Bố Y Quan Đạo

Chương 456: Như lang như hổ: Búa rìu dư luận

Trong phòng bùng lên hương hoa thơm ngát, Triệu Văn Phong dù không phát tiết nhưng vẫn rất ung dung, tuyệt đối không sốt ruột. Hắn cũng là quan viên từ địa phương đi lên, biết rõ quan chức địa phương tiến về thủ đô bàn chuyện cũng không phải dễ dàng gì. Lúc này chính hắn là quan lớn ở thủ đô, hơn nữa còn là quan lớn phó bộ trưởng, ít nhiều gì cũng có cảm giác hơn người.
Nếu Trương Thanh Vân là cán bộ Liêu Đông hay Diêm Sơn thì sẽ cùng Triệu Văn Phong nói chuyện về quê hương, hắn có thể giúp được thì sẽ giúp, dù sao người của hắn cũng đều ở bên đó.
Nhưng Giang Nam thì không giống, Triệu Văn Phong biết rất ít tin tức về Giang Nam, hơn nữa hắn cũng chưa từng giao tiếp với thế lực nhà họ Triệu ở Giang Nam, chỉ dựa vào chút quan hệ người thân thì hắn thật sự cũng không muốn bôi tro trát trấu vào mặt mình. Dù sao trên quan trường nhiều chuyện cũng không bằng ít đi một chuyện, nói một ngàn lời cũng không rời khỏi một chữ "lợi", làm gì có chuyện hỗ trợ vô duyên vô cớ?
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn nghĩ lại thì thấy hai tay mình không có bài tẩy, vì vậy mà chẳng biết mở miệng sao cho phải. Nhưng lúc này hắn đã mời Triệu Văn Phong đến đây, lúc này nến không thể bắn tên rời khỏi cung thì không được, vì vậy không quan tâm đến vấn đề có hiệu quả hay không, trước tiên phải nói rõ ý nghĩ đã.
- Tam ca, lần này em tìm anh quả thật là có chút chuyện. Lúc này tình hình phát triển kinh tế ở Thanh Giang gặp phải khó khăn, chúng em chuẩn bị chuyển hình sang hướng công nghệ cao, hơn nữa khu công nghệ cao ở Thanh Giang cũng đã được ủy ban cải cách xét duyệt. Tuy hạng mục không lớn, tài chính liên quan cũng không nhiều nhưng lại bị kẹt ở bộ tài chính, em tìm anh để xem có thể giúp được việc gì ở bên ngoài hay không?
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Văn Phong quay đầu, hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu mới nói:
- Nếu là hạng mục nhỏ thì cậu trực tiếp tìm những phòng ban liên quan không được sao? Đúng rồi, anh rể của cậu làm bên tài chính và thuế vụ, cậu không biết sao?
Trương Thanh Vân sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ. Trước kia chỉ biết chồng của Triệu Giai Mỹ làm trưởng phòng ở bộ tài chính, thì ra chính là trưởng phòng tài chính và thuế vụ, khó trách Nghê Quảng Vũ đi tạo đường và gặp phải thiệt thòi, chưa kịp nói rõ với mọi người, không phải đang tự tìm phiền phức sao?
Triệu Mai Nam lúc này là thế lực quan trọng nhất của thế lực nhà họ Triệu, mà trưởng phòng Lý chính là con rể của Triệu Mai Nam, thân phận này mà người khác không xem ra gì, trong lòng hắn có thể thoải mái được sao?
Trương Thanh Vân có thể thấy được trong ánh mắt Triệu Văn Phong có chút đùa giỡn, vì vậy mà trong lòng không khỏi bốc hỏa, hắn hiểu rõ vấn đề nằm ở nơi nào. Chỉ sợ rằng Triệu Văn Phong đã biết khu công nghệ cao ở Thanh Giang mà cố ý giả mù sa mưa, hắn muốn trêu chọc mình sao?
Tuy trong lòng Trương Thanh Vân rất căm tức nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Hắn nghĩ đến lời nói của bí thư Hà, quyết định ngựa chết thành ngựa sống. Vì vậy Trương Thanh Vân nói:
- Tam ca, anh chưa quen thuộc tình hình Giang Nam, tuy hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang chúng em là không lớn nhưng ý nghĩa rất đặc biệt.
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi lấy tài liệu ra, hắn bắt đầu loay hoay ở vấn đề địa hình Thanh Giang và Thành Đô, nói rõ bước phát triển tiếp theo của toàn bộ tỉnh Giang Nam. Hắn vừa nói đã nhắc đến chủ đề "Trung Nguyên quật khởi", vừa nói vừa chỉ tay rất lưu loát.
Vẻ mặt Triệu Văn Phong vẫn không chút biến đổi, hắn để cho Trương Thanh Vân tự mình biểu diễn. Trước kia hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với Trương Thanh Vân nên không biết, hôm nay tiếp xúc thì không thể không thừa nhận em rể là thiên tài. Chỉ là một phó bí thư thị ủy mà mở miệng là nói đến chiến lược phát triển kinh tế của toàn tỉnh, hơn nữa lại cực kỳ ra dáng. tại
Chưa nói đến vấn đề có đạt được thành quả hay không, nhưng lời nói lại liên quan đến rất nhiều quan điểm và tư tưởng, Triệu Văn Phong là phó bộ trưởng, tất nhiên ánh mắt phải khác biệt.
- Thanh Vân, cậu nói lâu như vậy với mục đích gì? Cậu muốn biểu đạt ý nghĩ gì?
Triệu Văn Phong nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trương Thanh Vân cũng không vội, hắn cầm lấy một miếng trái cây đưa vào miệng rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Phong dùng giọng chuyên chú nói:
- Tôi nghĩ rằng khu công nghệ cao ở Thanh Giang là hạng mục có trí thì nên, nếu chúng tôi không làm được thì lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam sẽ ra mặt.
Vẻ mặt Triệu Văn Phong chợt phát lạnh, hắn muốn vỗ bàn mắng người, Trương Thanh Vân nói như vậy không phải đang uy hiếp hắn sao? Hắn sinh ra một loại cảm giác vớ vẫn, cảm thấy hai lỗ tai chính mình bị bệnh. Hắn làm phó bộ trưởng không phải ngày một ngày hai nhưng trước nay chưa từng gặp qua tình huống như bây giờ, có cán bộ nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao?
Trương Thanh Vân thấy tình huống không đúng thì vội vàng nói:
- Tam ca không nên hiểu lầm, em không có ý gì khác, đây chỉ là lời nói thật lòng, anh nghe cho hết lời có được không?
- Hừ!
