Núi không cao nên không đòi hỏi Trương Thanh Vân phải bỏ hết tất cả sức lực, Vi Cường thì ngược lại không giống như nói dối, có chút bộ dạng của công an, leo lên đỉnh núi rất nhẹ nhàng, hơi thở không gấp, tim không nhảy.
Trương Thanh Vân thấy vậy mà thầm gật đầu, hắn thấy Vi Cường đã hiểu được khá nhiều vấn đề. Tên này rất biết cách sử dụng tâm tư ở Ba Lăng, dựa theo tình hình lúc này thì khả năng đề bạt làm phó phòng chỉ là thời gian.
- Leo lên đến đỉnh mới biết là núi nhỏ, không ngờ một ngọn núi nhỏ như Nam Sơn cũng làm người ta sinh ra cảm giác như vậy.
Vi Cường thở dài nói, hắn dùng ngón tay chỉ khung cảnh Thành Đô ở bên dưới, giọng điệu khá đắc chí.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Đúng là không ốm mà rên, vừa rồi còn nói là núi nhỏ, tôi thấy cậu lên mặt hơi nhiều rồi đấy!
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, ngay sau đó lại đấm ngực giẫm chân nói:
- Nghe tôi nói này Thanh Vân, cậu đúng là người no bụng không bao giờ biết đói, cậu biết tôi ngồi trên ghế trưởng ban bao nhiêu năm rồi không? Nếu không cần tiến thì qua luôn độ tuổi.
- Phải không đấy? Cán bộ muốn lên cấp cũng rất nhiều, dù cậu biểu hiện tốt thì khả năng được đề bạt làm bí thư tư pháp cũng hơi khó.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói.
Vi Cường nhăn mày không nói điều gì, hắn cảm thấy có chút uể oải. Trương Thanh Vân nói chẳng khác gì cha Vi Cường, xem ra chính hắn muốn tiến bộ thì phải tiếp tục rèn luyện mới được. Tuy trưởng ban và phó phòng chỉ cách nhau một bước chân, nhưng một bước chân này lại vượt qua vực sâu, điều này làm người ta khó thể vượt qua. Nhưng lại phải nhìn qua Trương Thanh Vân, người ta lên phó phòng sao nhẹ nhàng như vậy? Nếu xét nguyên nhân thì hắn từng là một bí thư huyện ủy đứng đầu một phương, xét rõ thì độ nặng sẽ hơn Vi Cường rất nhiều.
Hai người nói chuyện trên đỉnh núi, chủ đề phần lớn đều là công tác. Lúc này Vi Cường căn bản cũng có tâm tư ổn định, công tác khá chuyên chú, những vấn đề khó hiểu sẽ thường xuyên chủ động hỏi Trương Thanh Vân. Nếu có khó khăn thì hắn sẽ tự nhiên dựa vào Trương Thanh Vân, cùng đối phương tham khảo công tác, dù sao cũng tự nhiên hơn khi nói chuyện với cha hắn, thu hoạch cũng nhiều hơn.
- Thanh Vân, người đang lên núi không phải thư ký của cậu sao?
Vi Cường đột nhiên chỉ tay xuống sườn núi nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, quả nhiên là Ân Bằng Phi, vì vậy hắn không khỏi thở dài một hơi nói:
- Ôi, cuối tuần muốn nghỉ ngơi cũng không được, chắc chắn lại có chuyện.
Vi Cường co quắp miệng, trong lòng có chút ý vị. Trương Thanh Vân người ta bây giờ được người ta ủng hộ, mơ hồ cùng bí thư và chủ tịch Thanh Giang trở thành thế chân vạc. Hơn nữa tiểu tử này lại không có dấu hiệu muốn dừng, sau vài năm nữa sẽ có bộ dạng gì đây?
Tốc độ lên núi của Ân Bằng Phi là rất nhanh, hắn lên đến đỉnh núi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân đang híp mắt thì vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, hắn cung kính nói:
- Bí thư Trương, tôi...
- Có chuyện gì lớn mà nhất quyết phải báo cáo vào lúc cuối tuần à? Tôi thấy bộ dạng của anh thì hình như không phải chuyện quá khẩn cấp!
Trương Thanh Vân nói.
