Khôn khá tích cực thì hắn biết trong tay mình vẫn còn bài tẩy, nổi lo lắng trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng khi Lưu Tiến cáo từ thì Hà Khôn cũng đưa đến vài lời cảnh giác, Hà Khôn nói thẳng vấn đề Trương Thanh Vân làm việc nôn nóng bốc đồng, có chút thói quen xấu, bí thư có cái nhìn không tốt.
Lưu Tiến chợt kinh ngạc, hắn vội hỏi:
- Bí thư Hà, tôi cũng nghe nói qua về vấn đề này nhưng chỉ cho rằng Thanh Vân vô tâm, gần đây cậu ấy có hơi thẳng tính, bí thư sẽ không chấp nhất với cậu ấy chứ?
Gần đây Hà Khôn mở lời cũng không quá linh hoạt, lão nghe Lưu Tiến nói vậy thì chỉ biết cười cười nói:
- Như vậy cũng không sai, là gì có cán bộ trẻ tuổi nào đạt được mức độ một trăm phần trăm. Nhưng nghe nói bí thư có cái nhìn với vấn đề cải cách cán bộ, phó phòng Trương chưa đủ uy vọng, cậu ấy làm người được phân công quản lý công tác ở Vũ Lăng có vẻ khó thỏa đáng.
- Tất nhiên đây chỉ là những gì mà bí thư lén cho tôi biết, tôi nói ra để cậu xem xét lại một chút mà thôi.
Lưu Tiến liên tục xưng vâng nhưng trong lòng bùng lên sóng dữ, sự mẫn cảm về quyền lợi đã nói rõ cho hắn biết bí thư Chiêm Giang Huy đang chuẩn bị thò tay vào quyền lợi của phòng tổ chức. Quan lớn vừa mới đến nhận chức mà đã muốn khai đao với Trương Thanh Vân, sợ rằng sẽ tháo bỏ trọng trách cải cách Vũ Lăng ra khỏi người Trương Thanh Vân.
Đề tài thảo luận này sợ rằng sẽ được thông qua trăm phần trăm, đầu tiên là nói Trương Thanh Vân uy vọng không cao thì rất có sức thuyết phục. Hơn nữa tin tức Trương Thanh Vân đoạt lời của bí thư đã truyền đến tỉnh ủy, chỉ cần đầu óc của đám thường ủy không có vấn đề thì tất cả sẽ giúp đỡ cho lời đề nghị của Chiêm Giang Huy.
Nếu đã là như vậy thì chẳng khác nào bí thư Chiêm đã với tay sang quyền quyết định nhân sự của phòng tổ chức, hơn nữa nếu nói Trương Thanh Vân không đủ uy vọng thì ở phòng tổ chức có ai đủ uy vọng? Người có cấp bậc cao hơn Trương Thanh Vân chỉ có Đàm Ngôn Ứng và chính Lưu Tiến hắn, Đàm Ngôn Ứng thì hoàn toàn không được, đến lúc đó chẳng phải trọng trách sẽ quàng lên cổ mình?
Chỉ cần một lời đề nghị mà có thể điều chỉnh trưởng phòng tổ chức và phó phòng tổ chức được phân công quản lý, sau đó chỉ cần phân hóa và lôi kéo, đưa đến vài phó phòng thì hậu quả sẽ là gì?
Trong lòng Lưu Tiến lại càng có cảm giác không ổn, hắn cầm lấy xấp tài liệu mà cảm thấy nặng trịch, những suy nghĩ về mặt trái của hắn về Trương Thanh Vân đã lập tức bị vứt ra sau đầu. Nếu đã có người muốn gây tổn hại cho Trương Thanh Vân thì sau này Lưu Tiến hắn cần phải ủng hộ thuộc hạ của mình, lúc này đã đến bờ sinh tử, không làm không được.
Nếu Lưu Tiến quyết định như vậy thì sẽ có Trương Thanh Vân giúp một tay trong chiến trường trọng điểm, như vậy mới không còn dư âm tăng thêm một phó phòng, mặt khác cũng không làm cho Chiêm Giang Huy lợi dụng được cơ hội. Không phải Chiêm Giang Huy cảm thấy canh cánh trong lòng vì Trương Thanh Vân sao? Như vậy Lưu Tiến hắn sẽ cho Trương Thanh Vân cầm quyền trong tay, vì một bí thư cũng không thể níu kéo vấn đề ở Vũ Lăng không chịu buông, nếu quá cố gắng không buông thì sẽ bị chụp mũ tội danh trả thù riêng, với thân phận của Chiêm Giang Huy thì có thể làm như vậy được sao?

back top