Triệu Giai Ngọc đưa con từ thủ đô về Thành Đô, Trương Thanh Vân rất vui và tự mình ra sân bay đón tiếp.
Khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam mới biết lần này Triệu Giai Ngọc trở về vì không muốn phô trương nên cho dì Ngũ về Giang Nam trước, hôm nay bà tự mình chạy hai chiếc xe đến đón Triệu Giai Ngọc. Khi Trương Thanh Vân đến cửa dành cho khách quý thì gặp dì Ngũ, bà dùng giọng vui sướng nói:
- Ủa, cậu cũng đến đón sao? Tiểu công chúa Mạn Mạn rất xinh đẹp, đã đi được rồi, còn có thể gọi mẹ, rất thông minh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười vui mừng, hắn nghĩ đến chuyện có thể lập tức gặp mặt con mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp nói không nên lời. Dì Ngũ lại nói:
- Tiểu thư nói nói lần này đến Thành Đô sẽ không đi, sau này sẽ cố gắng ở lại Thành Đô, như vậy cậu chẳng phải không còn phải sống một mình buồn bực nữa sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhìn dì Ngũ mà nhạy cảm phát hiện ra tình cảnh có chút mập mờ, vì vậy mà không khỏi nhướng mày. Hắn thấy hương vị có chút gì đó không đúng, trong lòng bắt đầu có chút hoài nghi.
- Thế nào? Lần này ngoài Giai Ngọc và Mạn Mạn thì còn có người khác nữa sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Có, còn có tiểu thư Hồng Yến trước nay vẫn ở trong nhà cậu, cô ấy nói rất thích Giang Nam. Lần này cô ấy đến đây với tiểu thư, đại công tử cũng lo lắng, nhưng cũng yên tâm vì có cậu và tiểu thư. Hơn nữa còn nói rằng cậu sẽ giúp Hồng Yến tiểu thư khoát khỏi khúc mắc.
Dì Ngũ dùng giọng khôn khéo nói.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ có vấn đề gì xảy ra. Chắc chắn Triệu Hồng Yến đã cùng cô cô thêm mắm dặm muối về chuyện của mình, thậm chí ngay cả người giúp việc trong nhà cũng biết. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhớ đến tình cảnh mỗi lần Triệu Giai Ngọc nhắc đến Quách Tuyết Phương là ánh mắt có chút u oán khó giải thích, hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Hầu như Quách Tuyết Phương và Triệu Giai Ngọc là thiên địch của nhau, hai người có gia cảnh tương tự nhau, hơn nữa cả hai cũng chẳng có cảm tình gì với đối phương. Triệu Giai Ngọc rất thông minh, chắc chắn nàng cũng đã phát hiện ra quan hệ giữa Trương Thanh Vân hắn và Cảnh Sương, nhưng nàng cố gắng điều chỉnh tâm tính, cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến vấn đề này, vì vậy cũng xem như là người có nguyên tắc. Nhưng lúc này lại gặp phải Quách Tuyết Phương, mình và nàng không có gì nhưng Triệu Hồng Yến lại đồn bậy, chỉ vì những lời như vậy mà Triệu Giai Ngọc đã tích cực quay về Thành Đô rồi sao?
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn đang định nói vài lời thì dì Ngũ đã nói một tiếng:
- Tiểu thư đến rồi.
Trương Thanh Vân quay mặt lại mà không thấy Triệu Giai Ngọc, ngược lại thì thấy vài tên bảo vệ đang tiến ra. Hắn nhịn không được phải tiến lên tìm kiếm, đột nhiên hắn cảm thấy vai mình bị người khác vỗ vào. Hắn sững sờ rồi quay đầu nhìn lại, một mùi hương bùng lên mũi, Triệu Giai Ngọc xinh đẹp động lòng người đã đứng ở phía sau tự lúc nào.
Trong ngực Triệu Giai Ngọc chính là con gái Mạn Mạn, cô bé này đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trương Thanh Vân, hai mắt mở lớn giống như thấy thứ gì đó rất kỳ lạ.
- Dượng, dượng đang nghĩ điều gì vậy? Cháu và cô cô đã đến sau lưng mà không phát hiện ra sao?
Triệu Hồng Yến đứng bên cạnh Triệu Giai Ngọc, có lẽ lúc Triệu Giai Ngọc đến thì nàng đứng lấp sau lưng.
Hôm nay Triệu Hồng Yến đã khôi phục lại sức sống và khí sắc trước kia, cũng không còn tư tưởng phản nghịch và tự mình làm chủ giống như giai đoạn trước trốn đến Giang Nam, cũng không còn cảm giác uất ức vì Trương Thanh Vân bắt buộc nàng phải về thủ đô, khí độ rất chi là thanh niên.
Trương Thanh Vân trợn mắt nhìn Triệu Hồng Yến, sau đó vẻ mặt lại trở nên tươi cười, hắn duỗi tay ôm con vào lòng rồi nói:
- Gọi ba ba đi, Mạn Mạn ngoan, cho ba ba ôm một cái nào.
Cô bé Mạn Mạn lắc đầu qua lại rồi dùng ánh mắt si ngốc nhìn Trương Thanh Vân, con ngươi đen nháy khẽ xoay chuyển làm hắn cảm thấy rất đáng yêu. Hắn khẽ hôn lên mặt để ép con gái phải lên tiếng. Lúc này trong lòng hắn vừa căng thẳng vừa kích động, trước nay chưa từng được gọi là ba ba, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, cảm giác này đúng là rất tốt.
- Oa, oa...
Cuối cùng nha đầu cũng đã phát ra tiếng, nhưng không phải gọi ba ba mà khóc lên vang dội, Trương Thanh Vân cố gắng một lúc lâu nhưng rõ ràng trong mắt cô bé thì đối phương giống như sói tinh, hơn nữa nằm trong ngực người này cũng không thoải mái như trong lòng mẹ. Đồng thời khi bị hôn thì còn bị vài thứ gì đó sắc bén đâm vào mặt, công chúa nhỏ mặc kệ Trương Thanh Vân có thành ý hay không, bà đây phải cho "người xa lạ" một đòn phủ đầu mới được.
- Được rồi, Thanh Vân, chúng ta quay về rồi nói sau, nha đầu này rất sợ người lạ, cha con hai người nửa năm chưa gặp mặt, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng, có phải không?
Triệu Giai Ngọc nói, nàng chìa tay ôm con vào lòng.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, sau đó nhìn thấy công chúa nhỏ được mẹ ôm vào lòng thì ngừng khóc, lại còn dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá Trương Thanh Vân, giống như đang thị uy. Cô bé vung vẫy bàn tay nhỏ rồi nói:
- Mẹ, mẹ!
Người chung quanh ồ lên một tiếng rồi cười ầm, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải mỉm cười, trong lòng lại càng áy náy. Cả ngày mình đều vội vàng công tác, nửa năm nay không gặp con nên cũng trở thành người xa lạ. Dù nói thế nào thì trong lòng hắn cũng rất vui sướng, nha đầu xinh đẹp kia chính là ruột thịt của mình.
Hai ông bà Triệu Giai Ngọc đang ở Ung Bình, khi nghe nói công chúa quay về Thành Đô thì cũng lập tức đi ngay, ngày hôm sau đã đến Thành Đô. Hôm nay coi như ba thế hệ nhà Trương Thanh Vân đã đoàn tụ một lần, khoan hãy nói đến những thứ khác, công chúa giống như trời sinh thân thiết với ông bà nội. Hai ông bà Trương Đức Giang không vướng phải kinh nghiệm xấu hổ như Trương Thanh Vân, hai ông bà ôm cháu mà dạy cách gọi người, tất cả đều là học thuộc lòng.
Trương Thanh Vân nhìn thấy tình cảnh như vậy mà trong lòng rất đố kỵ, nha đầu nhà mình ai cũng theo được, được cứ đụng và cha lại tỏ ra khách khí là sao? Hắn liên tục cố gắng và dạy công chúa nhỏ cách gọi người, cuối cùng cũng nghe thấy con gọi hai chữ "ba ba". Khoảnh khắc đó Trương Thanh Vân chợt trở nên kích động, hắn ôm cả vợ lẫn con giơ lên trời, điều này làm cho những người phụ vụ trong nhà nói cậu hai càng ngày càng trẻ ra, giống như hài tử vậy.
Niềm vui làm cha có thể cho con người trầm mê, nhưng Trương Thanh Vân có số lao lực, không thể nào bỏ qua chuyện công tác. Khi ở lại Thành Đô được vài ngày thì nhận vài cuộc điện thoại cũng làm hắn rất đau đầu.
Đầu tiên là quy mô đầu tư ở khu công nghệ sáu tháng cuối năm phát triển quá mạnh, những hạng mục công trình ngày càng nhiều, các phương diện xã giao chào hỏi cũng rất dồn dập. Mao Xuân Huy lại có rất nhiều chuyện không dám tự quyết, nhiều lần gọi điện đến xin chỉ thị, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy bực bội.
