Bố Y Quan Đạo

Chương 45: Lời nhắn của Lệ Cương

- Thế nào rồi? Thanh Vân, lúc này chắc công việc bận rộn lắm nhỉ?
Cảnh Sương cười nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, trong lòng thầm cười khổ nói:
- Sao chỉ gọi là bận rộn, có thể nói là sứt đầu mẻ trán, tối cũng không thể nào ngủ ngon được.
Trương Thanh Vân vừa kêu khổ vài câu thì điện thoại đã vang lên, hắn móc điện thoại ra xem, thì ra Lệ Cương gọi tới. Trương Thanh Vân vội vàng đi ra ban công nhận điện thoại.
- Thanh Vân à, còn chưa đi nghỉ sao?
Trong điện thoại vang lên giọng nói hùng hậu của Lệ Cương, nếu xem xét trên giọng nói thì tâm tình Lệ Cương cũng khá tốt, xem ra hôm nay trò chuyện với Hoàng Tung Sơn cũng có chút thu hoạch.
- Vâng, em vẫn chưa đi ngủ. Chủ tịch Lệ, sau khi tan họp thì em gặp trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư, lão kéo em đi ăn cơm, bữa cơm cũng vừa mới kết thúc.
Trương Thanh Vân cười nói.
Lệ Cương bên kia trở nên trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ừ, rất tốt! Hôm nay tôi ở trên hội trường có chút kích động, lời nói quá dữ dội, cậu thay mặt tôi tiếp xúc với anh ấy cũng rất hay. Lúc này tâm tình của Ngô Tuyết Thư thế nào?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Tâm tình của ông ấy cũng rất tốt, sau khi nhận sai thì thái độ rất tích cực. Ông ta nói vài ngày sau sẽ đích thân tự kiểm điểm với anh và các lãnh đạo, đồng thời còn bảo đảm sau này sẽ có tài chính cho những công tác của anh.
- Ha ha!
Lệ Cương nở nụ cười thoải mái, Trương Thanh Vân nói rõ ràng như vậy sao hắn lại không nghe ra những manh mối bên trong cho được? Vì vậy Lệ Cương nói:
- Như vậy thì quá tốt! Cán bộ lãnh đạo nào mà không mắc phải sai lầm, nhưng biết sai mà sửa thì cực kỳ tốt. Chúng ta chủ yếu chỉ dùng phương pháp chỉ dẫn và phê bình đối với những cán bộ mắc sai lầm với mục đích cải tạo tư tưởng của bọn họ, để công tác ngày càng tốt hơn. Bí thư Hoàng cũng có ý như vậy.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, thầm nghĩ hôm nay Lệ Cương quả nhiên đã có chút thu hoạch. Hoàng Tung Sơn đã lớn tuổi, lão chỉ mong sao được giữ vững địa vị trong vài năm nữa. Lệ Cương dựa vào cơ hội này mà uy hiếp, Ngô Tuyết Thư cũng vì vậy mà thừa nhận sai lầm và thay đổi thái độ tích cực, như vậy chắc chắn có thể giữ vững địa vị. Còn về phần Mã Long, hành vi của người này nghiêm trọng hơn rất nhiều, hơn nữa hiệp hội trà cũng chỉ là phòng ban đặc biệt của huyện Ung Bình, cũng không tồn tại lãnh đạo chủ quản cấp trên. Nếu đã như vậy thì muốn ra tay là điều hoàn toàn có thể, nếu không hô phong hoán vũ cũng không được.
- Thanh Vân, ngài mai tôi phải đi Vũ Đức vài ngày, cậu chú ý trên phương diện công tác, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp có thể tìm bí thư Vương. Nếu ngay cả bí thư Vương mà cũng gặp khó khăn thì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi.
Lệ Cương nói.
- Vâng!
Trương Thanh Vân nói, tất nhiên hắn biết rõ tình hình khẩn cấp trong lời nói của Lệ Cương. Vũ Đức Chi lần này đã ăn phải thiệt thòi lớn, lão sao có thể từ bỏ ý đồ được? Lần này Lệ Cương đến Vũ Đức chính là muốn mở ra mối quan hệ với các ban ngành thành phố, đồng thời cũng có ý muốn né tránh.
"Vương Bình và Lệ Cương quả nhiên có sự ăn ý."
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, tâm niệm của hắn lập tức xoay chuyển rồi nói:
- Chủ tịch Lệ, lần này anh đi bao lâu? Không phải anh còn muốn đi kiểm tra xã Lật Tử Bình và những nơi khác sao?
- À...Cũng không thể nói chính xác được, còn vấn đề kia...Cậu hoàn toàn có thể khơi thông với các xã. Dù sao tôi cũng phải đi một chuyến, cậu thay mặt tôi xuống xã là được.
Lệ Cương trầm ngâm một lúc rồi nói.