Ân Bằng Phi đỏ mặt, hắn nói:
- Không, phó chủ tịch Quách...Phó chủ tịch Quách hôm nay đến thăm hỏi anh, vì vậy mới phải kéo tôi đi lên, điều này...Đã đến rồi!
"Quách Chu Quần sao?"
Trương Thanh Vân cau mày:
"Đến thăm hỏi mình à?"
Trương Thanh Vân đã hiểu rõ ý đồ của Quách Chu Quần, người này tạo ra lỗ hổng lớn ở Lâm Cảng, có lẽ đến nhà để nhận sai lầm. Người này cũng khá thông minh, hắn biết rõ Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa thế nào cũng tính sổ, hắn đến đây để quyết định buộc chặt với Trương Thanh Vân hắn.
- Chuyện của phó chủ tịch Quách cũng không nên vội, để anh ấy chờ lâu một chút, anh ấy cũng tình nguyện chờ lâu.
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn chỉ xuống một khối đá trên đỉnh núi bảo Ân Bằng Phi ngồi xuống.
Ân Bằng Phi xấu hổ ngồi trên khối đá mà không dám nói gì thêm, trong lòng chỉ thầm oán trách. Phó chủ tịch Quách là người nổi danh tính nóng ở Thanh Giang, đám thư ký thị ủy ở văn phòng đều rất sợ người này, nguyên nhân cũng vì bối cảnh của đối phương quá sâu, lãnh đạo thị ủy cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Toàn bộ Thanh Giang thì những người có thái độ như Trương Thanh Vân với Quách Chu Quần cũng không nhiều, hơn nữa Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cũng có vài phần khách khí với Quách Chu Quần. Nhưng Ân Bằng Phi biết rõ trước nay Trương Thanh Vân rất ít khi nể mặt Quách Chu Quần, hơn nữa chủ tịch Quách hình như cũng có xu thế bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, trước nay chưa từng làm càn với bí thư Trương.
- À, đúng rồi, bí thư Trương, tôi còn có một vấn đề muốn báo cáo. Chiều thứ sáu vừa rồi chủ tịch Đỗ đã náo loạn ở phòng quản lý thương mại, chủ yếu nhằm vào sự kiện bãi công ở Thanh Giang lần này. Chủ tịch Đỗ lên án những cán bộ nhà nước lâm trận bỏ chạy, muốn phòng quả lý thương mại đưa ra một câu trả lời thích đáng.
Ân Bằng Phi nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đứng dậy nói:
- Hồ đồ, tin tức quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Anh...Anh...
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hình như hắn rất tức giận, hắn khoát tay với Vi Cường rồi nói:
- Đi xuống thôi, như vậy là được rồi!
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức đi xuống, Ân Bằng Phi cũng không dám di động, hắn cúi đầu vừa xấu hổ vừa ngại. Bạn đang xem tại - www.
Vi Cường lắc đầu, hắn nhìn qua bóng lưng Trương Thanh Vân rồi tiến lên vỗ vai Ân Bằng Phi nói:
- Bằng Phi, anh làm thư ký phải có khứu giác nhạy cảm, phải thông qua hiện tượng mà biết được bản chất. Chủ tịch Đỗ gây ra náo loạn là đang muốn múa kiếm.
Ân Bằng Phi ngẩng đầu mờ mịt, vẻ mặt âm trầm bất định, sau khi cân nhắc một lúc lầu thì đột nhiên vỗ tay hiểu ra.
Khi Ân Bằng Phi biết rõ sự việc thì lập tức trách mình quá ngu dốt, đầu óc không ra gì, cũng không trách vì sao bí thư lại mắng mình.
Đỗ Thận Khoa gây ra náo loạn lần này chính là tìm người chịu tội thay cho những công tác ác tính của sự kiện bãi công, đảng ủy và chính quyền chẳng ai muốn gánh trách nhiệm, như vậy ai là kẻ chịu tội?
Cũng vì vậy mà đảng ủy và ban ngành phải chỉa đầu mâu về các ngành quản lý xí nghiệp nhà nước, buộc bọn họ phải gánh chịu trách nhiệm, đồng thời chèn ép bọn họ với dáng vẻ kiêu ngạo và bệ vệ, đơn giản như vậy sao Ân Bằng Phi hắn không thể nhận ra?