Sau đó Điền Khải Diệu phân công quản lý nhân sự cũng điện thoại đến vài lần, hắn nhắc đến vấn đề điều chỉnh ban ngành quận huyện và các ban ngành thị ủy. Tuy hắn không nói rõ trong điện thoại nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu ý, Hà Mậu Sâm có sự cảnh giác với mình, phương diện quyền lợi nhân sự được bí thư buông ra trước đó đang chậm rãi được thu về.
Đây là một chuyện làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất đau đầu, cũng không phải liên quan đến vấn đề bổ nhiệm nhân sự mà trực tiếp là thái độ của Hà Mậu Sâm. Khi địa vị của mình ở Thanh Giang ngày càng lớn thì quan hệ giữa bí thư và phó bí thư lại càng ngày càng căng thẳng.
Thật ra trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ chính mình không nên đánh cờ quá nhiều với Hà Mậu Sâm, tốt nhất là cả hai nên tương hỗ lẫn nhau, tất cả mọi người đều nắm quyền đúng mực. Nhưng mọi chuyện đều xảy ra không như mong muốn, chuyện "thần bí trong một phút" trước đó của Trương Thanh Vân về chiến tuyến tư pháp lập tức làm cho những ăn ý của hắn với bí thư trở nên phai nhạt. Khi Trương Thanh Vân ngày càng mạnh thì "tuần trăng mật" với bí thư cũng đi đến ngày cuối cùng, con đường sau này khó khăn thế nào hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Đây có thể nói là tâm bệnh lớn nhất trong lòng Trương Thanh Vân vào lúc này, nếu quan hệ giữa phó bí thư và bí thư không được tốt thì rất dễ dàng làm người ta nghĩ đến mình có sự bất chính. Đặc biệt là lúc này hắn cầm quyền to, đều là người đảng ủy, khu công nghệ đi qua đảng ủy đều bị hắn khống chế, nếu dưới tình huống này mà quan hệ giữa mình và Hà Mậu Sâm lại không được tốt, như vậy chẳng phải đây là vị trí bất chính sao?
Hà Mậu Sâm rõ ràng cũng thấy được điểm này, vì vậy khoảng thời gian gần đây hắn liên tục dùng phép thử, nếu Trương Thanh Vân không thuận theo thì dứt khoát sẽ đấu tranh. Lúc này bí thư hoàn toàn có thể ép đến từng bước, chỉ cần hạn chế quyền lợi trên tay Trương Thanh Vân thành công mỹ mãn thì Tôn Ngộ Không cũng khó đánh lên trời, đây cũng là những toan tính hiện tại của Hà Mậu Sâm.
Buổi sáng ngày thứ ba Ân Bằng Phi và lái xe Mã Đại Niên đến đón Trương Thanh Vân, lần này Trương Thanh Vân về Thành Đô vốn sẽ dự hội nghị công tác cán bộ toàn tỉnh. Nhưng hội nghị chỉ mở một ngày, Trương Thanh Vân cũng chỉ ở lại với hai mẹ con Triệu Giai Ngọc được một ngày, đúng là ngày đẹp luôn ngắn, đã đến lúc phải quay về Thanh Giang.
Sau mười giờ sáng thì Trương Thanh Vân vẫn còn không nỡ xa Mạn Mạn, hắn ôm lấy mặt con trêu đùa và suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới ôm con cho Triệu Giai Ngọc đang đứng tiễn chân rồi nói:
- Em trở về đi, Triệu Hồng Yến đúng là bất lương nhưng cũng làm được một chuyện tốt, sau này hy vọng giám đốc Triệu bỏ ra chút thời gian ở Thành Đô, cũng có thể canh chừng chồng, có thể hưởng thụ chồng, chẳng phải đây là chuyện cực kỳ tốt đẹp sao?
Triệu Giai Ngọc bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho đỏ mặt tía tai, nếu không phải sau lưng Trương Thanh Vân không xa chính là đám người Ân Bằng Phi đứng đợi thì nàng sợ rằng sẽ tiến lên vung tay vung chân. Nhưng dù là như thế thì nàng vẫn vươn tay vân vê bờ vai của chồng giống như lau bụi bẩn, nhưng chỉ duy nhất Trương Thanh Vân mới cảm thấy một cảm giác đau nhói, nha đầu này đúng là càng ngày càng ra tay hung ác.
Cuối cùng xe cũng chậm rãi rời khỏi biệt thự Nam Sơn, trên đường đi Ân Bằng Phi bắt đầu nói rõ chương trình của Trương Thanh Vân, điều quan trọng đầu tiên chính là buổi họp hội ý bí thư do Hà Mậu Sâm chủ trì vào đầu giờ chiều.
- Tin tức quan trọng như vậy sao không báo sớm cho tôi?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hội ý bí thư thực tế chính là Hà Mậu Sâm định ngày hẹn gặp Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân, ba vị trí đầu tiên trong thị ủy bàn luận về những vấn đề quan trọng. Nếu hội ý có thể đạt thành nhận thức thì có thể trực tiếp đưa ra chỉ thị, nếu không sẽ phải mở hội nghị thường ủy.
Trước đây vài mươi năm thì hội ý bí thư rất lệch quỹ đạo, vì lúc đó phó bí thư đảng ủy có rất nhiều, cũng vì vậy mà đảng ủy tuyệt đối chiếm ưu thế. Nhưng dưới tình huống vào lúc này thì quyền lên tiếng của chủ tịch sẽ mạnh hơn rất nhiều, thực tế đã trở thành hội nghị trao đổi giữa đảng và chính quyền, Trương Thanh Vân lại chính là một người có tác dụng bôi trơn và hòa hoãn. Vì vậy đối với Trương Thanh Vân thì tầm quan trọng của hội ý lần này không cần nói cũng biết, nếu trước đó không thăm dò trước tình huống thì khi tham gia hội nghị sẽ rất bị động.
- bí thư Trương, xế chiều ngày hôm qua thì phòng thư ký của bí thư mới thông báo cho tôi biết, cũng định gọi điện thoại thông báo cho anh, nhưng anh đã tắt máy, vì vậy...
Ân Bằng Phi nói được một nửa thì khựng lại, sau đó lại tiếp tục:
- Đây có lẽ là quyết định tạm thời của bí thư, nếu không thì ít nhất cũng phải thông báo trước một ngày.
- Ừ!
Trương Thanh Vân gật đầu, sau đó hắn vung tay nói với Mã Đại Niên:
- Anh Mã, đẩy nhanh tốc độ lên một chút.
Trước kia Mã Đại Niên là người có xuất thân quân đội, cũng không hổ danh là cao thủ, ví dụ như lái xe luôn bình hòa và ổn định, Trương Thanh Vân cũng có rất nhiều tính toán với lái xe của mình.
Sau khi trở lại thị ủy thì đã qua giờ cơm trưa, Trương Thanh Vân đơn giản đi thẳng vào trong căn tin, vì bình thường hắn rất khi đến đây dùng cơm, mà những lãnh đạo khác cũng ít khi vào căn tin. Điều này làm cho đám người trong căn tin rất căng thẳng, ai cũng không kìm lòng được phải chào bí thư Trương, sau đó không biết có nên ngồi xuống hay không.
Trương Thanh Vân nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy có hơi quá lố, nghĩ lại thì cũng đúng, tỉnh ủy cũng có căn tin, trước kia cũng gặp mặt lãnh đạo ở căn tin tỉnh ủy, nhưng hình như cũng không khách khí giống như lúc này.
Trương Thanh Vân mỉm cười để người khác tùy tiện, trong lòng thầm cảm thán, sự khác biệt về đẳng cấp quan trường càng lộ rõ giữa cấp thị và cấp tỉnh. Hắn nghĩ về tình hình ở Ung Bình, trước kia căn tin chuyên dụng của thường ủy còn thần bí giống như cục bảo mật, cán bộ bình thường sẽ không dám đến gần những khu vực này. Tình cảnh tương phản quá lớn đã là bằng chứng cho tư tưởng quan trường từng cấp.
Trương Thanh Vân ngồi dùng cơm một mình, thức ăn là một con cá sông, một phần khoai tây, còn có một phần canh xương. Hắn định bảo Ân Bằng Phi ở lại dùng cơm chung, nhưng Ân Bằng Phi nào dám, đám thư ký bọn họ có chỗ riêng ở bên ngoài, chỉ có lãnh đạo mới được vào trong khu nhà hàng dùng cơm, hắn cũng không dám phá hư chừng mực này.
Trương Thanh Vân cũng không cưỡng ép Ân Bằng Phi, hắn bắt đầu dùng cơm, trong nhà hàng xa hoa này cũng có vài người, những cán bộ thị ủy và chính quyền từ cấp trưởng ban trở nên đều được dùng cơm ở đây. Tất cả mọi người đều biết Trương Thanh Vân, trước tiên còn đến nói lời thăm hỏi, nhưng bọn họ cũng rất biết chừng mực, sẽ không làm người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên, cũng không ảnh hưởng đến Trương Thanh Vân dùng cơm.
