Lúc này Trương Thanh Vân công tác ở phòng tổ chức đã được hai năm, hắn cũng thấy được điểm này, nguyên nhân là căn cơ của hắn không ổn. Tuy biểu hiện của hắn là cực kỳ hòa đồng và phát triển khá mạnh nhưng thật ra tâm lý lại giống như mèo mù vớ được cá rán. Trương Thanh Vân cảm nhận được có rất nhiều chuyện mình còn chưa đủ trưởng thành, nếu cứ để mình tiếp nhận một địa phương thì rõ ràng còn thiếu kinh nghiệm.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng chắc chắn bí thư Chiêm sẽ đề cập đến vấn đề uy vọng của mình ở thường ủy, uy vọng của hắn còn chưa đủ, nếu hắn làm lãnh đạo lớn thì sợ rằng sẽ rất bậy. Một người bị bí thư Chiêm nói rằng không đủ uy vọng để thực hiện chế độ cải cách cán bộ ở Vũ Lăng thì sao có thể trở thành người đứng đầu một thành phố?
- Sao anh biết mình sẽ trao quyền cho cấp dưới? Đừng nói là anh cảm giác như vậy nhé?
Nghê Thu Nguyệt nói.
- Đúng, em nói đúng, chỉ là cảm giác!
Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói, hắn cũng không thể nói rõ mình thấy được ý đồ của Chiêm Giang Huy. Thật ra đây chỉ là cảm giác mà thôi, vì vậy câu nói của Nghê Thu Nguyệt là hoàn toàn không sai.
- Anh đừng suy nghĩ lung tung, em hy vọng anh thừa thắng mà đề cao tinh thần, em cảm thấy anh đã khá mệt mỏi rồi.
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn thấy rõ nàng rất lo lắng cho mình. Đêm nay nàng rất đẹp, rất quyến rũ, rất gợi tình, biết đâu nếu xoa nhẹ thì làn da nàng sẽ chảy nước? Nếu xét riêng về mức độ xinh đẹp thì Nghê Thu Nguyệt quả nhiên không hổ danh "mỹ nhân của Thành Đô", có thể so sánh được với Triệu Giai Ngọc.
Hơn nữa Nghê Thu Nguyệt lại thắng Triệu Giai Ngọc ở sự trưởng thành, toàn thân có một hương vị giết chết đàn ông. Đồng thời cảm giác quyến rũ này cũng khác hẳn với Đồng Tiểu Lệ, chỉ tiếp xúc ngày càng lâu mới cảm nhận được độ nồng nàn. Hương vị này giống như rượu lâu năm, không nhưng làm say lòng người mà còn làm kẻ khác say mê.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết quá nhiều về sinh hoạt ngày thường của Nghê Thu Nguyệt, bình thường nàng ra đường làm gì có kẻ nào không dùng ánh mắt hau háu nhìn vào? Nàng là người không được tưới tắm thường xuyên, tất cả bộ vị trên người đều nở nang cực độ, quần áo lại là loại thượng hạng, tất cả các bộ vị đều phô ra ngoài, sao không hấp dẫn ánh mắt lột trần của kẻ khác cho được?
Một người phụ nữ đến độ tuổi sung sức, ngày ngày tiếp nhận ánh mắt ham muốn tột độ của đàn ông, tối về có khi phải ngủ với thái giám, tình cảnh này là thế nào? Có người phụ nữ nào chịu đựng được? Vì vậy mỗi lần chung đụng ân ái với người đàn ông của mình là nàng cực kỳ nhiệt tình, cảm giác toàn thân như một ngọn đuốc sống, đối phương cho bao nhiêu cũng khó đủ, khó thể đến tận bờ vực điên cuồng.
Khi Nghê Thu Nguyệt thấy Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm thì gương mặt có hơi đỏ hồng, điều này làm Trương Thanh Vân liên tưởng đến hoa đỗ quyên trong sân nhà Lăng Tuyết Phi. Nghê Thu Nguyệt quá đẹp, quá giàu tính chất xâm lăng, dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng khó thể kháng cự lại sức hấp dẫn tột độ này.
Nghê Thu Nguyệt xoay người lại, nàng ép sát đến rồi nhấc tay Trương Thanh Vân đặt lên ngực, da thịt áp sát, cảm giác bùng lên óc. Trương Thanh Vân cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở như hoa lan của nàng.