Trương Thanh Vân xuống núi với tốc độ rất nhanh, tin tức vừa rồi Ân Bằng Phi đem đến đã làm Trương Thanh Vân phải mở rộng tầm mắt. Đỗ Thận Khoa bình thường làm người ta khó đề phòng, nhưng hành động đều rất có ý, khoảnh khắc quan trọng lập tức ra tay tránh né tránh nhiệm, bản lĩnh này là không nhỏ.
Đỗ Thận Khoa đến náo loạn ở phòng quản lý thương mại, điều này bộc lộ rõ ý nghĩ tính sổ, hơn nữa còn chỉa thẳng mũi dùi vào đám giám đốc xí nghiệp kiêu ngạo ngang ngược. Đây chỉ là một phương diện, nhưng phương diện khác chính là hắn vừa ra tay thì phong trào công nhân ở Thanh Giang đã khó thể che chắn. Hà Mậu Sâm là người chịu trách nhiệm đầu tiên, vì vậy mà Đỗ Thận Khoa sẽ dễ dàng đứng dưới bóng cây tránh mưa, thừa cơ hội để kiếm lợi cho mình và làm suy yếu kẻ địch, như vậy chẳng phải vẹn toàn sao?
- Đúng là không có người nào, không có cán bộ nào là đèn cạn dầu!
Trương Thanh Vân thầm nói một câu, lúc này trong lòng hắn rất căm tức. Đem đầu mâu chỉ thẳng về phía xí nghiệp là sách lược của hắn, không ngờ hắn còn chưa ra tay thì Đỗ Thận Khoa đã sớm hành động, hơn nữa còn ra tay rất triệt để, trực tiếp thông qua phòn quản lý thương mại để xác minh lập trường. Lúc này Đỗ Thận Khoa đã chiếm hết lợi ích, hơn nữa còn tạo ra thanh danh quang minh lỗi lạc, cao tay như vậy làm người ta nhìn mà đỏ mặt.
Trương Thanh Vân về đến nhà thì thấy Quách Chu Quần đang cung kính ngồi trong phòng khách uống trà, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng sâu, không có chút cảm giác xao động.
Trà là loại thượng hạng, bốn phía là biệt thự xa hoa, tâm tình của Quách Chu Quần rất phức tạp. Gần đây hắn tự xưng là người có xuất thân đại gia tộc, dù sao mình cũng cảm giác được sự hơn người, quan viên tuyến dưới khó thể so sánh nổi.
Nhưng lúc này Quách Chu Quần đến nhà Trương Thanh Vân thì cũng âm thầm nhíu lưỡi, biệt thự này quá rộng, giá trị phải là vài chục triệu. Quách Chu Quần biết rõ ở Giang Nam dù là bí thư Chiêm cũng khó được ở trong biệt thự xa hoa thế này, nhưng Trương Thanh Vân lại rất tùy tiện, lại yên tâm và thoải mái. Chỉ cần xem xét điều này thì Quách Chu Quần cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trương Thanh Vân là quá xa, khí thế kiêu ngạo cũng vì vậy mà phai nhạt rất nhiều.
Huống hồ Quách Chu Quần đến đây cũng vì có chuyện, hắn đưa đoàn đi khảo sát ở HongKong, thật ra chỉ là đi chơi vài ngày. Cũng không biết vợ hắn khơi thông được mối quan hệ nào mà nói rằng có thể mua được xương hổ. Lúc đó Quách Chu Quần cũng không nghĩ nhiều, không những chỉ có vợ hắn mua, hơn nữa còn có rất nhiều người khác mua theo.
Không ngờ vụ việc này lộ ra ngoài, hải quan tra xét, Quách Chu Quần lúc đó cũng choáng váng. Hắn không muốn mất tiền nên có ý đồ dùng thân phận để ép người, nào ngờ hắn thốt ra một lời mới biết được phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng không thích ghi nợ, người này trực tiếp làm hồ sơ và chụp mũ Quách Chu Quần. Hải quan trực tiếp báo cáo lên, cuối cùng tin tức về đến Thanh Giang, sau vài ngày mới hóa giải được phiền phức.
