Trương Thanh Vân do dự rất lâu, cuối cùng cũng suy nghĩ đến vấn đề đi đến con đường cao tầng. Vì trước nay thư ký Mã Bân của Chiêm Giang Huy liên lạc với hắn rất chặt chẽ, vì vậy Trương Thanh Vân viết một tài liệu đưa Mã Bân chuyển đến cho Chiêm Giang Huy đọc qua.
Trong tài liệu Trương Thanh Vân ghi rõ những vấn đề mà hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang đang vấp phải, trong đó đề cập ngay đến Quách gia, hơn nữa cũng đề cập trọng điểm đến cuộc nói chuyện giữa mình và Quách Tuyết Phương, coi như chính thức vén một tấm màn đen.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ một điều, muốn giải quyết được vấn đề thì điều đầu tiên chính là bày ra vị trí của mình. Nếu nói về Thanh Giang thì trong ban ngành có Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đang nhìn chằm chằm vào mình, bọn họ có hẳn mười bậc thang so với mình, tất nhiên ưu thế cũng lớn hơn hẳn.
Nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân xem như là người của Chiêm Giang Huy, nếu như không thể có hành động thì phải biết rõ ý đồ của bí thư Chiêm, muốn lão có sự nhất trí. Nếu không thì vốn dĩ đã thấp hơn người khác một đầu, lại thiếu sự liên hệ với lãnh đạo, như vậy bệnh tình đâu chỉ là không tốt?
Mà Trương Thanh Vân dùng tất cả nguyên nhân và hậu quả để tạo thành báo cáo cho Chiêm Giang Huy, trước hết là có thể biết rõ ý đồ của Bí thư Chiêm, quan trọng là biết được khuynh hướng chính trị của lão. Chg. là con rể của Quách gia, mà Trương Thanh Vân lại phản ánh chuyện Quách gia, vì vậy thái độ của lão là rất quan trọng.
Khi Trương Thanh Vân gửi thư điện tử cho Mã Bân thì ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại, khi mở miệng thì Mã Bân đã nói:
- Bí thư Trương, lần sau anh giao bất kỳ vật gì cho tôi có thể nói trước một lượt được không? Dù sao tôi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, hắn nói:
- Sao vậy? Bí thư tức giận à? Có phải vì những từ ngữ của tôi có vấn đề?
- Khụ, khụ!
Mã Bân ở bên kia chợt ho khan hai tiếng, hình như hắn có chút dở khóc dở cười, hắn nói:
- Anh muốn giao báo cáo cho bí thư, lúc đó tôi cũng không biết nên làm thế nào mà đặt ngay lên bàn công tác của bí thư. Sau đó bí thư nhìn thấy báo cáo và hỏi ý kiến của tôi, tôi lại chẳng có gì để xem xét...Lúc đó rất xấu hổ, anh đấy, anh đấy nhé, uyển chuyển một chút mới có lợi cho mọi người.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời xin lỗi, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh khi đó. Mình cũng không phải lần một lần hai chuyển báo cáo phản ánh tình huống cho bí thư Chiêm, Mã Bân cũng không phải mỗi lần đều phải xem qua tài liệu. Lần này rõ ràng thư ký chưa xem qua nên bị bí thư hỏi mà không kịp trở tay, lúc sau nhìn lại thì toàn thân đổ mồ hôi hột, dù sao thì tài liệu của Trương Thanh Vân cũng quá mức nhạy cảm.
- Bí thư Trương, bí thư đã xem báo cáo của anh, ý nghĩ của bí thư chính là ban ngành các anh làm chủ đạo ở vấn đề khu công nghệ, xử lý vấn đề như vậy nên có kinh nghiệm. Hơn nữa chuyện này cũng không phải quá lớn, quan trọng là vấn đề liên hệ.
- Sở tài nguyên của tỉnh và bộ tài nguyên liên hệ với nhau và sinh ra vấn đề, thị ủy Thanh Giang và bộ tài nguyên liên hệ với nhau cũng có vấn đề, điều này làm cho hạng mục phải mắc cạn. Bí thư muốn anh dùng thêm nhiều tâm tư, cần liên hệ nhiều hơn, không cần phải vì một chuyện nhỏ như hạt đậu mà ảnh hưởng đến tuyến trên...
Mã Bân dùng giọng lưu loát nói trong điện thoại, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà như lọt vào sương mù, bắt đầu căn bản không hiểu rõ ý nghĩa.
- Thư ký Mã, điều này...Điều này...Bí thư thật sự nói như vậy sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại tự mình nói ra sao? Anh phải biết rõ, anh gặp khó khăn thì bí thư cũng gặp khó khăn. Bí thư nói anh cần phải liên hệ nhiều hơn, cần phải sử dụng tâm tư nhiều hơn, còn làm thế nào thì tự anh phải nhận thức.
Mã Bân nói.
Trương Thanh Vân có chút sửng sốt, hắn cảm thấy giật mình. Lời nói của Chiêm Giang Huy rất khách sáo nhưng không có một lời nào động đến vài trăm mẫu đất kia, chỉ bắt buộc mình phải liên hệ với các ban ngành tương quan nhiều hơn, cũng không tỏ ý bảo mình nên thỏa hiệp.
Như vậy không phải đã rõ ràng rồi sao? Dưới tình cảnh này tất nhiên Chiêm Giang Huy sẽ không nói rõ những lời quá khích, nói như vậy cũng coi như giúp đỡ Trương Thanh Vân hắn, cũng không thể bắt lão ra mặt ép Quách gia phải nhượng bộ.
Sau khi có sự lo lắng này thì Trương Thanh Vân bắt đầu nhiều lần báo cáo với Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa, đầu tiên hắn thừa nhận sai lầm, trong đó chính là vấn đề mình dùng người không lo, không nên để cho Quách Chu Quần đến tiếp xúc với lãnh đạo bộ tài nguyên.
Trương Thanh Vân nói lúc đó không suy xét đến vấn đề Quách Chu Quần chưa hiểu rõ về tình hình khu công nghệ, vì vậy mà có vài lời nói sai trong lúc liên hệ với lãnh đạo bộ tài nguyên, sau đó mới nói ra vân đề mình không tuân theo quy định. Nếu không thì khu công nghệ ở Thanh Giang đã được lãnh đạo tỉnh ủy và sở tài nguyên ký duyệt, đâu còn khả năng không tuân theo quy định?
Chiêu thức này của Trương Thanh Vân đã chính thức là một chim bắn trúng hai nhạn, trước tiên kéo Quách Chu Quần xuống dưới làm nệm, lỡ may có lúc xảy ra vấn đề, chính mình suy sụp thì người này phải sống không được chết không xong.
Về phương diện khác thf Trương Thanh Vân sẽ kéo sở tài nguyên tỉnh và phó bí thư được phân công quản lý công nghiệp Nga Tường Hồng vào trong vấn đề lần này, để thuận tiện cho lúc cãi cọ. Sở tài nguyên tỉnh đã xét duyệt và không có vấn đề, vì sao đưa lên bộ tài nguyên lại có vấn đề? Đây đúng là sự việc có giá trị để dây dưa.
Hơn nữa dù có vấn đề thì phương pháp xử lý cũng không được áp đặt quá khích như vậy, chỉ vì vài trăm mẫu đất mà làm cho toàn bộ hạng mục rơi vào trạng thái trì trệ, như vậy có hợp lý không?
Hà Mậu Sâm nghe xong báo cáo của Trương Thanh Vân trong điện thoại mà một lúc lâu không nói lời nào, sau đó hắn mới lên tiếng:
- Việc đã đến nước này thì cậu chỉ còn cách tiếp tục, tiếp tục ở lại thủ đô theo đuổi vấn đề này. Còn vấn đề về chủ tịch Quách, nếu anh ấy đã không còn tác dụng ở thủ đô thì cậu nên sắp xếp để anh ấy quay về.
- Vâng!
Trương Thanh Vân lớn tiếng nói, sau đó hắn lại hạ thấp giọng nói:
- Bí thư, phó chủ tịch Quách tuy không giúp được nhiều chuyện, nhưng giải quyết cũng cần có người linh động, ý của tôi là tiếp tục giữ anh ấy ở lại thủ đô, xem như đi theo tôi, anh xem...
- Vậy thì được, như vậy cũng hoàn toàn có thể, tôi tín nhiệm năng lực của cậu, tôi chờ tin tức tốt của cậu!
Hà Mậu Sâm nói.
Sau khi cúp điện thoại thì khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, vấn đề tự quyết xem như đã thành công, dù Hà Mậu Sâm có cường thế thì cũng không dám ra tay với mình ở phía sau.
Vấn đề còn chưa được đưa ra kết luận thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể dựa theo những lời nói của bí thư Chiêm để liên hệ hoặc bố trí những hiểu lầm. Vấn đề thứ hai chính là khu đất kia được phê duyệt cũng liên quan đến lãnh đạo địa phương ở Giang Nam, Trương Thanh Vân sẽ khéo léo buộc tất cả lên một con thuyền, nếu Hà Mậu Sâm ra tay thì sẽ bị người ta mượn cớ. Hơn nữa dưới tình cảnh còn chưa phân biệt được thắng bại thì chắc chắn Hà Mậu Sâm sẽ không ra tay.
Tất nhiên phương diện quan trọng nhất chính là Trương Thanh Vân phán đoán Hà Mậu Sâm cũng không muốn để chính hắn là cá chết trong lưới. Dù sao thì nghe lời một phó bí thư rất quan trọng đối với Hà Mậu Sâm, nếu không thì sẽ xuất hiện hình cảnh chó cùng rứt giậu, tất cả đều rối rắm, đều không có quả ngon để ăn, đều trọng thương.