Triệu Văn Phong hừ một tiếng mà vẻ mặt cũng có chút khá lên, nhưng vẫn rất khó coi, hắn nói:
- Nếu không phải nể mặt Giai Ngọc thì chỉ dựa vào những lời của cậu, tôi sẽ trực tiếp gọi điện đến hỏi ngay bí thư Chiêm, Giang Nam thật sự là vùng man di rồi sao? Tại sao cán bộ lại có tố chất như vậy?
Trương Thanh Vân hận không thể cho Triệu Văn Phong một bạt tai, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn rồi nói:
- Nếu không phải chúng ta có quan hệ thân thích thì tôi cũng không nói lời này làm gì.
Trương Thanh Vân ngưng lại một chút rồi tiếp tục:
- Anh có nghĩ tới không Tam ca, khi phía tây mở rộng và phía đông quật khởi thì có bao nhiêu cơ hội? Vì vậy vấn đề "Trung Nguyên quật khởi" còn gì thiếu sót sao? Lúc này chúng ta đặt vấn đề xây dựng kinh tế vào trung tâm con đường, cán bộ am hiểu về kinh tế, có chiến lược và ánh mắt luôn chiếm được lợi ích đầu tiên. Anh cứ nói giỡn, khu công nghệ ở Thanh Giang cihsnh là một hạng mục đầu tiên cho vấn đề "Trung Nguyên quật khởi", vì vậy tôi mới nói đây là hạng mục có trí thì nên.
Đồng tử trong mắt Triệu Văn Phong chợt thu lại, gần đây quan điểm về Trung Nguyên được xào nấu khá nóng, nhưng hắn không có toan tính xem xét những tương quan bố trí của trung ương, nhưng bây giờ khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì tâm tư của Triệu Văn Phong cũng linh hoạt hẳn lên.
Nếu dựa theo lời của Trương Thanh Vân thì vấn đề "Trung Nguyên quật khởi" sẽ có thể trở thành vấn đề của quốc gia, thái độ của bộ tài chính với Giang Nam sẽ phải thay đổi. Làm quan đến bất kỳ cấp bậc nào cũng phải xem xét vào chiến tích, nếu khu công nghệ ở Thanh Giang thật sự trở thành hạng mục đầu tiên cho sự nghiệp "Trung Nguyên quật khởi", đúng lúc Triệu Văn Phong chụp tay vào thì ý nghĩa đã không còn giống như trước.
Triệu Văn Phong nhấp một ngụm rượu mà vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà trong lòng hiểu rõ tiểu tử kia chẳng qua chỉ nói chuyện đùa, một hạng mục nho nhỏ mà có thể kéo cả quá trình "Trung Nguyên quật khởi" sao? Đây không phải đang lột da hổ làm cờ à?
- Được rồi, Tam ca, em không tự cao, em cảm giác khi mở miệng thì thấp hơn vài phần. Tất nhiên mở lời thì nhẹ, anh nói em bừa bãi cũng được, nhưng rõ ràng khu công nghệ ở Thanh Giang là hạng mục có trí thì nên.
- Được rồi, uống rượu, những quan viên đến thủ đô cũng rất khó khăn, hôm nay em kính lãnh đạo vài ly.
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói vừa nâng ly rượu lên.
Triệu Văn Phong dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại cụng ly với đối phương, trong lòng vốn tĩnh tâm lại có vài ngọn sóng. Khi hắn nhìn thấy bộ dạng có chút uể oải của Trương Thanh Vân thì trong lòng cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Vì người trong nghề chỉ cần vung tay là biết có làm được việc hay không, năng lực và mũi nhọn của Trương Thanh Vân đã được Triệu Văn Phong thấy rõ, những cảm giác khinh thường ở trong lòng cũng dần phai nhạt. Người làm quan dù sao cũng phải hiểu hai chữ "đúng mực", chỉ cần nhìn xu thế phát triển của Trương Thanh Vân là biết tương lai khó thể dự đoán, nếu hắn không nể tình thì sau này đừng hòng gặp mặt nhau.
Hơn nữa hạng mục ở Thanh Giang cũng là sự cố gắng của toàn Giang Nam, nếu không thể thành thì chắc chắn sẽ khóc lóc. Triệu Văn Phong dứt khoát biết thời thế tặng cho Trương Thanh Vân một nhân tình, dù sao Trương Thanh Vân cũng là con rể của Triệu gia, cho một phần nhân tình cũng còn tốt hơn ném cho người ngoài. Triệu Văn Phong nghĩ đến đây thì nói:
- Thanh Vân, cậu không cần phải bày ra bộ dạng như vậy, điều này sẽ làm tôi cảm thấy khó khăn. Bộ tài chính là ban ngành quốc gia, chúng tôi là những người cầm quyền có thể quyết định lung tung được sao? Dù sao tôi cũng đặt chuyện này vào trong lòng, sẽ nghiên cứu lại.
Trương Thanh Vân sờ sờ mũi, tâm tư của Triệu Văn Phong quá kín đáo, rất khó đối phó, hôm nay xem ra không tấn công mà tự rút lui. Nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không phải uể oải, lời nói của hắn đã chính thức uy hiếp Triệu Văn Phong, để xem đối phương có bao nhiêu năng lượng.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã biết rõ sự chênh lệch giữa Triệu Văn Phong và Triệu Truyền không phải chỉ là ở vấn đề chức quyền, phương diện nói chuyện thì Triệu Văn Phong cũng vô tình để lộ ra mũi nhọn. Người này nói cái gì là gọi điện thoại cho Chiêm Giang Huy để chất vấn tố chất của cán bộ Giang Nam, hắn dám sao? Chiêm Giang Huy là chư hầu một phương, một phó bộ trưởng tài chính mà dám há miệng nói bừa trước mặt lão được à? Nếu Chiêm Giang Huy thật sự tức giận thì bộ tài chính sợ rằng còn phải e dè ba phần.
Sau khi tiễn chân Triệu Văn Phong thì Nghê Quảng Vũ và Mã Ngọc Kiều đã không thể chờ đợi được mà tiến lên, tuy hai người này không dám mở miệng nhưng vẻ mặt đã bán rẻ nội tâm. Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Anh Nghê, cũng không biết anh nói cái gì tốt, anh không biết trưởng phòng Lý là ai sao?
Trương Thanh Vân ghé miệng sát tai Nghê Quảng Vũ nói ra một cái tên người, điều này làm cho vẻ mặt Nghê Quảng Vũ chợt biến đổi dữ dội.
Mãi đến lúc này thì Nghê Quảng Vũ mới biết mình phạm phải sai lầm lớn, ai ngờ hắn là con rể của bộ trưởng Triệu, không, bây giờ người ta là ủy viên bộ chính trị kiêm bí thư thị ủy thành phố Lưỡng Giang trực thuộc trung ương. Trưởng phòng Lý chính là con rể của vị quan to này, Nghê Quảng Vũ vượt mặt trưởng phòng Lý đi trên con đường khác, đây không phải tự mình tìm phiền phức cho mình sao?