Sau khi kết thúc vụ việc thì Quách Chu Quần cũng mất hết mặt mũi, nghiêm trọng là hắn về Thanh Giang thì sợ rằng cũng bị xử phạt, đây chính là điều hắn lo lắng nhất, cũng chính là nguyên nhân mà hôm nay hắn đến thăm hỏi Trương Thanh Vân. Trước khi đến đây thì hắn đã suy nghĩ rất kỹ, nhất định phải lôi kéo Trương Thanh Vân, dù sao gặp chyện không may cũng là đoàn khảo sát, Trương Thanh Vân là trưởng đoàn cũng khó tránh khỏi liên quan. Nhưng Quách Chu Quần ngồi ở phòng khách một lúc lâu mà không thấy bóng dáng Trương Thanh Vân, cảm giác e sợ lại bùng lên, lại nghĩ đến những chuyện lớn đã xảy ra ở Thanh Giang gần đây, nghe nói chuyện động binh đao đều là đề nghị của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng hắn mới có chút chột dạ, mới giật mình phát hiện ra mình đến nhà lãnh đạo. Mình đã làm sai, căn bản không còn bất kỳ bài tẩy nào khác để cùng đàm phán, vì vậy nên thành thật nhận sai là tốt nhất.
Trương Thanh Vân đầu tiên nhìn thấy Quách Chu Quần mà thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, trước nay phó chủ tịch Quách thường xưng là người Quách gia, mắt cao hơn đầu và coi trời bằng vung, không ngờ bộ dạng hôm nay như chó chết trôi.
Hai mắt Quách Chu Quần đỏ bừng, rõ ràng là tinh thần chịu đựng áp lực quá lớn, túi mắt nặng trịch như già đi hơn mười tuổi, mái tóc hơi rối mà hình như cũng quên nhuộm, tuy độ tuổi vẫn chưa đến mức trắng xóa, nhưng mái tóc muối tiêu vẫn rất thu hút. Người này hôm nay không mặc tây phục như ngày thường, mặc quần áo xuề xòa và thoải mái hơn. Quan trong là hai mắt sụp xuống và lưng còng hẳn làm người ta cảm thấy giống như chó chết, không còn thần thái như xưa.
Trương Thanh Vân thấy vậy mà thầm gật đầu, hắn thấy Vi Cường đã hiểu được khá nhiều vấn đề. Tên này rất biết cách sử dụng tâm tư ở Ba Lăng, dựa theo tình hình lúc này thì khả năng đề bạt làm phó phòng chỉ là thời gian.
- Leo lên đến đỉnh mới biết là núi nhỏ, không ngờ một ngọn núi nhỏ như Nam Sơn cũng làm người ta sinh ra cảm giác như vậy.
Vi Cường thở dài nói, hắn dùng ngón tay chỉ khung cảnh Thành Đô ở bên dưới, giọng điệu khá đắc chí.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Đúng là không ốm mà rên, vừa rồi còn nói là núi nhỏ, tôi thấy cậu lên mặt hơi nhiều rồi đấy!
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, ngay sau đó lại đấm ngực giẫm chân nói:
- Nghe tôi nói này Thanh Vân, cậu đúng là người no bụng không bao giờ biết đói, cậu biết tôi ngồi trên ghế trưởng ban bao nhiêu năm rồi không? Nếu không cần tiến thì qua luôn độ tuổi.
- Phải không đấy? Cán bộ muốn lên cấp cũng rất nhiều, dù cậu biểu hiện tốt thì khả năng được đề bạt làm bí thư tư pháp cũng hơi khó.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói.
Vi Cường nhăn mày không nói điều gì, hắn cảm thấy có chút uể oải. Trương Thanh Vân nói chẳng khác gì cha Vi Cường, xem ra chính hắn muốn tiến bộ thì phải tiếp tục rèn luyện mới được. Tuy trưởng ban và phó phòng chỉ cách nhau một bước chân, nhưng một bước chân này lại vượt qua vực sâu, điều này làm người ta khó thể vượt qua. Nhưng lại phải nhìn qua Trương Thanh Vân, người ta lên phó phòng sao nhẹ nhàng như vậy? Nếu xét nguyên nhân thì hắn từng là một bí thư huyện ủy đứng đầu một phương, xét rõ thì độ nặng sẽ hơn Vi Cường rất nhiều.