...
Những ngày này khu thường trú của thị ủy Thanh Giang ở thủ đô được bao phủ trong mây đen dày đặc, Quách Chu Quần đã chuyển vào ở trong khu thường trú, hắn bình thường cứ ru rú trong nhà, không dám đường hoàng đi ra. Mà Mã Ngọc Kiều vài ngày qua cũng không xuất hiện, cả ngày ngồi ở văn phòng.
Hạng mục khu công nghệ chợt mắc cạn, dù cuối cùng truy cứu trách nhiệm thế nào thì khu thường trú ở thủ đô sẽ khó tránh khỏi. Đây cũng là nguyên nhân mà Mã Ngọc Kiều cảm thấy khó hiểu, nếu lần này không phải Trương Thanh Vân làm chủ đạo thì với tính tình của nàng chắc chắn sẽ tức giận bộc phát.
Nhưng Mã Ngọc Kiều đứng trước mặt Trương Thanh Vân và không dám làm ra bất kỳ hành động gì khác, hạng mục xảy ra vấn đề thì nàng thậm chí cũng không có tư cách nhìn thẳng mặt Trương Thanh Vân. Vì nàng biết rõ chính mình mất hứng nhưng bí thư Trương còn mất hứng hơn, lúc này nếu động đến lông chân của hắn thì vị trí chủ nhiệm ban thường trú ở thủ đô dễ dàng bị coi là pháo hôi. Mã Ngọc Kiều có sự kiêu ngạo của mình, tất nhiên sẽ hiểu rõ vấn đề này.
Cũng vì vậy mà Mã Ngọc Kiều bắt đầu dùng lại chiêu cũ, Trương Thanh Vân là người nàng không thể trêu vào, người ta có thực quyền trên tay, có thể nói là đầu sỏ ở thị ủy, nhưng Quách Chu Quần thì không giống như vậy, phó chủ tịch thì có được gì? Thanh Giang có tổng cộng hơn mười phó chủ tịch, dùng ngón tay đếm còn không hết, phần lớn phó chủ tịch nhúng tay vào chuyện gì thì đều tốn mất một lái xe và thư ký. Hơn nữa Quách Chu Quần đi theo Trương Thanh Vân cũng chẳng làm tốt bất kỳ điều gì, có lẽ sau này tương lai cũng không mấy tốt đẹp.
Căn cứ vào những suy nghĩ như vậy mà những ngày gần đây thái độ của Mã Ngọc Kiều với Quách Chu Quần chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, bình thường cơm nước của lãnh đạo bị nàng đổi thành cơm công tác vì lý do kinh phí, cơm nước chẳng ra gì, thậm chí còn khổ sở hơn cả dân chúng.
Quách Chu Quần sao có thể chịu đựng được cơn tức này? Hắn phóng đến văn phòng của Mã Ngọc Kiều để mắng người, Mã Ngọc Kiều cũng không thèm mắng chửi với đối phương, nàng đợi Quách Chu Quần phát tiết xong thì mới dùng giọng dịu dàng nói:
- Phó chủ tịch Quách, tôi cũng không có biện pháp, bí thư Trương có chuyện, nếu mọi chuyện hư hại thì rõ ràng không có cơm ăn. Tôi biết rõ anh ấy nói chơi, nhưng lãnh đạo tức giận, chúng ta cũng không còn thịt cá, anh thấy sao?
- Hơn nữa anh cũng đừng xem ban thường trú chúng tôi là giàu sang, kinh phí của chúng tôi đều lấy từ ngân sách thị ủy, tiền sử dụng đều lấy từ tiền thuế của nhân dân. Thị ủy dặn dò chúng tôi, nói chúng tôi phải biế tiết kiệm, vì vậy khi không có khách thì cơm nước đều là như thế.
- Tất nhiên nếu hôm nay phó chủ tịch Quách nói đến vấn đề này thì tối sẽ lập tức báo cáo cho bí thư Hà và bí thư Trương, sau đó sẽ cung cấp cơm nước đặc biệt cho anh, anh cứ yên tâm.
Quách Chu Quần nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa đã tức ói máu, mình đường đường là một phó chủ tịch, ăn một bữa cơm ở khu thường trú còn cần chủ nhiệm khu thường trú báo cáo với lãnh đạo, đây là cường đạo từ nơi nào tới?
Quách Chu Quần muốn bạt tai thẳng cánh vào mặt Mã Ngọc Kiều, nhưng khi nhìn thấy con đàn bà trước mặt liên tục nở nụ cười, không có chút sợ hãi, vì vậy cũng chỉ biết nghĩ mà không dám ra tay.
Thời kì khó khăn, những gì có thể nhịn thì phải nhẫn. Trong lòng Quách Chu Quần biết rất rõ, lần này mình để lại ấn tượng quá kém cho Trương Thanh Vân, sau này ở Thanh Giang coi như căn bản không còn sự trợ giúp của đối phương. Nhưng bây giờ là ở thủ đô mà hắn vẫn không thể thoát khỏi tầm khống chế của bí thư, khoảnh khắc này nếu tiếp tục gây ra sự cố thì tình hình quả thật rất khó nói.
Sau khi thấy Quách Chu Quần mềm nhũn cả người thì Mã Ngọc Kiều lại càng khinh bỉ, khi đang chuẩn bị mỉa mai vài câu thì điện thoại đã vang lên. Nàng lập tức móc điện thoại đặt bên tai, khi còn chưa kịp nói câu nào thì vẻ mặt đã biến đổi, nàng nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, nhất định, nhất định.
Sau khi nói xong những lời này thì Mã Ngọc Kiều lập tức cúp điện thoại, cả người lập tức trở nên rất tinh thần, cũng không thèm nhìn Quách Chu Quần đang đứng ở bên cạnh mà bắt đầu mời người mở họp. Năng lực của cán bộ ban thường trú là rất mạnh, chỉ một lúc sau thì vài người chủ sự nòng cốt đều đến đủ, Mã Ngọc Kiều vỗ tay nói:
- Các vị, tôi chỉ nói vài lời ngắn gọn, vừa rồi bí thư Trương gọi điện đến, chiều nay chúng ta có khách quý đến chơi, đều là các lãnh đạo cấp bậc trưởng phòng. Vì vậy bây giờ chúng ta mỗi người có vị trí và cương vị riêng cần phải chuẩn bị, nhất định phải để lại cho lãnh đạo một ấn tượng tốt...
Quách Chu Quần thấy tình cảnh như vậy mà trong lòng khẽ động, hắn biết rõ Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đã hành động, nhưng hành động thế nào? Chiều nay là ai đến? Lãnh đạo có cấp bậc hành chính là trưởng phòng sao? Quách Chu Quần cảm thấy lúc này đầu óc mình khó thể theo kịp.
Đối với Quách Chu Quần thì vấn đề hạng mục bị mắc cạn đã là chuyện ván đóng thuyền, những nhân vật tai to mặt lớn của Quách gia rõ ràng đã cố tình làm chuyện này, tất nhiên quan trọng chính là lực lượng của Quách gia ở Giang Nam cũng dần trở nên mạnh mẽ, đã đến thời điểm phát lực.
Trương Thanh Vân nếu thông minh thì phải hành động theo thời thế, thuận tiện còn có thể tạo ra một nhân tình cho Quách gia, sau này mọi người cũng vì phần nhân tình kia mà cùng ở chung hòa hợp. Trên quan trường không phải nói chuyện sẽ liên quan đến vấn đề bối cảnh và quan hệ sao? Trương Thanh Vân có tương lai tốt đẹp, hoàn toàn cũng không cần phải tích cực ở những vấn đề này.
Nhưng chỉ cần nhìn điệu bộ của Trương Thanh Vân thì biết hắn không muốn thỏa hiệp, hơn nữa còn liều mạng sử dụng quan hệ để hóa giải. Lần đầu tiên Quách Chu Quần cảm thấy rung động, hắn tin với năng lực và địa vị của Trương Thanh Vân thì chắc chắn sẽ làm mọi chuyện trở nên rõ ràng. Chính đối phương biết trên núi có hổ nhưng vẫn leo núi, dũng khí và sự quyết đoán của đối phương làm cho Quách Chu Quần phải rung động.
- Phó chủ tịch Quách, xin mời, chúng tôi đều bận rộn, anh lại là khách, chúng tôi cũng không dám phiền anh hỗ trợ. Nhưng hôm nay là khách quý, vì vậy tôi hy vọng anh không nên đi đứng lung tung, đây không phải là vấn đề quá khó đấy chứ?
Mã Ngọc Kiều dịu dàng nói.
Quách Chu Quần nghe thấy những lời chế nhạo của Quách Chu Quần mà phục hồi tinh thần trở lại, hắn cảm thấy vị trí của mình là không đúng, lại nhìn vẻ mặt Mã Ngọc Kiều mà cảm thấy không được thoải mái. Vì vậy hắn đành phải nuốt giận xuống bụng, cũng chẳng muốn dây dưa với loại đàn bà này để hạ thấp giá trị con người, hắn chỉ hừ hừ hai tiếng rồi đi ra khỏi cửa.
Lúc này tất cả cán bộ từ trên xuống dưới trong khu thường trú đều trở nên bận rộn, tất cả mọi người đều phải sắp xếp theo cương vị. Quách Chu Quần phát hiện ra mình là một người dư thừa, hắn ở đây quả thật không giúp được gì, còn làm cho mọi người chán ghét, hắn rất muốn quay về.