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghê Quảng Vũ, sau này Nghê Quảng Vũ sẽ biết quy củ trước mặt hắn. Một chiêu này cũng là Trương Thanh Vân học được, hắn không công nhưng ra tay trước kiềm chế đối phương, như vậy sau khi trở về thì đối phương sẽ không còn chối bỏ trách nhiệm lên người khác.
Mã Ngọc Kiều chớp chớp mắt cực kỳ vui sướng, tuy nàng không biết Trương Thanh Vân nói gì với Nghê Quảng Vũ, nhưng khi thấy bộ dạng như chó chết của Nghê Quảng Vũ thì nàng rất vui. Nàng biết rõ lần này dù có truy cứu trách nhiệm cũng không đổ lên đầu mình, vì vậy càng thấy bí thư Trương rất thuận mắt, trong lòng mơ hồ có ý nghĩ muốn dựa vào Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nào dám dây dưa với loại phụ nữ này? Mã Ngọc Kiều có lẽ cũng là một cây thuốc phiện, chưa nói đến bối cảnh thần bí, hơn nữa lại là vưu vật, hồng nhan tai họa chính là như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ đạo lý này.
Tuy mọi chuyện còn chưa rõ ràng nhưng Trương Thanh Vân vẫn phải báo cáo chi tiết với Hà Mậu Sâm. Lúc này Hà Mậu Sâm cũng đã sớm biết rõ tình hình chi tiết, không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng thì lão đã dùng giọng khẳng định nói:
- Thanh Vân, tình hình của cậu ở thủ đô tôi biết rất rõ, có cậu ở thủ đô tôi rất yên tâm, cậu không cần phải tự tạo ra gánh nặng cho riêng mình.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn cảm thấy không thể giải thích được, sau khi cau mày mới thông suốt mọi việc. Nhất định là Mã Ngọc Kiều đã gọi điện thoại về báo cho bí thư biết, nàng nâng mình lên nhưng lại ép Nghê Quảng Vũ, nếu không sao tình hình lại chuyển biến như vậy?
- Thanh Vân, cậu đã gặp bộ trưởng Triệu, cậu cứ đơn giản ở lại thủ đô vài ngày, nếu có thể sắp xếp khoản tiền nong thỏa đáng thì tôi sẽ ký công đầu cho cậu.
Hà Mậu Sâm lại nói.
Bí thư đã nói như vậy thì ý nghĩ muốn nhanh chóng quay về trong đầu Trương Thanh Vân cũng được vứt bỏ, những chuyện liên quan đến đại hội đã mất hơn mười ngày, bây giờ lại không thể quay về. Hơn nữa tình hình trước mắt mình đâu thể làm gì được, đã kết thúc nói chuyện với Triệu Văn Phong, đúng là không còn gì khác, chính mình cũng chẳng biết phải nói sao.
Trương Thanh Vân đã thấy Hà Mậu Sâm đang buông tay buông chân cho mình, thật ra lão rất coi trọng hạng mục lần này, rõ ràng cũng thấy được cảnh tượng phát triển của khu công nghệ cao. Bí thư muốn hạng mục này phải trở thành chuyện đã định, đỡ phải kéo các lãnh đạo tỉnh ủy lên kêu gào để người ta đỏ mắt.
Đồng thời chuyện lần này còn liên quan đến vấn đề tranh chấp bên trong, Đỗ Thận Khoa cũng nhìn chằm chằm vào khu công nghệ, mà lần này chính phủ lại chính thức phá tan hạng mục. Nếu Trương Thanh Vân có thể ngăn cản con sóng dữ thì cục diện Thanh Giang có chuyển biến xấu nhưng dưới sự lãnh đạo của Hà Mậu Sâm thì mình vẫn chưa đứng ổn định, Hà Mậu Sâm kéo mình lên giúp sẽ tương đối dễ dàng, đến lúc đó thanh giang cần phải đặt Hà Mậu Sâm vào trung tâm mới có thể phát triển.
Sau khi Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì cũng lập tức nhận được điện thoại của Ân Bằng Phi, nói hắn đã đến khu thường trú của ban đầu tư Thanh Giang ở thủ đô, bất cứ lúc nào cũng có thể chờ xin chỉ thị của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân thở phào một hơi, thư ký cũng đã được phái đến mà nói không cần mình phải có tư tưởng gánh nặng, Hà Mậu Sâm cũng không phải chỉ là cao tay bình thường.
Ân Bằng Phi ở lại thủ đô ba ngày, Trương Thanh Vân không có bất kỳ chỉ thị nào cho hắn, hơn nữa hắn cũng không được gặp bí thư, vì vậy mà trong lòng có chút bất ổn. Quan trọng là hắn ở lại trong khu thường trú mà cảm thấy rất quái dị, cảm thấy người nơi này quá nhiệt tình, đám người liên quan đến phó chủ tịch Nghê cứ nhìn thấy hắn là cười tủm tỉm, điều này làm hắn cảm thấy hơi sợ.
Sau này tiếp xúc nhiều hơn thì Ân Bằng Phi mới hiểu rõ, thì ra người ta có vài phần kính trọng với mình cũng hoàn toàn vì nguyên nhân Trương Thanh Vân, vì vậy hắn lại càng buồn bực. Bí thư Trương là phó bí thư chuyên trách, nhưng bí thư vừa mới đến Thanh Giang được vài ngày, sao lại có uy vọng như vậy?
Ngày hôm nay hắn vẫn đi vào nhà hàng dùng cơm như bình thường, khi đến đại sảnh thì thấy Nghê Quảng Vũ đang ngoắc tay, vì vậy hắn vội vàng tiến nhanh đến rồi nói:
- Chào chủ tịch Nghê!
- Được rồi, ngồi đi, Bằng Phi, sữa của buổi sáng hôm nay rất mới lạ, toi cũng vừa nếm qua, cậu thử một chút nhé?
Nghê Quảng Vũ nói.
Ân Bằng Phi cười cười, cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng bùng lên đến cực điểm. Sau khi hắn nhận lấy phần sữa mà nhân viên đưa lên thì Nghê Quảng Vũ lại nói:
- Đúng rồi, Bằng Phi, hai ngày qua bí thư Trương chưa liên lạc với cậu sao?
Ân Bằng Phi uống được một nửa thì lập tức buông ly nói:
- Không, chủ tịch Nghê, nếu không có gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, nói rằng anh muốn tìm anh ấy.
- Không, không cần!