- Không phải em nói sẽ nấu canh à? Sao lúc này không có hành động gì?
Trương Thanh Vân cuối cùng cũng mở miệng nói.
Nghê Thu Nguyệt nhăn nhăn mũi, nàng nói:
- Anh nhìn chằm chằm vào em, em còn tưởng rằng chính mình là chén canh.
Trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên lửa nóng, hắn muốn tử hình Nghê Thu Nguyệt ngay tại chỗ, nhưng khi bàn tay định trược từ trên xuống dưới thì nàng đã cười ha ha rồi tránh đi, sau đó chạy về phòng bếp. Điều này làm cho tâm thần Trương Thanh Vân trở nên nhộn nhạo, không thể không thừa nhận nàng khá am hiểu đàn ông, càng hiểu rõ sự chừng mực, bất kỳ lúc nào cũng có thể biểu lộ tất cả sức quyến rũ của bản thân.
Sau khi dùng canh xong thì Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt đều đi tắm rửa, hai người ngồi nói chuyện chán chê rồi quyết định đi ngủ sớm. Tất nhiên chữ "sớm" chứng tỏ còn có hoạt động, và Trương Thanh Vân cũng quyết định phải tử hình nàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Những gì Nghê Thu Nguyệt mặc trên người đúng là quyến rũ cực độ, áo vá lụa mỏng tanh, bờ mông căng tròn lộ rõ cả đường viền nội y bên trong, bộ ngực cao vút như núi lửa phun trào. Hai người hòa quyện vào nhau với tốc độ rất nhanh, nàng muốn chủ động ở bên trên, chàng lững lờ bên dưới.
Sau bao phen hoạt động dữ dội thì nước sữa cũng giao hòa, không gian quay về trạng thái yên tĩnh vốn có, hai con thiêu thân ôm siết lấy nhau trong giấc ngủ vùi.
...
Thời buổi rối loạn ở phòng tổ chức cũng quyết định Trương Thanh Vân không thể buông lỏng, hầu như cứ cách hai ngày là Lưu Tiến sẽ mở hội nghị toàn thể, hội nghị nội vụ.
Trong hội nghị toàn thể của phòng tổ chức, Lưu Tiến chính thức tuyên bố kéo ban huấn luyện ra khỏi văn phòng và trở nên độc lập, tạo thành một ban chuyên môn. Đồng thời hắn cũng chính thức tuyên bố điều chỉnh công tác của Trương Thanh Vân, phó phòng Trương của phòng tổ chức sẽ chính thức trở thành người phụ trách chủ đạo trong ban huấn luyện, vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng sẽ tự mình Lưu Tiến nắm bắt.
Lần này thì mọi người biết rõ Trương Thanh Vân rời khỏi trọng trách ở Vũ Lăng nhưng lại nắm được một ban trọng yếu là ban huấn luyện, quyền lợi của hắn không giảm mà tăng, thật sự trở thành một phó phòng có quyền lực nhất ở phòng tổ chức.
Sau khi tan họp thì có rất nhiều người vây quanh chúc mừng Trương Thanh Vân, biểu hiện của hắn lại khá nhạt, điều này làm mọi người cảm thấy rất khó hiểu, trong lòng không khỏi trở nên kính sợ.
Thời gian gần đây Đàm Ngôn Ứng trở nên rất khó chịu, hơn nữa Tiêu Nhật Sinh lại không thèm quan tâm đến một phó phòng thường vụ như hắn, tất cả các chuyện quan trọng đều trực tiếp gặp mặt trưởng phòng nói chuyện. Trương Thanh Vân thì ngược lại, tất cả cấp bậc lễ nghĩ với Đàm Ngôn Ứng đều không thiếu, có một số việc phải thương lượng với nhau mới đưa ra kết luận chính thức.
Vì vậy mà Đàm Ngôn Ứng có cái nhìn khá phức tạp về vấn đề tiến thêm một bước của Trương Thanh Vân vào lúc này, tâm tình của hắn tương đối rối loạn, đi lên chúc mừng cũng khá cứng nhắc. Trương Thanh Vân cũng rất khách khí với Đàm Ngôn Ứng, hắn chỉ nói một câu:
- Công tác nào cũng không thể dễ dàng nắm được cho tốt!