- Ha ha, bí thư Trương, anh đúng là khách ít khi đến, trước nay chưa từng thấy anh dùng cơm trong căn tin!
Một giọng nói khá lớn vang lên, Trương Thanh Vân quay đầu lại xem xét, thì ra Điền Khải Diệu đang đi đến.
Trương Thanh Vân khoát tay với Điền Khải Diệu rồi nói:
- Đến đúng lúc, anh đã dùng cơm chưa?
Điền Khải Diệu híp mắt nhìn món ăn của Trương Thanh Vân, sau đó lại dùng mũi hít hà nói:
- Không hợp khẩu vị của tôi, phần lớn tôi đều tự mình chọn món phù hợp, nghe nói bí thư là người Vũ Đức, chỗ này của tôi có món cá Áp Tử Hà, tôi đã nói với đầu bếp, sẽ san cho anh một phần.
- Hay quá!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn chỉ chỉ xuống chiếc ghế phía trước rồi tiếp tục:
- Mời anh ngồi, có lẽ anh quá chú ý mà thôi, tôi cũng không tin những món này không hợp khẩu vị với anh. Chúng ta cùng ăn, nếu không những món sắp được đưa lên sẽ làm người ta nói rằng chúng ta là thổ hào phân chia ruộng đất.
Trương Thanh Vân nói xong thì hai người nhìn nhau rồi cùng cười, Điền Khải Diệu nói món ăn của Trương Thanh Vân không hợp khẩu vị chỉ là nói đùa, nhưng cũng vì vậy mà hai người cùng ngồi dùng cơm càng có vẻ tự nhiên, cũng vì vậy mà biểu hiện rõ giao tình.
Điền Khải Diệu đúng là không nói dối, trong căn tin quả nhiên còn cá Áp Tử Hà, rất nhanh đã được đưa lên một tô lớn nóng hôi hổi.
- Có vẻ hơi nhiều, sao có thể ăn nhiều như vậy được?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Điền Khải Diệu cũng dở khóc dở cười, hắn nói với đầu bếp:
- Anh làm hết tất cả các Áp Tử Hà, như vậy không phải lãng phí sao? Anh xem, một tô lớn...
Đầu bếp có vẻ xấu hổ, hắn cười ngượng ngùng nói:
- Vừa rồi trưởng phòng nói, hì hì, nói là làm cá đãi khách, tôi...Tôi cho rằng không phải là một người...
Rõ ràng vị đầu bếp này cũng biết Trương Thanh Vân, giọng điệu có hơi run, Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, tôi có biện pháp.
Trương Thanh Vân nói rồi móc điện thoại gọi cho Ân Bằng Phi, một lát sau Ân Bằng Phi đã vội vàng chạy đến, Trương Thanh Vân chỉ vào tô cá lớn nói:
- Đem một nửa ra ngoài chia cho mọi người nếm thử, nói rằng trưởng phòng Điền mời khách.
Ân Bằng Phi chợt sững sờ, hắn nào dám động vào? Điền Khải Diệu lúc này mới từ trong trạng thái "đau lòng" phục hồi lại, hắn nói:
- Được rồi, Bằng Phi thi hành mệnh lệnh, nói cho mọi người biết đây là cá tốt nhất của dòng Áp Tử Hà, là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, bình thường có tiền cũng chưa chắc được ăn.
Ân Bằng Phi lúc này mới liên tục cảm ơn, đầu bếp ở bên cạnh cũng xắn tay áo dùng môi múc cho Ân Bằng Phi một nửa ra chiếc tô khác, sau đó hắn hấp tấp bưng tô cá sang chia cho phòng thư ký.
Trên bàn tuy không có rượu nhưng Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu vẫn trò truyện rất vui vẻ. Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu đã hợp tác với nhau từ lâu, hai bên đều ăn ý, lần này dùng cơm ở nhà hàng căn tin cũng rất ẩn giấu.
Hai người gặp mặt nhau ở nhà hàng thì biểu hiện cho người ngoài thấy quan hệ không giống bình thường, đây là một tín hiệu khá quan trọng, không phải Hà Mậu Sâm đang chuẩn bị rục rịch với Trương Thanh Vân à? Gần đây bí thư đã nhiều lần dùng phép thử trên phương diện nhân sự, bây giờ Điền Khải Diệu và Trương Thanh Vân đang cùng nhau cho Hà Mậu Sâm một tát không tiếng động.
Điều này nói cho Hà Mậu Sâm biết bí thư phụ trách công tác đoàn thể Trương Thanh Vân và trưởng phòng tổ chức đang rất đoàn kết. Lúc này minh hữu của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang cũng không có nhiều, nhưng những quan viên của Vi Trung Quốc thì có thể nói là minh hữu, mà Điền Khải Diệu chính là tâm phúc tuyệt đối của Vi Trung Quốc. Có tầng quan hệ này, hơn nữa những gì Trương Thanh Vân biểu hiện trước đây đã lộ rõ thủ đoạn lợi hại, vì vậy quan hệ đồng minh giữa Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu là rất kiên cố.
Điền Khải Diệu cũng tình nguyện như vậy, bỏ qua vấn đề minh hữu, nhưng thật sự hắn cũng không hy vong một bí thư phụ trách công tác đoàn thể như Trương Thanh Vân có chức mà không quyền. Nếu bí thư Hà Mậu Sâm gộp hết tất cả quyền lực vào trong tay thì trưởng phòng tổ chức cũng gặp phải hạn chế rất lớn, dù sao cũng không thể bằng tình cảnh xen giữa bí thư phụ trách công tác đoàn thể, không phải sao?
Hơn nữa Trương Thanh Vân lại là người từ phòng tổ chức tỉnh ủy đi ra, có quan hệ rất nhiều với chiến tuyến tổ chức. Điền Khải Diệu có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, vì vậy mới theo sát Trương Thanh Vân, điều này đối với hắn là trăm lợi vô hại, hắn không có lý do gì để chối bỏ quan hệ tốt đẹp này.
Nhà hàng số 1 trong căn tin thị ủy vì sự có mặt của hai vị lãnh đạo là Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu mà không khí trở nên ngưng trệ. Lúc đầu chỉ có một mình Trương Thanh Vân đến thì mọi người còn tới thăm hỏi, nhưng bây giờ cũng chẳng còn ai có tâm tư này. Ai biết được bí thư Trương và trưởng phòng Điền đang bàn luận chuyện công tác gì? Nếu đường đột đến thăm hỏi không phải chẳng hiểu ý sao?
Vì có tâm tư như vậy nên mọi người cũng chỉ biết ngồi ở phương xa lén đảo mắt nhìn về phía hai lãnh đạo, hơn nữa còn phải cảm thán vài tiếng, những người có chút cảm giác chính trị nhạy cảm thì suy nghĩ càng thêm sâu sắc, nhưng cũng chẳng có kết luận cuối cùng. Mà có thể khẳng định một điều, quan hệ giữa bí thư Trương và trưởng phòng Điền trong vòng luẩn quẩn các bộ Thanh Giang rõ ràng không phải là tầm thường. Bạn đang xem tại - www.
Hôm nay tâm tình của Ân Bằng Phi cũng rất vui sướng, hắn đã dùng cơm ở căn tin rất nhiều lần, nhưng hôm nay đúng là no bụng nhất.
Đúng là rất có mặt mũi, bí thư đặc biệt đọi điện đến tặng cá Áp Tử Hà, điều này làm cho đám thư ký kia thiếu chút nữa thì chết ngất.
Trước khi Ân Bằng Phi làm thư ký cho Trương Thanh Vân thì chỉ là phó khoa, sau đó lại tăng lên làm chính khoa, nhưng dù sao lí lịch cũng quá cạn. Mà những thư ký lãnh đạo khác đều là phần tử tinh anh, Ân Bằng Phi chỉ có thể nằm ở vai vế hậu bối mà thôi.
Những biểu hiện trước kia của Ân Bằng Phi làm người ta cảm thấy rất kém cỏi, cho nên hắn liên tục bị cô lập trong khoảng thời gian dài. Thời điểm khi đám thư ký tụ tập dùng cơm ở căn tin thì hắn là người bị người ta trêu chọc nhiều nhất.
Gần đây còn có tin đồn Ân Bằng Phi không còn được Trương Thanh Vân tín nhiệm, vì mỗi lần có chuyện quan trọng thì bí thư Trương đều không đưa thư ký theo bên cạnh. Trước đó Ân Bằng Phi cũng có cảm giác này, nhưng càng về sau càng cảm thấy đây chỉ là thói quen của bí thư Trương, chẳng liên quan gì đến vấn đề có tín nhiệm hay không?
Nhưng chuyện không tốt thì thường được người ta nói hào hứng nhất, mỗi lần dùng cơm ở căn tin thì Ân Bằng Phi luôn bị đám thư ký đắc ý kia làm phiền.
Nhưng tình cảnh hôm nay lại làm cho đám thư ký kia phải ngậm miệng quạ đen lại, mọi người ngồi quanh bàn cơm cũng nghe thấy bí thư Trương gọi Ân Bằng Phi đi vào, sau đó đi ra là một tô cá Áp Tử Hà cực ngon.