Nhưng thị ủy đã không thông báo, Trương Thanh Vân cũng chưa có thông báo, Quách Chu Quần hắn sao dám tùy tiện hành động? Vì vậy mà cảm giác đau khổ này đúng là khó chịu. Người trong quan trường cảm thấy đau khổ nhất chính là không có việc gì để làm, chính là sự cô độc và lẻ loi. Bây giờ Quách Chu Quần đã chính thức rơi vào nổi đau này, hắn ở trong phòng mà chẳng khác nào ngồi tù, thậm chí mức độ cuộc sống lại không thua gì lao ngục, làm quan mà rơi vào tình cảnh này cũng làm cho hắn phải đau đớn...
Trương Thanh Vân mở tiệc ở khu thường trú để tiếp đãi Uông Phong và Triệu Truyền, Triệu Truyền đến bằng xe biển số quân ủy, Uông Phong lại đến bằng xe bộ ngoại giao. Trương Thanh Vân đi cùng xe với Triệu Truyền, khi thấy Uông Phong thì đối phương cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cuối cùng vẫn là Trương Thanh Vân chủ động, hắn vươn tay ra nói:
- Chào Uông đại ca!
Uông Phong chìa tay xuống bắt tay với Trương Thanh Vân rồi dúng sức bóp chặt. Trương Thanh Vân không có chỗ dựa nào nên đổ hẳn về phía trước, hắn lại bị Uông Phong dùng hai tay bóp chặt vai. Hắn cảm thấy hai vai tê rần, hai bả vai bị Uông Phong bóp chặt, hắn nghe Uông Phong nói:
- Hảo tiểu tử, vài năm không gặp mà rất phong độ, thừa dịp chức quan của cậu chưa lớn mà vỗ vai, sau này dù muốn cũng không dễ dàng.
Trương Thanh Vân hé miệng nở nụ cười, Uông Phong có tính tình mê hoặc lòng người, dù kẻ nào lần đầu tiên gặp mặt Uông Phong cũng đều bị tính tình thẳng thắn và thành thật chinh phục. Nhưng thực tế thì Uông Phong là người có tính nguyên tắc rất mạnh, cũng nghiên cứu vấn đề nói chuyện đến mức thành thục, da mặt có thể nói là dày như tường thành, trái tim đỏ dễ dàng biến thành đen và đen thành đỏ, là loại người ăn thịt không nhả xương, cũng rất tôn trọng thực lực.
Nghĩ lại cũng đúng, người đi vào quan trường có ai không mưu cầu quyền lợi, làm gì có thiện nam tín nữ, nếu đã không phải là thiện nam tín nữ thì cũng đừng nên dùng nó để yêu cầu người khác. Vì vậy đối với Uông Phong thì Trương Thanh Vân cũng không quá mức phản cảm, thực tế thì hai người đã từng đấu một lần, tuy đằng sau có quá nhiều quan hệ phức tạp nhưng cuối cùng cũng không vạch mặt lẫn nhau, cho đến lúc này hai người vẫn có thể cùng ngồi uống rượu với nhau, tất nhiên điều quan trọng chính là cả hai vẫn còn cơ hội lợi dụng lẫn nhau. Đây cũng chính là cái gọi là quan hệ trong quan trường.
- Chúng tôi ở trong khu thường trú thị ủy Thanh Giang ở thủ đô đã rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp đón lãnh đạo bộ ngoại giao.
Mã Ngọc Kiều ở bên cạnh không khỏi mở miệng nói, nàng chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã thấy hai nhân vật đến đây lần này là không tầm thường.
Vị khách lái xe quân dụng chỉ cần nhìn qua là biết thân phận, rõ ràng là thiếu tướng, nếu xét về cấp bậc hành chính thì cũng là phó bộ trưởng trở lên, đối với một Thanh Giang nho nhỏ thì đúng là lãnh đạo lớn.
Nhưng đối với Uông Phong thì Mã Ngọc Kiều cảm thấy đau đầu, chạy xe bộ ngoại giao, như vậy thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ hạng mục ở Thanh Giang còn liên quan đến bộ ngoại giao.
- Chủ nhiệm Mã, cô sắp xếp dọn thức ăn lên. Xem người cũng không phải xem xe, đây là giám đốc Uông Phong, cũng không phải là người của bộ ngoại giao, cô ở thủ đô đã lâu, chắc chắn đã nghe qua tên Uông Phong rồi chứ?
Trương Thanh Vân lại cười nói.
- Đã nghe qua, đã nghe qua! xem tại
Mã Ngọc Kiều gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt có chút kích động, thanh danh của Uông Phong ở thủ đô ai mà không biết? Người này là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn truyền thông Giang Nam, là một người nổi bật trong Uông gia, hầu như tất cả mọi người trong thể chế quan trường đều biết.
Tất nhiên thanh danh của Triệu Truyền cũng không phải là nhỏ, nhưng nếu xét đến cơ sở thì Uông Phong dù sao cũng là người làm truyền thông, tiếp xúc xã hội quá rộng, điều này Triệu Truyền xem ra vẫn thua kém. Vì vậy trong mắt Mã Ngọc Kiều hôm nay thì Uông Phong mới là khách quý thật sự.
Nhìn thấy Uông Phong xưng anh anh em em với Trương Thanh Vân mà Mã Ngọc Kiều lại càng vững tin vào phán đoán của mình, tất nhiên điều đó là bí thư Trương có rễ cọc ở thủ đô. Nàng nghĩ đến đây thì trong lòng có thêm nhiều an ủi, cảm thấy mọi chuyện đã có sức sống, ai có thể nói rõ cho được? Chính trị chỉ là một chiếc bình, nếu không đậy nắp thì sẽ sinh ra khả năng vô hạn.
Khi nghênh đón hai người Uông Phong đến phòng tiệc thì Trương Thanh Vân đã chủ động để nhân viên đưa đến sáu chai rượu Mao Đài, Uông Phong thấy rượu Mao Đài thì chợt có hứng, hắn nói:
- Đã lâu không uống cho thoải mái, hôm nay chúng ta không say không về.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì câu nói lấy lòng của Uông Phong. Bây giờ xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang đang phải điều chỉnh ban ngành, nguyên nhân chính là mình đề nghị hướng về phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ đã thật sự được đưa lên ngựa. Vấn đề Uông Thanh Tuyền có đi hay không thì chẳng thể biết trước, lúc này người Uông gia tiếp xúc thì rõ ràng cũng có mục đích.
Đối với Uông Phong thì rõ ràng hắn có ý đồ rất sâu sắc, từ khi Chiêm Giang Huy nhập vào Giang Nam thì Uông gia đã không còn cảnh tượng như xưa, đặc biệt là vấn đề ở Giang Bắc bộc lộ ra, thế lực Uông gia ở Giang Nam bị ảnh hưởng quá lớn.
Dưới tình huống này thì Uông Phong sẽ có không gian hợp tác rất rộng với Trương Thanh Vân. Tuy bây giờ cấp bậc của Trương Thanh Vân là không cao nhưng độ nặng của bản thân là không nhẹ. Quan trọng nhất là Trương Thanh Vân trước nay chuyên chú kinh doanh ở Giang Nam, trong lúc vô tình đã tạo ra một nhân mạch mới.
Phòng tổ chức tỉnh ủy, bí thư Chiêm, phó bí thư Hà, còn có cả phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vi Trung Quốc, tất cả đều có thể coi là nhân mạch của Trương Thanh Vân. Nếu nói về địa phương thì Vũ Lăng, Vũ Đức, Ba Lăng, Hành Thủy đều có quan hệ hoặc nhiều hoặc ít với Trương Thanh Vân. Tuy thiếu sự điều chỉnh và hòa hợp nhưng chỉ cần địa vị của Trương Thanh Vân ngày càng vững chắc thì những quan hệ này cuối cùng cũng sẽ nảy mầm, sẽ chậm rãi thành hình.
Người khác không hiểu rõ về những điều này nhưng Uông Phong thì biết rất rõ, sự đắc ý nhất của hắn khi lăn lộn nhiều năm chính là tin tức linh thông, vì vậy mà cũng phải trả cái giá rất lớn. Tất cả những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Giang Nam đều nằm dưới tai mắt của hắn.
Vấn đề quan hệ với người khác chính là mưu thuật, nhưng lấy xưa dùng nay, một chiêu quan hệ với người khi còn chưa phát triển mạnh rất có tác dụng. Tuy bây giờ Trương Thanh Vân chưa có thành tích quá nổi bật, vẫn còn cách xa trạng thái đại thừa, nhưng Uông Phong và Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau cũng phải có vài vấn đề cùng đạt được sự nhận thức. Ít nhất thì Uông Phong cũng cho rằng như vậy, mà Trương Thanh Vân cũng không ghét bỏ vấn đề này, vì vậy mới có cuộc gặp gỡ tay ba vào hôm nay.
Ba người trên bàn đều là kẻ có tửu lượng cao, ba người nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ giống như cố gắng uống rượu tận hứng, nhưng thật ra trong lòng kẻ nào cũng có tính toán. Đối với Trương Thanh Vân thì lúc này cần sự trợ giúp, hắn chuyên chú suy xét đến những khó khăn, tốt nhất vẫn là vượt qua vấn đề liên quan đến bộ tài nguyên, phải gác lại tranh luận mới là sách lược ổn thỏa nhất.
Vì vậy mà sách lược phải có tính bí mật, Quách gia bây giờ sẽ cho rằng Trương Thanh Vân đến tìm cán bộ tương quan ở bộ tài nguyên để quấn quýt, bọn họ chắc chắn đã lập ra hàng loạt cánh cửa. Với lực lượng của Trương Thanh Vân mà muốn náo loạn thì chẳng có kết quả tốt.
Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân cho rằng tốt nhất nên rút củi đáy nồi, gác vấn đề vài trăm mẫu đất kia lại, phải đến ủy ban cải cách giải thích cho rõ ràng. Trước tiên phải có được chữ ký thúc đẩy giai đoạn hai của hạng mục, sau đó phải thận trọng mới là thượng sách.
Vấn đề bày ra trước mắt Trương Thanh Vân đã chính thức bắt buộc hắn phải đến liên hệ với một nhân vật có thực quyền ở ủy ban cải cách, nhưng nếu mạo muội tìm đến thì rõ ràng là không được, nếu tìm không đúng người thì sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Vì vậy Trương Thanh Vân hy vọng có thể cùng chung lợi ích với Trương Thanh Vân hoặc Uông Phong trên phương diện này.
Khi rượu được uông ngày càng nhiều thì Trương Thanh Vân vẫn chưa nghĩ ra cách tìm từ thế nào cho phù hợp, khi hắn còn đang xao động thì Uông Phong đã mở miệng nói:
- Thanh Vân, Thanh Giang và Thành Đô là hai thành phố công nghiệp quan trọng, các cậu phát triển khu công nghệ cao là rất đúng, nhưng cũng không thể buông các xí nghiệp truyền thông lớn và những xí nghiệp nhà nước. Dù sao sự phát triển của Thanh Giang cũng không ly khai khỏi bọn họ, dân chúng Thanh Giang cũng không thể tách rời khỏi bọn họ, cậu thấy có đúng không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhăn mày mà cảm thấy phiền phức kéo đến. Uông Phong rõ ràng không có cảm tình với khu công nghệ ở Thanh Giang, mặt khác hắn cũng nói thẳng đến vấn đề của Uông Thanh Tuyền, cũng biết chĩa mũi dùi về phía quan hệ giữa đảng ủy và chính quyền Thanh Giang với các xí nghiệp nhà nước. Hắn nói rõ Uông gia có rể cọc ở trong xí nghiệp nhà nước, chế độ cải cách cán bộ trong thể chế xí nghiệp nhà nước làm cho bọn họ sinh ra mâu thuẫn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức thu nạp những tâm tư không thực tế, hắn giật mình phát hiện ra dù là Uông gia hay Quách gia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đều là những kẻ không có lợi ích thì không dậy sớm. Nếu trông cậy vào đám người này để làm việc thì sợ rằng rau cũ sẽ thúi úng.
Nếu đã như vậy, nếu nhân phẩm đã không cao thì Trương Thanh Vân cũng không cần phải khách khí với Uông Phong, khoảng thời gian trước hắn thiếu chút nữa đã bị Uông Thanh Tuyền làm cho trở nên điên loạn, hôm nay mượn sự có mặt của Uông Phong để phát tiết tức giận.
Vẻ mặt Uông Phong rất âm trầm, hắn vốn định sử dụng những xí nghiệp nhà nước để làm cửa khẩu đột phá Trương Thanh Vân và khiển khai sự trao đổi, không ngờ Trương Thanh Vân căn bản chẳng nể mặt, còn nói giọng quan.
Uông Phong là người kinh doanh ở Giang Nam nhiều năm, tất cả quan hệ đều thuộc xí nghiệp nhà nước, đều là cán bộ ẩn giấu bên trong thể chế. Thanh Giang là thành phố công nghiệp quan trọng, tất nhiên quan hệ của Uông Phong ở đây là rất rộng. Sau khi mở ra vấn đề cải cách, xí nghiệp nhà nước gặp phải hàng loạt cải cách, nhưng không có vấn đề cải cách nào làm người ta chờ đợi và lo lắng bằng cải cách chế độ và thể chế cán bộ, đây là vụ việc mà những cán bộ lãnh đạo trong xí nghiệp nhà nước sợ hãi nhất. Loại cảm giác chỉ trong vòng một đêm đã mất đi quyền lực có thể làm cho bất kỳ kẻ nào cũng khó thể chịu được, vì vậy rất nhiều người cảm thấy rất hoảng sợ.
Mà số người nằm trong phương diện này có cả Uông Thanh Tuyền, tình hình trước mắt của lão rất không ổn. Trước đó lão nghĩ vấn đề khá đơn giản, căn bản không ngờ Trương Thanh Vân lại có năng lượng lớn như vậy, chỉ cần một ý kiến cá nhân của đối phương đã làm cho phòng tổ chức tỉnh ủy phải quyết tâm cải cách xí nghiệp nhà nước.
Lúc đầu thì Uông Thanh Tuyền căn bản là không tin, lão nghĩ rằng trưởng phòng tổ chức và những kẻ khác phô trương thanh thế mối quan hệ với Trương Thanh Vân. Sau đó người ta thật sự ra tay, khảo sát viên chạy đến, tuy đám người này có cấp bậc hành chính không cao, cao nhất cũng chỉ là trưởng ban, nhưng bọn họ chẳng quan tâm đám lãnh đạo xí nghiệp là cán bộ cấp sở hay cấp phòng, bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận gặp mặt nói chuyện.
Lúc này Uông Thanh Tuyền đã sợ đến mức tê cóng tay chân, đúng lúc Trương Thanh Vân lợi dụng thời cơ xuống thị sát, vì vậy mà Uông Thanh Tuyền biết rõ Trương Thanh Vân đóng vai trò cực kỳ quan trọng, là một liên lạc viên với trưởng phòng tổ chức Lưu Tiến. Trọng điểm của đối phương chính là trưng cầu ý kiến đảng ủy địa phương và chính quyền, trong lòng Uông Thanh Tuyền lại càng thông thoáng hơn, lão biết rõ đối phương là người có thể quyết định vận mệnh của mình.
Uông Thanh Tuyền nghĩ như vậy thì tất cả giám đốc của xí nghiệp nhà nước cũng nghĩ như vậy, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì Uông Thanh Tuyền đã trở thành mũi tên, vì có rất nhiều vấn đề liên quan trực tiếp đến lão. Uông Thanh Tuyền lợi dụng thế lực của Uông gia mà bày ra vị trí bất chính, ngang ngược càn rỡ trước mặt đảng ủy và chính quyền địa phương, chắc chắn tổ chức sẽ xem xét hành vi này để nghiêm túc xử lý.
Trương Thanh Vân còn chưa kịp ra tay thì Uông Thanh Tuyền đã rơi vào tình cảnh nguy cơ.
Những anh em giám đốc xí nghiệp nhà nước khác, trước kia thường giúp đỡ Uông Thanh Tuyền, nói lão là người đức cao vọng trọng, uy tín lớn, lực ảnh hưởng lớn, bây giờ đột nhiên biến đổi hoàn toàn khác. Hai chữ quan trường, giữa nịnh bợ và đả kích rõ ràng không có kẻ hở, hơn nữa còn nối liền vào nhau, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn mà Uông Thanh Tuyền đã trải qua hai thái cực băng và hỏa.
Tất cả mọi người đều biết trên quan trường chú trọng đến giảng giải đúng mực và nể mặt lẫn nhau. Uông Thanh Tuyền cố gắng níu lấy Trương Thanh Vân để gây loạn, điều này làm cho Trương Thanh Vân không thể không xuống đài, cuối cùng vì bất đắc dĩ mới ra tay. Nhưng Trương Thanh Vân ra tay rõ ràng không bình thường, vừa ra tay đã mượn cơ hội cải cách chế độ xí nghiệp nhà nước của phòng tổ chức tỉnh ủy, động tĩnh lớn như vậy mà bên dưới không tạo mưa mới là không ổn. Nhưng nếu đã muốn ra tay thì súng phải bắn chim đầu đàn, Uông Thanh Tuyền không phải cứng nhắc như sắt sao? Người nàu rất phù hợp, hơn nữa còn là chủ tịch tập đoàn Giang Nam, khai đao với lão chính là cơ hội tuyệt vời để chỉnh đốn sự kiêu ngạo của đám xí nghiệp nhà nước, lại có thể biểu hiện thái độ kiên cường và quyết tâm của phòng tổ chức tỉnh ủy với chế độ cải cách. Vấn đề này quá vẹn toàn, mọi người không trợ giúp vào lúc này thì khi nào mới giúp?
Vì vậy mà bây giờ Uông Thanh Tuyền rất đau khổ, cũng rất bất lực, tất nhiên cũng không phải kẻ nào cũng bỏ đá xuống giếng, trong đám đồng liêu ở Uông gia có rất nhiều người đồng tình với lão, cũng giúp đỡ, nhưng như vậy thì có được gì? Điều này chỉ có thể nhắc nhở lão không nên làm điều xằng bậy, vì lão phải gánh trách nhiệm của một thành viên trong Uông gia, lúc cần thiết sợ rằng phải lui một bước để giữ đại cục. Tất nhiên cục diện bây giờ rõ ràng làm cho Uông Thanh Tuyền muốn lui một bước.
Uông Thanh Tuyền gặp phải tình cảnh khó khăn tất nhiên sẽ phải phản hồi đến Uông Phong, dù lão không phải là nhân vật tai to mặt lớn ở Uông gia nhưng vai vế lại rất cao, Uông Phong đứng trước mặt lão chỉ là vãn bối mà thôi. Tất nhiên là sự quan trọng của tập đoàn Giang Nam, đây là một trong những tập đoàn công nghiệp nặng hàng đầu Trung Nguyên. Vì một vị trí quan trọng như vậy, nếu Uông gia thất thủ thì rõ ràng sẽ sinh ra đả kích rất lớn.
Uông Phong chọn khoảng thời gian này để gặp mặt Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng vì nguyên nhân này. Nhưng hắn cũng biết rõ Trương Thanh Vân không thể nào có năng lượng cải cách xí nghiệp nhà nước, nhưng tiểu tử nà biết dựa thế, chẳng qua chi là mượn sóng để ra vẻ mà thôi.