Nghê Quảng Vũ vội vàng nói, hắn vung tay:
- Ăn, ăn thôi, tôi không có chuyện gì, chỉ hỏi thăm chút tin tức mà thôi.
Ân Bằng Phi liếc mắt nhìn mà thấy Nghê Quảng Vũ nói một đằng làm một nẻo, cặp lông mày vo thành một khối, đây ra bộ dạng không có gì? Trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ quái, lại càng thêm kính sợ Trương Thanh Vân.
Nhiều người như vậy ở trong khu thường trú mà Trương Thanh Vân không có mặt, mọi người lại xem chuyện này là thói quen, xem ra bí thư Trương có tám phần là gốc rễ ở thủ đô.
Nghê Quảng Vũ nghĩ đến đây thì trong lòng chợt linh hoạt hẳn lên, mơ hồ có chút kích động. Hắn đâu phải là người ngu, vài ngày nay hắn được hưởng đãi ngộ của một thư ký lãnh đạo mà phát nghiện.
Cơm đến thì há miệng, quần áo đến người không cần lo lắng chuyện giặt ủi, người khác đối với Ân Bằng Phi hắn cũng cực kỳ khách khí, nhiều năm như vậy hắn ở Thanh Giang cũng không nhận được đãi ngộ này, điều này có ý nghĩa gì? Nhất định là bí thư Trương đứng cứng ngắc ở thủ đô và để cho đám người Thanh Giang thường trú ở đây phải chứng kiến sự lợi hại, nếu không sao có thể tốt đẹp như vậy?
Nếu có gốc rễ ở thủ đô thì bí thư Trương là người phú quý, Ân Bằng Phi là một thư ký chỉ cần làm việc cho tốt thì sau này sẽ được bí thư thừa nhận, tương lai sẽ làm được nhiều chuyện. Ân Bằng Phi làm nhân viên nhà nước được nhiều năm nhưng đến tận bây giờ mới thấy được hy vọng, vì vậy mà bữa sáng hôm nay cực kỳ có hương vị.
Khi nhìn thấy tiểu tử Ân Bằng Phi đang khoái trá ngồi ăn thì Nghê Quảng Vũ cau mày, trong lòng tuy rất chán ghét nhưng không thể biểu hiện ra trên mặt. Mấy ngày nay hắn ở khu thường trú mà giống như ngồi tù, đi ra ngoài thì sợ Trương Thanh Vân kêu gọi khẩn cấp, sống trong đây không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, con đàn bà chủ nhiệm khu thường trú cũng không nể mặt mình, nghĩ lại càng cảm thấy tức tối.
Không về thủ đô không biết chức quan của mình là quá nhỏ, Nghê Quảng Vũ là quan lớn ở Giang Nam, thân là phó chủ tịch thường vụ đi đến chỗ nào chẳng được lót thảm đỏ chờ mong? Lúc này tiến vào thủ đô thì người khác chẳng coi mình ra loại chó má gì, đứng trong khu trường trú mà không thể ra ngoài, thỉnh thoảng còn phải xem xét động tĩnh trước cổng, đúng là chó giữ nhà.
Nghê Quảng Vũ nghĩ đến tình cảnh của mình mà không khỏi liên tưởng đến Trương Thanh Vân, người ta ở thủ đô có xe đẹp người đẹp. Hơn nữa trước đó Mã Ngọc Kiều chở người về nhà thì hắn đã từng đến hỏi thăm, cô nàng này nói Trương Thanh Vân ở trong khu quyền quý ở thủ đô.
Nghê Quảng Vũ nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì rõ ràng là cóc so với thiên nga, người ta không khoe khoang thì chính mình đối diện sẽ cảm thấy tự ti và mặc cảm.
Mấy ngày nay Nghê Quảng Vũ cũng thông qua vấn đề kiểm tra, hắn gọi điện thoại cho cô nhỏ (Nghê Thu Nguyệt) của mình trong Cao gia ở Giang Nam, để xem cô nhỏ có giúp gì được không. Nào ngờ Nghê Thu Nguyệt lại nói:
- Các người đã có bí thư Trương để đi theo, còn gọi cho tôi làm gì? Nếu anh ấy không làm gì được thì tôi cũng chẳng còn biện pháp nào khác!
Một câu của Nghê Thu Nguyệt đã hoàn toàn xóa bỏ tất cả tính toán của Nghê Quảng Vũ, trong lòng hắn lại càng kính sợ Trương Thanh Vân. Hắn là tầng lớp cao cấp của Cao gia ở Giang Nam, hắn biết rõ năng lượng và sự cao tay của Nghê Thu Nguyệt, nhưng nếu để cô nhỏ nói ra những lời như vậy thì Trương Thanh Vân phải có năng lượng khủng bố. Hắn biết rõ bây giờ mình là người phạm phải sai lầm, dù uất ức cũng phải nhịn, thủ đô là vùng nước quá sâu, nếu không nắm chắc thì không nên làm, như vậy mới không bị dìm chết.
- Điện thoại kìa, điện thoại kìa!
Chuông điện thoại của Nghê Quảng Vũ chợt vang lên, toàn thân hắn chấn động, hắn vội vàng móc ra xem. Khi nhìn thấy số máy và tên người thì thiếu chút nữa đã té sầm xuống, hắn cố gắng bình ổn tâm tư, đặt điện thoại bên tai, giọng điệu trở nên nịnh nọt và khách khí:
- Chào bí thư Trương, tôi đang ở khu thường trú, anh có gì dặn dò sao?
- Anh Nghê, chờ đợi có sốt ruột không?
Bên trong điện thoại vang lên giọng điệu nhàn nhạt của Trương Thanh Vân.
- Không, không có, à, không, chỉ có chút nôn nóng, nhưng có anh ở đây thì trong lòng tôi vẫn thấy khá chắc.
Nghê Quảng Vũ nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Được rồi, đừng nói những lời quá dễ nghe, chuẩn bi các tài liệu liên quan và đi đến khách sạn thủ đô, chúng tôi đang ở phòng vip số tám!
- Vâng, tôi sẽ đến ngay!
Giọng nói của Nghê Quảng Vũ chợt trở nên kích động, câu nói của Trương Thanh Vân rất bình thường nhưng nghe vào tai hắn giống như được gia tốc. Vấn đề quan trọng nhất vào lúc này là phải xử lý công bằng, sau này quay về dùng một thắng che trăm xấu, lãnh đạo cũng sẽ không xử phạt mình.
Nếu như không thể thì sợ rằng lần này quay về sẽ bị mắng lớn. Khoảng thời gian mẫn cảm này chính quyền Thanh Giang đang rất cẩn thận, nếu Nghê Quảng Vũ hắn tạo ra lỗ hổng lớn thì chủ tịch Đỗ sợ rằng cũng chẳng thèm bao che, sau này khoảng thời gian khổ sở sẽ kéo đến.