Hai người nói chuyện trên đỉnh núi, chủ đề phần lớn đều là công tác. Lúc này Vi Cường căn bản cũng có tâm tư ổn định, công tác khá chuyên chú, những vấn đề khó hiểu sẽ thường xuyên chủ động hỏi Trương Thanh Vân. Nếu có khó khăn thì hắn sẽ tự nhiên dựa vào Trương Thanh Vân, cùng đối phương tham khảo công tác, dù sao cũng tự nhiên hơn khi nói chuyện với cha hắn, thu hoạch cũng nhiều hơn.
- Thanh Vân, người đang lên núi không phải thư ký của cậu sao?
Vi Cường đột nhiên chỉ tay xuống sườn núi nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, quả nhiên là Ân Bằng Phi, vì vậy hắn không khỏi thở dài một hơi nói:
- Ôi, cuối tuần muốn nghỉ ngơi cũng không được, chắc chắn lại có chuyện.
Vi Cường co quắp miệng, trong lòng có chút ý vị. Trương Thanh Vân người ta bây giờ được người ta ủng hộ, mơ hồ cùng bí thư và chủ tịch Thanh Giang trở thành thế chân vạc. Hơn nữa tiểu tử này lại không có dấu hiệu muốn dừng, sau vài năm nữa sẽ có bộ dạng gì đây?
Tốc độ lên núi của Ân Bằng Phi là rất nhanh, hắn lên đến đỉnh núi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân đang híp mắt thì vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, hắn cung kính nói:
- Bí thư Trương, tôi...
- Có chuyện gì lớn mà nhất quyết phải báo cáo vào lúc cuối tuần à? Tôi thấy bộ dạng của anh thì hình như không phải chuyện quá khẩn cấp!
Trương Thanh Vân nói.
Ân Bằng Phi đỏ mặt, hắn nói:
- Không, phó chủ tịch Quách...Phó chủ tịch Quách hôm nay đến thăm hỏi anh, vì vậy mới phải kéo tôi đi lên, điều này...Đã đến rồi!
"Quách Chu Quần sao?"
Trương Thanh Vân cau mày:
"Đến thăm hỏi mình à?"
Trương Thanh Vân đã hiểu rõ ý đồ của Quách Chu Quần, người này tạo ra lỗ hổng lớn ở Lâm Cảng, có lẽ đến nhà để nhận sai lầm. Người này cũng khá thông minh, hắn biết rõ Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa thế nào cũng tính sổ, hắn đến đây để quyết định buộc chặt với Trương Thanh Vân hắn.
- Chuyện của phó chủ tịch Quách cũng không nên vội, để anh ấy chờ lâu một chút, anh ấy cũng tình nguyện chờ lâu.
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn chỉ xuống một khối đá trên đỉnh núi bảo Ân Bằng Phi ngồi xuống.
Ân Bằng Phi xấu hổ ngồi trên khối đá mà không dám nói gì thêm, trong lòng chỉ thầm oán trách. Phó chủ tịch Quách là người nổi danh tính nóng ở Thanh Giang, đám thư ký thị ủy ở văn phòng đều rất sợ người này, nguyên nhân cũng vì bối cảnh của đối phương quá sâu, lãnh đạo thị ủy cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Toàn bộ Thanh Giang thì những người có thái độ như Trương Thanh Vân với Quách Chu Quần cũng không nhiều, hơn nữa Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cũng có vài phần khách khí với Quách Chu Quần. Nhưng Ân Bằng Phi biết rõ trước nay Trương Thanh Vân rất ít khi nể mặt Quách Chu Quần, hơn nữa chủ tịch Quách hình như cũng có xu thế bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, trước nay chưa từng làm càn với bí thư Trương.
- À, đúng rồi, bí thư Trương, tôi còn có một vấn đề muốn báo cáo. Chiều thứ sáu vừa rồi chủ tịch Đỗ đã náo loạn ở phòng quản lý thương mại, chủ yếu nhằm vào sự kiện bãi công ở Thanh Giang lần này. Chủ tịch Đỗ lên án những cán bộ nhà nước lâm trận bỏ chạy, muốn phòng quả lý thương mại đưa ra một câu trả lời thích đáng.