Nhưng dù là như vậy thì Uông Phong sợ rằng cũng khó khống chế được Trương Thanh Vân, nếu muốn giải quyết thì phải nghĩ biện pháp.
Trong tài liệu Trương Thanh Vân ghi rõ những vấn đề mà hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang đang vấp phải, trong đó đề cập ngay đến Quách gia, hơn nữa cũng đề cập trọng điểm đến cuộc nói chuyện giữa mình và Quách Tuyết Phương, coi như chính thức vén một tấm màn đen.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ một điều, muốn giải quyết được vấn đề thì điều đầu tiên chính là bày ra vị trí của mình. Nếu nói về Thanh Giang thì trong ban ngành có Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đang nhìn chằm chằm vào mình, bọn họ có hẳn mười bậc thang so với mình, tất nhiên ưu thế cũng lớn hơn hẳn.
Nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân xem như là người của Chiêm Giang Huy, nếu như không thể có hành động thì phải biết rõ ý đồ của bí thư Chiêm, muốn lão có sự nhất trí. Nếu không thì vốn dĩ đã thấp hơn người khác một đầu, lại thiếu sự liên hệ với lãnh đạo, như vậy bệnh tình đâu chỉ là không tốt?
Mà Trương Thanh Vân dùng tất cả nguyên nhân và hậu quả để tạo thành báo cáo cho Chiêm Giang Huy, trước hết là có thể biết rõ ý đồ của Bí thư Chiêm, quan trọng là biết được khuynh hướng chính trị của lão. Chg. là con rể của Quách gia, mà Trương Thanh Vân lại phản ánh chuyện Quách gia, vì vậy thái độ của lão là rất quan trọng.
Khi Trương Thanh Vân gửi thư điện tử cho Mã Bân thì ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại, khi mở miệng thì Mã Bân đã nói:
- Bí thư Trương, lần sau anh giao bất kỳ vật gì cho tôi có thể nói trước một lượt được không? Dù sao tôi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, hắn nói:
- Sao vậy? Bí thư tức giận à? Có phải vì những từ ngữ của tôi có vấn đề?
- Khụ, khụ!
Mã Bân ở bên kia chợt ho khan hai tiếng, hình như hắn có chút dở khóc dở cười, hắn nói:
- Anh muốn giao báo cáo cho bí thư, lúc đó tôi cũng không biết nên làm thế nào mà đặt ngay lên bàn công tác của bí thư. Sau đó bí thư nhìn thấy báo cáo và hỏi ý kiến của tôi, tôi lại chẳng có gì để xem xét...Lúc đó rất xấu hổ, anh đấy, anh đấy nhé, uyển chuyển một chút mới có lợi cho mọi người.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời xin lỗi, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh khi đó. Mình cũng không phải lần một lần hai chuyển báo cáo phản ánh tình huống cho bí thư Chiêm, Mã Bân cũng không phải mỗi lần đều phải xem qua tài liệu. Lần này rõ ràng thư ký chưa xem qua nên bị bí thư hỏi mà không kịp trở tay, lúc sau nhìn lại thì toàn thân đổ mồ hôi hột, dù sao thì tài liệu của Trương Thanh Vân cũng quá mức nhạy cảm.
- Bí thư Trương, bí thư đã xem báo cáo của anh, ý nghĩ của bí thư chính là ban ngành các anh làm chủ đạo ở vấn đề khu công nghệ, xử lý vấn đề như vậy nên có kinh nghiệm. Hơn nữa chuyện này cũng không phải quá lớn, quan trọng là vấn đề liên hệ.
- Sở tài nguyên của tỉnh và bộ tài nguyên liên hệ với nhau và sinh ra vấn đề, thị ủy Thanh Giang và bộ tài nguyên liên hệ với nhau cũng có vấn đề, điều này làm cho hạng mục phải mắc cạn. Bí thư muốn anh dùng thêm nhiều tâm tư, cần liên hệ nhiều hơn, không cần phải vì một chuyện nhỏ như hạt đậu mà ảnh hưởng đến tuyến trên...
Mã Bân dùng giọng lưu loát nói trong điện thoại, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà như lọt vào sương mù, bắt đầu căn bản không hiểu rõ ý nghĩa.
- Thư ký Mã, điều này...Điều này...Bí thư thật sự nói như vậy sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại tự mình nói ra sao? Anh phải biết rõ, anh gặp khó khăn thì bí thư cũng gặp khó khăn. Bí thư nói anh cần phải liên hệ nhiều hơn, cần phải sử dụng tâm tư nhiều hơn, còn làm thế nào thì tự anh phải nhận thức.
Mã Bân nói.
Trương Thanh Vân có chút sửng sốt, hắn cảm thấy giật mình. Lời nói của Chiêm Giang Huy rất khách sáo nhưng không có một lời nào động đến vài trăm mẫu đất kia, chỉ bắt buộc mình phải liên hệ với các ban ngành tương quan nhiều hơn, cũng không tỏ ý bảo mình nên thỏa hiệp.
Như vậy không phải đã rõ ràng rồi sao? Dưới tình cảnh này tất nhiên Chiêm Giang Huy sẽ không nói rõ những lời quá khích, nói như vậy cũng coi như giúp đỡ Trương Thanh Vân hắn, cũng không thể bắt lão ra mặt ép Quách gia phải nhượng bộ.
Sau khi có sự lo lắng này thì Trương Thanh Vân bắt đầu nhiều lần báo cáo với Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa, đầu tiên hắn thừa nhận sai lầm, trong đó chính là vấn đề mình dùng người không lo, không nên để cho Quách Chu Quần đến tiếp xúc với lãnh đạo bộ tài nguyên.
Trương Thanh Vân nói lúc đó không suy xét đến vấn đề Quách Chu Quần chưa hiểu rõ về tình hình khu công nghệ, vì vậy mà có vài lời nói sai trong lúc liên hệ với lãnh đạo bộ tài nguyên, sau đó mới nói ra vân đề mình không tuân theo quy định. Nếu không thì khu công nghệ ở Thanh Giang đã được lãnh đạo tỉnh ủy và sở tài nguyên ký duyệt, đâu còn khả năng không tuân theo quy định?
Chiêu thức này của Trương Thanh Vân đã chính thức là một chim bắn trúng hai nhạn, trước tiên kéo Quách Chu Quần xuống dưới làm nệm, lỡ may có lúc xảy ra vấn đề, chính mình suy sụp thì người này phải sống không được chết không xong.
Về phương diện khác thf Trương Thanh Vân sẽ kéo sở tài nguyên tỉnh và phó bí thư được phân công quản lý công nghiệp Nga Tường Hồng vào trong vấn đề lần này, để thuận tiện cho lúc cãi cọ. Sở tài nguyên tỉnh đã xét duyệt và không có vấn đề, vì sao đưa lên bộ tài nguyên lại có vấn đề? Đây đúng là sự việc có giá trị để dây dưa.
Hơn nữa dù có vấn đề thì phương pháp xử lý cũng không được áp đặt quá khích như vậy, chỉ vì vài trăm mẫu đất mà làm cho toàn bộ hạng mục rơi vào trạng thái trì trệ, như vậy có hợp lý không?
Hà Mậu Sâm nghe xong báo cáo của Trương Thanh Vân trong điện thoại mà một lúc lâu không nói lời nào, sau đó hắn mới lên tiếng:
- Việc đã đến nước này thì cậu chỉ còn cách tiếp tục, tiếp tục ở lại thủ đô theo đuổi vấn đề này. Còn vấn đề về chủ tịch Quách, nếu anh ấy đã không còn tác dụng ở thủ đô thì cậu nên sắp xếp để anh ấy quay về.
- Vâng!
Trương Thanh Vân lớn tiếng nói, sau đó hắn lại hạ thấp giọng nói:
- Bí thư, phó chủ tịch Quách tuy không giúp được nhiều chuyện, nhưng giải quyết cũng cần có người linh động, ý của tôi là tiếp tục giữ anh ấy ở lại thủ đô, xem như đi theo tôi, anh xem...
- Vậy thì được, như vậy cũng hoàn toàn có thể, tôi tín nhiệm năng lực của cậu, tôi chờ tin tức tốt của cậu!
Hà Mậu Sâm nói.
Sau khi cúp điện thoại thì khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, vấn đề tự quyết xem như đã thành công, dù Hà Mậu Sâm có cường thế thì cũng không dám ra tay với mình ở phía sau.
Vấn đề còn chưa được đưa ra kết luận thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể dựa theo những lời nói của bí thư Chiêm để liên hệ hoặc bố trí những hiểu lầm. Vấn đề thứ hai chính là khu đất kia được phê duyệt cũng liên quan đến lãnh đạo địa phương ở Giang Nam, Trương Thanh Vân sẽ khéo léo buộc tất cả lên một con thuyền, nếu Hà Mậu Sâm ra tay thì sẽ bị người ta mượn cớ. Hơn nữa dưới tình cảnh còn chưa phân biệt được thắng bại thì chắc chắn Hà Mậu Sâm sẽ không ra tay.
Tất nhiên phương diện quan trọng nhất chính là Trương Thanh Vân phán đoán Hà Mậu Sâm cũng không muốn để chính hắn là cá chết trong lưới. Dù sao thì nghe lời một phó bí thư rất quan trọng đối với Hà Mậu Sâm, nếu không thì sẽ xuất hiện hình cảnh chó cùng rứt giậu, tất cả đều rối rắm, đều không có quả ngon để ăn, đều trọng thương.
...