Nghê Quảng Vũ cúp điện thoại, hắn sửa sang lại quần áo mà tinh thần chấn động giống như lấy lại được uy nghiêm của chủ tịch thành phố. Hắn nói với Ân Bằng Phi:
- Bằng Phi, thu thập vào thứ theo tôi đến khách sạn thủ đô, bí thư Trương đang ở bên đó chờ chúng ta.
Ân Bằng Phi chợt lên tiếng nói:
- Có nói với chủ nhiệm Mã một tiếng không?
Nghê Quảng Vũ cau mày, cuối cùng hắn cũng nổi giận nói:
- Từ khi nào cậu học được thói nhiều lời như vậy? Làm việc theo yêu cầu của lãnh đạo.
Ân Bằng Phi đụng đầu vào đinh mà cảm thấy tình cảnh trở nên chân thật hơn, đây mới là chủ tịch Nghê chứ.
Hai người Nghê Quảng Vũ thu thập xong, khi vừa đi xuống lầu thì thấy Mã Ngọc Kiều đã mặc một bộ vest công sở màu đen, tóc búi cao, đã sớm đứng bên cạnh xe. Khi thấy hai người đi đến thì nàng dùng giọng như cười như không nói:
- Ôi dào, chủ tịch Nghê, vào thời điểm quan trọng đã bắt đầu rề rà rồi sao? Bí thư Trương nói chúng ta phải quay ngay lập tức, anh xem mình trì hoãn đã bao lâu rồi kìa.
Nghê Quảng Vũ lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa đã tiến lên cho con đàn bà kia một tát, nhưng lý trí nói cho hắn biết không nên làm như vậy, dưới mái hiên nhà người khác thì không nên làm điều xằng bậy. Hắn chỉ nở nụ cười âm hiểm mà không lên tiếng, tự mình kéo cửa xe rồi ngồi vào.
Khách sạn thủ đô rất nổi tiếng, hôm nay Trương Thanh Vân đến đây gặp mặt hai vị trưởng phòng Lí Thiều Sơn và Chu Thiệu Minh.
Lần trước Trương Thanh Vân gặp mặt Triệu Văn Phong thì cũng không ôm hy vọng gì lớn, hắn chuẩn bị ở lại cùng vợ con vài ngày rồi quay về Thanh Giang.
Cũng chẳng phải thái độ công tác của Trương Thanh Vân không tích cực, mà hắn thật sự không có chút hy vọng gì với Triệu Văn Phong, người này quá dễ biến đổi, không đáng để tin.
Hơn nữa nếu xét theo phương diện khác thì Trương Thanh Vân vừa đến Thanh Giang, hắn cũng không lộ ra quá nhiều mũi nhọn trên người, chỉ ra tay là có quả ngọt để ăn là không thể nào. Hắn hy vọng mình có thể tiến từng bước, từ từ thăm dò rõ ràng các mặt trong Thanh Giang, sau đó chậm rãi phát lực mới ổn thỏa.
Nhưng khi Trương Thanh Vân đang rất vô tâm thì Lí Thiều Sơn lại chủ động gọi điện đến, hơn nữa còn chủ động nói đến hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang. Người này nói rằng Tam ca đã mở lời, hạng mục này có rất nhiều người muốn châm chước, Trương Thanh Vân không thể không nể mặt vì vậy mới phải cùng nhau bàn bạc lại.
Trương Thanh Vân biết Lí Thiều Sơn nói chuyện rất ma quỷ, nể mặt mình là giả, có lẽ sau khi Triệu Văn Phong trở về và nhận ra bên trong hạng mục ở Thanh Giang có rất nhiều tầng quan hệ cực kỳ lợi hại, vì vậy mới biết thời thế để lại cho mình một nhân tình, đây mới là thật.
Trương Thanh Vân đã từng liên hệ với rất nhiều người Triệu gia, nếu bọn họ không biết rõ thời thế thì chẳng có vấn đề gì liên quan đến nể mặt nể mũi. Hơn nữa mình chỉ là một phó phòng đảm nhiệm chức phó bí thư ở địa phương, nếu ném vào trong thủ đô quyền quý thì có mặt mũi chó má gì?
Khi hai người gặp mặt lần đầu tiên thì Lí Thiều Sơn đã để lại ấn tượng rất tốt với Trương Thanh Vân, hơn nữa cả hai đều là con rể Triệu gia, có quan hệ anh em đồng hao, trò chuyện cũng rất đầu cơ. Mà Trương Thanh Vân thì nói lại một lần những gì đã từng đề cập với Triệu Văn Phong, lúc này Lí Thiều Sơn mới bày tỏ sẽ có một vài chính sách, bên này không có vấn đề, hơn nữa còn đồng ý hòa giải với trưởng phòng Chu ở bên kia. Vì vậy Trương Thanh Vân mới mời hai người này đến khách sạn thủ đô dùng cơm.
Lí Thiều Sơn và Trương Thanh Vân là người cùng vai vế nhưng tuổi tác thì khác biệt quá lớn, Lí Thiều Sơn hơn Trương Thanh Vân những mười lăm tuổi, tuy bảo dưỡng rất tốt nhưng trên mặt vẫn giữ lại chút tang thương năm tháng. Mà trưởng phòng Chu Thiệu Minh thì vẫn còn khá trẻ, nhìn qua cũng biết là người có tuổi, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, bộ dạng có vẻ rất hòa ái.
Vì Lí Thiều Sơn là người thuộc thế lực nhà họ Triệu nên Trương Thanh Vân mời hai người dùng cơm thiếu đi vài phần khách khí mà nhiều hơn vài phần nhất định. Chu Thiệu Minh vốn cũng không muốn, buổi cơm hôm nay chẳng qua chỉ là đi ngang sân khấu, phải căn cứ vào quy hoạch của ủy ban cải cách thì mới có chất lượng tài chính, vì vậy hắn đành phải gật đầu.
- Thanh Vân, nếu không phải cậu đến thì việc này chưa chắc đã hoàn thành, cậu xem đi, hạng mục của các cậu căn bản chẳng ra gì, có rất nhiều vấn đề. Nếu như nghiêm khắc dựa theo quy củ thì hôm nay cũng chẳng phải đến gặp mặt làm gì.
Lí Thiều Sơn nói.
- Dùng bữa, dùng bữa thôi! Tôi biết các anh sẽ linh hoạt xử lý vấn đề này, tôi đại biểu trăm họ ở Thanh Giang cảm tạ hai vị, uống rượu thôi.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, hắn chiếm lấy tiện nghi của người khác. Tình cảnh này dù sao cũng phải nói vài lời, nhưng Lí Thiều Sơn nói như vậy cũng rõ ràng không có chút tư vị.