Cá Áp Tử Hà là món ngon nổi tiếng Giang Nam, mọi người đều là lão quan trường, chỉ cần nhìn tô cá là biết ngay.
Ân Bằng Phi thấy vẻ mặt đám thư ký rất khác biệt thì vội vàng mời cùng ăn, còn dựa theo lời nói khôi hài của Trương Thanh Vân mà bảo rằng trưởng phòng Điền mời khách, điều này làm cho thư ký Tiểu Trịnh của trưởng phòng Điền phải đỏ mặt.
Tiểu Trịnh là Trịnh Trắc Bang, bình thường hắn cũng là người hay mỉa mai Ân Bằng Phi, hắn và Ân Bằng Phi tiến vào thị ủy cùng một thời gian, nhưng bằng cấp của hắn chỉ là đại học, thua hẳn Ân Bằng Phi một bậc. Nhưng những năm gần đây hắn đứng bên cạnh Ân Bằng Phi thì thường chiếm thế thượng phong, cảm giác này rất tốt, một sinh viên vừa tốt nghiệp mà leo lên đầu một nghiên cứu sinh, cảm giác không phải hơn người rồi sao?
Nhưng mọi chuyện luôn luôn thay đổi, Trương Thanh Vân đến làm Ân Bằng Phi có cơ hội biểu lộ tài hoa, chỉ sau khoảnh khắc thì Ân Bằng Phi đã nhảy qua mặt Trịnh Trắc Bang làm thư ký của chếc ghế thứ ba trong thị ủy, lúc này hắn lại kém Ân Bằng Phi một bậc. Điều này làm cho tâm lý của Trịnh Trắc Bang có chút không ổn, tuy không thể làm gì Ân Bằng Phi nhưng mỗi lần có cơ hội chọc ghẹo là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ân Bằng Phi thấy đám thư ký trước nay luôn tìm cách chọc ghẹo vào khiêu khích mình đã trở thành quạ đen thì trong lòng rất vui sướng, nhưng hắn cũng không sử dụng thủ đoạn bánh ít đi bánh quy lại để giải hận. Lúc này hắn rất sùng bái Trương Thanh Vân, cảm thấy bí thư đúng là phong cách nhẹ nhàng như mây gió, tiêu sái tự nhiên và phong độ kiệt xuất. Nếu chó đớp người một phát và người cắn lại thì sẽ rơi xuống tiểu thừa, hắn vốn là phần tử trí thức cao cấp, đạo lý này thường hiểu rõ hơn so với người khác.
...
Trong văn phòng Hà Mậu Sâm, Trương Thanh Vân bị yêu cầu đến gặp mặt bí thư, hội ý hôm nay Trương Thanh Vân không được biết đến nội dung, vì vậy cũng không có sự chuẩn bị, nên cũng chỉ biết làm việc theo hoàn cảnh mà thôi.
Vẻ mặt Hà Mậu Sâm hôm nay trông có vẻ rất tốt, Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng còn chưa được nửa phút thì Đỗ Thận Khoa cũng đã đến. Lúc này Hà Mậu Sâm mới đứng thẳng người lên nói:
- Lần này tôi đến tỉnh ủy họp, có lãnh đạo đề nghị cán bộ Thanh Giang chúng ta phải đi ra xem xét nhiều hơn, kiểm tra gắt gao hơn, hơn nữa còn phải mở rộng tầm mắt. Tôi thấy điều này rất đúng, hôm nay tìm hai vị đến thương lượng cũng là vì vấn đề này.
Lông mày Trương Thanh Vân khẽ động, đây cũng không phải điều gì mới lạ, vấn đề khảo sát không phải chỉ đặt nặng ở thương nghiệp, hơn nữa người trong thể chế cũng phải quán triệt tư tưởng. Cán bộ nhà nước đi khảo sát tình huống chẳng qua chỉ là du lịch mà thôi, trước kia phương diện này rất thoải mái, nhưng bây giờ lại bị nắm vừa chặt vừa nghiêm, vì vậy không còn được như trước.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hà Mậu Sâm, thấy vẻ mặt bí thư vẫn rất chăm chú, rất nghiêm túc, cũng không có ý gì khác. Đỗ Thận Khoa nói:
- Điều này thì tốt, tôi rất tán thành, thực tế bây giờ chúng ta đang làm hạng mục khu công nghệ, để cán bộ nhân viên ra ngoài mở rộng tầm mắt và học hỏi thực tế cũng rất có ý nghĩa. Tôi đề nghị lần này do chính bí thư Trương dẫn đoàn, sẽ đi qua vài thành phố vùng duyên hải, dứt khoát triệt để một chút, xuất ngoại khảo sát tình hình.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn căn bản không nghĩ muốn ra ngoài khảo sát, nhưng chủ tịch Đỗ nói như vậy cũng không tiện phản đối, hắn chỉ nói:
- Cũng không nhất thiết phải xuất ngoại, tuy chúng ta có hạng mục khu công nghệ và cần phải mở rộng tầm mắt, nhưng những thành phố có khu công nghệ thế này là rất hiếm, chúng ta nếu có thể học tập được một chút kinh nghiệm đó cũng không tồi.
Hà Mậu Sâm nhíu mày, trong lòng mơ hồ có thành kiến về góc độ xem xét sự việc, hắn giống như cảm thấy Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân mỗi người một hỏi một đáp đã hình như quyết định chuyện này, trong mắt hai người còn một bí thư hay không?
Trương Thanh Vân không quan tâm đến tâm tư của Hà Mậu Sâm, nhưng hắn chỉ nói một câu rồi ngừng, trong lòng cũng biết chuyện lần này cần có bí thư đánh nhịp mới được, mình chẳng qua chỉ là đề nghị một câu mà thôi.
Hà Mậu Sâm cũng không đánh nhịp, cũng không chỉ điểm điều gì, hắn buồn bực một lúc lâu làm cho Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân rất xấu hổ. Sau đó thư ký tiến vào dâng trà, lúc này Hà Mậu Sâm mới phục hồi trở lại, hắn ném một phần tài liệu cho Đỗ Thận Khoa, sau khi Đỗ Thận Khoa đọc xong thì lại đưa sang cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân còn chưa kịp xem xét thì Hà Mậu Sâm đã nói:
- Đồng chí bí thư tư pháp Thanh Giang Phiền Giang Nam vừa được tư pháp tỉnh ủy khen ngợi, thị ủy chúng ta cũng khẳng định những thành tích trong công tác của anh ấy. Bây giờ thì tốt, văn phòng tỉnh ủy nhận được rất nhiều thư nặc danh, bọn họ tố cáo Phiền Giang Nam dùng người không khách quan, khi bổ nhiệm nhân sự có tính tổ chức mỏng.
Hà Mậu Sâm chợt vỗ bàn nói:
- Đây là có chuyện gì? Phòng tổ chức và phòng nhân sự của chúng ta đi làm gì rồi? Là ai bật đèn xanh? Ngọn gió chướng này bùng ra trên tỉnh ủy rồi bắt đầu lan xuống rộng khắp.
Hà Mậu Sâm nói như vậy làm vẻ mặt Trương Thanh Vân nhanh chóng biến đổi, hắn không ngờ một Hà Mậu Sâm bình thường luôn xem xét thủ đoạn lại đột nhiên tức giận, hơn nữa đầu mâu lại trực tiếp chĩa về phía mình, thiếu chút nữa đã nói mình là chỗ dựa cho Phiền Giang Nam.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn cũng hiểu được vài phần về tâm tình của Hà Mậu Sâm. Thật ra Phiền Giang Nam chính là được Hà Mậu Sâm đứng ở phía sau ủng hộ, có ai ngờ rằng tất cả những hoạt động ngầm của Hà Mậu Sâm đều bị một lời đồn "một phút thần bí" mà bị Trương Thanh Vân đoạt lấy danh tiếng? Không những Phiền Giang Nam chẳng biết mang ơn, ngược lại còn tạo ra di chứng bất hòa trong hội nghị thường ủy, bây giờ Hà Mậu Sâm nổi giận cũng khó giải thích theo lẽ thường.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, bây giờ hắn đột nhiên cảm giác một người khí độ như Hà Mậu Sâm thì ra cũng có một mặt không phóng khoáng như thế. Nếu nói đúng thực chất thì chính là tâm địa hẹp hòi, rõ ràng không thể bằng biểu hiện rộng lượng vẻ bề ngoài.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì có chút thất vọng, trước kia hắn rất tán thưởng Hà Mậu Sâm, cũng thấy trên người bí thư có rất nhiều vầng hào quang đáng giá để mình học tập. Nhưng hôm nay xem ra bí thư cũng chỉ vì quyền lợi mà thôi, khi đối phương cảm thấy bị khiêu chiến hoặc ý chí không được quán triệt là sẽ lộ ra bộ mặt nguyên thủy. Trương Thanh Vân cảm thấy bộ mặt này của Hà Mậu Sâm lộ ra rất quá mức, mơ hồ còn có chút cảm giác ngang ngược vô lý.
Khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam mới biết lần này Triệu Giai Ngọc trở về vì không muốn phô trương nên cho dì Ngũ về Giang Nam trước, hôm nay bà tự mình chạy hai chiếc xe đến đón Triệu Giai Ngọc. Khi Trương Thanh Vân đến cửa dành cho khách quý thì gặp dì Ngũ, bà dùng giọng vui sướng nói:
- Ủa, cậu cũng đến đón sao? Tiểu công chúa Mạn Mạn rất xinh đẹp, đã đi được rồi, còn có thể gọi mẹ, rất thông minh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười vui mừng, hắn nghĩ đến chuyện có thể lập tức gặp mặt con mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp nói không nên lời. Dì Ngũ lại nói:
- Tiểu thư nói nói lần này đến Thành Đô sẽ không đi, sau này sẽ cố gắng ở lại Thành Đô, như vậy cậu chẳng phải không còn phải sống một mình buồn bực nữa sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhìn dì Ngũ mà nhạy cảm phát hiện ra tình cảnh có chút mập mờ, vì vậy mà không khỏi nhướng mày. Hắn thấy hương vị có chút gì đó không đúng, trong lòng bắt đầu có chút hoài nghi.
- Thế nào? Lần này ngoài Giai Ngọc và Mạn Mạn thì còn có người khác nữa sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Có, còn có tiểu thư Hồng Yến trước nay vẫn ở trong nhà cậu, cô ấy nói rất thích Giang Nam. Lần này cô ấy đến đây với tiểu thư, đại công tử cũng lo lắng, nhưng cũng yên tâm vì có cậu và tiểu thư. Hơn nữa còn nói rằng cậu sẽ giúp Hồng Yến tiểu thư khoát khỏi khúc mắc.
Dì Ngũ dùng giọng khôn khéo nói.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ có vấn đề gì xảy ra. Chắc chắn Triệu Hồng Yến đã cùng cô cô thêm mắm dặm muối về chuyện của mình, thậm chí ngay cả người giúp việc trong nhà cũng biết. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhớ đến tình cảnh mỗi lần Triệu Giai Ngọc nhắc đến Quách Tuyết Phương là ánh mắt có chút u oán khó giải thích, hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Hầu như Quách Tuyết Phương và Triệu Giai Ngọc là thiên địch của nhau, hai người có gia cảnh tương tự nhau, hơn nữa cả hai cũng chẳng có cảm tình gì với đối phương. Triệu Giai Ngọc rất thông minh, chắc chắn nàng cũng đã phát hiện ra quan hệ giữa Trương Thanh Vân hắn và Cảnh Sương, nhưng nàng cố gắng điều chỉnh tâm tính, cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến vấn đề này, vì vậy cũng xem như là người có nguyên tắc. Nhưng lúc này lại gặp phải Quách Tuyết Phương, mình và nàng không có gì nhưng Triệu Hồng Yến lại đồn bậy, chỉ vì những lời như vậy mà Triệu Giai Ngọc đã tích cực quay về Thành Đô rồi sao?
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn đang định nói vài lời thì dì Ngũ đã nói một tiếng:
- Tiểu thư đến rồi.
Trương Thanh Vân quay mặt lại mà không thấy Triệu Giai Ngọc, ngược lại thì thấy vài tên bảo vệ đang tiến ra. Hắn nhịn không được phải tiến lên tìm kiếm, đột nhiên hắn cảm thấy vai mình bị người khác vỗ vào. Hắn sững sờ rồi quay đầu nhìn lại, một mùi hương bùng lên mũi, Triệu Giai Ngọc xinh đẹp động lòng người đã đứng ở phía sau tự lúc nào.
Trong ngực Triệu Giai Ngọc chính là con gái Mạn Mạn, cô bé này đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trương Thanh Vân, hai mắt mở lớn giống như thấy thứ gì đó rất kỳ lạ.
- Dượng, dượng đang nghĩ điều gì vậy? Cháu và cô cô đã đến sau lưng mà không phát hiện ra sao?
Triệu Hồng Yến đứng bên cạnh Triệu Giai Ngọc, có lẽ lúc Triệu Giai Ngọc đến thì nàng đứng lấp sau lưng.
Hôm nay Triệu Hồng Yến đã khôi phục lại sức sống và khí sắc trước kia, cũng không còn tư tưởng phản nghịch và tự mình làm chủ giống như giai đoạn trước trốn đến Giang Nam, cũng không còn cảm giác uất ức vì Trương Thanh Vân bắt buộc nàng phải về thủ đô, khí độ rất chi là thanh niên.
Trương Thanh Vân trợn mắt nhìn Triệu Hồng Yến, sau đó vẻ mặt lại trở nên tươi cười, hắn duỗi tay ôm con vào lòng rồi nói:
- Gọi ba ba đi, Mạn Mạn ngoan, cho ba ba ôm một cái nào.
Cô bé Mạn Mạn lắc đầu qua lại rồi dùng ánh mắt si ngốc nhìn Trương Thanh Vân, con ngươi đen nháy khẽ xoay chuyển làm hắn cảm thấy rất đáng yêu. Hắn khẽ hôn lên mặt để ép con gái phải lên tiếng. Lúc này trong lòng hắn vừa căng thẳng vừa kích động, trước nay chưa từng được gọi là ba ba, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, cảm giác này đúng là rất tốt.
- Oa, oa...
Cuối cùng nha đầu cũng đã phát ra tiếng, nhưng không phải gọi ba ba mà khóc lên vang dội, Trương Thanh Vân cố gắng một lúc lâu nhưng rõ ràng trong mắt cô bé thì đối phương giống như sói tinh, hơn nữa nằm trong ngực người này cũng không thoải mái như trong lòng mẹ. Đồng thời khi bị hôn thì còn bị vài thứ gì đó sắc bén đâm vào mặt, công chúa nhỏ mặc kệ Trương Thanh Vân có thành ý hay không, bà đây phải cho "người xa lạ" một đòn phủ đầu mới được.
- Được rồi, Thanh Vân, chúng ta quay về rồi nói sau, nha đầu này rất sợ người lạ, cha con hai người nửa năm chưa gặp mặt, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng, có phải không?
Triệu Giai Ngọc nói, nàng chìa tay ôm con vào lòng.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, sau đó nhìn thấy công chúa nhỏ được mẹ ôm vào lòng thì ngừng khóc, lại còn dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá Trương Thanh Vân, giống như đang thị uy. Cô bé vung vẫy bàn tay nhỏ rồi nói:
- Mẹ, mẹ!
Người chung quanh ồ lên một tiếng rồi cười ầm, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải mỉm cười, trong lòng lại càng áy náy. Cả ngày mình đều vội vàng công tác, nửa năm nay không gặp con nên cũng trở thành người xa lạ. Dù nói thế nào thì trong lòng hắn cũng rất vui sướng, nha đầu xinh đẹp kia chính là ruột thịt của mình.
Hai ông bà Triệu Giai Ngọc đang ở Ung Bình, khi nghe nói công chúa quay về Thành Đô thì cũng lập tức đi ngay, ngày hôm sau đã đến Thành Đô. Hôm nay coi như ba thế hệ nhà Trương Thanh Vân đã đoàn tụ một lần, khoan hãy nói đến những thứ khác, công chúa giống như trời sinh thân thiết với ông bà nội. Hai ông bà Trương Đức Giang không vướng phải kinh nghiệm xấu hổ như Trương Thanh Vân, hai ông bà ôm cháu mà dạy cách gọi người, tất cả đều là học thuộc lòng.
Trương Thanh Vân nhìn thấy tình cảnh như vậy mà trong lòng rất đố kỵ, nha đầu nhà mình ai cũng theo được, được cứ đụng và cha lại tỏ ra khách khí là sao? Hắn liên tục cố gắng và dạy công chúa nhỏ cách gọi người, cuối cùng cũng nghe thấy con gọi hai chữ "ba ba". Khoảnh khắc đó Trương Thanh Vân chợt trở nên kích động, hắn ôm cả vợ lẫn con giơ lên trời, điều này làm cho những người phụ vụ trong nhà nói cậu hai càng ngày càng trẻ ra, giống như hài tử vậy.
Niềm vui làm cha có thể cho con người trầm mê, nhưng Trương Thanh Vân có số lao lực, không thể nào bỏ qua chuyện công tác. Khi ở lại Thành Đô được vài ngày thì nhận vài cuộc điện thoại cũng làm hắn rất đau đầu.
Đầu tiên là quy mô đầu tư ở khu công nghệ sáu tháng cuối năm phát triển quá mạnh, những hạng mục công trình ngày càng nhiều, các phương diện xã giao chào hỏi cũng rất dồn dập. Mao Xuân Huy lại có rất nhiều chuyện không dám tự quyết, nhiều lần gọi điện đến xin chỉ thị, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy bực bội.