Ân Bằng Phi nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đứng dậy nói:
- Hồ đồ, tin tức quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Anh...Anh...
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hình như hắn rất tức giận, hắn khoát tay với Vi Cường rồi nói:
- Đi xuống thôi, như vậy là được rồi!
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức đi xuống, Ân Bằng Phi cũng không dám di động, hắn cúi đầu vừa xấu hổ vừa ngại. Bạn đang xem tại - www.
Vi Cường lắc đầu, hắn nhìn qua bóng lưng Trương Thanh Vân rồi tiến lên vỗ vai Ân Bằng Phi nói:
- Bằng Phi, anh làm thư ký phải có khứu giác nhạy cảm, phải thông qua hiện tượng mà biết được bản chất. Chủ tịch Đỗ gây ra náo loạn là đang muốn múa kiếm.
Ân Bằng Phi ngẩng đầu mờ mịt, vẻ mặt âm trầm bất định, sau khi cân nhắc một lúc lầu thì đột nhiên vỗ tay hiểu ra.
Khi Ân Bằng Phi biết rõ sự việc thì lập tức trách mình quá ngu dốt, đầu óc không ra gì, cũng không trách vì sao bí thư lại mắng mình.
Đỗ Thận Khoa gây ra náo loạn lần này chính là tìm người chịu tội thay cho những công tác ác tính của sự kiện bãi công, đảng ủy và chính quyền chẳng ai muốn gánh trách nhiệm, như vậy ai là kẻ chịu tội?
Cũng vì vậy mà đảng ủy và ban ngành phải chỉa đầu mâu về các ngành quản lý xí nghiệp nhà nước, buộc bọn họ phải gánh chịu trách nhiệm, đồng thời chèn ép bọn họ với dáng vẻ kiêu ngạo và bệ vệ, đơn giản như vậy sao Ân Bằng Phi hắn không thể nhận ra?
Trương Thanh Vân xuống núi với tốc độ rất nhanh, tin tức vừa rồi Ân Bằng Phi đem đến đã làm Trương Thanh Vân phải mở rộng tầm mắt. Đỗ Thận Khoa bình thường làm người ta khó đề phòng, nhưng hành động đều rất có ý, khoảnh khắc quan trọng lập tức ra tay tránh né tránh nhiệm, bản lĩnh này là không nhỏ.
Đỗ Thận Khoa đến náo loạn ở phòng quản lý thương mại, điều này bộc lộ rõ ý nghĩ tính sổ, hơn nữa còn chỉa thẳng mũi dùi vào đám giám đốc xí nghiệp kiêu ngạo ngang ngược. Đây chỉ là một phương diện, nhưng phương diện khác chính là hắn vừa ra tay thì phong trào công nhân ở Thanh Giang đã khó thể che chắn. Hà Mậu Sâm là người chịu trách nhiệm đầu tiên, vì vậy mà Đỗ Thận Khoa sẽ dễ dàng đứng dưới bóng cây tránh mưa, thừa cơ hội để kiếm lợi cho mình và làm suy yếu kẻ địch, như vậy chẳng phải vẹn toàn sao?
- Đúng là không có người nào, không có cán bộ nào là đèn cạn dầu!
Trương Thanh Vân thầm nói một câu, lúc này trong lòng hắn rất căm tức. Đem đầu mâu chỉ thẳng về phía xí nghiệp là sách lược của hắn, không ngờ hắn còn chưa ra tay thì Đỗ Thận Khoa đã sớm hành động, hơn nữa còn ra tay rất triệt để, trực tiếp thông qua phòn quản lý thương mại để xác minh lập trường. Lúc này Đỗ Thận Khoa đã chiếm hết lợi ích, hơn nữa còn tạo ra thanh danh quang minh lỗi lạc, cao tay như vậy làm người ta nhìn mà đỏ mặt.
Trương Thanh Vân về đến nhà thì thấy Quách Chu Quần đang cung kính ngồi trong phòng khách uống trà, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng sâu, không có chút cảm giác xao động.