Lệ Cương đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không còn lời nào để mở miệng. Lúc này phần công tác giữa hai người coi như cũng đã giải quyết ổn thỏa, Trương Thanh Vân nói thêm vài câu lo lắng rồi chúc Lệ Cương thuận buồm xuôi gió, sau đó hai người kết thúc cuộc trò chuyện lần này.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp đi vào nhà, hắn đi dạo ngoài ban công. Lệ Cương đến Vũ Đức làm hắn cảm thấy có chút vắng vẻ. Hắn là một phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nếu thật sự xảy ra chuyện thì có năng lực xử lý sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Vũ Đức Chi thì trong lòng đã có chút bất an. Vừa rồi sau khi tan họp thì Vũ Đức Chi nói chuyện với hắn cực kỳ ung dung và bình tĩnh, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy không được tự nhiên. Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, Vũ Đức Chi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng lão ta sẽ hành động thế nào? Bắt đầu từ nơi nào?
...
Nhà của Vũ Đức Chi nằm ở bên kia bờ sông Thủy Hà, dòng sông Thủy Hà uốn lượn chia huyện Ung Bình thành hai khu nam bắc. Trụ sở huyện và những khu buôn bán dịch vụ đều nằm ở khu bắc, mà khu nam chính là vùng quy hoạch, có một nhà máy nhiệt điện trọng điểm quốc gia, còn có rất nhiều nhà máy khác.
Vũ Đức Chi ngày nay cũng không còn ồn ào náo động như xưa, trong phòng khách chỉ có mình lão lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông xem tin tức. Vợ Vũ Đức Chi và Vũ Chí Cường phân biệt ngồi ở hai bên, cả hai cũng không nói lời nào.
Tư thế ngồi của Vũ Chí Cường rất ngay ngắn, hai chân khép lại, mắt nhìn về phía trước rất cung kính. Nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ nôn nóng, chốc chốc ánh mắt lại chuyển lên người Vũ Đức Chi, cặp môi có vài lần mấp máy nhưng không dám nói lời nào.
- Đức Chi à, tôi nghe Chí Cường nói hôm nay chủ tịch Lệ nổi giận đùng đùng trên hội nghị, hắn dùng giọng hung ác vạch mặt Tiểu Mã hiệp hội trà và Tiểu Ngô phòng tài chính, đây không phải hắn đang chĩa mũi dùi về phía ông sao?
Vũ Đức Chi chỉ ừ một tiếng nhưng không mở miệng nói lời nào, lão chỉ nhìn chằm chằm vào ti vi. Vợ Vũ Đức Chi và Vũ Chí Cường đảo mắt nhìn nhau, cả hai cũng không dám nhiều lời nhưng vẻ nôn nóng trên mặt lại ngày càng tăng.
- Bà suốt ngày chỉ biết quan tâm những chuyện không không, sao không bỏ thời gian trông nom con trai bảo bối của bà đi?
Không biết đã bao lâu thì Vũ Đức Chi đột nhiên nói ra một câu, sau đó lão hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cũng được đề cao, lão quát lên với Vũ Chí Cường:
- Anh đúng là người không nên thân, anh còn biết gì ngoài suốt ngày gái gú, còn biết làm được những gì? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, những cô gái trong bệnh viện nhân dân huyện Ung Bình mỗi ngày đều chạy về phía thị trấn Thanh Hà như yêu tinh, anh không muốn để cha của anh có chút mặt mũi sao?
Vẻ mặt Vũ Chí Cường lập tức biến đổi, hắn lập tức câm như hến nhưng trong lòng thầm mắng tên khốn nạn nào dám tố cáo với Vũ Đức Chi, cũng vì vậy là cha chọn hắn làm kẻ trút giận. Nhưng cha hắn cũng thật là, Lệ Cương đã cố ý gây sự mà ông vẫn còn bình tĩnh như không, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì?
- Coong, coong!
Hai tiếng chuông cửa vang lên, vợ Vũ Đức Chi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
- Ôi, trưởng phòng Lưu...Vào nhà ngồi, Đức Chi hôm nay cũng không biết làm sao, chú vào nhà nói vài câu, thuận tiện cũng khuyên bảo ông ấy dùm tôi.
Vợ Vũ Đức Chi đi ra ngoài mở cửa lập tức nhìn thấy trưởng phòng tổ chức Lưu Vạn Hà, bà lập tức dùng giọng nhiệt tình nói.
- Vậy sao? Em đến cũng muốn nói chuyện phiếm với chủ tịch Vũ, chị, giày em để bên ngoài vì quá bẩn. Hôm nay trời đổ mưa là đường sá rất lầy lội.
Lưu Vạn Hà cười nói.
- Lão Lưu, ngồi đi! Chí Cường vào trong nhà lấy bát nước gừng cho trưởng phòng Lưu làm ấm cơ thể.
Vũ Đức Chi vội vàng đứng dậy, lão giống như căn bản không nghe rõ những ý tứ trong lời nói của Lưu Vạn Hà.
Sau khi Lưu Vạn Hà ngồi xuống thì Vũ Chí Cường đã cung kính dâng lên cho hắn một chén nước gừng. Lưu Vạn Hà cũng không khách khí mà trực tiếp húp vài lượt, hắn cởi áo khoác móc lên giá, sau đó mới đến ngồi bên cạnh Vũ Đức Chi.

back top