Sau đó Điền Khải Diệu phân công quản lý nhân sự cũng điện thoại đến vài lần, hắn nhắc đến vấn đề điều chỉnh ban ngành quận huyện và các ban ngành thị ủy. Tuy hắn không nói rõ trong điện thoại nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu ý, Hà Mậu Sâm có sự cảnh giác với mình, phương diện quyền lợi nhân sự được bí thư buông ra trước đó đang chậm rãi được thu về.
Đây là một chuyện làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất đau đầu, cũng không phải liên quan đến vấn đề bổ nhiệm nhân sự mà trực tiếp là thái độ của Hà Mậu Sâm. Khi địa vị của mình ở Thanh Giang ngày càng lớn thì quan hệ giữa bí thư và phó bí thư lại càng ngày càng căng thẳng.
Thật ra trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ chính mình không nên đánh cờ quá nhiều với Hà Mậu Sâm, tốt nhất là cả hai nên tương hỗ lẫn nhau, tất cả mọi người đều nắm quyền đúng mực. Nhưng mọi chuyện đều xảy ra không như mong muốn, chuyện "thần bí trong một phút" trước đó của Trương Thanh Vân về chiến tuyến tư pháp lập tức làm cho những ăn ý của hắn với bí thư trở nên phai nhạt. Khi Trương Thanh Vân ngày càng mạnh thì "tuần trăng mật" với bí thư cũng đi đến ngày cuối cùng, con đường sau này khó khăn thế nào hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Đây có thể nói là tâm bệnh lớn nhất trong lòng Trương Thanh Vân vào lúc này, nếu quan hệ giữa phó bí thư và bí thư không được tốt thì rất dễ dàng làm người ta nghĩ đến mình có sự bất chính. Đặc biệt là lúc này hắn cầm quyền to, đều là người đảng ủy, khu công nghệ đi qua đảng ủy đều bị hắn khống chế, nếu dưới tình huống này mà quan hệ giữa mình và Hà Mậu Sâm lại không được tốt, như vậy chẳng phải đây là vị trí bất chính sao?
Hà Mậu Sâm rõ ràng cũng thấy được điểm này, vì vậy khoảng thời gian gần đây hắn liên tục dùng phép thử, nếu Trương Thanh Vân không thuận theo thì dứt khoát sẽ đấu tranh. Lúc này bí thư hoàn toàn có thể ép đến từng bước, chỉ cần hạn chế quyền lợi trên tay Trương Thanh Vân thành công mỹ mãn thì Tôn Ngộ Không cũng khó đánh lên trời, đây cũng là những toan tính hiện tại của Hà Mậu Sâm.
Buổi sáng ngày thứ ba Ân Bằng Phi và lái xe Mã Đại Niên đến đón Trương Thanh Vân, lần này Trương Thanh Vân về Thành Đô vốn sẽ dự hội nghị công tác cán bộ toàn tỉnh. Nhưng hội nghị chỉ mở một ngày, Trương Thanh Vân cũng chỉ ở lại với hai mẹ con Triệu Giai Ngọc được một ngày, đúng là ngày đẹp luôn ngắn, đã đến lúc phải quay về Thanh Giang.
Sau mười giờ sáng thì Trương Thanh Vân vẫn còn không nỡ xa Mạn Mạn, hắn ôm lấy mặt con trêu đùa và suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới ôm con cho Triệu Giai Ngọc đang đứng tiễn chân rồi nói:
- Em trở về đi, Triệu Hồng Yến đúng là bất lương nhưng cũng làm được một chuyện tốt, sau này hy vọng giám đốc Triệu bỏ ra chút thời gian ở Thành Đô, cũng có thể canh chừng chồng, có thể hưởng thụ chồng, chẳng phải đây là chuyện cực kỳ tốt đẹp sao?
Triệu Giai Ngọc bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho đỏ mặt tía tai, nếu không phải sau lưng Trương Thanh Vân không xa chính là đám người Ân Bằng Phi đứng đợi thì nàng sợ rằng sẽ tiến lên vung tay vung chân. Nhưng dù là như thế thì nàng vẫn vươn tay vân vê bờ vai của chồng giống như lau bụi bẩn, nhưng chỉ duy nhất Trương Thanh Vân mới cảm thấy một cảm giác đau nhói, nha đầu này đúng là càng ngày càng ra tay hung ác.
Cuối cùng xe cũng chậm rãi rời khỏi biệt thự Nam Sơn, trên đường đi Ân Bằng Phi bắt đầu nói rõ chương trình của Trương Thanh Vân, điều quan trọng đầu tiên chính là buổi họp hội ý bí thư do Hà Mậu Sâm chủ trì vào đầu giờ chiều.
- Tin tức quan trọng như vậy sao không báo sớm cho tôi?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hội ý bí thư thực tế chính là Hà Mậu Sâm định ngày hẹn gặp Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân, ba vị trí đầu tiên trong thị ủy bàn luận về những vấn đề quan trọng. Nếu hội ý có thể đạt thành nhận thức thì có thể trực tiếp đưa ra chỉ thị, nếu không sẽ phải mở hội nghị thường ủy.
Trước đây vài mươi năm thì hội ý bí thư rất lệch quỹ đạo, vì lúc đó phó bí thư đảng ủy có rất nhiều, cũng vì vậy mà đảng ủy tuyệt đối chiếm ưu thế. Nhưng dưới tình huống vào lúc này thì quyền lên tiếng của chủ tịch sẽ mạnh hơn rất nhiều, thực tế đã trở thành hội nghị trao đổi giữa đảng và chính quyền, Trương Thanh Vân lại chính là một người có tác dụng bôi trơn và hòa hoãn. Vì vậy đối với Trương Thanh Vân thì tầm quan trọng của hội ý lần này không cần nói cũng biết, nếu trước đó không thăm dò trước tình huống thì khi tham gia hội nghị sẽ rất bị động.
- bí thư Trương, xế chiều ngày hôm qua thì phòng thư ký của bí thư mới thông báo cho tôi biết, cũng định gọi điện thoại thông báo cho anh, nhưng anh đã tắt máy, vì vậy...
Ân Bằng Phi nói được một nửa thì khựng lại, sau đó lại tiếp tục:
- Đây có lẽ là quyết định tạm thời của bí thư, nếu không thì ít nhất cũng phải thông báo trước một ngày.
- Ừ!
Trương Thanh Vân gật đầu, sau đó hắn vung tay nói với Mã Đại Niên:
- Anh Mã, đẩy nhanh tốc độ lên một chút.
Trước kia Mã Đại Niên là người có xuất thân quân đội, cũng không hổ danh là cao thủ, ví dụ như lái xe luôn bình hòa và ổn định, Trương Thanh Vân cũng có rất nhiều tính toán với lái xe của mình.
Sau khi trở lại thị ủy thì đã qua giờ cơm trưa, Trương Thanh Vân đơn giản đi thẳng vào trong căn tin, vì bình thường hắn rất khi đến đây dùng cơm, mà những lãnh đạo khác cũng ít khi vào căn tin. Điều này làm cho đám người trong căn tin rất căng thẳng, ai cũng không kìm lòng được phải chào bí thư Trương, sau đó không biết có nên ngồi xuống hay không.
Trương Thanh Vân nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy có hơi quá lố, nghĩ lại thì cũng đúng, tỉnh ủy cũng có căn tin, trước kia cũng gặp mặt lãnh đạo ở căn tin tỉnh ủy, nhưng hình như cũng không khách khí giống như lúc này.
Trương Thanh Vân mỉm cười để người khác tùy tiện, trong lòng thầm cảm thán, sự khác biệt về đẳng cấp quan trường càng lộ rõ giữa cấp thị và cấp tỉnh. Hắn nghĩ về tình hình ở Ung Bình, trước kia căn tin chuyên dụng của thường ủy còn thần bí giống như cục bảo mật, cán bộ bình thường sẽ không dám đến gần những khu vực này. Tình cảnh tương phản quá lớn đã là bằng chứng cho tư tưởng quan trường từng cấp.
Trương Thanh Vân ngồi dùng cơm một mình, thức ăn là một con cá sông, một phần khoai tây, còn có một phần canh xương. Hắn định bảo Ân Bằng Phi ở lại dùng cơm chung, nhưng Ân Bằng Phi nào dám, đám thư ký bọn họ có chỗ riêng ở bên ngoài, chỉ có lãnh đạo mới được vào trong khu nhà hàng dùng cơm, hắn cũng không dám phá hư chừng mực này.
Trương Thanh Vân cũng không cưỡng ép Ân Bằng Phi, hắn bắt đầu dùng cơm, trong nhà hàng xa hoa này cũng có vài người, những cán bộ thị ủy và chính quyền từ cấp trưởng ban trở nên đều được dùng cơm ở đây. Tất cả mọi người đều biết Trương Thanh Vân, trước tiên còn đến nói lời thăm hỏi, nhưng bọn họ cũng rất biết chừng mực, sẽ không làm người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên, cũng không ảnh hưởng đến Trương Thanh Vân dùng cơm.
- Ha ha, bí thư Trương, anh đúng là khách ít khi đến, trước nay chưa từng thấy anh dùng cơm trong căn tin!