Những ngày này khu thường trú của thị ủy Thanh Giang ở thủ đô được bao phủ trong mây đen dày đặc, Quách Chu Quần đã chuyển vào ở trong khu thường trú, hắn bình thường cứ ru rú trong nhà, không dám đường hoàng đi ra. Mà Mã Ngọc Kiều vài ngày qua cũng không xuất hiện, cả ngày ngồi ở văn phòng.
Hạng mục khu công nghệ chợt mắc cạn, dù cuối cùng truy cứu trách nhiệm thế nào thì khu thường trú ở thủ đô sẽ khó tránh khỏi. Đây cũng là nguyên nhân mà Mã Ngọc Kiều cảm thấy khó hiểu, nếu lần này không phải Trương Thanh Vân làm chủ đạo thì với tính tình của nàng chắc chắn sẽ tức giận bộc phát.
Nhưng Mã Ngọc Kiều đứng trước mặt Trương Thanh Vân và không dám làm ra bất kỳ hành động gì khác, hạng mục xảy ra vấn đề thì nàng thậm chí cũng không có tư cách nhìn thẳng mặt Trương Thanh Vân. Vì nàng biết rõ chính mình mất hứng nhưng bí thư Trương còn mất hứng hơn, lúc này nếu động đến lông chân của hắn thì vị trí chủ nhiệm ban thường trú ở thủ đô dễ dàng bị coi là pháo hôi. Mã Ngọc Kiều có sự kiêu ngạo của mình, tất nhiên sẽ hiểu rõ vấn đề này.
Cũng vì vậy mà Mã Ngọc Kiều bắt đầu dùng lại chiêu cũ, Trương Thanh Vân là người nàng không thể trêu vào, người ta có thực quyền trên tay, có thể nói là đầu sỏ ở thị ủy, nhưng Quách Chu Quần thì không giống như vậy, phó chủ tịch thì có được gì? Thanh Giang có tổng cộng hơn mười phó chủ tịch, dùng ngón tay đếm còn không hết, phần lớn phó chủ tịch nhúng tay vào chuyện gì thì đều tốn mất một lái xe và thư ký. Hơn nữa Quách Chu Quần đi theo Trương Thanh Vân cũng chẳng làm tốt bất kỳ điều gì, có lẽ sau này tương lai cũng không mấy tốt đẹp.
Căn cứ vào những suy nghĩ như vậy mà những ngày gần đây thái độ của Mã Ngọc Kiều với Quách Chu Quần chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, bình thường cơm nước của lãnh đạo bị nàng đổi thành cơm công tác vì lý do kinh phí, cơm nước chẳng ra gì, thậm chí còn khổ sở hơn cả dân chúng.
Quách Chu Quần sao có thể chịu đựng được cơn tức này? Hắn phóng đến văn phòng của Mã Ngọc Kiều để mắng người, Mã Ngọc Kiều cũng không thèm mắng chửi với đối phương, nàng đợi Quách Chu Quần phát tiết xong thì mới dùng giọng dịu dàng nói:
- Phó chủ tịch Quách, tôi cũng không có biện pháp, bí thư Trương có chuyện, nếu mọi chuyện hư hại thì rõ ràng không có cơm ăn. Tôi biết rõ anh ấy nói chơi, nhưng lãnh đạo tức giận, chúng ta cũng không còn thịt cá, anh thấy sao?
- Hơn nữa anh cũng đừng xem ban thường trú chúng tôi là giàu sang, kinh phí của chúng tôi đều lấy từ ngân sách thị ủy, tiền sử dụng đều lấy từ tiền thuế của nhân dân. Thị ủy dặn dò chúng tôi, nói chúng tôi phải biế tiết kiệm, vì vậy khi không có khách thì cơm nước đều là như thế.
- Tất nhiên nếu hôm nay phó chủ tịch Quách nói đến vấn đề này thì tối sẽ lập tức báo cáo cho bí thư Hà và bí thư Trương, sau đó sẽ cung cấp cơm nước đặc biệt cho anh, anh cứ yên tâm.
Quách Chu Quần nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa đã tức ói máu, mình đường đường là một phó chủ tịch, ăn một bữa cơm ở khu thường trú còn cần chủ nhiệm khu thường trú báo cáo với lãnh đạo, đây là cường đạo từ nơi nào tới?
Quách Chu Quần muốn bạt tai thẳng cánh vào mặt Mã Ngọc Kiều, nhưng khi nhìn thấy con đàn bà trước mặt liên tục nở nụ cười, không có chút sợ hãi, vì vậy cũng chỉ biết nghĩ mà không dám ra tay.
Thời kì khó khăn, những gì có thể nhịn thì phải nhẫn. Trong lòng Quách Chu Quần biết rất rõ, lần này mình để lại ấn tượng quá kém cho Trương Thanh Vân, sau này ở Thanh Giang coi như căn bản không còn sự trợ giúp của đối phương. Nhưng bây giờ là ở thủ đô mà hắn vẫn không thể thoát khỏi tầm khống chế của bí thư, khoảnh khắc này nếu tiếp tục gây ra sự cố thì tình hình quả thật rất khó nói.
Sau khi thấy Quách Chu Quần mềm nhũn cả người thì Mã Ngọc Kiều lại càng khinh bỉ, khi đang chuẩn bị mỉa mai vài câu thì điện thoại đã vang lên. Nàng lập tức móc điện thoại đặt bên tai, khi còn chưa kịp nói câu nào thì vẻ mặt đã biến đổi, nàng nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, nhất định, nhất định.
Sau khi nói xong những lời này thì Mã Ngọc Kiều lập tức cúp điện thoại, cả người lập tức trở nên rất tinh thần, cũng không thèm nhìn Quách Chu Quần đang đứng ở bên cạnh mà bắt đầu mời người mở họp. Năng lực của cán bộ ban thường trú là rất mạnh, chỉ một lúc sau thì vài người chủ sự nòng cốt đều đến đủ, Mã Ngọc Kiều vỗ tay nói:
- Các vị, tôi chỉ nói vài lời ngắn gọn, vừa rồi bí thư Trương gọi điện đến, chiều nay chúng ta có khách quý đến chơi, đều là các lãnh đạo cấp bậc trưởng phòng. Vì vậy bây giờ chúng ta mỗi người có vị trí và cương vị riêng cần phải chuẩn bị, nhất định phải để lại cho lãnh đạo một ấn tượng tốt...
Quách Chu Quần thấy tình cảnh như vậy mà trong lòng khẽ động, hắn biết rõ Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đã hành động, nhưng hành động thế nào? Chiều nay là ai đến? Lãnh đạo có cấp bậc hành chính là trưởng phòng sao? Quách Chu Quần cảm thấy lúc này đầu óc mình khó thể theo kịp.
Đối với Quách Chu Quần thì vấn đề hạng mục bị mắc cạn đã là chuyện ván đóng thuyền, những nhân vật tai to mặt lớn của Quách gia rõ ràng đã cố tình làm chuyện này, tất nhiên quan trọng chính là lực lượng của Quách gia ở Giang Nam cũng dần trở nên mạnh mẽ, đã đến thời điểm phát lực.
Trương Thanh Vân nếu thông minh thì phải hành động theo thời thế, thuận tiện còn có thể tạo ra một nhân tình cho Quách gia, sau này mọi người cũng vì phần nhân tình kia mà cùng ở chung hòa hợp. Trên quan trường không phải nói chuyện sẽ liên quan đến vấn đề bối cảnh và quan hệ sao? Trương Thanh Vân có tương lai tốt đẹp, hoàn toàn cũng không cần phải tích cực ở những vấn đề này.
Nhưng chỉ cần nhìn điệu bộ của Trương Thanh Vân thì biết hắn không muốn thỏa hiệp, hơn nữa còn liều mạng sử dụng quan hệ để hóa giải. Lần đầu tiên Quách Chu Quần cảm thấy rung động, hắn tin với năng lực và địa vị của Trương Thanh Vân thì chắc chắn sẽ làm mọi chuyện trở nên rõ ràng. Chính đối phương biết trên núi có hổ nhưng vẫn leo núi, dũng khí và sự quyết đoán của đối phương làm cho Quách Chu Quần phải rung động.
- Phó chủ tịch Quách, xin mời, chúng tôi đều bận rộn, anh lại là khách, chúng tôi cũng không dám phiền anh hỗ trợ. Nhưng hôm nay là khách quý, vì vậy tôi hy vọng anh không nên đi đứng lung tung, đây không phải là vấn đề quá khó đấy chứ?
Mã Ngọc Kiều dịu dàng nói.
Quách Chu Quần nghe thấy những lời chế nhạo của Quách Chu Quần mà phục hồi tinh thần trở lại, hắn cảm thấy vị trí của mình là không đúng, lại nhìn vẻ mặt Mã Ngọc Kiều mà cảm thấy không được thoải mái. Vì vậy hắn đành phải nuốt giận xuống bụng, cũng chẳng muốn dây dưa với loại đàn bà này để hạ thấp giá trị con người, hắn chỉ hừ hừ hai tiếng rồi đi ra khỏi cửa.
Lúc này tất cả cán bộ từ trên xuống dưới trong khu thường trú đều trở nên bận rộn, tất cả mọi người đều phải sắp xếp theo cương vị. Quách Chu Quần phát hiện ra mình là một người dư thừa, hắn ở đây quả thật không giúp được gì, còn làm cho mọi người chán ghét, hắn rất muốn quay về.
Nhưng thị ủy đã không thông báo, Trương Thanh Vân cũng chưa có thông báo, Quách Chu Quần hắn sao dám tùy tiện hành động? Vì vậy mà cảm giác đau khổ này đúng là khó chịu. Người trong quan trường cảm thấy đau khổ nhất chính là không có việc gì để làm, chính là sự cô độc và lẻ loi. Bây giờ Quách Chu Quần đã chính thức rơi vào nổi đau này, hắn ở trong phòng mà chẳng khác nào ngồi tù, thậm chí mức độ cuộc sống lại không thua gì lao ngục, làm quan mà rơi vào tình cảnh này cũng làm cho hắn phải đau đớn...