Trương Thanh Vân rất khiêm tốn đối với những người khác, nhưng chỉ có duy nhất Đàm Ngôn Ứng nghe thấy vậy mà trong lòng khẽ động. Gần đây Đàm Ngôn Ứng đang hoạt động để được xuống rèn luyện trao quyền cho cấp dưới, nhưng vấn đề này đã được khẳng định là khó thể thành công, vì lúc này không có bất kỳ chức vị nào ở tuyến dưới còn trống, vì vậy tâm tình xuống rất thấp.
Mà lời nói của Trương Thanh Vân cũng an ủi phần nào đối với Đàm Ngôn Ứng, tuy nghe có chút tiêu cực nhưng cảm thấy công tác sẽ có phiền phức, sẽ có sai sót, đây không phải có ý chờ đợi sao?
Đàm Ngôn Ứng cũng phải dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, lúc này thấy đối phương đang trò chuyện khá vui với các trưởng ban, vì vậy Đàm Ngôn Ứng há miệng không nói gì và bỏ đi.
Ngày hôm sau Lưu Tiến lại mở hội nghị nội vụ, hắn tuyên bố trọng trách lần này của phòng tổ chức là rất nặng, lãnh đạo tỉnh ủy quyết định tăng thêm cho phòng tổ chức hai phó phòng. Vấn đề này do chính Trương Thanh Vân phụ trách, phải nhanh chóng xác định thời gian tuyển chọn.
Lần này vẻ mặt Trương Thanh Vân lại tiếp tục không có chút biểu cảm gì, lời nói của trưởng phòng giống như muốn lật cả trời, phòng tổ chức là ban ngành thế nào? Đây chính là ban ngành mũi nhọn mà kẻ nào cũng muốn làm thiêu thân lao vào, nhưng Trương Thanh Vân là chủ quản ban huấn luyện còn chưa đủ, bây giờ còn là tổng phụ trách tuyển chọn hai phó phòng tổ chức sao?
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân quyết định không chần chừ ở hội trường mà lập tức quay về phòng làm việc. Lưu Tiến giở trò quá đa dạng, những lời dặn dò và những gì hắn nói ở hội nghị nội vụ hôm nay hoàn toàn khác biệt, cũng không có ý đồ gì.
Hồ ly đúng là hồ ly, thường sẽ luôn gian trá, ủng hộ mình và đề phòng chính mình, còn lợi dụng và khảo nghiệm chính mình. Trương Thanh Vân vốn đang định cho đám cán bộ quen thuộc vào phòng tổ chức, nhưng lúc này hắn đã vứt ý nghĩ này ra sau đầu.
Lưu Tiến đã thể hiện rõ thủ đoạn kéo bè kết phái với chính Trương Thanh Vân hắn, lợi dụng hắn để kéo ra đưa lên cho lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy ấn tượng của bí thư Chiêm về hắn sẽ càng ngày càng không tốt, đây cũng là một phương pháp khảo nghiệm chặt đứt đường lui. Thật sự đúng là quá sức tưởng tượng, may mà trước đó hắn còn có một cuộc nói chuyện với bí thư Chiêm ở Vũ Lăng, nếu không bây giờ sẽ chẳng biết làm sao cho phải.
Đúng là vấn đề bây giờ phải là ăn ý, Trương Thanh Vân hắn sao có thể ăn ý với bí thư Chiêm được đây? Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra một loại báo động trước nay chưa từng có, hắn lại nghĩ về vấn đề bị tấn công từ ba mặt khi còn ở thị trấn Nguyệt Toàn.
Tình cảnh lúc này sao lại giống năm xưa như vậy? Trương Thanh Vân cũng không hiểu rõ quyết đoán của mình ở Vũ Lăng trước đó là đúng hay sai, nhưng bây giờ dù là sai cũng không còn đường lui. Lúc này bí thư Chiêm và Lưu Tiến đã chính thức đấu tranh phân cao thấp, chính mình đóng vài trò chủ chốt, không thành công thì sẽ thành thịt bằm, nguy hiểm hôm nay không còn đơn giản như năm xưa.