Một giọng nói khá lớn vang lên, Trương Thanh Vân quay đầu lại xem xét, thì ra Điền Khải Diệu đang đi đến.
Trương Thanh Vân khoát tay với Điền Khải Diệu rồi nói:
- Đến đúng lúc, anh đã dùng cơm chưa?
Điền Khải Diệu híp mắt nhìn món ăn của Trương Thanh Vân, sau đó lại dùng mũi hít hà nói:
- Không hợp khẩu vị của tôi, phần lớn tôi đều tự mình chọn món phù hợp, nghe nói bí thư là người Vũ Đức, chỗ này của tôi có món cá Áp Tử Hà, tôi đã nói với đầu bếp, sẽ san cho anh một phần.
- Hay quá!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn chỉ chỉ xuống chiếc ghế phía trước rồi tiếp tục:
- Mời anh ngồi, có lẽ anh quá chú ý mà thôi, tôi cũng không tin những món này không hợp khẩu vị với anh. Chúng ta cùng ăn, nếu không những món sắp được đưa lên sẽ làm người ta nói rằng chúng ta là thổ hào phân chia ruộng đất.
Trương Thanh Vân nói xong thì hai người nhìn nhau rồi cùng cười, Điền Khải Diệu nói món ăn của Trương Thanh Vân không hợp khẩu vị chỉ là nói đùa, nhưng cũng vì vậy mà hai người cùng ngồi dùng cơm càng có vẻ tự nhiên, cũng vì vậy mà biểu hiện rõ giao tình.
Điền Khải Diệu đúng là không nói dối, trong căn tin quả nhiên còn cá Áp Tử Hà, rất nhanh đã được đưa lên một tô lớn nóng hôi hổi.
- Có vẻ hơi nhiều, sao có thể ăn nhiều như vậy được?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Điền Khải Diệu cũng dở khóc dở cười, hắn nói với đầu bếp:
- Anh làm hết tất cả các Áp Tử Hà, như vậy không phải lãng phí sao? Anh xem, một tô lớn...
Đầu bếp có vẻ xấu hổ, hắn cười ngượng ngùng nói:
- Vừa rồi trưởng phòng nói, hì hì, nói là làm cá đãi khách, tôi...Tôi cho rằng không phải là một người...
Rõ ràng vị đầu bếp này cũng biết Trương Thanh Vân, giọng điệu có hơi run, Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, tôi có biện pháp.
Trương Thanh Vân nói rồi móc điện thoại gọi cho Ân Bằng Phi, một lát sau Ân Bằng Phi đã vội vàng chạy đến, Trương Thanh Vân chỉ vào tô cá lớn nói:
- Đem một nửa ra ngoài chia cho mọi người nếm thử, nói rằng trưởng phòng Điền mời khách.
Ân Bằng Phi chợt sững sờ, hắn nào dám động vào? Điền Khải Diệu lúc này mới từ trong trạng thái "đau lòng" phục hồi lại, hắn nói:
- Được rồi, Bằng Phi thi hành mệnh lệnh, nói cho mọi người biết đây là cá tốt nhất của dòng Áp Tử Hà, là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, bình thường có tiền cũng chưa chắc được ăn.
Ân Bằng Phi lúc này mới liên tục cảm ơn, đầu bếp ở bên cạnh cũng xắn tay áo dùng môi múc cho Ân Bằng Phi một nửa ra chiếc tô khác, sau đó hắn hấp tấp bưng tô cá sang chia cho phòng thư ký.
Trên bàn tuy không có rượu nhưng Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu vẫn trò truyện rất vui vẻ. Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu đã hợp tác với nhau từ lâu, hai bên đều ăn ý, lần này dùng cơm ở nhà hàng căn tin cũng rất ẩn giấu.
Hai người gặp mặt nhau ở nhà hàng thì biểu hiện cho người ngoài thấy quan hệ không giống bình thường, đây là một tín hiệu khá quan trọng, không phải Hà Mậu Sâm đang chuẩn bị rục rịch với Trương Thanh Vân à? Gần đây bí thư đã nhiều lần dùng phép thử trên phương diện nhân sự, bây giờ Điền Khải Diệu và Trương Thanh Vân đang cùng nhau cho Hà Mậu Sâm một tát không tiếng động.
Điều này nói cho Hà Mậu Sâm biết bí thư phụ trách công tác đoàn thể Trương Thanh Vân và trưởng phòng tổ chức đang rất đoàn kết. Lúc này minh hữu của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang cũng không có nhiều, nhưng những quan viên của Vi Trung Quốc thì có thể nói là minh hữu, mà Điền Khải Diệu chính là tâm phúc tuyệt đối của Vi Trung Quốc. Có tầng quan hệ này, hơn nữa những gì Trương Thanh Vân biểu hiện trước đây đã lộ rõ thủ đoạn lợi hại, vì vậy quan hệ đồng minh giữa Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu là rất kiên cố.
Điền Khải Diệu cũng tình nguyện như vậy, bỏ qua vấn đề minh hữu, nhưng thật sự hắn cũng không hy vong một bí thư phụ trách công tác đoàn thể như Trương Thanh Vân có chức mà không quyền. Nếu bí thư Hà Mậu Sâm gộp hết tất cả quyền lực vào trong tay thì trưởng phòng tổ chức cũng gặp phải hạn chế rất lớn, dù sao cũng không thể bằng tình cảnh xen giữa bí thư phụ trách công tác đoàn thể, không phải sao?
Hơn nữa Trương Thanh Vân lại là người từ phòng tổ chức tỉnh ủy đi ra, có quan hệ rất nhiều với chiến tuyến tổ chức. Điền Khải Diệu có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, vì vậy mới theo sát Trương Thanh Vân, điều này đối với hắn là trăm lợi vô hại, hắn không có lý do gì để chối bỏ quan hệ tốt đẹp này.
Nhà hàng số 1 trong căn tin thị ủy vì sự có mặt của hai vị lãnh đạo là Trương Thanh Vân và Điền Khải Diệu mà không khí trở nên ngưng trệ. Lúc đầu chỉ có một mình Trương Thanh Vân đến thì mọi người còn tới thăm hỏi, nhưng bây giờ cũng chẳng còn ai có tâm tư này. Ai biết được bí thư Trương và trưởng phòng Điền đang bàn luận chuyện công tác gì? Nếu đường đột đến thăm hỏi không phải chẳng hiểu ý sao?
Vì có tâm tư như vậy nên mọi người cũng chỉ biết ngồi ở phương xa lén đảo mắt nhìn về phía hai lãnh đạo, hơn nữa còn phải cảm thán vài tiếng, những người có chút cảm giác chính trị nhạy cảm thì suy nghĩ càng thêm sâu sắc, nhưng cũng chẳng có kết luận cuối cùng. Mà có thể khẳng định một điều, quan hệ giữa bí thư Trương và trưởng phòng Điền trong vòng luẩn quẩn các bộ Thanh Giang rõ ràng không phải là tầm thường. Bạn đang xem tại - www.
Hôm nay tâm tình của Ân Bằng Phi cũng rất vui sướng, hắn đã dùng cơm ở căn tin rất nhiều lần, nhưng hôm nay đúng là no bụng nhất.
Đúng là rất có mặt mũi, bí thư đặc biệt đọi điện đến tặng cá Áp Tử Hà, điều này làm cho đám thư ký kia thiếu chút nữa thì chết ngất.
Trước khi Ân Bằng Phi làm thư ký cho Trương Thanh Vân thì chỉ là phó khoa, sau đó lại tăng lên làm chính khoa, nhưng dù sao lí lịch cũng quá cạn. Mà những thư ký lãnh đạo khác đều là phần tử tinh anh, Ân Bằng Phi chỉ có thể nằm ở vai vế hậu bối mà thôi.
Những biểu hiện trước kia của Ân Bằng Phi làm người ta cảm thấy rất kém cỏi, cho nên hắn liên tục bị cô lập trong khoảng thời gian dài. Thời điểm khi đám thư ký tụ tập dùng cơm ở căn tin thì hắn là người bị người ta trêu chọc nhiều nhất.
Gần đây còn có tin đồn Ân Bằng Phi không còn được Trương Thanh Vân tín nhiệm, vì mỗi lần có chuyện quan trọng thì bí thư Trương đều không đưa thư ký theo bên cạnh. Trước đó Ân Bằng Phi cũng có cảm giác này, nhưng càng về sau càng cảm thấy đây chỉ là thói quen của bí thư Trương, chẳng liên quan gì đến vấn đề có tín nhiệm hay không?
Nhưng chuyện không tốt thì thường được người ta nói hào hứng nhất, mỗi lần dùng cơm ở căn tin thì Ân Bằng Phi luôn bị đám thư ký đắc ý kia làm phiền.
Nhưng tình cảnh hôm nay lại làm cho đám thư ký kia phải ngậm miệng quạ đen lại, mọi người ngồi quanh bàn cơm cũng nghe thấy bí thư Trương gọi Ân Bằng Phi đi vào, sau đó đi ra là một tô cá Áp Tử Hà cực ngon.