Ba người cụng ly, Lí Thiều Sơn lại cười nói:
- Toàn bộ Triệu gia thì cậu chính là một người ngoại tộc, lần trước đến nhà cha vợ thì ông ấy còn bắt chúng tôi phải học tập vợ chồng cậu. Tôi làm quan không bằng cậu, hơn nữa chị nhà kinh doanh cũng không bằng Giai Ngọc, sau này chúng tôi đúng là khó có mặt mũi nhìn người khác.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nghe rõ ý nghĩa trong lời nói của Lí Thiều Sơn, trước khi đến gặp mặt hai người thì Trương Thanh Vân đã từng trò chuyện với Triệu Giai Ngọc về Triệu Giai Mỹ. Hiện nay Triệu Giai Mỹ đang quản lý một công ty tiêu thụ xe hơi, công việc không quá khả quan, nghe nói còn chưa tìm được nơi nào đầu tư.
Triệu Giai Ngọc cũng rất xem trọng nghề nghiệp này, nhưng trong ba anh em lớn nhà họ Triệu cạnh tranh rất gay gắt, ai cũng không phục ai. Triệu Giai Mỹ cũng cảm thấy không còn mặt mũi khi tìm đến cô em gái là Triệu Giai Ngọc, mà Triệu Giai Ngọc lại là người quật cường, sẽ không chủ động đi giúp người khác. Lúc này Lí Thiều Sơn đã nhả ra, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết rõ là chuyện gì, hắn nói:
- Anh rể cứ yên tâm, chị gái kinh doanh khôn khéo thì chắc chắn sẽ không lỗ. Nếu không thì thế này đi, hôm nào đó em sẽ cùng Triệu Giai Ngọc đến nhà anh, chị gái và Triệu Giai Ngọc đều là người làm kinh doanh, có lẽ sẽ cùng tìm được không gian chung. Người nhà hợp tác với nhau dù sao cũng yên tâm hơn hợp tác với người ngoài.
Ánh mắt Lí Thiều Sơn chợt sáng lên, hắn cười rất vui vẻ. Hắn quét mắt nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng thầm gật đầu, khó trách tiểu tử này còn trẻ mà leo lên cao như vậy, thì ra cũng có phương diện độc đáo. Chính hắn khi bằng tuổi với Trương Thanh Vân thì vẫn còn là trưởng ban, khi đến thăm hỏi Đại ca và Nhị ca thì tay chân còn run cầm cập, không được tiêu sái tự nhiên như Trương Thanh Vân lúc này.
Lí Thiều Sơn không phải con cái nhà danh môn, nhưng hắn là người đi ra từ trong quân ngũ, cha hắn từng là cảnh vệ viên của Triệu tướng quân. Vì có quan hệ như vậy, hơn nữa nhà Triệu Giai Mỹ cũng có truyền thống quân binh, hắn trở thành con rể Triệu gia cũng không phải chuyện truyền kì giống như Trương Thanh Vân.
Nhưng Lí Thiều Sơn lại rất hâm mộ Trương Thanh Vân, hắn nhớ khi mình kết hôn thì phải khơi thông quan hệ khắp nơi, phải đưa hai chú bác ra, phải đưa ba vị anh cả Triệu gia ra. Nếu không phải năm xưa cha hắn từng vào sinh ra tử với Triệu tướng quân thì sẽ không có cuộc hôn nhân ngày hôm nay.
Nhưng Trương Thanh Vân là ai? Hắn và Triệu Giai Ngọc kết hợp với nhau thì chẳng cần quan tâm đến suy nghĩ của Triệu gia, trực tiếp chạy vào đường lớn, đợi đến khi gạo nấu thành cơm thì Triệu gia không thừa nhận cũng phải thừa nhận. Nhưng đối phương cũng rất khí phách, phải biết rằng cô Sáu có tính tình không tốt cho lắm, rất khó hầu hạ, là người chỉ cần động vào sẽ dùng chiêu đá hậu ngay lập tức.
Mà Trương Thanh Vân cũng không thau kém, hắn là người đi lên từ cơ sở ở Giang Nam, Triệu Giai Ngọc cũng càng tiến càng khó lường. Bây giờ người ta là danh nhân, là tỷ phú, đến lúc này dù là trưởng bối Triệu gia cũng phải kính trọng hai người này. Con người thường kỳ quái như vậy, nếu không làm tốt thì gia tộc sẽ liên tục so sánh giữa con rể và con rể với nhau.
Mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện, mãi đến khi gần tan tiệc thì đám người Nghê Quảng Vũ mới đi đến. Khi Nghê Quảng Vũ thấy mặt Lí Thiều Sơn thì cảm thấy khó thể nhịn được, nhưng dù sao hắn cũng là lão quan trường, cũng không che giấu mà chủ động thừa nhận sai lầm. Hắn nói mình quá nóng vội, tất nhiên Lí Thiều Sơn sẽ không tính toán nhưng sắc mặt vẫn không tốt cho lắm, hắn chỉ nói:
- Mọi việc đã thành, tư liệu tôi sẽ lấy, ngày mai anh tự mình đến bộ tài chính.
Nghê Quảng Vũ chợt chấn động, hắn liếc mắt nhìn đám người Mã Ngọc Kiều, kẻ nào cũng kinh ngạc. Không ngờ mình vội vàng chạy đến thì bí thư Trương đã làm xong tất cả. Ân Bằng Phi tư tưởng đơn thuần, hắn tiến lên dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Trương, chúng tôi đến chậm.
Trương Thanh Vân không nói gì, hắn thật sự không muốn để Nghê Quảng Vũ tiếp khách, sợ Lí Thiều Sơn có thành kiến quá sâu và không đồng ý. Vì vậy hắn cố ý một lúc lâu sau mới gọi điện, Ân Bằng Phi cũng quá ngốc, tự vạch áo cho người xem lưng, cần phải hỏi mình như vậy mới được sao?
- Đi đường gặp kẹt xe, đúng là xấu hổ.
Mã Ngọc Kiều nói, nàng tinh quái hơn người thường sao không biết rõ chuyện bên trong? Vì vậy nàng mới tiến lên hai bước nói, cũng xem như giải vây cho Trương Thanh Vân.
Lí Thiều Sơn đứng lên nói:
- Thanh Vân, như vậy nhé, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi và anh Chu sẽ đi trước. Sau này không nên dùng cơm quá lố như vậy, một bữa là vài trăm ngàn.