Trà là loại thượng hạng, bốn phía là biệt thự xa hoa, tâm tình của Quách Chu Quần rất phức tạp. Gần đây hắn tự xưng là người có xuất thân đại gia tộc, dù sao mình cũng cảm giác được sự hơn người, quan viên tuyến dưới khó thể so sánh nổi.
Nhưng lúc này Quách Chu Quần đến nhà Trương Thanh Vân thì cũng âm thầm nhíu lưỡi, biệt thự này quá rộng, giá trị phải là vài chục triệu. Quách Chu Quần biết rõ ở Giang Nam dù là bí thư Chiêm cũng khó được ở trong biệt thự xa hoa thế này, nhưng Trương Thanh Vân lại rất tùy tiện, lại yên tâm và thoải mái. Chỉ cần xem xét điều này thì Quách Chu Quần cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trương Thanh Vân là quá xa, khí thế kiêu ngạo cũng vì vậy mà phai nhạt rất nhiều.
Huống hồ Quách Chu Quần đến đây cũng vì có chuyện, hắn đưa đoàn đi khảo sát ở HongKong, thật ra chỉ là đi chơi vài ngày. Cũng không biết vợ hắn khơi thông được mối quan hệ nào mà nói rằng có thể mua được xương hổ. Lúc đó Quách Chu Quần cũng không nghĩ nhiều, không những chỉ có vợ hắn mua, hơn nữa còn có rất nhiều người khác mua theo.
Không ngờ vụ việc này lộ ra ngoài, hải quan tra xét, Quách Chu Quần lúc đó cũng choáng váng. Hắn không muốn mất tiền nên có ý đồ dùng thân phận để ép người, nào ngờ hắn thốt ra một lời mới biết được phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng không thích ghi nợ, người này trực tiếp làm hồ sơ và chụp mũ Quách Chu Quần. Hải quan trực tiếp báo cáo lên, cuối cùng tin tức về đến Thanh Giang, sau vài ngày mới hóa giải được phiền phức.
Sau khi kết thúc vụ việc thì Quách Chu Quần cũng mất hết mặt mũi, nghiêm trọng là hắn về Thanh Giang thì sợ rằng cũng bị xử phạt, đây chính là điều hắn lo lắng nhất, cũng chính là nguyên nhân mà hôm nay hắn đến thăm hỏi Trương Thanh Vân. Trước khi đến đây thì hắn đã suy nghĩ rất kỹ, nhất định phải lôi kéo Trương Thanh Vân, dù sao gặp chyện không may cũng là đoàn khảo sát, Trương Thanh Vân là trưởng đoàn cũng khó tránh khỏi liên quan. Nhưng Quách Chu Quần ngồi ở phòng khách một lúc lâu mà không thấy bóng dáng Trương Thanh Vân, cảm giác e sợ lại bùng lên, lại nghĩ đến những chuyện lớn đã xảy ra ở Thanh Giang gần đây, nghe nói chuyện động binh đao đều là đề nghị của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng hắn mới có chút chột dạ, mới giật mình phát hiện ra mình đến nhà lãnh đạo. Mình đã làm sai, căn bản không còn bất kỳ bài tẩy nào khác để cùng đàm phán, vì vậy nên thành thật nhận sai là tốt nhất.
Trương Thanh Vân đầu tiên nhìn thấy Quách Chu Quần mà thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, trước nay phó chủ tịch Quách thường xưng là người Quách gia, mắt cao hơn đầu và coi trời bằng vung, không ngờ bộ dạng hôm nay như chó chết trôi.
Hai mắt Quách Chu Quần đỏ bừng, rõ ràng là tinh thần chịu đựng áp lực quá lớn, túi mắt nặng trịch như già đi hơn mười tuổi, mái tóc hơi rối mà hình như cũng quên nhuộm, tuy độ tuổi vẫn chưa đến mức trắng xóa, nhưng mái tóc muối tiêu vẫn rất thu hút. Người này hôm nay không mặc tây phục như ngày thường, mặc quần áo xuề xòa và thoải mái hơn. Quan trong là hai mắt sụp xuống và lưng còng hẳn làm người ta cảm thấy giống như chó chết, không còn thần thái như xưa.