Trước đó Triệu Truyền đã kéo Trương Thanh Vân ra khỏi vòng xoáy ở Ung Bình, nhưng bây giờ đã không còn một Triệu Truyền thứ hai, tất cả đều phải tự dựa vào chính mình, tất cả nguy hiểm chỉ có mình mình tự chống đỡ, chỉ cần sai một bước là rơi ngay vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Trương Thanh Vân đã hiểu rõ hình như mình đã sai, trước đó những gì hắn cho rằng sẽ là chỗ dựa thì đã không còn, đều là vô dụng, hắn bắt buộc phải bước qua cửa ải lần này mới có cơ hội sống sót.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng chắc chắn bí thư Chiêm sẽ đề cập đến vấn đề uy vọng của mình ở thường ủy, uy vọng của hắn còn chưa đủ, nếu hắn làm lãnh đạo lớn thì sợ rằng sẽ rất bậy. Một người bị bí thư Chiêm nói rằng không đủ uy vọng để thực hiện chế độ cải cách cán bộ ở Vũ Lăng thì sao có thể trở thành người đứng đầu một thành phố?
- Sao anh biết mình sẽ trao quyền cho cấp dưới? Đừng nói là anh cảm giác như vậy nhé?
Nghê Thu Nguyệt nói.
- Đúng, em nói đúng, chỉ là cảm giác!
Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói, hắn cũng không thể nói rõ mình thấy được ý đồ của Chiêm Giang Huy. Thật ra đây chỉ là cảm giác mà thôi, vì vậy câu nói của Nghê Thu Nguyệt là hoàn toàn không sai.
- Anh đừng suy nghĩ lung tung, em hy vọng anh thừa thắng mà đề cao tinh thần, em cảm thấy anh đã khá mệt mỏi rồi.
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn thấy rõ nàng rất lo lắng cho mình. Đêm nay nàng rất đẹp, rất quyến rũ, rất gợi tình, biết đâu nếu xoa nhẹ thì làn da nàng sẽ chảy nước? Nếu xét riêng về mức độ xinh đẹp thì Nghê Thu Nguyệt quả nhiên không hổ danh "mỹ nhân của Thành Đô", có thể so sánh được với Triệu Giai Ngọc.
Hơn nữa Nghê Thu Nguyệt lại thắng Triệu Giai Ngọc ở sự trưởng thành, toàn thân có một hương vị giết chết đàn ông. Đồng thời cảm giác quyến rũ này cũng khác hẳn với Đồng Tiểu Lệ, chỉ tiếp xúc ngày càng lâu mới cảm nhận được độ nồng nàn. Hương vị này giống như rượu lâu năm, không nhưng làm say lòng người mà còn làm kẻ khác say mê.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết quá nhiều về sinh hoạt ngày thường của Nghê Thu Nguyệt, bình thường nàng ra đường làm gì có kẻ nào không dùng ánh mắt hau háu nhìn vào? Nàng là người không được tưới tắm thường xuyên, tất cả bộ vị trên người đều nở nang cực độ, quần áo lại là loại thượng hạng, tất cả các bộ vị đều phô ra ngoài, sao không hấp dẫn ánh mắt lột trần của kẻ khác cho được?
Một người phụ nữ đến độ tuổi sung sức, ngày ngày tiếp nhận ánh mắt ham muốn tột độ của đàn ông, tối về có khi phải ngủ với thái giám, tình cảnh này là thế nào? Có người phụ nữ nào chịu đựng được? Vì vậy mỗi lần chung đụng ân ái với người đàn ông của mình là nàng cực kỳ nhiệt tình, cảm giác toàn thân như một ngọn đuốc sống, đối phương cho bao nhiêu cũng khó đủ, khó thể đến tận bờ vực điên cuồng.
Khi Nghê Thu Nguyệt thấy Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm thì gương mặt có hơi đỏ hồng, điều này làm Trương Thanh Vân liên tưởng đến hoa đỗ quyên trong sân nhà Lăng Tuyết Phi. Nghê Thu Nguyệt quá đẹp, quá giàu tính chất xâm lăng, dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng khó thể kháng cự lại sức hấp dẫn tột độ này.
Nghê Thu Nguyệt xoay người lại, nàng ép sát đến rồi nhấc tay Trương Thanh Vân đặt lên ngực, da thịt áp sát, cảm giác bùng lên óc. Trương Thanh Vân cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở như hoa lan của nàng.
- Không phải em nói sẽ nấu canh à? Sao lúc này không có hành động gì?
Trương Thanh Vân cuối cùng cũng mở miệng nói.
Nghê Thu Nguyệt nhăn nhăn mũi, nàng nói:
- Anh nhìn chằm chằm vào em, em còn tưởng rằng chính mình là chén canh.
Trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên lửa nóng, hắn muốn tử hình Nghê Thu Nguyệt ngay tại chỗ, nhưng khi bàn tay định trược từ trên xuống dưới thì nàng đã cười ha ha rồi tránh đi, sau đó chạy về phòng bếp. Điều này làm cho tâm thần Trương Thanh Vân trở nên nhộn nhạo, không thể không thừa nhận nàng khá am hiểu đàn ông, càng hiểu rõ sự chừng mực, bất kỳ lúc nào cũng có thể biểu lộ tất cả sức quyến rũ của bản thân.
Sau khi dùng canh xong thì Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt đều đi tắm rửa, hai người ngồi nói chuyện chán chê rồi quyết định đi ngủ sớm. Tất nhiên chữ "sớm" chứng tỏ còn có hoạt động, và Trương Thanh Vân cũng quyết định phải tử hình nàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Những gì Nghê Thu Nguyệt mặc trên người đúng là quyến rũ cực độ, áo vá lụa mỏng tanh, bờ mông căng tròn lộ rõ cả đường viền nội y bên trong, bộ ngực cao vút như núi lửa phun trào. Hai người hòa quyện vào nhau với tốc độ rất nhanh, nàng muốn chủ động ở bên trên, chàng lững lờ bên dưới.
Sau bao phen hoạt động dữ dội thì nước sữa cũng giao hòa, không gian quay về trạng thái yên tĩnh vốn có, hai con thiêu thân ôm siết lấy nhau trong giấc ngủ vùi.
...
Thời buổi rối loạn ở phòng tổ chức cũng quyết định Trương Thanh Vân không thể buông lỏng, hầu như cứ cách hai ngày là Lưu Tiến sẽ mở hội nghị toàn thể, hội nghị nội vụ.
Trong hội nghị toàn thể của phòng tổ chức, Lưu Tiến chính thức tuyên bố kéo ban huấn luyện ra khỏi văn phòng và trở nên độc lập, tạo thành một ban chuyên môn. Đồng thời hắn cũng chính thức tuyên bố điều chỉnh công tác của Trương Thanh Vân, phó phòng Trương của phòng tổ chức sẽ chính thức trở thành người phụ trách chủ đạo trong ban huấn luyện, vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng sẽ tự mình Lưu Tiến nắm bắt.
Lần này thì mọi người biết rõ Trương Thanh Vân rời khỏi trọng trách ở Vũ Lăng nhưng lại nắm được một ban trọng yếu là ban huấn luyện, quyền lợi của hắn không giảm mà tăng, thật sự trở thành một phó phòng có quyền lực nhất ở phòng tổ chức.
Sau khi tan họp thì có rất nhiều người vây quanh chúc mừng Trương Thanh Vân, biểu hiện của hắn lại khá nhạt, điều này làm mọi người cảm thấy rất khó hiểu, trong lòng không khỏi trở nên kính sợ.
Thời gian gần đây Đàm Ngôn Ứng trở nên rất khó chịu, hơn nữa Tiêu Nhật Sinh lại không thèm quan tâm đến một phó phòng thường vụ như hắn, tất cả các chuyện quan trọng đều trực tiếp gặp mặt trưởng phòng nói chuyện. Trương Thanh Vân thì ngược lại, tất cả cấp bậc lễ nghĩ với Đàm Ngôn Ứng đều không thiếu, có một số việc phải thương lượng với nhau mới đưa ra kết luận chính thức.
Vì vậy mà Đàm Ngôn Ứng có cái nhìn khá phức tạp về vấn đề tiến thêm một bước của Trương Thanh Vân vào lúc này, tâm tình của hắn tương đối rối loạn, đi lên chúc mừng cũng khá cứng nhắc. Trương Thanh Vân cũng rất khách khí với Đàm Ngôn Ứng, hắn chỉ nói một câu:
- Công tác nào cũng không thể dễ dàng nắm được cho tốt!
Trương Thanh Vân rất khiêm tốn đối với những người khác, nhưng chỉ có duy nhất Đàm Ngôn Ứng nghe thấy vậy mà trong lòng khẽ động. Gần đây Đàm Ngôn Ứng đang hoạt động để được xuống rèn luyện trao quyền cho cấp dưới, nhưng vấn đề này đã được khẳng định là khó thể thành công, vì lúc này không có bất kỳ chức vị nào ở tuyến dưới còn trống, vì vậy tâm tình xuống rất thấp.