Lí Thiều Sơn ngưng lại một chút rồi nói:
- Thanh Giang là thành phố công nghiệp, đám cán bộ các cậu cứ như lang như hổ, cậu là phó bí thư, cần phải nắm bắt thật chặt khối công tác này.
Trương Thanh Vân thầm mắng một câu "Chỉ biết ra vẻ!" nhưng trên mặt lại nở nụ cười và nói:
- Mọi việc đã thành, đã hoàn thành, tôi sẽ tiễn hai vị trưởng phòng. Nếu như cán bộ địa phương mà có tốt chất mạnh, tất cả sợ rằng sẽ leo hết lên trung ương, như vậy sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn cho các anh, vì vậy lúc này các anh phải vui vẻ mới đúng chứ?
Lí Thiều Sơn chợt sững sờ, trưởng phòng Chu cũng không nhịn được phải bật cười. Trương Thanh Vân nói lời này không mềm không cứng mà lại ẩn giấu chút khôi hài, cũng không nhào về phía Lí Thiều Sơn, cũng không kẹp một đóa hồng vào miệng heo Lí Thiều Sơn. Mọi thứ đều được giải quyết ổn thỏa, cũng không làm cho Lí Thiều Sơn phải mất mặt, nhanh trí như vậy rõ ràng đã đạt đến tiểu chuẩn rất cao.
Trưởng phòng Chu đã cười thì Lí Thiều Sơn có muốn uy nghiêm cũng rất khó, hắn vỗ vai Trương Thanh Vân rồi nói một câu:
- Tôi đi đây!
Lí Thiều Sơn xoay người thì bỏ đi ngay, Trương Thanh Vân nói:
- Đợi đã, tôi tiễn các anh về.
- Đừng giả mù sa mưa, nếu như cậu giữ đúng lời thì đừng quên hứa hẹn vừa rồi.
Âm thanh của Lí Thiều Sơn từ bên ngoài truyền vào.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, lúc này hắn mới phát hiện ra đám người Nghê Quảng Vũ đang đứng ngơ như tượng gỗ. Nghê Quảng Vũ cảm thấy rất xấu hổ, vừa rồi trưởng phòng Lý đã thầm trào phúng hắn không biết quy củ, trước mặt cấp dưới mà trực tiếp mắng chửi như vậy cũng làm hắn mất hết mặt mũi.
Mà Mã Ngọc Kiều thì cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu, nàng đã nhìn ra Trương Thanh Vân và hai vị trưởng phòng Lý, Chu đâu phải đang nói chuyện công? Bộ dạng thế này giống như những người bạn cũ cùng ngồi uống trà với nhau. Đám cán bộ của Thanh Giang thường trú ở thủ đô cộng thêm một phó chủ tịch thường vụ đã bắt đầu quan hệ xã hội từ năm trước, nhưng đã hơn nửa năm mà không làm ra trò trống gì, người ta chỉ bỏ ra chút thời gian đã hoàn thành, chuyện này phải nói như thế nào?
Mà Ân Bằng Phi thì cảm thấy kinh hoàng, bắt đầu đã không còn biết rõ trong phòng có những ai. Hắn nhìn người ta mỉa mai Nghê Quảng Vũ là sói là hổ nhưng chủ tịch lại không dám hé răng, hơn nữa còn phải cười xòa. Vì vậy mà trong lòng hắn cũng phải xem lại quan hệ của bí thư Trương, trong lòng quả thật rất hoảng sợ. Những năm gần đây hắn đeo trên lưng danh hiệu đệ nhất tài tử ở Thanh Giang, thật ra tất cả tự tin và tự tôn đã bị con đường quan trường gập ghềnh đánh tan nát.
Khi Ân Bằng Phi mới tiếp nhận chức vị thư ký của Trương Thanh Vân thì cũng thiếu tự tin, hắn sợ mình làm không tốt. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Thanh Vân có năng lượng lớn như vậy thì trong lòng lại càng bất ổn, hắn sợ mình hầu hạ không tốt cho vị bồ tát này, sợ làm người ta mất hứng, như vậy thì coi như xong đời.
- Chủ tịch Nghê, chủ nhiệm Mã, tôi đã dùng cơm rồi, các người vừa đến, tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ dâng cơm, mọi người cũng đừng trách tôi bất kính.
Trương Thanh Vân nói.
- Không, không, chúng tôi không đói bụng!
Nghê Quảng Vũ nói:
- Bí thư có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa thì tôi vui mừng còn chưa kịp, ăn cơm cũng xin miễn, ngày mai tôi còn phải đến bộ tài chính để chứng thực mọi chuyện.
- Chủ tịch Nghê sao lại nói như vậy? Tôi và anh bận rộn cả năm và bây giờ đã được bí thư Trương giải quyết gọn gàng, chẳng lẽ không nên chúc mừng sao? Bí thư Trương nói chúng ta dùng cơm là có ý này.
Mã Ngọc Kiều phản ứng rất nhanh, nàng cười nói.
Nghê Quảng Vũ chỉ cảm thấy trong lồng ngực đang có một khối đá lớn đè lên, con đàn bà này lúc nào cũng muốn đứng trên đầu mình, lúc nào cũng muốn chụp mũ mình. Chính cô ta muốn kéo quan hệ treo cao với bí thư Trương nhưng lại nói bữa cơm này là tiệc mừng công, đến lúc này vẫn không quên làm cho Nghê Quảng Vũ hắn rơi vào tình thế khó khăn.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cảm thấy Mã Ngọc Kiều này là nhân tố không ổn định, cố gắng làm những chuyện châm ngòi ly gián. Nhưng nếu đã mở miệng thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết thời thế mà thôi, hắn nói:
- Được rồi, anh Nghê, mọi người dùng cơm thôi, còn khách khí làm gì? Ngồi đi.
Lúc này Nghê Quảng Vũ mới ngượng ngùng ngồi xuống, hắn phát hiện ra chỉ mới vài ngày mà mình đã bắt đầu sợ vị bí thư Trương này. Chưa nói đến vấn đề bối cảnh, nhưng khí độ và phong thái lãnh đạo của người này lộ ra rất rõ, Nghê Quảng Vũ lại nghĩ đến vấn đề trước đó đối phương có thân phận là phó phòng tổ chức, vì vậy mà trong lòng càng cảm thán về cán bộ cao cấp của tỉnh ủy đi xuống địa phương. Rốt cuộc người ta cũng có kiến thức rộng rãi, đã thấy nhiều tình cảnh lớn, lại càng có uy nghiêm hơn người từ tuyến dưới leo lên như mình.
Mọi chuyện sau đó rất thuận lợi, có chữ ký của bộ tài chính và thuế vụ thì rõ ràng quy hoạch đã được duyệt. Khi tài chính đến đúng chỗ và có phương diện chính sách thi chỉ cần tương lai Thanh Giang làm tốt công tác, lúc đó chính sách tài chính và thuế vụ có ưu đãi lớn, Trương Thanh Vân coi như thắng lợi quay về.