Cá Áp Tử Hà là món ngon nổi tiếng Giang Nam, mọi người đều là lão quan trường, chỉ cần nhìn tô cá là biết ngay.
Ân Bằng Phi thấy vẻ mặt đám thư ký rất khác biệt thì vội vàng mời cùng ăn, còn dựa theo lời nói khôi hài của Trương Thanh Vân mà bảo rằng trưởng phòng Điền mời khách, điều này làm cho thư ký Tiểu Trịnh của trưởng phòng Điền phải đỏ mặt.
Tiểu Trịnh là Trịnh Trắc Bang, bình thường hắn cũng là người hay mỉa mai Ân Bằng Phi, hắn và Ân Bằng Phi tiến vào thị ủy cùng một thời gian, nhưng bằng cấp của hắn chỉ là đại học, thua hẳn Ân Bằng Phi một bậc. Nhưng những năm gần đây hắn đứng bên cạnh Ân Bằng Phi thì thường chiếm thế thượng phong, cảm giác này rất tốt, một sinh viên vừa tốt nghiệp mà leo lên đầu một nghiên cứu sinh, cảm giác không phải hơn người rồi sao?
Nhưng mọi chuyện luôn luôn thay đổi, Trương Thanh Vân đến làm Ân Bằng Phi có cơ hội biểu lộ tài hoa, chỉ sau khoảnh khắc thì Ân Bằng Phi đã nhảy qua mặt Trịnh Trắc Bang làm thư ký của chếc ghế thứ ba trong thị ủy, lúc này hắn lại kém Ân Bằng Phi một bậc. Điều này làm cho tâm lý của Trịnh Trắc Bang có chút không ổn, tuy không thể làm gì Ân Bằng Phi nhưng mỗi lần có cơ hội chọc ghẹo là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ân Bằng Phi thấy đám thư ký trước nay luôn tìm cách chọc ghẹo vào khiêu khích mình đã trở thành quạ đen thì trong lòng rất vui sướng, nhưng hắn cũng không sử dụng thủ đoạn bánh ít đi bánh quy lại để giải hận. Lúc này hắn rất sùng bái Trương Thanh Vân, cảm thấy bí thư đúng là phong cách nhẹ nhàng như mây gió, tiêu sái tự nhiên và phong độ kiệt xuất. Nếu chó đớp người một phát và người cắn lại thì sẽ rơi xuống tiểu thừa, hắn vốn là phần tử trí thức cao cấp, đạo lý này thường hiểu rõ hơn so với người khác.
...
Trong văn phòng Hà Mậu Sâm, Trương Thanh Vân bị yêu cầu đến gặp mặt bí thư, hội ý hôm nay Trương Thanh Vân không được biết đến nội dung, vì vậy cũng không có sự chuẩn bị, nên cũng chỉ biết làm việc theo hoàn cảnh mà thôi.
Vẻ mặt Hà Mậu Sâm hôm nay trông có vẻ rất tốt, Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng còn chưa được nửa phút thì Đỗ Thận Khoa cũng đã đến. Lúc này Hà Mậu Sâm mới đứng thẳng người lên nói:
- Lần này tôi đến tỉnh ủy họp, có lãnh đạo đề nghị cán bộ Thanh Giang chúng ta phải đi ra xem xét nhiều hơn, kiểm tra gắt gao hơn, hơn nữa còn phải mở rộng tầm mắt. Tôi thấy điều này rất đúng, hôm nay tìm hai vị đến thương lượng cũng là vì vấn đề này.
Lông mày Trương Thanh Vân khẽ động, đây cũng không phải điều gì mới lạ, vấn đề khảo sát không phải chỉ đặt nặng ở thương nghiệp, hơn nữa người trong thể chế cũng phải quán triệt tư tưởng. Cán bộ nhà nước đi khảo sát tình huống chẳng qua chỉ là du lịch mà thôi, trước kia phương diện này rất thoải mái, nhưng bây giờ lại bị nắm vừa chặt vừa nghiêm, vì vậy không còn được như trước.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hà Mậu Sâm, thấy vẻ mặt bí thư vẫn rất chăm chú, rất nghiêm túc, cũng không có ý gì khác. Đỗ Thận Khoa nói:
- Điều này thì tốt, tôi rất tán thành, thực tế bây giờ chúng ta đang làm hạng mục khu công nghệ, để cán bộ nhân viên ra ngoài mở rộng tầm mắt và học hỏi thực tế cũng rất có ý nghĩa. Tôi đề nghị lần này do chính bí thư Trương dẫn đoàn, sẽ đi qua vài thành phố vùng duyên hải, dứt khoát triệt để một chút, xuất ngoại khảo sát tình hình.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn căn bản không nghĩ muốn ra ngoài khảo sát, nhưng chủ tịch Đỗ nói như vậy cũng không tiện phản đối, hắn chỉ nói:
- Cũng không nhất thiết phải xuất ngoại, tuy chúng ta có hạng mục khu công nghệ và cần phải mở rộng tầm mắt, nhưng những thành phố có khu công nghệ thế này là rất hiếm, chúng ta nếu có thể học tập được một chút kinh nghiệm đó cũng không tồi.
Hà Mậu Sâm nhíu mày, trong lòng mơ hồ có thành kiến về góc độ xem xét sự việc, hắn giống như cảm thấy Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân mỗi người một hỏi một đáp đã hình như quyết định chuyện này, trong mắt hai người còn một bí thư hay không?
Trương Thanh Vân không quan tâm đến tâm tư của Hà Mậu Sâm, nhưng hắn chỉ nói một câu rồi ngừng, trong lòng cũng biết chuyện lần này cần có bí thư đánh nhịp mới được, mình chẳng qua chỉ là đề nghị một câu mà thôi.
Hà Mậu Sâm cũng không đánh nhịp, cũng không chỉ điểm điều gì, hắn buồn bực một lúc lâu làm cho Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân rất xấu hổ. Sau đó thư ký tiến vào dâng trà, lúc này Hà Mậu Sâm mới phục hồi trở lại, hắn ném một phần tài liệu cho Đỗ Thận Khoa, sau khi Đỗ Thận Khoa đọc xong thì lại đưa sang cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân còn chưa kịp xem xét thì Hà Mậu Sâm đã nói:
- Đồng chí bí thư tư pháp Thanh Giang Phiền Giang Nam vừa được tư pháp tỉnh ủy khen ngợi, thị ủy chúng ta cũng khẳng định những thành tích trong công tác của anh ấy. Bây giờ thì tốt, văn phòng tỉnh ủy nhận được rất nhiều thư nặc danh, bọn họ tố cáo Phiền Giang Nam dùng người không khách quan, khi bổ nhiệm nhân sự có tính tổ chức mỏng.
Hà Mậu Sâm chợt vỗ bàn nói:
- Đây là có chuyện gì? Phòng tổ chức và phòng nhân sự của chúng ta đi làm gì rồi? Là ai bật đèn xanh? Ngọn gió chướng này bùng ra trên tỉnh ủy rồi bắt đầu lan xuống rộng khắp.
Hà Mậu Sâm nói như vậy làm vẻ mặt Trương Thanh Vân nhanh chóng biến đổi, hắn không ngờ một Hà Mậu Sâm bình thường luôn xem xét thủ đoạn lại đột nhiên tức giận, hơn nữa đầu mâu lại trực tiếp chĩa về phía mình, thiếu chút nữa đã nói mình là chỗ dựa cho Phiền Giang Nam.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn cũng hiểu được vài phần về tâm tình của Hà Mậu Sâm. Thật ra Phiền Giang Nam chính là được Hà Mậu Sâm đứng ở phía sau ủng hộ, có ai ngờ rằng tất cả những hoạt động ngầm của Hà Mậu Sâm đều bị một lời đồn "một phút thần bí" mà bị Trương Thanh Vân đoạt lấy danh tiếng? Không những Phiền Giang Nam chẳng biết mang ơn, ngược lại còn tạo ra di chứng bất hòa trong hội nghị thường ủy, bây giờ Hà Mậu Sâm nổi giận cũng khó giải thích theo lẽ thường.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, bây giờ hắn đột nhiên cảm giác một người khí độ như Hà Mậu Sâm thì ra cũng có một mặt không phóng khoáng như thế. Nếu nói đúng thực chất thì chính là tâm địa hẹp hòi, rõ ràng không thể bằng biểu hiện rộng lượng vẻ bề ngoài.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì có chút thất vọng, trước kia hắn rất tán thưởng Hà Mậu Sâm, cũng thấy trên người bí thư có rất nhiều vầng hào quang đáng giá để mình học tập. Nhưng hôm nay xem ra bí thư cũng chỉ vì quyền lợi mà thôi, khi đối phương cảm thấy bị khiêu chiến hoặc ý chí không được quán triệt là sẽ lộ ra bộ mặt nguyên thủy. Trương Thanh Vân cảm thấy bộ mặt này của Hà Mậu Sâm lộ ra rất quá mức, mơ hồ còn có chút cảm giác ngang ngược vô lý.