Trương Thanh Vân mở tiệc ở khu thường trú để tiếp đãi Uông Phong và Triệu Truyền, Triệu Truyền đến bằng xe biển số quân ủy, Uông Phong lại đến bằng xe bộ ngoại giao. Trương Thanh Vân đi cùng xe với Triệu Truyền, khi thấy Uông Phong thì đối phương cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cuối cùng vẫn là Trương Thanh Vân chủ động, hắn vươn tay ra nói:
- Chào Uông đại ca!
Uông Phong chìa tay xuống bắt tay với Trương Thanh Vân rồi dúng sức bóp chặt. Trương Thanh Vân không có chỗ dựa nào nên đổ hẳn về phía trước, hắn lại bị Uông Phong dùng hai tay bóp chặt vai. Hắn cảm thấy hai vai tê rần, hai bả vai bị Uông Phong bóp chặt, hắn nghe Uông Phong nói:
- Hảo tiểu tử, vài năm không gặp mà rất phong độ, thừa dịp chức quan của cậu chưa lớn mà vỗ vai, sau này dù muốn cũng không dễ dàng.
Trương Thanh Vân hé miệng nở nụ cười, Uông Phong có tính tình mê hoặc lòng người, dù kẻ nào lần đầu tiên gặp mặt Uông Phong cũng đều bị tính tình thẳng thắn và thành thật chinh phục. Nhưng thực tế thì Uông Phong là người có tính nguyên tắc rất mạnh, cũng nghiên cứu vấn đề nói chuyện đến mức thành thục, da mặt có thể nói là dày như tường thành, trái tim đỏ dễ dàng biến thành đen và đen thành đỏ, là loại người ăn thịt không nhả xương, cũng rất tôn trọng thực lực.
Nghĩ lại cũng đúng, người đi vào quan trường có ai không mưu cầu quyền lợi, làm gì có thiện nam tín nữ, nếu đã không phải là thiện nam tín nữ thì cũng đừng nên dùng nó để yêu cầu người khác. Vì vậy đối với Uông Phong thì Trương Thanh Vân cũng không quá mức phản cảm, thực tế thì hai người đã từng đấu một lần, tuy đằng sau có quá nhiều quan hệ phức tạp nhưng cuối cùng cũng không vạch mặt lẫn nhau, cho đến lúc này hai người vẫn có thể cùng ngồi uống rượu với nhau, tất nhiên điều quan trọng chính là cả hai vẫn còn cơ hội lợi dụng lẫn nhau. Đây cũng chính là cái gọi là quan hệ trong quan trường.
- Chúng tôi ở trong khu thường trú thị ủy Thanh Giang ở thủ đô đã rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp đón lãnh đạo bộ ngoại giao.
Mã Ngọc Kiều ở bên cạnh không khỏi mở miệng nói, nàng chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã thấy hai nhân vật đến đây lần này là không tầm thường.
Vị khách lái xe quân dụng chỉ cần nhìn qua là biết thân phận, rõ ràng là thiếu tướng, nếu xét về cấp bậc hành chính thì cũng là phó bộ trưởng trở lên, đối với một Thanh Giang nho nhỏ thì đúng là lãnh đạo lớn.
Nhưng đối với Uông Phong thì Mã Ngọc Kiều cảm thấy đau đầu, chạy xe bộ ngoại giao, như vậy thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ hạng mục ở Thanh Giang còn liên quan đến bộ ngoại giao.
- Chủ nhiệm Mã, cô sắp xếp dọn thức ăn lên. Xem người cũng không phải xem xe, đây là giám đốc Uông Phong, cũng không phải là người của bộ ngoại giao, cô ở thủ đô đã lâu, chắc chắn đã nghe qua tên Uông Phong rồi chứ?
Trương Thanh Vân lại cười nói.
- Đã nghe qua, đã nghe qua! xem tại
Mã Ngọc Kiều gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt có chút kích động, thanh danh của Uông Phong ở thủ đô ai mà không biết? Người này là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn truyền thông Giang Nam, là một người nổi bật trong Uông gia, hầu như tất cả mọi người trong thể chế quan trường đều biết.
Tất nhiên thanh danh của Triệu Truyền cũng không phải là nhỏ, nhưng nếu xét đến cơ sở thì Uông Phong dù sao cũng là người làm truyền thông, tiếp xúc xã hội quá rộng, điều này Triệu Truyền xem ra vẫn thua kém. Vì vậy trong mắt Mã Ngọc Kiều hôm nay thì Uông Phong mới là khách quý thật sự.
Nhìn thấy Uông Phong xưng anh anh em em với Trương Thanh Vân mà Mã Ngọc Kiều lại càng vững tin vào phán đoán của mình, tất nhiên điều đó là bí thư Trương có rễ cọc ở thủ đô. Nàng nghĩ đến đây thì trong lòng có thêm nhiều an ủi, cảm thấy mọi chuyện đã có sức sống, ai có thể nói rõ cho được? Chính trị chỉ là một chiếc bình, nếu không đậy nắp thì sẽ sinh ra khả năng vô hạn.
Khi nghênh đón hai người Uông Phong đến phòng tiệc thì Trương Thanh Vân đã chủ động để nhân viên đưa đến sáu chai rượu Mao Đài, Uông Phong thấy rượu Mao Đài thì chợt có hứng, hắn nói:
- Đã lâu không uống cho thoải mái, hôm nay chúng ta không say không về.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì câu nói lấy lòng của Uông Phong. Bây giờ xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang đang phải điều chỉnh ban ngành, nguyên nhân chính là mình đề nghị hướng về phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ đã thật sự được đưa lên ngựa. Vấn đề Uông Thanh Tuyền có đi hay không thì chẳng thể biết trước, lúc này người Uông gia tiếp xúc thì rõ ràng cũng có mục đích.
Đối với Uông Phong thì rõ ràng hắn có ý đồ rất sâu sắc, từ khi Chiêm Giang Huy nhập vào Giang Nam thì Uông gia đã không còn cảnh tượng như xưa, đặc biệt là vấn đề ở Giang Bắc bộc lộ ra, thế lực Uông gia ở Giang Nam bị ảnh hưởng quá lớn.
Dưới tình huống này thì Uông Phong sẽ có không gian hợp tác rất rộng với Trương Thanh Vân. Tuy bây giờ cấp bậc của Trương Thanh Vân là không cao nhưng độ nặng của bản thân là không nhẹ. Quan trọng nhất là Trương Thanh Vân trước nay chuyên chú kinh doanh ở Giang Nam, trong lúc vô tình đã tạo ra một nhân mạch mới.
Phòng tổ chức tỉnh ủy, bí thư Chiêm, phó bí thư Hà, còn có cả phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vi Trung Quốc, tất cả đều có thể coi là nhân mạch của Trương Thanh Vân. Nếu nói về địa phương thì Vũ Lăng, Vũ Đức, Ba Lăng, Hành Thủy đều có quan hệ hoặc nhiều hoặc ít với Trương Thanh Vân. Tuy thiếu sự điều chỉnh và hòa hợp nhưng chỉ cần địa vị của Trương Thanh Vân ngày càng vững chắc thì những quan hệ này cuối cùng cũng sẽ nảy mầm, sẽ chậm rãi thành hình.
Người khác không hiểu rõ về những điều này nhưng Uông Phong thì biết rất rõ, sự đắc ý nhất của hắn khi lăn lộn nhiều năm chính là tin tức linh thông, vì vậy mà cũng phải trả cái giá rất lớn. Tất cả những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Giang Nam đều nằm dưới tai mắt của hắn.
Vấn đề quan hệ với người khác chính là mưu thuật, nhưng lấy xưa dùng nay, một chiêu quan hệ với người khi còn chưa phát triển mạnh rất có tác dụng. Tuy bây giờ Trương Thanh Vân chưa có thành tích quá nổi bật, vẫn còn cách xa trạng thái đại thừa, nhưng Uông Phong và Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau cũng phải có vài vấn đề cùng đạt được sự nhận thức. Ít nhất thì Uông Phong cũng cho rằng như vậy, mà Trương Thanh Vân cũng không ghét bỏ vấn đề này, vì vậy mới có cuộc gặp gỡ tay ba vào hôm nay.
Ba người trên bàn đều là kẻ có tửu lượng cao, ba người nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ giống như cố gắng uống rượu tận hứng, nhưng thật ra trong lòng kẻ nào cũng có tính toán. Đối với Trương Thanh Vân thì lúc này cần sự trợ giúp, hắn chuyên chú suy xét đến những khó khăn, tốt nhất vẫn là vượt qua vấn đề liên quan đến bộ tài nguyên, phải gác lại tranh luận mới là sách lược ổn thỏa nhất.
Vì vậy mà sách lược phải có tính bí mật, Quách gia bây giờ sẽ cho rằng Trương Thanh Vân đến tìm cán bộ tương quan ở bộ tài nguyên để quấn quýt, bọn họ chắc chắn đã lập ra hàng loạt cánh cửa. Với lực lượng của Trương Thanh Vân mà muốn náo loạn thì chẳng có kết quả tốt.
Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân cho rằng tốt nhất nên rút củi đáy nồi, gác vấn đề vài trăm mẫu đất kia lại, phải đến ủy ban cải cách giải thích cho rõ ràng. Trước tiên phải có được chữ ký thúc đẩy giai đoạn hai của hạng mục, sau đó phải thận trọng mới là thượng sách.