Nhưng Trương Thanh Vân cố ý hoãn lại một ngày mới quay về, để cho Nghê Quảng Vũ quay về trước. Hắn cũng không muốn ngước đầu lên quá cao, dù sao chỉ cần vài người biết những điểm quan trọng là được, không cần phải ra mắt cho tất cả đều biết để trở thành công thần. Không phải Nghê Quảng Vũ thích nổ rung trời sao? Để người này về trước tự biên tự diễn là được.
Nghê Quảng Vũ cũng cảm thấy trở tay không kịp với yêu cầu của Trương Thanh Vân, dù hắn da mặt dày thì cũng không dám làm những chuyện đoạt công. Mà Mã Ngọc Kiều dù không nó rõ nhưng trong lòng càng bội phục Trương Thanh Vân, nếu như nàng trẻ lại mười tuổi thì sợ rằng sẽ nhảy xổ vào bí thư Trương rồi.
- Anh Nghê, anh suy nghĩ điều gì vây? Tôi có chuyện cần phải làm, mà chuyện khu công nghệ Thanh Giang không thể tiếp tục kéo dãn ra, chẳng lẽ anh thấy ở lại thủ đô còn chưa chơi chán, còn muốn đi du lịch vài ngày sao?
Trương Thanh Vân nói.
Nghê Quảng Vũ vội vàng chối bỏ, trong lòng vừa cao hứng vừa kích động. Lần này hắn cảm tạ Trương Thanh Vân rất thật lòng, hắn nắm chặt tay đối phương mà không muốn buông, khi Trương Thanh Vân thấy hai chiếc răng bàn cuốc của đối phương thì cũng chợt sinh ra xúc động muốn cho Nghê Quảng Vũ một đấm.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ một điều, Nghê Quảng Vũ ở thủ đô thì giống như cháu nội nhưng về Thanh Giang sẽ lập tức trở thành phó chủ tịch thường vụ và cực kỳ diễu võ dương oai. Con người luôn dễ quên, đặc biệt là những vết sẹo đau nhức. Sau này nếu muốn Nghê Quảng Vũ tiếp tục biểu cảm với mình thế này thì trừ khi là giải phẩu biến đổi tâm tính, nếu không sẽ là chuyện không bao giờ xảy ra. Dù sao Trương Thanh Vân cũng là người ngồi ở chiếc ghế thứ ba ở Thanh Giang, Nghê Quảng Vũ là người theo sát phía sau, tranh chấp bên trong cũng không đơn giản như lúc này.
Sau khi Nghê Quảng Vũ quay về thì quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, Nghê Quảng Vũ được tiếp nhận sự tiếp đãi đối với anh hùng, ngay cả Hà Mậu Sâm cũng không nhắc đến khuyết điểm của hắn. Tất cả quan viên và nhân dân Thanh Giang đều cảm thấy phấn chấn vì khu công nghệ cao được khởi động, dưới bầu không khí thế này thì không còn ai phát ra những âm thanh không hài hòa.
Mà Trương Thanh Vân ở lại thủ đô cũng không hứa lèo với Lí Thiều Sơn, ngày hôm sau hắn cùng Triệu Giai Ngọc đến thăm hỏi vợ chồng Lí Thiều Sơn. Nhà của Lí Thiều Sơn nằm trong khu vực dành cho cán bộ của bộ tài chính, nhưng điều kiện trong đây cũng không thua kém khu cao cấp bên ngoài. Dù sao thì bộ tài chính sẽ không thiếu tiền, xây nhà cho cán bộ tốt đẹp một chút thì rõ ràng là chuyện đúng đắn, người khác cũng không dám nói huyên thuyên.
Trương Thanh Vân dựa vào địa chỉ mà Lí Thiều Sơn đưa để đi đến, khi đến cổng đã thấy Lí Thiều Sơn đợi sẵn để nghênh đón, người này rõ ràng có chút xấu hổ, hắn bắt tay với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Chị gái của cậu lại tái phát bệnh đau dạ dày, vì vậy phải ở lại trong nhà dưỡng bệnh. Vốn cô ấy cũng muốn ra đón mọi người nhưng anh em trong nhà mà khách sáo quá cũng không tốt, không phải sao?
Trương Thanh Vân chỉ cười mà không nói lời nào, Triệu Giai Mỹ này cũng đúng là, rõ ràng có chuyện cần người khác giúp đỡ mà còn ra vẻ thanh cao. Triệu Giai Mỹ là người từ trong danh môn đi ra, rõ ràng tục khí cũng khó tránh.
Trương Thanh Vân không nói gì, Triệu Giai Ngọc vốn cũng là người rất nhanh nhạy, nàng không giả vờ, cũng không dung tục. Người ta thích giả vờ thì nàng cũng không quan tâm, thậm chí còn không cảm thấy Triệu Giai Mỹ đang ra vẻ, ánh mắt nàng lúc nào cũng rất nhàn nhạt, nàng chỉ nhắm mắt đưa chân theo sau lưng Trương Thanh Vân, bộ dạng dịu dàng động lòng người.
Triệu Giai Ngọc cảm thấy chuyện hục hặc giữa hai người phụ nữ không nên để ảnh hưởng đến chuyện ngày mai Trương Thanh Vân sẽ về Thanh Giang, vì vậy cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Giai Mỹ làm gì. Trương Thanh Vân ở lại thủ đô thì nàng cũng kiếm cớ để được nghỉ ở nhà, ở nhà có thể vui đùa cùng chồng và con gái. Khi Trương Thanh Vân đi thì áp lực công tác cũng kéo đến, chắc chắn nàng sẽ trở thành Bạch Cốt Tinh.
Lí Thiều Sơn nhìn bộ dạng hòa ái giữa hai vợ chồng Trương Thanh Vân mà không khỏi xem lại mình, tuy vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng vẻ hâm mộ trong ánh mắt lại khó thể che giấu. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, xem ra anh rể cũng không tốt đẹp gì khi ở nhà, ngày hôm qua hắn còn nói cán bộ Giang Nam như sói như hổ, cũng không biết chị gái Triệu Giai Mỹ có phải cũng là như vậy hay không?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy câu nói "như sói như hổ" dùng ở nơi đây thì có chút thô tục, hắn ngàn vạn lần cầu xin ngày hôm nay không sinh ra bất kỳ điều gì hục hặc. Nếu Triệu Giai Mỹ làm lớn chuyện thì tất cả đều xấu hổ, sau này anh em đồng hao cũng khó thể cho nhau chút mặt mũi.

back top