Mà lời nói của Trương Thanh Vân cũng an ủi phần nào đối với Đàm Ngôn Ứng, tuy nghe có chút tiêu cực nhưng cảm thấy công tác sẽ có phiền phức, sẽ có sai sót, đây không phải có ý chờ đợi sao?
Đàm Ngôn Ứng cũng phải dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, lúc này thấy đối phương đang trò chuyện khá vui với các trưởng ban, vì vậy Đàm Ngôn Ứng há miệng không nói gì và bỏ đi.
Ngày hôm sau Lưu Tiến lại mở hội nghị nội vụ, hắn tuyên bố trọng trách lần này của phòng tổ chức là rất nặng, lãnh đạo tỉnh ủy quyết định tăng thêm cho phòng tổ chức hai phó phòng. Vấn đề này do chính Trương Thanh Vân phụ trách, phải nhanh chóng xác định thời gian tuyển chọn.
Lần này vẻ mặt Trương Thanh Vân lại tiếp tục không có chút biểu cảm gì, lời nói của trưởng phòng giống như muốn lật cả trời, phòng tổ chức là ban ngành thế nào? Đây chính là ban ngành mũi nhọn mà kẻ nào cũng muốn làm thiêu thân lao vào, nhưng Trương Thanh Vân là chủ quản ban huấn luyện còn chưa đủ, bây giờ còn là tổng phụ trách tuyển chọn hai phó phòng tổ chức sao?
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân quyết định không chần chừ ở hội trường mà lập tức quay về phòng làm việc. Lưu Tiến giở trò quá đa dạng, những lời dặn dò và những gì hắn nói ở hội nghị nội vụ hôm nay hoàn toàn khác biệt, cũng không có ý đồ gì.
Hồ ly đúng là hồ ly, thường sẽ luôn gian trá, ủng hộ mình và đề phòng chính mình, còn lợi dụng và khảo nghiệm chính mình. Trương Thanh Vân vốn đang định cho đám cán bộ quen thuộc vào phòng tổ chức, nhưng lúc này hắn đã vứt ý nghĩ này ra sau đầu.
Lưu Tiến đã thể hiện rõ thủ đoạn kéo bè kết phái với chính Trương Thanh Vân hắn, lợi dụng hắn để kéo ra đưa lên cho lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy ấn tượng của bí thư Chiêm về hắn sẽ càng ngày càng không tốt, đây cũng là một phương pháp khảo nghiệm chặt đứt đường lui. Thật sự đúng là quá sức tưởng tượng, may mà trước đó hắn còn có một cuộc nói chuyện với bí thư Chiêm ở Vũ Lăng, nếu không bây giờ sẽ chẳng biết làm sao cho phải.
Đúng là vấn đề bây giờ phải là ăn ý, Trương Thanh Vân hắn sao có thể ăn ý với bí thư Chiêm được đây? Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra một loại báo động trước nay chưa từng có, hắn lại nghĩ về vấn đề bị tấn công từ ba mặt khi còn ở thị trấn Nguyệt Toàn.
Tình cảnh lúc này sao lại giống năm xưa như vậy? Trương Thanh Vân cũng không hiểu rõ quyết đoán của mình ở Vũ Lăng trước đó là đúng hay sai, nhưng bây giờ dù là sai cũng không còn đường lui. Lúc này bí thư Chiêm và Lưu Tiến đã chính thức đấu tranh phân cao thấp, chính mình đóng vài trò chủ chốt, không thành công thì sẽ thành thịt bằm, nguy hiểm hôm nay không còn đơn giản như năm xưa.
Trước đó Triệu Truyền đã kéo Trương Thanh Vân ra khỏi vòng xoáy ở Ung Bình, nhưng bây giờ đã không còn một Triệu Truyền thứ hai, tất cả đều phải tự dựa vào chính mình, tất cả nguy hiểm chỉ có mình mình tự chống đỡ, chỉ cần sai một bước là rơi ngay vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Trương Thanh Vân đã hiểu rõ hình như mình đã sai, trước đó những gì hắn cho rằng sẽ là chỗ dựa thì đã không còn, đều là vô dụng, hắn bắt buộc phải bước qua cửa ải lần này mới có cơ hội sống sót.