Vấn đề bày ra trước mắt Trương Thanh Vân đã chính thức bắt buộc hắn phải đến liên hệ với một nhân vật có thực quyền ở ủy ban cải cách, nhưng nếu mạo muội tìm đến thì rõ ràng là không được, nếu tìm không đúng người thì sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Vì vậy Trương Thanh Vân hy vọng có thể cùng chung lợi ích với Trương Thanh Vân hoặc Uông Phong trên phương diện này.
Khi rượu được uông ngày càng nhiều thì Trương Thanh Vân vẫn chưa nghĩ ra cách tìm từ thế nào cho phù hợp, khi hắn còn đang xao động thì Uông Phong đã mở miệng nói:
- Thanh Vân, Thanh Giang và Thành Đô là hai thành phố công nghiệp quan trọng, các cậu phát triển khu công nghệ cao là rất đúng, nhưng cũng không thể buông các xí nghiệp truyền thông lớn và những xí nghiệp nhà nước. Dù sao sự phát triển của Thanh Giang cũng không ly khai khỏi bọn họ, dân chúng Thanh Giang cũng không thể tách rời khỏi bọn họ, cậu thấy có đúng không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhăn mày mà cảm thấy phiền phức kéo đến. Uông Phong rõ ràng không có cảm tình với khu công nghệ ở Thanh Giang, mặt khác hắn cũng nói thẳng đến vấn đề của Uông Thanh Tuyền, cũng biết chĩa mũi dùi về phía quan hệ giữa đảng ủy và chính quyền Thanh Giang với các xí nghiệp nhà nước. Hắn nói rõ Uông gia có rể cọc ở trong xí nghiệp nhà nước, chế độ cải cách cán bộ trong thể chế xí nghiệp nhà nước làm cho bọn họ sinh ra mâu thuẫn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức thu nạp những tâm tư không thực tế, hắn giật mình phát hiện ra dù là Uông gia hay Quách gia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đều là những kẻ không có lợi ích thì không dậy sớm. Nếu trông cậy vào đám người này để làm việc thì sợ rằng rau cũ sẽ thúi úng.
Nếu đã như vậy, nếu nhân phẩm đã không cao thì Trương Thanh Vân cũng không cần phải khách khí với Uông Phong, khoảng thời gian trước hắn thiếu chút nữa đã bị Uông Thanh Tuyền làm cho trở nên điên loạn, hôm nay mượn sự có mặt của Uông Phong để phát tiết tức giận.
Vẻ mặt Uông Phong rất âm trầm, hắn vốn định sử dụng những xí nghiệp nhà nước để làm cửa khẩu đột phá Trương Thanh Vân và khiển khai sự trao đổi, không ngờ Trương Thanh Vân căn bản chẳng nể mặt, còn nói giọng quan.
Uông Phong là người kinh doanh ở Giang Nam nhiều năm, tất cả quan hệ đều thuộc xí nghiệp nhà nước, đều là cán bộ ẩn giấu bên trong thể chế. Thanh Giang là thành phố công nghiệp quan trọng, tất nhiên quan hệ của Uông Phong ở đây là rất rộng. Sau khi mở ra vấn đề cải cách, xí nghiệp nhà nước gặp phải hàng loạt cải cách, nhưng không có vấn đề cải cách nào làm người ta chờ đợi và lo lắng bằng cải cách chế độ và thể chế cán bộ, đây là vụ việc mà những cán bộ lãnh đạo trong xí nghiệp nhà nước sợ hãi nhất. Loại cảm giác chỉ trong vòng một đêm đã mất đi quyền lực có thể làm cho bất kỳ kẻ nào cũng khó thể chịu được, vì vậy rất nhiều người cảm thấy rất hoảng sợ.
Mà số người nằm trong phương diện này có cả Uông Thanh Tuyền, tình hình trước mắt của lão rất không ổn. Trước đó lão nghĩ vấn đề khá đơn giản, căn bản không ngờ Trương Thanh Vân lại có năng lượng lớn như vậy, chỉ cần một ý kiến cá nhân của đối phương đã làm cho phòng tổ chức tỉnh ủy phải quyết tâm cải cách xí nghiệp nhà nước.
Lúc đầu thì Uông Thanh Tuyền căn bản là không tin, lão nghĩ rằng trưởng phòng tổ chức và những kẻ khác phô trương thanh thế mối quan hệ với Trương Thanh Vân. Sau đó người ta thật sự ra tay, khảo sát viên chạy đến, tuy đám người này có cấp bậc hành chính không cao, cao nhất cũng chỉ là trưởng ban, nhưng bọn họ chẳng quan tâm đám lãnh đạo xí nghiệp là cán bộ cấp sở hay cấp phòng, bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận gặp mặt nói chuyện.
Lúc này Uông Thanh Tuyền đã sợ đến mức tê cóng tay chân, đúng lúc Trương Thanh Vân lợi dụng thời cơ xuống thị sát, vì vậy mà Uông Thanh Tuyền biết rõ Trương Thanh Vân đóng vai trò cực kỳ quan trọng, là một liên lạc viên với trưởng phòng tổ chức Lưu Tiến. Trọng điểm của đối phương chính là trưng cầu ý kiến đảng ủy địa phương và chính quyền, trong lòng Uông Thanh Tuyền lại càng thông thoáng hơn, lão biết rõ đối phương là người có thể quyết định vận mệnh của mình.
Uông Thanh Tuyền nghĩ như vậy thì tất cả giám đốc của xí nghiệp nhà nước cũng nghĩ như vậy, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì Uông Thanh Tuyền đã trở thành mũi tên, vì có rất nhiều vấn đề liên quan trực tiếp đến lão. Uông Thanh Tuyền lợi dụng thế lực của Uông gia mà bày ra vị trí bất chính, ngang ngược càn rỡ trước mặt đảng ủy và chính quyền địa phương, chắc chắn tổ chức sẽ xem xét hành vi này để nghiêm túc xử lý.
Trương Thanh Vân còn chưa kịp ra tay thì Uông Thanh Tuyền đã rơi vào tình cảnh nguy cơ.
Những anh em giám đốc xí nghiệp nhà nước khác, trước kia thường giúp đỡ Uông Thanh Tuyền, nói lão là người đức cao vọng trọng, uy tín lớn, lực ảnh hưởng lớn, bây giờ đột nhiên biến đổi hoàn toàn khác. Hai chữ quan trường, giữa nịnh bợ và đả kích rõ ràng không có kẻ hở, hơn nữa còn nối liền vào nhau, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn mà Uông Thanh Tuyền đã trải qua hai thái cực băng và hỏa.
Tất cả mọi người đều biết trên quan trường chú trọng đến giảng giải đúng mực và nể mặt lẫn nhau. Uông Thanh Tuyền cố gắng níu lấy Trương Thanh Vân để gây loạn, điều này làm cho Trương Thanh Vân không thể không xuống đài, cuối cùng vì bất đắc dĩ mới ra tay. Nhưng Trương Thanh Vân ra tay rõ ràng không bình thường, vừa ra tay đã mượn cơ hội cải cách chế độ xí nghiệp nhà nước của phòng tổ chức tỉnh ủy, động tĩnh lớn như vậy mà bên dưới không tạo mưa mới là không ổn. Nhưng nếu đã muốn ra tay thì súng phải bắn chim đầu đàn, Uông Thanh Tuyền không phải cứng nhắc như sắt sao? Người nàu rất phù hợp, hơn nữa còn là chủ tịch tập đoàn Giang Nam, khai đao với lão chính là cơ hội tuyệt vời để chỉnh đốn sự kiêu ngạo của đám xí nghiệp nhà nước, lại có thể biểu hiện thái độ kiên cường và quyết tâm của phòng tổ chức tỉnh ủy với chế độ cải cách. Vấn đề này quá vẹn toàn, mọi người không trợ giúp vào lúc này thì khi nào mới giúp?
Vì vậy mà bây giờ Uông Thanh Tuyền rất đau khổ, cũng rất bất lực, tất nhiên cũng không phải kẻ nào cũng bỏ đá xuống giếng, trong đám đồng liêu ở Uông gia có rất nhiều người đồng tình với lão, cũng giúp đỡ, nhưng như vậy thì có được gì? Điều này chỉ có thể nhắc nhở lão không nên làm điều xằng bậy, vì lão phải gánh trách nhiệm của một thành viên trong Uông gia, lúc cần thiết sợ rằng phải lui một bước để giữ đại cục. Tất nhiên cục diện bây giờ rõ ràng làm cho Uông Thanh Tuyền muốn lui một bước.
Uông Thanh Tuyền gặp phải tình cảnh khó khăn tất nhiên sẽ phải phản hồi đến Uông Phong, dù lão không phải là nhân vật tai to mặt lớn ở Uông gia nhưng vai vế lại rất cao, Uông Phong đứng trước mặt lão chỉ là vãn bối mà thôi. Tất nhiên là sự quan trọng của tập đoàn Giang Nam, đây là một trong những tập đoàn công nghiệp nặng hàng đầu Trung Nguyên. Vì một vị trí quan trọng như vậy, nếu Uông gia thất thủ thì rõ ràng sẽ sinh ra đả kích rất lớn.
Uông Phong chọn khoảng thời gian này để gặp mặt Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng vì nguyên nhân này. Nhưng hắn cũng biết rõ Trương Thanh Vân không thể nào có năng lượng cải cách xí nghiệp nhà nước, nhưng tiểu tử nà biết dựa thế, chẳng qua chi là mượn sóng để ra vẻ mà thôi.
Nhưng dù là như vậy thì Uông Phong sợ rằng cũng khó khống chế được Trương Thanh Vân, nếu muốn giải quyết thì phải nghĩ biện pháp.